Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 264

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 264: Ăn sạch em không phải là vấn đề.





Chẳng hiểu tại sao, sau khi Robert rời khỏi Los Angeles, trong nhà có hai người tâm trạng cực kỳ tốt. . . .

Một người là Vương Tuấn Khải, một người còn lại là Quý Kình Phàm.

Sở dĩ Vương Thanh và Vương Nguyên lại có cảm giác như vậy là vì ngày thứ hai sau khi Robert đi, hai người mỗi người ôm một đứa bé sau khi đi tản bộ ở vườn hoa quay lại thì nhìn thấy hai tên đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống rượu vang đỏ, thậm chí tâm trạng còn đang rất tốt mà bàn bạc vấn đề của cánh đàn ông.

Kể từ khi Robert đi, cả Vương Nguyên và Vương Thanh đều cảm thấy buồn bực không vui, nguyên nhân Vương Thanh không vui đương nhiên là không cần phải nói, mà nguyên nhân Vương Nguyên không vui đó chính là cậu cảm thấy luyến tiếc Robert. . . .Chỉ là luyến tiếc thôi, bởi vì tận đáy lòng cậu bấy lâu nay đã xem Robert như một người anh ruột của mình.

Cho nên, khi hai người bế hai đứa nhỏ đi vào phòng khách biệt thự nhìn thấy hai người đàn ông này hoàn toàn không có cái loại cảm giác buồn bã khi phải xa cách với người anh em của mình, thì hai người ngay lập tức đều cảm thấy tức tối ấm ức, trách than tình cảm bạn bè trên cõi đời này sao có thể nhạt nhẽo đến thế không biết?

Tuy nhiên, cả hai đều không thể đem cái sai của hai người họ ra mà quở trách ngay mặt được, vì lẽ đó mà trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, muốn để cho hai người đó gặp chút phiền toái nho nhỏ.



. . . . . .





Buổi tối, cơ hội của cả hai người . . . .Đã đến. . .

Người đầu tiên gặp phải rắc rối là anh bạn Vương nào đó ở căn phòng hướng Đông trên tầng hai ngôi biệt thự. . . . .

Nói tới người nào đó thì hôm nay anh tan ca sớm, thoái thác xã giao buổi chiều để buổi tối ở nhà bồi dưỡng tình thú với vợ yêu, dù sao nước hoa phiên bản hạn chế, hết hạn bỏ đi thì thật là lãng phí nên anh phải dùng cho hết công dụng chứ . . . .

Vì vậy, ăn xong bữa tối, bạn Vương nào đấy liền nhanh chóng chui vào phòng tắm tắm gội, sau đó liền nằm trên giường chờ vợ yêu cho hai đứa bé uống sữa xong quay về. . . . .

Bạn Vương nằm trên giường nhớ về hai đêm dùng loại nước hoa ấy thì tinh trùng lập tức lên não, cả người nóng bừng khó chịu chỉ muốn chạy sang ôm vợ yêu đang cho con bú về yêu thương một phen.

Sao thế nhỉ, sao hôm nay vợ yêu cho hai đứa nó uống lại lâu thế, bạn Vương không còn cách nào khác làm cầm lấy quyển tạp chí kinh tế giả vờ bình tĩnh. . . .Theo thói quen trước đây của anh, lúc tư tưởng không có cách nào khống chế được nữa, anh đương nhiên là sẽ chẳng thể để ý gì mà bổ nhào vào vợ yêu bế cậu lên giường, nhưng mà e ngại sau này dưỡng lão còn phải dựa vào hai đứa con còn đang uống sữa này, sợ hai cái đứa xấu xa tương lai sau này lớn lên không có tiền đồ mà nói hồi bé không được ăn đủ sữa mà tìm đến tính sổ với anh, anh chỉ đành chịu thiệt thòi mà kiên nhẫn chờ đợi.

