Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19: Đối cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19: Đối cực


Thời gian? Kì thực đã không còn quan trọng.

Từng ngày qua đi, có những thứ trở nên quá đỗi quen thuộc.

Cô độc và lạnh lẽo, đều đã từng trải qua.

Bóng tối và tịch mịch, ngày nào cũng phải đối mặt.

Hiện tại chỉ cần nhìn thấy cậu, thế giới này đối với tôi chẳng còn gì đáng sợ nữa.

—————————————–


Phác Xán Liệt ngồi lặng yên trong căn phòng tĩnh mịch, chầm chậm quấn băng vòng quanh bàn tay. Vết thương của hắn khi ấy vì bị chính mình tự đâm khá sâu, nhưng bây giờ cũng đã dần không còn chảy máu nữa.

Chăm chăm nhìn vào vết thương, Phác Xán Liệt bất giác khẽ nhăn mặt, đều nhớ đến chuyện vừa rồi. Hắn chính là nhất nhất sẽ không buông tay, cũng không bao giờ đứng im nhìn cậu tự thương tổn.

Chỉ có một điều, hắn ngay cả khi ấy hay hiện tại, đều không cảm thấy đau từ vết thương bên ngoài này, mà là đau xuất phát từ nơi nào đó sâu thẳm bên trong.

Phác Xán Liệt băng xong xuôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi dải băng trắng một màu đơn điệu trên tay. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tỏa ra một vùng nhỏ, không đủ soi rọi cho cả căn phòng, lại nhẹ phủ lên một bên người Phác Xán Liệt, cũng đủ sức làm hiện rõ ngũ quan tinh xảo.

Phác Xán Liệt thực ra hiếm khi để đèn rồi cứ ngồi mà không làm gì như vậy, hắn không sợ nhưng cũng không thích bóng tối hay quá ít ánh sáng. Chỉ là khi ở trong thứ ánh sáng yếu này, hắn những lúc ấy mới có thể che giấu cảm xúc của mình, một chút tĩnh lặng bình tâm mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện.

