Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 225: Chỉ muốn ôm cậu ngủ một giấc thật ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảo Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất tay cầm chiếc xẻng nhỏ tự nhổ cỏ cho cây cỏ chanh, nhìn thấy Vương Nguyên đi vào vườn hoa cô bé lập tức đứng dậy, vui mừng đến nỗi quẳng lại chiếc xẻng nhỏ, ì ạch chạy đến bên chân cậu, "Ba, không phải là ba nói ba mệt muốn đi ngủ sao?"

Vương Nguyên xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, "À, ba đột nhiên không muốn ngủ nữa, đến đây nhìn xem có phải cây cỏ chanh đã cao lớn rất nhiều như Bảo Nhi nói hay không?"

Bảo Nhi cười rộ lên lúm đồng tiền chúm chím như hoa, "Dì nói hoa cỏ chanh cũng sắp nở hoa rồi ạ . . . . ."

"Ừ."

"Cậu chủ."

Xa xa, dì Trần lên tiếng khẽ gọi cậu.

Vương Nguyên ngước mắt, nhìn thấy dì Trần đang mỉm cười tay cầm theo chiếc áo đi về phía cậu.

Cậu cũng lễ phép nở nụ cười chào lại dì Trần.

Dì Trần đi tới trước mặt Vương Nguyên, ôn hòa nói, "Cậu, cậu chủ nói ngoài trời đang có gió, bảo tôi mang cho cậu cái áo."

Dứt lời dì Trần đem chiếc áo khoác dệt len mềm mại khoác lên người cậu.

Vương Nguyên bỗng sững người hỏi, "Anh ấy. . . . . . Vẫn chưa đi sao?"

Dì Trần cười rất thân thiện nói, "Có cậu ở nhà, sao cậu chủ có thể đi được đây?"

Vương Nguyên lúng túng cụp mắt xuống, "Dì Trần, dì nói đùa rồi, tôi hiện nay đã không còn là cậu chủ gì đó nữa, sau này dì đừng gọi tôi như thế."

Dì Trần nắm lấy bàn tay mát lạnh của Vương Nguyên nhẹ nhàng nói, "Cậu chủ, cậu mới là người đang nói đùa với tôi đó, cậu đã về lại với cậu chủ, tương lai nhất định là sẽ ở mãi bên cạnh cậu chủ rồi. . . . . ."

Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, chọn sự im lặng không nói thêm gì.

Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Nguyên ngước mắt hỏi dì Trần, "Quản gia Trần, cha cháu về rồi sao?"

Dì Trần gật đầu.

Bảo Nhi lập tức trở nên hào hứng, "Ồ. . . . . . Con muốn đi tìm cha. . . . . . Bảo cha chơi ghép hình với con . . . . ." Nói xong Bảo Nhi tung tăng nhảy nhót chạy vào trong biệt thư.

Dì Trần cười nói, "Cô Ngôn Tư đúng thật là rất mến tay mến chân với cậu chủ."

Vương Nguyên chỉ nhợt nhạt cười một tiếng cũng không nói gì.
Dì Trần nắm tay cậu đi đến chiếc ghế dài bằng gỗ trong vườn hoa, thân thiện nói, "Cậu chủ, đúng lúc tôi không có việc gì làm, cậu ở vườn hoa một mình không có ai trò chuyện cũng buồn chán, hay là chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút nhé!"

"Được."

Cậu theo chân dì Trần tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong vườn hoa, trong lời nói của dì Trần vừa có sự thân thiện nhưng không thiếu đi phần cung kính, “Cậu chủ, khi cậu về lại đây có nhận ra biệt thự này có gì thay đổi không?"

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, “Hoàn toàn vẫn giống như trước kia."

Dì Trần đột nhiên nói, "Cậu không biết, thời gian trước, căn biệt thự này đã bán đi cho người khác rồi. . . . . ."

Cậu kinh ngạc hỏi, "Làm sao có thể?"

