Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 247: Vợ à, anh rất yêu em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên ở nhà chờ đợi cả ngày, cho đến khi chạng vạng tối mới thấy hai vợ chồng ông bà Vương trở về nhưng Vương Tuấn Khải thì không hề thấy bóng dáng.

Bởi vì sắc mặt vợ chồng ông bà Vương có vẻ rất nặng nề u ám, vì thế Vương Nguyên cũng không dám đến hỏi họ Vương Tuấn Khải hiện đang ở đâu, chỉ đành lẳng lặng đi theo họ cùng vào dùng cơm.

Sau khi dùng cơm tối xong, vợ chồng họ Vương liền cùng nhau về phòng mình, còn vẻ trầm lặng xen lẫn mất mát của Vương Nguyên đều bị bà Vươngg đang ngồi cùng bàn dùng cơm nhìn thấy.

Buổi tối, khi Vương Nguyên đến phòng trẻ xem Bảo Nhi xong quay trở ra, thì thấy bà Vươngg đang đứng đợi cậu ở trên hành lang.

Vương Nguyên lập tức giũ bỏ tâm tình phiền muộn, nhìn mẹ mình mỉm cười, "Mẹ à, mẹ đến tìm con sao?"

Bà Vươngg hiền lành nói, "Mẹ muốn tâm sự với con một chút."

Vương Nguyên bước lên dìu đỡ bà, "Dạ, đến phòng con đi ạ."

Hai mẹ con đi vào phòng, đến bên mép mép giường ngồi xuống.

Bà Vươngg lên tiếng thở dài trước, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói, "Tối nay Tuấn Khải không về à con."

Vương Nguyên chỉ nhẹ gật đầu.
Bà Vươngg hỏi, "Sao con không gọi điện cho nó thử xem?"

"Không ạ, lúc này có lẽ anh ấy chỉ muốn được một mình yên tĩnh."

"Dù có muốn được một mình yên tĩnh đi nữa, cũng không thể ngay cả một tiếng nhắn nhủ với con cũng không có chứ?"

"Anh ấy không phải là người như thế, có thể anh ấy đang suy nghĩ về chuyện của chị Dư."

"Sáng nay mẹ có gặp Robert. . . . . Cậu ta nói với mẹ, tâm trạng con hiện nay không được tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con, hy vọng mẹ để ý đến con nhiều hơn. . . . Vương Nguyên, con hãy nói thật cho mẹ biết, về chuyện chị Dư qua đời, có phải việc đó đã trở thành gánh nặng trong lòng con hay không?"

Vương Nguyên thành thật nói, "Gánh nặng trong lòng con vẫn không bằng anh ấy."

Bà Vươngg chân thành nói, "Vương Nguyên, nghe lời mẹ, đừng vướng mắc về cái chết của chị Dư nữa. . . . .Tâm tư giờ phút này của Tuấn Khải mẹ có thể hiểu được, con để cho nó một mình yên tĩnh suy nghĩ là đúng. Nhưng mà, con tuyệt đối không được bởi vì chị Dư qua đời mà thấy tự trách hay áy náy, như vậy rất bất lợi đối với tình cảm của con và Tuấn Khải."

"Con hiểu rồi." Sau khi cùng anh trải qua bao nhiêu song gió, cậu không còn là một người xử sự theo cảm tính nữa.

"Vậy mới ngoan, đợi lát nữa gọi điện thoại cho Tuấn Khải, đôi bên hãy cùng nhau mở rộng lòng mình nói rõ cảm nghĩ của nhau về chuyện chị Dư, đừng để vướng mắc đó ở trong lòng, biết không?"

"Dạ."

"Về đạo lý vợ chồng chung sống mẹ cũng không muốn nói nhiều, con có gọi điện thoại nói chuyện xong thì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chớ để mình mệt mỏi mà làm ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng."

"Dạ."

Sau khi bà Vươngg rời đi, Vương Nguyên cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.