Tuy nhiên lần này, Phác Xán Liệt lại chẳng thể tập trung vào cái gì. Trong đầu hắn hiện tại, chính là chỉ còn đọng lại hai chữ: Bạch Hiền.


~~~~~~

Phía bên trong kia không có lấy một tiếng động, xung quanh im ắng cứ như cả thế giới này, chỉ còn mình Phác Xán Liệt là hoạt động. Bạch Hiền giờ này có lẽ đã ngủ rồi. Ngày hôm nay đối với cả cậu và hắn quả thực vô cùng khó khăn. Phác Xán Liệt vì thế mới đợi khi Bạch Hiền ngủ say mới dám quay lại phòng cậu, chính là muốn ngắm nhìn gương mặt cậu chỉ có lúc này trong giấc ngủ thật yên tĩnh an bình, chứ không phải sự trầm lặng chán ghét mỗi khi đối diện trực tiếp với hắn.

Phác Xán Liệt hiện tại đứng ở ngay đây, chỉ cách Bạch Hiền trong kia một cánh cửa, vậy mà lại như ở hai đối cực, thực quá xa xôi.

Phác Xán Liệt vặn tay nắm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bên trong không hề bật đèn, hắn nương theo ánh đèn mờ nhạt bên ngoài, mới đứng ở cửa ánh mắt liền hướng đến phía giường mong nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Nhưng chỉ là một khoảng hoàn toàn trống không.

Trái tim ngay lập tức run lên lo sợ, có phải vì tối quá mà hắn không thể nhìn rõ cậu không?

Phác Xán Liệt vội tiến hẳn vào trong bật đèn lên, nháy mắt cả căn phòng được soi sáng. Hắn nhìn quanh dáo dác kiếm tìm, ánh mắt mới hướng đến góc bên kia phòng liền bất ngờ dừng lại, trong tích tắc đã nhận ra.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, chỉ có một điều hắn sợ nhất lúc này, chính là không nhìn thấy Bạch Hiền, sợ cậu nhân lúc hắn sơ ý sẽ lại tìm cách chạy trốn hắn. Hiện tại thân ảnh bé nhỏ đang nằm co lại trên sàn kia vẫn ở ngay phía trước, Phác Xán Liệt trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm được một chút, đã lại đau xót không thôi.

Nền sàn lạnh lẽo như vậy, như thế nào lại có thể nằm ở đây? Cả người cũng lạnh theo rồi, không khéo sẽ bị cảm mạo mất. Phác Xán Liệt thực sự không hiểu, Bạch Hiền rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Tại sao cứ phải hành hạ bản thân như vậy, cậu là muốn khiến hắn phải đau lòng cũng không chịu dừng lại sao?

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng bế Bạch Hiền đặt lên giường, kéo chăn đắp kín thân người cậu rồi lặng im ngồi xuống bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú chìm trong giấc ngủ.

Bạch Hiền so với trước đây không ngờ lại gầy đi nhiều như thế. Có phải hai năm qua cậu đơn độc đã phải chịu rất nhiều khổ cực không? Rồi nhất là những ngày mưa, cậu một mình đã trải qua như thế nào?

Phác Xán Liệt hận không thể ngay lập tức ôm lấy Bạch Hiền mà bảo vệ, mà nhất mực yêu thương. Hắn chỉ có thể đứng bên nhờ người khác quan tâm cậu, còn mình thì thầm lặng dõi theo. Biết lại không làm được gì, cảm giác vô cùng khổ sở bất lực.

Thế nhưng hiện tại, cậu đã ở bên cạnh hắn, đã giữ cậu luôn ngay trước mắt, vậy mà hắn lại vẫn bất lực như thế.

Bạch Hiền những ngày qua chính là luôn muốn chống đối bài xích hắn. Mà cái cách cậu dùng để ép hắn để cậu đi lại là tuyệt thực, là tự thương tổn, thậm chí đến hôm nay còn muốn tự sát nữa. Bạch Hiền cũng thực quá là tài giỏi đi, cách này thật sự vô cùng hiệu quả, khiến trái tim hắn mỗi lần đó đều như bị cậu lấy đi mất một nhịp.

Phác Xán Liệt nhớ rất rõ ngày gặp lại Bạch Hiền, được trực tiếp đối diện với cậu, được nhìn thấy cậu gần ngay phía trước, nỗi nhớ mong bao ngày trong hắn như lấn át đi lý trí, không kiềm chế được mà lao đến ôm hôn cậu đến mụ mị mặc cho cậu gắng sức vùng vẫy.

