Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Theo như nhu cầu, giao dịch thành công


Editor: Chương này dài muốn đòi mạng luôn nên mọi người cứ từ từ thưởng thức. Với cả từ giờ đổi xưng hô cho tình cảm nha~

Đêm khuya, màn chiến đấu kịch liệt qua đi, hai thân thể mướt mồ hôi tách ra nằm trên giường, trái phải hai bên bình phục hô hấp từng người.

Ngô Phàm thuận tay cầm lấy một điếu thuốc thảnh thơi hút, thời điểm mới vừa giơ tay, điếu thuốc trong tay đã bị một bàn tay lấy đi.

“Khụ khụ khụ…” Hoàng Tử Thao bị sặc đến ho ra nước mắt.

Ngô Phàm cười nhạo một tiếng:“Thế nào? Không biết hút thuốc?” Ngô Phàm lại châm một điếu khác.

“Phải cẩn trọng, hút thế này, đừng hít mạnh như vậy… Hiểu không?”

“Khụ… khụ…” Sặc muốn chết, thuốc lá này có gì hay mà hắn cứ thích hút chứ.

“Ha ha, không được thì đừng hút, hà tất miễn cưỡng chính mình.”

“Nhưng tôi muốn học.”

“Em sao lại thích học như vậy? Cái gì cũng muốn học.” Ngô Phàm nhìn thiếu niên bên cạnh, cảm thấy thú vị.

Nói cậu đơn thuần ngây ngô thì không đúng. Lúc trước khi cậu chủ động tìm hắn thì giao dịch rành mạch, giá cả minh bạch. Nhưng nếu nói cậu lòng dạ tâm kế cũng không phải. Trước mặt hắn vâng vâng dạ dạ, không biết a dua nịnh hót cũng không biết làm vui lòng người khác, lại dị thường ngoan ngoãn nghe lời, hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không. Nói không cho cậu tới tìm cậu sẽ thật sự không tới tìm. Nói cậu bán sắc giống loại người dựa vào thân thể kiếm cơm càng không đúng, khi làm việc cậu đều hiếu thắng xông pha, năng lực phi thường xuất chúng.

Thiếu niên này thật đúng là một người mâu thuẫn.

Đáng cao hứng chính là trong quan hệ giữa hai người cậu đã từ đứa nhỏ ngây ngô, thẹn thùng thuận theo trở thành thiếu niên nhiệt tình như hỏa. Xem ra cũng nhờ hắn dạy dỗ không tồi.

Khi Ngô Phàm đang nghĩ đông nghĩ tây, Hoàng Tử Thao đã lưu loát xoay người xuống giường, mặc quần áo đứng ở trước mặt Ngô Phàm, mắt hoa đào gắt gao nhìn chằm chằm hắn tựa hồ có chuyện muốn nói.

“Em có gì muốn nói sao?” Ngô Phàm nằm ở trên giường nhướng mày.

“Cái kia… tổng tài, một tháng đã tới rồi.” Hoàng Tử Thao nói xong, tâm tình thấp thỏm nhìn đối phương, bởi vì cậu không biết đối phương sẽ trả lời cậu thế nào. Nếu hắn dứt khoát lưu loát thả cậu đi, không biết trong lòng có thể có một chút tiếc nuối không.

“A? Nhanh như vậy sao… đã một tháng …” Ngô Phàm giơ tay lại hút điếu thuốc, trầm ngâm suy tư.

“Đúng vậy… đã một tháng…”

“Lại bồi tôi thêm một tháng, cho em thêm 25 vạn.” Ngô Phàm nói lời này không phải dùng ngữ khí nghi vấn mà là trực tiếp trần thuật, hắn cảm thấy đây là việc đương nhiên.

“Cái gì? 25 vạn… lại một tháng… cái kia…” Hoàng Tử Thao cảm thấy mình hẳn là đang gặp ảo giác, cậu hẳn là nên vui sao?

“Như thế nào? Chê ít? Ừm… cũng đúng, lúc bắt đầu em cái gì cũng đều không hiểu, bất quá hiện tại khá hơn nhiều, rất hợp khẩu vị của tôi. Em đủ ngoan cũng không tìm phiền toái, như vậy đi, cho em thêm mười vạn, 35 vạn” Nói xong Ngô Phàm xuống giường lấy ra một tờ chi phiếu, tuyệt bút vung lên, thêm 35 vạn, cất vào túi áo tây trang của Hoàng Tử Thao.

“Được rồi, thành giao, theo như nhu cầu.” Ngô Phàm ở trên môi Hoàng Tử Thao nhẹ mổ một chút, lôi kéo cánh tay cậu mở ra cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy.

Trong phòng, ngoài cửa, hai người.

Ngô Phàm gợi lên khóe miệng mỉm cười:“Khi tôi có nhu cầu sẽ liên hệ cho em.”

Ngoài cửa Hoàng Tử Thao như cũ đối với hắn lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.

“Được, tổng tài.”

Cửa phòng đóng lại, đồng thời cũng chặn hai tầm mắt giao nhau.

Sờ sờ chi phiếu trong túi.

Ngô Phàm, cảm ơn anh đã cho tôi một lý do thật hoàn hảo để lưu lại bên cạnh anh.

Hoàng Tử Thao ở sân bay nhàm chán đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình lớn hiển thị thời gian các chuyến bay.

Lộc Hàm cậu đồ tiểu tử thối, làm ơn có chút trách nhiệm đi, rõ ràng là chuyến bay 8 giờ tối, cậu lại gọi nói với tôi là 6 giờ, hại tôi ở đây chịu khổ chờ cậu đến tận hai tiếng.

Từ phòng chờ bước ra, một thiếu niên dáng người tinh tế trong tay đẩy một xe hành lý còn cao hơn cả người chậm rãi đi tới. Trên mặt gã đeo một cái kính mát bản rộng chỉ lộ ra sóng mũi tinh xảo cùng cái miệng đang nhai kẹo cao su, đầu đội một cái mũ dạ đỏ chói, lơ đãng lộ ra mái tóc bạch kim hơi xoăn.

Từ xa chỉ nhìn thấy một đống hành lý thong thả đi đến chỗ mình, Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ đi lên trước.

“Thằng nhãi con, cậu tám và sáu chẳng biết phân biệt nổi sao? Đi Hàn Quốc mấy năm trí lực còn không bằng học sinh tiểu học? Ở Hàn Quốc ăn nhiều đồ chua lắm sao?”

“Này này Đào Tử, hai năm không gặp xem tiền đồ của cậu kìa, còn dám ở đây nói móc Lộc gia tớ, sao? Hiện tại không cần Lộc gia tớ chiếu cố cậu rồi nên muốn tạo phản phải không.” Lộc Hàm miệng mắng, tay chân đấm đá loạn xạ trên người Hoàng Tử Thao như con gấu không đuôi.

