Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 218: Biểu hiện của cậu khiến người khác kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước ra khỏi thang máy, Vương Nguyên tìm kiếm số phòng 126.
Phòng 124, 125. . . . . . 126. . . . . .

Lúc còn ở cách xa phòng số 126 mấy bước, cậu dừng lại đứng tại chỗ hít vào một hơi thật sâu.

Cậu vốn muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng không ngờ, khi cậu đi tới trước cửa phòng số 126 thì những tâm lý cậu đã chuẩn bị lại được nhìn thấy một màn mà cậu hoàn toàn không ngờ tới.

Đứng ở trước cửa, lòng cậu run lên từng trận. . . . . .

Trong tầm mắt là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng quay lưng về phía cậu, mà Đan Nhất Thuần giờ phút này chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất đang gắt gao ôm chặt lấy anh. Anh cũng đã từng cưng chiều cậu, khi đó anh cũng nhẹ nhàng ôm cậu áp vào trong ngực như cách anh đang ôm ấp Đan Nhất Thuần. . . . . .

Cậu thật không ngờ sẽ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, vốn nên phải xoay người bỏ đi trước, nhưng cậu lại chỉ biết sững sờ đứng im tại chỗ.

Cậu không muốn quấy rầy họ, nhưng lúc cậu hoàn hồn trở lại chuẩn bị xoay người rời đi, thì lúc đó Đan Nhất Thuần cũng vô tính ngước mắt lên khỏi ngực Vương Tuấn Khải và trông thấy cậu. . . . . .

Ánh mắt Đan Nhất Thuần hốt hoảng trợn to, "Ơ, Vương Nguyên?"

Toàn thân Vương Nguyên đột nhiên chấn động, trong giây phút ánh mắt cậu còn đang hốt hoảng đã không hề báo trước đối diện với tròng mắt đen u ám của Vương Tuấn Khải.

Tính ra cũng chỉ mới hơn mười ngày không gặp mặt, nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cậu và anh đều ăn ý cả hai chỉ có sự xa cách và lạnh nhạt như người xa lạ.

Không muốn có thêm điều gì xuất hiện nữa, ánh mắt tự nhiên ngước lên nhìn sang chỗ khác sau đó Vương Nguyên quyết định xoay người bỏ đi.

Mục đích cậu đến Los Angeles vốn là vì tìm Dịch Dương Thiên Tỉ, những người khác đều không liên quan tới cậu

Dáng đi trầm tĩnh ung dung, Vương Nguyên đi thẳng về phía thang máy.

"Đinh ——"

Vào lúc này cửa thang máy được mở ra, cậu đang muốn bước vào thang máy, khi ngước mắt lên lại không ngờ đối diện với ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Đúng vậy, người bước ra từ trong thang máy chính là Thiên Tỉ. . . . .

Bước chân Dịch Dương Thiên Tỉ khựng lại, trên gương mặt hài hòa chợt xuất hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Vương Nguyên?"

Thiên Tỉ trước mắt so với ngày đầu tiên khi cậu quen biết anh vẫn không có gì thay đổi, nụ cười ôn hòa, ngũ quan lập thể rất điển trai, nhưng dù thế nào cậu cũng không còn thấy được sự tin tưởng quen thuộc ở Thiên Tỉ như thưở xưa nữa. . . . . .

Cậu lạnh nhạt nói, "Nếu anh đã biết tôi sẽ tới tìm anh, thì không cần phải bất ngờ khi nhìn thấy tôi."

Dịch Dương Thiên Tỉ có vẻ như rất kích động, vươn tay qua muốn vịn lên hai vai cậu, nhưng cậu đã lui về sau tránh né, lập tức đứng cách xa với anh, cậu lạnh lùng nói, "Tìm một chỗ nào đi, tôi có lời muốn nói với anh."

Dịch Dương Thiên Tỉ thu tay lại, dường như biết cậu đề phòng mình, anh cũng không còn bước lên tạo áp lực cho cậu, mà chỉ đứng im tại chỗ, dịu giọng nói, "Phía trước chính là phòng anh ở, chúng ta có thể vào trong phòng nói chuyện, nếu em ngại, vậy chúng ta hãy đến nơi tiếp khách ở lầu một khách sạn."

