Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 223: Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe cái tên đã thấy ...rồi :v





Vương Nguyên thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ tới người xuất hiện trước mắt mình chính là Vương Tuấn Khải.

"Ba. . . . . ."

Bảo Nhi đang được Vương Tuấn Khải ôm trong ngực vui vẻ gọi cậu.

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu mới nhìn thấy Bảo Nhi cười vui vẻ như thế, hồn nhiên đến vậy.

Đôi con ngươi đen sáng như ánh nắng mặt trời của Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào khuôn mặt hơi gầy đi của Vương Nguyên rồi khẽ nhíu mày.

Nhưng lúc này, ánh mắt Vương Nguyên đã lướt qua Vương Tuấn Khải chuyển sang nhìn Bảo Nhi rồi đưa tay ra, "Qua ba bế con. . . . . ."

Có lẽ đoán biết Vương Tuấn Khải sẽ chẳng muốn đi vào hoặc là cậu vốn không có ý định để cho anh vào phòng, cho nên lúc này cậu vẫn không hề mở rộng cửa mà chỉ đứng im không nhúc nhích.

Bảo Nhi được ba bế đi mở to đôi mắt ngây thơ đáng yêu nhìn cha mình, giống như đang muốn nhắc nhở cha mình hãy mau mau đi vào.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang né tránh của Vương Tuấn Khải, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Vương Tuấn Khải vang lên, "Anh có thể vào không?"

Vương Nguyên quả quyết lắc đầu, "Tôi nghĩ không cần thiết. . . . . . Cám ơn anh đã đưa Ngôn Ngôn về." Nói xong cậu liền ôm lấy Bảo Nhi ra khỏi tay Vương Tuấn Khải.

Bảo Nhi được ba ôm ra khỏi lòng ba đồng thời cũng nhỏ giọng thì thầm nói với ba, "Ba, cha có chuyện muốn nói với ba đó."

Bảo Nhi đương nhiên là thờ ơ không quan tâm, cậu bế Bảo Nhi đặt xuống sàn nhà sau đó đóng cửa lại.

Thế nhưng, ngay khi Vương Nguyên đóng cửa, cánh tay Vương Tuấn Khải đã kịp thời chặn ngang vào giữa khe hở cửa chưa kịp đóng.

Cậu muốn đóng cửa phòng lại, nhưng anh lại không có ý định muốn rút tay ra.

Cuối cùng, cậu đành mở cửa phòng ra, giương mắt lên nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ, lạnh nhạt nói, "Anh Vương, chúng ta còn gì hay để nói sao?"

Bảo Nhi đúng lúc này từ sau lưng Vương Nguyên chạy ra, cô bé chạy đến trước mặt cha mình, lôi kéo tay anh giục giã nói, "Cha, cha mau vào đi. . . . . ."

Vương Nguyên lên tiếng cảnh cáo, "Ngôn Ngôn! !"

Nhưng lần này Bảo Nhi lại chẳng thèm đếm xỉa để cậu, cô bé lôi kéo Vương Tuấn Khải đi vào trong phòng, tất nhiên, biểu hiện của anh cũng thuận nước đẩy thuyền.

Đến khi cậu xoay người lại thì anh đã đi lướt qua cậu đứng ở trong phòng.

Bảo Nhi rất thông minh bỏ chạy về phòng mình đóng cửa lại, nhường lại cho cha và ba mình khoảng không gian riêng tư để nói chuyện.

Cậu vốn không muốn mình ở riêng với Vương Tuấn Khải một giây một phút nào cả, cậu đưa tay vặn nắm cửa, sau đó bình tĩnh hất mặt sang hướng không có Vương Tuấn Khải đứng, xa cách và lạnh lùng nói, "Xin lỗi, chỗ này của tôi không chào đón anh."

