Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3. Khổ sở kiên trì, một kích bất kham.

Vẫn là quán bar Ám Dạ về đêm, trong phòng chỉ có hai người đang ngồi. Vừa nhìn qua trang phục liền biết là quý công tử nhà giàu nào đó, một đôi giày cũng đủ cho đám dân đen chúng ta sống mấy năm. Trên thế giới này luôn tồn tại loại trái ngược như thế, vậy nên không thể đối nghịch với đám người vừa có tiền vừa có quyền này, bởi vì bọn họ có rất nhiều biện pháp làm ngươi phải cúi đầu khuất phục.

"Sao rồi, con mồi của cậu đã cắn câu chưa?" Ngô Phàm vẫn một bộ biểu tình lười biếng, nói hắn mặt than cũng không quá chút nào.

"Có chút trục trặc, cứ cho rằng cậu ta biết điều có thể ngoan ngoãn đầu hàng, ai biết được..." Gã bỏ lửng câu nói, một ngụm uống cạn sạch rượu mạnh trong ly.

"Thế nào? Gặp được đối thủ rồi sao, không bị mị lực của cậu khuynh đảo hả? Ha ha." Hiếm khi thấy Ngô Phàm cười vui sướng khi người gặp họa.

"Không sao, càng gợi lên dục vọng chinh phục của tôi mà thôi, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu." Phác Xán Liệt lại thêm một chén rượu, trong mắt tản mát ra quang mang làm cho người ta sợ hãi.

Ngô Phàm âm thầm cảm thán cái người làm gã coi trọng này đời trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệt vậy.

...

Đảo mắt ngày khai giảng đã trôi qua rất lâu rồi, mắt thấy chuẩn bị tốt nghiệp mà công việc sau này còn chưa có tin tức gì, Hoàng Tử Thao thầm nghĩ mình trước kia đúng là quá vội mừng hoá ra lại gặp phải một tên biến thái. Dù sao cũng coi như may mắn, cậu cũng không có tổn thất gì, còn nữa, tốt xấu gì cậu cũng từng thực tập ở công ty lớn, cũng coi như là có kinh nghiệm, về sau tìm việc làm chắc không quá vất vả.

Ai, cậu cũng không hiểu sao vì cái gì một người nhìn rất bình thường thế mà lại chính là một tên biến thái, không lẽ kẻ có tiền ai cũng đều như vậy? Trong lòng đột nhiên nghĩ tới một người khác, Ngô Phàm, thần tượng của cậu.

Không đúng, Ngô Phàm tuyệt đối không phải là người như vậy, người kia quá mức hoàn mỹ chắc chắn không có một khuyết điểm gì! Nghĩ đến Ngô phàm, Hoàng Tử Thao lại có động lực.

"Đúng rồi, tập đoàn Đại Hằng! Mình hẳn là nên đến đó nộp hồ sơ, có lẽ họ sẽ nhận mình."

Hoàng Tử Thao là người thuộc phái hành động, nói đi liền đi, đương nhiên cậu cũng nghĩ đến mọi người lớn bé đều tranh nhau vào đây suy cho cùng cậu chỉ là đá chìm đáy biển, nhưng cũng không vì vậy mà nản lòng. Không bao lâu cậu sẽ tốt nghiệp, trường cậu học dù sao cũng có chút danh tiếng, tìm công việc chắc hẳn không thành vấn đề!

Tuổi trẻ thật tốt, những việc không vui rất nhanh đã hoá thành mây khói trôi vào dĩ vãng, thứ còn lại vẫn là ý chí chiến đấu hừng hực như cũ.

"Tử Thao, chúc mừng cậu đã tốt nghiệp, càng chúc mừng cậu có thể thuận lợi vào Đại Hằng, thật hâm mộ nha."

"Ha ha, cảm ơn, cậu cũng không tồi đâu, có thể vào được Uy Hải cơ đấy."

Đúng lúc khi Hoàng Tử Thao tốt nghiệp cũng là lúc nhận được thư trúng tuyển của Đại Hằng, không phải nói đêm đó cậu có bao nhiêu vui sướng, phấn khích ở trên giường lăn qua lăn lại.