Dì Trần từ tốn giải thích, "Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó cậu chủ nói muốn bán nó đi, mọi người cũng đã dọn ra khỏi nơi này rồi. . . . . . Vào hai ngày trước, cậu chủ bảo chúng tôi quay lại, cậu ấy cũng không nói cậu sắp về lại đây, cậu ấy chỉ bảo chúng tôi dọn dẹp sửa sang lại, những vật dụng đồ đạc của cậu tất cả đều sắp xếp lại giống như lúc trước. . . . . . Tôi đoán rằng cậu sẽ trở lại, quả nhiên, hôm sau cậu chủ đã đưa cậu trở về. . . . . ."

Vương Nguyên hỏi, "Anh ấy mua lại căn biệt thự này sao?"

Dì Trần trả lời, "Có lẽ là vậy. . . . . . Có người giúp việc nói cậu chủ đã bỏ ra số tiền gấp ba với giá khi bán, mới có thể mua lại được căn biệt thự này."

Vương Nguyên không hiểu hỏi, "Nếu còn muốn căn biệt thự này, tại sao anh ấy phải bán nó đi?"

Dì Trần giải thích, "Bởi vì cậu đã không còn ở nơi này nữa, cho dù cậu chủ có ở lại đây cũng sẽ chỉ khiến cho cậu ấy nhớ tới thời gian khi cậu và cậu ấy còn ở bên nhau. . . . . ."

Vương Nguyên im lặng không nói.

Dì Trần dùng tư cách của bậc trưởng bối chân thành nói với cậu, "Cậu, thật ra khi cậu rời khỏi cậu chủ, khoảng thời gian đó tâm trạng cậu ấy rất thường không tốt. . . . . . Mặc dù bên ngoài đều ầm ĩ đồn đãi chuyện cậu chủ và cô Đan yêu nhau, nhưng tôi biết rõ trong lòng cậu chủ chỉ có cậu, những ngày cậu mới rời khỏi biệt thự, mỗi ngày cậu chủ đều tắt đèn ngồi một mình trong phòng khách, nhìn cậu ấy có vẻ như rất cô độc buồn bã."

Vương Nguyên từ từ rũ mắt xuống, giọng cũng nghèn nghẹn nói, "Dì Trần, giữa tôi và anh ấy. . . . . . Có rất nhiều rất nhiều chuyện mà bây giờ tôi không biết nên chấp nhận và đối mặt với nó như thế nào, tôi cần có thời gian để suy nghĩ."

Dì Trần gật đầu, "Suy nghĩ kỹ càng cũng là việc làm tốt, cuộc đời của một người, người quan trọng nhất đó là một nửa còn lại của mình, muốn tìm được người mình thích mà người đó cũng thích mình là một chuyện không hề dễ dàng gì. . . . . ." Thở dài một hơi, dì Trần lại nói sang chuyện khác, "Ôi trời, cậu xem tôi thật là nhiều chuyện, nói đến quên hết cả thời gian rồi, cậu chủ, tôi còn phải đi căn dặn người làm chuẩn bị bữa tối, vậy….Tôi đi trước nhé. . . . . ."

"Được."


---------

Buổi tối Vương Tuấn Khải ở lại biệt thự dùng bữa tối.

Thật ra thì hai ngày nay khi Vương Nguyên chuyển vào biệt thự, dường như mỗi ngày anh đều đến mấy lần để gặp cậu, mặc dù cậu nói chuyện với anh rất ít nhưng anh vẫn cứ ân cần hỏi han cậu như trước đây, đối với cậu cũng rất tôn trọng.

Bởi vì hai buổi tối trước đó Vương Tuấn Khải không có ở lại biệt thự ăn tối, cho nên tối nay khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở lại dùng bữa tối, lúc ăn cơm Vương Nguyên có phần không được tự nhiên, cả người sượng cứng không nói, ánh mắt thì cứ luôn tránh né không dám nhìn tới Vương Tuấn Khải.

Cứ như thế, bầu không khí của bữa ăn tối vô cùng quỉ quái, mặc dù Bảo Nhi không ngừng tạo ra đủ mọi đề tài mong muốn ba và cha vui vẻ với nhau, nhưng thái độ của Vương Nguyên vẫn lạnh lùng trầm mặt, cả bữa ăn tối trôi qua như thế, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cả hai không ai hé miệng nói với ai câu nào.

