Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Oan gia ngõ hẹp & gặp dịp thì chơi.

Hai hôm sau chính là ngày công khai đấu thầu công viên giải trí, buổi sáng thuộc cấp tài vụ định giá thầu giới hạn giao cho Hoàng Tử Thao. Chính Hoàng Tử Thao cũng không biết, trước mặt mọi người đem nó khóa vào két sắt, chỉ có nhà thầu nào thiên tài lắm mới có thể biết được giá quy định rốt cuộc là bao nhiêu, tuyệt đối công bằng.

Buổi tối hẹn Lộc Hàm ăn cơm, nơi gã đặt chỗ rất cao cấp, là nhà hàng gia đình Quảng Đông. Trước kia Hoàng Tử Thao đã từng nghe nói qua, nhưng chưa có dịp vào. Đến quầy tiếp tân, phục vụ tiểu thư nói với cậu:“Vị trí Lộc tiên sinh đặt là tầng 2 phòng 206.”

Hoàng Tử Thao đẩy cửa đi vào, thấy bên trong trừ bỏ Lộc Hàm còn có một người.

“Tử Thao, cậu đã đến rồi.” Hôm nay Lộc Hàm gọi tên cậu chứ không phải ngoại hiệu.

“Sốt ruột chờ phải không? Trên đường tắc xe, sao cậu không nói với tớ cậu mang bằng hữu tới, nếu biết tớ đã đến trước thời gian, để bằng hữu của cậu chờ lâu thật ngại quá.” Hoàng Tử Thao nhìn về phía người kia, y cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.

“Tử Thao, tớ giới thiệu một chút, vị này chính là tổng tài Uy Hải, Kim Chung Nhân” Lộc Hàm đứng ở giữa hỗ trợ giới thiệu.

“Xin chào, rất vui được gặp cậu.” Y chủ động vươn tay.

“Kim tổng, tôi cũng rất vui khi gặp anh” Cậu cũng bắt tay với y.

Kim Chung Nhân này dáng vẻ đường đường, giữa mày một cổ anh khí, nhìn qua đã biết là người khôn khéo. Hoàng Tử Thao quay đầu nhìn về phía Lộc Hàm, gã nhếch miệng cười, ý tứ trong nụ cười này cậu quá hiểu, ý chính là gã bị buộc, gã không phải tự nguyện mang Kim Chung Nhân tới.

“Kỳ thật là hôm nay tôi muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, cho nên mới bảo Lộc Hàm mang tôi tới đây.” Khi nói chuyện y duỗi tay rót rượu vào ly cậu.

“Hoàng Tử Thao tôi thực vinh hạnh có thể làm bằng hữu với Kim tổng.” Nguyên nhân bên trong Hoàng Tử Thao đã đoán được tám chín phần, nhưng anh nếu không nói toạt ra tôi cũng sẽ giả vờ không biết.

“Ha ha, nếu đều là bằng hữu cũng đừng kêu tôi cái gì Kim tổng, gọi Kim Chung Nhân là được”

“Vậy được, tôi cũng sẽ không câu nệ lễ tiết.”

Lúc ăn cơm Hoàng Tử Thao cùng Kim Chung Nhân khách sáo tới khách sáo đi, Lộc Hàm ở một bên chỉ lo vùi đầu ăn, một câu cũng chưa nói, thật hiếm khi gã an tĩnh như vậy.

“Kỳ thật, hôm nay tới đây tôi có một việc muốn thỉnh cậu hỗ trợ. Đương nhiên, con người của tôi từ trước đến giờ đối với bằng hữu luôn đủ hậu đãi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bằng hữu.” Y rốt cuộc bắt đầu đi vào chủ đề chính.

“A? Lời này nói ra quá khách khí, tôi có thể giúp đỡ được gì cho anh đâu.” Cậu cười cười nhìn y, nói.

“Ha, đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ngày mai là ngày công trình công viên giải trí của các cậu mở thầu, Uy Hải chúng tôi cũng sẽ đấu thầu, theo tôi được biết người phụ trách niêm giá lần này là cậu, cho nên muốn thỉnh cậu giúp một chút.” Y cuối cùng trực tiếp nói rõ.

“Tôi cũng có lòng nhưng thực sự không giúp gì được, việc này tôi không giúp được anh.” Hoàng Tử Thao sảng khoái cự tuyệt.

