Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 241: 'Ông xã', anh là người em ngưỡng mộ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Vương Nguyên định lấy điện thoại gọi cho Vương Tuấn Khải thì mới nhớ điện thoại di động mình đã hết pin, cũng quên mất là mình vẫn đang sạc pin cho nó.
Buồn chán ngồi lì trên giường, cậu nhớ lại những lời vừa rồi anh đã nói với cậu.

'Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người khác? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự mình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn của bản thân mình hay không, có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?'

Lời của anh vang dội nhắc lại bên tai, không hiểu sao trong lòng cậu trào dâng niềm chua xót.

Cậu lại không biết, hóa ra ở trong lòng anh, cậu vẫn chỉ là một người không biết bận tâm đến cảm nhận của người khác . . . . . .
Tâm trạng cậu bây giờ rất buồn phiền lại còn cực kỳ khó chịu.

Không cách nào nằm trên giường tiếp được nữa, cậu kéo tấm rèm của cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công phòng ngủ.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn đứng ngoài ban công hóng gió một lát cho suy nghĩ của mình có thể dịu lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy anh đang đứng hút thuốc trong vườn hoa dưới nhà.

Anh rất ít khi hút thuốc, bình thường chỉ khi có chuyện phiền lòng anh mới hút, mà chuyện có thể khiến anh phiền lòng thường thì không phải là chuyện về sự nghiệp của anh.

Theo bản năng, cậu muốn quay người xuống dưới nhà tìm anh, nhưng đúng vào lúc cậu quay người định đi xuống thì bước chân cậu chợt dừng lại đứng tại ban công, viền mắt lúc này cũng đã nhuốm đỏ lên.

Đúng vậy, cậu cảm thấy rất oan ức. . . . . .

Rõ ràng là cậu có gửi giấy nhắn lại cho anh, tại sao anh lại nói rằng cậu không để lại gì cả? Mặc dù biết sự trách móc của anh đều xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của mình, nhưng cậu không thể nào kìm nén được sự khó chịu vào lúc này. . . . . .

Quyết định không xuống lầu tìm anh nữa, cuối cùng cậu nằm lại trên giường sững người mở to mắt nhìn trần nhà.

'Em không muốn để anh một mình, một mình chìm nổi giữa biển người . . . . . .'

Điện thoại vừa mới được sạc pin đúng lúc này đổ chuông.

Liếc thấy số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, Vương Nguyên liền ấn nút trả lời.

"Alô. . . . . ."

"Vương Nguyên, là anh đây."

"Robert. . . . . ."

Robert ở đầu bên kia hình như cũng nghe ra trong giọng nói của Vương Nguyên hơi nghèn nghẹn, anh hỏi, "Giọng em nghe có vẻ không ổn, sao vậy?"

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng được tự nhiên nói, "Đâu có, em vừa mới ngủ dậy."

Robert cười nói, "Bây giờ ở Los Angless là ban ngày, thế mà em còn đang ngủ, xem ra Tuấn Khải đã nuôi em thành béo trắng ra rồi. . . . . ."

Vương Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ lời nhỏ, "Robert, anh gọi em có gì không?"

Robert cười nói, "Không có gì, chỉ là lúc nãy gọi điện cho em nhưng gọi mãi không được, cho nên gọi lại hỏi thăm em ấy mà. . . . . ."

"À, điện thoại của em hết pin mà em quên sạc."

"Không sao, bây giờ anh cũng đang rảnh không có gì làm, cho nên gọi đến nói chuyện với em một lát, em cũng biết mà, Tuấn Khải làm gì có thời gian rảnh để tán dóc với anh. . . . . ."

"À phải, chuyện lúc trước chị Thanh đến tìm anh. . . . . ."

Vương Nguyên còn chưa nói xong đề tài mình muốn mở ra này, Robert đã dứt khoát cắt ngang, "Em đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh không muốn gặp cô ấy đâu."