Mấy lượt cậu muốn gọi điện thoại di động cho Vương Tuấn Khải, nhưng cuối cùng cũng không có bấm số gọi đi.

Vương Nguyên chỉ biết thở dài, đang chuẩn bị vào phòng tắm rửa xong rồi đi ngủ, thì lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng vặn cửa.

Vương Nguyên im lặng đứng tại chỗ, hơi nín thở nhìn về phía cửa phòng.

Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, người bước vào chính là người mà đáy lòng Vương Nguyên đang chờ đợi. . . . . .

Dường như không ngờ đã muộn thế này rồi mà Vương Nguyên vẫn còn chưa ngủ, Vương Tuấn Khải đem áo khoác tây trang cùng chìa khóa xe ném sang một bên, lúc đi tới gần bên cạnh cậu thì thân mật gọi, "Bà xã. . . . . ."

Vương Nguyên giật mình đứng im không nhúc nhích, đôi mắt cứ nhìn anh không chớp.

Vương Tuấn Khải ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ?"

Vương Nguyên cũng dùng hai tay ôm lại Vương Tuấn Khải, nhỏ nhẹ nói, "Đang đợi anh."

Vương Tuấn Khải dùng trán mình cụng vào trán Vương Nguyên rồi áy náy nói, "Anh xin lỗi, ban ngày bận rộn nhiều chuyện, buổi tối còn về công ty xử lý một số việc, cho nên bây giờ mới về trễ."

Vương Nguyên sửng sốt hỏi, "Anh ở công ty làm việc?"

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Nếu không em cho rằng chồng em đi đâu hả?"

Vương Nguyên cúi đầu nói, "Em nghe người giúp việc nói sáng sớm anh đã cùng ba mẹ chồng đi ra ngoài, em nghĩ là anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải cười nhẹ, "Đồ ngốc à, chuyện hậu sự của chị Dư anh đã giao cho Cảnh Nghiêu xử lý rồi, sáng nay anh chỉ đi theo hai ông bà lão đi xem qua mộ của chị Dư một chút. . . . Lúc sáng cũng muốn dẫn theo em cùng đi, nhưng nhìn thấy em ngủ rất ngon nên không nỡ gọi em dậy thôi."

Nhìn nụ cười dịu dàng tỏa sáng trên gương mặt điển trai của Vương Tuấn Khải, đột nhiên Vương Nguyên buồn buồn nói, "Ông xã, chuyện chị Dư, em thật xin lỗi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không vui nhíu mày nói, "Em nói linh tinh cái gì đó?"

Vương Nguyên nghẹn giọng nói, "Tại em cho tới nay vẫn không có cách nào cởi bỏ được khúc mắt với chị Dư, vì vậy mới dẫn đến bi kịch cho chị Dư. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi Vương Nguyên, "Em thật ngốc, nếu em còn nói như thế nữa thì anh sẽ đánh vào cái mông em đấy."

Vương Nguyên nhìn tới Vương Tuấn Khải với đôi mắt đỏ hoe.

Vương Tuấn Khải nắm nhẹ hai vai Vương Nguyên, ấn cậu vào trong ngực, trầm giọng nói, "Chuyện chị Dư không liên quan đến em."

"Nhưng mà. . . . . ."

Bất thình lình Vương Tuấn Khảo bế Vương Nguyên lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, anh cũng nằm xuống theo, ôm lấy cậu từ phía sau, nhấn giọng nói, "Anh không muốn nghe em nói những lời tự trách như thế này nữa, lại càng không muốn chủ đề giữa chúng ta cứ phải vây quanh một người đã chết. . . . . ."

Vương Nguyên im lặng không nói.

Vương Tuấn Khải duỗi tay ra để Vương Nguyên nằm gối đầu trên cánh tay mình, giọng khàn khàn nói nhỏ với cậu, "Anh muốn em nằm ngủ với anh. . . . .Cùng ngủ một giấc thật ngon."

