Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 14: Men say.

Chapter 14: Men say.

Nghệ Hưng mở mắt ngồi dậy, tên Diệc Phàm đáng ghét đâu rồi, hôm qua còn tìm mọi thủ đoạn để cậu ngủ cùng giường với hắn, sáng nay dậy lại chẳng thấy đâu...

Mà lại nói hôm qua, hắn với cậu ngủ chung giường, ừ tất nhiên cậu có để cái gối ở giữa, nhưng... hình như buổi tối lúc cậu mơ màng quay sang thì cái gối đã biến đâu mất rồi, với tay ra, lại vô tình chạm vào lồng ngực trần của ai đó, tuy vẫn đang ngủ, nhưng cảm giác từ bàn tay lên đến não lại không khỏi khiến cậu xấu hổ rụt lại tay.

Diệc Phàm đáng ghét, cứ cởi trần làm cái gì vậy hả...

Chợt cánh cửa vệ sinh mở, Diệc Phàm bước ra. May sao lần này hắn có mặc quần áo, bộ vest hắn mặc trông rất chỉn chu, mái tóc được vuốt lên trông rất đẹp, lại cộng thêm với khuôn mặt điển trai, Nghệ Hưng không khỏi nhớ lại hôm đầu tiên cậu gặp được hắn.

- Hưng nhi, hôm nay tôi phải đi làm cả ngày. Đến tối còn đi uống rượu với đối tác, cậu cứ ở lại, thích làm gì cũng được, nhưng miễn đừng đi đâu. Đến tối tôi về, nếu như để tôi phát hiện, nhất định cậu sẽ không xong với tôi đâu đấy...

Nghệ Hưng nhìn hắn đứng trước cửa đi giầy, cái miệng bĩu lên:

- Anh không có quyền gì cấm tôi đi chơi đây đó, anh cứ việc đi làm, đến tối về tôi đã ở nhà sẵn là được chứ gì!

Diệc Phàm dừng mọi động tác, đứng thẳng người nhìn cậu:

- Cậu cứ thử xem, tôi mà phát hiện cậu đi đâu, tối nay cậu đừng hòng chạy thoát.

Nghệ Hưng quay đầu:

- Anh mau đi, công việc chả nhiều còn gì...

Diệc Phàm nhíu mày, quay người mở cửa, tại sao hôm nay lại ngang bướng thế, được, cậu cứ thử xem, tôi mà biết được cậu đi đâu, tối nay đừng hòng chạy thoát.

Nghệ Hưng nghe tiếng đóng cửa, Diệc Phàm đã đi làm rồi. Gọi cậu tới đây làm gì, cuối cùng cũng đâu cho cậu làm gì chứ...

Bĩu môi tỏ ý bực mình, cậu khẽ khàng ngồi dậy bước vào phòng tắm.

...

Lật lật mấy trang bản thảo còn dang dở, tay trái cậu cầm một cốc cà phê.

Để không bị mắc hội chứng 'rảnh quá hoá rồ', cậu đã tự mình mang đống công việc ở Bắc Kinh đến đây.

Trời ạ, làm hết cái đống này, chắc phải đến chiều mới xong...

Thế là vì niềm say mê công việc, Nghệ Hưng đã cặm cụi ngồi làm, mải mê như mọi ngày, tới trưa cũng không chịu ăn trưa.

Đến chiều, khi nhận thấy công việc đã vơi gần hết, Nghệ Hưng mới giật mình, cả ngày hôm nay chưa kịp đi đâu chơi rồi, lại nhớ tới câu nói của hắn, kệ đi, mặc dù không phải lần đầu tới, nhưng cũng có nhiều nơi cậu chưa thăm chứ bộ...

Thế là nhảy ra khỏi cái ghế làm việc, chạy đi xỏ giầy, rút thẻ để sập nguồn điện, rồi nhanh chóng đóng cửa chạy ra ngoài.

Cậu đi bộ rong ruổi khắp nơi, thật tiếc là không mang theo máy ảnh. Khung cảnh ở đây thật đẹp, Nghệ Hưng không nỡ bỏ qua bèn lấy điện thoại ra chụp mọi thứ.

