Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Giữa không khí ngập tràn tim hồng thế này mà ta lại up ngược thế này thấy có lỗi quá hụ hụ, xin hãy tha thứ cho ta

Chương 11. Hai người xa lạ (Thượng)

Kỳ nghỉ kết thúc, Hoàng Tử Thao hồi tâm bắt đầu trở lại công tác, kế tiếp chính là lễ cắt băng khởi công công trình công viên giải trí, nhân vật trọng yếu từ hai phía công ty đều sẽ tham dự.

“Phàm, nghe nói dạo trước cậu đi Thái Lan? Cậu không phải sợ nhất là nóng sao, sao lại đi đến đó?” Phác Xán Liệt cùng Ngô Phàm ở trong góc nói chuyện phiếm.

“Cũng không tệ, đi giải sầu mà thôi.” Ngô Phàm liếc mắt bốn phía xung quanh xem Hoàng Tử Thao đang ở đâu. Người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt chính là như vậy, không có thời khắc nào không để tâm lên người mình yêu.

“Không cần tìm nữa, tôi mới vừa thấy cậu ta đi vệ sinh.” Phác Xán Liệt cúi đầu uống một ngụm rượu.

“Cái gì?” Ngô Phàm có điểm khó hiểu nhìn gã.

“Cậu không phải tìm Hoàng Tử Thao sao? Cậu ta đi vệ sinh.” Phác Xán Liệt nhìn Ngô Phàm cười cười, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Ngô Phàm không nói gì nhìn Phác Xán Liệt, hắn không rõ Phác Xán Liệt làm sao biết hắn đang tìm kiếm Hoàng Tử Thao.

“Ha ha, người khác không nhìn ra không nói, tôi còn nhìn không ra sao? Từ khi bắt đầu cắt băng, hai người các cậu vẫn luôn liếc mắt đưa tình, ánh mắt kia như tia hồng ngoại vậy, có thể thoát khỏi mắt tôi sao?” Phác Xán Liệt trêu chọc nhìn Ngô Phàm.

“Rõ ràng như vậy sao?”

“Không đến nỗi, người ngoài có lẽ không nhìn ra. Thật ra tôi rất tò mò, cậu luôn luôn công tư phân minh, như thế nào lại quan hệ với cấp dưới của mình?” Phác Xán Liệt cười nghiền ngẫm.

“Là cậu ấy chủ động tìm tới tôi, rất trực tiếp nói cậu ấy cần tiền, chính là như vậy.”

Phác Xán Liệt âm thầm nghĩ, hoá ra tiền Hoàng Tử Thao trả cho gã hoá ra kiếm từ chỗ Ngô Phàm. Mệt thân gã hao tâm khổ trí lại thành toàn người khác, không khỏi cảm thấy buồn cười. Tính toán một chút, từ lúc ấy cho đến hiện tại, thời gian bọn họ ở bên nhau cũng đủ lớn rồi, gần một năm, chiếu theo tính Ngô Phàm không có khả năng bảo trì thời gian dài như vậy, xem ra mị lực của Hoàng Tử Thao thật đúng là không nhỏ.

“Hai người từ khi nào bắt đầu?” Phác Xán Liệt biết rõ còn cố hỏi, gã muốn để Ngô Phàm thức tỉnh một việc, thời gian hai người bên nhau đã rất dài rồi.

Ngô Phàm cẩn thận ngẫm lại, lần đầu tiên gặp nhau ở thang máy là chuyện của mùa hè năm trước mùa, đến bây giờ cũng gần một năm. Không ngờ hắn thế nhưng đã cùng cậu vượt qua xuân hạ thu đông, từ ban đầu một tháng đến sau lại hai tháng, đến sau nữa có cậu bên cạnh cũng đã trở thành thói quen, thời gian thật sự không ngắn. Nghĩ vậy, Ngô Phàm nhíu mày.

“Phàm, cậu đã từng nói với tôi chơi ra chơi đừng lầm vào chính sự, chuyện nhi nữ tình trường dùng ở trên người chúng ta không thích hợp.” Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm biểu tình biến hóa trên mặt Ngô Phàm.

“Không cần cậu nhắc nhở, tôi  tự có chừng mực.” Trong lòng Ngô Phàm có chút hoang mang, ngay cả Phác Xán Liệt cũng nhìn ra quan hệ giữa hắn cùng Hoàng Tử Thao, chẳng lẽ hắn biểu hiện lộ liễu đến vậy sao?

Phác Xán Liệt thấy từ xa Hoàng Tử Thao đang đi tới, gã vỗ vỗ bả vai Ngô Phàm.

“Tình nhân của cậu đã trở lại, tôi đi trước.” Phác Xán Liệt nói xong xoay người đi ra hội trường.

Ngô Phàm nhớ tới lời Phác Xán Liệt nói không khỏi suy tư, nguyên lai sự tình từ khi nào đã phát triển mất kiểm soát rồi.

“Sao một mình ở đây? Phác tổng đi rồi sao?” Hoàng Tử Thao đứng trước mặt Ngô Phàm hỏi.

Ngô Phàm nhìn người trước mặt. Thiếu niên có mái tóc màu đen nhu thuận, nụ cười tựa ánh mặt trời, mắt hoa đào xinh đẹp động lòng khiến hắn nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không đủ, giọng nói đặc trưng mềm mại, tất cả đều làm hắn không khống chế được, yêu thích khôn thôi. Khi cậu bên cạnh hắn lúc nào ngoan ngoãn, trước nay không bao giờ gây phiền toái cho hắn, vì cậu quá ngoan ngoãn nghe lời nên hắn mới lưu cậu lại gần một năm.

Giờ có lẽ hắn nên thật sự nghĩ kỹ lại, quan hệ của bọn họ hiện tại thật sự vẫn đơn thuần chỉ là một hồi giao dịch như trước sao?

Ngô Phàm sau khi tắm xong một mình ngồi trên sô pha hút thuốc lá. Hắn còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày Phác Xán Liệt nói. Hắn thật sự giống một người đang đắm trong tình yêu cuồng nhiệt biểu hiện rõ ràng vậy sao?