“Đều là bằng hữu cũng đừng như vậy, có tiền mọi người cùng nhau kiếm không phải tốt sao? Huống hồ cậu và Lộc Hàm lại là bằng hữu nhiều năm, hai người các cậu tôi đều sẽ không bạc đãi ai.”

“Kim tổng, việc hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng phát sinh, chúng ta vẫn nên đợi ngày mở thầu gặp lại đi.” Hoàng Tử Thao đứng lên ý bảo phải rời đi.

“Ha ha, nếu như vậy cũng không sao, bất quá hy vọng chúng ta về sau còn có cơ hội hợp tác.” Y thần thái tự nhiên nói.

Không hổ là Uy Hải tổng tài, thật là khéo đưa đẩy, tích thủy bất lậu (1)

“Đương nhiên, nếu có hạng mục tốt Đại Hằng chúng tôi sẽ nguyện ý cùng Uy Hải hợp tác, xin lỗi không tiếp được Kim tổng, tôi đi trước.”

“Được, tôi đây không tiễn, cứ để bằng hữu Lộc Hàm đưa cậu là được.”

Hoàng Tử Thao và Lộc Hàm một trước một sau ra khỏi nhà hàng, Lộc Hàm ở phía sau chạy vài bước đuổi theo.

“Đào Tử, tớ biết cậu không vui. Tớ thật không có ý gì khác, tớ cũng không muốn ép cậu giao dịch với y, tất cả do y biết tớ và cậu quen nhau nên muốn tớ dẫn y lại đến, cậu cũng biết tớ chỉ là trợ lý…” Lộc Hàm thật sự sợ cậu hiểu lầm, sợ cậu sinh khí, nôn nóng giải thích.

“Được rồi, Lộc Hàm, đừng nói nữa. Tớ không trách cậu, cũng không giận cậu, việc hôm nay tớ coi như không phát sinh.”

“Thật sự?” Gã trừng mắt nhìn cậu hỏi.

“Thật sự.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Thật…”

“Được rồi, cậu có thấy phiền hay không.”

“Ha ha, được, không chọc cậu nữa” Mặt mày hớn hở.

“Tớ phải đi đây, có thời gian gặp lại.”

Hoàng Tử Thao phất phất tay, nhìn gã trở lại nhà hàng.

Cậu xoay người mở cửa Paladin, đến chung cư Ngô Phàm.

Tình sự qua đi, Ngô Phàm nằm ở trên đùi Hoàng Tử Thao lười biếng hút thuốc, cậu từ trong miệng hắn đoạt được, bỏ vào miệng mình hít mây nhả khói.

“Hôm nay tôi gặp Uy Hải tổng tài Kim Chung Nhân.” Cậu dùng tay cuốn lọn tóc hắn, hắn ngẩng mặt nhìn về phía cậu.

“Ân? Em quen y sao? Gặp ở đâu?” Hỏi dồn dập.

“Tôi có người bạn làm việc chỗ y nên hôm nay y mượn người bạn này tới gặp tôi, ở nhà hàng Quảng Đông đường số 13.”

“Y tìm em có chuyện gì?” Hắn ngồi dậy nhìn cậu.

“Anh nói xem, còn không phải vì giá thầu công trình ngày mai sao, y biết tôi phụ trách, cho nên tới tìm tôi tiết lộ tin tức cho y.” Hoàng Tử Thao thành thật trả lời.

“Em trả lời y thế nào?” Hắn nheo mắt, ánh mắt này làm cậu rất không thoải mái.

“Tôi đương nhiên không đáp ứng y.”

Hắn nhìn chằm chằm cậu một hồi, ha ha cười, bàn tay đặt lên đầu cậu vò loạn.

“Anh dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm tôi làm gì? Anh không tin tôi?” Cậu có điểm ảo não gạt bàn tay hung ác.

“Tôi đương nhiên không hoài nghi em, nếu em đã đáp ứng rồi sẽ không nói với tôi, đúng không?” Hắn lấy lòng ôm chặt vai cậu nhẹ nhàng lắc lắc.

“Tôi thật sự sẽ không làm ra việc gì có lỗi với công ty. Cho dù Kim Chung Nhân có đem ra điều kiện tốt cỡ nào tôi cũng sẽ không đáp ứng y.” Cậu quả thật một chút cũng không muốn dối gạt đối phương.

“Em yêu tiền như vậy lần này lại không đáp ứng y, tôi đương nhiên biết em đối với công ty rất chân thành.” Hắn nói như đương nhiên.

