Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16: Qúa liều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16: Qúa liều


Xán Liệt dừng lại, đi lên đứng chắn trước mặt Bạch Hiền, tỏ vẻ bí ẩn:

– Đến rồi...nhưng cậu phải nhắm mắt đã.

– Còn phải nhắm mắt sao? Cậu mờ ám quá nha. – Bạch Hiền nghiêng đầu dò xét Xán Liệt, miệng hơi chu ra.

– Cậu cứ làm theo đi! Mau lên! – Xán Liệt bất lực, khẽ búng trán Bạch Hiền.

Bạch Hiền nhìn nhìn Xán Liệt trở nên sốt sắng giục cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó nghe theo nhắm mắt lại:

– Tôi nhắm rồi.

– Thật không? – Xán Liệt cúi xuống soi kĩ Bạch Hiền, khoa khoa tay qua lại trước mắt cậu, rốt cuộc lại đi ra phía sau Bạch Hiền, vòng hai tay lên che mắt cậu lại, thích thú ghé tai cậu – Tôi muốn chắc chắn cậu không thể nhìn lén được.

Bạch Hiền có phần lúng túng, giữ lấy hai tay Xán Liệt trên mắt mình, hơi thở của hắn phảng phất bên tai khiến cậu nhột nhột, nghe Xán Liệt nói mà khúc khích cười:

– Không nhìn lén được rồi. Bây giờ không thấy gì tôi đi như thế nào đây?

– Đi theo tôi nói – Xán Liệt tiến lên một bước, đẩy Bạch Hiền lên theo – Cứ đi thẳng, ngay phía trước thôi!

Xán Liệt giữ Bạch Hiền ở nguyên tư thế như vậy, bịt mắt cậu áp sát lồng ngực vào lưng Bạch Hiền, tiếp tục tiến về phía trước.

– Ở đây! – Xán liệt dừng lại, dần buông lỏng hai tay rồi thả hẳn ra, thanh âm mềm nhẹ – Có thể xem được rồi.

Bạch Hiền hít sâu một hơi, chầm chậm mở mắt, dần cảm nhận thứ ánh sáng lung linh chiếu vào bừng sáng. Trước mặt cậu, Bạch Hiền nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết, càng bất ngờ hai mắt càng mở to hơn, khung cảnh vẽ ra như trong truyện tranh.

Những chùm bóng bay đủ màu sắc được cột cẩn thận trên cành cây, chiếm trọn lấy tất cả, hoàn toàn đem lá ẩn giấu lấp ló phía sau để trở thành những cây hoa bóng bay. Bạch Hiền đi lên trước, đứng vào giữa những mái vòm nối tiếp nhau bằng những quả bóng được kết lại một cách khéo léo. Bạch Hiền ngước lên, chậm rãi quay xung quanh một vòng, say mê ngắm nhìn những quả bóng lơ lửng chật kín trên đầu. Ánh đèn nhấp nháy sáng tối tô điểm cho không gian thêm càng thêm lung linh sắc màu. Bóng bay đầy ắp khắp nơi, Bạch Hiền như lạc vào một hoa viên toàn bộ làm bằng bóng.

Đôi đồng tử tràn ngập những hình tròn to nhỏ đủ màu, Bạch Hiền không kìm được vui sướng, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ kia hạnh phúc sờ vào những quả bóng, đôi mắt híp lại cười không ngớt.

Bạch Hiền vuốt ve những quả bóng treo trên khung cửa kính, mới chợt nhận ra Phác Xán Liệt đang đứng ngay phía sau mình. Hình ảnh Xán Liệt phản chiếu trên khung kính, ôn nhu nhìn cậu cười. Bạch Hiền dừng lại, chăm chú ngắm nhìn Xán Liệt qua lớp kính, hai mắt bỗng ngày càng hoen đỏ, phủ lên một tầng sương mờ nhạt, rồi không kìm được những giọt nước chầm chậm lăn xuống trên má.

