Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 235: Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới chỉ là sáng sớm, nhưng ánh sáng mặt trời dịu nhẹ đã lan tỏa khắp trong căn phòng, Vương Nguyên khoan khoái ngồi dậy vươn vai một cái với ánh sáng mặt trời sáng rực đang chiếu rọi vào trong phòng, sau đó xuống giường, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự thỏa mãn cùng vui vẻ với cuộc sống hôm nay.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu đi xuống tầng một.

Vốn dĩ cậu muốn dậy sớm một chút để được ở cùng Bảo Nhi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Vương Tuấn Khải vẫn chưa đến công ty mà đang ở trong phòng ăn.

Thấy Bảo Nhi không có trong phòng khách, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Vương Nguyên nhón gót chân dè dặt quay người chuẩn bị chuồn đi.

Vương Tuấn Khải rất nhàn nhã mà cắt thức ăn trong đĩa, giọng nói đầy truyền cảm hờ hững cất lên, "Mới sáng sớm, em muốn đi đâu ?"

Cả người Vương Nguyên cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.

"Tới đây ăn sáng đi!"

Nghe giọng nói của anh thì hình như không có ‘nguy hiểm’ gì nhiều. Vương Nguyên lấy hết can đảm xoay người lại, trên mặt nở rộ tươi cười, "Dạ, chào buổi sáng."

Người giúp việc trong phòng ăn đi tới bên cạnh Vương Nguyên, cẩn thận đỡ cậu, nói, "Cậu chủ Vươngg, vừa sáng sớm cậu chủ đã dậy rồi, hôm nay cô Ngôn Tư đi học cũng là do cậu chủ tự mình đưa đấy ạ. . . . . . Cậu chủ còn dặn tôi chuẩn bị một bữa sáng ngon miệng cho cậy, chắc chắn sẽ phù hợp với khẩu vị của cậu!"

(Cậu chủ Vươngg là Vương Nguyên còn cậu chủ là Vương Tuấn Khải nhé!)

Vương Nguyên chậm chạp ngồi vào chỗ đối diện với Vương Tuấn Khải, len lén ngước mắt liếc nhìn anh.

Có vẻ như. . . . . . Hình như. . . . . . Sắc mặt của anh xem ra đều rất bình thường.

Trong lòng Vương Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy anh căn dặn người giúp việc chuẩn bị bữa sáng của người có thai cho cậu, cậu hơi xấu hổ nói, "À, chuyện buổi tối hôm qua. . . . . . Thật sự thì em không cố ý đâu, lúc đó em mới chợt nhớ ra, anh không giận em chứ?"

Quả thực đúng là cậu không có cố ý, mà là cậu cố tình.

Vương Tuấn Khải buông dụng cụ ăn trong tay xuống, gương mặt điển trai cực kỳ dịu dàng, giọng vô cùng ấm áp nói, "Bà xã, sao anh nỡ giận em được chứ?"

Vương Nguyên nói rất nghiêm túc, "Em nhận thấy viện trưởng làm như vậy là đúng, chúng ta nên vì con mà suy nghĩ chứ!"

Vương Tuấn Khải rất có hứng thú nhìn Vương Nguyên đang bày ra cái vẻ mặt vô tội trước mặt anh, bỗng nhiên, anh nhẹ giọng gọi cậu, "Qua đây đi."

Vương Nguyên lập tức đề cao cảnh giác, "Dạ?"

Đúng lúc này Vương Tuấn Khải phất tay ra hiệu cho mọi người giúp vệc trong phòng ăn lui ra ngoài.

Vương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy được nguy hiểm đang tới, cậu bám lấy cái ghế, sợ hãi hỏi anh, "Anh . . . . . . Anh muốn làm gì?"

Giọng Vương Tuấn Khải khàn khàn êm ái nói, "Hôm nay công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý, có thể là anh sẽ về muộn hơn bình thường, em đến đây cho anh ôm em một lát."

"À, vậy thì anh nhanh đến công ty đi!"

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, "Sợ anh sẽ trả thù em vì chuyện tối qua?"

Vương Nguyên lập tức nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng, "Đâu có. . . . . . Anh đã nói là không giận em rồi mà."

"Vậy sao còn chưa đến đây?"

"Được. . . . . . Được rồi!"

Trong lòng Vương Nguyên do dự chốc lát, nhưng nghĩ đến ở đây là phòng ăn, trước mặt mọi người, anh dám làm gì với cậu cơ chứ. . . . . .