Cái gì? Cậu yêu tiền như vậy? Ở trong mắt hắn cậu chính là loại người này sao?

Buồn cười!

Cậu cứ cho rằng trong khoảng thời gian hai người bên nhau này, suy nghĩ của hắn về cậu ít nhiều đã thay đổi. Cậu liều mạng làm việc chính là muốn chứng tỏ cho hắn thấy thực lực của mình, cho hắn biết cậu cũng có mộng tưởng, có ý nghĩ của mình. Cậu có thể ở bên giúp hắn phát triển sự nghiệp, thậm chí một ngày kia cậu còn có thể đường đường chính chính cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, kết quả thì sao? Tất cả chỉ là do cậu một hồi tự mình đa tình. Trong mắt hắn cậu vẫn là Hoàng Tử Thao của trước kia, anh cho tôi tiền, tôi sẽ trèo lên giường anh làm giao dịch phẩm.

Hoàng Tử Thao xoay người xuống giường bắt đầu mặc quần áo, hiện tại cậu một giây cũng không muốn ở lại căn nhà này phát ngốc, cậu sắp hít thở không thông rồi.

“Em làm gì vậy?” Hắn khẩu khí bất thiện hỏi.

“Đương nhiên là về nhà, nghĩa vụ của tôi thực hiện xong rồi, đương nhiên phải đi.” Hoàng Tử Thao thở nặng nhọc một mạch đi đến cửa.

“Em nháo cái gì? Em là muốn chơi trò tính tình với ai đây?” Nghe được hắn cuối cùng một chút nhẫn nại cũng không có.

“Tôi nào đâu dám giận dỗi với ngài, ngài là kim chủ của tôi, tôi làm sao dám cùng ngài chơi trò tính tình.”

Cậu vừa dứt lời Ngô Phàm đã từ trên giường bước xuống đuổi theo đến trước mặt cậu, dùng tay nắm chặt khớp hàm cậu, hắn dùng sức rất lớn, cảm giác xương cốt hàm dưới đều bị hắn bóp vỡ vụn.

“Tôi còn tưởng rằng em đã quên thân phận của mình rồi chứ. Nếu đã biết còn dám nói chuyện với tôi như vậy sao, có phải do gần đây tôi quá sủng em?” Hắn dùng sức xoay mặt cậu về một bên.

Đau, rất đau!

Tất cả do cậu quá ngốc, cư nhiên đã quên Ngô Phàm là loại người gì. Không thể trách hắn, chỉ tại cậu tự mình cậy sủng mà kiêu, không biết tiến lùi.

“Được, nếu em muốn về thì về đi, trên đường lái xe cẩn thận” Ngô Phàm giơ tay vỗ nhẹ hai cái vào mặt cậu, xoay người trở về phòng ngủ.

Cố nén bi thương trong mắt, rời khỏi chung cư hắn.

Đêm đầu mùa xuân vẫn thật lạnh.

Hít sâu một hơi. Nhìn lên không trung đen như mực, một ngôi sao cũng không có, chỉ có cậu lẻ loi một mình.

Tôi cứ cho rằng chúng ta đã cùng nhau tiến về phía trước, nguyên lai vẫn là dậm chân tại chỗ, cái gì cũng chưa thay đổi, hết thảy chỉ là ảo giác tôi tự dựng nên.

Hoàng Tử Thao cho rằng trải qua chuyện tối hôm qua, một thời gian dài Ngô Phàm hẳn là sẽ không tìm cậu nữa. Tan tầm một mình lang thang không có mục tiêu ở trên phố vài vòng, trong đầu loạn thành một đoàn.

Nghĩ kỹ Ngô Phàm nói những lời đó không sai, cậu lấy cái quyền gì mà tức giận, hai người từ lúc bắt đầu chính là thành lập trên phương diện tiền tài. Cả xe cậu đang lái cũng đều là hắn đưa, ở trong mắt hắn đương nhiên cảm thấy cậu rất yêu tiền. Ngô Phàm vẫn rất rõ ràng giữa bọn họ chẳng qua là một hồi giao dịch, đến một thời điểm nào đó cần tách ra hắn cũng có thể toàn thân mà lui, chỉ có cậu mãi lạc trong trò chơi này.

Bực bội hất đầu, Hoàng Tử Thao, mi thanh tỉnh chút đi.