Thật vất vả, vợ yêu cuối cùng cũng cho hai đứa bé uống no, bạn Vương nào đó lập tức quẳng quyển tạp chí kinh tế còn chưa đọc được bao nhiêu bồ nhào ngay về phía vợ yêu. . . . .

"Ông xã. . . . ."

Tiếng thở gấp gáp dồn dập của Vương Nguyên vang lên.

Đặt đôi môi cuồng nhiệt lên người cậu, yêu thương từng tấc da thịt trên cơ thể cậu, bạn Vương nào đó muốn dùng dùng hành động của mình để nói cho vợ yêu biết là mình đang rất khẩn cấp muốn cậu.

"Ừ. . . ."

"Em không dùng loại nước hoa kia. . . ."

"Không sao." Lý trí của bạn Vương nào đó giờ phút này đã sắp tan rã rồi, cho dù có nhớ đến loại nước hoa phong tình kia đi nữa cũng không còn thời gian để vợ yêu đi xịt một cái rồi mới tiếp tục.

"Nhưng mà. . . . .Hiện giờ không tiện." Vương Nguyên đẩy ra bạn Vương nào đó, ý bảo anh dừng lại.

Bạn Vương tưởng nhầm là mình đã quá vội vàng rồi vì vậy dừng lại ý định muốn cởi áo ngủ đầy kích thích của cậu ra, dùng nụ hôn thay thế bàn tay vuốt ve cơ thể cậu, âu yếm lướt qua hai nhũ hoa, gợi lên cảm giác trong cơ thể cậu.

"Ông xã. . . .Dừng lại. . . . 'Dì cả' của em đến rồi!" Vương Nguyên không ngừng thở hổn hển nói.

Bạn Vương nào đó ngây người sửng sốt, nhìn cơ thể quyến rũ của cậu mà nhíu mày chất vấn, "Anh nhớ lần trước hình như là ngày mùng 6?" Bây giờ còn cách mùng 6 tới bốn ngày cơ mà! (Con mẹ nó chứ, lại còn nhớ cả cái này nữa à 😑)

Vương Nguyên kéo áo ngủ lên lung túng nói, "Việc đó, thời gian 'dì cả' đến không chuẩn cho lắm đâu . . . . ."

Bạn Vương chán nản ngã xuống giường, than thở một tiếng thật to.

Vương Nguyên cũng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho ông xã nhỏ giọng nói, "Chúng ta ngủ đi. . . . . ."

Bạn Vương nào đó đành chấp nhận ôm lấy vợ, vẫn chưa chịu thỏa mãn mà hôn cậu một cái thật sâu, sau đó bước xuống giường.

"Anh đi đâu đó?"

"Phòng tắm."

Chỉ chốc lát sau Vương Nguyên đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào từ trong phòng tắm truyền ra, cậu tóm lấy chăn thầm cười trộm.

Hừ, chính là ông đây không thoải mái đấy, không muốn phục vụ anh, thì làm sao nào?

. . . . . .



Một người nữa đồng thời cũng gặp phải phiền phức đó chính là Quý Kình Phàm. . . . . .

Từ sau khi sự kiện 'động tay động chân' lần trước xảy ra, đồ đạc ngủ buối tối của Quý Kình Phàm liền chuyển sang cái sofa nhỏ còn chưa đầy 1m8 cách xa giường đến ba thước kia . . . . .

Dáng người của Quý Kình Phàm cao đến 1m82, nằm trên cái sofa còn không bằng chiều dài của anh đương nhiên là cảm thấy không thỏa mái, vì vậy hai đêm hôm trước đều lăn qua lộn lại, cả đêm không thể nào chợp mắt.

Vương Thanh đều nhìn thấy hết, nhưng cũng chẳng có ý định giải thoát cho anh, vô tư ngủ một cách ngon lành.

