Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 211: Nỗi lòng của Vương Tuấn Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ nhà họ Vương trở về, Robert nóng nảy đi qua đi lại ở trong phòng Vương Nguyên, còn Vương Nguyên vẫn bình tĩnh thản nhiên ngồi ở mép giường.

Robert bỗng dừng lại, nhẹ lời trách, "Không phải anh đã nói là em phải phối hợp với anh sao? Em ở trước mặt Tuấn Khải nói như thế, Tuấn Khải sẽ hiểu lầm là chúng ta thật sự muốn kết hôn đấy! !"

Vương Nguyên lạnh nhạt trả lời, "Anh ta có hiểu lầm hay không bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa."

Robert nghiêm nghị nói, "Nhưng anh quan tâm! Anh bịa chuyện trước mặt Tuấn Khải mục đích là chỉ để em rời khỏi Los Angeles, chứ không phải là muốn tranh giành em với Tuấn Khải!"

Vương Nguyên ngước mắt nhìn khuôn mặt đang nóng nảy của Robert, "Trước tiên là nói tới giữa em và Tuấn Khải đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù chúng ta thật sự có như thế đi chăng nữa cũng không dính gì đến chữ “tranh giành”, Còn nữa, anh thật sự cho rằng chỉ cần anh nói rằng anh và em đang ở bên nhau thìVuong Tuấn Khải sẽ để cho em và anh rời khỏi Los Angeles sao?"

Robert nói như chuyện tất nhiên, “Với tình bạn mười năm của bọn anh cậu ấy nhất định sẽ đồng ý!"

Vương Nguyên châm chọc cười ra tiếng, "Anh ta sẽ đồng ý? Robert à, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn còn cảm thấy anh hiểu được anh ta?"

Robert nghiêm túc nói, "Mặc dù những hành động hiện tại của cậu ấy không thể khiến anh gật đầu đồng tình được, nhưng anh tin rằng cậu ấy không phải là kẻ vô tình vô nghĩa."

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Em thừa nhận, anh ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng anh ta vẫn là một kẻ cực kỳ lý trí." Nói tới đây, cậu dừng một chút, "Em với anh ta dây dưa quấn quýt nhiều năm như thế, anh ta nói buông tay là buông tay, không có một chút nào dây dưa vương vấn, cũng không có chút luyến tiếc nào, dĩ nhiên, đấy là quyền lợi của anh ta sau khi ly hôn, em cũng không có quyền gì mà đi trách cứ anh ta, nhưng mà hai người đã từng yêu nhau cuối cùng lại trở thành người xa lạ, cho dù sau này không thể tiếp tục làm bạn, cũng không cần thiết đi tổn thương đối phương. . . . . . Em nhớ lúc em và anh ta vẫn còn ở bên nhau, anh ta đã từng rất mong đợi em và anh ta có thêm một đứa con nữa, hiện tại cho dù đã chia tay nhau nhưng đứa trẻ vẫn còn là một sinh mệnh nhỏ bé. Mà anh ta lại vì Đan Nhất Thuần dứt khoát quyết định vứt bỏ đứa con của em và anh ấy. . . . . . Em đã từng nghĩ rằng anh ta sẽ không tàn nhẫn đến thế được, cũng từng giống như anh cho rằng hiểu được anh ta, nhưng sự thật hết lần này tới lần khác đã chứng minh, lúc giá trị lợi dụng của em đối với anh ta đã hết hoặc là lúc em với anh ta đã là chuyện vớ vẩn, em vẫn tự cho là mình hiểu rõ anh ta còn sinh ra lòng tin với anh ta, cuối cùng chỉ có thể đổi lại là sự chịu đựng tổn thương ngày một lớn hơn nữa. . . . . ."

Robert không tìm ra được bất kỳ lý do nào để cãi lại Vương Nguyên, bởi vì lúc này tình huống đúng như những gì Vương Nguyên đã nói, Vương Tuấn Khải đã coi Vương Nguyên như người hoàn toàn không có liên quan.