Di động vang lên, không nhìn là ai, tùy tay bắt máy.

“Alo, ai vậy?” Lái xe vô định trên phố.

“Là tôi, em đang ở đâu?” Thanh âm quen thuộc nghe không ra một chút cảm xúc, nghĩ không nhanh như vậy đã triệu cậu về thị tẩm, trong lòng một trận chua xót.

“Ở trên đường, đã biết, một chút đến chỗ anh.” Không đợi hắn nói, nghĩ thầm còn có thể có chuyện gì, trừ bỏ lên giường vẫn là lên giường.

“Tôi đang ở liệu lý Nhật Bản gần sườn núi, em đến đây.” Ngữ khí mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt.

“Đã biết, một hồi sẽ đến” Cậu dứt khoát cắt đứt điện thoại.

Hoàng Tử Thao nhanh chóng lái xe đến điểm hẹn, đỗ xe, dò hỏi tiếp tân, cậu bước vào phòng.

Trong phòng chỉ có một mình Ngô Phàm, nghĩ không ra hắn muốn hẹn cậu đến đây làm gì.

“Ngồi xuống đây.” Hắn vỗ xuống vị trí còn trống bên cạnh, ý bảo cậu ngồi bên cạnh hắn.

“Nghĩ gì lại hẹn tôi ở đây?” Cậu đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Hắn không lập tức trả lười, khẽ động khóe miệng cười một chút, vươn ngón tay chọc hai cái vào gáy cậu.

“Không nghĩ tới giận dỗi của em vụng về như vậy, còn giận sao?”

Cậu ngây người.

“Ai giận dỗi? Anh lặp lại lần nữa xem.” Hoàng Tử Thao liếc mắt một cái.

“Ha ha, thôi không trêu em nữa. Một hồi có một vị bằng hữu của tôi sẽ tới, giới thiệu em quen biết một chút.” Ngô Phàm vung tay thay cậu vuốt tóc mái gọn gàng.

“Ân? Giới thiệu cho tôi?” Cậu suy nghĩ, quan hệ của bọn họ không thể công khai vậy hắn muốn lấy thân phận gì giới thiệu cậu đây. Bạn bè? Hay là cấp dưới?

“Là bằng hữu của tôi, cũng là đối tác đã định của công trình công viên giải trí cho nên muốn cho hai người sớm nhận thức một chút”

“Đối tác đã định? Đấu thầu còn chưa cử hành thì lấy đâu ra đối tác?” Hoàng Tử Thao khó hiểu nhìn về phía hắn.

“Nói như thế nào đây, đối tác lần này xem như tôi điều động nội bộ, nhưng những cổ đông khác trong công ty cũng không biết. Đó là nguyên nhân hôm nay tôi đưa em tới nơi này.” Hắn tự nhiên nói.

“Ý của anh là muốn tôi tiết lộ giá cho người kia?”

Hoàng Tử Thao quả thực không thể tin được, ngày hôm qua cậu cự tuyệt Kim Chung Nhân xong, không nghĩ tới hôm nay hắn lại nói với cậu những lời giống hệt.

“Ha ha, tôi quả nhiên không nhìn lầm người, một điểm liền thấu.” Khi nói chuyện còn dùng tay nhéo mặt cậu.

“Anh hôm nay tìm tôi tới chính là vì chuyện này?” Nguyên lai đều là có nguyên nhân, còn tưởng rằng hắn thật sự sợ cậu sinh khí dỗ cậu vui vẻ, hoá ra chỉ là lừa mình dối người.

“Tôi đều đã quyết định rồi, em cứ làm theo những gì tôi chỉ định là được. Sáng mai em chỉ cần nói giá cho tôi, còn lại em không cần phải xen vào.”

“Vì sao tìm tôi hỏi? Anh trực tiếp tìm người ở bộ tài vụ không phải được rồi sao?”

“Loại sự tình này làm sao có thể để người khác biết, đương nhiên tìm người một nhà là an toàn nhất. Em là người của tôi, tôi nói cái gì em làm cái đó là được.”

Ha, cũng đúng, thân phận của anh vừa là lão bản vừa là kim chủ của tôi, tôi đương nhiên phải ngoan ngoãn làm theo. Nhưng anh cần gì phải tốn sức như vậy, an bài tình cảnh này có ích lợi gì, trực tiếp ép tôi nghe lệnh không nhanh hơn sao.