Hít một hơi thật sâu, cậu từ từ bước đến chỗ của anh.

Thế nhưng cậu còn chưa đến gần anh, anh đã vươn tay ra kéo nhẹ ôm chặt cậu vào trong ngực, tiện thể đặt cậu ngồi luôn lên đùi mình
.
Ngã vào ngực anh, cậu hạ thấp giọng, có ý tốt mà nhắc nhở, "Nè. . . . . . Đây là phòng ăn mà, có rất nhiều người đang nhìn đó !"

Ôm hai chân mảnh khảnh của cậu, anh để cô dựa vào ngực anh, đầu tiên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu, sau đó dùng giọng mệ hoặc chết người nói, "Mình là vợ chồng, cho dù có ôm ôm ấp ấp, sợ gì người khác nói chứ?"

Giờ phút này Vương Nguyên cảm giác được rất rõ ràng là có gì đó không ổn. . . . . .

Người đàn ông này. . . .Có thật là anh không giận cô vì chuyện hôm qua không đây?

Mặt Vương Nguyên nhăn nhó giả vờ ra vẻ khó xử, "Ba mẹ anh lúc nào cũng có thể vào phòng ăn, nếu bị nhìn thấy, sau này em còn mặt mũi nào để gặp hai người nữa đây?"

Vương Tuấn Khải rất tốt bụng đề nghị, "Hay là thế này, anh đổi sang chỗ khác ôm em?"

Vương Nguyên vội vàng viện cớ, "Hả, bây giờ anh chuẩn bị đến đến công ty mà!"

Vương Tuấn Khải nhếch mép cười , "Sẽ không ai dám nói anh đến muộn."

Vương Nguyên lập tức nhíu mày, "Anh lừa em, anh nói anh chỉ ôm em một chút thôi, bây giờ lại muốn. . . . . ." Hiểu rõ mục đích của anh, cậu xấu hổ không thể nói tiếp.

Vương Tuấn Khải cúi đầu, hơi thở phả lên chóp mũi cậu, mờ ám nói, "Lại muốn như thế nào?"

Vương Nguyên vừa thẹn vừa cáu, giãy dụa trong ngực anh, "Em không thèm nói chuyện với anh nữa, cả ngày trong đầu anh toàn là những thứ không nghiêm chỉnh."

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói, "Bà xã, có phải là em suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Em bảo đây là phòng ăn là nơi đông người, em xấu hổ khi anh ôm em, vì thế anh đành phải đổi sang nơi khác, cái này với không nghiêm chỉnh có quan hệ gì chứ?"

"Em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải muốn bế Vương Nguyên lên, "Đi thôi, chúng ta về phòng. . . . . . anh cũng muốn em nằm xuống để anh nghe tiếng của con một lúc."

Về phòng? Không. . . . . .

Cả nhà họ Vương trên dưới đều biết trong vòng một tháng tới cậu và Vương Tuấn Khải đều phân phòng mà ngủ, nếu như bây giờ cậu mà theo anh về phòng, những người giúp việc đang đứng ở ngoài phòng ăn lúc này sẽ nghĩ gì đây?

Càng tệ hại hơn nữa, mới nãy cậu còn chủ động đi đến bên cạnh anh . . . . . . Trời ơi, sau này cậu không còn mặt mũi để gặp ai nữa rồi!

Nghĩ tới đây, hai gò má của Vương Nguyên liền đỏ bừng lên, nhìn cái vẻ thản nhiên đắc ý của Vương Tuấn Khải, cậu tức giận cắn cắn môi, sau đó nhỏ giọng mềm mại nói, "Được rồi, em biết em sai rồi . . . . . . Anh, anh đừng có như thế, có gì chờ lúc anh tan làm về rồi hẵng nói!" Cậu thật là đần, vừa rồi lại còn tin là anh không giận cậu!

Môi Vương Tuấn Khải cong lên, "Em cũng thông minh lắm. . . . . . Nhưng mà, hình ảnh của anh trong mắt trên dưới nhà họ Vương đã bị tổn hại bởi tối hôm qua anh bị em nhốt ngoài cửa, em nói xem, anh làm sao có thể hết giận đây?"

Vương Nguyên lẩm bẩm nói thầm, "Thế mới biết anh là đồ nhỏ nhen!"