Vương Nguyên xoay người lại, đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải hôn lên vành tai Vương Nguyên, thở nhè nhẹ bên tai cậu nói, "Bà xã, chuyện dời lại ngày cưới. . . . Anh xin lỗi, anh bảo đảm anh sẽ đền bù cho em xứng đáng."

"Đừng nói như vậy, em đồng ý với quyết định của anh."

Vương Tuấn Khải nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Vương Nguyên lên, nhỏ giọng hỏi, "Sáng nay nhìn thấy em nằm ở cạnh giường ngủ thiếp đi. . . . . Em nói cho anh biết, có phải tối hôm qua đã thức suốt đêm lo cho anh hay không?"

Vương Nguyên gật đầu, thành thật nói, "Vì tối hôm qua anh uống rất nhiều rượu. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên trán Vương Nguyên, "Bà xã, có em thật là tốt. . . . . ."

------

Hôm sau, khi Vương Nguyên tỉnh dậy là vẫn còn nằm trong vòng tay của Vương Tuấn Khải.

Lúc cậu mở mắt ra trông thấy anh đang ngủ rất say, cậu biết chắc anh rất mệt mỏi. . . . . .

Vì không muốn làm anh thức giấc, Vương Nguyên cẩn thận rón rén vén chăn lên bước xuống giường, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khi Vương Nguyên từ trong phòng tắm đi ra, bỗng nhiên cậu bị ai đó ôm chặt vào lòng.

Tất nhiên không cần phải nói, người đó chính là Vương Tuấn Khải. . . . . .

Vương Tuấn Khải để đầu ở hõm vai cậu thì thầm hỏi, "Em đi đâu?"

Vương Nguyên vỗ vỗ vào người nào đó đang ôm chặt mình, "Anh dậy rồi à. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bá đạo nói, "Về sau chưa được anh đồng ý, anh không cho phép em dậy sớm hơn anh nhé . . . . . ."

Vương Nguyên sững sờ hỏi, "Tại sao?"

Vương Tuấn Khải thong thả nói, "Tại không có ôm em, anh không ngủ được."

Vương Nguyên cười ngọt ngào, "Được rồi, anh mau ngủ tiếp đi. . . . Mỗi ngày em đều có rất nhiều thời gian để ngủ, dĩ nhiên là rất dễ dậy sớm rồi, cũng còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi."

Vương Tuấn Khải ặm ờ nói, "Em ngủ với anh. . . . . ."

"Không được. . . . . . Ba mẹ chồng, còn có mẹ em nữa, có lẽ họ đã dậy rồi, em muốn xuống dùng bữa sáng với mọi người, đợi lát nữa sẵn tiện đưa Ngôn Ngôn đến trường luôn."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Chuyện đưa Ngôn Ngôn đi học tự nhiên sẽ có người làm việc đó, bụng em đã lớn, không tiện đi lại."

Vương Nguyên ỉu xìu nói, "Nhưng mà em đã hứa với Ngôn Ngôn mỗi tuần ít nhất phải đưa con bé đến trường một lần . . . . ."

Vương Tuấn Khải không vui nói, "Con gái đưa ra yêu cầu như thế với em?"

Vương Nguyên lập tức lắc đầu nói, "Không có, là em tự hứa với Ngôn Ngôn thôi . . . .Anh nghĩ xem, hiện giờ mỗi ngày Ngôn Ngôn đều phải đi học, mà mỗi lần đi học như vậy là cả ngày, cộng thêm bây giờ em đag mang thai, mẹ chồng thì bảo em không được làm cái này, không được làm cái kia, cũng không được đùa giỡn nhiều với Ngôn Ngôn, em sợ sau này khi sinh con rồi, thời gian dành cho Ngôn Ngôn sẽ càng ngày càng ít, em không muốn đến khi đó Ngôn Ngôn lại không cần em nữa. . . ."

"Thôi được, anh đồng ý với em về chuyện này của con gái, để anh làm thay em."

"Dạ?"

"Anh nhận trách nhiệm đưa con gái đi học."