“Được, tôi đã biết, hết thảy nghe theo anh phân phó.” Hoàng Tử Thao cúi đầu nói.

“Chờ bận xong lần này, tôi tặng em phúc lợi lớn, muốn đi đâu tôi sẽ mang em đi.” Hắn như đang khao thưởng sủng vật, sờ sờ đầu cậu.

“Được.” Cậu miễn cưỡng kéo khóe miệng cười.

Lúc này cửa phòng bị kéo ra, một nam nhân vóc dáng cao ráo bước vào.

Ngô Phàm đứng lên cùng gã chào hỏi.

“Sao giờ mới đến”

“Có chút việc chậm trễ.”

Giọng nói này nghe thực quen tai, Hoàng Tử Thao ngẩng đầu nhìn vào mặt người kia, trong nháy mắt hoá đá, sao lại là gã? Thế giới này quả thật quá nhỏ bé.

Oan gia ngõ hẹp, giao thủ vừa mới bắt đầu.

Phác Xán Liệt vừa bước vào phòng đã thấy bên cạnh còn có một thiếu niên đang ngồi, chỉ là người này cúi đầu nên không thấy rõ diện mạo. Gã cứ tưởng vị này là giám đốc bộ khai phá phụ trách niêm giá, nhìn qua thật sự còn rất trẻ, Đại Hằng thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.

“Sao giờ mới đến?” Ngô Phàm đứng dậy hỏi gã.

“Có chút việc chậm trễ.”

“Tử Thao, tôi giới thiệu cho em một chút, vị này chính là bằng hữu của tôi, chấp hành tổng tài Kim Vũ, Phác Xán Liệt.”

Hoàng Tử Thao đứng lên đối diện với gã, Phác Xán Liệt mỉm cười với Hoàng Tử Thao, Ngô Phàm đứng ở giữa hai người cũng không hề cảm thấy có cái gì khác thường.

“Phác Xán Liệt, vị này chính là người tôi với cậu thường nhắc tới, giám đốc bộ khai phá, Hoàng Tử Thao.”

Hoàng Tử Thao nỗ lực bảo trì trấn định, nghĩ thầm gặp được gã thì thế nào, cậu cũng không giống trước kia, hiện tại là gã tới cầu cậu.

“Xin chào, đã lâu nghe thấy danh Phác tổng tài hôm nay rốt cuộc may mắn gặp được, tôi phi thường cao hứng.” Cậu chủ động lên tiếng, chìa tay.

Gã chỉ chần chờ một chút, sau đó cầm tay cậu, tươi cười phụ hoạ.

“Tôi cũng rất vui được gặp cậu, từng nghe Ngô Phàm nói qua giám đốc bộ khai phá rất có khả năng, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, lại còn có rất anh tuấn.” Vừa trò chuyện đồng thời ngón tay cái cũng ái muội ở trên tay cậu gãi gãi.

“Ha ha, quá khen, tôi còn nhiều điểm thiếu sót” Hoàng Tử Thao bất động thanh sắc rút tay về.

Hàn huyên xong rồi ba người cũng ngồi xuống, cậu cùng Ngô Phàm ngồi một bên, Phác Xán Liệt ngồi ở đối diện.

“Ngày mai công khai báo giá, sáng mai trước khi hội nghị bắt đầu tôi sẽ đem giá quy định báo cho cậu.” Ngô Phàm nhìn về phía Phác Xán Liệt nói.

“Được, lần này hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của cậu, thật sự thực cảm ơn cậu.” Hoá ra là Phác Xán Liệt chủ động thỉnh cầu Ngô Phàm, cũng không ngoài ý muốn, người này luôn luôn không từ thủ đoạn như vậy.

“Chuyện này chỉ có chúng ta ba người biết, tuyệt đối không để lọt ra ngoài.” Ngô Phàm gắp một mảnh cá sống cắt lát chấm mù tạc, bỏ vào trong miệng.

“Đây là đương nhiên, tôi tự nhiên sẽ không nói với ai” Phác Xán Liệt khi nói chuyện lại liếc mắt về phía Hoàng Tử Thao.

“Tử Thao, sao em không ăn?” Ngô Phàm quay đầu dò hỏi cậu.

“Tôi không thích ăn đồ Nhật Bản.” Cậu không lưỡng lự trực tiếp buột miệng thốt ra.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, như suy tư gì đó mỉm cười. Ngay sau đó mở miệng nói.