"Không biết tự kiểm điểm lại, vậy anh chẳng thể làm gì khác hơn là. . . . . ." Vương Tuấn Khải giả vờ làm bộ muốn bế Vương Nguyên lên.

Ngay lập tức Vương Nguyên vội vàng ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, trên mặt tươi cười nịnh nọt, "Mọi việc đều có thể thương lượng được mà, ông xã ——"

Hai chữ này khi gọi anh cậu cố ý kéo dài ra, ý đồ muốn dụ dỗ anh bạn nào đó vui vẻ.

Vương Tuấn Khải nghe được cũng rất sung sướng, nhưng mà anh không tính bỏ qua cho cậu dễ dàng thế. . . . . .

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Em cho rằng chỉ cần gọi một tiếng ông xã này là giải quyết được vấn đề sao?"

Vương Nguyên mất hết kiên nhẫn dẩu môi nói, "Vậy rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

Vương Tuấn Khải không có vẻ gì là chịu thỏa hiệp, cứ thong thả mà nói, "Nếu đã có người nói xin lỗi mà không có thành ý, vậy thôi được . . . . . Chúng ta về phòng nói chuyện cho rõ ràng đi."

Vương Tuấn Khải vừa nói vừa bế Vương Nguyên lên.

Vương Nguyên vội vàng giật kéo cà vạt của Vương Tuấn Khải, vừa cáu vừa thẹn nói, "Anh mau bỏ em xuống. . . . . ."

Vương Tuấn Khải tràn trề hăng hái nhìn cậu ở trước ngực, nhếch môi nói, "Anh cần thành ý."

"Em. . . . . . Tối nay em sẽ chờ anh về."

"Chưa đủ."

"Em để cửa đợi anh."

Vương Tuấn Khải nhếch mép cười cười, "Vương Nguyên, em mà còn giả vờ ngớ ngẩn với anh nữa, anh đảm bảo với em hôm nay chúng ta sẽ ở trong phòng cả ngày."

Vương Nguyên lập tức tuôn ra một tràng, "Em sẽ chờ anh về, để cửa cho anh, đợi anh sẵn trên giường." (Thôi nào hai anh, có một "nhi đồng" đang ở đây đấy -_-)

Đáp án này rốt cuộc cũng dỗ được đại tổng giám đốc Vương hài lòng, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh lóe lên tia sáng khi mà đàn ông trở nên có hứng thú trên một phương diện nào đấy, "Thật không?"

Vương Nguyên cứ thế mà gật đầu, "Em nào dám lừa anh lần nữa. . . . . ."

"Được, ngoan."

Để Vương Nguyên xuống, Vương Tuấn Khải vẫn không quên hôn lên mặt cậu một cái.

Lúc Vương Nguyên được chạm đất mới thở phào nhẹ nhõm.

Cầm áo khoác âu phục lên, dáng vẻ Vương Tuấn Khải vô cùng phấn khởi, anh cưng chiều nói với vợ, "Bà xã, anh đi làm đây. . . . . ."

Vương Nguyên cười đến mắt híp tít lại, "Mau đi đi!"

"Đừng có quên ngoan ngoãn chờ anh về đấy."

"Được."

Đợi đến lúc Vương Tuấn Khải đi khỏi, lúc này Vương Nguyên mới dám thu hồi lại cái nụ cười a dua nịnh hót trên mặt, nhìn tới bóng lưng cao lớn của anh, lẩm bẩm nói thầm, chờ chờ cái đầu quỷ anh đấy!



---------




Buổi tối.

Vương Nguyên rủ rê Bảo Nhi ngồi trên sofa phòng khách chơi ghép hình.

Lúc mới chơi Bảo Nhi rất vui vẻ, nhưng sau khí phát hiện ra năng lực chơi ghép hình của Vương Nguyên chẳng có chút tiến bộ nào, Bảo Nhi không còn hào hứng gì nữa, lúc kim chỉ giờ chỉ đến số 9, Bảo Nhi che miệng ngáp, cô bé buồn ngủ đến nỗi giọng cũng khàn đi nói, "Ba, Ngôn Ngôn rất muốn đi ngủ. . . . . ."

Vương Nguyên kéo tay Bảo Nhi lại, "Con chơi với ba một lát nữa nhé, được không?"

Bảo Nhi nhăn mặt nói, "Nhưng mà Ngôn Ngôn rất buồn ngủ. . . . . . Cô giáo nói ngày mai Ngôn Ngôn còn phải học lời thoại của kịch để biểu diễn nữa !"

