Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thời điểm Hoàng Tử Thao mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là vách tường bệnh viện trắng tinh.

Cậu cố gắng thử chớp chớp mắt, mọi thứ trước mắt từ mơ hồ dần rõ ràng hơn, duy chỉ có cái ót là vẫn còn ẩn ẩn đau. Hoàng Tử Thao quay đầu, nhìn thấy ba cậu vẻ mặt vô cùng kinh hỉ vội vàng ấn xuống nút chuông bệnh viện, hơi hơi hé miệng nói nhỏ: “… Ba.”

“Con tỉnh rồi!” Ba Hoàng hưng phấn trả lời cậu, ông một bên gọi điện thoại báo cho mẹ Hoàng, một bên muốn thư ký gọi cho người đại diện của cậu là Trương Lương.

“Trương Lương là ai? Con không quen biết người này!” Hoàng Tử Thao cau mày hỏi.

Tay ba Hoàng run lên, tuy bác sĩ đã từng đề cập với ông việc này, nhưng sự thật đến trước mắt rồi mới đúng là làm người ta khó có thể tiếp thu. Ông thở dài, kéo ghế dựa lại gần, hỏi cậu:

“Thế con có nhớ rõ ba mẹ con không?” Gật gật đầu.

“Anh họ?” Gật gật đầu.

“Người đại diện?” Lắc đầu.

“Bạn học sơ trung? Bạn học cao trung? Lộc Hàm? Trương Nghệ Hưng? Ngô Diệc Phàm?”

Lắc đầu. Lắc đầu. Lắc đầu. Lắc đầu… Gật gật đầu.

“Ba, con nhớ ra anh ấy. Con nhớ Ngô Diệc Phàm.”

Trải qua một loạt dò hỏi, ba Hoàng rốt cuộc cũng xác nhận được một sự thật. Hoàng Tử Thao đúng là chỉ nhớ rõ người thân cùng cái tên tiểu tử Ngô Diệc Phàm đã lâu không gặp kia.

Hơn nữa, cậu đối với các ký ức về Ngô Diệc Phàm chỉ dừng lại ở năm 2013, người cậu nhớ rõ là Kris ca của cậu chứ không phải tiểu thịt tươi Ngô Diệc Phàm nổi tiếng của hiện tại. Cậu cũng đã quên mất bọn họ bốn năm không gặp, nên cứ quấn lấy ba Hoàng đòi gặp Kris ca.

Ba Hoàng xoa xoa ấn đường, thở dài, dặn dò thư ký: “… Đi mời Ngô tiên sinh đến đây đi.” Suy nghĩ nửa ngày, lại bồi thêm một câu, “Trước tiên bảo cậu ta đến gặp tôi.”

Thư ký nghe vậy có điểm bối rối, ai mà không biết việc giữa Ngô Diệc Phàm và con trai của Hoàng tổng ở trước mặt đây. Ồn ào đến long trời lở đất luôn, chỉ sợ ngươi nguyện ý thỉnh, nhưng người ta không nhất định nguyện ý tới.

.
.

Ngô Diệc Phàm hiển nhiên không nghĩ tới, ba Hoàng Tử Thao sẽ tìm đến anh, càng không nghĩ tới thư ký Hoàng tổng qua điện thoại nói với anh, Hoàng Tử Thao đã mất trí nhớ.

Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao. Ngô Diệc Phàm không ngừng mở miệng gọi cái tên này tuy vậy lại không có thanh âm nào thoát ra. Lý trí nói cho anh rằng phải cự tuyệt, Hoàng Tử Thao sớm đã cùng anh không còn quan hệ gì rồi, anh không cần phải phí công đi vô ích. Chính là cứ tưởng dễ dàng nói câu cự tuyệt, sự thực anh lại nói không ra một lời.