Vương Nguyên nhạt nhẽo nói, "Tất nhiên tôi không ngại nếu nói chuyện với anh ở khách sạn, tôi đã tới tìm anh, ít nhất cũng đã có sự chuẩn bị, tin rằng anh cũng không dám giở trò gì với tôi. . . . . . Chỉ là, nếu như anh nói cái phòng số 126 gì đó, vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh hơn?"

Anh nhíu lông mày, "Em đã đến đó?"

Cậu thản nhiên nói, "Thấy anh không có ở trong phòng nên tôi đang chuẩn bị đi."

Khuôn mặt ôn hòa anh ngay lập tức tối sầm lại, anh lạnh giọng nói, "Đan Nhất Thuần đó vẫn còn chưa đi?"

Cậu im lặng, đáy lòng giờ phút này đang nghi ngờ nguyên nhân Đan Nhất Thuần và Vương Tuấn Khải xuất hiện ở trong phòng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải cùng Đan Nhất Thuần trùng hợp đi ra khỏi phòng 126.

Đan Nhất Thuần đã thay xong quần áo, đang run bần bật dựa sát vào người Vương Tuấn Khải.
Thoáng thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, dường như Đan Nhất Thuần rất hoảng sợ, cô lập tức trốn ở sau lưng Vương Tuấn Khải, ôm chặt cánh tay anh, dáng người nhỏ yếu lúc này càng thêm run rẩy.

Thiên Tỉ hừ mũi cười, "Hóa ra là bị uất ức tìm người đến cứu vớt mình à. . . . . . Đáng tiếc cứu tinh tìm đến hiện tại cũng khó mà tự bảo vệ được mình!"

Đan Nhất Thuần tuy sợ nhưng vẫn tức giận nói, "Anh là tên khốn nạn!"

Dịch Dương Thiên Tỉ ung dung thoải mái cười nói, "Đừng tức giận mà, nếu cô đã tìm tới Vương tổng, vậy thì tôi sẽ cho Vương tổng thời gian năm phút để Vương tổng thay cô lấy lại công đạo."

Ánh mắt Vương Tuấn Khải âm u lạnh lẽo liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, cả người tràn đầy sự nguy hiểm.

Thiên Tỉ hoàn toàn không có tý gì sợ hãi, anh quay mặt sang nhìn lại Vương Nguyên, ấm giọng nói, "Bây giờ em có thể đến phòng đợi anh rồi, mười phút nữa anh sẽ tới gặp em."

Cậu gật nhẹ đầu, sau đó đi tới phòng số 126, nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần ở trước cửa, cậu như trông thấy người xa lạ tiếp tục lướt đi qua bọn họ.

-------


Không đợi Vương Nguyên được chiếc ghế sofa ở trong phòng 126 ngồi xuống, ngoài cửa phòng đã vang lên giọng nói vô cùng đắc ý của Thiên Tỉ.

"Vương tổng, người phụ nữ yêu thương bị xâm phạm, loại cảm giác này có phải rất tuyệt hay không?"

Vương Nguyên vốn không có ý muốn nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhưng chủ đề Dịch Dương Thiên Tỉ nhắc tới vào lúc này lại nhạy cảm đến vậy, buộc cậu làm như mình không nghe gì cả.

Gióng nói của Vương Tuấn Khải rõ ràng đang đè nén tức giận, "Anh muốn 70% cổ phần ‘Vương thị’ tôi đã giao cho anh, tôi nghĩ anh không nên làm tổn thương người của tôi! !"

Nghe hết rõ ràng lời Vương Tuấn Khải nói, cậu rất tinh tường mà cảm giác được, giọng anh tuy có tức giận, nhưng tinh thần rõ ràng đang bị suy sụp.

Cậu đột nhiên cảm thấy hơi khó chấp nhận được. . . . . .

Cậu không tưởng tượng ra, một người xưa nay luôn kiêu nghạo như Vương Tuấn Khải mà cũng có lúc biểu hiện ra mình yếu thế.