Vương Nguyên trợn tròn hai mắt hỏi, "Có thật không?"

Nét mặt điển trai của Vương Tuấn Khải hòa nhã nói, "Dường như người không muốn có quan hệ xa cách với con gái không phải chỉ có một mình em."

Vương Nguyên bị lời Vương Tuấn Khải nói chọc cho cười, "Dạ."

. . . . . .

Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải dìu cùng nhau đi xuống lầu.
Nhóm người lớn cũng đã dậy từ rất sớm, Bảo Nhi đang làm nũng muốn bà ngoại đút cho ăn. . . . . .

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Vương Tuấn Khải, nhóm ông bà lão đều rất vui vẻ, vội bảo người giúp việc lập tức dọn lên bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong cho họ.

Trên mặt ông bà Vương dường như đã không còn vẻ nặng nề như hôm qua khi tổ chức hậu sự cho chị Dư, tâm tình của họ hình như đã chuyển biến tốt hơn, thỉnh thoảng còn trò chuyện hỏi thăm bà Vươngg.

"Cha, ba. . . . . ."

Bảo Nhi trông thấy cha và ba mình, cô bé rất vui vẻ.

Vương Nguyên mỉm cười nhìn con gái nói, "Đợi chút nữa cha đưa con đến trường nha!"

Bảo Nhi mở to hai mắt, chớp chớp mong đợi nói, "Có thật không ạ?"

"Ừ."

Bảo Nhi khôn khéo hỏi, "Vậy cha không đến công ty sao ạ?"

Vương Nguyên trả lời, "Hôm nay ba con ở nhà với ba không có đến công ty."

"Yeah. . . . . ."

Bà Vươngg cười nói, "Xem con vui đến vậy kìa, mau đến đây, ăn cho hết chỗ này đi."

Bà Vương nhìn cháu gái nói, "Bà thông gia ở lại đây thêm một thời gian nữa thôi, tôi thấy cháu gái của tôi không chừng ngay cả người bà nội này cũng không cần nữa rồi. . . . . ."

Ông Vương vui vẻ nói, "Không sao, con bé thích gần gũi với ai cũng đều như nhau cả thôi."

Lúc này Vương Tuấn Khải không nóng không lạnh quay sang nhìn Bảo Nhi, cất giọng uy nghiêm nói, "Lớn chừng này rồi, sao còn muốn người lớn đút cho con ăn cơm?"

Bà Vươngg nói, "Không sao, con bé còn nhỏ mà. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm con gái, "Không được, phải tự mình ăn!"

Vương Nguyên kéo kéo áo Vương Tuấn Khải, "Kìa, sao anh lại hung dữ với con gái như thế chứ?"

Dáng vẻ khi Tuấn Khải giận lên, quả thực là có phần hơi đáng sợ, Bảo Nhi lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén cơm từ tay bà Vươngg.

Trông thấy cử chỉ Bảo Nhi lặng lẽ tự mình múc cơm ăn thật đáng thương biết bao, nhóm người lớn đang có mặt nhịn không được cũng phải bật cười ra tiếng.

Vương Nguyên giận dữ trợn mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó liền bước sang ngồi cùng một chỗ với Bảo Nhi.

Mấy ông bà lão nhìn thấy hình ảnh này nụ cười càng nở rộng hơn trên mặt. . . . . .

Nói tóm lại, bầu không khí của buổi ăn sáng hôm nay thật là ấm áp và yên bình.

Dùng xong bữa ăn sáng, Vương Tuấn Khải thì đưa Bảo Nhi đi học, còn bà Vương phải đi với ông Vương đến bệnh viện làm kiểm tra theo thường lệ, trong phòng khách rộng lớn lúc này chỉ còn lại bà Vươngg và Vương Nguyên.

Bà Vươngg vui vẻ nói, "Xem ra tối hôm qua con ngủ rất ngon, sắc mặt cũng khá hơn ngày hôm qua hơn nhiều. . . . . ."

Vương Nguyên xấu hổ cười nói, "Dạ."