"Robert, chị Thanh cũng có kể sơ với em chuyện giữa anh và chị ấy. . . . .Xin lỗi vì em đã nhiều chuyện, em biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được nhưng em cảm thấy nguyên nhân lớn nhất trong chuyện anh có mâu thuẫn với chị Thanh chính là anh chưa hiểu rõ chị ấy. . . . . Có thể anh luôn cho rằng chị ấy là một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết quấn lấy anh, nhưng anh lại không biết rằng chị ấy đã vì anh mà bỏ ra những cái gì, anh có biết không, chị ấy đã từng vì anh mà đi phá thai, những năm qua chị ấy chưa bao giờ quên được khoảng thời gian mà hai người còn ở bên nhau dù chỉ là một chút. . . . . ."

Lúc Vương Nguyên nhắc tới hai chữ 'phá thai', Robert vốn đang lựa chọn im lặng cuối cùng cũng có phản ứng, anh sững sờ hỏi, "Em nói cái gì? Em nói cô ấy đã từng làm phẫu thuật phá thai ư?"

"Đúng vậy, chuyện này Tuấn Khải cũng biết, nhưng mọi người đều không muốn nói với anh bởi vì chị ấy không muốn bị anh bị áp lực về nó. . . . . . Robert, cho dù anh có cảm giác với chị ấy hay không, nhưng để cho một người phụ nữ mang thai con của mình rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân thì đó cũng có một phần lỗi của anh, thật sự em rất mong anh có thể cho chị Thanh một câu trả lời thỏa đáng, đừng để chị Thanh phải tiếp tục lãng phí thời gian tuổi xuân của mình nữa......"

Robert ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Có thời gian Tuấn Khải nói với anh tình trạng của Vương Thanh không tốt, anh lại cho là Vương Thanh đang bày trò, anh không ngờ cô ấy đã từng . . . . . Anh vẫn luôn nghĩ năm đó bọn anh chỉ là hợp thì đến không hợp thì chia tay!"

"Anh nên biết, nếu như năm đó chị Thanh dùng đứa bé để bắt anh phải chịu trách nhiệm, tin rằng giờ phút này anh không thể sống nhởn nhơ chỉ lo cho mình thôi đâu. Em nghĩ, từ trước tới nay chị Thanh chỉ chung tình với mỗi mình anh, chưa bao giờ chị ấy ép buộc anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy, có lẽ hôm nay thứ chị ấy cần chính là một câu trả lời thỏa đáng. . . . . ."

"Anh biết rồi, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện em vừa nói với anh."

. . . . . .

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vương Nguyên đang định để di động sang một bên, thì tầm mắt vô tình thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng sừng sững ở giữa phòng.

Cậu hơi sững người, để nhẹ điện thoại di động xuống, sau đó nhìn về phía anh.

Vương Tuấn Khải bước tới ngồi xuống mép giường, ánh mắt khóa chặt vào cậu.

Vương Nguyên chậm chạp rũ mắt xuống, giờ phút này dường như không muốn nhìn vào mắt anh.

Vương Tuấn Khải hỏi, "Nói chuyện với Robert?"

Vương Nguyên cúi thấp đầu trả lời, "Anh ấy gọi điện tán dóc với em một lúc, em đã kể cho anh ấy nghe về chuyện chị Thanh."

Anh nâng nhẹ cằm cậu lên, "Không phải anh đã nói em đừng lo lắng đến những chuyện này sao?"

Cậu nghiêm nghị ngước mắt lên nói, "Em thấy chị Thanh ngày nào cũng không vui, em mong chị ấy sớm có được câu trả lời thỏa đáng."

Nhận thấy tâm trạng cậu đang xúc động, Vương Tuấn Khải an ủi nói, "Thôi được, nghe lời em vậy. . . . . ."

Cậu không nhìn anh nữa mà chuyển mắt sang hướng khác, tùy tiện lấy cớ nói, "Em muốn đi ngủ."