Dì Trần vẫn đợi ở bên cạnh có lẽ nhìn thấy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cả hai đều không có động tĩnh gì, nhất thời thấy sốt ruột, dì Trần cười cười đi tới bàn ăn, cung kính hỏi Vương Tuấn Khải, "Cậu chủ, cũng đã trễ rồi, tối nay cậu có muốn nghỉ lại ở biệt thự không? Nếu cậu nghỉ lại, bây giờ tôi sẽ đi căn dặn người làm mang đồ ngủ cậu thường mặc và đồ dùng rửa mặt cậu hay dùng mang vào phòng cậu chủ Vươngg nhé!"

Câu hỏi này của dì Trần ngay lập tức khiến Vương Nguyên giật mình ngẩn ra.

Tuấn Khải vốn đã ngước mắt nhìn về phía Vương Nguyên anh cũng nhìn thấy phản ứng vào lúc này của cậu, sau khi im lặng vài giây, anh nhỏ nhẹ từ tốn nói với dì Trần, "Không cần, tối nay công ty còn có việc, tôi sẽ trở về công ty."

Bảo Nhi lên tiếng hỏi, "Cha, buổi tối cha vẫn còn phải làm việc sao?"

Vương Tuấn Khải bỏ bộ đồ ăn trong tay xuống, ấm áp nhìn con gái nói, "Ừ."

Bảo Nhi vươn tay ôm lấy tay cah mình, làm nũng nói, "Nhưng mà Ngôn Ngôn muốn tối nay cha kể chuyện cổ tích cho Ngôn Ngôn nghe, lâu lắm rồi Ngôn Ngôn không có được nghe cha kể chuyện mà. . . . . ."

Không ai nhận ra, lúc này Vương Tuấn Khải đang dùng khóe mắt nhìn tới Vương Nguyên nhưng mặc kệ ai nói gì Vương Nguyên cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trong đôi mắt trong suốt chỉ hiện lên sự lạnh nhạt thờ ơ.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải đành trả lời con gái, "Tối nay cha bận rồi, cha sẽ tranh thủ khi khác trở lại kể chuyện cho con nghe nha!"

Bảo Nhi bắt đầu ăn vạ, cô bé túm chặt lấy tay áo sơ mi của Vương Tuấn Khải, bĩu môi nói, "Không chịu, không chịu. . . . . . Cha. . . . . . Con muốn cha kể chuyện cổ tích cho con nghe. . . . . ." Bảo Nhi chỉ cần đơn giản nặn ra vài giọt nước mắt, dùng dáng vẻ đáng thương để có sự được sự đồng cảm của ba và cha.

Dì Trần thấy vậy liền bế Bảo Nhi lên, bà đau lòng lau đi những giọt nước mắt tràn khỏi hốc mắt Bảo Nhi, khẩn cầu nói, "Cậu chủ, cậu xem, cô Ngôn Tư đã khóc rồi này, hay là tối nay cậu ở lại biệt thự đi. . . . . ."

Vương Nguyên từ nãy đến giờ vẫn không nói gì lúc này mặt lạnh như tiền nhìn tới con gái nói, "Ngôn Ngôn, không cho phép con quấy rối."

Bảo Nhi giống như một đứa trẻ phạm lỗi cúi gằm mặt xuống.

Dì Trần thấy thái độ kiên quyết của Vương Nguyên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành nhỏ nhẹ dỗ dành Bảo Nhi.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải đứng dậy, anh bế lấy Bảo Nhi từ trong lòng của người giúp việc.

Bảo Nhi tủi thân lập tức gục đầu lên vai Vương Tuấn Khải, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu chu lên.

Vương Tuấn Khải yêu thương hôn lên gương mặt non nớt của Bảo Nhi, dỗ dành nói, "Tối nay cha phải về công ty để xử lý công việc, bây giờ cha kể chuyện cổ tích cho con nghe nha."

Bảo Nhi nín khóc mỉm cười, gật đầu lia lịa, "Dạ, dạ. . . . . ."


--------



Bên trong phòng trẻ con, Vương Tuấn Khải ngồi bên mép chiếc giường đáng yêu của Bảo Nhi, không phải kể chuyện cổ tích cho con gái nghe, mà chỉ giống như trước kia nói chuyện phiếm với con gái vô cùng tự nhiên thoải mái.