Dường như đã rất lâu rồi anh không có nhìn cậu với vẻ thắm thiết và sâu sắc thế này, ánh mắt anh vẫn đằm thắm nhìn cậu, đối mặt với sự hờ hững của cậu, anh im lặng một lúc rồi bỗng nhiên đi tới trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay cậu đang để trên chốt vặn cửa xuống, sau đó không nói không rằng đóng sầm cửa phòng lại. (Hí hí ÷.÷)

Thấy anh đi đến gần, cậu sửng sốt mất một giây, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại, cậu mới chợt ngước lên đôi mắt khó hiểu nhìn tới anh.

Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu, cũng không có hành động gì quá đáng, nhưng giọng lại đầy cảm xúc nói, "Về nhà với anh."

Trong đáy mắt Vương Nguyên hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ trong tít tắt cậu đã tỉnh táo lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, nhỏ giọng mắng, "Đồ điên."

Vương Tuấn Khải mặc cho Vương Nguyên xô đẩy mình, nhưng lúc cậu nhích ra muốn giữ khoảng cách với anh, thì cánh tay cứng rắn như đúc bằng sắt của anh đã từ phía sau vươn tới ôm siết cậu thật chặt.

Vương Nguyên theo bản năng giãy giụa, anh tốt bụng nhắc nhở cậu, "Em muốn làm con chúng ta bị thương sao?"

Chợt nhận ra trong bụng mình vẫn còn một sinh mệnh bé nhỏ, Vương Nguyên thôi không giãy giụa nữa, đổi lại dùng tay cố sức gỡ bàn tay Vương Tuấn Khải đang vòng ở trên eo ra, nhưng chỉ được một lúc thì phát hiện mình đang làm một việc tốn công vô ích, cậu không vui nói, "Nếu anh còn không chịu buông tôi ra, tôi thề là một chút nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Hoàn toàn không không để những lời của cậu vào trong tai, ngược lại anh càng siết cậu chặt hơn, nhưng lại rất cẩn thận tránh không làm tổn thương tới đứa bé trong bụng cậu.

Có vẻ như rất mệt mỏi, Vương Tuấn Khải cúi đầu lên vai cậu, đôi môi ghé sát vào tai cậu, giọng khàn khàn nói, "Đã rất lâu anh không được ôm em như thế này rồi. . . . . ."

Không biết có phải là do giọng nói của anh quá ấm áp từ tính cộng thêm câu nói này lại càng dễ dàng khiến cho người ta khuất phục, hoặc là do trước kia anh thường hay thân mật nói với cậu như thế cho nên dễ khiến cậu nhớ về quá khứ, sống mũi bỗng nhiên cay cay, hốc mắt không hiểu sao cũng nóng lên, lúc cậu nhận ra cho đến giây phút này mình vẫn còn quan tâm đến từng lời nói của anh đến thế, cậu bắt đầu dùng hết toàn bộ sức lực để gỡ hai tay anh ra.

Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, cậu vốn đã chẳng có nhiều sức lực, thêm vào đó sức mạnh của hai người có sự khác biệt rất lớn, mọi hành động kháng sự của cậu đều trở thành vô ích.

"Anh buông tôi ra. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vô vàn yêu thương cúi đầu hôn lên mặt cậu, trầm giọng nói, "Em hãy cho anh thời gian, bình tĩnh nghe anh giải thích thì anh sẽ thả em ra."

Cảm nhận được đôi môi mỏng mát lạnh của anh lướt trên da mặt mình, mặc dù sâu trong nội tâm bị kích động dâng lên ngàn dải sóng lớn, khoảnh khắc đó, trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh khi cả hai còn mặn nồng ở bên nhau, nhưng sự rung động đó cũng trong nháy mắt đã biến mất, lưu lại trong đầu cậu chỉ là những hồi ức đau khổ về sau mà cậu phải gánh chịu.

Cậu căm ghét giơ tay lau đi chỗ vừa bị anh hôn, giọng điệu không có chút cảm tình nói, "Tôi không muốn nói chuyện với người xa lạ."

