Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 196: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Robert kinh ngạc nhìn Vương Nguyên, rất lâu cũng không biết nói gì.

Từ sau lần gặp trước, dường như cậu lại gầy đi.

Trong thoáng chốc, anh lại như nhìn thấy cậu trong mấy năm ở Male . . . . . . Nhưng rồi lại thấy không giống.

Lúc đó nhìn cậu ung dung thoải mái cũng như lúc này, nhưng sâu trong nội tâm của cậu không hề có một chút thoải mái nào, tối thiểu khi đó anh còn có thể nhìn ra được bề ngoài cậu lạnh nhạt hờ hững nhưng lại che giấu sự đau đớn rên rỉ vô dụng dưới đáy lòng, thế mà bây giờ anh không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.

"Robert, Ngôn ngôn đang ngủ trên lầu, anh có muốn lên thăm con bé không?"

Robert đang sững người bỗng giựt mình tỉnh táo lại, khó tin được rằng cậu cứ thế mà hời hợt cho qua hết những quá khứ giữa cậu và Tuấn Khải.

"Vương Nguyên, tin anh, anh có thể giúp em và Tuấn Khải trở lại như trước kia."

Vương Nguyên căn bản không cho Robert có cơ hội tiếp tục nói đến chuyện này, cậu cười xoay người đi, "À, Robert, em lên xem Ngôn ngôn dậy chưa, anh chờ em một chút."

Đột nhiên Robert đưa tay tóm lấy tay Vương Nguyên, ngón tay siết chặt, khàn giọng hỏi, "Vương Nguyên, em ổn chứ?"

Vương Nguyên xoay người lại, mở miệng nhẹ giọng nói, "Anh nhìn em đi, tâm tình em vậy dĩ nhiên là tốt rồi."

Robert nhíu mày, "Em biết anh không hỏi cái này."

Vương Nguyên ngước mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Robert, cuối cùng gật đầu, thẳng thắn nói, "Cái đêm hôm trở lại thành phố Y em đã khóc cả đêm. . . . . . Sau đó em liền tự nói với bản thân mình anh ta là một tên khốn kiếp, một tên khốn khiếp từ đầu đến chân.”

Nghe Vương Nguyên nói xong, Robert trầm mặc một lúc lâu.
Trong ký ức của anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ miệng cậu nói ra hai chữ bất nhã này.
Cậu cười hỏi, "Anh bị kiểu nói chuyện này của em dọa cho sợ à?"

Robert lắc đầu, mặt mày nặng trĩu, "Em trách Tuấn Khải sao?"

Vương Nguyên nói rành mạch, "Về phần lý trí em không trách anh ấy, dù sao hôn nhân giữa hai người mà phải đi đến bước ly hôn này nguyên nhân tuyệt đối không chỉ có một, nhưng về phần tình cảm thì hai chữ đó là hai chữ em muốn nói về anh ấy nhất . . . . . ."

"Là bởi vì Tuấn Khải ở bên Nhất Thuần sao?"

Vương Nguyên hỏi ngược lại, "Vậy còn anh? Anh ổn không?"

Robert nhàn nhạt nói, "Anh có ổn hay không không quan trọng, Anh đã sớm biết tình cảm của Nhất Thuần không thuộc về anh."

Vương Nguyên gật đầu, "Có lẽ số mệnh đã định mỗi người đều có nơi thuộc về của riêng mình, anh và em đều giống nhau, cho nên, em đã nhìn rõ rồi. . . . . ."

Robert nhíu mày, "Em đã nhìn rõ rồi sao?"

"Bằng không thì sao? Quấn quýt không rời, dây dưa không dứt?" Vương Nguyên cười lơ đễnh hỏi.

Robert khẽ thở dài, "Anh chỉ lo lắng cho em."