Vương Nguyên khẽ cau mày, bên tai tiếp tục vang lên giọng nói của Thiên Tỉ, "Muốn trách thì trách người phụ nữ này của anh quá mức ngây thơ, hoặc là nói cô ta quá yêu anh. . . . . . Vì anh mà tối hôm qua cô ta ăn mặc khiêu gợi đến phòng tôi. Hết lời cầu xin tôi hãy buông tha đừng cướp đi 70% cổ phần của ‘Vương thị’, cô ta nói với tôi, ‘Vương thị’ là kết quả mà anh đã nỗ lực nhiều năm qua, anh tuyệt đối không thể không có ‘Vươngthị’, chỉ cần tôi có thể bỏ qua đừng cướp đi ‘Vương thị’, cô ta sẵn lòng vì anh làm bất cứ mọi chuyện. . . . . . Tôi thấy người phụ nữ này rất ngây thơ, cũng muốn chơi đùa cô ta một chút. . . . . . Tôi phải thừa nhận, người phụ nữ này thật không đơn giản, vì anh, cô ta lại dám bán luôn cơ thể mình, thừa dịp trong lúc tôi ngủ say, cô ta tìm được chìa khóa của quỹ bảo hiểm ngân hàng mà tôi cất phần văn kiện kia. . . . . Ài, tôi thật sự có chút sợ đấy, người phụ nữ này lại có thể đoán được tôi đem bản văn kiện đó cất ở quỹ bảo hiểm, cô ta làm bộ ngây thơ thực ra là đã rắp tâm đến trộm chìa khóa của tôi. . . . . . Vương tổng à, phụ nữ bên cạnh anh từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?"

Nghe những lời Thiên Tỉ nói, Vương Nguyên bỗng sững sờ.

Sau đó ngoài tiếng khóc thút thít của Đan Nhất Thuần, cậu không còn nghe được âm thanh nào khác.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại nói, "Vương tổng, anh nói chuyện này có thể trách tôi sao? Người phụ nữ của anh tự động đưa tới cửa, thân là đàn ông nhìn thấy cảnh đó, bảo tôi làm sao có thể chống chọi nổi đây? Anh cũng đừng cho đó là sự sỉ nhục, nên biết rằng, người phụ nữ của anh thiếu chút nữa đã thành công rồi, có điều sự mưu mô đó của cô ta ở trong mắt tôi chỉ là trò trẻ con thôi. . . . . ."

Vương Nguyên tựa vào trên mặt tường lạnh lẽo cạnh cửa phòng, tâm trạng vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.

Giọng Đan Nhất Thuần kèm theo tiếng khóc nức nở nói, "Tuấn Khải. . . . Em xin lỗi. . . . . . Em chỉ là muốn giúp anh. . . . . ."

Giây phút này, Vương Nguyên cũng nín thở chờ bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của người nào đó.

Nhưng, không gian hoàn toàn im ắng. . . . . .

Không, không phải thanh âm gì cũng không có, mà là cô không có nghe được giọng của người kia. . . . . .

Cho đến khi bên tai cô truyền đến tiếng nức nở của Đan Nhất Thuần càng lúc càng nhỏ, lúc này cậu mới biết, giọng của người mà cậu muốn nghe đã dẫn theo Đan Nhất Thuần rời đi. . . . . .

Cậu không thể tin anh sẽ có thái độ nhẫn nhịn như vậy. . . . .

Đây không phải là Vương Tuấn Khải, ít nhất không phải là Vương Tuấn Khải mà cậu từng biết. . . . . .

Cậu vốn không có hoàn toàn tin vào lời chị Dư nói, nhưng giờ phút này hiện ra ở trước mắt cậu chính là một Vương Tuấn Khải đã mất đi sự tự phụ cùng kiêu ngạo, buộc cậu không thể không tin. . . . . .

"Vương Nguyên."

Tiếng của Thiên Tỉ vang lên đánh thức lý trí của Vương Nguyên.

Thiên Tỉ đi tới trước mặt cậu, hỏi thẳng, "Em đã nghe được?"

Vương Nguyên chợt ngước mắt lên.

Thiên Tỉ nhìn nghiêng tới Vương Nguyên, "Anh nghe nói Vương Tuấn Khải đã ly hôn với em vì muốn ở bên cạnh Đan Nhất Thuần, thậm chí hắn ta còn định phá bỏ đứa con của em và hắn. . . . . . Mà giờ phút này em lại còn lo lắng cho Vương Tuấn Khải?"

Lời Thiên Tỉ đã nhắc nhở cậu. . . . . .

Đúng vậy, cậu lo lắng cho anh để làm gì, anh là Vương Tuấn Khải, người cùng cậu đã không còn chút quan hệ nào.

Động tác đột nhiên ngước mắt mới vừa rồi của Vương Nguyên ở trên mặt tự nhiên đổi thành sang kinh ngạc, bình tĩnh nói, "Không phải tôi lo lắng cho anh ta, mà là không ngờ tới anh lại có cơ hội đánh bại được anh ta!"