Cậu thật sự có thể vào Đại Hằng! Khoảng cách của cậu đến thần tượng Ngô Phàm đã được rút ngắn thêm một bước rồi!

Ngô Phàm, tôi thật sự rất muốn có cơ hội cùng anh sóng vai.

Mang theo khát khao tốt đẹp trên mặt Hoàng Tử Thao treo một nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Hoàng Tử Thao, đây chỉ là bước đầu cho mối quan hệ mơ hồ của hai người, về sau nếu cậu nhớ về ngày hôm nay, cậu có hối hận lúc trước đã không bước một bước này không?

...

Vẫn như cũ đứng trước gương, Hoàng Tử Thao sửa sang lại cà vạt, đối với gương lộ ra nụ cười sáng lạn:"Hoàng Tử Thao, cố lên! Đại Hằng tôi tới đây, Ngô Phàm tôi tới đây!"

Người mới đến công ty lớn đều phải trước tiên làm chân tạp vụ, Hoàng Tử Thao đương nhiên không ngoại lệ. Hơn ai hết cậu minh bạch muốn có chỗ đứng ở đây thì phải làm nhiều, nghe nhiều, còn phải biết học xem ánh mắt người khác.

Công việc mỗi ngày chính là giúp tiền bối photocopy tư liệu, mua sáng trưa chiều tối thậm chí là đồ ăn khuya lúc tăng ca. Cho dù làm mấy việc vặt này cùng chuyên nghiệp của cậu không hề quan hệ, cậu mỗi ngày vẫn rất vui vẻ, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc. Cậu cảm thấy cậu một ngày nào đó chắc chắn sẽ dựa vào năng lực của mình trở nên nổi bật, bởi vì cậu cảm thấy thế giới với cậu mà nói không gì là không thể.

Ngày ngày an an ổn ổn qua hơn hai tháng, hôm nay là lần thứ hai lãnh lương. Hoàng Tử Thao gửi cho mẹ một phần, một phần để lại làm sinh hoạt phí. Đêm nay có đồng nghiệp nói muốn liên hoan, Hoàng Tử Thao cảm thấy cũng tốt, nhân cơ hội lần này có thể tạo chút quan hệ với tiền bối.

Trong tiệm thịt nướng một bàn chen chút 6,7 người ngồi xung quanh. Hoàng Tử Thao không ngừng lấy cái kẹp trở bề mặt thịt, khóe môi treo lên một nụ cười, đôi mắt cũng thỉnh thoảng nhìn ly rượu của ai vừa cạn lập tức đúng lúc rót đầy vào.

"Tới tới, Tử Thao cậu đừng chỉ lo nướng thịt, cậu cũng ăn nhiều chút đi, nhìn cậu gầy chưa kìa." Nói chuyện chính là Lý Mân Vũ tiền bối, anh ta ngày thường là người chiếu cố Hoàng Tử Thao nhất, giúp cậu không ít.

"Đúng vậy, đúng vậy, khó lắm mới có cơ hội tụ hội, đừng câu nệ như vậy, cậu cũng uống một chút đi."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, không khí cũng sinh động không ít.

"Được, em nghe các tiền bối." Hoàng Tử Thao vẫn rất cẩn thận nói.

"Đừng kêu tiền bối, kêu tôi là ca, Mân Vũ ca. Tôi nói này Thao đệ, cậu lại kêu tôi là tiền bối tôi liền sinh khí đó, nhanh nhanh uống một ly nào."

"Được được, Mân Vũ ca em sai rồi, em trước tiên tự phạt một ly." Hoàng Tử Thao nghĩ thầm tuy rằng không muốn uống rượu, nhưng cũng không thể làm Mân Vũ ca mất hứng, đành cắn răng nuốt xuống một ly. Khụ khụ khụ, rất cay, rượu Lão Long Khẩu này có thể khiến tiểu rượu gạo Nhật Bản kính nể mấy phần.

Uống lên vài chén rượu mọi người đều đã quen thuộc, máy hát cũng bắt đầu mở ra.

"Haiz, các người nói xem tôi bán mạng làm việc có ý nghĩa gì đâu? Đã bao nhiêu năm rồi ngay cả cơ hội lên chức còn không có."