Thật ra thì Vương Tuấn Khải cũng chưa từng thay đổi, anh ta dối đãi với bất kỳ ai cũng lạnh lùng lãnh đạm, giống như anh ta đã từng có thể quyết tuyệt như thế với Đan Nhất Thuần, chỉ là hôm nay vai diễn đã thay đổi, Vương Nguyên trở thành kẻ mà Vương Tuấn Khải thờ ơ, Vương Tuấn Khải đối xử với Vương Nguyên cũng trở nên quyết tuyệt.

Robert khe khẽ thở dài, "Anh hiểu ý của em, Tuấn Khải vì Đan Nhất Thuần sẽ quyết định ‘nhổ cỏ tận gốc’!"

Vương Nguyên gật đầu, "Vâng."

Robert cũng vào lúc này nhớ lại sự thật là Vương Tuấn Khải đã từng vì Vương Nguyên mà cưỡng ép Đan Nhất Thuần phá thai. . . . . .

Sợ rằng, theo tình huống bây giờ, vị trí hôm nay của Vương Nguyên chính là vị trí lúc đó của Đan Nhất Thuần, cho nên Vương Tuấn Khải bảo vệ Đan Nhất Thuần giống như lúc ấy bảo vệ Vương Nguyên, không thương lượng không cho đường sống.

Robert thấy có lỗi nói, "Vương Nguyên, là anh nghĩ không chu toàn, còn tưởng rằng dẫn em đi tìm cậu ấy là có thể thuyết phục được cậu ấy. . . . . ."

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Trên thực tế, lúc đi theo anh em cũng nghĩ là em đã sai, có lẽ anh ta cũng không tàn nhẫn như em đã nghĩ, vậy mà, sự thật lại một lần nữa chứng minh anh ta là kẻ cuồng vọng tự phụ như thế. . . . . ."

Robert hỏi, "Em vì quá giận cho nên mới cố ý nói trước mặt cậu ta là chúng ta sẽ đăng ký kết hôn ở LosAngeles?"

Vương Nguyên nhàn nhạt nói, "Thay vì nói em quá mức tức giận, không bằng nói đó là quyết định trong khoảnh khắc sau khi tự hỏi lý trí. . . . . . Chỉ cần chúng ta đăng ký kết hôn, đứa bé sẽ là con của em và anh, Vương Tuấn Khải anh ta căn bản không có cách nào ép em làm theo thỏa thuận."

Robert giật mình, "Chúng ta kết hôn?"

Vương Nguyên lập tức giải thích, "Anh yên tâm, không phải kết hôn thật, chúng ta có thể nghĩ một biện pháp khiến Vương Tuấn Khải nghĩ chúng ta đã thật sự kết hôn, sau đó em sẽ đưa Ngôn Ngôn theo anh trở về Trung Đông, để mọi người đều nghĩ rằng em đã đến sống ở Trung Đông, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tay ở Trung Đông. . . . . ."

Robert nhíu mày thật chặt.

Cho là Robert đang do dự, cậu áy náy nói, "Thật xin lỗi, quyết định chuyện này em đã không hỏi qua ý kiến của anh, chẳng qua khi đó em căn bản là không nghĩ ra được cách nào khác. . . . . . Nếu như anh cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng đến danh dự của anh, vậy để em nghĩ cách khác!"

Robert vẫn rầu rĩ mà vuốt vuốt trán, thở dài nói, "Vương Nguyên, anh không có ý này, dẫn em đến Trung Đông đối với anh mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, anh cũng chẳng thèm để ý đến cái gọi là danh dự kia đâu. . . . . Anh đau lòng là bởi vì em vì tránh né Tuấn Khải mà phải đi Trung Đông với anh, em mang thai, lại phải chịu cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, anh rất lo lắng cho sức khỏe của em. . . . . . Còn nữa, anh vẫn không mong muốn nhìn thấy em và Tuấn Khải lâm vào tình cảnh mỗi người một nơi như thế này."