Thiên Tỉ nhích tới gần Vương Nguyên thêm một bước.

Vương Nguyên ngay lập tức đứng tránh xa anh, cũng phòng bị nói, "Không biết anh đã từng nghe tới gia tộc Kairos chưa? Người chồng hiện nay của tôi là Robert Kairos, anh ấy rất yêu tôi, vì thế xung quanh tôi anh ấy đều có cho người bảo vệ. Cho nên, tốt nhất anh đừng nên đến gần tôi như thế, trên người tôi có trang bị máy nghe lén, chỉ cần tôi hô một tiếng, chỉ trong vài giây họ sẽ xuất hiện hơn nữa còn bắt luôn cả anh đấy."

Anh dừng bước, khóe miệng gợi lên ý cười, "À. . . . . . Chuyện em và Robert đã kết hôn anh cũng có nghe nói. . . . . . Nhưng anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao em có thể gả cho tên bạn đáng chết kia của Vương Tuấn Khải?"

Vương Nguyên lạnh nhạt nói, "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh."

Khóe miệng Thiên Tỉ vẫn tươi cười nói, "Được rồi, chúng ta nói sang chuyện khác đi. . . . . . Hay là nói thử xem em đến tìm anh là vì chuyện gì?"

Cậunhíu mày, "Anh đã đoán được tôi tới tìm anh, chẳng lẽ không biết nguyên nhân sao?"

Thiên Tỉ lập tức tắt ngay nụ cười, nghiêm túc trả lời, "Anh không đoán được. Lúc đầu biết được em tới là bởi vì cho rằng em sẽ lo lắng cho Vương Tuấn Khải mà đến tìm anh, nhưng vừa rồi em đã phủ nhận. . . . . . Em biết không, ngày trước tình cảm của em dành cho Vương Tuấn Khải  vẫn luôn kiên định không thay đổi, anh hiểu rõ điều đó hơn so với bấy kỳ ai."

Cậu ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, hừ lạnh nói, "Không, Thiên Tỉ, anh không hiểu được tôi."

Thiên Tỉ lập tức nhíu chặt đầu lông mày, "Phải không?"

Cậu cười lạnh nói, "Anh nói tôi tới đây là vì Vương Tuấn Khải. . . . . . Hoàn toàn ngược lại, tôi tới là muốn nói cho anh biết, anh muốn đối phó Vương Tuấn Khải, vậy thì cứ làm thẳng tay một chút, đừng giống tôi ngày trước, như vậy ván cờ vĩnh viễn sẽ đi thua một chiêu! Tốt nhất anh có thể làm cho anh ta táng gia bại sản, mãi mãi đều bị anh giẫm đạp ở dưới chân! !"

Thiên Tỉ khó có thể tin, "Em thật sự nghĩ như vậy?"

Cậu nghiêng đầu nói, "Cho nên tôi mới nói anh không hề hiểu tôi, hoặc là nói anh không hiểu biết gì về con người . . . . . Một người khi yêu có thể bất chấp tất cả, nhưng một khi đã hận thì cũng có thể phá hủy đi tất cả."

Thiên Tỉ nheo mắt lại, "Em đang muốn nói cho anh biết là em hận Vương Tuấn Khải sao?"

Sắc mặt Vương Nguyên càng trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói, "Nếu anh đã biết nhưng chuyện của tôi và anh ta đã xảy ra trong thời gian qua, chắc hẳn cũng biết khoảng thời gian đó Vương Tuấn Khải đối xử với tôi như thế nào chứ? Sau khi anh vào tù, tôi và anh ta đã xảy ra rất nhiều chuyện. . . . . . Có thể anh không tưởng tượng được những chuyện mà anh ta đã từng làm đâu, quay đầu lại sau lưng tôi phát sinh quan hệ nam nữ với Đan Nhất Thuần. Không chỉ có như thế, sau khi chúng tôi ly hôn, Đan Nhất Thuần bị sinh non anh ta đổ hết mọi lỗi lầm lên người tôi, cuối cùng còn ép tôi mạo hiểm tính mạng để phá thai. . . . . ."

Nói xong lời cuối cùng, trên gương mặt xinh đẹp của Vương Nguyên bởi vì tức giận mà nhăn nhúm lại.