Đôi mắt trong veo tròn to của Bảo Nhi mở lớn tò mò hỏi, "Cha, có phải ba không muốn ở cùng với cha nữa đúng không ạ?"

Vương Tuấn Khải cười khẽ, "Sao con lại hỏi vậy?"

Bảo Nhi thành thật nói, "Tại ba không chịu nói chuyện với cha gì hết, mỗi lần Ngôn Ngôn nhắc cha trước mặt ba, ba đều không được vui."

Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi, "Vậy sao? Mỗi lần ở bên ba, con nhắc đến cha thì ba con đều không vui sao?"

"Cha, ba đang giận cha. . . . . ."

Ngay cả một đứa bé cũng nhìn thấy được. . . . . .

Khóe miệng Vương Tuấn Khải  nhẹ nhếch lên, "Vậy con nói cha nghe xem, cha nên làm gì đây?"

Bảo Nhi nói, "Có nhiều lúc Ngôn Ngôn làm cho ba giận, những lúc đó Ngôn Ngôn sẽ ôm chặt lấy ba không buông ra, vậy là ba sẽ hết giận Ngôn Ngôn ngay. . . . . . Cha, ba đang giận cha, vậy cha cũng đến ôm ba đi, rồi năn nỉ ba đừng có giận cha nữa. . . . . ."(Diệu kế :v)

Vương Tuấn Khải bị cử chỉ giải thích ngây thơ của Bảo Nhi chọc cho cười, "Được rồi, con nít đừng có quan tâm đến chuyện của người lớn, mau đi ngủ sớm đi. . . . . ."

Hai mắt Bảo Nhi trợn to, ngây thơ hỏi Vương Tuấn Khải, "Cha, cha sẽ không bỏ con và ba nữa có đúng không?"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải chợt sững lại trong vài giây.

Bảo Nhi thấy cha không trả lời lập tức buồn buồn nói, "Cha lại không cần ba và Ngôn Ngôn nữa rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải dỗ dành nói, "Ngốc ạ, cha vĩnh viễn sẽ không rời bỏ con và ba và con nữa đâu . . . . . ." Cho dù cuối cùng cậu có lựa chọn như thế nào, anh vẫn sẽ chăm sóc bảo vệ hai ba con họ thật tốt.

"Có thật không?"

"Thật."

Bảo Nhi ngồi dậy, ngọt ngào hôn một cái ‘chụt’lên gò má của Vương Tuấn Khải, "Cha. . . . . ."

"Ngoan, ngủ đi."

Bảo Nhi ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lên rồi nói, "Cha, chúc ngủ ngon. . . . . ."

Vương Tuấn Khải đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Bảo Nhi một nụ hôn.

Vào lúc Vương Tuấn Khải xoay người bước đi, Bảo Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói thêm một câu, "Cha, buổi tối ba ngủ không có đóng cửa . . . . . ."(:v)

Bởi vì Vương Nguyên mang thai, dì Trần dứt khoát bắt Bảo Nhi ngủ ở phòng trẻ, nói là lúc ngủ Vương Nguyên vốn chẳng yên phận chút nào, lỡ như Bảo Nhi cũng giống như thế, không cẩn thận để bị thương đến đứa bé trong bụng Vương Nguyên vậy thì không tốt.

Vương Nguyên biết dì Trần muốn để chỗ trống còn lại trên giường cho ai, nhưng cậu cũng biết tướng ngủ mình thật sự không tốt, cho nên cậu đã đồng ý với dì Trần, nhưng nghĩ đến Bảo Nhi rất hay đòi cậu, cậu buộc lòng không thể khóa cửa phòng, để buổi tối lúc con gái cần thì có thể chạy sang tìm cậu.

Vương Tuấn Khải xoay người đi, cô nhóc nghịch ngợm nhắm chặt mắt giả vờ như đang ngủ rất ngon, anh không nén nổi lại mỉm cười.

. . . . . .



Phòng của Vương Nguyên hiện giờ cũng chính là phòng ngủ của cậu và Vương Tuấn Khải trước kia, vì vậy phòng ngủ của cậu cũng ở ngay bên cạnh phòng trẻ của Bảo Nhi.