Vương Nguyên thở nhẹ ra một hơi, cười nhạt nói, "Em vẫn cứ nghĩ, những năm qua nếu không phải em vẫn cố chấp kiên trì thứ không nên kiên trì, em với anh ta có lẽ đã không có nhiều tình cảm đến mức này, nếu như mà em có thể nhìn rõ mọi thứ sớm hơn một chút, có lẽ mấy năm trước em và anh ta cũng đã trở thành người xa lạ, cũng sẽ không có cục diện bi thương lúng túng như ngày hôm nay."

Thấy con ngươi trong suốt của cậu hiện lên những nét đau thương, Robert vội vàng an ủi nói, "Vương Nguyên, nguyên nhân không phải là tại em . . . . . ."

Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có chuyện gì, tất cả đều đã qua rồi. . . . . . Nếu như hôm nay chúng ta có thể giải quyết được chuyện ‘kết hôn’, vậy chiều tối chút chúng ta có thể về thành phố Y rồi."

Robert gật đầu, "Anh đã có cách rồi, chuyện này cứ để anh làm . . . . . . À, Vương Nguyên, chuyện khiến anh ngạc nhiên đó là em đã không muốn bỏ đứa bé này tại sao còn phải ký cái thỏa thuận kia? Tuấn Khải cậu ta cũng không thể ép em."

Vương Nguyên chán nản cụp mắt xuống, "Robert, em không muốn nhắc lại chuyện này nữa."

Cảm thấy sự đau đớn lan tràn ra trong mắt Vương Nguyên, Robert không tiếp tục hỏi nữa, chỉ dịu giọng nói, "Được, không muốn nói thì đừng nói. . . . . . Bây giờ anh phải đi xử lý chuyện ‘đăng ký kết hôn’, em cũng mệt rồi đi ngủ đi."

Cậu cảm kích nói, "Robert, cám ơn anh. . . . . ."

Robert nhếch môi cười cười, "Em không cần phải cám ơn anh, tất cả mọi chuyện là do anh gây ra, anh nên cảm thấy may mắn bởi vì em không trách anh mới đúng."

Vương Nguyên mỉm cười đáp lại.
Sau khi Robert đi khỏi, cậu mệt mỏi nằm xuống giường.

Tay nhè nhẹ xoa bụng, cậu sững người nhìn trần nhà.

Thật ra thì, vấn đề Robert vừa mới hỏi cậu cậu có thể trả lời rất dễ dàng, nhưng cậu không muốn nói với Robert, bởi vì nói ra chuyện này chỉ càng làm cậu thấy mình sao mà ngây thơ ngu ngốc đến thế. . . . . .

Lúc Vương Tuấn Khải nói với cậu không cần đứa bé này, cậu rất khó chịu, nhưng Vương Tuấn Khải nói với cậu những lời “từ tim phổi” kia lại khiến cậu cảm thấy vì cậu mang thai nên đã phá hoại tình cảm của anh và Nhất Thuần, cho nên, cho dù thân thể không cho phép, cậu vẫn ký thỏa thuận với anh còn đồng ý bỏ đi đứa bé này. . . . . .

Cậu thật là rất ngu, cho dù anh và cậu đã ly hôn, nhưng anh lại dùng mọi thủ đoạn đem cậu quẳng ra bên ngoài thế giới của anh, thế mà cậu lại còn muốn anh được hạnh phúc. . . . . . Bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ kẻ không biết quý trọng tất cả chính là cậu.

Nhưng mà cho đến lúc cậu ký xong thỏa thuận mới biết, thì ra anh và Đan Nhất Thuần là đã sớm phản bội cậu. . . . . .

Cậu đột nhiên cảm thấy sao thật mỉa mai, cậu vẫn khờ dại từ tận đáy lòng chúc phúc cho họ, ngược lại họ đang đem cậu ra làm trò đùa. . . . . .

Chuyện như vậy muốn cậu kể trước mặt Robert làm sao mà cậu chịu nổi?