Thiên Tỉ vẫn giữ thái độ hoài nghi, "Dù em có hận Vương Tuấn Khải đến cực điểm, có lẽ cũng không cần cố ý bay tới Los Angeles để nói cho anh biết toàn bộ quá trình chứ?"

Khóe miệng Vương Nguyên vẫn cười lạnh, "Anh lầm rồi, mục đích quan trọng nhất mà tôi tới Los Angeles là vì muốn ép Robert trở về Riyadh, tới tìm anh chỉ là thuận tiện biểu đạt một chút ý kiến của tôi."

Thiên Tỉ hỏi, "Em tới tìm Robert?"

Vương Nguyên gật đầu, "Robert cùng Vương Tuấn Khải là anh em nhiều năm, biết được Vương Tuấn Khải có chuyện, Robert liền bay tới Los Angeles. . . . . . Tôi thừa nhận, cho đến hôm nay tôi và Robert đã ở bên nhau, nhưng Robert vẫn rất để tâm đến những chuyện của Vương Tuấn Khải, có lẽ tôi không thể nào hiểu nổi tình bạn giữa đàn ông, nhưng tôi tuyệt sẽ không để cho Robert giúp Vương Tuấn Khải! !"

Thiên Tỉ vẫn không xác định, "Em thật sự hận Vương Tuấn Khải đến vậy?"

Vương Nguyên vô vị nhún nhún vai, "Anh tin hay không đối với tôi mà nói cũng không quan trọng. . . . . . Hôm nay tôi tới tìm anh, muốn nói với anh cũng chỉ có bấy nhiêu. . . . . . Đợi tôi tìm được Robert tôi sẽ bảo anh ấy theo tôi quay về Riyadh, về phần anh và Vương Tuấn Khải muốn đấu đá với nhau như thế nào, tôi chỉ quan tâm đến kết quả của hai người . . . . . ."

Mi tâm Thiên Tỉ càng nhíu chặt, "Em vẫn có thể đứng ở bên cạnh anh phản bội lại Vương Tuấn Khải mà, chẳng lẽ em đã quên hết những gì anh đã làm cho em?"

Cậu lạnh mặt nói, "Tôi nói thật, tôi không hề có cảm tình gì với anh, anh đã từng lợi dụng sự tin tưởng của tôi dành cho anh mà tạo ra mọi thứ khiến cảm tình tôi dành cho anh đã hoàn toàn mất sạch, nhưng nếu so với những gì Vương Tuấn Khải đối xử với tôi thì tôi thật mong muốn nhìn thấy anh được thắng."

Trên gương mặt vẫn xinh đẹp của Vương Nguyên là biểu cảm mà Thiên Tỉ chưa từng quen biết, anh bỗng trầm mặc.

"Được rồi, lời nên nói tôi đã nói. . . . . . Dịch Dương Thiên Tỉ, hy vọng anh có thể thắng được anh ta, cũng đừng để cuối cùng mình lại vào tù lần nữa. . . . . . Nói thật, nếu anh vào tù rồi tội thật cũng thấy vui đấy, nhưng tôi không muốn nhìn thấy Vương Tuấn Khải cứ tiếp tục vênh váo phách lối như thế! Hẹn gặp lại."

Dứt lời, cậu bình tĩnh ung dung xoay người bỏ đi.

Thiên Tỉ nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên đã biến mất mà thẫn thờ suy nghĩ, vài giây sau, Đường Hân từ ngoài cửa phòng đi vào, vỗ lên bả vai Thiên Tỉ.

Anh quay mặt sang, hỏi, "Sao cô lại ở đây?"

Đường Hân thản nhiên trả lời, "Khi nãy tôi tới tìm anh, đúng lúc nghe được anh và Vương Nguyên đang nói chuyện, tôi thấy hiếu kỳ mới đứng ngoài cửa nghe một lát. . . . . . Nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh như đang đi vào cõi thần tiên vậy, đang suy nghĩ gì?"

Thiên Tỉ rút vào ghế sofa trong phòng, trầm mặc không nói.

Đường Hân đi tới bên cạnh anh, thăm dò hỏi, "Đang cảm hóa sự thay đổi của Vương Nguyên?"

Thiên Tỉ lạnh lùng nói, "Cậu ấy bây giờ không phải là người mà tôi từng quen biết."