Quý Kình Phàm đương nhiên là biết nếu bản thân mình không tự hành động, có lẽ Vương Thanh sẽ thật sự để cho anh ngủ mãi trên cái sofa này mất, cho nên, tối nay sau khi Vương Thanh ngủ, anh bạn họ Quý nào đó luôn trong trạng thái mất ngủ định len lút ôm chăn trèo lên giường, ai có thể ngờ tới, người anh còn chưa đặt lên giường, giọng nói vô cùng tỉnh táo y như chưa có ngủ của Vương Thanh vang lên, "Anh mà dám đến gần cái giường một bước nữa, tôi sẽ ngay lập tức đá anh bay ra khỏi phòng!" (Hố hố tội nghiệp :v)

Quý Kình Phàm không ngờ đến Vương Thanh lại cảnh giác cao thế, không thể làm gì khác hơn đành phải ảo não bò lại ghế sofa của mình.

Có lẽ là biết bản thân vô vọng quay về với cái giường lớn màu hồng đầy ảo mông kia nữa, Quý Kình Phàm trăn trở với cái ghế sofa kia một hồi rồi cũng đi vào giấc ngủ. . . . .

Thế mà, đâu ai có thể biết được trời sẽ nổi gió lúc nào. . . . . .

Mặc dù thường ngày Vương Thanh tùy hứng phách lối, nhưng căn bản cô vẫn là một cô gái thiện lương, cho dù phạt anh đi ngủ trên sofa, cũng vẫn biết để lại cho anh cái chăn, nửa đêm đi vệ sinh, nếu như nhìn thấy lúc anh ngủ mà chăn rơi xuống đất, Vương Thanh sẽ nhặt lên giúp anh đắp chăn lại, vậy mà, tối nay. . . . . .

Không, phải nói là nửa đêm, Quý Kình Phàm bị lạnh đến mức giựt mình tỉnh dậy. . . . . .

Thì ra là, lúc nửa đêm Vương Thanh tỉnh dậy đi vệ sinh, lại mang luôn cái chăn anh đang đắp đi mất, chỉ để mặc anh mặc một đồ ngủ cảm nhận cái lạnh của buối tối mùa Thu. . . .

Quý Kình Phàm vẫn cứ tưởng Vương Thanh vẫn đang giận anh chuyện anh tự tiện bò lên giường, tự biết đuối lý, nên cũng chẳng tranh cãi gì với cô, vậy nên tự mình đi tìm thêm một cái chăn khác ở trong phòng cô.

Trong lúc anh bạn họ Quý đang tìm kiếm cái chăn khác nhưng tìm mãi vẫn không thấy thì Vương Thanh đang nằm nghiêng ngủ mơ mơ màng màng thốt ra,"Anh đừng có tìm nữa, trong phòng này ngoại trừ cái chăn tôi đang đắp ra thì không còn cái nào nữa đâu."

"Em. . . . ."

Quý Kình Phàm bị tức đến mức phát điên, không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của Vương Thanh nữa cứ thếm mà bò lên giường, lại còn kéo cái chăn của Vương Thanh đang đắp về phía mình, đương nhiên cũng tiện thể chấm mút một phen.

Tuy nhiên, kết quả cuối cùng lại vô cùng thảm thiết. . . . .

Quả thật Quý Kình Phàm bị đạp một phát văng xuống giường, gương mặt đẹp trai nhăn nhó đến mức có thể gọi là bi tráng, nhưng vẫn không thể làm gì được . . . . . .

Kết quả cuối cùng đó là Quý Kình Phàm mặc nguyên đồ ngủ nhịn đầy một bụng tức tông cửa xông ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vương Thanh nhếch môi cười rồi xoay người lại tiếp tục cơn ngủ say sưa của mình.



. . . . . .

Quý Kình Phàm vốn cho là hơn nửa đêm đi bộ cũng chỉ có một mình anh, nhưng không nghờ đến đang ngồi ở ban công tầng hai mặc cho gió thổi là bạn tổng giám đốc Vương nào. . . .

Vương Tuấn Khải đang mặc một bộ áo ngủ bằng lụa, mặt mày thì nhăn nhó. Quý Kình Phàm ngồi xuống trước mặt anh bạn tổng giám đốc Vương hỏi, "Đã hơn nửa đêm, sao cậu còn ngồi ở đây thế?"