----

"Vương thị".

Vương Tuấn Khải cùng với vài người quản lý cấp cao đang mở một cuộc họp đơn giản.

"Tổng giám đốc, hạng mục Vịnh phía Tây chúng ta luôn chịu hao tổn, ông nhất quyết muốn tiếp tục?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc, đầu tư hạng mục Vịnh phía Tây của tập đoàn Y người phụ trách là Arsène, bây giờ Arsène không hiểu vì lý do gì mà vào tù, cho dù chúng ta tiếp tục làm tiếp hạng mục này, chúng ta cũng không thể bắt tập đoàn Y trả chi phí cho chúng ta được, huống chi tập đoàn ‘Y’ hiện tại ngay cả người phụ trách còn không có, cả tiền để tiếp tục đầu tư hạng mục này cũng còn là một vấn đề. . . . . ."

Vương Tuấn Khải phất tay cắt đứt lời nói của cấp dưới, lạnh nhạt nói, "Cái mọi người cần làm chỉ là toàn tâm toàn ý thiết kế kiến trúc mà thôi, những yếu tố khác không cần để ý."

Có người lo lắng, "Nhưng tổng giám đốc, tập đoàn ‘Y’ còn không chi trả cho chúng ta chi phí của đợt thiết kế thứ hai, chúng ta căn bản không cách nào tiếp tục hạng mục kiến trúc này."

Sau bàn làm việc, Vương Tuấn Khải đan hai tay vào nhau chống trên mặt bàn, dùng giọng lạnh nhạt nói, "Vậy thì dùng vốn lưu động của công ty chúng ta."

Vương Tuấn Khải vừa dứt lời đã khiến toàn bộ những vị quản lý cao cấp ngẩn người.

Những vị quản lý cao cấp này đi theo Vương Tuấn Khải đã nhiều năm, cũng hiểu rõ mỗi khi Vương Tuấn Khải quyết định một vấn đề đều có đạo lý riêng của mình, bọn họ vẫn không hỏi tới, nhưng vào giờ phút này quyết định của Vương Tuấn Khải khiến bọn họ không thể ngờ tới.

Một vị quản lý đã có thâm niên sau lúc sững sờ nghi ngờ hỏi, “Vậy, tổng giám đốc, vì hạng mục này mà sử dụng vốn lưu động của chúng ta? Cái này hình như . . . . ."

Lập tức có các quản lý khác phụ họa, "Đúng vậy, tập đoàn ‘Y’ cuối cùng có thể chi trả chi phí thiết kế kiến trúc cho chúng ta hay không vẫn còn là một vấn đề, hôm nay chúng ta lại vì chi phí thiết kế kiến trúc cho hạng mục này mà sử dụng vốn lưu động của chúng ta? Cái này hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn!"

Có quản lý đề nghị, "Tổng giám đốc, chúng ta có thể bỏ qua hạng mục này, nhiều lắm là cũng chỉ lỗ tiền lãi của từng quý thôi, đối với công ty của chúng ta cũng không ảnh hưởng nhiều. . . . . ."

"Tôi cũng đồng ý."

"Đồng ý."

Tất cả các quản lý đều rất lý trí khuyên Vương Tuấn Khải, nhưng làm gì cũng không thay đổi được quyết định của anh, "Cứ làm theo lời tôi nói, những thứ khác tự tôi có chừng mực."

"Tổng giám đốc, nếu như đem tất cả vốn lưu động đặt lên hạng mục kiến trúc Vịnh này, như vậy một khi công ty xuất hiện vấn đề về tiền bạc, cái này sẽ là một mối uy hiếp cực lớn với công ty . . . . . ."

"Đúng vậy, tổng giám đốc. . . . . ."

Lời Vương Tuấn Khải vẫn lạnh nhạt nói, "Hội nghị kết thúc, tất cả đi ra ngoài đi!"

Tất cả các quản lý cũng biết Vương Tuấn Khải đã quyết định thì không có người nào có thể thay đổi, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng yên lặng thi hành mệnh lệnh của anh.