Vương Tuấn Khải đóng cửa phòng trẻ con, vốn dĩ nên rời đi, nhưng khi anh đi ngang qua căn phòng cách vách, bước chân anh rốt cuộc vẫn dừng lại ở trước cửa phòng cậu.

Sau khi chần chừ mấy giây, anh giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng.

Người trong phòng hình như không có phản ứng, anh lại gõ thêm hai tiếng.

Cậu vẫn không lên tiếng . . . . .

Tưởng rằng cậu biết là anh cho nên mới không muốn lên tiếng nói chuyện, anh đang định rời đi, nhưng lúc gõ cửa lại vô tình đẩy ra một khe hở để cho anh có thể nhìn thấy cậu đang ngủ rất say ở trên giường lớn.

Có lẽ do dáng vẻ điềm tĩnh lúc cậu ngủ khiến cho anh không thể cất bước đi tiếp nữa, cuối cùng anh vẫn đấy cửa đi vào phòng cậu.

Nhẹ tay đóng cửa phòng lại, anh ngồi xuống ở mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt thuần khiết lúc ngủ say của cậu giống hệt như một cậu bé nam sinh.

Bởi vì mang thai thích ngủ, cậu ngủ rất say, hình như đang có một giấc mơ ngọt ngào, khóe miệng còn hơi cong lên.

Anh cứ lẳng lặng ngồi trong màn đêm yên tĩnh mà ngắm nhìn cậu, mắt nhìn đăm đăm không hề chớp lấy một lần.

Đột nhiên anh nhớ đến lời cậu nói vào hai hôm trước. . . . . .

‘Đúng là tôi có yêu anh, nhưng anh đã vứt bỏ tình yêu của tôi, vô tình như một món đồ bỏ đi. . . . . .’

Anh rất muốn nói cho cậu biết, cho tới bây giờ anh chưa từng xem tình yêu giữa họ như một thứ đồ bỏ đi, anh yêu cậu hơn tất cả mọi thứ.

Yêu thương vô hạn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, anh không tự chủ được đưa tay muốn chạm vào mặt cậu.

Thế nhưng, khi tay anh sắp chạm đến gương mặt cậu thì đúng lúc đó cậu đang say sưa trong giấc mộng lại đột nhiên ngọt ngào lên tiếng gọi, "Robert. . . . . ."

Tay anh rụt nhanh về, nghe cái tên này bật ra từ miệng cậu, anh không vui nhíu chặt hai hàng lông mày.

Vương Nguyên dường như đang chìm đắm trong giấc mộng đó, trên mặt cậu vẫn còn gợi lên ý cười nhẹ, nỉ non nói, ". . . . . . Em tin rằng, được làm người của anh sẽ rất hạnh phúc. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không hề hay biết lúc này thật ra Vương Nguyên đang mơ thấy một cuộc hôn lễ ——

Trong hôn lễ, Vương Nguyên đang mặc áo âu phục trắng trông thấy bóng lưng cô đơn của Robert quay đi rời khỏi đám cưới, cậu gọi Robert lại, sau đó hỏi Robert, "Anh muốn đi đâu?"

Robert xoay người đi, phong thái vẫn đẹp trai tà mị như thế, anh vô cùng tự nhiên thoải mái mà trả lời cậu, "Đi tìm hạnh phúc của anh."

Cậu chúc phúc cho anh, "Chắc chắn anh sẽ tìm được, em tin rằng, được làm người của anh sẽ rất hạnh phúc."

Nếp nhăn giữa trán của Vương Tuấn Khải càng sâu, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ngày hôm đó cậu suy sụp khóc lóc gọi điện thoại cho Robert, tim anh chợt đau nhói. . . . . .

Ngay lập tức, anh cúi đầu xuống hung hăng chà xát lên môi cậu.

Đôi môi anh bá đạo tàn sát bờ môi đỏ mọng của cậu, tất cả mọi động tác đều giống hệt như anh đang ghen.

Rốt cuộc cậu cũng cảm thấy môi mình đau rát mà lúng búng lên tiếng, "Ưm. . . . . ."