Nhưng ngay lúc này, Vương Tuấn Khải lại đột ngột đưa tay ôm chặt Vương Nguyên vào trong lòng, trong giọng nói khàn khàn của anh đầy vẻ tự trách, "Anh xin lỗi, vừa rồi anh không nên cáu gắt với em. . . . . ."

Nghĩ đến vừa nãy anh không cho cậu thanh minh một câu nào đã tức giận trách móc, Vương Nguyên quay mặt sang nơi khác, tủi thân im lặng không nói gì.

Vương Tuấn Khải xoay mặt Vương Nguyên lại, buộc cậu nhìn thẳng vào anh, "Không thèm để ý tới anh sao?"

Vương Nguyên cắn chặt môi, đẩy anh ra nghẹn ngào nói, "Anh đã mắng em..... Anh còn nói em không có để lại giấy nhắn gì cho anh, nhưng em thật sự là có để lại giấy nhắn cho anh mà . . . . . Em thừa nhận là em chỉ lo lắng đến sự an nguy của mẹ em, cho nên khi về lại thành phố Y mà không gọi điện cho anh, nhưng thật ra là điện thoại di động của em hết pin mà nhân viên bảo vệ ở đó lại không cho em vào, cho nên em mới đành phải đến thành phố Y trước và có để lại lời nhắn cho anh, nhưng em không biết tại sao anh không có nhận được. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ôm siết Vương Nguyên vào trong ngực, "Anh thật xin lỗi, bên Los Angles vừa mới gọi điện báo với anh, nói là tờ giấy nhắn của em bị một nhân viên phục vụ sơ sót làm mất nên mới không thể gửi lại cho anh. . . . . ."

Vương Nguyên cố gắng vùng giãy ra, "Em không cần anh nói 'anh thật xin lỗi' ấy với em, anh đâu có tin em."

"Là lỗi của anh. . . . . ."

"Anh không bắt lỗi em nữa sao?"

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói, "Anh luôn dùng cách thức muốn bảo vệ em lúc nào cũng yêu cầu em phải làm theo anh, nhưng lại không bận tâm đến cảm nhận của em, khiến cho em luôn có cảm giác không an toàn đồng thời ngay cả khi ở bên anh cũng phải dè dặt cẩn thận, chẵng lẽ con người anh lại không có thiếu sót nào sao?"

"Ông xã. . . . . ."

"Chính mình cũng không làm được đến mức hoàn mỹ, thì sao anh lại có thể yêu cầu em làm được như thế, huống chi, khuyết điểm duy nhất trong tính tình của em có lẽ đó là quá lương thiện và chân thật. . . . . Nếu như anh yêu cầu em thay đổi những thứ này, có lẽ em đã không còn là Vương Nguyên mà anh yêu nữa rồi !"

Trong lòng Vương Nguyên bỗng thấy nao nao.

Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên vào trong ngực.

Cậu gối đầu lên bờ vai vững chắc của anh, trong lòng cực kỳ cảm động bởi lúc này anh chịu bỏ xuống tự ái của mình để xin lỗi cậu, may mắn cuối cùng cậu cũng có thể không cần băn khoăn gì nữa mà nói chuyện với anh, "Em biết rõ mình không phải là một người hoàn mỹ, từ trước đến nay em đều mang đến cho anh rất nhiều phiền phức. . . . . . Anh vì cứu em mà phải chịu sự uy hiếp của Đường Hân mà em lại còn trách anh không quan tâm đến cảm nhận của em, thật ra thì người không quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh mình chính là em mới đúng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải kinh ngạc, "Bà xã, em biết rồi sao?"

Vương Nguyên gật đầu, "Phải, em biết hết rồi, anh vì em đã làm những gì em đều đã biết. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lầm bầm mắng, "Chết tiệt, ai nói với em?"

