Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 227: Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Nhi bị nhốt ở ngoài cửa đã ngừng hẳn tiếng khóc, mờ mịt không hiểu gì nhìn sang dì Trần, "Bà Trần, cha đang ở trong phòng hả?"

Dì Trần ngượng ngùng gật đầu.
"Nhưng không phải cha và bavẫn đang giận nhau sao?"

Dì Trần cũng không hiểu sao lại thế này, "Bà cũng vậy, không ngờ tối nay cậu chủ ở nhà. . . . . ." Có một câu nói quả thật rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa thuận mà!

Bảo Nhi sợ sệt nói, "Cha giống như rất giận đó!"

Dì Trần cũng lúng túng không biết nên thế nào. Tình huống như thế, dĩ nhiên phải giận rồi. . . . . .

Lúc này cửa phòng mở ra.
Vương Tuấn Khải mặc áo ngủ nhung tơ màu trắng mặt lạnh xuất hiện trước mặt con gái và quản gia.

Bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi kéo kéo dì Trần, giống như làm việc gì sai không dám ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải.

Dì Trần cũng cúi thấp đầu xuống, càng thêm hoảng sợ rối loạn.
Vương Tuấn Khải nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn con gái đang cúi đầu không vui nói, "Dì Trần, dẫn Bảo Nhi quay về ngủ, về sau chưa được sự đồng ý của tôi, buổi tối không được bước vào căn phòng này nữa!"

Dì Trần không dám nói thêm lời nào, vội vàng gật đầu, "Dạ."

Bảo Nhi cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đi theo dì Trần về phòng.

Không muốn làm kinh động đến người nào đó ở trên giường, Vương Tuấn Khải cố nhịn cơn tức vì đang đến lúc quan trọng lại bị phá đám, nhẹ tay đóng cửa phòng lại.

Lúc Vương Tuấn Khải xoay người lại nhìn thấy người nào đó ở dưới chăn đang hoảng hốt mặc lại quần áo.

Chết tiệt!

Vương Tuấn Khải cất tiếng thầm mắng, sau đó ba chân bốn cẳng vọt tới nhảy lên giường, xốc chăn lên lần nữa phủ ở phía trên người Vương Nguyên.

"Cút ngay. . . . . ."

Vương Nguyên ở dưới chăn lấy áo lót mặc vào đang chuẩn bị khoác lên áo ngủ, cậu vừa thẹn thùng vừa lúng túng đẩy cơ thể to lớn đang ở trên người mình ra.

Khi đối mặt với Vương Nguyên, sắc mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải bỗng dịu lại, anh đột nhiên cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng của Vương Nguyên, thì thầm nói, "Chúng ta tiếp tục. . . . . ."

Vương Nguyên dùng hai tay chống lại cơ thể của Vương Tuấn Khải đang áp sát vào người, "Đừng vậy mà. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ chống người lên, "Bảo Nhi con bé chỉ ngủ mơ thấy ác mộng, anh đã bảo dì Trần trông coi nó rồi. . . . . . Con bé không sao đâu." Nói xong anh liền cúi xuống vùi đầu vào cổ cậu.

Vương Nguyên dốc hết sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, kiên quyết nói, "Tôi phải đi qua xem Bảo Nhi thế nào!"

Khuôn mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải lập tức sa sầm xuống, bá đạo nói, "Không cho đi!"

Vương Nguyên nhíu lại đôi mi thanh tú, "Anh dựa vào gì mà không cho đi?"

Vương Tuấn Khải vùi vào trước ngực Vương Nguyên, giọng nói rõ ràng vì đè nén sự khô nóng trong người mà khàn hẳn đi, "Em đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. . . . . .Chúng ta tiếp tục."

Mặc dù đã mặc xong áo ngủ, nhưng hơi thở anh phả ra ở trước ngực cậu lại vô cùng nóng rực, thật giống như có thể xuyên thấu qua áo, khiến cơ thể cậu cũng trở nên mẫn cảm.