“Nguyên lai cậu không thích đồ Nhật Bản, nếu không chúng ta có thể đổi sang nơi khác.”

“Không cần, tôi không phải rất đói bụng, không cần phiền toái.” Cậu nhìn ánh mắt gã không hề né tránh.

Gã cũng cứ thế nhìn chằm chằm đôi mắt cậu không hề lảng tránh. Cuối cùng Hoàng Tử Thao chủ động dời mắt đi, bởi vì cậu không muốn để Ngô Phàm phát hiện.

“Đúng rồi, rượu gạo Nhật Bản ở đây không tồi, có muốn nếm thử không?” Gã cười âm hiểm.

“Không được rồi, lát nữa tôi còn phải lái xe không thể uống rượu.” Hoàng Tử Thao dứt khoát cự tuyệt gã, cậu rất rõ ràng trong lòng gã còn nghĩ đến tình cảnh trước kia lúc hắn chuốc say cậu.

“A, cũng đúng, đương nhiên phải điều khiển an toàn.” Nụ cười của gã vẫn vậy, thật khiến cậu ghê tởm.

Một bữa cơm này lòng cậu đều không yên ổn, vì không muốn để cho Ngô Phàm cảm thấy có cái gì khác thường nên cậu tận lực tránh tiếp xúc với Phác Xán Liệt.

Cuối cùng cũng kết thúc, khách sáo từ biệt lẫn nhau, Hoàng Tử Thao thở dài một hơi nhẹ nhõm, tưởng tượng đến đoạn thời gian về sau sớm chiều đều phải cùng gã giao tiếp cậu liền đau đầu, tay phải đỡ lấy trán.

Ngô Phàm tiễn Phác Xán Liệt xong quay lại nhận ra cậu không vui.

“Sao thế? Có phải mệt mỏi không?”

“Còn ổn, không có việc gì khác tôi về đây.” Cậu nói với hắn.

“Đêm nay đừng về, đến chỗ tôi đi.” Ngô Phàm túm chặt cánh tay cậu.

“Được.”

Yêu cầu của hắn từ trước đến nay cậu đều vô pháp cự tuyệt.

Lái xe về tới chung cư nhà Ngô Phàm, theo hắn vào phòng. Hôm nay cậu một chút hứng thú cũng nhấc lên không nổi, vô luận hắn nhiệt tình hôn cậu thế nào, tích cực kéo tâm trạng cậu ra sao, cậu vẫn không có tâm trạng.

Hắn phát giác Hoàng Tử Thao có điểm khác thường, từ trên người cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi xoa trán cậu.

“Có phải không thoải mái không?” Thật hiếm khi đến lúc này hắn còn có thể bận tâm đến cảm thụ của cậu.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi thật sự có chút không thoải mái.” Mặt cậu lộ vẻ khó xử nói với hắn.

“Có cái gì cần xin lỗi, không thoải mái sao không nói sớm.” Ngô Phàm xoay người từ trên người cậu xuống, giúp cậu kê cao gối đầu.

“Được rồi, ngủ đi.” Ngô Phàm ở trên môi cậu khẽ hôn một cái, sau đó kéo chăn cho cậu.

Hoàng Tử Thao vươn tay choàng qua eo hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn, tận lực hít một hơi mùi cơ thể đặc trưng, chỉ vậy thôi đã làm cậu thấy an tâm rồi.

“Ngủ ngon, Kris.”

“Ân, ngủ ngon.” Ngô Phàm dùng tay ôm cậu vào trong ngực càng chặt hơn.

Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh có phải sẽ mãi mãi đối tốt với tôi như vậy sao?

Ngô Phàm, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Buổi đấu thầu thể theo kế hoạch tiến hành thuận lợi, người thắng cuối cùng đương nhiên chính là Kim Vũ Phác Xán Liệt.

Buổi tối ở khách sạn Hilton tiến hành vũ hội khánh công. Ngô Phàm bảo Hoàng Tử Thao cần phải đi, bởi vì Phác Xán Liệt nói muốn giáp mặt đáp tạ cậu, nói cậu lần này là đại công thần, cậu tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng lại tìm không được lý do chối từ.

Đi vào đại sảnh yến hội, tuy rằng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng mọi thứ bên trong vẫn ngoài ý muốn làm cậu giật mình. Người đến tham gia đều là không ít vị chính khách nổi danh trong thương giới.