Nghe tiếng cậu nói mớ, lúc này anh mới chậm rãi buông cậu ra.

Hình như cậu cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ vụng về lẩm bẩm hai tiếng gì đó rồi lại chìm vào mộng đẹp.

Anh đứng lên, buồn bực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say sưa của cậu.

Dần dần, tim anh cũng bình tĩnh trở lại. . . . . .

Sau đó, anh nới lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi ra rồi đi vào phòng tắm. . . . . .

. . . . . .


Hôm sau, chân trời vừa hừng sáng, bởi vì có một giấc ngủ đầy đủ nên vừa sáng sớm Vương Nguyên đã tỉnh dậy.

Khi cậu cảm thấy trên hông mình đang được một cánh tay nằng nặng rất quen thuộc đặt lên thì đôi mắt vốn đang buồn ngủ của cậu trợn to lên.

Len lỏi vào trong hơi thở là hương thơm nam tính thoang thoảng dễ chịu của người nào đó đang thở đều đều phả vào mặt cậu, Vương Nguyên sững sờ kinh hãi mà trừng to mắt lên, sau đó không dám tin từ từ quay mặt sang.

Đập vào mắt là khuôn mặt đàn ông tuấn mỹ không tì vết của Vương Tuấn Khải, đôi mắt trợn to của Vương Nguyên trong nháy mắt càng phóng lớn hơn, giây phút này ngay cả hô hấp của cậu dường như cũng muốn đình chỉ.

Trời ơi. . . . . .

Anh. . . . . . Anh thế nào lại. . . . . .

Lúc nhận ra vật đang vắt qua eo cậu là cánh tay trần trụi của anh, cậu dùng sức hất cánh tay anh ra, sau đó nhấc chăn lên nhìn xem lại mình ở trong chăn.

Thấy áo ngủ vẫn đầy đủ không sứt mẻ gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ không vui mà nhíu mày.

Sau khi lạnh lùng lườm anh mấy giây, cậu xốc chăn lên chuẩn bị bước xuống giường.

Vậy mà, lúc cậu đang giận dữ muốn xuống giường thì hông của cậu lại bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ cuốn lấy.

Trong phút chốc, chỉ một động tác nhẹ nhàng đơn giản, anh đã thành công kéo cậu về lại trong ngực mình. . . . . .

"Vương. . . . . ."

Cậu còn chưa mắng được tròn câu, anh đã nhắm lại hai mắt làm động tác ‘suỵt’ với cậu rồi ôm cậu vào lòng, giọng anh khàn và nhỏ đầy từ tính nói, "Đã rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon như tối hôm qua. . . . . . Em nằm lại với anh thêm một lát."

"Vương Tuấn Khải! !"

Vương Nguyên giơ tay dùng sức né tránh đụng chạm với Vương Tuấn Khải, nhưng có làm thế nào đi nữa thì Vương Tuấn Khải vẫn gọn gang khóa chặt cậu trong lòng anh.

Không muốn làm tổn thương đến đứa bé trong bụng, Vương Nguyên cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại, cậu nhẫn nhịn sự tức giận bị anh bá đạo ôm vào trong ngực, lạnh lùng nói, "Anh tuân thủ lời hứa của mình chính là như thế này sao?"

Giây phút này, đôi mắt đen nhánh của Vương Tuấn Khải mở ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu

Thật ra Vương Tuấn Khải tỉnh dậy còn sớm hơn cả Vương Nguyên, anh đang tận hưởng cảm giác được ôm ấp cậu, cho nên khi cậu cựa quậy tỉnh lại trong lòng anh thì anh lại giả vờ như đang ngủ.

Vương Nguyên thấy anh không nói lời nào, cậu lập lại thêm lần nữa, "Anh nói với tôi là anh sẽ không ở lại biệt thự."

Trong chớp mắt, Vương Tuấn Khải thật giống như đã bị cậu chọc giận, anh trở người dậy đè lại Vương Nguyên ở dưới thân mình.