Bạch Hiền đưa tay chạm lên khuôn mặt Xán Liệt trên kính, xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt, nhắm mắt rồi mở mắt, lại nhắm mắt lại mở mắt, thật sự một nửa muốn khóc, còn một nửa muốn cười. Không khóc được thật to, không cười được thật to, rốt cuộc làm nên gương mặt cậu trong kính méo mó.

Trái tim cứ ấm áp một hồi, sau đó đau đớn một hồi. Biện Bạch Hiền là của quá khứ, Phác Xán Liệt là của hiện tại, còn những quả bóng là sự hòa trộn cho cả hai, cả yêu thương lẫn cừu hận. Một người mang trong mình hai thứ đối lập nhau hóa ra lại thống khổ như vậy.

Phác Xán Liệt vừa rồi nhìn thấy Bạch Hiền vui vẻ cười chạy khắp nơi, không khác gì đứa trẻ được nhận quà, híp mắt cười hạnh phúc. Xán Liệt chỉ đứng một chỗ ngắm Bạch Hiền chạy qua lại cũng bật cười, tâm trạng hứng khởi lên vạn phần. Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng làm cho Bạch Hiền vui vẻ thoải mái cười.

Thế nhưng cũng chưa được bao lâu, nụ cười như ánh nắng ấy vụt tắt. Xán Liệt thất thần nhìn hình ảnh Bạch Hiền loang loáng trong kính, bên ngoài đưa lưng về phía hắn, những giọt nước mắt lăn rơi trên gương mặt thanh tú, tâm trạng Xán Liệt cũng theo đó mà tụt xuống, trái tim như bị chính nước mắt mặn đắng ấy xát vào chua xót.

Phác Xán Liệt tiến lên một bước, vươn tay gọi Bạch Hiền, cổ họng khô khốc:

– Bạch Hiền! Quay lại, tôi ở đây.

Bạch Hiền vẫn im lặng cúi mặt nhìn xuống đất không nhúc nhích, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, mặc cho móng tay găm vào da muốn tứa máu. Xán Liệt tiến thêm vài bước, chưa kịp chạm đến, cậu đã đột ngột quay lại ôm chầm lấy hắn, vùi sâu mặt vào ngực, bức cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Xán Liệt mới đầu có chút bất ngờ, sau đó liền ôm chặt hơn, đem cậu như lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn, Xán Liệt đứng im như chỗ dựa vững chắc của Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngước lên, đôi mắt long lanh ngấn lệ, khó khăn nói khẽ:

– Tất cả là dành cho tôi sao?

Xán Liệt xoa xoa mái tóc nâu mềm của Bạch Hiền, mỉm cười ôn thuận:

– Ừm, là đặc biệt dành riêng cho cậu...Có thích không?

– Rất thích. Là lần đầu tiên tôi thấy nhiều bóng bay như thế. – Bạch Hiền nhẹ mỉm cười, đôi mắt cong cong.

– Vậy tại sao lại khóc? – Xán Liệt đưa tay lau những giọt nước mắt còn lưu lại trên má Bạch Hiền.

– Vì tôi vui, thật sự rất vui, rất hạnh phúc...cảm ơn, Xán Liệt.


*************

Xán Liệt quay sang, cởi áo khoác quàng lên người Bạch Hiền:

– Mùa này ban đêm lạnh, cậu ra ngoài lại ăn mặc phong phanh như vậy. Nếu để ốm như lần trước, tôi sẽ đem cậu nhốt luôn.

Bạch Hiền vân vê vạt áo, khẽ gật đầu:

– Ừm, sau này tôi sẽ luôn mang áo khoác – Bạch Hiền nói rồi thu mình vào bên trong chiếc áo rộng gần như bao trọn toàn người cậu.

– Có ấm không?

– Ừm, rất ấm.

– Còn tôi thì đang chết lạnh đây.

– .... -_-

– Cậu biết không? Khi một người đem áo khoác của mình cho người khác, không phải vì họ thấy nóng đâu. – Xán Liệt nghiêng đầu, làm mặt nghiêm túc.

– Vậy...vì cái gì?

– Không biết, có lẽ cảm thấy phải làm như thế, hay bởi vì không muốn người kia bị lạnh, dù mình có phải chịu lạnh như tôi bây giờ.