Tay anh lần dời đến phía trước thành thạo cởi ra cúc áo cho cậu.

A

Vương Nguyên uốn éo người, cố gắng ngăn cản anh, "Này. . . . . ."

Sau một tiếng ‘bật’ hơi nhỏ, cúc áo liền bung ra. . . . . .

Cậu theo bản năng vòng tay lên che lại ngực.

Vương Tuấn Khải tùy ý vứt áo ngủ sang một bên, nhìn dáng vẻ đề phòng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vẫn ung dung thong thả cởi ra áo ngủ mình, thấy Vương Nguyên vòng tay quanh ngực, anh đột nhiên xốc chăn lên cao để cả hai đều chui vào trong chăn.

Đột nhiên bị bóng tối bao trùm, Vương Nguyên theo bản năng vung ra hai tay đang để ở trước ngực muốn kéo lại tấm chăn để đầu mình được ló ra ngoài, nhưng không ngờ. . . . . .

Cũng ngay lúc này, người nào đó đã vùi đầu ở ngực cậu. Nhẹ nhàng dây dưa gặm cắn. . . . .

Xảo trá! !

Cậu tức giận thầm mắng trong lòng, nhưng lại không có cách nào thay đổi kết cục giờ phút này bị người nào đó xâm chiếm trắng trợn.

Dần dần sự chống cự của cậu cũng trở nên phí công tốn sức. . . . . . Cũng như trước kia, mỗi một lần bị kỹ thuật cao siêu của anh đều khiến cậu vô lực chống cự.

Sau đó tay anh di chuyển xuống hai đùi trắng nõn thon dài của cậu rồi tách chúng ra.

Nhưng cậu đã kẹp lại hai chân vô cùng chặt, hoàn toàn không chừa một kẽ hở nào để anh có thể chui vào. . . . .

Tay anh như có ma lực men theo đáy quần lót quanh quẩn mãi một chỗ, chỉ như vậy, không làm thêm động tác gì khác nữa nhưng cũng đủ làm cho toàn thân cậu rung động đỏ ửng. . . . . .

Cậu đẩy ra đầu người nào đó đang vùi ở trước ngực mình, cất lên giọng nói đã gần như bị làm cho rối loạn, "Tránh ra. . . . . ."

Anh đưa đầu kề sát vào bên tai cậu, thì thào dỗ dành, "Ngoan, mở chân ra. . . . . ."

Mặt cậu sớm đã đỏ bừng, cậu khép hai chân lại thật chặt, quay đầu sang một bên.

Vương Tuấn Khải xoay mặt Vương Nguyên, buộc đôi mắt thẹn thùng trong suốt của cậu nhìn thẳng vào anh, sau đó gian xảo nói, "Anh vốn là định cởi ra giúp em, nhưng biểu hiện của em thế này có lẽ là muốn tự mình cởi. . . . . ."

Cậu kéo chăn lên, trợn trừng mắt nhìn anh, "Cởi cái đầu quỷ anh đấy!"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải gợi lên độ cong quỉ quái, trêu đùa nói, "Sao anh cảm thấy lúc này có hứng thú hơn mới vừa rồi rất nhiều. . . . . ." Dứt lời, Vương Tuấn Khải nhấc người phủ nhẹ lên người Vương Nguyên, cách lớp vải, anh vuốt ve quanh quẩn tại một chỗ, tới lui tuần tra.

Cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng của người nào đó, trong khoảnh khắc mặt Vương Nguyên đỏ bừng như lửa bốc cháy, cậu lắp bắp nói, "Anh. . . . . . Anh . . . . ."

Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Vương Nguyên, nhẫn nhịn dục vọng trong cơ thể đang muốn bộc phát, thì thầm nói, "Cho em một lựa chọn, em muốn tự cởi, hay là anh cởi giúp em . . . . . Dĩ nhiên, kết quả cuối cùng đều như nhau cả."

Cậu vừa tức vừa thẹn, thân hình kháng cự giãy dụa, "Cút ngay đi. . . . . ."