“Cậu còn dám đánh tớ, ai… đừng nắm lỗ tai tớ… a… đau đau… tớ sai rồi.”

“Hừ, lần này tạm tha cho cậu, đi… mau đẩy hành lý cho tớ.” Ai không thể chứ Lộc Hàm là có thể khi dễ Hoàng Tử Thao.

“Tuân mệnh, Lộc gia.”

“Khởi giá, mau cùng Lộc gia ta đi dùng bữa, đồ ăn trên máy bay thật khó ăn.” Giọng Lộc Hàm đặc giọng địa phương, cũng không biết khi gã nói tiếng Hàn có thế không nữa.

Tiệm lẩu Tứ Xuyên.

“Một mâm phì ngưu, một mâm sơn dương, một mâm thịt, một mâm cá viên, một mâm tôm hoàn, một mâm huyết vịt, một mâm… một mâm… một mâm…”

Hoàng Tử Thao nhìn gã chọn món âm thầm cảm thán, còn chọn cái gì nữa, cậu trực tiếp nói phục vụ đem tất cả những món có thể ăn bỏ vào một mâm một lượt đem hết ra là được rồi không phải được rồi sao.

“Lộc gia, tiểu nhân nhu nhược muốn hỏi ngài một câu, ngài xác định ngài đi chính là Hàn Quốc chứ không phải châu Phi chứ?”

“Ta xác định cùng khẳng định.” Lộc Hàm không kiên nhẫn ném về cậu một cái xem thường.

”Thế cậu bao lâu không ăn đến thịt rồi? “

“Đừng nói nữa, lúc trước khi đi căn bản không nghĩ tới thịt ở Hàn Quốc còn đắt hơn cả vàng. Cậu nghĩ thử xem, một học sinh như tớ có thể có bao nhiêu tiền, nhìn lên thấy mì tương đen nhìn xuống cũng chỉ thấy mì tương đen, mấu chốt là nước sốt ở đây mùi vị không giống ở Bắc Kinh chúng ta, nước sốt của bọn họ là đồ ngọt, hoàn toàn là làm theo khẩu vị Hàn Quốc. Mấy năm nay thật là khổ chết tớ luôn.”

“Đào Tử, cậu xem tớ gầy chưa này, đến ma thấy tớ còn khóc lóc thương cảm nữa a~” Nói xong còn vén tay áo lộ ra cánh tay đầy đặn.

Hoàng Tử Thao âm thầm khinh bỉ, nghĩ thầm cậu khi nào mới gọi là béo đây?

Hai người trò chuyện vui vẻ, ăn càng vui vẻ.

“Đào Tử, cậu lợi hại dã man luôn, mới tiến vào công ty nửa năm đã làm ra đại kế hoạch.”

“Cậu thì sao, có tính toán gì không?”

“Đã liên hệ rồi, đến Uy Hải làm trợ lý tổng tài, trợ lý của bọn họ trước kia là biểu tỷ của tớ. Giờ biểu tỷ của tớ lại đang mang thai sắp sinh hài tử, vừa vặn trùng với lúc tớ về nước nên mới đề cử tớ vào công ty, quan trọng là vì tiểu gia tớ có tài a. Tinh thông tiếng Trung, Anh, Hàn ngôn ngữ ba nước, trực tiếp được chọn, hắc hắc…”

Chuông điện thoại vang lên, Hoàng Tử Thao từ trong túi móc ra điện thoại, tiếng chuông điện thoại nghe thật vui tai.

Trên màn hình hiển thị tên Ngô Phàm, do dự một chút, tiếp điện thoại.

“Đêm nay đến đây.” Bốn từ đơn giản dễ hiểu, lập tức cắt đứt điện thoại.

Hoàng Tử Thao thở dài.

“Sao thế Đào Tử? Có việc sao? Ai vậy? Bạn gái?”

“Cậu có thôi hóng bát quái không? Mau ăn đi, ăn xong tớ đưa cậu trở về.”

Lộc Hàm gật đầu, một trận gió cuốn mây tan tức khắc đồ ăn trên bàn bị càn quét sạch sẽ.

Nhìn Lộc Hàm ngồi trên xe taxi, hướng gã vẫy vẫy tay, nhìn theo xe rời đi. Hoàng Tử Thao xoay người bắt xe chạy về hướng khác.

Tiền cũng đã thu, đương nhiên phải đến thực hiện nghĩa vụ.

“Hôm nay sao muộn vậy?” Hoàng Tử Thao mới vừa vào cửa đã bị khẩu khí bất thiện hỏi.

“Ngại quá, hôm nay trên đường kẹt xe.” Hoàng Tử Thao ngữ khí vâng dạ đáp.

“Được, đi tắm rửa đi.” Ngô Phàm hất cằm về phía phòng tắm.

Quá trình này vẫn như những lần trước, tắm rửa, lên giường, hôn môi, vuốt ve, vận động kịch liệt liên tục đến khi hai người kiệt sức, mồ hôi đầm đìa mới thôi.

Hoàng Tử Thao chống thân thể tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn ngực bản thân đầy vết tích bị tàn sát bừa bãi đến đỏ ửng. Nhìn từng ấn ký đỏ chói sặc sỡ cùng dấu răng nhàn nhạt, có điểm bừng tỉnh, thể xác này của cậu thật sự đã quen thuộc với tư vị ái dục rồi. Từng điểm mẫn cảm trên người cũng đã sớm quen thuộc.

Quay đầu nhìn Ngô Phàm nằm bên cạnh. Hắn thật anh tuấn, cho dù hiện tại người đầy mồ hôi nằm ở nơi đó vẫn như cũ làm người ta loá mắt không thể dời mắt.

Ngẫm lại, nếu ngày ấy không bị Phác Xán Liệt hiếp bức, cậu cùng đường hết cách mới đến tìm hắn giao dịch, hai người căn bản sẽ không biện pháp ở bên nhau. Lúc đó cậu sẽ vẫn đối với hắn là kính ngưỡng thuở ban đầu? Hay như lúc này, trầm mê cùng hắn tận hưởng hoang lạc thể xác? Hay cậu sẽ thích hắn?

Xúc cảm xa lạ, mê mang tìm không thấy phương hướng, theo thói quen ôm hắn hôn môi. Những thứ này nếu không phải hắn mà là một người khác, cậu thật sự vẫn có loại cảm giác này sao?

Ngô Phàm nghiêng người ngắm nhìn Hoàng Tử Thao trần trụi tựa vào giường.