Đi lăng nhăng khắp nơi, chợt nhớ ra trưa nay không ăn gì. Cái bụng nhỏ khẽ reo lên, ở đằng kia có bán bánh mì kìa! Thế là chạy ngay tới, trong lúc chạy không quên mở túi ra đếm tiền.

Cậu mua một cái, chỉ là cái bánh mì chuột thôi, nó không to lắm, nhưng thôi kệ, có cái bỏ bụng là tốt rồi...

Nghệ Hưng lại đi tiếp, chợt một cửa hàng nhỏ thu hút ánh mắt hiếu kì của cậu. Nghệ Hưng tiến tới, đẩy cửa bước vào, ồ, là đồ đôi sao?

Tìm đủ mọi thứ, trầm trồ các kiểu, chợt một chiếc hộp nhỏ thu hút cậu bước đến bên. Mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn nhỏ. Hình như ở mặt trong có chữ gì đó, quay lại nhìn, cả hai đều tình cờ có 2 chữ cái: PH.

Là... có phải là Phàm Hưng?

Nghệ Hưng chợt mỉm cười, trên đời này có nhiều thứ trùng hợp thật. Quyết định sẽ mua cái này, chỉ cho Diệc Phàm chắc là hay lắm, thế là cậu cầm lấy, mang ra, nhưng kết quả người bán hàng lại nói đôi nhẫn đó đã có người đặt rồi.

Năn nỉ mãi cũng không được, Nghệ Hưng bèn buồn bã bước ra...

...

Tối.

Diệc Phàm mệt mỏi mở cửa phòng, bàn tay đưa lên kéo rộng cái cà vạt kia.

Hắn vừa uống rượu, cho dù tửu lượng không phải yếu, nhưng lại uống khá nhiều, trong người có chút khó chịu, bản thân cũng có vẻ hơi say.

Nhìn quanh nhìn quất, haizzzzzzz, Hưng nhi ngốc lại không biết điều đã đi chơi rồi...

Chán nản lắc đầu, hôm nay làm việc mệt mỏi định về khách sạn nhìn cậu cho thoả thích, vậy mà lại đi đâu, về đây cậu chết chắc rồi...

Thôi kệ, bỏ việc ấy qua một bên. Hiện giờ hắn muốn đi tắm, thật sự không muốn cậu ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu của mấy cô gái ở kia.

Thế là như mọi hôm, Diệc Phàm ở trong phòng liền cởi bỏ hết quần áo, không để lại gì trên người cả, chỉ lấy một chiếc khăn cuốn lên người.

Dần dần bước tới cửa phòng tắm, liền mở ra, chợt nghe thấy tiếng nước, giật mình ngẩng đầu, là... là Hưng nhi...

Nghệ Hưng nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình sợ hãi quay ra. Liền thấy Diệc Phàm ở đó, lại còn không mặc gì, nhìn ra gương thấy mình cũng vậy, mới phát hoảng, bất ngờ tới nỗi đứng hình, không biết làm gì luôn.

Diệc Phàm ban đầu có chút ngượng ngùng, rồi sắp xếp lại sự việc trong đầu, chợt nở nụ cười mờ ám, bỏ chiếc khăn vướng víu dưới thân người, hắn bước một bước vào:

- Đằng nào cũng lỡ vào, thôi thì tôi với cậu tắm chung.

Nghệ Hưng giật mình sợ hãi, lắc lắc đầu, nhất quyết không cho, định đưa tay lên phòng thủ, nhưng cả thân người đã bủn rủn, nói cũng không nói nên lời.

Diệc Phàm nhìn cậu mỉm cười, Nghệ Hưng sợ đến nỗi, cái vật kia của hắn đã cương cứng lên từ lúc nào cũng không biết.

- Đàn ông với nhau, cậu sợ cái gì? Hay cậu có vấn đề gì... không muốn ai biết? - Diệc Phàm quay người ra sau đóng cửa, lại càng tiến gần đến cậu hơn.