“Phàm ca? Có thể chứ? Cậu Hoàng thật sự rất nghiêm trọng, bác sĩ nói…” Ở bên kia thư ký lầm bầm lầu bầu cắt ngang suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm, cuối cùng anh đành hắng giọng nói:“Tôi ngày mai sẽ đến xem cậu ta.” Rồi mặc kệ đầu dây bên kia tiểu thư ký mừng rỡ nói cảm tạ, liền cắt đứt điện thoại.

Hoàng Tử Thao, lâu rồi không gặp em.

Ngô Diệc Phàm ôm hai vai, đưa lên miệng cà phê trợ lý vừa bưng lên. “A.K, cậu nói cho Tô ca, chuyến đi ngày mai của tôi dời lại sau đi, có người bạn bị bệnh.”

A.K nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn Ngô Diệc Phàm có chút sững sờ, gắt gao mím môi. Tô ca mấy ngày nay đối với việc Ngô Diệc Phàm vắng mặt thường xuyên sớm đã có câu oán hận, bây giờ vị tổ tông này lại đột nhiên nói dời lại, làm sao mà anh nói dời liền có thể dời chứ!

.
.

Hoàng Tử Thao uống canh gà mẹ đem từ nhà lên, có chút không quen co rút khóe miệng:“Khi nào con mới có thể xuất viện vậy!” Hơi bực bội mà kéo kéo tóc: “Gần đây ngay cả Phàm ca cũng không thấy đâu.”

Mẹ Hoàng giương mắt nhìn mỗi một động tác của Hoàng Tử Thao đều trẻ con không chịu được, cong cong môi:“Con đó! Khi nào mới chịu lớn lên đây.” Bà vừa nói vừa sủng nịch nhéo nhéo mũi cậu.

Hoàng Tử Thao bất mãn lắc lắc đầu:“Mẹ!” Ngữ khí mềm mại tăng thêm vài phần cứng cỏi:“Phàm ca khi nào mới đến đây gặp con vậy, mấy ngày rồi còn gì, anh ấy có bảo khi nào đến không?”

Mẹ Hoàng đương nhiên làm sao mà biết Ngô Diệc Phàm khi nào tới, bà lắc đầu không trả lời cậu, trong lòng cũng âm thầm buồn bực, lúc nãy rõ ràng tâm tình còn tốt như vậy, bây giờ biến thành như vầy rồi.

.
.

Sáng sớm sân bay không có nhiều người, Ngô Diệc Phàm từ sớm đã rời phim trường ngồi máy bay tới đây, anh cùng trợ lý bên này gặp mặt một chút rồi vội vàng hướng công ty của ba Hoàng chạy đến.

Công ty Hoàng gia rất lớn. Ngô Diệc Phàm ngừng ở bãi đỗ xe ngầm của công ty, khi mở cửa xe hơi ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài đã có nhân viên đang đợi sẵn nghênh đón anh.

Phỏng chừng Hoàng tổng cũng suy xét tới ảnh hưởng tiêu cực từ sự bất hòa giữa hai người trước đây, từ lúc Ngô Diệc Phàm xuống xe liền có cảnh vệ cùng trợ lý đem anh bảo vệ đến kín mít, khi đi lên lầu cũng là đi bằng thang máy dành riêng cho tổng tài.

Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ mà cong cong khóe miệng.

Trong nháy mắt đã vào văn phòng tổng tài, Ngô Diệc Phàm cảm nhận được bầu không khí không quá thoải mái. Anh cau mày, gỡ xuống kính râm.

Ba Hoàng ở đối diện cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Hai người không có màn chào hỏi dạo đầu, không khí nhất thời trở nên nặng nề.

Tầm mắt va chạm vào nhau, ánh mắt ba Hoàng không có lấy một tia cảm xúc, lại dị thường làm người ta thấy áp lực.

Vẫn là Ngô Diệc Phàm đánh vỡ trầm mặc, nói một câu: “Đã lâu không gặp, Hoàng tổng.”