Cậu thong dong mở miệng, "Nói cho anh biết những điều này là bởi vì nếu em không nói rõ thì sau này anh sẽ hỏi tới, bây giờ em đã nói ra suy nghĩ của mình rồi, cho nên, cám ơn sự quan tâm của anh, thật sự là không cần lo cho em đâu, lại càng không muốn anh giúp đỡ gì cả."

"Vương Nguyên. . . . . ."

"Được rồi, Robert, em đi gọi Ngôn Ngôn, anh ngồi đây đợi em một lát nhé."

Robert không hỏi gì nữa, chỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của Vương Nguyên quay đi, mặc dù nhìn cậu như thể không có gì khó chịu, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.

Rốt cuộc là đau như thế nào mới có thể khiến cậu đến tên tuổi của Tuấn Khải cũng không muốn nhắc đến.

Là loại vết thương đau đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng?

Anh vẫn nghĩ rằng cậu là kiểu người dù chỉ còn có một tia hy vọng cũng không buông tay, nhưng hôm nay, hình như cậu đã không còn nhìn thấy hy vọng nữa rồi.


-

Buổi trưa.

Trên bàn ăn, bà Vươngg ân cần hỏi thăm Robert.

"Robert, mấy món này đều là mấy món đặc sắc của Trung Quốc, Cháu ăn có quen không?"

Robert gật đầu, "Dạ, mùi vị rất ngon ạ."

Bà Vươngg cười nói, "Mới nãy Vương Nguyên nói với bác cháu là người quý tộc của Saudi, bác còn sợ tiếp đãi cháu không được chu đáo."

Bảo Nhi đang chăm chú bới bới bát cơm của mình, đột nhiên nghe được vấn đề mình hiểu, cô bé nhanh nhẹn ngẩng khuôn mặt dính đầy cơm lên ngây thơ nói, "Bà ngoại, chú ‘củ cải’ chú ấy rất tự nhiên. . . . . . Trước kia chú ấy cũng thường xuyện sang nhà ăn cơm chung với cha và ba."

"À. . . . . ." Bà Vươngg cười gượng, bởi vì trong lúc vô tình Bảo Nhi nhắc tới chữ “Cha”, bà Vươngg liếc ngang nhìn Vương Nguyên đang ăn uống một cách ngon lành.

Vương Nguyên cười nói, "Đúng vậy, mẹ cứ mặc kệ anh ấy, mặc dù anh ấy là người Trung Đông, nhưng thói quen sinh hoạt thì lại giống với người Trung Quốc chúng ta."

Bà Vươngg hoà nhã nói, "Người Trung Đông và người Châu Á vốn dĩ trời sinh đã gần gũi, bác thấy Robert đẹp trai thế này, kết hôn chưa?"

Được người lớn khen ngợi, Robert xấu hổ cười, trả lời, "Cháu tạm thời chưa có dự định kết hôn, nhưng người Trung Đông kết hôn đều khá sớm, ba mẹ cháu cũng vẫn đang thúc giục, cho nên mấy năm nay cháu cũng chẳng dám về nhà. . . . ."

Vương Nguyên cười nói, "Mẹ, ba anh ấy đã giúp anh ấy lựa chọn bốn cô vợ rồi, diễm phúc của anh ấy không cạn đâu."

Bà Vươngg kinh ngạc, "Vậy sao?"

Robert tức giận trợn mắt nhìn Vương Nguyên, nhưng vẫn rất kính trọng trả lời bà Vươngg, "Vợ cháu chỉ có một, cháu sẽ không quan tâm đến sự sắp xếp của cha mẹ."

"Xem ra Robert là một người rất chung thủy trong chuyện tình cảm . . . . ." (Chả bù với lão nào đấy)

Nghe lời đó, cơm trong chén Vương Nguyên suýt chút nữa là đổ hết ra ngoài.

Robert liếc mắt nhìn sang Vương Nguyên, vẻ mặt thể hiện như muốn nói: “Anh đã cải tà quy chính rồi”.

Vương Nguyên ho nhẹ mấy tiếng kìm nén để không bật cười.