"Tôi cũng vậy thôi, xem đi cái tên tiểu tử tên cái gì A Vĩ mới đây đã lên chức phó phòng."

"Tên A Vĩ đó thì có cái gì tốt, một chút năng lực cũng không có, trừ bỏ mặt ra chẳng có gì hay."

"Còn không phải do Lưu đầu trọc phòng nhân sự coi trọng cậu ta sao, thiết."

"Đầu năm nay không riêng gì nữ nhân mới xài quy tắc ngầm, ngay cả nam nhân cũng có thể ngầm được."

"Đúng vậy đó, có năng lực có ích lợi gì, cũng phải có người cho ngươi cơ hội."

"Thôi bỏ đi đừng nói nữa, uống rượu đi."

Hoàng Tử Thao ở một bên nghe, lòng đầy tâm sự. Hoá ra mộng tưởng và hiện thực quá khác biệt, đúng vậy, có năng lực thì thế nào đây? Có năng lực cũng đâu phải chỉ có mình ngươi, còn phải có người cho ngươi cơ hội, nếu không có cơ hội, chẳng lẽ giống Mân Vũ ca đã hơn 40 vẫn là viên chức nhỏ sao? Vậy còn cậu, khi nào mới có thể cho mẹ vui vẻ hạnh phúc đây? Khi nào mới có thể trở nên nổi bật? Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy, Hoàng Tử Thao cậu chẳng lẽ uổng có một thân bản lĩnh lại không chỗ thi triển sao?

...

Trên một chiếc giường lớn đan xen hai thân ảnh, nam nhân dáng người thon dài ở phía trên không ngừng phập phồng, hàng lông mày đẹp đẽ ở thời điểm này lại nhíu chặt, người dưới thân thấy vậy đưa tay muốn vuốt phẳng đôi mày kia, không ngờ không chờ chạm vào tay đã bị gạt ra một bên.

"Đừng nhúc nhích." Vừa nói lực đạo động thân lại tăng thêm, ở hạ nhân người kia thật mạnh chôn sâu vào vài phần, sau khi tiết ra, nam nhân lập tức bước xuống giường, xoay người đi vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen, để dòng nước lạnh lẽo rửa sạch dáng người tỉ lệ hoàng kim. Làn da nam nhân màu thiên bạch nhưng không hề mất đi một chút khí khái dương cương, nhìn qua như một khối cẩm thạch hảo hạng, đôi chân thon dài hữu lực dụ người phạm tội, vai rộng mông hẹp càng làm người nhìn máu mũi giàn giụa.

Nam nhân tắm rửa xong tùy tay bắt lấy khăn tắm choàng quanh người, một tay cầm khăn lông lau tóc, bước ra khỏi phòng tắm xoay người thấy người trên giường, không khỏi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói.

"Cậu vì sao còn chưa đi?"

"Phàm, vì sao anh lại vô tình như vậy, không thể lưu em lại qua đêm sao? Anh thật sự một chút cũng không để tâm đến em sao? "

"Để tâm đến cậu cái gì, lúc trước đã nói rõ ràng chỉ làm bạn giường, không có mặt khác. Tôi hình như trước giờ cũng đâu có bạc đãi cậu?"

"Chẳng lẽ thời gian dài như vậy anh đối với em một chút cảm giác cũng không có? Em đối với anh mà nói chẳng lẽ chỉ là một đống thịt?" Thiếu niên trẻ tuổi trên giường lên cơn giận dữ.

Bên hắn hơn hai tháng, dù biết bạn giường của hắn không ai vượt quá ba tháng nhưng cậu vẫn cho rằng bản thân là đặc biệt, bản thân có thể cảm động hắn. Ở phương diện vật chất trước nay cậu ta thật sự chưa từng chủ động đòi, nhưng Ngô Phàm đúng thật cũng không bạc đãi cậu, làm cậu cứ cho rằng chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn vậy đã có thể cảm động hắn, nhưng không như mong muốn, mỗi lần sau khi làm xong hắn đều chỉ cho cậu một số tiền rồi đuổi đi. Ở lại một đêm cũng không thể, thật là một người máu lạnh.