Ngô Phàm bực bội đứng dậy, ở trong phòng đi tới đi lui.

Trên tủ gỗ trưng đầy những món đồ lưu niệm và hàng mỹ nghệ hắn cùng Hoàng Tử Thao mua lúc đi Thái Lan. Phòng ngủ, trên giường, áo ngủ Hoàng Tử Thao còn rơi lại, tủ lạnh chất đầy đồ ăn Hoàng Tử Thao mua, thậm chí trong phòng bếp bày một đống dụng cụ làm bếp mới mua. Cảm giác này tựa như không gian riêng tư bỗng một ngày phát hiện đã bị một người khác chiếm cứ, vô cùng bất an bực bội.

Trong đầu thực loạn, là từ khi nào bắt đầu biến hóa như vậy đây? Hắn vốn không lưu người qua đêm ở đây, thế nhưng hiện tại bọn họ đã tiến tới cái trạng thái nửa ở chung rồi, chẳng lẽ hắn thật sự đã động tâm với Hoàng Tử Thao sao?

Không… Không thể, tuyệt đối không thể, giữa hai nam nhân sao có thể nói đến tình yêu? Tương lai của hắn nhất định không phải thế.

Thật nực cười, hắn đang nghĩ viễn vông gì vậy? Tình yêu? Hoàng Tử Thao sao có thể yêu hắn? Cậu không phải vì tiền mới bò lên trên giường hắn sao? Nếu hắn không phải Đại Hằng Ngô Phàm, giữa bọn họ chắc chắn chẳng có nửa điểm liên quan.

Ngô Phàm tiếp tục bực bội đi vòng vòng trong phòng, nơi nơi đều là bóng dáng Hoàng Tử Thao, có muốn vứt cũng không được.

Ngô Phàm cho rằng loại quan hệ này đã đến thời điểm nên… kết thúc.

Hoàng Tử Thao tan tầm nhận được điện thoại Ngô Phàm nên ghé qua siêu thị mua một ít thịt thật tươi ngon, Ngô Phàm mấy ngày hôm trước nói muốn ăn thịt dấm đường vì thế hôm nay cậu muốn cho hắn nếm thử tay nghề của mình.

“Này, hôm nay tôi mua thịt, anh không phải muốn ăn  thịt dấm đường sao? Hôm nay làm cho anh ăn.” Hoàng Tử Thao vào cửa một bên cởi giày một bên nói vọng vào bên trong.

Đi vào phòng khách thấy Ngô Phàm đang ngồi trên sô pha, mặt vô biểu tình nhìn cậu.

“Sao không nói gì vậy?” Hoàng Tử Thao cởi áo khoác ra ném trên ghế, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ngô Phàm.

Ngô Phàm quay đầu nhìn cậu, vẫn như cũ không nói gì.

“Làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái đúng không?” Hoàng Tử Thao chạm tay vào trán Ngô Phàm, thử xem nhiệt độ cơ thể, đâu có nóng đâu.

Ngô Phàm kéo xuống bàn tay đặt trên trán mình xuống, cầm ở trong tay. Hắn chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt trong sáng như ánh mặt trời. Cậu còn trẻ, về sau có thể sẽ tìm một cô gái không tồi kết hôn rồi sinh con, hạnh phúc đến già.

Nhớ rõ lần đầu tiên cậu tìm hắn, lớn mật lại thẳng thắn bảo:“Cho tôi 25 vạn, tôi lên giường với anh.” Hắn chỉ đơn giản nghĩ thanh niên bây giờ ai cũng thích đi lối tắt, kiếm tiền như vậy rất nhanh. Vốn tưởng rằng cậu và những bạn giường trước kia của hắn giống nhau, kinh nghiệm phong phú, tác phong hào phóng, không nghĩ tới chính là ở trên giường cậu ngây ngô bất lực, khi hai người giao hợp bởi vì đau đớn mà nhắm chặt hai mắt, khiến hắn đêm đó không nhịn được cực kỳ ôn nhu, nhưng cuối cùng vẫn làm cậu bị thương. Vết máu trên khăn trải giường vạch trần cậu chưa từng trải qua tình sự.

Sau đó thiếu niên này ở lại bên cạnh hắn, chậm rãi phát sinh biến hóa. Lúc ban đầu nhìn hắn còn sợ hãi sau lại ngoan ngoãn nghe lời, ngẫu nhiên đôi lúc còn chơi trò giận dỗi với hắn, bây giờ lại nghịch ngợm làm cho người ta yêu thích.

Ngô Phàm kinh ngạc, không thể tin được bản thân lại nhớ rõ mỗi một chi tiết về cậu. Trước kia từng có vô số bạn giường, hắn đã chẳng còn nhớ không rõ bọn họ trông thế nào, nhưng hắn lại nhớ rõ, rất rõ mỗi khắc mỗi giây hắn và Hoàng Tử Thao ở bên nhau.

“Anh hôm nay làm sao vậy? Có phải công ty có chuyện gì không?”

Hoàng Tử Thao lo lắng nhìn Ngô Phàm, từ khi cậu vào cửa đến giờ hắn một câu cũng chưa nói.

Ngô Phàm cảm thấy thật sự nên kết thúc, nếu để nó còn phát triển nữa chỉ sợ không có biện pháp chấm dứt. Ngô Phàm ôm hai tay lấy mặt Hoàng Tử Thao:“Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với em.” Bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve mặt cậu.

“Chuyện gì khiến anh thần bí như vậy a?” Ánh mắt thủy chung mang ý cười.

Chỉ trời mới biết Ngô Phàm có bao nhiêu yêu thích nụ cười này của cậu, hắn nhìn cậu đến thất thần, vĩnh viễn cũng thấy không đủ.

Ngô Phàm vòng qua lưng đem cậu ôm vào ngực, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói:“Cùng tôi về phòng.”

“Thiết, tôi còn tưởng rằng là chuyện gì. Trước cứ để tôi làm thịt dấm đường cho anh, cơm nước xong rồi chúng ta lại làm có được không?”

Người trong lồng ngực buồn cười vỗ nhẹ lên lưng hắn, Ngô Phàm đem hai người tách ra. Hắn nhìn người trước mặt, cúi người xuống hôn lên, ngập trong hơi thở là mùi vị từ lâu hắn đã quen thuộc.