Bạch Hiền bật cười, sau đó ngồi xích lại gần Xán Liệt, choàng áo khoác lên cả hai, mặt hơi đỏ lại:

– Như thế này...sẽ không ai bị lạnh.


*************

Xán Liệt vươn tay sang cành cây bên cạnh, kéo xuống một quả bóng màu xanh, đưa cho Bạch Hiền:

– Tôi cũng bị thích bóng bay rồi, tại cậu đấy!

Bạch Hiền đón lấy quả bóng, nhìn ra xung quanh chăm chú cười:

– Cậu vì tôi tốn công như vậy...tất cả đều là một mình cậu tự làm hết sao.

– Dĩ nhiên, cậu nghĩ còn là ai? – Xán Liệt phiêu mắt nhìn Bạch Hiền, thấy cậu nghiêng đầu chằm chằm nhìn mình, liền bất lực nhẹ gõ trán cậu – Được rồi được rồi, có thêm vài người giúp.

– Nhiều bóng như vậy, tôi muốn đem về hết làm sao đây?

– Nhiều bóng sẽ không sợ bị vỡ, chừng nào còn lại một quả cuối cùng, tôi sẽ lại làm thật nhiều cho cậu, còn hơn như thế này nữa...chỉ cần cậu nhìn thấy sẽ cười – Xán Liệt dừng dừng – Bạch Hiền cười rộ lên thực sự rất đẹp, còn khi khóc...có ai nói với cậu là cậu khóc rất xấu chưa? Ai khóc cũng đẹp, đặc biệt là con trai, còn cậu khóc thì xấu tệ.

– Tôi biết rồi – Bạch Hiền chu môi, sau đó quay sang nhìn Xán Liệt, cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại cong cong – Nhìn tôi này, ha ha...

Phác Xán Liệt có chút sững người, lại là hình ảnh cậu bé ấy, trước mặt hắn chính là Bạch Hền. Xán Liệt lắc lắc đầu cố xua đi, ngửa mặt lên trời giơ tay chỉ vào không trung, muốn đem hình ảnh kia biến mất.

– Đêm nay nhiều sao thật nha! Bạch Hiền, cậu rất thích ngắm sao đúng không?

– Ừm...những chấm sáng trong một màn đen, đặc biệt lung linh và tuyệt đẹp. – Bạch Hiền cũng ngước lên, đôi mắt lại trở nên xa xăm vô tựa.

– Xòe tay ra, thử bắt lấy chúng đi!

– Cái gì?

Bạch Hiền khó hiểu quay sang nhìn Xán Liệt lại thấy Xán Liệt cười bí ẩn:

– Hôm nay cậu hỏi nhiều quá, chỉ cần làm theo tôi nói.

Bạch Hiền bất lực, rốt cuộc vẫn thuận theo xòe hai tay đưa ra phía trước, chợt bàn tay to hơn kia xuất hiện phía trên tay cậu, che đi những ngôi sao. Bên tai Bạch Hiền vang lên tiếng Xán Liệt thì thầm:

– Cậu bắt được rồi!

Một vật sáng lấp lánh bỗng xuất hiện từ phía trên rơi vào tay Bạch Hiền. Bạch Hiền cầm lên, nhìn kĩ, là một chiếc vòng tay bằng bạc, một ngôi sao nhỏ xinh làm điểm nhấn ở chính giữa. Bạch Hiền bất ngờ bật cười, thích thú hỏi Xán Liệt mà mắt không rời khỏi chiếc vòng:

– Cái này...cũng là tặng tôi sao?

– Ừm – Xán Liệt cướp lấy chiếc vòng, kéo tay Bạch Hiền lại – Để tôi đeo cho cậu.

Bạch Hiền chăm chú nhìn Xán Liệt khéo léo mở chiếc vòng, đeo vào tay mình, cậu ngập ngừng:

– Tại sao lại tặng tôi cái này?

– Chỉ là thích thôi, còn phải có lý do sao? Tay của cậu rất đẹp, đeo thêm vòng sẽ càng nổi bật – Xán Liệt giơ tay Bạch Hiền lên, cười nhẹ – Thấy không? Thực sự đẹp lắm!