Anh lại hôn cậu thêm một cái nữa.

Vương Nguyên lại giơ tay lên chùi đi một lần nữa.

Vương Tuấn Khải không sợ phiền hà lại hôn lên gò má cậu lần nữa, cố ý kéo dài thời gian.

Vương Nguyên bắt đầu giãy dụa, động tác giơ tay lên chà xát da mặt mình càng mạnh hơn.

Nhưng lần này, Vương Tuấn Khải thả Vương Nguyên ra xoay người cậu lại đối mặt với anh, chẳng thèm quan tâm đến đôi mắt đang trợn lớn của cậu, siết chặt lấy eo cậu, cúi đầu bá đạo chiếm lấy đôi môi cậu.

"Ưm. . . . . ."

Vương Nguyên dùng sức đánh đấm Vương Tuấn Khải, cố hết sức có thể để đẩy người đàn ông ngang ngược cố chấp này ra, nhưng anh lại vững vàng siết chặt cả người cậu, cho cậu cựa quậy nhưng không cho cậu có cơ hội lẩn tránh.

Dần dần, cậu cũng trở nên yên lặng, bởi vì anh đã khống chế toàn bộ hơi thở của cậu. . . . . .

Lúc cả người cậu mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh, anh mới buông cậu ra để cho cậu tựa vào vòm ngực rộng lớn của anh ổn định lại hô hấp.

Tay anh đỡ nhẹ sống lưng mỏng manh của cậu, dịu dàng hỏi, "Bây giờ đã có thời gian để nghe anh giải thích chưa?"

Cậu từ từ khôi phục lại hơi thở ổn định, ngay lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, cậu nhẫn nhịn cắn chặt đôi môi sưng đỏ vì bị anh hôn, sau đó lấy điện thoại di động ra, vừa đề phòng nhìn anh vừa tức giận bấm số điện thoại.

Anh không đến gần cậu thêm một bước nào nữa, mà lại chậm rãi nói, "Trước khi em báo cảnh sát, anh chỉ mong em hãy nghe anh nói một câu. . . . . ."

Động tác bấm số điện thoại của Vương Nguyên ngưng lại.

Vương Tuấn Khải thấp giọng nói, "Anh rất quan tâm em, quan tâm tới Bảo Nhi, cũng quan tâm đến đứa con hiện nay của chúng ta. . . . . . Nếu như có thể, anh mong em hãy trở về bên cạnh anh, em có đồng ý không?"

Không có sự vô tình lạnh lẽo như lúc anh tàn nhẫn nói những lời tổn thương cậu, không có sự tàn nhẫn lúc anh ép cậu bỏ đứa bé đi, cũng không có sự lạnh lùng như lúc anh đuổi tận giết tuyệt, anh trong giây phút này, ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, từng câu từng chữ anh nói ra cũng dễ dàng khiến người khác say mê, nhưng mà giây phút này cậu lại chỉ cảm thấy nó thật mỉa mai. . . . . .

Thờ ơ nghênh đón ánh mắt ánh mắt đen sâu thẳm của anh, cậu bật tiếng hừ nhẹ, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói những lời này với tôi. . . . . ." Cậu lắc đầu, buồn cười nói, "Anh Vương, anh đã quên hiện tại mình là người đàn ông đã có vợ sao?"

Mỗi lần nhớ tới sự phản bội của anh và Đan Nhất Thuần khi mà họ vẫn còn sống bên nhau, lòng cậu đau đớn như bị xẻo thành từng mảnh nhỏ, riêng nỗi đau về sự thất vọng như thể bị rút mất một cái xương sườn ở vị trí cận tim cậu. . . . . . .

Cậu đã từng chấp nhất cỡ nào để hết lòng hết dạ yêu người đàn ông trước mắt này, nhưng kết quả là, anh để lại cho cậu chỉ có muôn vàn vết thương cùng nỗi đau đớn vô tận. . . . . .