Đứa nhỏ này, hạ thân tùy tiện dùng chăn phủ lên, che kín vết tích hắn lưu lại trên người, mái tóc nghịch ngợm che khuất đôi mắt câu nhân, nhìn không ra cảm xúc, đang nghĩ cái gì?

Bàn tay to lớn Ngô Phàm choàng qua ôm lấy eo Hoàng Tử Thao thuận thế kéo cậu nằm xuống, mặt đối mặt, hai sóng mũi như sắp chạm vào nhau. Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc rối loạn, lộ ra đôi mắt xinh đẹp và cái trán no đủ, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn hắn, thật ngoan ngoãn.

“Đang nghĩ gì vậy?” Ngô Phàm vuốt mái tóc đen nhu thuận, lơ đãng hỏi.

“Không có gì. Chỉ là nghĩ một chút chuyện công trình công viên giải trí.” Hoàng Tử Thao mỉm cười nói với Ngô Phàm.

Lại là nụ cười này, thật làm hắn không thoải mái khó tả. Nụ cười có rất nhiều loại, có nụ cười máy móc dành cho người xa lạ, có phát ra từ nội tâm ở trước mặt bằng hữu vui vẻ tươi cười, còn có nụ cười buồn nôn trước mặt người yêu.

Nụ cười hiện tại của Hoàng Tử Thao dành cho hắn chính là một nụ cười tiêu chuẩn gượng gạo, hắn còn cần phải suy nghĩ cái gì? Không cần quản nụ cười của cậu có ý nghĩa gì, hắn chỉ cần biết rõ cậu ở bên hắn vì cái gì là được. Chỉ cần hiện tại còn chưa chán, cậu chịu bán, hắn tình nguyện mua, vàng thật bạc trắng, hai bên thoả thuận sòng phẳng.

“Có phải tôi nên cảm thấy may mắn vì có một nhân viên chăm chỉ như vậy không?” Ngô Phàm nhéo một chút lên mũi Hoàng Tử Thao.

“Vậy ngài sẽ không ngại tăng lương cho tôi chứ?” Hoàng Tử Thao ra vẻ lấy lòng thư thái nói.

Ha ha, tốt, thật là biết chớp lấy thời cơ. Nhưng mà không quan hệ, thứ Ngô Phàm muốn chính là loại quan hệ lợi ích rõ ràng này, chỉ cần không quá đáng, hết thảy đều có thể thương lượng. Người thông minh hiểu thế nào đúng mực, Hoàng Tử Thao xem ra là tôi coi thường em rồi, hoá ra vẻ ngây ngô bên ngoài chỉ là biểu hiện giả dối.

“Đương nhiên không ngại, chỉ cần em ở công ty có thành tích xuất sắc tôi tuyệt sẽ không bạc đãi nhân viên của mình. Đương nhiên… nếu ở trên giường em làm tôi càng vừa lòng tôi sẽ có phần thưởng khác cho em.” Môi Ngô Phàm lại ranh mãnh áp lên, đôi tay cũng không ngừng châm ngòi thổi gió lên thân thể mê người.

Ngoài cửa sổ cả mặt trăng cũng đỏ bừng, tránh ở sau đám mây đen, mưa to ào ào kéo đến.

“Bên ngoài trời mưa, đêm nay em có thể lưu lại.”

“Vậy có thể cho tôi một cái chăn không?”

“Ha ha, để tôi làm chăn của em là được rồi.”

Ôn nhu của anh chỉ làm tôi càng thêm sợ hãi, Ngô Phàm cầu anh đừng ôn nhu với tôi như vậy nữa, được không?

Công việc càng ngày càng bận rộn, mấy hôm trước trận tuyết đầu mùa rơi xuống, báo hiệu mùa đông đã tới.

Hoàng Tử Thao nhìn chằm chằm cỡ nửa ngày chi phiếu trong tay, 35 vạn, thật tình không phải một con số nhỏ, nghĩ lại có được chừng này cũng thật dễ dàng. Hoàng Tử Thao trong lòng một trận cười khổ, thôi đi, không nghĩ nhiều nữa, nếu đã nhận thì là của mình. Lò sưởi trong nhà đã cũ lắm rồi, mùa đông vừa đến trong phòng, vách tường đều lấm tấm một tầng nấm mốc màu đen, trần nhà đã bắt đầu bong tróc, để mẹ một mình ở trong căn nhà như vậy thật sự khiến cậu đau lòng, đúng lúc có món tiền này cứ dùng để mua một căn chung cư nhỏ ở quê đi.

Hoàng Tử Thao nhân mấy ngày nghỉ phép trở về quê, đáng vui mừng chính là mẹ cậu đã không còn lạnh nhạt với cậu nữa. Tuy không thể so với những người khác mẫu tử thân cận, nhưng quan hệ so với trước đã tốt rất nhiều rồi.

“Mẹ, mẹ xem căn này thế nào. Hiệu quả lấy ánh sáng rất tốt, hơn nữa cũng không sát đường, buổi tối sẽ không ồn.” Hoàng Tử Thao một bên tham quan phòng ở một bên trò chuyện với mẹ.

“Được, như con quyết định đi, con nói tốt thì chính là tốt.”

“Mẹ, đây là mua cho người mà, người phải thích mới được chứ.”

“Thích, ai nói mẹ không thích.”

Thời gian mấy ngày đều để đi mua nhà, cơ bản đã sắp xếp đâu ra đấy, kỳ nghỉ cũng vừa lúc kết thúc.

“Mẹ, con phải đi rồi, khi ăn tết sẽ về thăm người.”

“Ừm, biết rồi, trở về nhớ chú ý thân thể của mình.”

Hoàng Tử Thao giờ khắc này cảm thấy hết thảy đều đáng giá, nhiều năm như vậy mẹ cậu vẫn chưa từng dặn dò cậu một câu, thẳng đến hôm nay cậu mới cảm nhận được có mẹ là một việc hạnh phúc thế nào, thật khó khăn mới chịu đựng không khóc trước mặt mẹ.

”Mẹ, con sẽ chú ý, người cũng phải bảo trọng, con đi đây.” Nói xong cậu xoay người mở cửa bước nhanh xuống cầu thang, bởi vì cậu sợ chỉ cần đứng đó chần chừ thêm một giây nữa nước mắt lập tức sẽ rơi xuống.

Mẹ, hạnh phúc ở trước mắt rồi, hãy tin tưởng con.

Ngô Phàm hiện tại hận không thể bóp chết cái người trước mặt cố chấp đu bám trên người hắn, đường đường một đại nam nhân còn bày đặt làm nũng cái gì.