Đường Hân ngồi xuống cạnh Thiên Tỉ, cười nói, "Mộtcười nói, "Một khi con người thay đổi là như vậy, giống như tôi đã từng cố chấp muốn có được trái tim Vương Tuấn Khải, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn hủy đi anh ta. . . . . ."

Thiên Tỉ không hề nể mặt thẳng thắn nói, "Cậu ấy không giống như cô, cô không thể nào so được với cậu ấy."

Đường Hân thờ ơ nói, "Phải, trước kia đúng là tôi không giống cậu ta, nhưng hôm nay cậu ta và tôi đã là cùng một loại người. . . . . . Tôi nghĩ cậu ta thật đã bị Vương Tuấn Khải làm cho chết tâm rồi, mới có thể trở nên giống như tôi."

Tròng mắt đen của Thiên Tỉ lóe lên sự giảo hoạt, "Xem ra cậu ấy không hề hay biết những chuyện Vương Tuấn Khải đã làm cho mình."

Đường Hân trả lời, "Đoán chừng là Vương Tuấn Khải cảm thấy không cần thiết phải nói cho cậu ta biết, dù sao cũng đã có tình yêu mới, Vương Tuấn Khải không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nữa. . . . . ."

Thiên Tỉ nghi ngờ hỏi, "Hắn ta sao có thể dễ dàng buông bỏ được Vương Nguyên?"

Đường Hân đứng dậy khoanh tay, vô cùng kiên định nói, "Việc này không cho phép anh không tin. . . . . . Theo tôi điều tra, những lời vừa rồi Vương Nguyên nói với anh đều là sự thật. . . . . . Vương Tuấn Khải vì muốn đến với Đan Nhất Thuần đã ép Vương Nguyên ký thỏa thuận phá thai. Anh nghĩ lại xem, nếu không phải đã hết tình cảm với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải có thể tàn nhẫn đối với con của mình như vậy sao? Còn nữa, Đan Nhất Thuần sinh non khiến Vương Tuấn Khải rất giận, nghe nói lúc ở bệnh viện gần như muốn bóp chết Vương Nguyên. . . . . ."

Thiên Tỉ rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng, gật đầu nói, "Nếu cậu ấy đã trở mặt thành thù với Vương Tuấn Khải, vậy hãy để cho cậu ấy thay chúng ta làm chút chuyện đi!"


------



Tại "Vương thị".

Cảnh Nghiêu đứng ở trước bàn làm việc nhìn Vương Tuấn Khải báo cáo, "Bác sĩ đã làm kiểm tra cho cô Đan rồi, ngoại trừ việc đó. . . . . . Những thứ khác đã không có cái gì đáng ngại, lúc này cô ấy cũng đã ngủ rồi."

Vương Tuấn Khải nhìn Cảnh Nghiêu, dựa người vào ghế dựa, môi mỏng lạnh nhạt nói, "Cậu làm rất khá."

"Tổng giám đốc, ông bảo tôi tiết lộ với cô Đan chuyện chỗ Dịch Dương Thiên Tỉ có chìa khóa ngân hàng, còn nói với cô Đan lúc nào Dịch Dương Thiên Tỉ cũng mang cái chìa khóa đó theo bên người, có phải ông đã sớm đoán được cô Đan sẽ. . . . . ."

Tuy Cảnh Nghiêu hiểu rất rõ ràng Vương Tuấn Khải đối với Đan Nhất Thuần chỉ có sự lợi dụng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đan Nhất Thuần vì Vương Tuấn Khải mà bị thương tổn, Cảnh Nghiêu có chút không đành lòng.

Vương Tuấn Khải vô tình nói, "Cô ta xứng đáng bị giáo huấn."

"Dạ." Cảnh Nghiêu lên tiếng đáp lại rồi không nói gì thêm nữa.

Tuy anh đồng cảm với Đan Nhất Thuần, nhưng hiểu rất rõ những chuyện Vương Tuấn Khải làm đối với Đan Nhất Thuần cũng không hề quá đáng, bởi vì Đan Nhất Thuần cần được ‘giáo huấn’ không chỉ có như thế.

Bỗng dưng, tròng mắt đen ranh mãnh u ám của Vương Tuấn Khải nhíu lại, "Đến lúc để Dịch Dương Thiên Tỉ vào cuộc rồi."