"Vậy. . . . . . Thôi được! Ba đưa con lên lầu dỗ con ngủ nhé."

Bảo Nhi rất hiểu chuyện nói, "Ba, không cần đâu. . . . . Bà nội nói ba có em bé trong bụng nên mệt lắm, cũng cần phải đi ngủ sớm."

"Ba không sao. . . . . ."

Vương Nguyên đứng dậy, đang chuẩn bị về phòng với Bảo Nhi, đúng lúc nhìn thấy bà Vương vừa đi dự dạ tiệc từ thiện về bước vào cửa nhà.

Bảo Nhi chạy ra đón, "Bà nội."

Bà Vương bế Bảo Nhi lên, hiền từ cười nói, "Cháu gái ngoan, sao còn chưa đi ngủ hả?"

Bảo Nhi thành thật trả lời, "Ba bảo là muốn chơi ghép hình với Ngôn Ngôn, nhưng mà Ngôn Ngôn muốn đi ngủ rồi ạ. . . . . ."

Bà Vương quay sang nhìn Vương Nguyên, "Tiểu Nguyên, con không ngủ được sao?"

Vương Nguyên lập tức trở nên lúng túng, đành cố trả lời, "Dạ, có lẽ là do hôm nay con ngủ cả chiều, nên bây giờ không thấy buồn ngủ."

Bà Vương lập tức nói với cô giúp việc đang đứng đối diện "Cô bế Ngôn Ngôn về phòng ngủ đi."

"Vâng."

Ngôn Ngôn nằm sấp trên vai người giúp việc, hai mắt đã nhắm tít lại. (Đánh răng trước khi đi ngủ chưa con ._.)

Bà Vương nói, "Nếu đã không ngủ được, vậy hai chúng ta cùng nói chuyện một chút."

Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."

Thật ra thì tối nay cậu vốn không có ý định muốn rủ con gái chơi xếp hình, mà là muốn để con gái ngồi chờ anh với cậu. . . . . .

Tối nay hình như là anh có xã giao, đã 9 giờ mà vẫn chưa về, mặc dù có hơi lo lắng khi giờ này anh còn ở bên ngoài, nhưng lại càng lo hơn sau khi anh về. . . . . .

Thực sự lúc sáng cậu nói mấy câu đó chỉ để lấy lệ với anh thôi, cậu không có hứng thú để lấy lòng anh như thế đâu !

Bà Vương ngồi bên cạnh Vương Nguyên, cực kỳ vui vẻ nói "Con biết không? Tối nay mẹ nói chuyện cùng với vợ của ông chủ tịch của Hoành Thái, bà ta vừa mới nghe thấy mẹ nói chuyện con mang thai song sinh, khỏi phải nói là có bao nhiêu hâm mộ rồi. . . . . ."

Vương Nguyên cười nhẹ.

Bà Vương càng thêm vui vẻ nói, "Còn bà vợ ông đại sứ quán lần trước khoe khoang bà ta có cháu trai đó, hôm nay mặt mũi cũng xanh mét. . . . . . Thật là làm mẹ vui đến chết được đấy."

"Dạ."

"À, Tiểu Nguyên, mẹ nói với con những chuyện này có phải là nhàm chán lắm không?"

"Không đâu ạ, con cảm thấy cũng thú vị lắm."

Bà Vương nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của Vương Nguyên, thỏa mãn nói, "Mẹ thật sự là không thể chờ đợi được nữa, thật muốn nhìn thấy hai đứa cháu trai này của mình quá rồi đấy."

Vương Nguyên xoa nhẹ lên bụng, cười nhẹ nói, "Chúng nó cũng ngoan lắm, không có nghịch ngợm ở trong bụng con."

Bà Vương nghe xong lời này cười đến mức hai mắt cũng híp cả lại, "Đúng vậy, đúng vậy. . . . .Lúc mẹ mang thai Tuấn Khải cũng thế, nó không hề nghịch ngợm một chút nào cả. . . . . . Xem ra hai đứa bé này về sau sẽ rất giống Tuấn Khải đây."

"Dạ."

Bà Vương nhìn khắp nhà một vòng rồi hỏi, "Đúng rồi, Tuấn Khải vẫn chưa về sao?"

Vương Nguyên nói, "Tối nay anh ấy có xã giao, cũng sắp về rồi ạ."

"Thì ra là con đang ở đây đợi Tuấn Khải về à . . . . ."