"Em làm sao biết không còn là vấn đề quan trọng nữa, quan trọng là em hiểu được anh không muốn cho em biết chuyện này là vì không muốn em cảm thấy tự trách. . . . . .Khi em biết được tất cả sự thật, em chợt nhận ra rằng em căn bản không hề xứng với một người ưu tú như anh, nếu đổi lại là em của trước kia, em sẽ chọn cách bỏ đi. . . . . . Nhưng mà trời cao lại cho chúng ta có cơ hội được ở bên nhau một lần nữa, em thật sự không hề muốn buông tay, em muốn được ở bên anh. . . . . ."

Nước mắt nước mũi thấm ướt vào chiếc áo sơ mi đắt tiền của Vương Tuấn Khải, anh đau lòng không thôi, anh ôm siết cậu thật chặt, thỉnh thoảng hôn lên hàng mi rưng rưng nước mắt của cậu, "Đồ ngốc, chỉ cần em không ghét cái tính khí không tốt của anh thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau."

Vương Nguyên từ từ ngước lên khỏi lồng ngực Vương Tuấn Khải, "Vậy anh còn giận em nữa không?"

Vuong Tuấn Khải dịu dàng nâng gương mặt còn vương nước mắt của cậu lên, "Anh chưa bao giờ tức giận với em, anh chỉ sợ mất em mà thôi. . . . . . Em biết không? Lúc em đột nhiên mất tích, anh cảm thấy cả bầu trời gần như sắp sập xuống, trên thế giới này cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến anh căng thẳng và bất an đến thế, chỉ những khi không có em ở bên cạnh anh. . . . . ."

Vương Nguyên ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt tự trách, "Thật xin lỗi, ông xã, đã khiến anh phải lo lắng. . . . . ."

"Hứa với anh, mãi mãi đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa anh, anh không thể không có em. . . . . ."

Giọng Vương Tuấn Khải như lạc hẳn đi, rất giống như đang cầu xin cậu

"Em hứa với anh. . . . . ."

"Anh yêu em, Vương Nguyên!"

"Em cũng vậy!"

Dứt lời, anh ôm lấy gương mặt Vương Nguyên, giống như muốn tuyên bố ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

Đêm hôm đó, sự hiểu lầm giữa hai người bởi vì đã học được cách quý trọng lẫn nhau mà trở thành một đoạn nhạc đệm nho nhỏ. ("Đoạn nhạc đệm" là sao hả :v)


Hôm sau.

Trong tay Vương Tuấn Khải xách theo một giỏ trái cây, ôm một bó hoa tươi cùng với Vương Nguyên đi vào phòng bệnh của bà Vươngg.

Bà Vươngg hiện đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường, sắc mặt hồng hào xem ra đã không có chuyện gì nữa.

"Mẹ. . . . . ."

Vương Nguyên dùng tốc độ cực nhanh bước tới gần bên cạnh bà Vươngg, vui vẻ nhìn gương mặt tràn đầy tinh thần của bà hỏi, "Mẹ thấy khá hơn không?"

Bà Vươngg cầm tay Vương Nguyên, trên mặt là nụ cười hòa ái, "Mẹ có làm sao đâu, đều do dì Lưu cả, không có việc gì lại để con lặn lội đường xa đến đây. . . . . ."

Giọng Vương Nguyên bỗng trở nên nghẹn ngào, "Con rất lo cho mẹ, thật may là mẹ không có chuyện gì."

Bà Vươngg cười nhẹ nói, "Thằng bé ngốc này, bây giờ không phải là mẹ đang rất ổn ở trước mặt con sao?"

Vương Nguyên cố gắng nở nụ cười, "Vâng, mẹ đã không sao rồi."

Bà Vươngg nhìn bóng dáng tuấn tú đứng ở phía sau Vương Nguyên, "Tuấn Khải, con cũng đến rồi à. . . . .Mau, ngồi xuống đi."

