Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 188: Bị bỏ thuốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong xe yên tĩnh đến không một tiếng động.

Vương Nguyên từ lúc vô xe đều đưa mắt trông ngó ra ngoài cửa sổ, suốt đoạn đường không hề trao đổi với Vương Tuấn Khải dù chỉ một câu.

Lúc xuống xe hộ vệ giúp cậu mở cửa xe, "Tổng giám đốc phu nhân, xin mời."

Vương Nguyên bước xuống xe, ánh mắt vẫn không dám ngước lên nhìn sang bên trái một lần nào.

"Cùng vào đi!"

Bên tai vang lên giọng nói từ tính quen thuộc, cậu không dám tin ngước mắt nhìn lên.

Sau đó anh dắt tay cậu cùng nhau bước vào khách sạn "LLD".

Bất ngờ bị anh nắm tay dắt đi, cậu thoáng sửng sốt giật mình không dám tin.

Nhưng thời gian cũng không cho cậu suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên vô số đèn flash và luồng sáng đã nhanh chóng bao quanh cậu và Vương Tuấn Khải.

Chỉ trong chớp mắt, vô số microphone chắn trước mặ thọ. . . . . .

Hộ vệ đi ở trước tản ra nhóm ký giả đang ngăn chặn bọn họ sang hai bên, đồng thời cũng không cho ký giả đặt câu hỏi.

Trên khuôn mặt điển trai của Vương Tuấn Khải vẫn giữ được nét nhu hòa, tâm tình nghiễm nhiên rất vui vẻ đến tham dự tiệc mừng thọ.

Sau khi nhìn thấy rất nhiều ký giả, biểu tình sững sốt trên mặt Vương Nguyên mới vừa rồi cũng chuyển thành tươi cười nhã nhặn.

Từ lúc ký giả bắt đầu tấn công, Vương Tuấn Khải vẫn luôn dắt tay Vương Nguyên đi vào khách sạn.

Nhờ lối đi dành cho khách VIP trong khách sạn, và Vương Nguyên mới thoát khỏi sự truy đuổi của ký giả bước vào thang máy.

Trong thang máy ngoại trừ hai người bảo vệ riêng cho Vương Tuấn Khải, còn lại chỉ có hai người là cậu và anh.

Vương Nguyên luống cuống đứng cạnh Vương Tuấn Khải, tay vẫn bị anh nắm chặt, dù họ đã từng thân mật hơn vậy, việc nắm tay nhau cũng là động tác bình thường nhất giữa họ, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy như thật xa lạ và xấu hổ.

Vương Nguyên toan muốn rút tay về, nhưng nhận thấy Vương Tuấn Khải lại siết lấy tay cậu rất chặt.

Vương Nguyên khó hiểu dùng đuôi mắt len lén liếc nhìn sang Vương Tuấn Khải, nhưng thấy trên mặt anh không có chút biểu tình gì.

Tại sao anh lại nắm tay cậu?

Họ đã ly hôn rồi mà, không phải sao?

Nhiều vấn đề cùng lúc quanh quẩn trong đầu, Vương Nguyên đang muốn mở miệng nói chuyện với Vương Tuấn Khải thì thang máy lúc này "Đinh" mở ra.

Đi ra khỏi thang máy, Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên càng chặt hơn.

Vương Nguyên cứ bước đi theo anh, mấy lần muốn rút tay về từ lòng bàn tay ấm áp của anh, thế nhưng anh cũng nhiều lần vững vàng kiềm chế không cho cậu thực hiện ý đồ đó.

Bởi vì ngoài cửa phòng tiệc còn có rất nhiều ký giả đang đứng chờ ở đó, không muốn dẫn đến sự chú ý của mọi người biết cậu và Vương Tuấn Khải đang xảy ra vấn đề hay cãi nhau, Vương Nguyên cuối cùng lựa chọn tươi cười đi theo bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên bước vào đại sảnh đãi tiệc, hộ vệ liền ngăn cản lại tất cả giới truyền thông ở phía ngoài cửa.

Nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng cao sang quyền quý trong buổi tiệc tấp nập đến cười chào hỏi Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không còn giãy giụa trong tay Vương Tuấn Khải nữa, cậu dịu dàng đứng sát vào bên cạnh anh, khiến người ngoài nhìn vào cho rằng họ vẫn ngọt ngào ân ái như trước.

Bỗng nhiên một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tầm mắt Vương Nguyên, người con gái đó ngay lập tức trở thành tiêu điểm hấp dẫn toàn bộ mọi người đang có mặt.

Từ xa nhìn tới, Vương Nguyên vừa nhìn thấy cũng nhận ra được bóng dáng xinh đẹp đang được mọi người chú ý đó chính là Đan Nhất Thuần. . . . . .

Tối nay Đan Nhất Thuần quả thật là xinh đẹp đến không gì sánh nổi, xinh đẹp nhất là gương mặt cô, còn làn da thì trắng muốt vô cùng láng mịn, mặc một chiếc váy dài từ ngực trở xuống, búi tóc vấn lên cao nhìn thật quý phái và tao nhã. . . . . . Mặc kệ là nhìn vào từ góc độ nào cũng cảm thấy Đan Nhất Thuần xinh đẹp đến không thể bắt bẻ.

"Tuấn Khải, Vương Nguyên!"

Có lẽ do trong lúc vô tình nhìn thấy họ, Đan Nhất Thuần vội đi tới hướng bọn họ đang đứng.

Không biết vì sao, lúc Đan Nhất Thuần đi gần tới chỗ họ, Vương Nguyên rõ ràng nhận thấy tay anh đang nắm tay cậu không còn chặt như lúc đầu nữa.

Khi Đan Nhất Thuần đi tới trước mặt họ thì lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh cũng đồng thời buông tay cậu ra.

Đột nhiên bị mất đi sự ấm áp từ tay anh,cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, ngay lúc đó cậu lại phát hiện đôi mắt đen tăm tối của anh giờ phút này đang mải miết ngắm nhìn Đan Nhất Thuần.

Vương Nguyên lặng lẽ thu tay lại, thản nhiên nhìn về hướng Đan Nhất Thuần hỏi, "Viện trưởng đâu?"

Đan Nhất Thuần cười đáp, "Bác gái vừa rồi còn ở đây, nói là muốn giới thiệu vài người bạn của bác cho tôi chào hỏi, không biết lúc này đã đi đâu rồi. . . . . ."

Dáng vẻ khoan thai bà Vương đi tới chỗ bọn họ, từ ái cười nói, "Không phải bác đang ở đây sao!"
Trông thấy bà Vương, Vương Nguyên vẫn nở nụ cười nhã nhặn, cung kính chúc mừng, "Viện trưởng, sinh nhật vui vẻ!"

Bà Vương hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tấm lòng của Vương Nguyên, bà lập tức chuyển mắt sang Vương Tuấn Khải, nhỏ nhẹ nói, "Tuấn Khải, hôm nay là sinh nhật mẹ, mặc kệ mẹ con chúng ta trước đây từng có hiềm khích gì, hy vọng tối nay con có thể cho bà lão này một chút thể diện. . . . . ."

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn bà một lúc rồi đột nhiên đưa tay ôm nhẹ bà vào ngực, giọng anh hơi nhỏ và khàn nói, "Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"

Giống như không dám tin có thể nghe được lời chúc phúc chân thành từ chính miệng Vương Tuấn Khải, đôi mắt bà trong nháy mắt ửng lên hơi nước, bà run run đưa tay ôm ngược lại Vương Tuấn Khải, vỗ nhẹ lên sống lưng rộng lớn con trai mình, nghẹn giọng nói, "Cám ơn con!"