Bà Vươngg hỏi, "Là tối hôm qua con gọi điện thoại cho Tuấn Khải hả?"

"Không ạ, anh ấy tự về."

"À?" Bà Vươngg tò mò hỏi, "Nó nói thế nào?"

Vương Nguyên trả lời, "Anh không nói gì với con về chuyện của chị Dư, anh ấy muốn con đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa."

Bà Vươngg gật đầu, "Như vậy mới phải, cũng biết suy nghĩ cho con. . . . Xem ra là sau cơn mưa trời lại sáng rồi, con nhìn tâm trạng của hai vợ chồng họ Vương xem, dường như cũng đã ổn định lại rồi."

". . . . . . Dạ."

Bà Vươngg quan tâm hỏi, "Sao trông con vẫn như đang có tâm sự."

Vương Nguyên nói ra lời từ đáy lòng, "Chuyện chị Dư, mặc kệ người nhà họ Vương đối xử với con ra sao, dù thế nào con cũng phải gánh một phần trách nhiệm. . . ."

Bà Vươngg an ủi, "Người nhà họ Vương hòa thuận vui vẻ với con như vậy, đương nhiên là không hy vọng con suy nghĩ nhiều. . . .Nghe lời mẹ, chuyện chị Dư cứ để cho nó qua đi con à, mẹ sẽ ở lại đây với con cho đến khi con gả cho Tuấn Khải."

"Dạ, cám ơn mẹ."

. . . . . .

Vương Tuấn Khải đưa Bảo Nhi đến trường, không lâu sau đó đã quay trở lại. . . . . .

Bà Vươngg rất biết điều lập tức viện cớ tránh mặt, nhường phòng khách rộng lớn lại cho đôi vợ chồng son.

Tại phòng khách, dường như Vương Tuấn Khải cũng chẳng hề kiêng kỵ gì mà ôm ấp Vương Nguyên vào trong lòng.

Vương Nguyên vỗ vỗ lên bàn tay của Vương Tuấn Khải đang để trên eo mình, mặt đầy vẻ xấu hổ nói, "Có nhiều người làm đang ở đây đó. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhìn những người giúp việc đang đứng quanh quẩn gần đó nói, "Mọi người đi xuống hết đi!"

Nhóm người làm lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này Vương Tuấn Khải còn táo bạo hơn bế Vương Nguyên đặt lên trên đùi mình, cử chỉ thân mật y hệt như mỗi lần hai người ở trong phòng, vành tai và tóc mai của cả hai đều kề sát vào nhau.

"Nè . . . . . Anh nghiêm chỉnh lại một chút, em có chuyện muốn nói với anh."

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên trước hốc cổ Vương Nguyên, "Hử?"

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, rất nghiêm túc hỏi, "Tang lễ của chị Dư mọi người định vào ngày nào?"

Nhắc tới đề tài này, giọng Vương Tuấn Khải dường như trầm hẳn lại, "Em không cần tham dự."

Vương Nguyên lắc đầu, "Không, em nhất định phải có mặt. . . . ."

"Anh sợ em suy nghĩ lung tung."

"Em sẽ không nghĩ lung tung đâu, em bảo đảm. . . . Nhưng nếu như anh không cho em dự tang lễ của chị ấy, em lại càng không cách nào yên tâm thoải mái được."

Cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng thỏa hiệp, "Được rồi, nghe lời em. . . . ."

Vương Nguyên gật đầu, "Cám ơn ông xã."

Thấy tâm tình bà xã lúc này rất dễ nói chuyện, Vương Tuấn Khải đang muốn tiếp tục công việc còn dang dở. . . . . .

Ai ngờ, từ xa vang lên một loạt tiếng bước chân, giọng lanh lảnh của Robert cũng vọng tới --
"Ái, thật ngại quá, hình như tôi đến rất không đúng lúc!"

Robert vừa nói vừa bước đi vào phòng khách nhà họ Vương, ngoài miệng thì nói ngại quá nhưng đôi mắt lại không hề e ngại mà nhìn chòng chọc vào hình ảnh trước mắt.