"Thôi, đủ rồi, cầm tiền rồi mau chạy lấy người, còn thừa coi như phí bồ thường, tôi chán rồi, về sau đừng tới tìm tôi." Nói xong Ngô Phàm đi vào một phòng ngủ khác.

Thiếu niên bị bỏ lại phía sau trợn mắt há hốc mồm không ngừng mắng:"Ngô Phàm, đồ khốn, anh chính là động vật máu lạnh, vô nhân tính, anh cả đời đều không có người yêu anh, tôi nguyền rủa anh!" Thiếu niên lớn tiếng gào rống.

Ngô Phàm nhướng mày. Tình yêu? Tôi căn bản không cần thứ này.

...

"Alo, mẹ, có chuyện gì sao? Con hiện tại đang ở công ty." Hoàng Tử Thao dùng đầu và cổ kẹp lấy điện thoại ở giữa, đôi tay vẫn không ngừng bận rộn.

"À, Thao hả, bây giờ con có tiền không?"

"Mẹ, không phải con vừa mới gửi cho người sao? Không đủ sao? Chỗ con còn một ít, chờ tan tầm sẽ gửi cho người được không."

"Con có bao nhiêu vậy, lần này khả năng ta cần nhiều một chút."

Hoàng Tử Thao hơi sửng sốt, một loại dự cảm bất hảo đột nhiên sinh ra, nhiều một chút là nhiều bao nhiêu? Ngày thường mẹ cậu không bao giờ chủ động gọi điện thoại tới đòi tiền, bà gần đây đã cai nghiện rồi, không phải đã từ bỏ sao? Rốt cuộc là bởi vì chuyện gì vậy?

Nghe nói mẹ cậu quay lại nghiện ngập rồi, dùng ma túy cần có rất nhiều tiền.

Trong đầu Hoàng Tử Thao lập tức hiện lên những lời này, Phác Xán Liệt, không sai, là Phác Xán Liệt nói. Nhưng không phải cách đây không lâu cậu gọi điện thoại về, mẹ nói không nghiện nữa sao, chẳng lẽ là gạt cậu? Nhưng bà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua ma túy được? Một đống câu hỏi đa nghi trong đầu không ngừng xuất hiện. Ai, đau đầu quá.

"Thao, nói chuyện đi, có tiền không vậy?"

"Mẹ, có phải người lại dùng ma túy hay không? Không phải từ bỏ rồi sao? Vì sao? Sinh hoạt bình thường không được sao?"

"Ai nói với con ta dùng ma túy, lúc này tại mẹ con xui xẻo, mấy hôm trước có một khách nhân khăng khăng nói ta lấy đồng hồ vàng của hắn, nhưng mà ta không lấy. Vậy mà không biết tên kia tìm ở đâu ra nhân chứng giả nói là ta lấy, nói nếu ta không bồi thường tiền sẽ bắt ta đi ngồi tù, ta đương nhiên không muốn ngồi tù cho nên mới mượn vay nặng lãi. Bọn họ nói cho ta một tháng chuẩn bị tiền, bằng không sẽ tăng tiền lãi lên, ta liều mạng tiếp khách cũng không đủ, con có thể đừng làm ta khổ sở thêm không!"

Hoàng Tử Thao thở dài một hơi, còn may là mẹ không có hút ma túy, tiền không có có thể kiếm lại nhưng nếu mẹ cậu lại nghiện ma túy thì thật hết cách.

"Mẹ, còn thiếu bao nhiêu?"

"Ừm, 25 vạn, ta mượn ba mươi vạn, bất quá ta chạy đông chạy tây còn thiếu 25 vạn, Thao à, con phải giúp mẹ."

25 vạn, trời ạ, cậu đi đâu tìm 25 vạn đây. Ông trời, ông nhất định phải trêu ngươi tôi như vậy sao?

"Mẹ, con không có nhiều tiền như vậy, nhưng mẹ đừng lo con sẽ nghĩ cách. Yên tâm đi, con sẽ không để mẹ xảy ra việc gì."

"Vậy được, Thao, mẹ chờ tin tức con."