“Cậu trước kia không có gọi tôi là Hoàng tổng. Ngồi đi.” Rốt cuộc biểu tình trên mặt của ba Hoàng cũng dần nhu hoà, duỗi tay chỉ anh đến chiếc ghế đối diện: “Thư ký đã nói rõ ràng tình huống với cậu chưa?”

“Vâng.” Ngô Diệc Phàm chần chừ nói. Anh kéo ghế ngồi xuống, làm như vô tình hỏi:“Nhưng tôi không hiểu, con trai của ngài mất trí nhớ, cùng với tôi có quan hệ gì sao?”

“Ồ, lời nói cũng thật lạnh lùng.” Ba Hoàng lạnh giọng:“Cậu cho rằng tôi muốn gọi cậu tới sao? Tử Thao mất trí nhớ, trừ bỏ người thân bên ngoài, người duy nhất nhớ rõ chính là cậu!”

“Vậy hẳn là cậu ta rất hận tôi.” Ngô Diệc Phàm bĩu môi, trái tim bỗng nhiên thắt lại:“... Kêu tôi đến đó gặp cậu ta, chẳng lẽ sẽ không làm cậu ta mất khống chế cảm xúc sao?”

Ba Hoàng ngồi ở trên sô pha nhích lại về phía sau , nghe được lời này cười khẽ một tiếng:“Kris à”. Ông xoay đầu nhìn về phía Ngô Diệc Phàm “Có thể hay không mất khống chế, sao cậu không đích thân đi xem? Ai nói Hoàng Tử Thao nhất định là hận cậu?”

Ngô Diệc Phàm rũ mắt, không hận sao? Sao có thể không hận đây, Hoàng Tử Thao rõ ràng chính là hận Ngô Diệc Phàm, hận anh là cái kẻ phản bội, hận anh hất bát nước bẩn lên cậu.

Ngô Diệc Phàm trầm mặc một lát, rất lâu sau mới cất giọng:“Vậy thì đi thôi.” Anh xoay người:“Đi gặp cậu ta.”

Anh tò mò muốn biết Hoàng Tử Thao làm thế nào mất trí nhớ đây? Ngô Diệc Phàm cảm thấy khó hiểu, lo lắng từ tận đáy lòng từng chút từng chút dâng lên, Hoàng Tử Thao sẽ có việc gì đây.

Ba Hoàng nhìn thân ảnh Ngô Diệc Phàm chậm rãi bước ra cửa, lắc lắc đầu “Đúng là hỏng việc!” Mấy ngày nay Hoàng Tử Thao bệnh, thật sự khiến người đàn ông trung niên đầu đã điểm bạc này lao lực quá sức, nhưng thật ra ông rất hy vọng Ngô Diệc Phàm này có thể làm bệnh tình của Hoàng Tử Thao chuyển biến tốt đẹp hơn.

“Triệu Bí, đưa Ngô tiên sinh đi.”

Chương 2

Ngô Diệc Phàm thật sự không nghĩ tới, một lần nữa nhìn thấy Hoàng Tử Thao sẽ là trong hoàn cảnh này. Anh cứ tưởng rằng, nếu bọn họ  gặp lại hẳn là giương cung bạt kiếm, hoặc là xem nhau như người xa lạ. Anh không nghĩ tới sẽ nhìn thấy thân ảnh Hoàng Tử Thao giống như một con búp bê, an tĩnh nằm trên giường, môi có chút trắng bệch. Vừa hồi phục được vài ngày đối với đứa trẻ từ nhỏ sức khỏe đã không tốt như cậu thật chẳng ăn thua gì, gò má gầy đi xuống một vòng, may mà quầng thâm mắt đã đỡ hơn chút.
Ngô Diệc Phàm gật đầu chào hỏi với mẹ Hoàng, nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống mép giường bệnh.