"Dạ, không phải đâu ạ."

"Ở trước mặt mẹ chồng không có gì phải xấu hổ cả. . . . . . Tối hôm qua con ngủ một mình, có phải là không quen hay không?"

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Không có, con chỉ là. . . . . . Chỉ là lo lắng cho anh ấy lúc này còn đang ở bên ngoài thôi." Trời mới biết câu nói dối này của cậu thật đúng là hợp tình hợp lý à.

Bà Vương nói xong liền lấy ra điện thoại di động trong chiếc túi sang trọng của mình, "Để mẹ gọi cho Tuấn Khải . . . . . ."

Vương Nguyên vừa định ngăn lại, thì bóng dáng rắn rỏi cao lớn của Vương Tuấn Khải cũng đúng lúc đang bước vào biệt thự. (Thôi dồi lượm ơi :v)

Bà Vương đứng dậy, cười nói, "Tuấn Khải. . . . . . Con về rồi à, mẹ vừa định gọi điện hỏi con đang ở đâu, tại sao lại đi xã giao muộn đến thế? Tiểu Nguyên ở nhà chờ con đã được một lúc lâu rồi đấy."

Vương Nguyên không dám ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, cho nên cũng không biết vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy cậu ngồi ở trên ghế sofa là như thế nào, cậu giựt giựt tay bà Vương, liều lĩnh mạo hiểm hỏi, "Viện trưởng, bác vừa mới nói với con vợ của chủ tịch Hoành Thái, chính là người phụ nữ rất xinh đẹp lần đó sao?"

Bà Vương cũng ngồi xuống theo, "Đúng vậy, chính là bà ấy."

Ngay cả dùng khóe mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải Vương Nguyên cũng không dám, cậu làm thế này là muốn kéo theo bà Vương vào nói chuyện.

Bà Vương cũng không để ý đến sắc mặt của con trai, thấy con dâu có hứng thú muốn với chuyện với mình, ngay lập tức liền nói liên hồi không nghỉ.

Lúc này, đuôi mắt Vương Nguyên vô tình liếc thấy Vương Tuấn Khải đang cất bước muốn đi lên lầu.

Cho là anh đang giận mình, đột nhiên cậu cảm thấy mình làm vậy có phần hơi quá đáng, cậu sờ sợ đứng lên, khẽ gọi, "Tuấn Khải. . . . . ."

Tay Vương Tuấn Khải đang vịn thành cầu thang, anh không lên tiếng trả lời Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhìn dáng vẻ tay Vương Tuấn Khải đang vịn thành cầu thang hình như là rất mệt mỏi, vì vậy cậu lập tức đi đến trước mặt anh, "Nè, anh làm sao vậy?"

Bà Vương cũng đi theo tới nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang nhíu mày mệt mỏi, liền đoán nói, "Có phải là con đang say không?"

"Hả?"

Vương Nguyên liền trở nên khẩn trương, vội vàng đỡ lấy Vương Tuấn Khải.

Bà Vương cũng bước lên đỡ Vương Tuấn Khải, "Ài, trên thương trường có những lúc phải xã giao là không thể tránh được. . . . . . Mẹ đỡ nó về phòng nghỉ ngơi, con đang mang thai đừng động vào để mẹ làm được rồi."

Vương Nguyên không yên lòng mà buông Vương Tuấn Khải ra.

---------


Vào đến phòng, Vương Tuấn Khải ngã phịch xuống nằm thẳng chân trên giường.

Bà Vương đang định vào phòng tắm lấy khăn ướt vắt lau mặt cho Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Nguyên lại mỉm cười nói với bà Vương, "Viện trưởng, hay là cứ để con chăm sóc anh ấy đi. . . . . ."

Bà Vương do dự, "Nhưng bây giờ con đang mang thai mà. . . . . ."

Vương Nguyên nói, "Bác quá khẩn trương rồi, mang thai cũng không phải là ngã bệnh, con biết nên làm sao để chăm sóc cho mình ạ."

Bà Vương gật đầu, "Vậy cũng được, con coi lo cho Tuấn Khải, đừng về phòng ngủ muộn quá không thôi sẽ làm đứa nhỏ mệt đó."

"Dạ."

Sau khi bà Vương đi khỏi, Vương Nguyên vào phòng tắm vắt một cái khăn ướt, sau đó ngồi ở mép giường, dịu dàng lau mặt cho Vương Tuấn Khải.