“Phàm Phàm, tôi xin cậu, đi mà.” Người nào đó như bạch tuộc quấn trên người hắn.

“Đủ rồi, cậu một vừa hai phải thôi chứ.” Ngô Phàm tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.

“Phàm Phàm, cậu thật sự thấy chết mà không cứu sao? Cậu thật tàn nhẫn tâm mà ô ô~” Người nào đó lại tiếp tục tiến hành công cuộc sét đánh không mưa.

Ngô Phàm từ trong lòng hung hăng ghét bỏ cái thứ không biết mất mặt này.

“Phác Xán Liệt cậu còn như vậy tôi lập tức làm răng trên miệng rộng của cậu toàn bộ rớt ra.”

Phác Xán Liệt nghe vậy một phen đẩy Ngô Phàm ra, đặt mông ngồi xuống sô pha, ủ rũ cụp đuôi không khiến người đồng tình, trái lại còn thấy rất buồn cười.

Ngô Phàm vuốt phẳng âu phục bị vò nát, ngồi xuống đối diện Phác Xán Liệt.

“Phác Xán Liệt, không phải tôi không giúp cậu, nhưng cậu phải biết từ trước đến giờ công và tư tôi luôn phân biệt rõ ràng.”

“Phàm, nếu tôi không phải cùng đường tôi sẽ không chạy đến cầu cậu. Chẳng lẽ cậu còn không hiểu con người tôi sao?” Phác Xán Liệt uể oải ỉu xìu.

“Cậu làm sao bị vật đến thê thảm như vậy, chẳng phải đã bảo cậu đừng ham chơi hỏng việc nữa sao.”

“Từ lần trước ăn một cú của Uy Hải, một đám lão gia các cổ đông lập tức họp lại bắt lấy nhược điểm này, nếu lần này tôi hòa nhau địa vị của tôi thật sự khó lòng giữ được, tôi không còn biện pháp mới đến cầu cậu.”

“Vậy cậu nói tôi phải làm sao giúp cậu. Đại Hằng chúng tôi cũng không phải chỉ một mình tôi cai trị, mấy lão gia hỏa của tôi cũng đâu có dễ dàng đối phó.”

“Còn một tháng nữa công trình công viên giải trí của cậu không phải sẽ tiến hành đấu thầu sao, Kim Vũ cũng sẽ đi đấu giá.”

“Cậu muốn tôi tuồn giá ra cho cậu? ’”

“Đây cũng không có gì không thể, chẳng lẽ giao vào tay Kim Vũ chúng tôi cậu không yên tâm sao? Chút thực lực ấy tôi không phải không có.”

“Cậu làm tôi thật sự rất khó xử.” Ngô Phàm có chút do dự, nói như thế nào bọn họ cũng là bằng hữu, nhưng việc này lại vi phạm nguyên tắc của hắn, nên giao cho Phác Xán Liệt hay không, thật đúng là làm khó hắn.

“Phàm, cho tôi một cơ hội, đây là lần đầu tiên tôi cầu cậu cũng là lần cuối cùng.” Phác Xán Liệt thật sự cái gì tự tôn mặt mũi đều vứt bỏ. Hai người làm bằng hữu thực lực ngang nhau, lần này gã chịu cúi người khẩn cầu, thật sự đã đến cực hạn.

Sau vài phút trầm mặc, Ngô Phàm gật đầu.

“Được, lần này tôi sẽ đáp ứng cậu, Phác Xán Liệt, tôi chỉ đáp ứng cậu lần này, không có lần sau.”

“Đương nhiên chỉ có lần này, bởi vì tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Trong mắt Phác Xán Liệt loé ra thần sắc kiên định, về sau gã sẽ không bại trong tay bất cứ kẻ nào, bất cứ kẻ nào…

Có một loại ăn ý gọi là đồng bệnh tương liên, khi Ngô Phàm bị Phác Xán Liệt tra tấn đồng thời Hoàng Tử Thao cũng gặp một Lộc Hàm vô tình tàn phá, bằng hữu của hai người cũng “thật tốt.”

“A!!! Đào Tử, Hoàng Đào Đào Hoàng Đại Đào… cậu nhất định phải giúp tớ.” Lộc Hàm lại làm một bộ gấu không đuôi đu bám trên người Hoàng Tử Thao.

“Lộc Hàm, không phải tớ không muốn giúp cậu, nhưng tội đánh người là tội hình sự đó, cậu nhẫn tâm để tớ bị bắt bỏ vào tù sao?” Hoàng Tử Thao rất muốn bóp chết cái thằng nhãi con này.

“A!! Tớ mặc kệ, cậu không phải có võ thuật sao, cậu phải giúp tớ giáo huấn tên Kim Chung Nhân khốn kiếp kia.” Lộc Hàm dùng thanh âm cao vút ở bên tai Hoàng Tử Thao điên cuồng gào thét.

Hoàng Tử Thao một cái xoay lưng lập tức đem con yêu nghiệt thành tinh này ném xuống sô pha. Thượng đế à, mau tới mang cái tai họa này đi đi.

“Lạn Tiểu Đào, ngay cả cậu cũng khi dễ tớ sao, mệnh của tớ sao lại khổ như vậy a.” Lộc Hàm ở trên sô pha lăn lộn ăn vạ.

“Hắn rốt cuộc khi dễ cậu thế nào, bị chỉnh sao?”

“Tên Kim Chung Nhân chết tiệt kia rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến chọc tức tớ, không phải kêu tớ pha trà thì là muốn tớ pha cà phê. Quá phận nhất chính là còn bắt tớ giúp hắn sửa máy tính, sửa ghế dựa, sửa bóng đèn, nima a, không một khắc để tớ an ổn. Con mẹ nó, tưởng tớ là Doraemon sao, cái gì cũng làm được. Đáng chết nhất là nếu không véo mặt tớ thì lại vặn eo tớ, con mẹ nó, tiểu gia tớ là đàn ông thuần khiết, tưởng là nữ sinh hai sao còn muốn ăn đậu hủ, nima a, Kim Chung Nhân, ta nguyền rủa mi@##@! ··##%¥¥%%##·”

Lộc Hàm đứng ở trên sô pha một tay bóp bình trà răng rắc, một bên mắng to Tam Tự Kinh.

Hoàng Tử Thao trợn tròn hai mắt đến tận trời, ai đó có thể nói cho tôi biết vì sao gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này lại có thể nói ra những lời ác độc khó nghe như vậy không!

Chỉ có thể nói ai bảo hai người kết giao bằng hữu bừa bãi chi.