Cảnh Nghiêu trả lời, "Dạ, trải qua chuyện lần này của cô Đan, tôi nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ đã tin tưởng tổng giám đốc hiện tại đã không còn kế sách, nhưng mà . . . . . Tổng giám đốc, tôi rất lo lắng cho ông." Giây phút này, rốt cuộc đã tới thời điểm mấu chốt Cảnh Nghiêu có cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói, "Cậu không tin tôi sao?"

Sắc mặt Cảnh Nghiêu đầy lo lắng, "Nhưng mà. . . . . . Ngài dùng thân mình để mạo hiểm."

Khóe miệng Vương Tuấn Khải gợi lên ý cười nhợt nhạt, "Làm người cả đời sao có thể lúc nào cũng chỉ có phần thắng mà không có lần đầu mạo hiểm?"

Cảnh Nghiêu cưỡng ép mình kiên định nói, "Tổng giám đốc, chúng tôi đều tin tưởng ngài sẽ thắng."

Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn Cảnh Nghiêu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Nếu đã tin tưởng, tại sao vẫn còn làm trái lời tôi?"

Cảnh Nghiêu chợt ngước mắt, có lẽ bởi vì chột dạ, anh nói chuyện bỗng run giọng, "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . . Tôi không có làm trái lời ngài."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Lần này Vương Nguyên tới Los Angeles, chị Dư là thủ phạm chính, còn cậu là đồng lõa."

Cảnh Nghiêu kinh ngạc hỏi, "Tổng giám đốc, ngài. . . . . . Ngài biết?"

Hai mắt Vương Tuấn Khải như bắn ra mura muôn vàn tia lạnh lẽo, "Cậu gọi chị Dư vào đây."

Cảnh Nghiêu sợ tới mức giọng nói cũng lắp bắp, "Vâng."

Sau một lúc lâu, chị Dư đi theo Cảnh Nghiêu bước vào phòng làm việc Vương Tuấn Khải.

Có lẽ Cảnh Nghiêu đã kể sơ lược tình huống với chị, sắc mặt chị Dư lúc này đã tái mét.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Chị Dư, tôi nhớ không lầm thì ba năm nữa chị đã bước qua tuổi 50 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ chị đã đến tuổi về hưu. . . . . . Tôi dự định cho chị một khoản tiền, để chị lúc tuổi già có thể tự do mà làm những chuyện chị muốn làm."

Dường như chị Dư cũng đã sớm đoán được Vương Tuấn Khải sẽ có quyết định như vậy, chị lựa chọn tiếp nhận, gật đầu nói, "Lúc đi tìm cậu Vươngg tôi cũng biết mình không giấu được cậu bao lâu, tôi thật không nghĩ tới cậu Vươngg lại có thể đụng mặt với cậu. . . . . . Dù vậy, mặc kệ tổng giám đốc có trách phạt tôi như thế nào, tôi cũng không hối hận. . . . . . Tôi hiểu rất rõ, cậu biết người Dịch Dương Thiên Tỉ để ý nhất chính là cậu Vươngg, cậu không muốn cậu Vươngg ở lại bên cạnh cậu là không muốn vào thời điểm cậu bị nguy hiểm cậu Vươngg sẽ bất chấp tất cả mà ở lại bên cạnh cậu, cậu còn sợ lỡ cậu bị thua, có lẽ cậu sẽ không thể chăm sóc cho cậu Vươngg. Cho nên cậu mới nhường cậu Vươngg lại cho Robert, bởi vì cậu biết nếu như cậu không thắng, Robert là người duy nhất trên đời này có khả năng không cho phép Dịch Dương Thiên Tỉ đến gần cậu Vươngg. . . . . . Sở dĩ cậu lâm vào hoàn cảnh khốn đốn như ngày hôm nay là do cậu Vươngg mà ra, tôi không thể nào trơ mắt đứng nhìn cậu chịu đựng nguy hiểm một mình mà để cho Vương Nguyên lại có cuộc sống an nhàn được. . . . . . Đó là lý do mà tôi không quan tâm đến an nguy của cậu Vươngg, tôi chỉ quan tâm cậu Vươngg có thể lấy được phần văn kiện ở chỗ Dịch Dương Thiên Tỉ hay không thôi. Bởi vì chỉ cần có phần văn kiện đó, tổng giám đốc sẽ không cần phải mạo hiểm nữa, việc này đều là do cậu Vươngg mắc nợ tổng giám đốc . . . . . ."

END CHƯƠNG 218

Tui chuẩn bị tinh thần mai bù cho mấy thím rồi đây T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top