Nhưng chỉ nghe "Roẹt" của tiếng quần áo bị xé rách ——

Lớp vải cuối cùng trên người cậu rốt cuộc cũng bị xé rách nát.

Cậu liền cảm thấy nửa người dưới chợt mát lạnh, chưa hiểu rõ được tình huống gì thì đã thấy một bóng dáng vải màu xám bay ra khỏi chăn.

Ý thức được người nào đó giở trò bá đạo vô sỉ, độc địa ghê tởm tướt đi sự phòng bị cuối cùng của cậu, cậu bắt đầu lên tiếng mắng không ngừng miệng, "Vương Tuấn Khải, anh….Cái tên khốn này, đồ bại hoại, đồ tồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lần nữa tiến sát đến gần vành tai Vương Nguyên, dùng giọng nói bá đạo nhưng không kém phần dịu dàng nói, "Ở đâu ra nhiều lời lẽ thô tục vậy hả, đừng làm rộn nữa, ngoan đi. . . . . ."

Cậu xoay đầu đi, không muốn nghe những lời mê hoặc lòng người của anh.

Vương Tuấn Khải cười khẽ, yêu thương chạm nhẹ vào gò má cậu, "Em có biết lúc này em đáng yêu lắm không?"

Hai mắt Vương Nguyên trợn lớn, đáng yêu?

Trời ơi, cậu thật là chống cự lại không được bất đắc dĩ, có phải hay không đây?

Trên mặt Vương Tuấn Khải vẫn là ý cười nho nhã của ‘mặt người dạ thú’, anh cúi đầu nói, "Anh hứa với em, đêm nay chỉ duy nhất một lần thôi. . . . . ." Vì con, anh sẵn sàng nhẫn nhịn.

Mi tâm Vương Nguyên xoắn xuýt vào nhau, hai mắt mở to trừng anh. Thật đáng xấu hổ, lúc nói ra câu đó điệu bộ lại còn rất giống như mình bị oan ức lắm?

Ngay sau đó, vật cứng kia đã để ở giữa hai chân cậu.

Vương Nguyên theo bản năng muốn kẹp chân lại, nhưng phát hiện ra mình đã không có cơ hội để quay lại, cậu rốt cuộc hiểu ra tại sao vừa rồi người nào đó nói lại nói chuyện với mình. . . . . . Chính là muốn dời đi sự chú ý của cậu, để cậu lơi lỏng đề phòng tạo cơ hội cho anh thừa dịp tiến tới.

"Anh sẽ rất cẩn thận. . . . . ."

Anh hôn gò má hơi phồng ra vì tức giận của cậu, đem vật sưng tấy đang ngẩng cao đã vận sức chờ phát động nhịp nhàng đẩy vào.

Nhưng không ai ngờ đến, cũng trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên vào thời khắc mấu chốt này——

"Reng, reng. . . . . ." (Haizzz 😂)

Vương Nguyên bị hết hồn giật nảy mình, vốn đang trong trạng thái mê ly cậu theo bản năng đẩy Vương Nguyên ra.

Sự thật chứng minh, khi con người bị vây trong trạng thái hoảng sợ thì sức lực phát huy vượt hơn hẳn lúc bình thường . . . . . .

Quả nhiên, cơ thể người nào đó đã tiến vào được nửa tấc lại bị hung hăng đẩy bật ra.

Thừa dịp lúc anh đang nổi cáu, cậu lập tức nhấc lên điện thoại không dây để ở đầu giường, không chút suy nghĩ liền ấn nút nghe.

Trong điện thoại di động là chất giọng sang sảng của Robert, "Vương Nguyên, sao nhận điện thoại nhanh vậy, hơn nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ sao?"

Cả người nóng bỏng, gò má ửng hồng, cậu điều chỉnh lại hô hấp, cậu đề phòng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người nào đó giờ phút này đang chuyển sang lạnh lẽo, hết sức giữ cho giọng thật bình tĩnh rồi nói, "Dạ, do em ban ngày ngủ nhiều quá nên buổi tối thấy hơi khó ngủ."