Đan Nhất Thuần đúng lúc này khoác lên tay bà Vương, cười mỉm chi nói, "Bác gái, con đã nói mà, Tuấn Khải là được bác sinh ra, hai mẹ con đương nhiên sẽ không thể nào giận lâu được . . . . . ."

Bà Vương thật là vui vẻ, đáy mắt bà long lanh nước, hạnh phúc nhìn Vương Tuấn Khải.

Ngay sau đó, bà Vương nói, "Tuấn Khải, mẹ vừa định dẫn Nhất Thuần đi giới thiệu với mấy người bạn của mẹ cho biết mặt, những người bạn này cũng còn rất nhiều người mà con chưa biết, hay là mẹ cũng giới thiệu họ cho con quen biết luôn. . . . . ."

Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu nói, "Được."

Bà Vương vịn vai Đan Nhất Thuần, "Chúng ta đi thôi. . . . . ."

Đan Nhất Thuần đang định bước đi theo bà Vương, rồi như đột nhiên nhớ tới Vương Nguyên, cô lập tức nhìn bà Vương nói, "À, bác gái, con vừa nhớ ra khi nãy con gặp được một người bạn của mẹ con ở bên kia, con muốn đi qua đó chào hỏi với bác ấy một tiếng. . . . . . Hay là bác dẫn Vương Nguyên đi chung với bác nha!"

Lúc này bà Vương mới chịu liếc mắt nhìn sang Vương Nguyên, ". . . . . . Tiểu Nguyên, cậu cũng đi theo đi."

Cũng thấy được sự miễn cưỡng trong lời nói của bà Vương, Vương Nguyên tùy ý tìm ra một cái cớ, "Viện trưởng, thật xin lỗi, bỗng nhiên con cảm thấy hơi khó chịu, con muốn đi phòng vệ sinh một chút ạ."

Bà Vương cũng không hề có ý định giữ lại nói, "Nếu cơ thể thấy không thoải mái, vậy thì đi đi!"

"Cám ơn bác gái."

Bà Vương cũng không đáp lại Vương Nguyên một chữ, mà nhìn Đan Nhất Thuần nói, "Nhất Thuần, bạn của mẹ con tất nhiên cũng là bạn của bác, bác dẫn con đi qua đó!" Dứt lời bà Vương liền kéo tay Đan Nhất Thuần đi tới hướng những người bạn của mình.

Đan Nhất Thuần áy náy quay đầu lại nhìn Vương Nguyên, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Vương Nguyên đáp lại Đan Nhất Thuần bằng một nụ cười thật tự nhiên, ý bảo Đan Nhất Thuần không cần cảm thấy khó xử, cậu có thể hiểu được.

Sau khi bọn họ xoay người đi khỏi, Vương Nguyên vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của họ rất lâu, hơn nữa ánh mắt còn dừng lại trên bóng dáng cao lớn đang đi bên cạnh bà Vương.

Trong trí nhớ của Vương Nguyên, quan hệ mẹ con giữa bà Vương và Vương Tuấn Khải vẫn luôn không hòa thuận, vậy mà, vào giờ phút này cậu lại nhìn thấy quan hệ giữa bà và Vương Tuấn Khải đang bắt đầu có chuyển hướng tốt. . . . . . Không phải cậu mong muốn quan hệ của hai người họ cứ mãi như thế, nhưng cậu nhận thấy tình cảm hai mẹ con họ trở nên như thế ít nhiều cũng là vì cậu, hôm nay anh và cậu đã ly hôn, chắc chắc anh sẽ không có vì cậu mà tranh chấp với bà Vương nữa, cho nên quan hệ của anh và bà Vương đã dần dần trở nên tốt hơn. . . . . .

Nhẹ lòng thở ra một hơi, Vương Nguyên xoay người bước vào phòng vệ sinh.

-------

Đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong kính, Vương Nguyên đang cố gắng luyện tập sao cho mình vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trước mặt mọi người.