"Bà ngoại, ba, chú ‘củ cải’, con ăn no rồi, con muốn đi xem phim hoạt hình. . . . ."

Bảo Nhi đúng lúc này rất lễ phép lên tiếng nói với mọi người đang có mặt.

Bà Vươngg hỏi, "Ngôn Ngôn, con ăn no chưa?"

Bảo Nhi nghiêm túc gật đầu, "Ngôn Ngôn no rồi ạ."

Bà Vươngg yêu thương nói, "Vậy mau đi đi!"

Người giúp việc ngay lập tức ôm Bảo Nhi rời khỏi bàn ăn.

Vương Nguyên cười nói với bà Vươngg, "Mẹ, không thể cho Ngôn ngôn xem nhiều hoạt hình được, cuối năm nay con bé sẽ đi nhà trẻ, không nên để nó ham chơi đến mức không lo học."

Robert không đồng ý nói, "Bây giờ phim hoạt hình phần lớn đều lấy đề tài giáo dục là chủ yếu, đối với trẻ con rất có lợi."

Vương Nguyên nói, "Em biết chứ, nhưng mà Ngôn Ngôn xem ra không thích đọc sách. . . . . ."

Bà Vươngg tự hào nói, "Không có vấn đề gì, Ngôn Ngôn thông minh như thế, về sau con bé học hành nhất định là không có ai bì nổi."

"Mẹ ——"

Ba người lớn nói chuyện đến đây, bỗng Bảo Nhi chạy vào phòng ăn.
Vương Nguyên buông bát đũa xuống, thấy Bảo Nhi vội vàng chạy vào mà đổ đầy mồ hôi, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Bảo Nhi kéo tay Vương Nguyên, gấp gáp nói, "Ba, ba mau đi với con, con nhìn thấy cha…”

Nghe thấy Bảo Nhi nói, hai người lớn trên bàn ăn lập tức giật mình, mà Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bảo Nhi kéo đi mất.

Bảo Nhi vui vẻ nói, "Ba, ba mau xem đi. . . . . . Cha trên ti vi kìa."

Vương Nguyên theo bản năng liếc nhìn tới màn hình ti vi.

Trên màn hình to như thế đang nói về tin tức Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần nhàn nhã tản bộ trên đường phố Los Angeless.

Cùng lúc đó bà Vươngg và Robert cũng bước ra khỏi phòng ăn đi đến phòng khách, hình ảnh trên ti vi đập vào mắt họ.

Bảo Nhi ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi ba, "Ba, tại sao cha lại nắm tay dì Đan hả ba?"

Bảo Nhi trong lúc chuyển kênh vô tình thấy được tin tức này, nhìn thấy hình ảnh của cha mình liền không chuyển kênh nữa.

Gương mặt của bà Vươngg và Robert lúc này cũng trở nên nặng nề.

Nhưng, sự lo lắng của bà Vươngg và Robert hiển nhiên là điều dư thừa, bởi vì ánh mắt của Vương Nguyên cũng không dừng lại trên màn hình tivi lâu thêm một giây nào, cậu thân thiện ngồi xổm xuống, nhẫn nại giải thích với Bảo Nhi, "Con bé ngốc này, người trên ti vi đó sao lại là cha của con được? Con thử nhớ lại xem lúc con đi cha đã nói gì với con?"

Bảo Nhi ngây thơ nói, "Cha nói cha rất bận, cha bảo qua một thời gian ngắn nữa cha sẽ đón hai ba con chúng ta về nhà."

Tiếng nói non nớt của con trẻ như xát muối vào lòng của người lớn.

Lúc này ngay cả Robert thường ngày vẫn trêu chọc Bảo Nhi khiến cô bé dễ dàng cười khanh khách một cách không ngừng cũng không biết nên nói cái gì.