Phiến mông nhô cao theo tiết tấu của thứ vũ khí sắc bén nóng rực từng đợt nảy lên. Vòng eo mạnh mẽ dụ hoặc càn quét bừa bãi, đường cong rõ ràng mỗi một chỗ đều trêu chọc dục vọng khát cầu. Ngô Phàm híp mắt nhìn người đang phập phồng lên xuống trên người mình, bàn tay to lớn kéo cổ đối phương đến gần, áp lên đôi môi sớm bị hắn cắn nát từ trước đã bắt đầu sưng đỏ, hai đôi môi vừa chạm vào, đầu lưỡi mềm mại lập tức điên cuồng trao đổi nước bọt.

“Ô… ân… ân…” Tiếng rên rỉ ái muội thoát ra từ miệng Hoàng Tử Thao càng gợi lên thú tính của người dưới thân.

Đôi tay Ngô Phàm dùng sức bóp chặt vòng eo cậu, mạnh mẽ hướng về phía trước đâm vào, người phía trên khó nhịn ưỡn ra cái cổ duyên dáng.

“Ách… đừng… như vậy… ân ·· không được.” Giọng nói Hoàng Tử Thao đã vỡ vụn thành từng mảnh.

Ngô Phàm một cái xoay người lập tức đem đối phương giam cầm dưới thân, nâng đôi chân thon dài gác lên vai mình, đôi tay chống hai bên sườn cậu, hạ thân dùng sức đĩnh động, cúi đầu tìm kiếm đôi môi quyến rũ, không ngừng cướp lấy dưỡng khí đối phương

“Ân… ân… Ưm…A~”

Khi đến cao trào Hoàng Tử Thao bất giác ưỡn cong eo về phía trước, độ cong mỹ lệ như một cây cung kéo căng.

Một trận ấm áp phun lên bụng Ngô Phàm, thiếu niên dưới thân thân thể xụi lơ nằm vật trên giường, hắn ở trong cơ thể cậu đâm thêm vài cái, tinh dịch nóng bỏng bắn ra lưu tại trong cơ thể cậu.

“Bang” Thiếu niên thuần thục cầm bật lửa đốt một điếu thuốc, đặt ở bên miệng hút.

Ngô Phàm từ trong tay cậu đoạt lấy điếu thuốc, đặt ở miệng mình hung hăng hút một ngụm, trong khoang miệng mùi vị của thuốc hoà vào hương vị của Hoàng Tử Thao.

Hai người lẳng lặng nằm trên giường, bình phục nhịp tim đập mãnh liệt sau một hồi vận động.

Không biết từ khi nào, thiếu niên đã có thể thuần thục hút thuốc, không giống lần đầu tiên chật vật ho khan.

Không thể không nói Hoàng Tử Thao đã thay đổi rất nhiều, ở trên giường cậu càng ngày càng tích cực chủ động, không còn vẻ ngây ngô thẹn thùng lúc ban đầu. Cậu hiện tại ở trên giường tư thái gợi cảm liêu nhân, hiểu được làm sao khơi gợi dục hoả trong người hắn, biết toàn thân mỗi một chỗ mẫn cảm của hắn, cũng càng biết lấy lòng hắn.

Ở trong công ty công trạng cậu lập cũng càng ngày càng nhiều, cho dù cậu không nói Ngô Phàm cũng sớm đã nghe được, xác thật là một nhân tài hiếm có khó tìm. Kỳ quái chính là đến bây giờ Ngô Phàm cũng không rõ lắm cậu vì sao lại phải chọn con đường này.

Phục hồi tinh thần lại, nghe được âm thanh mặc quần áo tất tất tác tác. Thật sự rất nghe lời, trừ bỏ hai lần ngoại lệ kia, cậu chưa từng yêu cầu qua đêm lại. Vô luận trễ thế nào, tối hôm qua mệt bao nhiêu cậu đều sẽ không cần hắn nhắc nhở tự mình mặc quần áo rời đi.

“Tổng tài, tôi đi đây.” Vẫn như cũ là giọng nói mềm mại, ở màn đêm yên tĩnh phi thường dễ nghe.

“Em là người ở đâu?”

“Ân? A… tôi là người Thanh Đảo, quê tôi ở Thanh Đảo”

“Vậy sao, khó trách, luôn cảm thấy khi nói chuyện em đều mang chút khẩu âm, tôi nghe nhưng lại không đoán được là người ở đâu.”

Nghe vậy trên mặt cậu mang theo một biểu tình thất bại, ai, Ngô Phàm cũng không biết vì sao hắn lại rất cao hứng khi nhìn cậu như vậy, đứa nhỏ này thật đặc biệt.

“Tổng tài, khẩu âm nghe nặng lắm sao? Tôi còn tưởng rằng tiếng phổ thông của tôi đã nói chuẩn lắm rồi… Tôi sẽ bỏ.” Biểu tình có chút ảo não nói.

“Ha ha, không phải rất nặng, chỉ là có một chút thôi. Không sao cả, nghe cũng rất thoải mái.” Ngô Phàm nhướng mày với cậu.
Ngoài ý muốn thấy vẻ khó hiểu của cậu.

“Thôi bỏ đi, không có việc gì, em đi đi.”

“Được, tổng tài, ngủ ngon.” Lại là tất cung tất kính trả lời cộng thêm nụ cười tiêu chuẩn quen thuộc

Nụ cười chết tiệt này quá chói mắt, Hoàng Tử Thao nụ cười của em quá chói mắt rồi.

Bên ngoài trắng xoá một mảnh, bông tuyết trắng muốt ngày ngày rơi xuống thế gian, không hề có ý đình chỉ.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh.

“Merry Chrismas”

Giáng Sinh vui vẻ.

Hoàng Tử Thao hít cái mũi che chăn nằm ở trên giường, cảm mạo chết tiệt còn chưa chịu hết. Thuốc cũng đã uống cơm cũng đã ăn, nhưng vẫn không thấy công hiệu. Ban ngày là sốt nhẹ, đêm vừa kéo đến lại sốt cao, tuy rằng thân thể cậu vẫn luôn khoẻ mạnh, nhưng mấy ngày này mơ mơ màng màng sốt cao đến người làm bằng sắt cũng chịu không nổi nữa là, đầu vẫn luôn ong ong bức bách.

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa bị mở ra.

“Đào Tử, còn sốt sao? Tớ vừa mua cho cậu cháo gạo Hương Gia, dậy ăn chút đi” Lộc Hàm đi vào, mấy ngày nay ít nhiều đều là gã chiếu cố cậu.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là có chút mệt.” Hoàng Tử Thao khoác chăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường tiếp nhận cháo Lộc Hàm đưa qua

Cái muỗng trong tay không ngừng đảo qua đảo lại, ngụm có ngụm không ăn.