Cậu có thể ngửi được trên người anh thoang thoảng có mùi rượu đỏ, nhưng mùi vị này hình như không giống như kiểu say đến mức không biết gì, hơn nữa hầu như từ trước tới nay anh chưa khi nào uống nhiều rượu lúc đi xã giao. . . . . .

Nghĩ vậy, Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn vào gương mặt điển trai của người đàn ông đang nằm ở trên giường.

Đột nhiên, cậu sực nghĩ đến điều gì đó, cậu vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bất thình lình có một sức lực mạnh mẽ đã túm lấy cổ tay cậu kéo lại.

"Á!"

Anh mở mắt ra, mơ màng nhìn cậu, "Muốn chạy à?"

Vương Nguyên tức giận, "Anh vốn không có say, anh rõ ràng là đang lừa em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ngồi dậy, ôm Vương Nguyên vào trong ngực, thở ra hơi thở ấm nóng nói, "Khó khăn lắm anh mới thoát khỏi tiệc xã giao đó, còn em thì ngồi trong phòng khách như không có chuyện gì mà nói chuyện vui vẻ với mẹ anh?"

Vương Nguyên cố gắng viện cớ, "Em. . . . . . Đó là em đang đợi anh về mà !"

Vương Tuấn Khải đưa ngón trỏ ra đặt lên môi Vương Nguyên, "Suỵt, em yêu, anh không có thời gian để hoang phí với em đâu. . . . . ."

"Hả?"

Vương Nguyên không hiểu gì cả.
Anh đột nhiên đè cậu nằm dưới người mình.

"Ái, Vương Tuấn Khải, anh đừng có hiếp người quá đáng!"

Chiếc áo khả ái của cậu bị xốc lên. . . . . .

Tiếp theo là chiếc áo bị ném rơi xuống đất, tiếp theo nữa là quần ngoài lẫn quần trong của cậu cũng bị lột sạch rồi vứt ra ngoài, lần tiếp theo cuối cùng chính là anh gập hai chân cậu lên. . . . . .

Tất cả mọi phản kháng của cậu đều bị anh kiềm chế, cậu trừng mắt nhìn anh, trong đáy mắt anh lúc này đều là nồng đậm dục vọng.

Quần áo của anh không biết đã cởi ra từ lúc nào, dương vật đang cương lên dũng mãnh đó để vào nơi mềm mại mẫn cảm của cậu, anh dùng môi và tay mình, cùng với da thịt dán sát vào người cậu, châm ngòi lửa trên người cậu.

"Tuấn Khải . . . . . ."

"Suỵt, đừng nói gì cả."

"Ưm. . . . . ."

Anh nhấn vào thật sâu. . . . . .
Cậu khe khẽ rên rỉ, không thể chống cự nổi, mười ngón tay bấu chặt lấy bờ vai anh.

Thần trí cũng bay đi xa tận đâu, cậu rơi vào trong sương mù mờ mịt mê ly, hoàn toàn bị anh dẫn dắt. . . . . .





---------





Cho đến lúc trời gần sáng.

"Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Tuând Khải trở mình xoay người lại, đang ngủ rất ngon nhưng vẫn ôm chặt vợ yêu lúc này không ngoan ngoãn vào trong lòng, ậm ờ nói, “Bà xã, sao vậy?"

Vương Nguyên vỗ vỗ bàn tay Vương Tuấn Khải đang để ở giữa eo cậu, "Bỏ tay của anh xuống cho em!"

Vương Tuấn Khải mơ hồ nói nhưng không chịu buông ra.

"Mau bỏ ra đi, em muốn về phòng em. . . . .Trời sắp sáng rồi, đến lúc mẹ anh nhìn thấy em trong phòng anh, em thật chẳng còn mặt mũi nào mà để gặp ai nữa đó . . . . . ."

"Không sao. . . . . ."

Vương Nguyên vung tay đấm vào người anh, "Anh đương nhiên là không sao rồi, thật là đáng ghét! !"

Có lẽ do tối hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, Vương Tuấn Khải lại lần nữa chìm vào giấc ngủ thật say.

"Này. . . . . ."

Vương Nguyên dùng sức muốn bỏ cái tay nặng như sắt của anh ra, nhưng cuối cùng chỉ phí công vô ích.

. . . . . .

Kết quả, cậu cứ như thế bị anh ôm ngủ cho đến khi trời sáng choang.