Tâm trạng mọi người giờ phút này đều thương cảm như nhau, duy chỉ có Vương Nguyên lúc này vẫn cười mà nói với Bảo Nhi, "Vậy thì đúng rồi, cha bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi chơi với dì Đan đây?"

Vương Nguyên có thể nói dối như thế bởi trên ti vi cả Tuấn Khải lẫn Đan Nhất Thuần đều đeo kính đen, mặc dù hình ảnh trong ti vi rất rõ ràng là hai người đang nắm tay nhau, nhưng để thuyết phục một đứa trẻ mà nói thì vẫn rất dẽ dàng.

"Thật sao?" Bảo Nhi nhìn về phía TV nhưng bây giờ trên ti vi đã chuyển sang tin tức khác.

Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, khẽ cười nói, "Con thật ngốc, cả cha mình mà cũng không nhận ra, nếu như để cha con biết nhất định sẽ đánh cái mông nhỏ của con đó. . . . . ."



Los Angeles.

"Tổng giám đốc, ông Robert nói ngài ấy muốn gặp ngài."

"Tôi biết rồi."

Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Vương Tuấn Khải buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước tủ rượu rót ra hai ly Laffey năm 88 cho anh và cả Robert.

Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.

Vương Tuấn Khải cầm lên ly rượu nói, "Vào đi."

Người đến là Robert, anh nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải rồi mới bước vào phòng làm việc.

Vương Tuấn Khải lấy một ly Laffey đưa cho Robert, "Cậu đừng từ chối, là Laffey năm 88."

Robert nhận lấy ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, bỗng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

"Uống thả cửa hình như không phải phong cách của cậu."

Vương Tuấn Khải tựa vào tủ rượu, rất có phong cách quý ngài mà nhấp một hớp rượu đỏ.

Robert đi về phía Vương Tuấn Khải, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịch của Vương Tuấn Khải, dịu giọng nói, "Tôi có đi thành phố Y một chuyến, cũng gặp được Vương Nguyên và Bảo Nhi."

Không ai có thể nhận thấy được động tác nhấp rượu của Vương Tuấn Khải trong một giây bỗng khựng lại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Robert, "Tôi biết cậu sẽ đi tìm cậu ấy."

Robert kiềm chế tức giận thốt ra, "Câu có biết rằng bây giờ mỗi một tế bào trên người tôi đang gào lên thúc giục hãy đập cho cậu một trận không?"

Vương Tuấn Khải thong thả nói, "Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu đã động thủ từ nãy giờ rồi."

Robert phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói, "Tuấn Khải, tôi biết giữa cậu và Vương Nguyên có rất nhiều vấn đề, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗi phải ly hôn? Cậu đã quên lúc đầu cậu đã cố gắng như thế nào để Vương Nguyên trở về bên cậu sao?"

Cho đến hôm nay, Vương Tuấn Khải đáp lại cũng chỉ là một câu hời hợt bâng quơ, "Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."

"Sai lầm?" Robert không dám tin nói, "Câu còn có thể nói ra những lời này? Nếu như để Vương Nguyên nghe được, cậu ấy sẽ buồn khổ đến mức nào!"

Vương Tuấn Khải liếc xéo Robert, hỏi ngược lại, "Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cậu ấy nhiều như thế?"

Robert buột miệng nói, "Bởi vì cả cậu và Vương Nguyên đều là bạn tôi, tôi không đành lòng nhìn hai người các cậu phải đi đến tình cảnh này."

Vương Tuấn Khải cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết." Ý tứ trong câu này là Vương Tuấn Khải ám chỉ Robert và Vương Thanh.

"Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng tình cảm cậu và Vương Nguyên cũng không phải miễn cưỡng mà có được. . . . . . Tuấn Khải, tôi với cậu học cùng trường ba năm, làm bạn mười năm, tôi rất rõ tình cảm của cậu, hiểu rõ cách làm người của cậu, cậu đối với Vương Nguyên, tuyệt đối không phải là cái loại biểu hiện lạnh nhạt lúc này của cậu.