Sau khi cấp dưới rời đi, Vương Tuấn Khải đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, trầm tĩnh mà nhìn hình ảnh trời chiều, những ráng mây đỏ lóng lánh.

Anh quên anh đã rất lâu rồi không ngắm hoàng hôn như thế này, cảm giác này cũng thật tốt đẹp.

Hình dáng mặt trời đỏ lửa thật giống khuôn mặt thẹn thùng tươi cười, khiến anh không nhịn được nhớ đến quá khứ mỗi lần cậu thẹn thùng nép vào lòng anh. . . . . .

Cốc, cốc ——

Tiếng gõ cửa có quy luật lại mang theo tôn kính truyền đến, cắt đứt sự suy tư lúc này của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đã bình ổn cảm xúc ngày thường không còn cảm giác dao động nữa nói, "Vào đi."

Người đến là chị Dư, chị đứng sau lưng Vương Tuấn Khải, hơi khom người, cung kính gọi, "Tổng giám đốc."

Ánh mắt Vương Tuấn Khải vẫn nhìn chăm chú về phía trước, "Giờ này hẳn là chị đã tan việc!"

Chị Dư ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Vương Tuấn Khải, từ tốn nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu."

Vương Tuấn Khải nhăn mày, "Tại sao lại nói vậy?"

"Tôi đã biết chuyện cậu sai Cảnh Nhiêu đi làm. . . . . . Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngay từ đầu tổng giám đốc lại vì cậu ta mà. . . . . ."

Chị Dư nói tới đây dường như vì quá đau lòng mà bị nghẹn giọng, chị điều chỉnh cảm xúc lại rồi tiếp tục nói, "Tôi không hiểu, vì sao lỗi của cậu ấy lại để cậu gánh chịu? Cậu ấy bị Dịch Dương Thiên Tỉ bắt cóc uy hiếp, đó cũng là do cậu ta không nghe lời khuyên can của cậu nên gieo gió gặt bão, cậu đã làm hết khả năng để cứu cậu ấy, nhưng cậu ấy lại cứ hết lần này đến lần khác không nghe lời cậu, chính vì thế mới để Dịch Dương Thiên Tỉ có cơ hội để lợi dụng. . . . . . Nếu như không phải cậu ấy tạo điều kiện để Dịch Dương Thiên Tỉ lợi dụng, cậu cũng không cần đem cái văn kiện kia giao cho hắn, như thế thì hôm nay hắn căn bản cũng không có cơ hội để trở mình!"

Vương Tuấn Khải không vui nhíu mày, "Những chuyện này không cần chị quan tâm."

Chị Dư dùng tư cách của người thân nói, "Tổng giám đốc, tôi nhìn cậu lớn lên, biết mỗi một việc cậu làm cậu đều tính toán chu toàn, nhưng mà, vào giờ phút này tôi thật sự rất lo cho cậu. . . . . . Tôi không hiểu được, tại sao lúc ấy cậu không thể bỏ qua cậu ấy mà quyết định cho chính xác? Cậu ấy dễ dao động như vậy, lại còn không hiểu chuyện, cậu ấy căn bản là không xứng với cậu, trong thế giới này cậu muốn kiểu người nào mà chẳng có, Nhất Thuần so với cậu ta còn giỏi giang hơn gấp nhiều lần, tại sao cậu lại cứ cố tình chọn cậu ta?"

Tròng mắt đen thẳm của Vương Tuấn Khải co rút lại, giọng nói trầm xuống, "Tôi chỉ cho phép chị nói những lời này duy nhất một lần, lần sau tôi không hy vọng chị đem cậu ấy ra so sánh với bất cứ người nào."

Hốc mắt chị Dư ửng hồng, đau lòng nói, "Cậu vì cậu ấy làm nhiều như thế, cậu ấy có biết không?"

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, "Cậu ấy không cần biết."