Nhìn thấy Robert, Vương Nguyên lập tức đứng dậy rời khỏi đùi Vương Tuấn Khải, cậu lúng túng đỏ mặt nói, "Hi. . . . Robert."

Vương Tuấn Khải dựa vào mặt ghế sofa, vẻ mặt không vui nhìn Robert.

Robert trêu chọc, "Thật ra thì các người vẫn có thể tiếp tục đừng để ý đến tôi. . . . Tôi đến chỉ là muốn nói với mọi người một việc, xong sẽ đi ngay."

Vương Nguyên hỏi, "Anh không ngồi lại chơi một chút sao?"

"Không được, anh đến để nói với mọi người, ba anh giám sát anh rất kỹ, anh tới Los Angeles ba ngày rồi, ông ta bắt anh phải trở về. . . . Sức khỏe ông ấy gần đây không được tốt, anh muốn về Riyadh chăm sóc cho ông ấy, lễ cưới của hai người anh nghĩ cũng sẽ không cử hành ngay trong thời điểm này, đợi hai người chọn lại được ngày tốt rồi hãy thông báo cho anh biết, bây giờ anh phải về Riyadh trước. . . . . ."

Vương Nguyên quan tâm hỏi, "Ba anh ngã bệnh sao?"

Robert trơ trẽn nói, "Ai biết có phải thật vậy hay không, lúc nào ông ấy cũng có thể nghĩ ra đủ chiêu để ép anh phải quay về. . . . . ."

Vương Nguyên cười khẽ, "Ba anh nghe có vẻ thật đáng yêu."

"Vậy khi nào em có dịp đến Riyadh lần nữa, anh sẽ giới thiệu cho. . . . . ."

Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy, ôm chặt eo Vương Nguyên, lạnh giọng ngắt lời, "Không cần, cậu ấy không rảnh."

Robert nhíu mày nói, "Vương đại tổng giám đốc, dục vọng chiếm hữu của cậu có cần phải quá rõ ràng như vậy không hả?"

Vương Nguyên cười ngọt ngào nói, "Đợi em sinh em bé xong rồi, em sẽ cùng Tuấn Khải đi một chuyến."

Robert khoanh tay đắc ý nhìn người bạn tốt, "Được!"

Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn lạnh lùng không nói.

Vương Nguyên lắc lắc Vương Tuấn Khải, "Ông xã, anh nói được không?"

Sự lạnh lùng trên mặt Vương Tuấn Khải trong nháy mắt chuyển thành sự thương yêu vô hạn, "Được, do em quyết định."

Robert thấy không còn thú vị nữa nói, "Thôi, không xem vợ chồng hai người ân ái nữa, ba anh đã đích thân cho người đến đón rồi, anh phải đi đây . . . . ."

Vương Nguyên cười nói, "Vâng, anh đi đường cẩn thận."

"Ừ."

Robert xoay người đang muốn rời đi, nhưng Vương Nguyên chợt nhớ ra cái gì, cậu gọi anh lại, "Đợi chút, Robert. . . . . ."

Robert xoay người lại hỏi, "Vương Nguyên, em còn chuyện gì sao?"

Vương Nguyên tránh ra khỏi người Vương Tuấn Khải, đi tới trước mặt Robert, nhẹ giọng hỏi, "Chị Thanh đâu? Hai ngày nay em không có gặp chị ấy, em biết nhất định là chị ấy có đến tìm anh."

Robert bình tĩnh nói, "Bây giờ cô ấy đang ở trên xe đợi anh."

"Hả?"

Robert đưa mắt liếc nhìn tới cổng chính phía ngoài vườn hoa biệt thự.

Vương Nguyên cũng nhìn theo, quả thực như thế, một chiếc xe con màu đen đậu ở chỗ đó, dưới rèm cửa sổ xe phất phơ bay bay mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Vương Thanh.