Vương Tuấn Khải không vui nói, "Có những người quả thật là người không thể nói lý! !"

Quý Kình Phàm vừa nghe thấy câu này gật đầu liên tục, "Đúng là không thể nói lý được với họ, lại còn cố tình gây sự! Tôi nói này, rốt cuộc cô hai nhà họ Vương cậu là bị ai nuôi thành cái tính điêu ngoa ngang ngược ấy đấy? Tôi chẳng đắc tội gì với cô ấy cả, thế mà nửa đêm cô ấy lại rút đi cái chăn của tôi, hại tôi bị lạnh đến mức không thể nào ngủ nổi. . . Cái này vẫn chưa là gì cả, tranh luận với cô ấy, cô ấy còn đạp thẳng tôi xuống giường!"

Trong đầu Vương Tuấn Khải lại hiện lên cái cảnh vừa rồi mới xảy ra trong phòng. . . . .

Tất cả đàn ông đều có tính háo sắc, nếu như chưa được thỏa mãn dục vọng, cho dù có ngủ cả đêm cũng khó mà tránh khỏi việc động tay động chân với người của mình. . . . . .

Vì vậy, ở trong mơ cũng đều là hình ảnh khi nãy của cậu, anh cũng quên mất chuyện cậu đến tháng, tay cũng không an phận mà sờ mó trên người cậu. . . . . .

Ai ngờ, cái lần sờ mó này lại phát hiện ra cậu vợ nhỏ của anh đâu đã đến tháng, trong quần lót vốn dĩ chẳng có cái gì 'phòng hộ' cả. . . . . . (Mẹ ơi T^T)

Lúc đó anh liền ngồi bật dậy, gọi cậu vợ yêu đang mơ màng ngủ của anh dậy.

Vợ yêu dụi dụi đôi mắt mơ màng nhìn anh, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Anh cũng không nói câu nào, ánh mắt liền chuyển thẳng đến cái quần lót đang lộ ra của cậu.

Vương Nguyên lập tức hiểu ra, vẻ mặt như thể đi trộm mà bị tóm được.

Lúc đó anh hận không thể lật cậu lại mà đánh vài cái vào mông cậu, nhưng mà nghĩ đến việc anh vẫn có thể hưởng được chút lợi lộc, anh liền nói thẳng với cậu, muốn anh hết giận thì cũng được, cậu phải bồi thường cho anh. . . . . .

Trước đây những lúc này thì vợ yêu đều rất nghe lời, nhưng tối nay hình như đã ra quyết tâm lạnh nhạt anh, lại chẳng hề xấu hổ mà nói thẳng với anh, "Xin lỗi, cơ thể em hôm nay thấy khó chịu, không muốn. . . . Nếu như anh muốn thì tự mình giải quyết đi, còn nếu như anh dám oán hận, thì từ nay trở đi tối nào cơ thể em cũng sẽ đều khó chịu cho mà coi! !"

Anh rống giận, "Vương Nguyên! !"

Cậu nghiêng người qua quay lưng về phía anh, giọng nói réo rắt lộ ra vẻ uy nghiêm hiếm thấy, "Chớ quấy rầy, ngủ đi!"

Làn gió đêm lạnh lẽo quét tới ban công nhưng hai người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng mà ngồi đó cho đến gần sáng.

Hai người đàn ông nào đó làm gì có gan giận hai người của mình đến sáng cơ chứ, vì vậy trời vừa mới hừng sáng, hai người đàn ông này quyết định quẳng sĩ diện quay trở về phòng. . . . . .

Điều đáng tiếc đó chính là, cả hai cái cửa phòng đều đóng chặt, hai người đàn ông đều vấp phải trắc trở.

Kết quả cuối cùng, hai người đàn ông này không thể làm gì khác hơn đành ngồi trên sofa dưới tầng một chán nản xem tin tức buổi sáng.