Dì Lưu đón lấy giỏ trái cây và bó hoa trong tay Vương Tuấn Khải, cũng lấy đến một cái ghế cho anh.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế, nhỏ nhẹ nói với bà Vươngg, "Bác gái, 'Vươngg thị' xảy ra vấn đề lớn như vậy, bác hẳn nên thông báo cho con một tiếng chứ."

Vương Nguyên cũng vội hỏi, "Đúng vậy, mẹ, 'Vươngg thị' đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Bà Vươngg khẽ thở dài, "Ài, một bà già đã trên năm mươi như mẹ đây thì làm sao có thể quản lý được một công ty lớn như thế? Lúc ba con qua đời, mẹ đã nghĩ tới chuyện đợi ngày nào đó Tiểu Hân quay về sẽ để nó quản lý công ty, nhưng mà. . . . . ." Bà Vươngg dừng lại, không nói tiếp nữa.

Biết mẹ vẫn đau lòng chưa nguôi, Vương Nguyên vội nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ, an ủi nói, "Mẹ, mẹ đâu có cô đơn một mình ạ, mẹ còn có con mà. . . . . ."

Dì Lưu cũng lên tiếng, "Quả thật bà chủ cũng có ý nghĩ muốn giao lại Vươngg thị cho cậu tiếp nhận, nhưng mà chuyện quản lý Vươngg thị trách nhiệm rất nặng nề, bà chủ không muốn cậu vì Vươngg thị mà vất vả, dù sao cậu cũng không có nghĩa vụ phải gánh vác những thứ này. . . . . ."

Không ai ngờ đến đúng lúc này Vương Tuấn Khải lại lên tiếng, "Bác gái, hãy giao 'Vươngg thị' lại cho con được không?"

Tất cả mọi người có mặt sau khi nghe xong câu này đều hết sức kinh ngạc.

Bà Vươngg lại càng không dám tin hỏi, "Tuấn Khải, con. . . . . . Con nói cái gì?"

Vương Tuấn Khải ôm ngang eo Vương Nguyên, sau khi nồng nàn nhìn cậu một lúc rồi mới nói tiếp, "Yêu cầu cậu ấy quản lý Vươngg thị con sẽ không đồng ý, nhưng nếu Vươngg thị xảy ra vấn đề, cậu ấy sẽ không ngồi yên bỏ mặc không quan tâm, vì thế cách giải quyết duy nhất chính là hãy để con xử lý."

Dì Lưu nghe xong những lời của Vương Tuấn Khải ngay tức khắc vỡ òa vui sướng, "Vương tổng, nếu như có cậu đến chủ trì cho Vươngg thị, vậy mấy người trong hội đồng quản trị đó sẽ không còn khi dễ bà chủ là mẹ góa con côi nữa rồi. . . . . ."

Trên mặt Vương Nguyên cũng tràn trề niềm vui sướng, không dám tin hỏi, "Ông xã, anh đang nói thật sao?"

Vương Tuấn Khải đứa mắt nhìn tới bà Vươngg, "Nếu như có một câu nói tin tưởng của bác gái, con sẽ giúp bác giải quyết những vấn đề hiện nay của Vươngg thị, và cũng sẽ dốc hết khả năng gầy dựng cho Vươngg Thị vẫn tiếp tục có chỗ đứng tại thành phố Y này."

"Bác tin con, bác đương nhiên là tin con rồi. . . . . ." Bà Vươngg vui mừng đến mức nói năng cũng không rõ ràng, "Tuấn Khải, có con giúp bác, đó là chuyện không gì có thể tốt hơn được. . . . . ."

Vương Tuấn Khải khiêm tốn lễ phép nói, "Mọi người cũng thường hay nói con rể cũng coi như là nửa đứa con trai, bác gái, bác không cần khách sáo với con."

Dì Lưu kích động nói, "Bà chủ, tôi biết ngay là cậu chủ của chúng ta sẽ không nhìn nhầm người mà . . . . . ."