Đến lúc cậu tỉnh lại thì anh đang rất phấn chấn tinh thần quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.

Cậu quấn chăn ngồi dậy, giận dữ trừng mắt nhìn anh, "Vương Tuấn Khải! !"

Vương Tuấn Khải rút một chiếc áo sơ mi tây trang trong tủ quần áo ra, thay đồ ở ngay trước mặt Vương Nguyên, sau đó áo mũ chỉnh tề đi tới đứng cạnh giường, dịu dàng nói, "Thế nào?"

Vương Nguyên chụp lấy cái gối ở phía sau giơ lên đập một phát vào hình tượng hoàn mỹ của anh. . . . . .

Đúng thật là may mắn trong may mắn, lúc cậu đi theo anh xuống lầu, ông bà Vương vẫn chưa có dậy .

Cậu vỗ vỗ ngực, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm . . . . . .

Anh ôm eo cậu, quỷ quái lên tiếng trêu cậu, "Em yên tâm, “thu tiền của người ắt phải giúp người giải trừ tai họa”, anh sẽ bàn bạc với mẹ anh về chuyện mấy con cái, anh cũng không nỡ nhìn thấy vợ yêu của anh biến thành heo mẹ đâu . . . . . ."

Vương Nguyên quay mặt đi, "Hứ!"

Anh hôn lên gò má đang phồng ra vì tức giận của cậu, trước khi xoay người đi vẫn không quên dặn cậu, "Tối nay không cần đợi cửa, anh sẽ tranh thủ về sớm hơn. . . . . ."

"Anh. . . . . ."

Trên đời này đúng thật là có kiểu người vô lại, còn là vô lại có đẳng cấp như thế nữa chứ!

. . . . . .

Vương Tuấn Khải mới vừa bước chân đi xong thì bà Vương đưa Bảo Nhi đến trường học cũng vừa về tới.

Nhìn thấy Vương Nguyên đang đứng trong phòng khách bà Vương từ ái nói, "Tiểu Nguyên, sao con dậy sớm thế?"

"Dạ, tại con dậy rồi nên không ngủ lại được nữa."

Bà Vương đỡ Vương Nguyên ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi, "Tối hôm qua Tuấn Khải có ổn không?"

Sắc mặt Vương Nguyên bỗng trở nên ngượng ngùng, vội vàng ngó sang hướng khác nhanh nhẹn trả lời, "Dạ. . . . . . Anh ấy uống rượu cũng rất khá, giờ cũng đã dến công ty rồi ạ." Tối hôm qua đương nhiên anh rất ổn rồi, ổn đến mức không thể ổn hơn được nữa!

Bà Vương mỉm cười, "Đi ăn sáng với mẹ đi !"

"Dạ."

Mẹ chồng con dâu hai người đang đi đến phòng ăn, đúng lúc này một người giúp việc đi tới trước mặt bà Vương.

"Bà chủ, chị Dư tới ạ."

Bà Vương nghi ngờ, "Không phải Dư Mẫn đã sang Canada định cư rồi sao?"

Bà Vương vừa dứt lời, chị Dư cũng đang bước vào phòng khách biệt thự.

Nhìn thấy chị Dư, cả người Vương Nguyên đang được bà Vương dắt đi không hiểu sao hơi run lên.

Chị Dư cung kính đi tới trước mặt bà Vương, "Bà chủ."

Bà Vương trên mặt hiện lên sự vui vẻ, "Dư Mẫn, cô vẫn chưa đi sao?"

Chị Dư ngước mắt liếc nhìn sang Vương Nguyên, khách sáo lên tiếng chào hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân."

Vương Nguyên mỉm cười nhẹ.
Bà Vương hỏi, "Sớm thế này đã đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"

Chị Dư nhìn bà Vương, trong lời nói mang theo sự khẩn cần, "Bà chủ, tôi tới là muốn cầu xin bà giúp dùm một chuyện."

Bà Vương nghi ngờ hỏi, "Chuyện gì?"

Chị Dư chậm rãi nói, "Cô Đan bị xử hai năm tù. . . . . . Tôi hy vọng bà có thể giúp cô Đan nói với tổng giám đốc vài lời, có tổng giám đốc nói giúp cô Đan sẽ không bị xử nặng như thế."


END CHƯƠNG 235

Hô hô :v bệnh lười tái phát đây
Thật ngại quá đi mất 😂
Ai điên tiết vì tui không :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top