Thời gian từ từ trôi qua, rốt cuộc cũng cầm cự được đến lúc ăn sáng. . . . . .

Đúng là nhà họ Vương đều coi bữa sáng là bữa ăn quan trọng, Vương Thanh và Vương Nguyên bình thường cũng sẽ tôn trọng ông bà Vương mà đều xuống ăn sáng.

Vương Thanh đi đầu xuống phòng ăn, nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Quý Kình Phàm, đi thẳng một mạch vào phòng ăn giúp bà Vương.

Quý Kình Phàm đứng dậy từ trên ghế lại chán nản ngồi phịch xuống.

Ngay sau đó chính là Vương Nguyên đang bế Bảo Nhi đi từ lầu hai xuống. . . .

Tổng giám đốc Vương từ trước đến nay đã quen thói tự cao kiêu ngạo, nhìn thấy vợ yêu trong lòng cũng có mấy phần kích động muốn lao đến ôm lấy cậu, nhưng nghĩ tới tối hôm qua cậu vợ nhỏ của mình không thèm cho anh một cái giải thích hợp lý, vì thế anh cứ giả vờ thong thả nhìn xem cậu vợ nhỏ của anh đang muốn giở trò gì.

Nhà họ Vương bắt đầu ngồi vào chỗ của mình trên bàn ăn. . . . . .

Bà Vương hiền từ cười hỏi, "Tuấn Khải, Kình Phàm sao hôm nay tụi con dậy sớm thế, có chuyện gì hay sao?"

Vương Thanh và Vương Nguyên rất ăn ý đều cúi đầu dùng cơm.

Quý Kình Phàm ôm lấy bả vai Vương Thanh cười trả lời, "không có gì ạ, chẳng qua là vì hôm qua bị con mèo hoang cào một cái, hôm nay liền dậy sớm một chút để bắt con mèo đó lại."

Ông Vương sợ hết hồn, "Nơi này lại có mèo hoang sao, thật là thế thì sai người đi xem thế nào, nếu mà dọa mấy đứa trẻ trong nhà sợ thì cũng không hay."

Quý Kình Phàm cười nói, "Không cần, ba mẹ, chỉ là một còn mèo hoang đáng yêu thôi, không có lực sát thương gì lớn, hơn nữa sớm muộn gì con cũng sẽ tóm được thôi à." Vừa nói không quên liếc nhìn Vương Thanh một cái.

Ở dưới gầm bàn Vương Thanh hung hăng đạp lên chân của Quý Kình Phàm một cái thật mạnh.

Quý Kình Phàm bị đau không kiềm được bật lên tiếng rên . . . . .

Bà Vương nói, "Nếu như là một con mèo đáng yêu, vậy thì chắc không phải là mèo hoang đâu, dù sao khu nhà cao cấp này không phải là khu mèo hoang có thể chạy lung tung được. . . . .Mẹ nghĩ chỉ có thế là mèo nhà ai đó đi lạc mà thôi, để cho yên tâm lát nữa để mẹ bảo người trong nhà đi tìm xem sao."

Lông mi của Quý Kình Phàm nhăn xoắn lại, đau đến đến mức không dám lên tiếng mà chỉ gật đầu.

Bà Vương quay sang nhìn Vương Tuấn Khải hỏi, "Còn con sao cũng dậy sớm như vậy?"

"Tối hôm qua cha không có ngủ chung với ba đó bà nội!"

Bảo Nhi đang tự mình ngoan ngoãn dùng cơm lúc này đột nhiên lên tiếng.

Vợ chồng họ Vương vừa nghe thấy lập tức ngơ ngẩn.

Có người hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con biết?"

"Ba nói với con ạ!"

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nhẹ. Tốt lắm, con gái lại đưa ra một vấn đề hay như thế, anh chờ xem cậu trai nhỏ của anh làm thế nào để trả lời cha mẹ chồng.