Tay Lộc Hàm đáp trên trán cậu “Ba” một tiếng rút về như phải bỏng.

“Ai má ơi, bỏng chết người.”

Hoàng Tử Thao trừng gã, không quan tâm tiếp tục ăn cháo.

“Ha ha, giỡn cậu chút thôi mà, nhìn cái mặt cậu tử khí trầm trầm kia, còn may cuối cùng đã hạ sốt, mấy ngày nay cậu làm tớ sợ muốn chết.” Lộc Hàm lấy đâu ra một quả táo vừa nói vừa gặm. Táo này gã vừa mua hôm qua, mắc lắm đó, trùng hợp vì ngày hôm qua là đêm Bình An nên quả này liền có mỹ kỳ danh gọi bình an quả, tổng cộng mua hai quả tốn hết của gã 50 euro, ngày hôm qua gã một hai buộc Hoàng Tử Thao ăn một quả, bảo ăn xong sẽ bình an, bệnh cũng mau khỏi.

“Mấy ngày nay tâm tình của cậu không tồi a? Không nghe cậu tụng Tam Tự Kinh nữa.”

“Thiết, tiểu gia tớ lười chấp nhặt với tiểu nhân.”

“Lộc Hàm, này không giống cậu chút nào, chẳng phải cậu luôn bảo có thù oán tất báo sao, sao giờ lại rộng lượng như vậy a?” Hoàng Tử Thao nghĩ thầm người khác không hiểu biết cậu, tớ còn không hiểu biết cậu sao? Lộc Hàm nhà cậu chính là kiểu người một chút mệt đã ăn không được.

“Hắc hắc, thật ra là vì hắn đã thêm cho tớ hai tháng tiền lương”

Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ lại trừng hắn một cái.

“Lộc gia của tôi ơi, là ai mấy ngày hôm trước nói cái gì tiểu gia tớ không làm, sĩ khả sát bất khả nhục linh tinh”(1)

“Hắc hắc, đó chỉ là nói linh tinh mà thôi, ai có thể chịu nổi sức cám dỗ của tiền chứ, còn nữa kỳ thật tên Kim Chung Nhân kia cũng không quá khi dễ tớ như vậy. Cậu nghĩ xem hiện tại tìm việc khó muốn chết, ông chủ nào mà chẳng giống nhau, đổi nơi khác lỡ như còn không bằng nơi này thì sao, cậu nói đúng không.”

“Đúng đúng, tất cả đều là cậu nói thôi. Được rồi, tớ ngủ, đi hay ở lại tùy cậu.” Hoàng Tử Thao che chăn lại nằm xuống.

“Hoàng Tử Thao, cậu là cái đồ không có lương tâm, qua cầu rút ván. Không nghĩ xem mấy ngày nay là ai đưa cơm cho cậu, là ai chiếu cố cậu.” Lộc Hàm giương nanh múa vuốt.

“Hôm nay tớ không còn chỗ để đi rồi, ở lại chỗ cậu nhé.” Bay lên giường Hoàng Tử Thao.

“Này, cậu làm gì vậy? Đừng có đoạt chăn của tớ chứ, tớ là người bệnh mà.”

“Tiểu gia không quản.”

“···‘

“Đào Đào ngoan~”

“···”

Lễ Giáng Sinh vui vẻ.

Không có quà của ông già Noel lại có một con tuần lộc nhãi con bồi bên cạnh tôi.

Đêm nay ai đang ở bên anh vậy, Ngô Phàm?

Quán bar ồn ào tiếp tục buổi party điên cuồng, lễ Giáng Sinh làm sao có thể thiếu party được chứ.

Phác Xán Liệt ôm ấp mỹ nữ cùng nàng nhảy nhót điên cuồng, trong phòng còn có vài doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng trong thương giới, từng người đều ôm tình nhân xinh đẹp trong lòng, uống rượu vung quyền.

Ngô Phàm nâng ly rượu trong tay một hơi cạn sạch. Trời mới biết hắn hôm nay vì cái gì lại tới tham gia cái party chết tiệt này. Toàn là một đám a dua nịnh hót nhìn đến phiền lòng bực bội, bất đắc dĩ ngại mặt mũi, chỉ có thể cười cười có lệ. Nữ nhân bên người này cũng không biết do ai an bài, mùi nước hoa nồng nặc đến nỗi làm hắn đau đầu.

Ngô Phàm đứng dậy mỉm cười với nữ nhân:“Ngại quá, tôi đi vệ sinh.”

Cảm xúc hiện tại của Ngô Phàm đã hỏng bét rồi nhưng hắn vẫn phải duy trì phong độ của bậc thượng lưu. Ngô Phàm còn trẻ như vậy đã rong ruổi trên thương trường cũng không phải không có đạo lý, hắn vĩnh viễn không cho người khác đoán ra cảm xúc thật của mình, bất luận xảy ra việc gì hắn đều chỉ một bộ gợn sóng bất kinh, cho dù trong lòng đối với một người hận thấu xương hắn cũng có thể cùng người kia chuyện trò vui vẻ.

Ngô Phàm đi ra phòng, tay kéo cà vạt, đến trước quầy bar ngồi xuống gọi một ly rượu mạnh.

Tiếp nhận ly rượu trước tiên lướt qua một ngụm, lang thang không có mục tiêu nhìn về bốn phía, cách đó không xa một thiếu niên trẻ tuổi làm động tác nâng chén với hắn, Ngô Phàm mỉm cười đáp lễ y.

Thiếu niên đứng dậy đến bên cạnh hắn, câu hỏi quen thuộc:“Một mình?”

“Đúng vậy, một mình.”

Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu, Ngô Phàm đứng dậy đi ra quán bar, thiếu niên theo sát sau đó.

Phòng khách sạn.

Trên mặt đất quần áo vứt vương vãi từ ngoài cửa cho đến mép giường, hai đôi giày da tùy ý ném trên mặt đất.

“A~ A~ Anh thật mạnh. Ân… dùng sức làm em.” Thiếu niên dưới thân mị nhãn như tơ lớn tiếng rên rỉ.

“Đừng dừng lại… nhanh nữa…”

Không biết vì sao Ngô Phàm nghe vào tai lại cảm thấy dị thường nôn nóng.

Đúng vào thời điểm cao trào lần nữa nghe y rên rỉ tức khắc không còn hứng thú, cảm giác người dưới thân không có gì để khen. Vừa rồi còn cảm thấy y thật hấp dẫn, hiện tại một chút hứng thú cũng không nhấc lên nỗi, qua loa làm xong, vứt áo mưa xuống đất, đi vào phòng tắm.