Ngô Phàm biết rõ từng điểm mẫn cảm của người dưới thân ở đâu, đôi tay trườn đến bên hông thiếu niên, không ngừng vuốt ve hai bên vòng eo mẫn cảm, không ngoài dự kiến khiến thiếu niên cứng đờ. Thiếu niên tự nhiên vòng tay qua cổ hắn, hai lồng ngực ép chặt không kẽ hở, môi lưỡi kịch liệt giao triền, mạnh mẽ gặm cắn. Tiếng thở dốc ái muội quanh quẩn khắp căn phòng.

Hoàng Tử Thao cảm thấy hôm nay Ngô Phàm so với dĩ vãng không giống nhau. Hắn như một con dã thú nổi cơn điên gặm cắn con mồi là cậu. Luật động mười phần hung hãn làm cậu có cảm giác đã bị người kia nghiền nát ăn vào bụng.

Quần áo từ khi nào đã bị cởi đến không còn một mảnh, Hoàng Tử Thao trần trụi khóa quỳ ở trên người Ngô Phàm. Hai tay hắn như một con rắn, du tẩu vuốt ve khắp cơ thể cậu, nơi nào bàn tay ấy đi qua đều thổi bùng một ngọn lửa dung nham, nóng bỏng lại đau đớn.

Hai điểm trước ngực bị Ngô Phàm không chút lưu tình tàn sát bừa bãi trướng đau, Hoàng Tử Thao vặn vẹo cơ thể, vô lực thỉnh cầu:“Ân… ân… Nhẹ một chút.”

Thân thể theo tiết tấu kinh hồn của đối phương vô lực thuần phục. Môi trước đó bị cắn sưng đau vẫn không thoát khỏi số mệnh bị dày vò, đầu lưỡi đau đến chết lặng, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống ngực, bị hắn nhất nhất liếm vào miệng. Ngón tay Ngô Phàm trên mảnh đất ấm nóng trong cơ thể cậu có quy luật loát động, cảm giác như đòi mạng người.

Nước bọt từ khoé miệng Hoàng Tử Thao chảy ra làm ướt đẫm ngón tay thon dài, Ngô Phàm rốt cuộc buông tha cho môi cậu, đầu lưỡi liếm lên ngón tay đầy nước bọt của cậu, kết thúc đầu lưỡi đỏ tươi còn quét qua khóe miệng.

Hoàng Tử Thao trân trân nhìn gương mặt hắn, hạ thân e lệ phía dưới thế nhưng lại cao trào. Một mạt bạch trọc phun tung toé trên bụng Ngô Phàm, hắn cười, nắm gáy Hoàng Tử Thao kéo tới, một lần nữa bá chiếm môi cậu.

Hai người như hai chiến binh chiến đấu từ sô pha phòng khách liên tục chiến đấu đến giường lớn phòng ngủ, đâu đâu cũng là chiến trường vĩnh viễn triền miên, dây dưa không dứt.

“Ân… ân… ách.” Mặt sau bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, giữa hai phiến mông bởi vì bị mạnh mẽ ma sát mà phiến phiến đốm hồng.

“Mông nâng cao hơn nữa.” Hai tay Ngô Phàm như gọng kìm kẹp lấy eo cậu thô bạo đâm về phía trước. Hoàng Tử Thao không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thanh âm thở dốc nặng nề phả vào tai cậu, làm cậu kích thích không thôi, miệng lớn tiếng rên rỉ:“Ách… ân…”

Vũ khí nóng bỏng như mũi khoan không chút khoan nhượng đâm vào dũng đạo khiến Hoàng Tử Thao từng trận run rẩy, dũng đạo phía sau vô thức kẹp chặt hung khí không buông. Ngô Phàm tăng tốc mạnh mẽ đưa đẩy thêm vài cái, bắn toàn bộ vào bên trong.

Hai người mềm nhũn ngã xuống giường, phòng ngủ dày đặc tiếng thở dốc nặng nề.

Ngô Phàm chậm rãi bình phục hô hấp, giơ tay che hai mắt mình. Hắn thấy mình như một kẻ nghiện mê luyến trầm mê thiếu niên tựa như độc dược này, vô lực thoát khỏi.

Hắn muốn thoát khỏi loại cảm giác này.

Đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm súc rửa dính nhớp đầy người. Đợi đến khi hắn đi ra thiếu niên vẫn bảo trì nguyên tư thế nằm im trên giường.

Hắn không đành lòng tiếp tục nhìn cậu, vội thu hồi ánh mắt. Đối với hắn, Hoàng Tử Thao giống như thứ thuốc phiện kịch độc nhất, chỉ sợ nếu hắn nhìn cậu thêm một chút nữa đời này sẽ vô pháp rút ra.

Tìm chi phiếu, ký tên của mình, từng bước một đi đến mép giường, duỗi tay kéo người cậu dậy, chìa chi phiếu ra trước mặt cậu.

“Cho em.”

Hoàng Tử Thao ngơ ngác tiếp nhận, nụ cười tức khắc cứng đờ. Trên chi phiếu chỗ kim ngạch bị bỏ trống, Hoàng Tử Thao chết lặng nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay.

Chỗ trống? Có ý tứ gì? Có phải cậu nên kiêu ngạo không, trong số những bạn giường của hắn cậu xem ra đáng giá nhất rồi, nên kiêu ngạo chứ?

Nhưng cậu một chút cũng cười không nổi.

“Có ý gì?”

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên dùng hết toàn bộ sức lực, bảo trì thanh âm trầm ổn.

“Tôi chán rồi, kim ngạch tùy em điền, về sau đừng đến tìm tôi nữa.” Lời nói lạnh băng không mang một chút cảm xúc.

“Anh… muốn… chia tay?” Khó tin nhìn hắn.

“Đúng vậy, tôi nói tôi chán rồi. Cứ yên tâm, địa vị ở công ty của em sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ là quan hệ giữa chúng ta kết thúc.”