Ai ngờ, Vương Nguyên mỉm cười nói, "Dạ, cũng là tại hai đứa nhóc nhỏ đó ạ, nửa đêm hôm qua đột nhiên khóc toáng lên. . . . Tuấn Khải anh ấy than phiền không ngủ được, cho nên buồn bực mới bỏ đi ra ngoài luôn ạ."

Vợ chồng họ Vương nghe thấy Vương Tuấn Khải như thế, ánh mắt trách cứ liền ngay lập tực bắn về phía Vương Tuấn Khải.

Đáng thương cho Vương Tuấn Khải khóe miệng đang nhếch môi cười biến thành cứng ngắc.

Giọng nói của ông Vươnh vang lên, "Tuấn Khải, con bây giờ đã là cha của ba đứa con rồi, đối xử với con cái không thể hàm hồ như thế được . . . ."

"Phải đó, con nít còn nhỏ khóc đêm cũng là chuyện bình thương mà, đợi qua một thời gian nữa thì sẽ tốt hơn thôi.. . . . Nếu như con thật sự không chịu nổi mấy đứa nhỏ khóc lóc như vậy thì sau này để mấy đứa sang ngủ với ba mẹ."

Vương Nguyên lập tức trả lời ngay, "Mẹ, không cần đâu ạ, có con chăm sóc chúng rồi. . . . . .Chỉ có tối hôm qua là hai đứa nó khóc hơi lâu một chút thôi, không liên quan đến Tuấn Khải đâu ạ. . . . ."

Vợ chồng họ Vương nghe thấy Vương Nguyên nói như thế liền cảm thấy Vương Nguyên đúng là một đứa con dâu tốt, ngẫm nghĩ lại, cái tính tự phụ kêu ngạo của con trai mình đâu có mấy ai chịu được chứ?

Vương Nguyên vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải liền đặt bộ đồ ăn trong tay xuống bàn cái 'bộp', cầm cặp tài liệu lên lạnh lùng nghiêm túc đứng dậy, "Con đến công ty!"

Bà Vương nói, "Ông nhìn xem, nói tới nó là nó nổi giận lên vậy đó. . . . Tiểu Nguyên à con nên rộng lượng tha thứ cho cái tính này của nó."

Vương Nguyên mím môi cười không nói lời nào.

Bảo Nhi gọi với theo cái bóng đang xa dần của ba mình hỏi, "Cha, hôm nay là chủ nhật, ba nói muốn đưa Ngôn Ngôn sang nhà bà ngoại chơi, cha không đi với con ạ?"

"Không đi! !"

Lạnh lùng ném lại hai chữ, bóng dáng của Vương Tuấn Khải cũng biến mất ở cửa chính biệt thự.

-----------

Vương Nguyên dắt theo Bảo Nhi đang vui vẻ đi vào vườn hoa của biệt thự nhà bà Vươngg.

Bảo Nhi hỏi, "Ba, mới nãy có phải là cha giận ba hay không?"

"Cha con vẫn hay tức giận thế, kệ cha con đi."

"Ồh."

Dì Lưu vẫn là người ra đón như trước.

"Bà chủ, cậu chủ đến rồi. . . . . ."

Bà Vươngg tươi cười hớn hở đi ra cửa đón cháu ngoại và con trai. Ba bà cháu và hai ba con cứ thế mà thân mật nói chuyện. . . . . .



. . . . . .



Lại nói về phần tổng giám đốc Vương, toàn thể nhân viên trên dưới của Vương thị ai nấy cũng đều cảm thấy nhiệt độ của bầu không khí hôm nay như bị hạ xuống dưới 0 độ vậy.

Đầu tiên là tổng giám đốc vừa bước vào công ty đã gọi toàn bộ trợ lý thư ký tất cả đi vào phòng làm việc. . . .

Tiếp đó thư ký và trợ lý bị mắng đến mức thối đầu lủi đi ra ngoài.

Tiếp đó nữa chính là lúc đi họp toàn bộ các quản lý đều cảm thấy tổng giám đốc giờ như một con sư tử đang nổi giận khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ, không ai dám để mình phạm một chút sai lầm nào.