Vương Nguyên thâm tình nhìn sang Vương Tuấn Khải, trong ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ.

"Con và Vương Nguyên sẽ ở lại thành phố Y mấy ngày, chờ bệnh tình của bác tốt hơn tụi con sẽ đón bác đến Los Angeles tham dự hôn lễ của con và Vương Nguyên, thời gian tới, bác cũng nên định cư ở Los Angles để con và Vương Nguyên tiện chăm sóc cho bác. . . . . ."

Nhắc đến vấn đề này, bà Vương không dám tin hỏi, "Thật. . . . .Thật không?"

Ánh mắt Vương Vương nhìn Vương Tuấn Khải từ tràn đầy ngưỡng mộ chuyển sang thành kích động, "Ông xã. . . . . ."

Vương Tuấn Khải thương yêu hôn nhẹ lên môi Vương Nguyên ở ngay trước mặt bà Vươngg, "Anh muốn để em sau này không cần phải lo lắng gì nữa, mãi mãi vui vẻ ở bên cạnh anh."

Dì Lưu mừng rỡ nói với bà Vươngg, "Bà chủ, như thế thì sau này bà có thể thường xuyên gặp được cậu chủ rồi, còn có thể cùng chơi với Ngôn Ngôn và hai đứa cháu sắp ra đời nữa. . . . . ."

Bà Vươngg liên tục gật đầu, "Đúng thế, đúng thế, tôi cũng thấy rất nhớ Ngôn Ngôn rồi đây. . . . . ."

"Mẹ, vậy thì mẹ phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho khỏe, sau này người một nhà chúng ta có thể mãi mãi ở bên cạnh nhau rồi. . . . . ."

"Được."



-------



Thăm hỏi bà Vươngg xong, Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên đi ra khỏi bệnh viện.

Vương Nguyên dựa vào người Vương Tuấn Khải, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn trộm anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên thỉnh thoảng nhìn lén như thế rốt cuộc cũng không nhịn được híp đôi mắt đen lại nhẹ giọng hỏi, "Làm gì nhìn anh dữ vậy?"

Vương Nguyên ngưỡng mộ vòng tay lên ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải, "Ông xã, em cảm thấy anh rất lợi hại. . . . . . Tâm tình mẹ luôn không được vui, nhưng hôm nay anh lại làm cho mẹ cười suốt không khép miệng được, kể cả tinh thần cũng khá tốt lên rất nhiều. . . . . ."

Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, "Người lớn tuổi sợ nhất là cô đơn, anh chỉ cho mẹ em thứ bà muốn thôi."

"Em cũng không ngờ rằng anh sẽ giúp cho Vươngg thị, dù sao chỉ riêng việc quản lý Vương thị thôi anh đã rất bận rộn rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhếch miệng mím cười, "Anh đương nhiên là không có thời gian để quản lý 'Vươngg thị '. . . . . ."

Vương Nguyên sững sờ kinh ngạc, "Hả?"

Nhưng Vương Tuấn Khải chỉ cười không nói.

Vương Nguyên thất vọng rũ mắt xuống, chỉ trích, "Nếu anh đã không có thời gian, vậy sao anh còn đồng ý với mẹ em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải khẽ cười nói, "Đúng là anh không có thời gian, tuy nhiên nếu như đó là chuyện của nhà mẹ vợ anh thì cho dù anh không có thời gian đi chăng nữa anh cũng đâu có thể ngồi yên không lo được?"

Vương Nguyên vung tay đấm anh, "Anh dám lừa em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải kịp lúc bắt được bàn tay trắng nõn của Vương Nguyên, "Cẩn thận con kìa, không cho phép em dùng bạo lực!"

Vương Nguyên vui vẻ lao vào ngực Vương Tuấn Khải, "Ông xã, cho dù sao này anh không cần em nữa, em cũng vẫn bám dính lấy anh. . . . ."