Lúc tắm Ngô Phàm không khỏi một trận ảo não, khi cùng thiếu niên xa lạ làm tình cư nhiên lại nhớ tới thanh âm mềm mại của Hoàng Tử Thao cùng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn câu hồn.

Lau khô thân thể, mặc quần áo, Ngô Phàm rời khỏi khách sạn.

Mấy ngày hôm trước ở công ty nghe nói Hoàng Tử Thao bị cảm mạo xin nghỉ phép, vì hắn suy nghĩ cho sức khỏe cậu nên mấy ngày nay cũng không tìm.

Nghĩ lại đã vài ngày, bị cảm chắc cũng nên khỏi rồi chứ?

Móc di động ra, nhập dãy số quen thuộc.

“Alo.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm dễ nghe quen thuộc.

“Là tôi, thế nào? Đã hết bệnh chưa.”

“Ân… Ổn rồi.” Giọng mũi nồng đậm chứng tỏ người kia còn chưa tỉnh ngủ, nghe vào lại phá lệ thoải mái.

“Ừ… Không có việc gì, ngủ đi… Giáng Sinh vui vẻ…” Nói xong Ngô Phàm tắt điện thoại.

Đứa nhỏ này khi nói chuyện vẫn còn chứa khẩu âm Thanh Đảo, nghe vào thật sự thực thoải mái.

Thu hồi di động, Ngô Phàm âm thầm mỉm cười, khởi động xe quay về chung cư.

Buổi sáng Hoàng Tử Thao cầm lấy di động xem nhật ký trò chuyện. Hoá ra không phải mộng, hoá ra tối hôm qua Ngô Phàm thật sự đã gọi điện thoại cho cậu.

Tối qua cậu nửa mơ nửa tỉnh nhớ hình như có nhận điện thoại của hắn, còn hoảng hốt nghe hắn nói Giáng Sinh vui vẻ, vốn cứ tưởng rằng mình nằm mơ, không nghĩ tới lại là thật.

Ha, kỳ thật có lúc hiện thực còn đẹp hơn mơ nữa.

Trong phòng hội nghị đang thương thảo những chi tiết cuối cùng về công viên giải trí.

Ngô Phàm nhìn thiếu niên trên bục tự tin giảng giải từng chi tiết một của phương án. Bởi vì bị cảm nên thanh âm nhu thuận mang theo một chút khàn khàn, cho dù rất cẩn thận sửa phát âm nhưng trong lúc vô ý vẫn vô thức nói giọng địa phương Thanh Đảo. Ngô Phàm bất giác gợn khóe môi lộ ra một mạt ý cười, màn này trong mắt những cổ đông khác lại biến thành Ngô tổng đối với biểu hiện của nhân viên này chắc hẳn rất vừa lòng.

Cũng đúng, năng lực của cậu trai trẻ này quả thực khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, hiện tại cả Ngô tổng cũng rất thưởng thức, trưởng phòng nhân sự bắt đầu cân nhắc xem có nên thăng chức cho Hoàng Tử Thao không.

Mọi người không ai biết được nguyên nhân chân chính khiến Ngô đại tổng tài ban một nụ cười chỉ là vì khẩu âm địa phương của người nọ. Tâm tư tổng tài các ngươi làm sao mà hiểu được.

“Tôi cảm thấy lần thăng chức này hẳn là nên cho người mới một cơ hội, không thể chỉ mãi nâng người cũ trong công ty.” Lưu chủ nhiệm phòng nhân sự nói.

“Không biết các vị cổ đông nghĩ như thế nào, mạo hiểm bắt đầu dùng người mới đương nhiên là tốt, nhưng có vài thứ người mới sao có kinh nghiệm được.”

“Năng lực rất quan trọng, nhưng cũng phải xem quan hệ xã giao thế nào đã.”

”Quan hệ xã giao có thể chậm rãi bồi dưỡng, không thể một mặt chèn ép người mới.”

Mọi người ngươi một câu ta một ngữ thảo luận nên giao chức giám đốc bộ phận khai phá thị trường còn trống cho ai.

Ngô Phàm lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận, kỳ thật hắn cũng đang do dự. Hai người ai cũng có ưu điểm, cũng có tương đối khuyết điểm, một người là vừa làm nên dự án lớn Hoàng Tử Thao, một người khác là có phong phú kinh nghiệm hơn nữa nhân mạch rất rộng Lý Mân Vũ, chọn ai đều khó định.

“Nếu không biểu quyết đi” Lưu chủ nhiệm phòng nhân sự kiến nghị.

“Chọn Hoàng Tử Thao mời giơ tay.”

“1…2…3…4…11… Được, 11 vị.”

“Chọn Lý Mân Vũ mời giơ tay.”

“1…2…3…4…11… Cũng là 11 người.”

“Tổng tài, ngài còn chưa bỏ phiếu.”

Ngô Phàm suy nghĩ một chút, buột miệng thốt ra:“Hoàng Tử Thao”

“Tốt, đã có kết quả, Hoàng Tử Thao được tuyển làm giám đốc đối ngoại.”

Ngô Phàm âm thầm tự nhủ, đây tuyệt đối không phải là công tư bất phân, tuyệt đối không phải.

Hoàng Tử Thao, tôi chỉ đơn giản muốn biến em trở thành phụ tá đắc lực của tôi.

Sau khi tiếp nhận hết tất cả chúc mừng từ mọi người, Hoàng Tử Thao thần thái vui vẻ đi xuống bãi đỗ xe ngầm, bởi vì Ngô Phàm đang ở nơi đó chờ cậu.

Ngô Phàm ngồi trong xe từ rất xa đã thấy Hoàng Tử Thao hưng phấn đi đến, ha ha, một người nếu đang cao hứng lúc đi đường cũng có thể nhìn ra.

Mở cửa xe, Hoàng Tử Thao ngồi vào ghế phụ, cao hứng đến nỗi đuôi mắt cũng mang theo ý cười.

“Tổng tài, tôi thăng chức rồi, giám đốc bộ phận khai phá đó.” Ngữ khí ngày thường mềm mại nhẹ nhàng cũng cao hơn.

“Cái này tôi đã biết rồi. Rất tốt, làm không tồi, phải không ngừng cố gắng.” Mặt Ngô Phàm giờ phút này cũng giống cậu đầy ý cười, so với một Ngô Phàm lúc nào cũng trưng ra bộ mặt than kia cũng coi như tiến bộ.

“Để khen thưởng nhân viên của mình chuyên nghiệp như vậy, còn có chúc mừng em thăng chức, tôi có quà muốn tặng cho em.” Ngô Phàm không biết khi hắn nói ra những lời này vô thức lộ ra sủng nịch.