Hoàng Tử Thao mờ mịt treo điện thoại.

25 vạn đi đâu kiếm đây, trong một tháng đi đâu kiếm đây?

...

Ám Dạ vẫn náo nhiệt như cũ.

"Chậc chậc, có chút không giống cậu nhỉ việc đê tiện như vậy cũng có thể làm được, làm cách này sao mà khiến người kia động lòng được?" Ngô Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, thật không hiểu được tên Phác Xán Liệt này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì một thiếu niên nhất định phải kinh thiên động địa vậy sao? Thượng vàng hạ cám gì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ vì muốn làm thiếu niên kia khuất phục gã, chủ động chạy đến cầu gã. Hừ, thật nhàm chán.

"Cái gì mà đê tiện chứ, đây gọi là kiên trì hiểu không, thứ tôi muốn nhất định phải chiếm được."

"Cậu ta thật sự tốt như vậy sao? Ngày nào đó cho tôi xem một cái." Ngô Phàm khó được lúc trêu ghẹo gã.

"Cậu ta có chút giống một con báo con, ánh mắt rất nhạy bén hơn nữa rất mê người, đôi khi lại giống một chú mèo đơn thuần ngây ngốc, tóm lại là một người vô cùng hấp dẫn. Ha ha, thật chờ mong lần gặp mặt sau."

"Thế à? Phải không? Hiếm khi nghe cậu hứng thú với một người như vậy, cậu càng nói tôi càng bắt đầu thấy hứng thú rồi đó, như vậy mới đủ cay đúng không?Cậu đúng thật là nhặt được bảo bối rồi." Biểu tình hào hứng trên mặt Ngô Phàm thật đúng là khó gặp.

Không nghĩ tới rốt cuộc ai mới là người nhặt được bảo bối, Phác Xán Liệt khổ tâm lao lực biên đạo một vở kịch cuối cùng lại chỉ là vì người khác làm áo cưới, vận mệnh chính là khó nắm bắt như vậy.

...

Trong nháy mắt khoảng thời gian một tháng còn thừa không đến mười ngày.

Làm sao bây giờ? 25 vạn, nên làm cái gì bây giờ?

Mỗi một ngày trôi qua Hoàng Tử Thao càng thêm rối rắm. Làm sao mượn được số tiền này, đi đâu mượn, mượn ai đều là cả một vấn đề. Bằng hữu của cậu tình cảnh so với cậu cũng không hơn gì, căn bản không có có thừa tiền cho cậu mượn, nhưng vậy thì mẹ cậu phải làm sao bây giờ? Tuyệt đối không thể để mẹ xảy ra việc gì.

Ai, điên rồi! Hoàng Tử Thao bực bội gãi đầu, bỗng lúc này điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ, Hoàng Tử Thao sửng sốt một chút nhưng vẫn tiếp.

"Alo, xin chào, cho hỏi là vị nào?"

"Là tôi, Kim Vũ Phác Xán Liệt, thế nào? Gần đây vẫn ổn chứ?" Phác Xán Liệt một gương mặt tiểu nhân đắc chí.

"Hả? Anh gọi điện cho tôi làm gì? Tôi... cũng không tệ lắm." Không biết vì sao Hoàng Tử Thao vừa nghe cái tên Phác Xán Liệt liền hoảng hốt, có một loại dự cảm chẳng lành.

"Ồ, vậy mẹ cậu thì sao, vẫn ổn chứ?" Phác Xán Liệt còn sợ chưa đủ đê tiện.

Hoàng Tử Thao trong nháy mắt minh bạch, chuyện mẹ cậu vô duyên vô cớ bị vu oan chắc chắn có quan hệ với cái tên Phác Xán Liệt tiểu nhân này.

"Phác tổng, anh rốt cuộc muốn thế nào? Hà tất không qua được tôi lại liên lụy đến mẹ tôi?"

"Câu trả lời rất đơn giản, tôi nói rồi tôi coi trọng cậu, bồi tôi một đoạn thời gian chuyện của mẹ cậu tôi sẽ cho người dàn xếp, hơn nữa tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu."