Giọng Vương Tuấn Khải hơi trầm xuống, "Là cậu ấy bảo cậu nói với tôi những điểu này?"

Robert kinh ngạc, "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"

Vương Tuấn Khải đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa nhếch môi nói, "Cậu ấy luôn rất giỏi đóng giả một vẻ mặt khiến cho người ta thương hại, không phải sao?"

Robert nhíu mày thật sâu, "Tuấn Khải, Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Sao cậu có thể nói ra những lời như thế?"

Vương Tuấn Khải vẫn nâng ly rượu đỏ nhấp nhẹ một hớp, "Tôi thấy rằng cậu ấy rời đi như thể không có một chút vướng bận nào, cũng có thể coi là một người biết tự trọng."

Robert tức không chịu được bật thốt lên, "Vương Tuấn Khải, tình bạn chúng ta gắn bó nhiều năm như vậy nhưng không ngờ tôi lại nhìn lầm cậu! Xem ra, lựa chọn của Vương Nguyên là đúng, vĩnh viễn gạt bỏ cậu ra khỏi thế giới của cậu ấy mới là chuyện mà cậu ấy cần phải làm nhất! !"

Không ai nhận ra hình ảnh ngược lại trên mặt cửa sổ chính là dung mạo anh tuấn dần dần ảm đạm ưu thương.

Robert bực tức xoay người bỏ đi.
Trước khi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Vương Tuấn Khải, Robert nắm chặt nắm tay nói, "Vương Tuấn Khải, chắc là cậu không biết, Vương Nguyên vốn không mong tôi tới tìm cậu, bởi vì cậu ấy bây giờ quả thật rất tốt, cậu ấy thay đổi tâm trạng, so với lúc ở bên cậu còn vui vẻ hơn rất nhiều. . . . . . Mà cậu, có thể còn chưa ý thức được, cậu đã hoàn toàn mất đi cậu ấy! !"

Nói xong những lời đó, Robert giận dữ bỏ đi.

. . . . . .

Sau khi Robert đi vào thang máy, Đan Nhất Thuần cũng bước ra từ phía sau một chậu cây cảnh to bên ngoài phòng làm việc.

Đúng thế, vừa rồi Đan Nhất Thuần tới tìm Vương Tuấn Khải thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Vương Tuấn Khải và Robert, hiển nhiên, cuối cùng cô cũng không đi vào phòng làm việc.

Trong đầu đều là nội dung cuộc đối thoại của Robert và Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần đi nhẹ tới trước cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn cô đơn tịch mịch giờ phút này đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trong lòng vô cùng đau đớn.

Bỗng dưng, cô xoay người đi chạy vào thang máy.

Đi ra khỏi thang máy, cô lấy điện thoại di động ra gọi đi, "Phải, tôi muốn đặt vé đi thành phố Y Trung Quốc. . . . . . Càng nhanh càng tốt!"

-

Trời vừa hừng sáng, Vương Nguyên còn đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng nghe thấy người giúp việc gõ nhẹ cửa gọi, "Vươngg thiếu gia, Vươngg thiếu gia. . . . . ."

Vương Nguyên ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn, nhân lúc đã tỉnh táo được đôi chút liền hỏi, "Có chuyện gì không?"

Người giúp việc cung kính trả lời, "Ngoài cửa có một vị Đan tiểu thư nói muốn gặp cậu, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, nhưng bà chủ không đồng ý cho cô ấy gặp thiếu gia. . . . . . Dì Lưu nói cứ để cho tôi thông báo với cậu một tiếng."

Giây phút này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, vén chăn bước xuống giường, lập tức mở cửa phòng, gấp gáp nói với người giúp việc, "Cô ta đi chưa?"

Người giúp việc lắc đầu, "Cô ta không chịu đi, nói nhất định phải gặp cậu, nhưng bà chủ không cho phép cô ấy vào."