Bạch Hiền đỏ mặt, thu tay về nghịch nghịch chiếc vòng, rồi lại ngước lên nhìn những quả bóng bay, đôi đồng tử khẽ xao động:

– Cậu tặng tôi nhiều như vậy? Tôi lại không có gì để tặng lại cậu?

– Đúng rồi, cậu phải tặng lại tôi. Tôi không có tặng không đâu.

– Nhưng tôi không biết nên tặng cậu cái gì?

– Hát cho tôi nghe đi!

Bạch Hiền bất ngờ, cúi đầu cắn môi, không nghĩ Xán Liệt lại muốn như vậy.

– Tôi biết cậu hát rất hay. Nhưng lại chưa bao giờ để cho người khác nghe. Tại sao vậy? – Xán Liệt nhẹ nhàng nâng mặt Bạch Hiền lên.

– Tôi không muốn...chỉ đơn giản là không muốn biểu diễn trước mặt mọi người. Tôi cũng không hát hay đến thế đâu, tặng thứ khác có được không?

– Không, tôi đã nghe qua, thực sự rất hay. Tôi hiện tại rất muốn nghe lại, bài nào cũng được, có thể hát cho tôi không? Tôi chỉ muốn cậu hát tặng tôi.

Bạch Hiền im lặng, phân vân đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cậu nhắm mắt, giọng hát trong trẻo ngọt ngào cất lên, âm vang trong không gian, xuyên qua màn đêm, lay động lòng người. Xán Liệt mê mẩn ngắm nhìn Bạch Hiền, đắm chìm trong giai điệu bài hát.


보이지않는널찾으려고애쓰다

(Cố gắng tìm kiếm dáng em, người mà anh không thể thấy)

들리지않는널들으려애쓰다
(Cố gắng lắng nghe giọng em, người mà anh chẳng thể nghe)

보이지않던게보이고

(Rồi anh bắt đầu thấy những thứ mà anh không thể thấy,)

들리지않던게들려

(Nghe những điều mà anh chẳng thể nghe)

너나를떠난뒤로

(Bởi vì từ khi em ra đi, anh đã được trao)

내겐없던힘이생겼어늘

(Một sức mạnh kì diệu anh chưa từng có)


Bạch Hiền dừng lại, đã cố gắng kìm nén, thế nhưng nước mắt vẫn phản lại, tiếp tục tuôn rơi.

Vẫn là bài hát đấy, bài hát đeo bám cậu từ quá khứ, đến hiện tại người cậu đang hát cho lại chính là Phác Xán Liệt. Bài hát mang theo hận thù...hát cho người yêu thương...

Bạch Hiền cúi đầu cắn môi, lại cố ép nước mắt ngừng lại, cổ họng nghẹn đắng:

– Xin lỗi...tôi không nên hát bài này...tôi lại phá hỏng rồi đúng không?

– Không...cậu hát hay lắm. – Xán Liệt xoay người Bạch Hiền lại, cười ôn thuận, lau những giọt nước đọng trên má cậu, rồi kéo nhẹ hai bên mép Bạch Hiền cho nhếch lên, tạo một đường vòng cung cong cong. – Tôi đã nói cậu khóc rất xấu ... Cười!

Bạch Hiền giữ lấy hai tay Xán Liệt cố định, gian nan cười rồi đột ngột rướn người lên, chủ động hôn Xán Liệt, rất nhanh, Bạch Hiền ngượng ngùng cúi xuống, hai má ngày càng đỏ ửng:

– Tôi có lẽ cũng bị điên rồi...Xán Liệt, tôi không dám chấp nhận...nhưng hình như là sự thật...

Xán Liệt nâng cằm Bạch Hiền lên, dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt cậu, trong lòng tràn ngập ấm áp:

– Giống tôi...vậy cứ để hai chúng ta cùng bị điên đi – Xán Liệt cúi xuống gần, cười khẽ – Bạch Hiền, cậu đã bỏ thuốc gì vậy? Có khi phải gọi bác sĩ thôi....Tôi bị cậu làm cho quá liều rồi!


============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top