"Anh thật đê tiện, anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Đừng quên, mẹ cậu mượn chính là cho vay nặng lãi, không trả kịp thời hạn hậu quả thế nào tự cậu rõ ràng."

"Vậy tôi còn phải cảm ơn anh hảo tâm nhắc nhở, chuyện của tôi tôi sẽ tự nghĩ cách."

"Ha ha, 25 vạn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với cậu mà nói lại là một số tiền không nhỏ đi? Cậu định làm sao kiếm đây? Cho dù cậu có đi hộp đêm ngủ cùng mấy bà già có tiền, làm đến tinh tẫn nhân vong cậu cũng kiếm không được nhiều như vậy đâu. Thế nào? Cậu ngẫm kỹ lại đi, tôi chờ điện thoại của cậu." Nói xong Phác Xán Liệt treo điện thoại.

Hoàng Tử Thao chịu đựng không tức giận.

Khốn kiếp! Tên ôn thần này tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu, tuyệt đối sẽ không. Hoàng Tử Thao tôi một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Đôi mắt hoa đào phát ra hàn quang sắc bén, đáng sợ đến nỗi có lẽ Hoàng Tử Thao chính cậu cũng chưa từng thấy qua.

Con người rơi vào bước đường cùng luôn bị buộc phải thay đổi.

...

Đảo mắt lại qua mấy ngày, Hoàng Tử Thao càng thêm bất an, cả người gầy đi một vòng. Chẳng lẽ thật sự phải cúi đầu trước Phác Xán Liệt sao? Không, không thể!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Thời điểm Hoàng Tử Thao miên man suy nghĩ nghe được có người gọi cậu.

"Tử Thao à, bụng chị không thoải mái, em có thể giúp chị đem văn kiện này lên tầng 9 không? Chị phải đi vệ sinh gấp." Người này là Thân Mẫn Nhi phụ trách phòng kế hoạch, nhìn cô vặn vẹo ngũ quan có thể đoán ra bụng cô thật sự không thoải mái.

"Tử Thao, phiền em rồi. Không được, chị phải đi vệ sinh." Nói xong cô ôm bụng cong eo hướng về nhà vệ sinh.

Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ đành phải buông công việc trên tay, cầm lấy văn kiện đi đến thang máy, dùng tay nhấn nút tầng 9.

Tầng 9 là nơi làm việc của lãnh đạo cấp cao, cũng chính là nơi làm việc của Đại Hằng tổng tài Ngô Phàm. Hoàng Tử Thao từ khi tới công ty đã hơn ba tháng cũng chưa có cơ hội đến tầng 9, bởi vì nhân viên nhỏ bé như cậu không có tư cách đi lên, vậy nên đến bây giờ cậu vẫn còn chưa gặp Ngô Phàm dù chỉ một lần. Thần tượng ở rất gần nhưng không có cơ hội gặp mặt, lúc này Hoàng Tử Thao có chút kích động nho nhỏ.

"Đinh." Tới rồi.

Bước ra thang máy, theo lối đi dọc hành lang đi vào bên trong. Thật an tĩnh, tĩnh đến chỉ nghe được bước chân của cậu, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng vọng lại.

Vì sao không thấy thư ký tiếp đãi bên ngoài vậy? Mình nên giao văn kiện cho ai? Hoàng Tử Thao thật cẩn thận đi về phía trước vài bước, thấy dòng chữ trên cửa "văn phòng tổng tài" Cậu đứng ngoài cửa, do dự có nên trực tiếp gõ cửa tự mình giao cho hắn hay không? Ai, sao lại khẩn trương thế này.

Trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, hít sâu một hơi sửa sang lại cảm xúc, giơ tay gõ cửa, phát hiện cửa căn bản không đóng chỉ là khép hờ. Khi cậu còn đang đấu tranh có nên đi vào hay không, bên trong truyền đến giọng nói của nam nhân.

"Sao? Anh cho rằng anh cho tôi một chút tiền là tưởng có thể đuổi tôi đi sao? Tôi nói cho anh biết không dễ dàng như vậy đâu." Thiếu niên trẻ tuổi tức giận hét lên.