“A… Nhưng đêm nay anh không giống đã chán…”

Một mạt trào phúng xuất hiện trên gương mặt Ngô Phàm, hắn lạnh lẽo nhìn Hoàng Tử Thao.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Cậu đứng dậy lưu loát mặc lại quần áo.

Đã hiểu.

Kết thúc.

Hắn không cần cậu nữa.

Cho dù cậu tận lực ngoan ngoãn nghe lời thế nào thì ngày này vẫn tới. Trong lòng đã rất rõ ràng, cậu làm sao còn mặt mũi dây dưa, cầu xin hắn đây?

Dù thế nào kết quả vẫn sẽ không thay đổi. Cậu chỉ là một trong những bạn giường của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này.

Biết vậy, nhưng tim rất đau, đau muốn chết!

Hoàng Tử Thao gượng cười, cẩn thận gấp chi phiếu bỏ vào túi áo, không chút lưu luyến xoay người.

Mở cửa, ra ngoài.

Rầm.

Cánh cửa đóng lại, từ đây người yêu thành người lạ.

Đã nói rồi, thượng đế chính là một lão quỷ đáng ghét, không có việc gì liền thích trêu cợt người. Giả như buổi sáng ở thang máy công ty, hai người không hẹn mà gặp.

Tầm mắt hai người giao nhau, Hoàng Tử Thao không giống như suy nghĩ của Ngô Phàm mà lộ ra bộ dáng chán nản uể oải, ngược lại thoạt nhìn tinh thần rất không tồi.

“Tổng tài, buổi sáng tốt lành.” Hoàng Tử Thao mỉm cười tự nhiên chào hỏi, giống như quan hệ cấp dưới cấp trên bình thường.

“Ân, buổi sáng tốt lành.” Ngô Phàm nhìn người trước mặt, hết thảy bình thường, không có bất cứ cái gì khác thường.

Ha ha, không biết hắn còn suy nghĩ làm gì? Như vậy không phải rất tốt sao, quan hệ kết thúc không còn một mảnh, không có ướt át bẩn thỉu, càng không cần lo lắng cậu tới gây phiền cho hắn. Vậy tại sao tâm tình hắn lại khó chịu như vậy? Chẳng lẽ phải đợi đối phương đến cầu xin, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ mới vừa lòng sao?

Cửa thang máy mở, Hoàng Tử Thao gật đầu với hắn, thẳng lưng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đĩnh đạt của cậu, Ngô Phàm thật sự hối hận bản thân vì sao không kết thúc loại quan hệ này sớm hơn. Trước giờ hắn vẫn luôn là kẻ phong nguyệt tràng như cá gặp nước, thế nhưng lần này lại thua trong tay Hoàng Tử Thao, hiện tại Hoàng Tử Thao toàn thân mà lui, bản thân hắn lại trúng ám thương.

Người ta từng nói thời gian là phương thuốc tốt nhất, vô luận ký ức khắc sâu thế nào, đoạn cảm tình này khó quên bao nhiêu, theo thời gian trôi qua cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Kết thúc, trở lại làm một người tự do tự tại, Hoàng Tử Thao càng thêm ra sức vùi đầu vào công việc, mỗi ngày đến rất trễ vẫn bận không xong phải tăng ca.

“Tử Thao à, đừng liều mạng như vậy, những việc này cứ giao cho cấp dưới làm đi.” Một đồng nghiệp chung phòng muốn nhìn cũng nhìn không được đến khuyên cậu, Hoàng Tử Thao vào công ty kể cũng khá lâu, vậy mà một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cậu cũng muốn tự mình hoàn thành.

“Tôi một chút nữa là xong rồi, anh tan tầm trước đi.” Công việc trong tay Hoàng Tử Thao không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Vậy tôi đi trước, cậu cũng trở về sớm một chút.” Đồng nghiệp dọn dẹp đồ đạc rời khỏi văn phòng.

Hoàng Tử Thao đưa mắt nhìn quanh văn phòng trống trải, ngón tay xoa lên đôi mắt khô khốc.

Hoá ra giả vờ cũng không phải một việc dễ dàng, mâu thuẫn tâm lý, có khi rất muốn nhìn thấy hắn, chính là đợi đến khi nhìn thấy hắn rồi bản thân lại sẽ giả vờ không thèm để ý. Rõ ràng muốn nhìn thấy hắn thật nhiều, chính là lại sợ hắn phát giác ý nghĩ của mình.

Đoạn cảm tình mãnh liệt này cậu không thể cho hắn biết. Cậu hơn ai khác rõ ràng, một khi Ngô Phàm biết cậu đối với hắn còn tồn tại tình cảm vượt qua ranh giới giao dịch, khả năng cậu thật sự sẽ không còn được gặp lại hắn. Hoàng Tử Thao nghĩ, chỉ cần cậu che giấu thật tốt, yên ổn ở lại công ty, như vậy cũng coi như có thể tiếp tục lưu lại bên người Ngô Phàm, cho dù ở khoảng cách rất xa nhìn hắn cũng đủ rồi.

Ngô Phàm đã lâu không đến Ám Dạ, thời gian lâu nên cả việc thay đổi bartender hắn cũng không biết. Kỳ thật khôi phục sinh hoạt trước kia có cái gì không tốt đâu, ít nhất quyền khống chế vẫn nằm trong tay mình.

“Phàm, sao lại mất hứng thế, một bộ thất thần này là sao?” Phác Xán Liệt đổ rượu vào ly Ngô Phàm.

“Không có gì, chỉ đang nghĩ đến vài việc trong công ty.” Ngô Phàm tiếp nhận ly rượu uống một hơi.

“Thời điểm hưởng thụ còn nghĩ đến công việc cái gì, việc ở công ty cậu cứ giao cho tiểu tình nhân xử lý thì tốt rồi.” Phác Xán Liệt cố ý nhắc tới Hoàng Tử Thao, bởi vì gã muốn biết hiện tại quan hệ bọn họ là thế nào.

“Ha, còn cái gì tình nhân đây? Sớm chia tay rồi.” Ngô Phàm nói đến đây trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, toàn bộ bị Phác Xán Liệt thu vào mắt.