Đối mặt với sự giễu cợt của cậu, dường như anh đã có sự chuẩn bị tâm lý, ngữ điệu ôn hòa, thản nhiên nói, "Anh chưa bao giờ nói anh và Đan Nhất Thuần kết hôn thật."

Vương Nguyên tức dữ trách mắng, "Nhưng anh và Đan Nhất Thuần phản bội tôi đó là sự thật! !"

"Chuyện Đan Nhất Thuần mang thai là giả, anh chưa bao giờ chạm đến cô ta, anh làm như vậy chỉ là vì muốn em có thể rời khỏi anh mà thôi. . . . . ." (Chưa chạm=>chưa làm gì cả=> không phải có thai ._.)

Vương Nguyên chợt ngẩn ra, lòng ngổn ngang trăm mối.

Anh tiếp tục nói, "Tất cả những gì anh làm, cũng chỉ vì không muốn để em phải gánh chịu cho bất kỳ sự thương hại nào."

Lời Vương Tuấn Khải nói khiến Vương Nguyên nhớ đến những lời mà Robert đã nói với cậu. . . . . .

Đúng vậy, Robert từng nói với cậu, Vương Tuấn Khải vì bảo vệ cậu nên mới làm tổn thương cậu. . . . . .

Cậu ảm đạm nhìn Vương Tuấn Khải trước mặt mình, ngây ngô cười nói, "Tôi thật rất muốn hỏi anh Vương đây, tại thời điểm tôi còn quan tâm đến anh, thì có thứ tổn thương nào khiến tôi đau đớn hơn những tổn thương mà anh gây ra cho tôi?"

Vương Tuấn Khải không hề tức giận mà từ tốn giải thích "Có lẽ em cho rằng anh không để em ở lại bên anh là một quyết định tàn nhẫn, nhưng nếu để cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ quyết định làm như cũ."

"Tại sao?" Vương Nguyên khó có thể chấp nhận mà bật thốt lên, "Anh nghĩ rằng lúc anh gặp nguy hiểm, tôi không có khả năng kề vai chiến đấu cùng anh sao?"

Vương Tuấn Khải sâu sắc nói, "Chính vì anh biết em sẽ liều lĩnh ở lại bên anh, cách duy nhất mà anh có thể bảo vệ em là để cho em rời khỏi anh càng xa càng tốt."

Cậu uất nghẹn chua chát nói, "Lúc đó tôi không cần anh dùng cách đó để bảo vệ tôi, tôi vẫn có thể tự mình chăm sóc tốt cho mình, mặc dù ở lại bên cạnh anh, tôi cũng sẽ không để anh phiền lòng về tôi. . . . . ."

"Nhưng anh rất lo lắng cho em! Cơ hội thắng của anh cực kỳ mong manh, một khi thua, anh chỉ có hai bàn tay trắng, không cách nào chăm sóc tốt cho em và con được. . . . . . Người anh tin tưởng duy nhất trên đời này và có thể thay anh bảo vệ em chỉ có Robert, cho nên anh mới để em ở lại bên cạnh cậu ấy." Anh nói rất qua loa sơ sài, nhưng không ai biết khi đối mặt với sự lựa chọn lúc đó anh đã phải chịu đựng áp lực vàvà khốn khổ đến mức nào.

Vương Nguyên hỏi, "Nếu anh đã nhường tôi lại cho Robert, tại sao còn phải tới tìm tôi?"

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức chân thành, "Anh rất muốn em về lại bên cạnh anh."

Cậu lại giễu cợt hỏi, "Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới cũng vì như thế mà tôi sẽ yêu Robert?"

Anh bình tĩnh nói, "Em không thể nào yêu cậu ta được."

Vương Nguyên phản bác, "Dựa vào gì mà anh có thể khẳng định như thế? Không phải anh đã dùng bằng mọi cách để tác hợp cho hai chúng tôi sao?"