Mẹ Hoàng ban đầu không nghĩ Ngô Diệc Phàm thật sự sẽ đến, thấy anh liền mừng rỡ đứng lên, lại sợ phá giấc ngủ của Hoàng Tử Thao, thở dài, hạ giọng nói:“Tiểu Thao mấy ngày nay, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên giấc, vẫn luôn hỏi xem cậu đã đến chưa.” Nói đến đây mẹ Hoàng có chút xấu hổ kéo lại góc chăn cho Hoàng Tử Thao:“Thật phiền cậu quá.”

Ngô Diệc Phàm trầm mặc gật gật đầu, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên người Hoàng Tử Thao. Anh nhớ tới lần người nọ thanh âm nghẹn ngào, trong điện thoại cùng anh nói chia tay. Đau lòng vô cùng.

Sau này Tô ca không cho anh nhớ tới Hoàng Tử Thao, anh cũng cho rằng chính mình đã buông xuống rồi. Vậy mà khi chính mắt thấy bộ dáng tiều tụy của Hoàng Tử Thao tim anh một lần nữa đau đến chết lặng. Anh duỗi tay lau đi tầng mồ hôi mỏng từ trên trán cậu chảy xuống, tỉ mỉ đánh giá gương mặt đứa nhỏ đang say ngủ.

Hoàng Tử Thao an tĩnh mà nằm ở trên giường. Gương mặt góc cạnh trước đây hiện tại thoạt nhìn nhu hòa không ít. Anh muốn đưa tay xoa tóc cậu lại không dám, sợ làm cậu tỉnh giấc.

Cậu muốn gặp anh?

Cậu vì cái gì lại muốn gặp anh?

Từ liên hoan phim Thượng Hải năm 2016 đến nay, Ngô Diệc Phàm không còn gặp qua Hoàng Tử Thao nữa. Lần đó nói là gặp được, thật ra chỉ là ở trong đại sảnh vội vàng thoáng nhìn lướt qua nhau, một câu chào hỏi đơn giản cũng chưa kịp nói.

Anh làm sao không nghĩ tới cứ phong khinh vân đạm, làm sao không muốn cùng cậu nói nói cười cười? Anh muốn nghe giọng nói của cậu, muốn nghe giọng cậu thì thầm bên tai anh chứ không phải chỉ là qua quảng cáo, show truyền hình, không chỉ là qua âm nhạc hay phim ảnh.

Nhưng mà, anh không làm được.

Không phải là anh không làm được, mà là anh không dám làm.

Ngô Diệc Phàm chỉ có một trái tim, anh không dám lấy trái tim này đi đánh cược một lần nữa, đánh cược xem Hoàng Tử Thao còn cảm giác với anh hay không. Nếu trái tim này vỡ vụn, anh làm sao mà ráp lại, anh cũng không còn trái tim khác để thế vào.

Ngô Diệc Phàm nhìn gương mặt an tĩnh của Hoàng Tử Thao, bất đắc dĩ mà thở dài.

Anh từng nói là muốn dùng băng bó buộc trái tim này thật chặt, như vậy nó sẽ không phải tiếp tục chịu thương tổn nữa.

Chính là Hoàng Tử Thao à, em xem bên trong trái tim này tất cả, từng chút từng chút một đều là em, vậy mà giờ đây nó từ trong ra ngoài đều đã mình đầy thương tích rồi.

Ngô Diệc Phàm vẫn là không thể nhịn xuống, nhẹ nhàng cầm tay Hoàng Tử Thao.

Tôi có nên trước khi em tỉnh lại rời đi không?

Nếu tôi không rời đi, tôi có thể hay không thừa nhận thêm nhiều đả kích đau lòng nữa?

Nếu tôi rời đi, tôi có còn cơ hội nói một tiếng, rằng tôi rất nhớ em không?

Trên tay bất giác tăng thêm lực đạo, Ngô Diệc Phàm dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay Hoàng Tử Thao.

Rất nhớ rất nhớ em, cũng rất thích rất thích em.

“Phàm ca!” Hoàng Tử Thao bị Ngô Diệc Phàm không nặng không nhẹ vuốt ve đánh thức, chớp chớp mắt thu vào biểu tình ẩn nhẫn của Ngô Diệc Phàm.