Ngô Phàm ở trên vai cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo cậu đừng hồi hộp.

“Đừng khẩn trương, có tôi ở đây.”

“Được, tôi có thể ứng phó.” Cậu yếu ớt mỉm cười.

Đi vào bên trong, Phác Xán Liệt đang cùng người khác bắt chuyện, nhìn ra được thắng thầu lần này làm tâm tình gã rất tốt, cả người đều thần thái phi dương, vào trong mắt Hoàng Tử Thao chính là một bộ tiểu nhân đắc chí.

“A. Các cậu tới rồi.” Gã đi tới chào hỏi bọn họ.

“Chúc mừng anh, đấu thầu thành công, hy vọng hợp tác vui vẻ.” Bất đắc dĩ làm trò, ngoài mặt cậu đương nhiên phải nói vài lời hợp lẽ.

“Ha ha, Tử Thao lần này thật sự phi thường cảm tạ cậu.” Thật buồn cười, ai cho phép anh gọi tên tôi thân mật như vậy.

“Đừng khách khí, Phác tổng.” Hoàng Tử Thao mặt mỉm cười cùng gã khách sáo.

“Tử Thao, Phác Xán Liệt, hai người các cậu cứ trò chuyện, tôi qua bên kia tiếp vài vị.” Ngô Phàm nói xong rời đi.

Mắt Hoàng Tử Thao cũng theo thân ảnh hắn rời đi, cho dù ở giữa một rừng nhân vật nổi tiếng hắn vẫn là người nổi bật nhất. Hắn đi đến đâu cũng có người chủ động kính rượu bắt chuyện, hắn thành thạo chu toàn muôn hình muôn vẻ trong đám người chuyện trò vui vẻ, hắn trời sinh đã là đế vương.

“Sao? Tổng tài của cậu đi rồi, cùng một chỗ với tôi cậu không được tự nhiên sao?” Gã đưa cậu một ly vang đỏ.

“Không rõ Phác tổng sao lại nghĩ vậy, tôi nào có cảm thấy không được tự nhiên.” Cậu lắc lắc ly rượu vang trong tay, không uống.

“Ha, rượu này không có vấn đề đâu, nếu không yên tâm cậu có thể đổi một ly khác.” Ánh mắt gã chằm chằm lộ liễu nhìn cậu.

“Thật ngại quá, tôi không uống rượu, không có biện pháp uống với anh.” Cậu đặt ly rượu lại trên bàn.

“Phải không? Sao tôi cứ nhớ rõ cậu thích uống rượu gạo Nhật Bản nhỉ?” Gã tới gần vài bước về phía cậu.

Hoàng Tử Thao cau mày, vừa định phản bác, lại nghe đến phía sau có người kêu tên cậu.

“Tử Thao, tớ đã nghĩ cậu đêm nay cũng sẽ tới mà, không ngờ tớ cũng ở đây phải không.” Hoàng Tử Thao không nghĩ tới là Lộc Hàm, gã hôm nay mặc một thân tây trang trắng tôn lên dáng người xinh đẹp. Tuy rằng dùng từ xinh đẹp để hình dung một người nam nhân thì không thích hợp, nhưng cậu thật sự tìm không thấy từ nào tốt hơn để hình dung.

“Thật vui vẻ, chúng ta lại gặp mặt” Nói chuyện chính là Kim Chung Nhân.

“Kim tổng, tôi cũng vậy.” Cậu lễ tiết cùng y nắm tay.

“À… Nguyên lai hai vị quen nhau, Kim tổng, chúng ta đã lâu không gặp.” Phác Xán Liệt thấy Kim Chung Nhân liền bày ra một bộ rất thân thiết.

“Ha, đúng vậy, Phác tổng, đúng là chúng ta đã lâu không gặp. Từ lần trước hợp tác đến nay anh giống như không liên hệ với tôi nữa, xem ra anh đối với lần hợp tác trước không vừa lòng.”

“Đừng nói giỡn, sao lại không hài lòng được? Làm buôn bán mà tương lai còn dài, không thể một lần định thắng thua, tựa như lần này còn không phải Kim Vũ chúng tôi đã chiến thắng sao? Kim tổng cậu có cho như vậy không.”

“Ha ha, Phác tổng nói có đạo lý, tương lai còn dài, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”

Hoàng Tử Thao đứng ở một bên cảm giác được mùi thuốc súng nồng đậm, hai người đả kích ngấm ngầm hay công khai ngươi một câu ta một câu qua lại so chiêu.