Vương Tuấn Khải thu lại sự sắc bén cơ trí, từ tốn nói, “Bởi vì em đã đến Los Angeles."

Nghe lời nói đầy vẻ tự tin đó của anh, cậu cười nhạo nói, "Chẳng lẽ luật sư của anh chưa nói cho anh biết là tôi liên thủ với Dịch Dương Thiên Tỉ cho nên mới đòi anh phần tài sản ly hôn sao?"

Vương Tuấn Khải khẽ nhướng mắt, "Em hợp tác với Dịch Dương Thiên Tỉ thật ra đó chỉ là vì em muốn tìm cơ hội để tiếp cận hắn . . . . . ."

Tim Vương Nguyên bỗng đập mạnh và loạn nhịp, cậu chợt ngước mắt nhìn anh.

Anh biết, hóa ra là anh biết. . . . . .

Đúng vậy, cậu hợp tác với Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ vì mục đích tiếp cận hắn ta. . . . . . Cậu thật ngốc, cậu tới Los Angeles, lại ngây thơ nghĩ rằng mình có thể tiếp cận Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó lấy lại phần văn kiện kia.

Cậu biết con người Dịch Dương Thiên Tỉ rất gian xảo, nếu như cậu tiếp cận hắn quá rõ ràng, hắn nhất định sẽ hoài nghi, cho nên việc mà cậu có thể làm đó là dùng trạng thái tự nhiên nhất đến hợp tác với hắn, chỉ cần có được sự tin tưởng của hắn là cậu sẽ có cơ hội lấy lại phần tài liệu đó. . . . . .

Cậu biết nếu muốn chiếm được sự tin tưởng của hắn thì cậu cần phải mất vài ngày mới có thể tiếp cận được hắn, Vương Tuấn Khải không thể chờ đợi được, cho nên điều duy nhất mà cậu có thể làm đó chính là giúp Vương Tuấn Khải nghĩ ra một cách, mặc kệ thắng hay thua anh cũng sẽ được bình an vô sự. . . . . .

Cậu từng nghĩ, cho dù cuối cùng Vương Tuấn Khải có bị thua đi nữa, cậu đã có được sự tin tưởng của Dịch Dương Thiên Tỉ thì tất nhiên sẽ có cơ hội tìm được bằng chứng có thể up hiếp Vương Tuấn Khải ở chỗ Thiên Tỉ . . . . .

Còn một nguyên nhân nữa là, coi như cậu không đồng ý chuyện hợp tác với Thiên Tỉ, Thiên Tỉ cũng sẽ nghĩ mọi cách thu mua Vương thị, cậu nghĩ, nếu như có 15% cổ phần "Vương thị" ở trong tay rồi, ít nhất sẽ không rơi vào tay Thiên Tỉ, sau này có thể vẫn trả lại được cho anh. . . . . .

Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới quyết định đó của mình lại phá hỏng kế hoạch của anh. . . . . .

Vương Nguyên thản nhiên trả lời, "Tôi thừa nhận, đúng là tôi muốn giúp anh, nhưng nguyên nhân tôi muốn giúp anh cũng chỉ vì tôi là người ân oán rõ ràng. Anh bị Thiên Tỉ trả thù trong đó ít nhiều cũng có một phần trách nhiệm của tôi, còn một điều nữa đó là ba anh rất yêu thương tôi, cho nên tôi quan tâm đến ba anh, không muốn để ba anh vì anh mà lo lắng."

Ánh mắt sâu xa khó dò của Vương Tuấn Khải khóa chặt trên người Vương Nguyên, thẳng thắn nói, "Cả anh và em đều biết đây không phải là những lời thật lòng của em."

Vương Nguyên nhíu mày nói, "Vương Tuấn Khải, anh tự tin cho rằng tôi có thể để anh gọi thì đến đuổi thì đi sao?"

Vương Tuấn Khải bước đến gần cậu thêm một bước "Anh chỉ muốn em về với anh. . . . . ."