Chị Dư lắc đầu thật mạnh, "Tôi muốn đi gặp cậu ta. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Tôi không nghĩ là chị sẽ đi đâu!"

Bước chân bị giọng nói lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải ép cho đứng lại, nước mắt nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt chị Dư, chị Dư bi thương nói, "Tuấn Khải, bây giờ tôi lấy thân phận là dì Dư mà nói với cậu. . . . . . Cậu có nghĩ tới hay không, nếu như cậu thua lần này, thứ mất đi lần này không chỉ là “Vương thị”, thậm chí sẽ còn phải vào tù, cậu vì cứu Vương Nguyên, mà mạo hiểm nhiều như thế, tất cả những thứ này có đáng giá không?"

Đúng vậy, vì Vương Nguyên, cái mà Vương Tuấn Khải đang đánh cược quá lớn.

Thái độ Vương Tuấn Khải vẫn như cũ thanh thản bình tĩnh, trầm giọng đáp, "Đáng giá!"

Chị Dư không ngừng lắc đầu, cố gắng thuyết phục, "Tuấn Khải, tôi hiểu rõ vẫn còn có thể cứu vãn, chỉ cần Vương Nguyên tình nguyện. . . . . ."

Ai ngờ lời của chị Dư còn chưa hết đã bị Vương Tưân Khải cắt đứt, "Tôi không cho phép! !"

Chị Dư lo lắng gọi, "Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Tuấn Khải xoay người, nghiêm nghị cất bước đi, lạnh lùng nói, "Đừng nói thêm cái gì nữa, nếu biết chuyện này thì hãy giấu ở đáy lòng cho tôi, tôi không mong vì chị nói nhiều mà phá vỡ kế hoạch của tôi."

Chị Dư nhìn tới phía bóng lưng Vương Tuấn Khải nói, "Như thế, Tuấn Khải, cậu nhất định sẽ tự giải quyết chuyện này, đúng không?"

Vương Tuấn Khải dừng bước trước cửa phòng làm việc một giây, cuối cùng cũng không trả lời vấn đề của chị Dư.



----


Khách sạn "LLD".

Robert đứng bên goài phòng Vương Nguyên gõ nhẹ lên cửa.

Một người phục vụ đúng lúc đi ngang qua, tốt bụng nói, "Lúc chúng tôi phục vụ bữa trưa có đưa bữa trưa lên cho cậu ấy nhưng lúc đó cậu ấy đang nghỉ ngơi, sợ rằng bây giờ vẫn còn ngủ, thưa anh, anh xác định muốn gọi cậu ấy sao?"

Robert hỏi, "Cậu ấy đã ngủ rất lâu rồi sao.”

Phục vụ gật đầu, "Đúng vậy."

Robert lập tức nhíu mày. Cậu ấy ngủ lâu thế ư? Không thể nào. . . . . . Mặc dù mang thai thích ngủ, nhưng ngủ từ sáng thẳng đến bốn năm giờ chiều đúng thật là kì quái!

Robert hỏi phục vụ, "Anh có thể giúp tôi mở cửa phòng cậu ấy ra được không?"

Phục vụ lắc đầu, "Thật xin lỗi, khách sạn tôi không có quy định như thế."

Robert cầm giấy tờ trong tay giơ lên trước mặt phục vụ, "Nhìn thấy căn cứ chính xác chưa? Tôi và cậu ấy là vợ chồng, tôi muốn vào phòng vợ tôi là chuyện rất bình thường, bây giờ tôi đang sợ vợ tôi đã xả ra chuyện gì ở trong đó, nếu không mở cửa ra hộ tôi, nếu vợ tôi có chuyện gì, có phải các người chịu trách nhiệm hay không?"

Phục vụ nhìn kỹ cái chứng nhận trong tay Robert, xác nhận không có gì khác lạ liền mở cửa phòng cho Robert.

Robert vừa đi vào phòng đã nhìn thấy bộ dáng Vương Nguyên lúc này đang bình yên ngủ ở trên giường, Robert mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó bảo phục vụ đi ra ngoài.