Bất thình lình có hai người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào phòng vệ sinh, có lẽ cũng không để ý đến người đang đứng ở trước gương liên tục mỉm cười là Vương Nguyên, cuộc đối thoại của hai người vẫn thao thao bất tuyệt. . . . . .

"Thật là kỳ lạ, tại sao bà Vương lớn không giới thiệu con dâu mình với bạn, mà ngược lại đi giới thiệu Đan tiểu thư?"

"Vậy cũng có gì đâu mà lạ. . . . . . Tôi có nghe nói, Vương tổng và Vương Nguyên vợ của anh ấy đã ly hôn rồi, bạn gái hiện tại của Vương tổng là Đan Nhất Thuần, bà Vương lớn đương nhiên phải cưng chiều người con dâu tương lai mới này rồi. . . . . . Cô đừng thấy vừa rồi Vương tổng nắm tay Vương Nguyên đi vào thì nghĩ vậy, họ chỉ là diễn trò ở trước mặt bọn ký giả mà thôi, vì không muốn giới truyền thông bám lấy vụ tai tiếng về tình cảm của Vương tổng và Đan tiểu thư rồi đi đưa tin lung tung. . . . . . "

"Vương tổng và vợ đã ly hôn? Cô không nói đùa đó chứ, nhưng bọn họ vừa mới kết hôn lại mà, trước đó báo đài cũng đưa tin nói tình cảm bọn họ rất ân ái, chuyện này cô không được nói lung tung à!"

"Tôi không có nói lung tung đâu, chính tai tôi nghe người ta kể . . . . . ."

"Khụ --"

Tiếng ho khan này là của một trong hai người phụ nữ nọ đang nhắc nhở người phụ nữ còn lại, cũng bởi vì họ đã phát hiện ra Vương Nguyên

Vương Nguyên vẫn xem như không hề nghe thấy gì, cậu thản nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng vệ sinh, Vương Nguyên hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó nở một nụ cười thật tươi đi về phía buổi tiệc xuyên qua nhóm người thượng lưu quyền quý.

Có lẽ do hôm nay cậu mặc bộ lễ phục quá mức kín đáo không được nổi bật, từ phòng vệ sinh đi ra dường như cũng không có ai để ý tới cậu, nhưng cô chỉ vừa bước ra thì đã nhìn thấy Đan Nhất Thuần đứng với bà Vương dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ đang cùng tán gẫu với ban bè, dĩ nhiên, Vương Tuấn Khải cũng ở đó, chỉ có điều là anh vẫn đứng im lặng.

"Cậu không muốn thừa nhận cũng không được, Tuấn Khải và Nhất Thuần rất xứng đôi đúng không?"

Giọng nói của Vương Thanh đột nhiên chen vào cắt đứt suy nghĩ của Vương Nguyên, cậu quay mặt sang nhìn về phía Vương Thanh, hơi do dự một một chút rồi nhỏ nhẹ chào, "Chị Thanh."

Vương Thanhcũng nhận thấy cách xưng hô của Vương Nguyên với mình rõ ràng có phần xa lạ hơn ngày trước, Vương Thanh không kiềm được châm biếm nói, "Xem ra cậu đã biết chấp nhận sự thực rồi. . . . . . Như thế rất tốt!"

Trên mặt Vương Nguyên vẫn duy trì tươi cười nhã nhặn thản nhiên, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Vương Thanh thấy Vương Nguyên bình tĩnh thản nhiên, có lẽ cảm thấy nói một mình cũng không còn vui vẻ gì, cô lập tức quay người nện giầy cao gót đi tới chỗ Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần.

Sau khi Vương Thanh bỏ đi, Vương Nguyên cũng xoay người đi tới một góc khuất ít người, đây cũng là nơi ngồi dành cho khách mời đến dự tiệc.

Cầm lấy một ly nước trái cây từ trên tay người phục vụ, Vương Nguyên chọn một vị trí góc khuất khá xa không ai để ý tới ngồi xuống.