Vương Nguyên vừa lui về phía sau, vừa lắc đầu nói, "Không đời nào. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vẫn cất bước tiếp tục đi về phía cậu, "Chúng ta có thể làm lại từ đầu. . . . . ."

Cả người Vương Nguyênbị ngăn lại bởi vách tường ở phía sau, "Không thể nào. . . . . ." Cậu đã tự hứa với mình, sẽ không bao giờ vì anh chảy một giọt nước mắt nào nữa, sẽ không bao giờ tiếp tục ngây thơ như trong quá khứ gánh chịu những đau đớn thống khổ kia một lần nữa.

Vương Tuấn Khải vươn tay ôm lấy Vương Nguyên, siết chặt cậu vào trong ngực nói, “Anh không muốn thả em ra nữa…………”

Cậu đẩy mạnh anh ra, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho người mà gần đây cậu hay liên lạc nhất.

Vương Tuấn Khải đoạt lấy điện thoại của Vương Nguyên, liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, anh hỏi, "Em gọi cho Robert?"

"Không cần anh lo. . . . . ." Cậu giật lại di động, nhanh chân bước cách xa anh.

E sợ cậu sẽ làm ra chuyện quá khích, anh không đến gần thêm một bước nào nữa.

Cậu áp điện thoại đã được kết nối lên tai, từ đầu bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Robert, "Vương Nguyên, Vương Nguyên. . . . . ."

Một giây trước cậu còn ngụy trang cho mình sự kiên cường, nhưng giờ phút này mọi cố gắng đó đã hoàn toàn sụp đổ, chua xót tuôn trào lên khiến mũi cậu cay cay, cậu cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nói, "Robert, anh đang ở đâu?"

"Anh muốn vứt bỏ em một mình ở lại nơi này sao, em muốn anh dẫn em về Riyadh. . . . . . Đúng. . . . . . Anh mau đến đây đi, có được hay không? Hức hức. . . . ."

Lúc cậu gọi điện cho Robert, Vương Tuấn Khải liền đứng lặng tại chỗ, anh không bỏ sót mỗi một chi tiết biểu cảm dù là rất nhỏ trên mặt cậu.

Khi cậu và anh nói chuyện, mặc dù cậu rất khó chịu, nhưng lại cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, không muốn tỏ ra mềm yếu trước mặt anh, dù là chảy một giọt nước mắt. . . . . .

Vậy mà, khi cậu nói chuyện với Robert, cậu lại không thể nào che giấu được tâm trạng của mình. . . . . .

Cậu có thể để cho Robert thấy sự ấm ức của mình, có thể ở trước mặt của Robert bật khóc thành tiếng. . . . . .

Cậu không cảm thấy có chút ngăn cách nào, không có phòng bị, giống như nói chuyện với một người mà cậu có thể tin tưởng và dựa dẫm vào. . . . . .

Lúc này anh mới nhận ra rằng, thì ra, sự ỷ lại và lòng tin của cậu giờ đây đã trao cho người khác, không biết từ khi nào, người đó đã không phải là anh. . . . . .

Cúp máy, Vương Nguyên bám chặt lấy cái bàn bên cạnh, sợ hãi nhìn Vương Tuấn Khải.

Không ai hiểu được, giờ khắc này, có một nỗi đau đớn đang hoành hành trong tim anh. . . . . .

Thật ra, sau biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong hôn nhân của bọn họ, anh đã từng nghĩ, cả hai đúng là không hợp nhau. . . . . . Quả thật là không hợp nhau.
Tính cách của hai người có quá nhiều điểm đối chọi nhau, nhiều lúc, cái cậu cần chính là một người có tính cách gần giống cậu, chẳng hạn như Robert.

Đây cũng là một trong những lý do mà khi anh không thể bảo vệ được cậu đã nhường lại cho Robert.

Anh xác định nếu như cậu thật sự có thể đến với Robert, thứ mà Robert dành cho cậu tất nhiên sẽ không hề thua kém anh . . . . .