“Không thể nào? Lần trước lúc gặp hai người không phải ánh mắt còn gắn bó keo sơn sao? Nhanh như vậy đã kết thúc?” Nhìn như vô tình nói chuyện phiếm, lại cất giấu một chút tiểu tâm tư riêng.

“Ừ, kết thúc, đơn giản vậy thôi.” Ngô Phàm mở vài cúc áo sơmi, cồn vào người làm hắn cảm thấy một tia khô nóng.

“A… Kết thúc thật rồi à? Vậy qua tay cho tôi đi.” Phác Xán Liệt híp mắt nhìn Ngô Phàm

“Cậu nói cái gì?” Ngô Phàm có chút không xác định những gì mình nghe được.

“Sao vậy? Luyến tiếc? Cậu đã kết thúc rồi, tôi nhận chơi chơi không được sao?” Gã thong thả hưởng thức ly rượu trong tay, chờ Ngô Phàm trả lời.

“A… Tùy cậu.” Hắn có cái gì phải luyến tiếc, Hoàng Tử Thao về sau cùng ai ở bên nhau có quan hệ gì đến hắn?

“Nếu cậu không ý kiến, tôi đây sẽ không khách khí… ha ha.” Phác Xán Liệt sớm biết hắn sẽ trả lời vậy.

Chẳng phải đã sớm nói qua rồi sao, thứ Phác Xán Liệt tôi muốn nhất định phải đoạt được, vấn đề là sớm hay muộn thôi. Hoàng Tử Thao… Không có Ngô Phàm, xem cậu còn ai chống lưng.

Tính cách Phác Xán Liệt là vậy, một con người có dục vọng chiếm hữu to lớn, thứ gã đã muốn bằng mọi giá phải có được, điều này xuất phát từ ích kỷ vốn có của nam nhân, càng không chiếm được liền càng muốn độc chiếm. Lúc trước vì Hoàng Tử Thao gã uổng phí không ít tâm cơ, không ngờ lại tiện nghi cho Ngô Phàm. Tuy rằng nói Ngô Phàm là bằng hữu, nhưng gã vẫn luôn canh cánh trong lòng, càng làm cho gã không thể tiêu tan chính là, Hoàng Tử Thao thà rằng tìm tới Ngô Phàm cũng không chịu cúi đầu trước gã.

Phác Xán Liệt thật sự không hiểu, đều là giao dịch, vì cái gì lựa chọn Ngô Phàm mà không phải gã, rõ ràng gã mới là người gặp cậu trước...

Ngày nào Hoàng Tử Thao cũng tăng ca đến khuya mới về nhà, bởi vì khi đêm đến một mình quá cô đơn nên cậu muốn tìm thêm cho mình chút việc làm để thời gian trôi qua mau thêm một chút.

Ngừng xe ở bãi đỗ lộ thiên, xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc Paladin màu đen.

Hoàng Tử Thao nhớ rõ người kia từng nói màu đen cùng cậu rất xứng đôi… Ha ha… Có lẽ cậu đã hết thuốc chữa rồi, tùy thời tùy lúc đều có thể nhớ tới người kia, nhớ đến phi thường lợi hại.

Xoay người đi đến cánh cửa bên hàng hiên, ở tiểu khu cũ xưa này đèn ở cửa lầu một đã sớm hỏng rồi, tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Hoàng Tử Thao mới vừa đi vào đã bị một người mạnh mẽ đẩy vào tường. Bằng chút kinh nghiệm võ thuật học được, Hoàng Tử Thao dễ dàng một quyền đánh vào bụng kẻ nọ, gã bi thống kêu lên một tiếng ngồi xổm xuống mặt đất, cậu vừa định bổ thêm một chân, không ngờ thanh âm kẻ đó nghe rất quen tai, chính là người cậu chẳng còn xa lạ gì.

“Dừng… Hoàng Tử Thao… dừng tay… là tôi.” Người trên mặt đất thống khổ không dậy nổi eo.

“Phác Xán Liệt? Anh vì sao lại ở đây?” Hoàng Tử Thao phi thường khó hiểu hỏi.

“A… Cậu xuống tay sao lại nặng như vậy… Thật con mẹ nó đau.” Phác Xán Liệt miễn cưỡng đứng lên, nghĩ thầm tiểu tử này thân thủ thật nhanh nhẹn.

“Không phải do anh đánh lén tôi trước sao?” Phác Xán Liệt anh đã bỉ còn ác nhân vu cáo.

Hoàng Tử Thao thật sự rất không tình nguyện mở cửa nhà mình ra để Phác Xán Liệt đi vào. Không có biện pháp, ai bảo một quyền kia của cậu xuống tay quá độc ác, Phác Xán Liệt vẫn luôn la hét đau, nói gã bây giờ không thể đi đường, bất đắc dĩ Hoàng Tử Thao đành phải nâng gã vào chỗ ở của mình.

“Chậc chậc… Cậu ở đây thật sao?” Phác Xán Liệt nhìn quanh ngôi nhà, trừ bỏ một cái TV cũ thêm một chiếc giường cùng một cái tủ quần áo cũ nát, quả thực khó có thể tưởng tượng loại địa phương này là nơi người có thể ở.

“Tôi ở đây thì có vấn đề gì?” Hoàng Tử Thao tựa vào cửa nhìn Phác Xán Liệt ở trong nhà mình đảo qua đảo lại.

“Ha ha… Xem ra đãi ngộ của Đại Hằng cho nhân viên chẳng ra gì a?” Phác Xán Liệt đánh giá đủ xong mới xoay người đối mặt với Hoàng Tử Thao.

“Phác tổng, không nhầm thì việc này chẳng quan hệ gì tới anh đi? Tôi thấy anh nếu như không việc gì nữa thì mời về.”

“Sao vậy? Ở bên cạnh tôi cậu rất khẩn trương sao?” Phác Xán Liệt chậm rãi đi đến chỗ Hoàng Tử Thao, dừng ở trước mặt cậu, nghiền ngẫm cười.

“Nếu anh không muốn tiếp tục bị đánh thì tránh xa tôi ra một chút.” Hoàng Tử Thao nhíu mày

“Ha ha… Tính tình vẫn đanh đá như vậy. Bất quá tôi thích.” Phác Xán Liệt một bộ không sợ chết.