Còn người nào đó như đã mất đi lý trí vào lúc này cũng bất chấp tất cả lần nữa ôm cậu lại đè xuống ở dưới người.

"Á!"

Cậu kinh hoảng hét lên.

Robert ở bên kia nghe được tiếng thét chói tai đó cũng rất nhạy cảm hiểu được, anh cười ha ha nói, "Đưa điện thoại cho Tuấn Khải."

Cậu ngay lập tức bật chế độ hands-free trên điện thoại lên, lớn tiếng nói, "Robert có chuyện muốn nói."

"Khốn kiếp! !"

Vương Tuấn Khải nổi điên lớn tiếng chửi đưa tay muốn rút hết dây điện thoại ra.

Nào ngờ, Vương Nguyên.lại thừa dịp này đạp anh văng ra, sau đó bọc chăn lại nhanh chóng nhảy xuống giường.

Nhìn cậu giống như chạy trốn vọt vào phòng tắm, anh cầm lấy điện thoại, giận dữ ngút trời gào lên, "Cậu tốt nhất nên cam đoan mình có chuyện đại sự gì cần nói đấy! ! !"

Robert chậc chậc nói, "Chưa thỏa mãn dục vọng sao?"

Vương Tuấn Khải không vui nhíu chặt mi tâm.

Như có thể đoán được phản ứng giờ phút này của Vương Tuấn Khải, Robert nhẹ giọng cười nói, "Tôi gọi điện thoại tới chính là muốn nói với cậu. . . . . . Tôi, hôm nay là cố tình gọi đến đấy, nếu sau này cậu còn không biết lễ phép với ‘tôi’ – là ân nhân đã chăm sóc cho vợ và con của cậu thì mỗi đêm vào thời điểm mấu chốt tôi sẽ cho cậu cụt hứng!"

Cộp ——

Chiếc điện thoại đáng thương bị người nào đó ném thẳng xuống đất.

Mặc vào áo ngủ, Vương Tuấn Khải đi tới hướng Vương Nguyên vừa biến mất, vặn khóa cửa phòng tắm, "Mở cửa ra!"

Vương Nguyên tựa vào trên vách cửa phòng tắm, "Anh đi ra khỏi phòng đi!"

Cửa phòng tắm khóa trái, tất nhiên là Vương Tuấn Khải không vào được, mặc dù cũng có nghĩ tới phương án phá cửa xông vào, nhưng như thế thì động tĩnh quá lớn, hơn nữa vì chuyện tối nay mà làm phiền đến người khác thì không ai chấp nhận được, cuối cùng Vương Tuấn Khải chỉ có thể chịu đựng sự khô nóng nơi hạ thể, kiên nhẫn nói, "Em đi ra ngoài trước. . . . . ."

Vương Nguyên kiên trì nói, "Tôi không muốn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh!"

Vương Tuấn Khải dỗ ngọt nói, "Hơi nước trong phòng tắm không tốt, em mau ra ngoài. . . . . ."

Vào lúc này Vương Nguyên dứt khoát không lên tiếng nữa.

Sợ cậu ở trong phòng tắm lâu quá bị cảm lạnh, Vương Tuấn Khải hạ giọng thỏa hiệp nói, "Thôi được rồi, em ngoan ngoãn đi ra ngoài. . . . . . Anh cam đoan tối nay sẽ không đụng đến em."

Quấn chăn lại Vương Nguyên không thể tin mở to mắt lên hỏi, "Thật không?"

Còn đang phiền não với chuyện thiếu chút nữa đã bị liệt dương mới vừa rồi, Vương Tuấn Khải không còn nhẫn nại nhíu mi hỏi, "Có khi nào anh nói mà không giữ lời chưa?"

Cậu nổi giận nói, "Anh là thế còn gì."

Trong lòng Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, nếu cậu mà đi ra, anh nhất định phải đánh vào cái mông cậu.