Cuối cùng toàn bộ công ty kết luận lại, tổng giám đốc hôm nay tâm tình không tốt, mọi chuyện đều không thành!


. . . . . .


Bạn Vương tổng nào đấy mặc dù nổi bão ở công ty, nhưng vào buổi trưa lúc tan làm liền tự mình lái xe đến nhà mẹ vợ. . . . Dĩ nhiên là đến chuẩn bị dỗ dành vợ yêu về nhà.

Anh đến nhà mẹ vợ mới biết, vợ yêu đã đưa cả mẹ vợ trở về nhà họ Vương . . . . .

Vì thế tổng giám đốc Vương lại lái xe về nhà, vốn nghĩ nhân lúc mẹ vợ có ở đó thì sẽ dễ dàng hàn gắn lại quan hệ với vợ yêu, ai ngờ lúc về đến nhà cả 3 ba con bà cháu đang ngủ cùng trên một cái giường. . . .

Bạn tổng giám đốc Vương nào đó buồn bực quá đỗi đành phải lái xe quay về lại công ty.

Buổi chiều tan làm về nhà, anh vốn định về sớm một chút để làm hòa với vợ yêu, kết quả về đến nhà, người giúp việc nói cho anh biết cậu chủ Vươngg đã đưa cả cô Ngôn Tư và bà Vươngg đến công viên chơi rồi.

Buổi tối vợ yêu về phòng, còn chưa nói được câu nào với vợ thì vợ yêu đã bị hai cái đứa xấu xa kia gào lên không đúng lúc cướp đi mất.

Hôm sau bạn tổng giám đốc Vương tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, tìm người hỏi, cậu chủ Vươngg lại đi tản bộ với bà Vươngg rồi. Tổng giám đốc Vương gọi điện cho vợ yêu, lại phát hiện vợ yêu không mang theo điện thoại, xác minh là có vệ sĩ đi theo rồi, sẽ không có nguy hiểm gì, bạn Vương chẳng thể làm gì ngoài việc đành ấm ức ngồi ăn sáng một mình.

Buổi trưa xử lý xong công việc ở công ty, nhớ tới tròn một ngày rồi không nói được câu nào với vợ yêu, vì vậy gọi điện thoại cho vợ yêu. Máy của vợ lại không ngừng báo máy bận, bạn tổng giám đốc Vương lập tức liền cảm thấy khó chịu, ngay lập tức liền lái xe về nhà.

Cuối cùng thì lần này cũng thấy vợ yêu đang nằm lười biếng trên ghế sofa gọi điện thoại. . . .

Tổng giám đốc Vương sải bước đi về phía vợ yêu.

Vợ yêu chỉ chỉ vào điện thoại, rồi chỉ chỉ vào hai đứa bé xấu xa đang ngủ ngon lành trong nôi, ý bảo anh đi bước nhỏ tiếng thôi.

Vương tổng giám đốc không thể không bước nhẹ nhàng hơn, nhưng mặt mũi thì đã tái mét xanh lè.

"Được rồi, Robert. . . .Lúc nào rãnh rỗi chúng ta hãy nói tiếp nhé, dạ, bye bye."

Cho đến khi vợ yêu dập máy Vương Tuấn Khải mới biết được cậu đang nói chuyện với tình địch của mình.

Nghĩ đến chuyện từ lúc anh bắt đầu gọi điện cho đến lúc anh về đến nhà, coi như không tính đến chuyện Vương Nguyên đã nói chuyện với Robert một lúc lâu trước đó, cơn ghen tức và lòng dạ nhỏ mọn của bạn Vương lại kéo đến, anh lạnh lùng xắn tay áo lên, dĩ nhiên là chuẩn bị cho việc một lát nữa sẽ đánh cho cái mông của cậu nở hoa một trận.

Nào có thể đoán được, lúc này, bà Vương lại gõ cửa. . . . . .