Thấy tay Vương Nguyên đặt ở bên ngoài chăn, Robert theo bản năng muốn đem tay cậu bỏ vào trong chăn, nhưng ngay lúc đó Robert bị nhiệt độ nóng đến bỏng tay trên cơ thể cậu làm cho phát hoảng.

Robert vội vàng sờ lên trán Vương Nguyên, thế mới biết cậu đang bị sốt.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên. . . . . ."

Robert lập tức ôm lấy Vương Nguyên, khẩn trương gọi.

Vương Nguyên vẫn không tỉnh dậy, cả người dường như đang bị lửa thiêu.

Robert ôm Vương Nguyên lao ra khỏi khách sạn, không kịp lấy xe của mình liền gọi một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện

. . . . . .



Trong bệnh viện, Robert đang tự trách mình mà đấm vào vách tường.

Nhất định là tối hôm qua cậu đứng bên ngoài cửa bệnh viện trên đường đi bị cảm lạnh, mà anh tối hôm qua lại để cậu ngồi dựa vào anh ngủ trong xe cũng không biết đắp cái áo khoác lên cho cậu. . . . . .

Đáng chết, nếu như cậu có chuyện gì, anh sẽ tự làm thịt mình! !

Lúc robert đang tự trách mình, bác sĩ mang khẩu trang từ trong phòng bệnh đi ra.

Bác sĩ nói, "Anh là chồng của cậu ấy?"

Đầu tiên Robert lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Bác sĩ không vui nói, "Bệnh nhân mang thai nên chăm sóc thật kỹ, tại sao lại để cho cậu nhiễm lạnh chứ? Sốt cao 39 độ, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. . . . . ."

Sắc mặt Robert cũng trở nên xanh mét, "Vậy. . . . . ."

"Thật may là không có chuyện gì, đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì không có chuyện gì. . . . . . Nhưng nhớ về sau phải chăm sóc thật tốt cho bà xã của mình, đừng có trưởng thành như vậy rồi mà vẫn không biết gì."

Bác sĩ là vì nhìn thấy khuôn mặt điển trai cộng với dáng vẻ Play Boy của Robert nên cho rằng anh là một người đàn ông không biết quan tâm chăm sóc cho vợ mình, vì thế vừa bắt đầu đã doạ nạt Robert một trận.

Robert thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, cảm kích nói, "Cám ơn bác sĩ, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Bác sĩ nói, "Anh có thể vào thăm cậu ấy, nhưng đừng đánh thức cậu ấy, cậu ấy cần nghỉ ngơi dưỡng sức."

Robert gật đầu, "Được."

. . . . . .



Đi vào phòng bệnh, nhìn Vương Nguyên yên tĩnh nằm trên giường, Robert liền ngồi xuống bên cạnh.

Lúc Vương Nguyên ngủ rất điềm tĩnh, hang lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt gập lại, dáng vẻ thật đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra ẩn sâu trong lòng cậu lại có những kí ức đau khổ đến thế.

Robert nhìn chằm chằm Vương Nguyên thật lâu, xúc động nói, "Vương Nguyên, nếu như em đồng ý, ở Trung Đông anh sẽ cho em cuộc sống thật hạnh phúc nhất."

Cậu trai ngốc này, có đôi lúc thật rất đơn thuần. . . . . .

Vương Thanh nhận ra được, cả Đan Nhất Thuần cũng đều thấy được, thế nhưng cậu lại chẳng hay biết gì. . . . . .

Nhưng như vậy là tốt nhất. . . . . .

Anh vốn cũng không muốn cho cậu biết, mấy năm qua, anh đã sớm quen với việc đứng bên cạnh mà nhìn cậu rồi. . . . . .

END CHƯƠNG 211
Ai trách ck tui nữa không, anh ấy có nỗi khổ tâm khó nói, âm thầm bảo vệ Vương Nguyên mà m.n suốt ngày kêu chém giết anh ấy. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top