Vương Tuấn Khải dịu giọng nói, "Em còn ở trong đó lâu quá, lỡ như làm cho con ở trong bụng em bị lạnh thì phải làm sao hả?"

Cậu không tin lắm hỏi lại lần nữa, "Anh thật giữ lời chứ?"

"Anh bảo đảm."

Cậu thập thò từ từ mở cửa phòng tắm ra.

Nhìn nét mặt người đàn ông nào đó không vui, cậu càng quấn lấy mình thật chặt.

Bất thình lình Vương Tuấn Khải bế thốc Vương Nguyên lên. . . . . .

Cậuhoảng sợ thét lên, "Á. . . . . . Anh nói mà không giữ lời. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không trả lời, nhưng cũng không có hành động không an phận nào với Vương Nguyên nữa.

Anh đặt nhẹ cậu lên giường, còn quan tâm đắp chăn lên cho cậu, sau đó anh tự bước lên giường, ôm cậu từ phía sau, vì sự buồn bực của tối nay mà nhắm hai mắt lại, nghiêm túc hời hợt nói, "Ngủ đi. . . . . ."


------



Tối hôm qua tuy không có phát sinh chuyện gì, nhưng cũng náo loạn đến hơn nửa đêm, bị Vương Tuấn Khải ôm vào trong lòng ngủ, Vương Nguyên không ngờ mình lại ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.

Lúc Vương Nguyên tỉnh lại thì Vương Tuấn Khải đã không có ở đây, liếc nhìn đồng hồ báo thức, cậu bật ngồi dậy.

Vội vã rửa mặt, thay xong quần áo cậu đi xuống lầu.

Dì Trần hiện đang chơi với Bảo Nhi ở trong phòng khách, nghĩ đến sự việc bất ngờ xảy ra tối hôm qua, Vương Nguyên gần như là cúi đầu mà đi tới phòng ăn.

Giọng dì Trần cung kính vang lên, "Cậu chủ Vươngg!"

Bảo Nhi cũng mừng rỡ gọi, "Ba. . . . ."

Vương Nguyên ngượng ngùng ngẩng đầu lên, cố gắng duy trì tư thế tươi cười thường ngày, "À, dì Trần, Ngôn Ngôn."

Bảo Nhi chạy đến cạnh Vương Nguyên, đáng yêu nói, "Ba, ba yên tâm, Ngôn Ngôn ở nhà sẽ rất ngoan ngoãn."

Đột nhiên con gái nói với mình câu này, Vương Nguyên nghi hoặc hỏi, "Sao?"

Dì Trần giải thích, "Cậu chủ đã nói với chúng tôi, sau khi dùng xong bữa trưa cậu ấy sẽ dẫn cậu về thành phố Y một chuyến. . . . . ."

Vương Nguyên trợn tròn hai mắt. Xảy ra chuyện gì?

Dì Trần biết Vương Nguyên đang nghi ngờ, vội vàng nói, "Cậu chủ muốn dẫn cậu đi thành phố Y để làm gì tôi cũng không rõ lắm. . . . . . Nhưng cậu chủ có nói, cậu ấy muốn cùng cậu đi về thăm mẹ cậu đấy."

Vương Nguyên sững sờ ở tại chỗ.
"Cậu chủ Vươngg, cậu hẳn là đói bụng rồi? Tôi đã giúp cậu hâm nóng canh rồi. . . . . ." Vừa nói xong dì Trần liền bước đi vào phòng ăn.

Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn ba, cô bé nghiêm túc nói, "Ba, ba về thăm bà ngoại, nhắn với bà ngoại là Ngôn Ngôn sắp phải đi học rồi, cho nên không thể về thăm bà được."

Vương Nguyên sầm mặt hỏi, "Vậy. . . . . . Cha đâu?"

"Cha ở trong phòng sách ạ!"

Vương Nguyên lập tức cất bước đi về hướng phòng sách.

. . . . . .