“Anh đến khi nào vậy?” Hoàng Tử Thao duỗi tay ôm eo Ngô Diệc Phàm, cười như nở hoa. Cậu đã suốt bốn ngày không gặp Ngô Diệc Phàm rồi, thật kỳ lạ, từ khi cậu tỉnh lại chỉ cần cậu nhắc tới Ngô Diệc Phàm là cha mẹ lập tức nói sang chuyện khác.

Ngô Diệc Phàm thấy động tác của Hoàng Tử Thao, kinh ngạc nhướng mày, lúc này anh đã hoàn toàn tin tưởng Hoàng Tử Thao thật sự mất trí nhớ, nếu là bình thường sao cậu có thể ôm anh. Nâng cánh tay lên, đứa nhỏ tóc xù xù đầu dán lên vai anh, thanh âm  mềm mềm mại mại kể rõ cậu nhớ anh thế nào.

Ngô Diệc Phàm muốn ôm cậu, nhưng cuối cùng chỉ là vỗ nhẹ nhẹ bả vai Hoàng Tử Thao:“Thế nào?” Cảm giác có chút không quen, lời nói quan tâm của anh nghẹn ở cổ họng, như thế nào cũng nói ra.

Rất muốn nói với cậu những lời yêu thương nhưng từ tận dưới đáy lòng vẫn không cho anh cơ hội. Ngô Diệc Phàm nhìn biểu tình ngoan ngoãn của cậu lại nhớ tới lần đó Hoàng Tử Thao rõ ràng là khóc nức nở, gương mặt ước đẫm nước mắt nhưng lời nói lại lạnh đến thấu xương:“Ngô Diệc Phàm, chúng ta chia tay đi.”

Khi bắt đầu là cậu nói, đến khi chia tay cũng là chính miệng cậu nói ra, vậy mà chính mình còn bởi vì người này sinh bệnh mà cấp tốc suốt đêm chạy đến đây. Dưới đáy lòng âm thầm thở dài, anh làm sao có thể buông cậu xuống đây.

“Khá hơn nhiều rồi! Phàm ca!”

“Hoàng Tử Thao, cậu trước tiên buông ra đã.”

Hoàng Tử Thao ngẩng người, lúc này mới phát hiện biểu tình bất thường của Ngô Diệc Phàm. Đúng rồi, đáng lẽ là anh phải đến thăm cậu sớm hơn chứ, phải đến gặp cậu sớm hơn, càng đừng nói đến biểu tình xa lạ của hiện tại.

Ngơ ngác buông tay đang ôm Ngô Diệc Phàm, cậu hơi khẩn trương nhìn xung quanh, có chút sợ hãi hỏi:“Mẹ em đâu?”

“Dì ra ngoài rồi,ở đây chỉ có chúng ta thôi.” Ngô Diệc Phàm lên tiếng:“Hoàng Tử Thao.” Giọng anh nghiêm túc nói không nên lời.

Hoàng Tử Thao bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh.

“Chúng ta đã chia tay.” Ngô Diệc Phàm nói xong nín thở chờ phản ứng của cậu.

Mặt Hoàng Tử Thao bỗng chốc trầm xuống. Cậu tỉnh lại bốn ngày không gặp được Ngô Diệc Phàm, không nghe thấy một chút tin tức từ anh, cậu đã sớm nghĩ tới có phải hay không chính là nguyên nhân này, chỉ là vẫn luôn không muốn tin tưởng.

Nhìn Ngô Diệc Phàm đem khoảng cách của hai người đẩy ra đến hàng vạn dặm, Hoàng Tử Thao không biết làm sao gãi gãi đầu. “Cái đó… Chúng ta vì cái gì lại chia tay?”

Cậu thật sự nghĩ không ra rốt cục là nguyên nhân nào có thể làm cảm tình sâu đậm của hai người bỗng dưng hoá thành xa lạ thế này...

Editor: Đau lòng :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top