Vương Nguyên vừa định nói chuyện với Vương Tuấn Khải nhưng khi nhìn thấy bà Vương liền lập tức quên luôn ông chồng mình đang ngồi đấy, cười tươi đón mẹ chồng, "Mẹ. . . . ."

Bà Vương rất biết ý, "Tuấn Khải cũng ở đây à, vậy mẹ không làm phiền hai đứa tụi con nữa, mẹ đi tìm bà thông gia nói chuyện một chút."

Vương Nguyên lập tức kéo tay bà Vương, "Mẹ đi tìm mẹ con ạ, cũng đúng lúc con muốn đi tìm mẹ con có việc, con đưa mẹ đi!"

Bà Vương nhìn Vương Tuấn Khải đang đứng sững như trời trồng trong phòng liền cười nói, "Hiếm khi buổi trưa Tuấn Khải về nhà, con cứ ở đây với nó đi, mẹ muốn tìm bà thông gia nói chút chuyện riêng."

"Vậy được ạ!"

Bà Vương đi ra cũng không quên đóng lại cửa phòng giùm hai người.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nguyên đang đứng trước cửa, trầm giọng nói, "Lại đây!"

Vương Nguyên bước từ từ rề rề từng bước đi về phía Vương Tuấn Khải, yếu ớt gọi, "Ông xã. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vốn dĩ muốn đánh cho cái mông nhỏ của cậu nở hoa thì mới thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu thì không nhịn được yêu thương, giọng nói bỗng chuyển sang dịu dàng, "Nói, hai ngày nay giận dỗi gì với anh?"

"Em có dỗi gì đâu. . . ."

"Em còn dám nói! !" Nếu như ban ngày không để ý tới anh, buối tối không để cho anh ôm mà còn bảo là không dỗi, thế thì bọn họ làm vợ chồng thế này chẳng phải là vợ chồng nữa rồi.

Vương Nguyên cụp mắt xuống, "Ai bảo anh vui vẻ sung sướng đến thế khi mà Robert vừa rời đi chứ. . . .Sau này cũng rất khó có cơ hội anh ấy sẽ quay lại Los Angeles được nữa, anh lại còn không tiễn anh ấy. . . . ."

Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi, "Em làm mình làm mẩy với anh là vì cậu ta?"

Vương Nguyên im lặng.

"Lúc nãy còn dám nói chuyện với cậu ta lâu như thế?"

"Lâu gì chứ, mới chỉ có nửa tiếng thôi mà. . . . .Trong nửa tiếng đó, em chỉ hỏi anh ấy tình hình của bác trai và bác gái như thế nào, anh không quan tâm đến người anh em này, ít nhất thì em cũng phải quan tâm hộ anh chứ!"

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, "Nói vậy là em đang thay anh duy trì tình bạn à?"

Vươnh Nguyên cười gượng nói, "Cũng là duy trì tình bạn của em và anh ấy mà."

Vương Tuấn Khải nổi sùng lên, "Vương Nguyên, anh đã nói với em thế nào? Anh không cho phép nói chuyện với cậu ta quá mười phút mà."

Vương Nguyên giơ tay ra chủ động ôm lấy Vương Tuấn Khải, nở một nụ cười thật tươi nói, "Đừng giận em mà. . . ."

Vương Tuấn Khải đâu có đơn giản chỉ có một cái ôm của Vương Nguyên là có thể dỗ được.

Lúc này Vương Nguyên chủ động hôn Vương Tuấn Khải. . . . . .

Một làn hương xộc vào mũi, Vương Tuấn Khải vừa nghe thấy tinh thần liền trở nên phấn chấn, "Bà. . . . Bà xã. . . . ." Anh cảm thấy không thể tin nổi.

Vương Nguyên buông Vương Tuấn Khải ra, nhìn tới giường, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Giây tiếp theo, Vương Tuấn Khải cúi người nhấc bổng Vương Nguyên lên. . . . .

Chết tiệt thật, thế mà cậu lại biết dùng chiêu xịt mùi nước hoa này !!!




END CHƯƠNG 264

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top