Cửa phòng sách không có đóng, Vương Nguyên vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang cúi đầu với xấp văn kiện trước mặt.

Đều nói người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, Vương Tuấn Khải vốn đã có được ngũ quan hoàn mỹ, cộng thêm dáng vẻ tuấn tú thanh lịch đang ngồi ở chỗ đó, quả thật chính là một nhân vật như Thần, đẹp đến mức kỳ lạ.

Với lại. . . . . .

Giờ phút này anh đang mặc tây trang thắt cà vạt, quần áo phẳng phiu ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thế nào cũng không giống với tên đàn ông tối hôm qua. . . . .

Chẳng qua đây chính là điển hình của ‘Mặt người dạ thú’! !

Vào lúc này, người đàn ông nào đó đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, "Em định đứng ngoài cửa nhìn anh đến khi nào mới chịu vào đây?"

Cậu xấu hổ đi vào phòng sách.

Vương Tuấn Khải vẫn cúi đầu trong đống văn kiện, nhỏ nhẹ nói, "Phải rời khỏi Los Angeles mấy ngày, cho nên có một số việc cần phải xử lý xong trước. . . . . . Em đợi anh một chút."

Cậu không vui nói, "Sao anh nói với Ngôn Ngôn là anh muốn dẫn tôi về thành phố Y?"

Anh nói như là chuyện đương nhiên, "Bởi vì anh muốn dùng thân phận người bị hại có mặt ở tòa tố cáo Dịch Dương Thiên Tỉ, hơn nữa giữa anh và mẹ em có chút hiển lầm, anh dự định ở lại thành phố Y thêm mấy ngày để đến nhà nhận tội với mẹ em."

Vương Nguyên đi tới trước bàn, giận dữ nói, "Ai cần anh đến nhà nhận tội chứ?"

Vương Tuấn Khải ngước lên đôi mắt đen tĩnh mịch, dựa vào sau ghế điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái rồi bình tĩnh nhìn tới Vương Nguyên, "Sao hả, định để cho mẹ em cứ tiếp tục hiểu lầm anh hay sao?"

Vương Nguyên nói thẳng không nể mặt, "Mẹ tôi căn bản không có hiểu lầm anh!"

Vương Tuấn Khải nở nụ cười vô hại đứng dậy.

Vương Nguyên theo bản năng lui về phía sau.

Anh nhếch nhếch khóe môi, "Em yên tâm, có rất nhiều người giúp việc đang nhìn chúng ta."

Nghe vậy bước chân đang lui về phía sau của Vương Nguyên chợt dừng lại.

Vương Tuấn Khải đi về phía Vương Nguyên, trong khi Vương Nguyên nghĩ rằng Vương Tuấn Khải chỉ muốn đến gần nhìn xuống để nói chuyện với mình thì anh đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cậu.

Vương Nguyên lập tức giãy giụa, "Anh lừa tôi?"

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói, "Đúng là có người giúp việc đang nhìn, nhưng anh không ngại. . . . . ." (Phải táo bạo mới có cái ăn chứ :v)

Anh hùng một khi ăn vạ thật ra còn cao siêu hơn mĩ nhân.
"Anh. . . . . ."

Anh hôn một cái lên làn môi đang vểnh lên của cậu, dịu dàng nói, "Đừng có lúc nào cũng nổi giận với anh, lỡ như sinh ra một nhóc con tinh nghịch thì phải làm sao đây?"

Cậu quay mặt đi, "Chuyện đó không liên quan tới anh!" Con là của cô, dù thế nào cũng không liên can đến anh! !

Anh thật cảm thấy người nhỏ bé trước mắt này càng ngày càng đáng yêu, anh không hề thấy tức giận chút nào ngược lại còn không kiềm được lại hôn cậu thêm một cái.

Cậu xác định ngoài phòng sách giờ phút này nhất định có người đang nhìn mình, cậu tức tối nói, "Này. . . . . ."

Anh nói sang chuyện khác, "Em có biết sáng nay tại sao anh dậy sớm không?"