Dĩ nhiên, tránh để làm bị thương đến cục cưng trong bụng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đè lên người cậu cũng không có dùng nhiều sức, so với sự dịu dàng của hai ngày trước, giờ phút này anh giống như một con Sư Tử đang bị chọc giận, anh hạ giọng nói, "Anh nói anh không ở lại biệt thự, nhưng anh không có nói là thỉnh thoảng anh không được ngủ lại! !"

Vương Nguyenw sửng sốt nhìn anh, đã bị cái giọng ăn vạ của anh làm cho tức đến phát nghẹn, "Anh. . . . . . Anh là đồ khốn kiếp!"

Anh nhìn thẳng vào hai mắt tức giận của cậu, trầm giọng nói, "Tại sao cứ phải xa lánh anh như vậy?"

Cậu nghiêng đầu đi, im lặng không lên tiếng.

Vương Tuấn Khải xoay mặt Vương Nguyên lại, tiếp tục hỏi, "Tại sao dám gọi tên người đàn ông khác trong khi ngủ?"

Vương Nguyên bị buộc phải nhìn vào đôi mắt đen thẳm u ám đang lóe lên sự nguy hiểm của anh, đối với câu anh hỏi cậu vốn chẳng hiểu gì, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu lên tiếng trả lời anh.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên môi cậu . . . . .

"Ưm. . . . . ." Hai mắt kinh ngạc trợn to, Vương Nguyên vung hai tay liên tục đánh đấm lên sống lưng trần của anh.

Vương Tuấn Khải âu yếm nhẹ nhàng gặm cắn nhắm nháp môi cậu chỉ vì muốn để cho cậu nhận thấy lòng tham độc chiếm của anh.

Qua thật lâu, Vương Tuấn Khải mới chịu buông Vương Nguyên ra. . . . . .

Lúc này Vương Nguyên cũng không có hành động phán kháng nào nữa, hốc mắt cậu đỏ lên, cố chấp quay mặt sang hướng khác.

Thấy hai mắt nhuốm đỏ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lần nữa xoay mặt cậu lại, nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng kiềm chế để khỏi khóc của Vưng Nguyên, anh khàn giọng hỏi, "Khi đối mặt với anh, em thật thấy đau khổ như vậy sao?"

Sự chua chát dâng lên cổ họng Vương Nguyên, cậu nghẹn ngào đến một câu cũng không thể nói được.

Nhớ lại lúc câj lầm bầm trong giấc mơ, sự chua chát khiến cho hầu kết của anh chuyển động, giọng nói còn khàn hơn so với lúc nãy,” Em thật đã có tình cảm với Robert rồi, phải không?"

Vương Nguyên không nói gì, nhưng nước mắt của cậu đã không kiềm chế được mà ngưng tụ đầy trong hốc mắt.

Giọng Vương Tuấn Khải càng nặng nề hơn ép hỏi, "Anh muốn em trả lời anh! !"

Ngữ điệu khàn khàn của anh tăng lên khiến cho sự phòng vệ trong lòng cậu sụp đổ, mắt cậu mờ nước nhìn anh, nói từng câu từng chữ, "Anh tổn thương tôi, vứt bỏ nhân cách của tôi không thèm ngoảnh lại, chỉ làm chuyện mà anh cho là đúng, anh còn muốn tôi thế nào nữa đây?"

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu không thể nào quên đi tất cả xem như chưa từng xảy ra. . . . . .

Lời của cậu như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim anh đau nhói. . . . . .

Anh đã từng nói, nếu như cậu có chọn lựa tốt hơn, anh sẽ buông tay cậu. . . . . .

Nhưng mà, giờ khắc này, muốn làm được điều đó, sao lại gian nan đến thế. . . . . .

Tuột xuống khỏi người cậu, anh lập tức bước xuống giường mặc quần áo vào.

Vương Nguyên kéo chăn lên, ánh mắt không thể kiềm chế được mà nhìn về phía anh.

Anh quay lưng về phía cậu cài lại cúc áo sơ mi.

Trước lúc bước ra khỏi phòng, giọng nói của anh đã trở về với sự ôn hòa giống như trong mấy ngày qua nói với cậu, anh trầm giọng nói, "Anh xin lỗi vì đã không tôn trọng sự lựa chọn của em."

END CHƯƠNG 225

Chương này hay 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top