Vương Tuấn Khải rất có hứng thú hỏi, "Em làm thế nào để bám dính anh đây?"

Vương Nguyên dương dương đắc ý nói, "Em sinh cho anh ba đứa con, địa vị của em ở nhà họ Vươngg không ai có thế lung lay được."

Vương Tuấn Khải tốt bụng nhắc nhở, "Bà xã, con cái thì những người khác cũng có thể sinh cho anh. . . . . ."

Vương Nguyên lập tức cau mày, "Vương Tuấn Khải, anh dám! !"

Vương Tuấn Khải hạ giọng nói, "Anh không dám. . . . . . Trừ em ra, dù là ai anh cũng không cần."

"Vậy còn nghe được."

"Đi thôi, sáng nay dậy sớm hẳn là em ngủ chưa đủ giấc, để anh đưa em về nghỉ, trưa chúng ta hãy trở lại thăm mẹ em."

"Dạ. . . . . . À, đúng rồi ông xã, anh nói với mẹ em chúng ta sẽ ở lại thành phố Y thêm mấy ngày nữa, vậy hôn lễ vào ngày kia của chúng ta nên làm thế nào?"

Vương Tuấn Khải điểm nhẹ lên chóp mũi Vương Nguyên, mở lời trêu cậu, "Hôn lễ chỉ kéo dài thêm hai ngày, anh còn sợ em chạy mất sao?"

"Dạ."

Vương Tuấn Khải tiếp tục ôm eo Vương Nguyên, "Đi thôi, anh về ngủ bù với em."

. . . . . .

Hai tiếng sau, Vương Tuấn Khải ngồi dựa vào đầu giường.

Giờ phút này Vương Nguyên đang gối đầu lên cánh tay của anh ngủ rất say sưa.

Vương Tuấn Khải hôn lên khuôn mặt khi ngủ say giống hệt như con mèo lười của Vương Nguyên, không dằn được nở nụ cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Tuấn Khải rung lên.
Anh ấn phím nghe, "Nói."

Cấp dưới báo cáo, "Vương tổng, tôi đã tra được. . . . . . Người phục vụ kia đã thừa nhận là có người cho anh ta một khoản tiền yêu cầu anh ta giấu đi tờ giấy nhắn của cậu chủ Vươngg để lại. . . . . ."

"Là ai?"

"Là . . . . . Trợ lý Dư."

"Dư Mẫn?"

"Đúng vậy, chị ta chưa đi Canada, vẫn còn đang ở tại Los Angeles, tối hôm qua có người nhìn thấy chị Dư đến khách sạn. . . . . .

Thuộc hạ còn tìm hiểu được cô chủ vốn muốn vào sảnh tiệc tìm anh, nhưng bị nhân viên an ninh ở đó cản lại, mà việc này hình như cũng là do chị Dư đứng sau lưng chỉ thị."

"Tôi biết rồi, phái người theo dõi chị Dư cho tôi, sau khi trở về Los Angless tôi sẽ tự mình xử lý."

"Vâng."

Vương Tuấn Khải vừa mới tắt điện thoại, thì Vương Nguyên đang dựa vào cánh tay anh ngủ lúc này như một con mèo lười làm ổ trong ngực anh, ậm ừ nói, "Hử . . . . . Ông xã. . . . . . Sao anh còn chưa ngủ vậy. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhẹ tay để di động lên tủ đầu giường rồi cẩn thận nằm xuống.

Vương Nguyên làm nũng trong khi vẫn đang ngủ say, "Ông xã, em muốn anh ôm em ngủ. . . . . ."

Vương Tuấn Khải yêu thương đặt lên trán Vương Nguyên một nụ hôn, sau đó ôm cậu siết chặt vào lòng, "Được. . . . . ."


END CHƯƠNG 241

Ahihi ._. Hôm qua tui bị lười, só rỳ, hôm nay tui đăng bù nhé 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top