Nghệ Hưng đột nhiên bị đụng chạm, người ta cũng là đàn ông nhar, thế là bực mình, nhưng trong lời nói vẫn còn giọng điệu xấu hổ:

- Tắm thì tắm, ai sợ gì...

Diệc Phàm nở nụ cười, trước hết là chưa vội động gì đã. Nhìn Nghệ Hưng thế kia kìa, cậu thì đứng tắm ở vòi sen, hắn chọn tắm ở bồn phía sau cậu đứng. Xả một chút nước vào người, vẫn không thể hạ bớt thân nhiệt, men say của rượu vẫn còn, đôi mắt hắn cứ dán lấy cơ thể của người phía trước, hình như cậu đã hết ngượng nghịu, đã thế còn vừa gội đầu vừa đứng hát vu vơ, chỗ kia của hắn thật không chịu được nữa, chỉ muốn đè con thỏ ngốc này ra cắn chết thôi mà...

Lại một đợt nước nữa dội vào người, ánh mắt vẫn chưa hề thay đổi vị trí. Cứ nhìn cậu một chút hắn lại nuốt nước bọt, rồi cái nơi nhạy cảm nó cứ đứng thẳng lên... Hưng nhi à... nhất định hôm nay muốn tôi đè cậu ra sao...

Lại đợi thêm mấy phút nữa, thấy cả mình và Nghệ Hưng đều đã sắp xong rồi. Chỉ tiếc, nước vẫn không thể giảm đi men say trong người hắn, không thể nào chịu được nữa, dục vọng đã chạm tới đỉnh điểm rồi.

Diệc Phàm đột nhiên đứng dậy, bước hai bước là ra khỏi bồn. Lưỡng lự khi đứng phía sau cậu, Nghệ Hưng đang lau tóc bằng một chiếc khăn bông.

Diệc Phàm tiến tới, đã kìm chế đến mức không thể chịu được nữa rồi. Cảm giác của hôm qua, khi hắn hôn cậu, thật sự đã quay trở lại, Diệc Phàm đứng phía sau, bàn tay giật lấy chiếc khăn cậu đang dùng. Quay người cậu lại, không đợi Nghệ Hưng kịp phản ứng, hắn lấy hai tay vòng qua eo cậu, áp sát hai cơ thể vào với nhau, đồng thời môi hắn cũng tìm đến môi cậu, hôn mạnh mẽ, không còn nhẹ nhàng như hôm qua nữa, tất cả là tại cậu, Nghệ Hưng à~

Nghệ Hưng giật mình, dùng lực ở hai tay đẩy mình ra khỏi hắn. Chỉ tiếc, sức cậu sao đấu được với Diệc Phàm, hơn nữa hắn đang bị kích thích, động chạm từ tay cậu vào ngực hắn lại càng làm trỗi dậy con mãnh thú đói khát đang chuẩn bị thành hình.

Diệc Phàm buông cậu, Nghệ Hưng sợ hãi định chạy đi. Hắn lại không chịu tha, kéo cậu vào gần hôn thật nhẹ lên đôi môi ấy. Sau, hắn cúi xuống nơi vành tai cậu, Nghệ Hưng đang run sợ, hắn biết, nhưng chỉ tiếc, hắn đã lỡ vượt qua giới hạn rồi.

- Hưng nhi, hôm nay... xin lỗi cậu...

Diệc Phàm nói xong, nhìn cậu đang run rẩy trong lòng hắn. Lại nói nhỏ câu xin lỗi, hắn cúi xuống bế cậu lên.

- Diệc... Diệc Phàm...

Diệc Phàm khẽ đặt cậu xuống giường, cơ thể trắng nõn cân xứng đồng thời hiện ra trước mắt. Miệng cậu không ngừng gọi tên Diệc Phàm, đôi chân khẽ run rẩy, trong phòng điện đã tắt hết, chỉ phía bàn kia có 2 cây nến nhỏ, khung cảnh trước mắt hắn, quả đúng là quá gợi tình.

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top