Cậu lôi kéo Lộc Hàm đến một nơi khác.

“Lần trước Kim tổng có làm khó dễ cậu không.” Cậu và Lộc Hàm từng người cầm đĩa chọn đồ ăn trên bàn.

“Không có, người này không quá xấu, y không phải người thị phi chẳng phân biệt.” Một chốc trong miệng nhét đầy đồ ăn.

“Vậy là tốt rồi, yến hội này cảm giác thế nào?”

“Nhàm chán muốn chết, tất cả đều là tiếu lí tàng đao (2) dối trá.” Vừa nói vừa hung hăng chọc đồ ăn trong đĩa.

“Tớ cũng cảm thấy như vậy, không có biện pháp, muốn ở trên thương trường sinh tồn phải giống như bọn họ.” Buông đĩa, đôi mắt Hoàng Tử Thao khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Ngô Phàm.

Khi cậu còn ở khắp nơi tìm loạn, hắn như cảm nhận được, đi đến bên cạnh cậu.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Hắn cầm ly rượu trong tay ưu nhã đứng ở trước mặt cậu.

“Tùy tiện nhìn mà thôi, cùng bọn họ đều nói xong rồi sao?”

“Ân, gần như vậy… Vị bên cạnh em này chính là?” Hắn nhìn Lộc Hàm bên cạnh cậu.

“A, đúng rồi, đây là bằng hữu của tôi Lộc Hàm, là trợ lý tổng tài Uy Hải.” Cậu đem Lộc Hàm kéo đến giữa cậu và Ngô Phàm.

“À, hoá ra là bằng hữu của Tử Thao, tôi là Đại Hằng Ngô Phàm, hân hạnh được biết cậu.” Khách khí gì đó hắn biết rõ nhất.

“Ha ha, hoá ra là Ngô tổng tài. Kính trọng đã lâu, là tôi hân hạnh được gặp mới đúng, hôm nay thật là phi thường vinh hạnh gặp ngài.” Lộc Hàm vĩnh viễn không đổi được bản tính bần.

“Ha, khách khí.”

Hai người tùy tiện hàn huyên, thời gian yến hội cũng đã hết, đại bộ phận người cũng đều vãn đi, Lộc Hàm theo Kim Chung Nhân cùng nhau rời đi.

Hoàng Tử Thao và Ngô Phàm cũng cùng Phác Xán Liệt cáo biệt rời khỏi khách sạn Hilton.

Ngô Phàm một bên lái xe một bên cùng cậu tán gẫu.

“Cảm giác thế nào? Có phải biết thêm nhiều người hơn đúng không?”

“Ân, nhận thức một ít người, trao đổi danh thiếp, đều là nói chuyện khách sáo thôi.” Cậu thành thật trả lời.

“Về sau còn nhiều cơ hội mang em tới, cho em tích lũy một ít nhân mạch. Làm bộ khai phá đối ngoại, quan trọng nhất chính là nhân mạch, phương diện này là nhược điểm của em” Hắn rất ít dạy cậu mấy thứ này, hôm nay lại cho cậu rất nhiều kiến nghị.

“Được, tôi đã biết, tôi sẽ ghi tạc trong lòng.” Cậu thành thành thật thật đáp.

“Ha ha, sao lại nghe lời như vậy, giống như là học sinh nghe lời thầy giáo vậy.” Hắn ngoài miệng cười.

“Tôi chỉ nghe một mình anh.”

“Thế à? Ngoan như vậy?” Nghe ngữ khí trêu đùa từ trong lời hắn.

“Ngoan một chút cũng không được sao?”

“Em ở trên giường mà càng ngoan thì càng tốt, ha ha.” Nụ cười này thật khiến người ghét bỏ.

Thích một người, ở mỗi một khắc đều muốn thưởng cho hắn một cái tát, cậu hiện tại chính là loại tâm tình này.

(1)Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt

(2)Tiếu lý tàng đao: nụ cười cất chứa dao găm

Editor: Up sớm làm quà giáng sinh 🎁🎁

Chúc Ngô Diệc Phàm, chúc Hoàng Tử Thao, chúc toàn thể thuyền viên của Ngưu Đào đảng giáng sinh an lành.

Merry Christmas

Bonus thêm cái ảnh cute ơi là cute

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top