“Tôi không có gì nói với anh, anh tốt nhất nên nhanh chân rời đi.” Hoàng Tử Thao nhìn bộ dáng của gã chán ghét không kể nổi.

“Tôi trước tiên có một vấn đề muốn hỏi cậu, hỏi xong tôi lập tức sẽ đi.”

“Vấn đề gì?”

“Vì cái gì lựa chọn Ngô Phàm, mà không phải tôi?”

Hoàng Tử Thao sửng sốt, Phác Xán Liệt như thế nào lại biết quan hệ của cậu và Ngô Phàm, gã rốt cuộc biết bao nhiêu rồi?

“Ha ha… Không cần bất ngờ tôi sao lại biết, tôi và Ngô Phàm là cái gì quan hệ, cậu chẳng lẽ không rõ ràng sao? Chúng tôi là bằng hữu không có gì giấu nhau.”

Hoàng Tử Thao trong nháy mắt tất cả đều minh bạch, ha ha, sao cậu lại ngốc như vậy, cư nhiên đã quên bọn họ là bằng hữu thân thiết không có gì giấu nhau. Quan hệ của cậu và Ngô Phàm Phác Xán Liệt đương nhiên sẽ rõ ràng. Lúc trước cậu vì kiếm tiền chủ động trèo lên giường Ngô Phàm, không để Phác Xán Liệt thực hiện được kế hoạch, hiện tại ngẫm lại thật là buồn cười. Nói vậy có lẽ khi hai người đàm luận đến chuyện này sẽ thoải mái cười to đi, đối với bọn họ mà nói Hoàng Tử Thao cậu tính là cái gì đâu, vô luận là cùng ai giao dịch, kết quả còn không phải giống nhau sao? Cậu chỉ trò cười, như thằng hề bị bọn họ giễu cợt.

“Muốn biết như vậy sao?” Hoàng Tử Thao nỗ lực áp chế cảm xúc phẫn nộ.

“Đúng vậy, rất muốn biết.” Phác Xán Liệt nhìn có điểm tức giận, nghĩ thầm Ngô Phàm làm sao lại cảm thấy cậu ngoan ngoãn đây.

“Đáp án rất đơn giản, không ai có thể bức tôi, trừ phi tôi tự nguyện.” Hoàng Tử Thao ánh mắt kiên định nhìn Phác Xán Liệt, từng câu từng chữ nói.

“Okay. Tôi đã biết đáp án, tôi đi đây, bất quá… Sau này còn gặp lại.”

Phác Xán Liệt nghĩ thầm, nguyên lai là một đứa trẻ cương liệt, vậy là do lúc trước gã dùng sai phương pháp rồi. Sớm biết chỉ là một con mèo con thì từ đầu đã nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, bất quá, hiện tại biết cũng không muộn, thời gian còn rất nhiều, sớm muộn gì cậu cũng là người của gã.

Hoàng Tử Thao mở cửa để Phác Xán Liệt rời đi, đóng cửa lại, ghé vào trên giường, tâm tình thực phức tạp.

Chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cảm giác toàn bộ trái tim đều mệt mỏi. Cậu đúng là đứa ngốc, đến bây giờ còn một lòng nghĩ đến người kia, cậu sao lại có thể ti tiện như vậy? Cảm giác như bị sỉ nhục, từ đầu đến cuối cậu chỉ là một trò cười.

Tình yêu? Mi nghĩ sai đối tượng rồi, ở trong mắt hắn mi vĩnh viễn chỉ là một trò cười thôi.

Một người nếu lâm vào tuyệt vọng, hoặc là tự sa ngã, hoặc là nỗ lực vươn lên, Hoàng Tử Thao hiển nhiên là người của vế sau. Từ nhỏ đã phải sống không có tình yêu thương của cha mẹ, đại học cũng là vừa học vừa làm dựa vào chính mình nỗ lực hoàn thành, tất cả đã tôi luyện cho Hoàng Tử Thao một cổ bền bỉ, không bị dễ dàng bị áp lực cuộc sống tùy tiện chèn ép. Hiện tại cũng vậy, cậu không muốn để bản thân một lần nữa trở thành trò cười. Cậu nhất định phải trở nên cường đại.

Tôi nhất định sẽ trở thành một người có thể chân chính sóng vai cùng các người, thậm chí vượt qua các người!

Ai nói trò chơi kết thúc, kỳ thật vừa mới bắt đầu, tôi sẽ cho các người biết ai mới là người thắng chân chính.

Lộc Hàm ngồi trên sô pha nhà Hoàng Tử Thao, điều khiển TV trong tay không ngừng xoay chuyển nhưng tâm tư căn bản không đặt ở TV. Một bộ tử khí trầm trầm này làm Hoàng Tử Thao đầu óc rối loạn theo.

“Lộc gia, cậu ở đây ngốc ba ngày rồi, cậu không đi làm sao?” Hoàng Tử Thao một phen đoạt lấy điều khiển từ xa, thuận tay đóng TV.

Lộc Hàm tựa đầu ra sau, đôi tay chống sau gáy, nhắm hai mắt lại.

“Đào Tử, cậu nói xem thích một người là cảm giác gì?”

Hoàng Tử Thao cuối cùng minh bạch, hoá ra là tên Lộc gia này có người yêu, chẳng lẽ là tương tư đơn phương, thổ lộ xong cuối cùng bị người ta cự tuyệt?

“Yêu cô nào rồi?” Hoàng Tử Thao ngồi xuống bên cạnh gã.

Lộc Hàm nghiêng thân mình ghé vào đầu gối Hoàng Tử Thao, gã vốn là một chàng trai trong sáng vô ưu, hiện tại lại mang theo một tia ưu buồn trên mặt. Tình yêu đúng là thứ chỉ biết tra tấn người ta.

“Đào Tử, tớ trở thành một người kỳ quái rồi.” Người trên đùi cậu lẩm bẩm nói, ngữ khí cao vút ngày thường không còn tồn tại nữa.