Hoàng Tử Thao xuyên qua khe cửa thấy người ngồi trên sô pha chính là Ngô Phàm, hắn vẫn mặt vô biểu tình như vậy. Đứng đối diện hắn là một thiếu niên ngũ quan thanh tú, trên người có loại phong trần nói không nên lời, xem ánh mắt của cậu ta cũng không phải loại người dễ chọc vào.

"Bằng không thì sao, cậu còn muốn thế nào? Trò chơi kết thúc, tôi chán, thứ nên cho đã cho, cậu nên một vừa hai phải."

"Mẹ nó, một vừa hai phải? Anh biết tôi ở trên người anh hao tổn bao nhiêu tâm tư không? Tôi toàn tâm toàn ý đối với anh như vậy, anh lại một chút cảm giác cũng không có? Tôi có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần anh, chỉ cần anh có thể vẫn luôn ở bên cạnh tôi." Thiếu niên bật khóc.

Ngô Phàm đem màn này thu vào trong mắt cười nhạo một tiếng. Buồn cười, diễn trò cho ai xem, tôi không rãnh rỗi cùng cậu chơi trò này. Ngô Phàm đứng dậy đi đến ngăn kéo bàn, cầm một tấm chi phiếu:"Nói một số đi, muốn bao nhiêu?"

Thiếu niên quả thực không thể tin được Ngô Phàm lại vô tình như vậy, chẳng lẽ hắn một chút cũng không động lòng sao? Thật là ý chí sắt đá.

"Tôi nói rồi tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn ở bên anh. Cho dù về sau anh kết hôn cũng được, tôi cũng không để bụng, chỉ cần trong lòng anh có tôi là tốt rồi."

"Đừng tiếp tục tiêu hao nhẫn nại của tôi, muốn bao nhiêu?"

Ngoài cửa Hoàng Tử Thao như muốn ngừng lại hô hấp, cậu quả thực không thể tin được Ngô Phàm cũng là loại người như vậy. Ha, thế giới này còn cái gì để cậu kỳ vọng đây, hoá ra hết thảy đều là giả dối, hoá ra vẫn luôn là do cậu quá ngây thơ rồi. Cậu chống cự, cậu kiên trì cũng chỉ là vẫy vùng vô ích.

"Tuyệt tình như vậy cũng tốt, tôi muốn 5 ngàn vạn, đừng trách tôi tham lam, Ngô Phàm là anh chuốc lấy." Thiếu niên trong phút chốc trở mặt.

Ngô Phàm cười lạnh, 5 ngàn vạn? Thật đúng là trèo cao, đây là giá trị của cậu sao?

"Tấm chi phiếu này tôi thêm 100 vạn, muốn hay không tùy cậu, 5 ngàn vạn? Cậu còn không đáng giá, thế nào? Hoặc là lấy tiền chạy lấy người, hoặc là... cậu vĩnh viễn biến mất."

Thiếu niên nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cậu hiểu được thế lực Ngô Phàm, có lẽ tốt nhất là nhận đi, nếu không chỉ sợ lúc đó chết không toàn thây. Thiếu niên đưa tay tiếp nhận, nhanh chóng xoay người bước về phía cửa.

Hoàng Tử Thao thấy thế cuống quít chạy đi, chạy đến cửa thoát hiểm cậu lánh vào phía sau cửa trấn an trái tim kinh hoàng của mình. Trượt dài, ngồi bệch trên mặt đất, toàn bộ đầu óc đều là đoạn đối thoại vừa rồi.

100 vạn... Lầy tiền chạy lấy người... Hoặc là vĩnh viễn biến mất.

Đừng tiêu hao nhẫn nại của tôi...

Ngô Phàm, nam nhân này thật đáng sợ.

Ngô Phàm, nam nhân này rất có thế lực.

Ngô Phàm, rất có tiền.

Rất nhiều tiền.

Ngô Phàm muốn chính là tiền bạc sòng phẳng.

Ngô Phàm, không cần tình yêu.

Hoàng Tử Thao, không có thế lực.

Hoàng Tử Thao, không có tiền.

Hoàng Tử Thao, cần tiền.

Hoàng Tử Thao.

Rất cần tiền.

...

Editor: Khụ khụ, chắc ai cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra nhỉ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top