Anh đã từng nghĩ lúc bản thân bị thất bại, anh hy vọng cậu có thể buông tay. . . . . .

Thế nhưng, giờ phút này, nhìn thấy sự tin tưởng và ỷ lại của cậu đều trao cho Robert, tim anh đau đớn như thể bị ai cấu xé. . . . . .

Anh muốn có cậu, người trên cả thế giới này, người anh muốn duy nhất chỉ có mình cậu.

Nhưng giờ đây cậu nhìn anh bằng vẻ đề phòng và lo sợ không yên, trong đáy mắt ẩn hiện đều là nỗi sợ hãi. . . . . .

Từ đầu đến cuối Vương Tuấn Khải chỉ trầm mặt nhìn chăm chăm vào Vương Nguyên, qua một lúc lâu anh đột nhiên thâm tình cất tiếng gọi cậu, "Vợ yêu . . . . . ."

Lúc Vương Nguyên nghe được tiếng gọi đó, cả người cậu căng thẳng nao nao.

"Em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?"

Lần đầu tiên trong đời Vương Tuấn Khải mất đi năng lực nhìn thấu lòng người, anh khẩn cầu hỏi cậu.

"Đúng là tôi có yêu anh, như anh đã vứt bỏ tình yêu của tôi, vô tình như một món đồ bỏ đi . . . . . ."

Anh như rơi xuống vực sâu không đáy, anh cảm nhận được phía dưới vực sâu ấy chính là sự rét lạnh đến thấu xương.

Vương Tuấn Khải không lên tiếng nói thêm gì nữa, đôi con ngươi đen sáng ngời như sao đêm dần dần trở nên ảm đạm, cô đơn.

‘Rầm’. . . . . .Lúc này cửa phòng bị đá văng ra, Robert vọt vào trong phòng.

Khi Robert vọt vào trong phòng, điều đầu tiên anh làm chính là ngóng tìm bóng dáng của Vương Nguyên, sau khi nhìn thấy hình ảnh Vương Nguyên dựa vào trên góc tường, anh lập tức ôm lấy cậu vào trong lòng, tức giận trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải, “Rốt cuộc cậu đã làm gì?"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng mỗi khi ở trước mặt người khác, lạnh nhạt hỏi, "Cậu quay lại làm gì?"

"Tôi. . . . . ."

Nhận ra mình đang ôm lấy Vương Nguyên, Robert lập tức buông tay ra.

Lúc này, Bảo Nhi từ trong phòng chạy ra, cô bé đi tới trước mặt Vương Nguyên, vươn tay ôm chặt chân cậu, nhìn cậu với đôi mắt ửng đỏ, mong chờ mà nhìn cậu, "Ba, Ngôn Ngôn muốn ở chung với cha. . . . . ."

Bảo Nhi ở trong phòng rõ ràng đã nghe được tất cả cuộc đối thoại của cả hai.

Bảo Nhi van xin nói, "Ba, ba ơi. . . . . ."

Lúc này Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, giọng nói dành cho Bảo Nhi tràn đầy thương yêu vẫn trước sau như một, "Bảo Nhi, con tới đây. . . . . ."

Bảo Nhi từ từ buông Vương Nguyên ra, thân hình bé nhỏ đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải.

Anh lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho con gái, nhẹ giọng nói, "Cha đã nói với con cái gì nhớ không?"

Bảo Nhi tựa trên vai anh, lập tức nín khóc gật gật đầu.

Anh ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, bình tĩnh nhìn về phía Vương Nguyên, "Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng anh mong em chuyển đến ngôi biệt thự trước kia của chúng ta ở một tháng. . . . . . Em yên tâm, anh sẽ không ở lại biệt thự đó, một tháng sau, cho dù em có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản em."


END CHƯƠNG 223

Ờm. . . Đây có được coi là hường không ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top