Vương Nguyên hỏi, "Anh quyết định dẫn chị Thanh về Riyadh sao?"

Robert gật đầu, "Ừ."

"Anh có suy nghĩ gì không?"

"Ý định của anh chính là giữa anh và cô ấy dù thế nào cũng cần phải có một cái kết thúc, đúng như em nói, mặc kệ kết quả có ra sao, anh cũng không nên làm lãng phí thời gian của cô ấy nữa."

"Ừ, hứa với em, nhất định phải chăm sóc chị Thanh thật tốt."

"Anh biết rồi."

"Cố gắng lên. . . .Em mong rằng sẽ nghe được tin tốt từ hai người."

Vương Nguyên không nhận ra nụ cười trên môi Robert giờ phút này thực ra ẩn chứa bao nhiêu niềm khổ sở, "Được rồi, chúc phúc cho hai người, anh đi trước đây."

Cậu vẫy tay, "Bye bye!"

Đợi sau khi bóng dáng của Robert đã hoàn toàn biến mất, Vương Nguyên mới trở lại bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên thở dài nói, "Thật hy vọng chị Thanh và Robert sẽ có kết quả. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ganh tị nâng cằm Vương Nguyên lên, "Sao em quan tâm cậu ta đến thế?"

Vương Nguyên nhấn mạnh nói, "Người em quan tâm hơn chính là chị Thanh, tại vì em biết rõ chị Thanh rất rất là yêu anh ấy."

Vương Tuấn Khai ngước mắt nhìn tới hướng bóng dáng Robert vừa biến mất, hờ hững nói, "Không phải ai yêu thì cũng có thể được đáp lại!"

Vương Nguyên quay mặt sang, tự hào đắc ý nói, "Có lẽ thế, nhưng mà, em là người may mắn đó. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhìn sâu vào đôi mắt Vương Nguyên, giọng hơi khàn đi, "Nếu như không phải anh gặp em trước, có thể em sẽ còn may mắn hơn."

Đúng vậy, anh vẫn luôn nghĩ. . . . Trong cuộc đời này, bất kể người mà cậu gặp được trước là ai, là Dịch Dương Thiên Tỉ hay Robert cũng vậy, thì cuộc sống của cậu sẽ hạnh phúc và an nhàn hơn so với ở bên cạnh anh.

Vương Nguyên mờ mịt hỏi, "Em không hiểu anh nói gì. . . . .

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Em không hiểu mới tốt. . . . . ."

Vương Nguyên áp sát vào ngực Vương Tuấn Khải, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói, "Tuy rằng em nghe không hiểu hiểu lắm lời anh nói, nhưng trong câu đầu tiên anh đã nói sai rồi, bởi vì dù cho người gặp trước có là ai đi nữa, em chỉ mong người đó vẫn là anh mà thôi."

Vương Tuấn Khải hôn một cái thật kêu vào gò má Vương Nguyên, "Vợ à, anh thật yêu em quá!"

"Á. . . . . ."

Trong khi tâm tình anh đang xúc động muốn nói ra những lời yêu thương với cậu thì cậu lại không hợp thời mà thét lên.

Vương Tuấn Khải lập tức khẩn trương đỡ người cậu hỏi, "Bà xã, sao vậy?"

Ngón tay Vương Nguyên chỉ chỉ vào bụng mình, kích động nói, "Chúng nó đang đạp em kìa. . . . Ông xã, anh nghe thử đi, bọn chúng thật là nghịch ngợm mà. . . . . ."

Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng vô cùng vui sướng, "Thật không?"

"Thật, thật đó, anh thử nghe đi. . . . . ." Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải lại để anh dán sát vào bụng mình.

Khi được kề sát vào bụng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng thẳng người dậy vui sướng reo lên như một đứa trẻ, "Anh nghe thấy rồi, chúng nó còn gọi anh là 'cha'. . . . . ."

Vương Nguyên buồn cười nói, "Đáng ghét. . . . . ."



END CHƯƠNG 247

Đền cho mấy cô nè ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top