. . . . . .

Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí của buổi tiệc từ từ dâng cao, nhưng không có một ai quan tâm đến Vương Nguyên, cũng không có người nào biết cậu uống xong ly nước trái cây rồi từ từ nằm ở trên mặt bàn ngủ thiếp đi.

Cho đến khi tiệc chuẩn bị kết thúc, cậu mới mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gọi của một nữ phục vụ trẻ, "Vương tổng phu nhân, Vương tổng phu nhân. . . . . ."

Vương Nguyên mơ màng mở mắt ra, cậu hoàn toàn chưa rõ được tình huống trước mắt, nhấc tay lên, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao? Buổi tiệc kết thúc rồi ư?"

Nữ phục vụ đáp, "Đúng vậy, tiệc đã kết thúc rồi ạ, tất cả khách mời cũng đã về hết. . . . . ."

Vương Nguyên cảm thấy đầu mơ mơ hồ hồ, cậu khó chịu lắc lắc đầu, "Tôi làm sao vậy?"

"Cậu ngủ ngồi ở đây ạ. . . . . ."

"'Ngủ'?" Vương Nguyên khó hiểu, tại sao cậu lại có thể ngủ thiếp đi ở đây? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu cậu là cậu ngồi ở chỗ này uống ly nước trái cây. . . . . .

Nữ phục vụ nói, "Đúng vậy, Vương tổng phu nhân, có phải cậu thấy không khỏe không, để tôi bảo người đưa cậu về nhà nhé?"

Vương Nguyên chống trán đứng lên, "Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ có uống một chút nước trái cây, sao bây giờ đầu lại choáng váng không biết gì . . . . . . Cô có biết tôi ngủ được bao lâu rồi không?"

Nữ phục vụ lắc đầu nói, "Sau khi tiệc kết thúc chúng tôi mới phát hiện cậu ngủ ở chỗ này . . . . . . Thật xin lỗi, do cậu ngồi ở góc khuất nên chúng tôi không có để ý . . . . ."

Vị trí Vương Nguyên ngồi quả thật là là nơi khó nhìn thấy nhất trong sảnh tiệc. . . . . . Nhưng cậu ngồi ngủ ở đây mà không hề bị ai phát hiện, điều này nói rõ căn bản không có ai đi tìm cậu.

Trong lòng dâng lên nỗi mất mác mơ hồ, Vương Nguyên nhìn người phục vụ nói, "Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, bây giờ tôi sẽ đi ngay. . . . . ."

Nhưng không ngờ, Vương Nguyên vừa mới cất bước đi, cả người như không còn sức lực mà lảo đảo sắp ngã xuống.

"Vương tổng phu nhân! !" Nữ phục vụ cuống quít đỡ lấy thân hình xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Vương Nguyên, "Cậu cẩn thận chút!"

Vương Nguyên cảm thấy toàn thân nhẹ bổng, nhưng bước chân thì lại trĩu nặng, đầu còn mơ màng không rõ, thật muốn nằm xuống mà thoải mái ngủ một giấc.

Nữ phục vụ khẩn trương nói, "Vương tổng phu nhân, tôi thấy tinh thần cậu hình như không ổn lắm, có phải là cậu uống rượu hay không?"

Vương Nguyên từ từ nhắm lại hai mắt, cậu khó chịu nói, "Tôi không uống rượu, nhưng tôi rất muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá. . . . . ."

Nữ phục vụ nói, "Vậy để tôi đưa cậu đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút nha!"

Vương Nguyên gần như đã mất đi ý thức, mơ màng nói, "Ừm. . . . . ."


END CHƯƠNG 188

Tui có ý kiến nha, ở đầu truyện tui có giới thiệu tui là thanh_jun_kai (siêu thân thiện), vậy ai cho tui biết tui đã đủ độ thân thiện chưa ạ -_-#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top