Cậu tỏ ra lạnh lùng không hề có hứng thú.

Anh nhích sát lại gần cậu, sau đó kề bên tai cậu nói nhỏ mấy câu. . . . . .

Trong nháy mắt, mặt Vương Nguyên lập tức đỏ hồng đến mang tai.

Cậu vung lên đôi bàn tay trắng muốt đấm nhẹ vào ngực anh, "Vô sỉ!"

Ai ngờ rằng vừa rồi anh lại nói với cậu. . . . . .

Nhịn cả đêm, đến khi trời sáng rốt cuộc không thể ôm cậu ngủ được nữa, nhìn thấy cậu ngủ rất say, lại không muốn ở tình huống không có sự phối hợp của cậu mà tiến hành, sau cùng anh chỉ có thể vào nhà tắm dội nước lạnh, rồi đặt hết suy nghĩ vào trong công việc. . . . . .

Thường ngày ăn mặc gọn gang, áo quần bảnh bao, nhưng thật chất bên trong lại chính là một con sói đội lốt cừu, không phải. . . . . . Là một con sói khoác da cáo, ai bảo anh lúc nào cũng gian xảo!

Anh đoán được suy nghĩ của cậu liền trêu cậu, "Dù cho anh có chính là loài lang sói đó, nhưng là một con sói không có tính ăn tạp!"

Cậu nhăn nhó xoay người đi, "Không dư hơi mà nói với anh nữa. . . . . ."

Anh kéo cậu lại vào trong lòng, "Ngoan, đi dùng cơm, sau đó chúng ta cùng về thành phố Y."

Cậu tức giận nói, "Ai muốn về thành phố Y với anh chứ?"

Anh nhíu mày hỏi, "Anh đi tố cáo Dịch Dương Thiên Tỉ, chẳng lẽ em không ở bên cạnh ủng hộ anh?"

Cậu lạnh lùng nói, "Tôi không có nghĩa vụ làm chuyện đó." Còn nữa, anh mà cần người động viên? Trên đời này có mấy ai giỏi tính kế hơn anh?

Anh ôn hoà nhã nhặn nói, "Em đừng quên, Dịch Dương Thiên Tỉ muốn đối đầu với anh là bởi vì em, cho nên, bây giờ em theo anh ra tòa là điều rất cần thiết."

Cậu chợt ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen mưu mô thâm hiểm của người nào đó, tức tối bất bình nói, "Anh thật đúng là cái đồ xỏ lá?"

Anh rất là ôn hòa nói, "Em muốn nghĩ thế nào cũng được, trong tháng này, anh không cương với em, em cũng đừng cương với anh, tất nhiên anh sẽ không miễn cưỡng em làm những chuyện mà em không muốn làm."

Trên thực tế, cậu cũng rất muốn biết Vương Tuấn Khải làm thế nào để thắng, còn có rất nhiều vấn đề chưa rõ ràng, cậu thật rất muốn biết. . . . . .

Cậu từ từ rũ mắt xuống, đã đồng ý nhưng lại do dự, "Nhưng hiện tại tôi không thích hợp để ngồi máy bay." Mang thai trước khi sinh không thích hợp đi máy bay.

Anh ấm giọng nói, "Anh đã trao đổi với bác sĩ về tình trạng sức khỏe của em, con hiện tại rất ổn định, đi máy bay không có gì đáng ngại. . . . . . Để đảm bảo an toàn, anh sẽ mời bác sĩ cùng đi với chúng ta, trên máy bay cũng có chuẩn bị phương tiện điều trị cơ bản, em không cần lo lắng gì cả."

Cậu sững sờ kinh hãi nhìn về phía anh, anh thật chuẩn bị đầy đủ đến như vậy?

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên trán Vương Nguyên, chân thành nói, "Sẽ không bao giờ anh để em rời khỏi anh một giây phút nào nữa."


END CHƯƠNG 227

Ahihi ._. Thực sự là hôm qua tui bị lười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top