Một Lộc Hàm như vậy Hoàng Tử Thao là lần đầu tiên nhìn thấy. Trời sinh tính gã đã hào phóng lạc quan, ở trong thế giới Lộc Hàm không có thương tâm khổ sở, cho dù có cái gì không vui, cũng qua một chút đã quên mất. Lần này chẳng lẽ thật sự bị cô gái kia làm tổn thương?

“Làm sao vậy? Bị cự tuyệt sao? Đừng suy nghĩ nữa, qua một thời gian sẽ quên thôi.” Hoàng Tử Thao thật tâm an ủi.

“Không có, không có bị cự tuyệt. Tớ thích y, y cũng thích tớ, nhưng tớ lại rất thống khổ.” Bởi vì con đường Lộc Hàm chọn phi thường khó đi, là con đường bị thế nhân nguyền rủa, một mối quan hệ như vậy hoàn toàn nhìn không thấy tương lai.

“Ân? Chẳng lẽ là cha mẹ cô gái không đồng ý sao?”

“Tớ thích Kim Chung Nhân.” Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến Hoàng Tử Thao cơ hồ nghe không được, nhưng cậu vẫn nghe thấy rồi. Cậu không nghĩ tới kết quả là cái dạng này, cậu rõ chứ, đây đâu chỉ là thống khổ, quả thực là sống không bằng chết.

“Khi nào bắt đầu?” Cậu thật sự không hy vọng bằng hữu của mình đi lên con đường này.

“Kỳ thật còn chưa chính thức kết giao, chỉ là chúng tớ đều vô cùng thích đối phương, nhưng tớ không biết nên làm cái gì bây giờ, chúng tớ ở bên nhau sẽ không có kết quả.”

“Thái độ Kim Chung Nhân thế nào?”

“Y nói, y không suy xét xa như vậy, chỉ cần hiện tại hai người vui vẻ ở bên nhau là tốt rồi, bởi vì chuyện tương lai thế nào ai mà đoán trước được. Y nói y rất muốn ở bên tớ.”

Hoàng Tử Thao trong lòng dị thường phẫn nộ, lại là một tên hỗn đản chỉ lo lấy thân mình không cố kỵ người khác, cái gì gọi là chỉ cần hiện tại vui vẻ là tốt? Cái gì gọi là chuyện tương lai ai cũng không đoán được? Sao không nói thẳng ra chính là hiện tại ở bên nhau chơi một chút đến khi chán sẽ tách ra? Quả thực một tên lại một tên, hỗn đản giống hệt nhau.

“Vậy cậu nghĩ sao?” Dù cậu tức giận nhưng chủ ý của gã thế nào phải do gã định đoạt, loại sự tình này ai cũng không giúp được.

“Tớ muốn cùng y ở bên nhau… Tớ muốn mãi mãi ở bên y.” Nước mắt khổ sở lướt qua khuôn mặt, thấm ướt xuống quần Hoàng Tử Thao.

Trên đùi truyền đến cảm giác ẩm ướt, Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ thở dài, dùng tay vuốt ve mái tóc bạch kim của gã.

Tình yêu bất đắc dĩ này một kiếp, ai cũng trốn không thoát.

“Thích y như vậy sao?”

“Ân, thích, thích muốn chết.” Nếu nội tâm gã đã có đáp án, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng thôi.

Trong tình yêu tất cả chỉ là kẻ ngốc, biết rõ người bị thương cuối cùng là mình vẫn như cũ tựa thiêu thân lao đầu vào lửa.

Công viên giải trí đã khởi công, vì vậy Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt khó tránh sớm chiều chạm mặt. Tuy nói chỉ là việc công nhưng lần nào gặp Phác Xán Liệt cũng cố tình chọc cho Hoàng Tử Thao xù lông, nhìn Hoàng Tử Thao tức giận, Phác Xán Liệt cảm thấy thực hưởng thụ.

“Cậu sao lại dễ xúc động như vậy, với cái tính tình này của cậu thì làm sao ở trên thương trường lăn lộn đây?” Mặt Phác Xán Liệt một bộ vì Hoàng Tử Thao suy nghĩ.

“Không phiền anh lo lắng, công việc đã nói xong rồi, tôi đi về trước.” Một giây đồng hồ cũng không muốn cùng người này ngốc ở đây.

“Công việc nếu nói xong rồi, chúng ta có thể tâm sự việc riêng một chút mà?” Vĩnh viễn là phái hành động, khi nói chuyện lập tức túm chặt tay Hoàng Tử Thao.

“Tôi thấy trí nhớ của anh không dài nhỉ, muốn bị đánh sao?” Hoàng Tử Thao rút tay về, híp mắt cảnh cáo Phác Xán Liệt.

“Chậc chậc… Hỏa khí làm gì lớn như vậy? Muốn cùng cậu tâm sự chút thôi mà.” Biểu tình không sợ chết.

“Tôi không có gì tâm sự với anh, anh đừng có quấn lấy tôi.” Nhẫn nại của cậu đã tới cực hạn rồi.

“Ha ha… Về việc tranh quyền đại lý sản phẩm của Hạo Khang cuối tuần này, Kim Vũ chúng tôi cũng sẽ tranh thủ. Quan hệ hiện tại của chúng ta vừa là đối tác vừa là đối thủ.”

“Cuối tuần này sẽ thấy, ai thua ai thắng còn chưa biết.” Hoàng Tử Thao xoay người đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng Hoàng Tử Thao, ha ha, càng ngày càng thú vị, cái tính cách kiêu ngạo này vừa vặn tốt, thật chờ mong cuối tuần cùng cậu tỉ thí.

“Lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết, đại lý sản phẩm lần này tôi có tin tưởng chúng ta sẽ thắng.” Trong phòng hội nghị Hoàng Tử Thao cố gắng giành làm đại diện công ty đi tranh quyền đại lý sản phẩm Hạo Khang vào cuối tuần này.

“Tôi không đồng ý, hợp đồng lần này nên để Lý Mân Vũ phụ trách đi.” Ngô Phàm ngồi ở chính giữa bỗng nhiên mở miệng.

Hoàng Tử Thao sửng sốt, vì cái gì gạt bỏ cậu?

Còn nói cái gì công tư phân minh, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của cậu ở công ty. Nhìn xem hiện tại có chỗ nào phân minh? Nói trắng ra là hắn đang chèn ép cậu.