“Quà? Quà cho tôi sao? Là cái gì?” Hoàng Tử Thao thật sự không nghĩ tới Ngô Phàm sẽ tặng quà cho cậu, cậu cứ cho rằng hôm nay giống như trước đây trực tiếp về nhà hắn, sau đó lên giường làm việc nên làm.

“Ha, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm chiều xong sẽ nói với em.” Ngô Phàm một bên lái xe một bên quay sang nói với cậu.

“Muốn ăn cái gì? Tôi mời.” Ngô Phàm quay đầu dò hỏi, lần nữa đối diện với nụ cười vô ưu vô lo của Hoàng Tử Thao làm Ngô Phàm trong nháy mắt thất thần. Nụ cười như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, mi mắt cong cong, miệng lộ ra tám viên tiểu bạch nha đáng yêu, điều khiến hắn chân chính động tâm chính là khi Hoàng Tử Thao cười, trong mắt có hắn.

“Được tthăng chức vui vẻ đến vậy sao?”

“Ân… Đúng vậy… Rất vui vẻ.” Càng vui hơn chính là có thể cùng anh ăn cơm, có thể cùng anh xuất hiện ở một nơi khác, chứ không chỉ là giường nhà anh.

“Muốn ăn cái gì? Món ăn Quảng Đông? Nhật Bản? Hay cái khác?”

“Thịt nướng đi, thịt nướng được không?” Hoàng Tử Thao nghĩ thầm chỉ cần không ăn đồ Nhật Bản còn lại cái gì cũng được.

“Thịt nướng? A… cũng được.”

Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Tử Thao, Ngô Phàm rẽ trái rẽ phải cuối cùng dừng lại trước cổng một nhà hàng thịt nướng nhỏ. Nhìn từ ngoài cửa đã thấy nhà hàng này không thể tính là lớn, không khỏi nhăn lại mày. Bức tường loang lổ còn có cách đó không xa một cái thùng rác loạn thất bát tao, tất cả đều làm Ngô Phàm hoài nghi đây có đúng thật là nơi có thể ăn không.

“Tổng tài, xuống xe đi, thịt nướng ở đây ăn rất ngon.” Hoàng Tử Thao như trước hưng phấn nói.

“Được, em đi vào trước đi, tôi đỗ xe xong sẽ theo vào."

Ngô Phàm tâm không tình lòng không nguyện đi vào nhà hàng thịt nướng.

Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một bàn nướng thịt bằng than. Ngô Phàm một tay cởi bỏ cà vạt, nhìn xung quanh mỗi bàn đều ngồi vây quanh vài người, lớn tiếng bắt chuyện lại còn to mồm uống rượu, mày càng nhăn càng sâu.

“Tổng tài, anh nếu không thích nơi này vậy chúng ta đổi nơi khác đi.” Hoàng Tử Thao cẩn thận hỏi.

“Không cần, nơi này khá tốt, em chọn đồ ăn đi.” Ngô Phàm nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu lại thấy không thoải mái. Chỉ cần cậu thích vậy thì cứ thỏa mãn cậu đi, hoàn cảnh này hắn vẫn có thể chịu đựng.

Đại thẩm đãi khách cầm thực đơn đến bàn bọn họ.

“Nha, tiểu Đào,  lâu rồi không tới nha, vị này chính là bằng hữu của con sao?” Đại thẩm vừa thấy Hoàng Tử Thao liền nhiệt tình chào hỏi.

“Đào? Cái gì Đào? Ân?” Ngô Phàm thầm nghĩ Hoàng Tử Thao, nhũ danh của em gọi là Đào sao tôi lại không biết. Cả đại thẩm này cũng biết, vì sao tôi lại không biết?

“Dì à, dạo trước công việc bận quá nên con mới không có thời gian đến đây, thật sự muốn ăn thịt nướng của dì lắm rồi. Vị này chính là tổng tài của con, dì hôm nay phải đem thịt ngon nhất cho con nha.”

“Không thành vấn đề, dì sẽ chọn đồ tốt nhất cho con.” Đại thẩm nói xong chân nhanh nhẹn vào sau bếp chuẩn bị.

“Nhũ danh của em là Đào à?” Ngô Phàm nhướng mày, buồn cười nhìn cậu.

“Đúng vậy, bằng hữu của tôi đều gọi như vậy, bởi vì tên của tôi là Thao phát âm giống Đào, cho nên gọi thế.” Hoàng Tử Thao gãi đầu, lộ ra nụ cười ngại ngùng.

“Ừ, rất xứng với em.”

Hai người sau khi ăn uống no đủ mới rời khỏi nhà hàng thịt nướng.

“Tổng tài, không phải nói có quà cho tôi sao?” Trong lòng Hoàng Tử Thao có điểm chờ mong muốn biết món quà này đến tột cùng là cái gì.

“Về sau khi không có ai cứ gọi tôi là Kris, Kris là tên tiếng Anh của tôi.”

"A… đã biết, tổng tài… A, không phải…Kris "Hoàng Tử Thao ở trong lòng yên lặng niệm. Kris…Kris…

“Ha ha, tới rồi, tiểu Đào mau xuống xe” Ngô Phàm rất tự nhiên gọi nhũ danh của Hoàng Tử Thao

Là bãi đỗ xe lộ thiên của chung cư.

“Thế nào? Thích không? Tôi cảm thấy màu đen rất xứng với em."

Hoàng Tử Thao nhìn chiếc Paladin màu đen mới tinh đỗ phía trước quả thực không thể tin được.

“Thật là tặng tôi sao? Quá đắt, tổng… không…Kris, tôi không thể nhận."

Ngô Phàm kéo tay Hoàng Tử Thao qua thả chìa khóa xe vào trong tay cậu.

“Đây là quà, phải nhận lấy. Chỉ cần em thích, đắt thế nào tôi cũng nguyện ý tặng cho em.”

Ngô Phàm kéo Hoàng Tử Thao ngồi trên xe:“Thử thể nghiệm một chút.”

“Không được, tôi còn chưa có bằng lái!”

“Vậy sao? Như vậy đi, không sao, chúng ta có thể thể nghiệm một chút công năng khác của xe này được không?”

“Ân? Là cái gì vậy?”

“Tỷ như giảm chấn, chống chấn động công năng.”

“Cái… cái gì…?”

“Tiểu Đào… đừng nhúc nhích.”

“Ô… ngô~”

Đêm nay rõ ràng không có ánh trăng, Ngô Phàm sao lại hóa sắc lang thế này?

Có vài thứ lặng lẽ thay đổi, chỉ là hai người không phát hiện ra.

(1) Sĩ khả sát bất khả nhục: Quân tử thà chết chứ không chịu nhục

Editor: Dễ thương quá hụ hụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top