"Tôi xuống ngay đây, cô cản lại đừng để cho cô ấy đi."

"Dạ."

Dặn dò người giúp việc xong, Vương Nguyên chạy vào phòng tắm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.

Không tới năm phút đồng hồ cậu đã xuống tới tầng một.

Bà Vươngg lúc này đang nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Vương Nguyên, bà Vươngg hỏi con trai, "Có chuyện gì mà vội thế?"

Vương Nguyên hỏi, "Mẹ, bạn con đâu?"

Sắc mặt bà Vươngg ngay lập tức sa sầm xuống, "Ai nói với con?"

"Mẹ, cô ấy là bạn con."

Bà Vươngg tức giận nói, "Con cho rằng mẹ không nhận ra cô ta chính là con hồ ly tinh hôm ấy đi cùng với Vương Tuấn Khải sao? Con nhìn thấy cô ta chỉ tổ bẩn mắt con mà thôi."

Vương Nguyên an ủi bà Vươngg, "Mẹ, Nhất Thuần không giống như mẹ nghĩ đâu . . . . . . Mẹ để cho con gặp cô ấy trước đã, sau đó con sẽ giải thích với mẹ, được không?"

Bà Vươngg lo lắng nói, "Vương Nguyên, cô ta và Vương Tuấn Khải hiện tại đã là một đôi, không chừng là tới thị uy với con đó . . . . . ."

"Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá. . . . . . Đừng lo cho con, con không gặp cô ấy ngược lại làm cho người ta cảm thấy con vẫn chưa vứt bỏ được."

"Aizzz. . . . . ."

Vương Nguyên lập tức vọt ra khỏi cửa phòng khách.

Đi đến cửa lớn biệt thự, cậu bảo người giúp việc, "Mau mở cửa đi!"

Đan Nhất Thuần lúc này đang đứng ở ngoài cửa lớn biệt thự, sững sờ nhìn một Vương Nguyên tóc ngắn hơn trước mắt, nghiễm nhiên không thể tin được.

Sau khi cửa lớn mở ra, Vương Nguyên đi ra áy náy nói, "Nhất Thuần, thật xin lỗi, cô mau vào đi. . . . . ."

Đan Nhất Thuần ngơ ngẩn sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, "Vương Nguyên, cậu . . . . ."

Vương Nguyên nhìn lại mình một chút, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "À, phải rồi, tôi cắt tóc rồi. . . . . . Không có gì, chỉ đổi lại kiểu tóc mà thôi."

Đan Nhất Thuần đột nhiên rũ mi mắt xuống, khổ sở nói, "Vương Nguyên, thật xin lỗi!"

Vương Nguyên nhíu mày, "Sao cô phải nói ‘Xin lỗi’ với tôi? Cô từ xa tới đây tìm tôi, để cô đứng ngoài cửa là tôi không đúng mới phải, cô mau vào đi, có chuyện gì chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói."

Đan Nhất Thuần vẫn rũ mắt xuống, buồn bã nói, "Tôi không nên vào thì hơn, tôi nghĩ mẹ cậu cũng không hoan nghênh tôi đâu . . . . . Tôi tới tìm cậu là vì có mọt chuyện quan trọng tôi muốn nói với cậu, hy vọng cậu cho tôi thời gian năm phút để giải thích."

Vương Nguyên không hiểu nhíu mày, "Chuyện gì?"

Đan Nhất Thuần nghiêm túc nói, "Vương Nguyên, thật ra thì tôi. . . . . ."

Lúc Đan Nhất Thuần vừa định mở miệng nói chuyện, thì một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đúng lúc này đang chạy về phía họ, trong giây phút mà Đang Nhất Thuần định mở miệng thì chiếc xe đó cũng kịp lúc dừng lại bên cạnh họ.

Đương nhiên, chuyện Đan Nhất Thuần đang định nói cũng vì sự xuất hiện của chiếc xe này mà bị gián đoạn.

Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, Vương Nguyên và Đan Nhất Thuần đều nhận ra được, anh ta là cận vệ của Vương Tuấn Khải.

Người cận vệ này xuất hiện cũng có nghĩa là——

Vương nguyên và Đan Nhất Thuần không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi phía sau của chiếc xe kia.

Cách cửa sổ thủy tinh màu đen, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ngay sau đó cận vệ đã mở ra cửa sau xe.

"Tuấn Khải?"

Đan Nhất Thuần vô cùng kinh ngạc.

Vương Nguyên thản nhiên nhìn bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ và rắn rỏi của Vương Tuấn Khải đang bước xuống xe.

Vương Tuấn Khải cất bước đi về phía hai người, Vương Nguyên rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải chỉ dừng lại trên người Đan Nhất Thuần, dĩ nhiên, Vương Nguyê biết nếu cậu đang nhìn anh, anh nhất định cũng chú ý tới cậu.

"Tuấn Khải, anh. . . . . ."

Đan Nhất Thuần vừa mới mở miệng, Vương Tuấn Khải đã ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Đan Nhất Thuần, "Em nói muốn đến thăm Vương Nguyên, tại sao không nói để anh đưa em đi?"

"À, em. . . . . ."

Lúc này Vương Tuấn Khải mới chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Nguyên, dịu giọng hỏi thăm, "Vương Nguyên, em có khỏe không?"

Chất giọng từ tính trầm thấp đó vẫn như trước kia thường ở bên tai cậu nói biết bao lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay cảnh vẫn còn đó nhưng người đã thay lòng.

Vương Nguyên chỉ cười nhẹ, "Em vẫn khỏe."

"Bảo Nhi đâu rồi?"

"Con bé vẫn chưa dậy, anh muốn gặp con bé sao?"

"Không, để lần sau đi. . . . . . Anh tới đây để giải quyết một số việc, Nhất Thuần nói muốn tới thành phố Y thăm em, cho nên dẫn theo cô ấy đến đây thăm em một lần, thật không ngờ người cô ấy nhớ thương lại là em."

Vương Nguyên mỉm cười nói, "Nhất Thuần, cám ơn cô đến đây thăm tôi, à, lúc nãy cô bảo muốn nói với tôi cái gì?"

Đan Nhất Thuần ngập ngừng một chút, bình tĩnh nói, "Là. . . . . . Về chuyện tôi và Tuấn Khải ở bên nhau, tôi muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi với cậu, tôi. . . . ."

Vương Nguyên cười nhẹ cắt ngang lời xin lỗi của Đan Nhất Thuần, "Đừng nói với tôi những lời đó, như vậy sẽ khiến chung ta càng thêm ngượng ngùng mà thôi . . . . . . À phải rồi, hai người định ở lại đây bao lâu?"

Đan Nhất Thuần nhìn về phía Vương Tuấn Khải, như đang hỏi ý kiến của anh.

Vương Tuấn Khải nói, "Nếu như hôm nay giải quyết xong việc, có lẽ ngày mai sẽ quay về."

Vương Nguyên nghe vậy vẻ mặt như có điều rất là tiếc nuối, "Ồ . . . . ."

Vương Tuấn Khải hỏi, "Sao vậy, có chuyện gì?"

Cậu trả lời, "Cũng không có việc gì, chỉ là đúng lúc Nhất Thuần tới thành phố Y chơi, em còn định nhờ Nhất Thuần giúp em đưa ra một vài ý kiến. . . . . ."

Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Ý kiến về chuyện gì?"

Vương Nguyên xấu hổ cười cười, "Mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạn cho tôi, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt, cho nên muốn nhờ cô giúp tôi nhìn xem, biết đâu có thể tìm được một đối tượng thích hợp nào đó để tìm.

END CHƯƠNG 196

Đang đọc đoạn đầu thấy nó tạm thời bình thường. Đột nhiên đọc đến đoạn cuối phát rồ lên -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top