Ngô Phàm anh thật đủ đê tiện!

Biểu tình trên mặt Hoàng Tử Thao Ngô Phàm đều thấy. Đứa nhỏ này vẫn còn quá non, trong lòng nghĩ gì đều viết ở mặt, ở thương trường đây là việc tối kỵ nhất. Kỳ thật lý do hắn không cho cậu phụ trách chính là nhân mạch của Lý Mân Vũ so với cậu mạnh hơn, quan hệ cùng với Hạo Khang còn rất tốt, tuyển anh ta đi phần thắng sẽ nhiều một chút.

“Được, tôi quyết định lần này để Lý Mân Vũ phụ trách, tan họp.”

Tan họp xong, Ngô Phàm trở lại văn phòng xử lý một ít văn kiện, điện thoại bỗng vang lên.

“Tổng tài, giám đốc bộ khai phá Hoàng Tử Thao muốn gặp ngài, ngài có thời gian chứ?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của thư ký.

“Được, cho cậu ta vào đi.” Ngô Phàm mới vừa cúp điện thoại Hoàng Tử Thao đã mở cửa đi đến, trực tiếp sảng khoái hỏi thẳng, làm Ngô Phàm thật tức giận.

“Lần này vì sao lại không chấp nhận tôi, kế hoạch của tôi chuẩn bị chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ?” Hoàng Tử Thao nhẫn nhịn cảm xúc không bùng nổ.

“Đương nhiên là vì công ty suy xét, Lý Mân Vũ thích hợp hơn em.” Ngô Phàm bình tĩnh nói.

“Cái gì gọi là thích hợp hơn? Phương diện thực lực của tôi không thể kém hơn anh ta, còn nữa, việc này chính là quyền hạn của phòng khai phá chúng tôi, vì sao lại đổi đi?” Thanh âm Hoàng Tử Thao bất giác càng lúc càng lớn.

“Em đang tỏ thái độ với tổng tài sao? Nơi này là công ty, em muốn nháo cũng phải biết minh bạch.” Ngô Phàm không khỏi nhíu mày.

“Anh căn bản là cố ý chèn ép tôi.” Lửa giận áp xuống không được lập tức bộc phát ra.

Ngô Phàm nhìn người trước mắt. Đôi mắt hoa đào ngày thường xinh đẹp dụ nhân vì phẫn nộ mà xếch lên, môi gắt gao bậm chặt, sống lưng thẳng tắp, còn có hai tay nắm chặt thành nắm đấm ép vào hai bên. Chỉ số phẫn nộ của người này không thấp nhỉ, chỉ kém nước sau lưng lửa bốc cháy lên hừng hực là đủ bộ rồi. Cậu trong cái dạng này Ngô Phàm lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng những không giận ngược lại còn thấy thú vị.

“Tôi chính là cố ý chèn ép em thì thế nào?” Ngô Phàm buồn cười nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao, xem cậu có phản ứng gì.

“Anh căn bản là công tư bất phân, là tên hỗn đản hoàn toàn chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ!” Hoàng Tử Thao tức muốn chết, chửi không thèm lựa lời.

“Thật? Tôi có phải kẻ dùng nửa người dưới suy nghĩ không em không phải so với ai khác hiểu rõ sao?” Ngô Phàm có tâm tình nhướng mày trêu chọc Hoàng Tử Thao, cậu càng tức giận hắn càng thích.

Hoàng Tử Thao nghe được lời này liền đỏ mặt, Ngô Phàm tên hỗn đản này, hiện tại còn có tâm trạng đùa giỡn.

“Cho tôi thêm một cơ hội, nếu lần này tôi không lấy được quyền đại lý, tôi liền lập tức từ chức không cần anh phải cố tình chèn ép tôi.” Hoàng Tử Thao nhìn Ngô Phàm, chờ hắn hồi đáp.

Nhìn Hoàng Tử Thao lòng đầy ý chí chiến đấu, Ngô Phàm không muốn giải thích lý do ban đầu hắn muốn chọn Lý Mân Vũ chứ không phải cậu nữa. Dù cậu không đủ lão luyện nhưng thực lực có thừa, nếu cho cậu thêm chút cơ hội rèn luyện có lẽ không lâu nữa đã có thể phân cao thấp với hắn rồi.

“Được, em ra ngoài đi, tôi suy xét một chút.” Ngô Phàm đã âm thầm quyết định cho Hoàng Tử Thao cơ hội lần này, còn thành hay không chỉ có thể trông vào chính năng lực của cậu.

Muốn nói hắn công tư bất phân thì hiện tại mới thật sự là công tư bất phân. Rõ ràng đã quyết định chọn người tốt nhất, giờ tự hắn lại đổi đi, nếu không phải người này là Hoàng Tử Thao, Ngô Phàm đời nào lại tự phạm vào nguyên tắc của mình như vậy, bất đắc dĩ dù hắn có dụng tâm lương khổ thế nào, thiếu niên này vẫn không biết.

Buổi chiều Đại Hằng lần nữa triệu khai hội nghị, nội dung chính là công ty con ở nước ngoài xảy ra vài việc đột xuất nên phải điều Lý Mân Vũ đi xử lý, Hoàng Tử Thao thế chỗ phụ trách hợp đồng quyền đại lý của Hạo Khang.

“Đừng quên lời nói của mình, nếu thất bại, em lập tức phải từ chức.”

Vừa giúp người ta hoàn thành tâm nguyện song ngoài miệng lại nói lời tàn nhẫn, việc cố sức không lấy lòng này, Ngô Phàm là lần đầu tiên làm.

“Tổng tài yên tâm, quyền đại lý lần này tôi nhất định sẽ thắng.”

Muốn đuổi tôi ra công ty hả? Không dễ vậy đâu!

Ngô Phàm nhìn Hoàng Tử Thao rời đi, nghĩ thầm bản thân lại sao thế này? Chẳng lẽ cho dù giao dịch kết thúc vẫn vô pháp thoát khỏi cậu sao?

Trong lồng ngực từ đâu mơ hồ nảy lên cỗ chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top