Hắn cảm nhận rõ người nhỏ bé yếu dần mà run lên trong lòng, vòng tay hắn càng thêm chặt, lại xót xa phát hiện cậu tại sao lại gầy nhỏ như vậy. Nhưng Bạch Hiền vẫn thực ấm áp a.

Phác Xán Liệt chính là mong chờ cái ngày ấy đến muốn phát điên, không khỏi vui sướng mà trong tâm trí đã tưởng tượng đến cảnh ngày ngày chỉ cần mở cửa phòng ra đều có thể lập tức được nhìn thấy Bạch Hiền, nhìn thấy cậu đứng đối diện cười rạng rỡ với hắn, đôi mắt híp lại cong cong xinh đẹp.

Nhưng dĩ nhiên mọi chuyện chẳng bao giờ đơn giản như thế, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng.

Khi hắn nhìn vào đôi mắt cậu, là ánh mắt dành cho hắn nhiều năm về trước, hoảng sợ và căm thù.

Phác Xán Liệt cái gì cũng hiểu nhưng vẫn bỏ mặc tất cả. Hắn thực khó khăn mới đưa được cậu về, làm sao có thể dễ dàng để cậu đi?

Xin lỗi, Bạch Hiền...

Phác Xán Liệt đưa tay nhẹ lau những giọt mồ hôi vương trên trán cậu. Cậu lúc nào ngủ hai hàng lông mày vẫn nhăn lại khó coi như vậy, có phải lại mơ thấy ác mộng không?

Thống khổ này, đến khi nào mới gỡ bỏ được đây?


************

Bạch Hiền tay mân mê vật lấp lánh được đặt cẩn thận trong chiếc hộp màu đen tuyền. Hình ảnh tươi đẹp như giấc mộng trong quá khứ theo đó hiện về, quẩn quanh trong tâm trí, biến thành một điểm sáng bừng lên giữa khoảng không âm u và trống rỗng. Bản thân chính là không hay biết từ khi nào miệng đã bất giác vẽ lên nét cười mơ hồ...nhưng trong tâm lại trào dâng một trận đau nhói.

Từ khi tỉnh dậy, Bạch Hiền đã cảm giác có gì đó kì lạ. Mờ mịt nhớ lại những gì đã xảy ra, nếu cậu không nhầm thì khi ấy bị cơn đau dạ dày hành đến không còn chút sức lực, rồi nằm gục luôn dưới nền. Như thế nào sáng nay lại thấy mình yên vị ở trên giường, còn đắp chăn rất cẩn thận, thực sự không nghĩ ra đã bò về giường bằng cách nào? Có thể cậu vì đau quá mà nhất thời lú lẫn a, cứ cho là vậy đi...

Cả hôm qua đến bây giờ, những cơn đau cũng không có dấu hiệu ngừng lại, dù không còn quá dữ dội nhưng lại giống như những đợt sóng luân phiên xung động, cứ một lúc lặng yên, lại một lúc cuộn dâng, khiến cậu thật vất vả chịu đựng, mồ hôi lạnh cũng thi nhau túa ra không ngớt, không biết đến khi nào mới chấm dứt.

May mắn là không lâu sau, đang lạnh lẽo là vậy, Bạch Hiền lại cảm giác bên cạnh xuất hiện một điểm tựa thực ấm áp, cơn đau vì thế dần giảm đi, còn cậu có lẽ do quá mệt mà cũng nương theo hơi ấm này mới an ổn ngủ một chút.

Tuy nhiên đến sáng sớm, hơi ấm lại đột nhiên tan dần rồi biến mất, Bạch Hiền sau đó không thể ngủ được nữa, mặc dù hiện tại chính là vẫn rất mệt, cơn đau cứ vài phút lại tiếp diễn.

Tia nắng mai len qua cửa kính nhẹ soi chiếu căn phòng, vô tình dừng lại điểm thêm phần lung linh cho sắc bạc.

Vuốt ve vật sáng ánh lên trong tay, động tác nhẹ nhàng nâng niu như đây là bảo bối trân qúy, chính bản thân cậu cũng không rõ vì cớ gì lại đem nó ra, đột nhiên muốn ngắm nhìn một chút, rồi ngoan cố tự cho rằng nó thực ra không có gì đáng quan trọng, chỉ là để kỉ niệm, không có lý do nào khác.

Tiếng gõ cửa bất chợt từ bên ngoài truyền vào cắt đứt mạch suy nghĩ. Bạch Hiền giật mình mà tuột tay đánh rơi chiếc hộp xuống dưới đất, vật bên trong cũng theo thế trượt ra ngoài.

Tiếng gõ một lần nữa vang lên, kèm theo tiếng nói: "Bạch Hiền? Cậu ở trong đó không? Là tôi, Tử Thao. Tôi vào nha!"

Bạch Hiền càng thêm luống cuống, vội cúi xuống nhặt đồ lên, vẫn không quên kiểm tra lại một lượt, trong lòng tự trách bản thân tại sao lại bất cẩn như vậy.

Cửa mở, Bạch Hiền không kịp liền tạm cất chiếc hộp vào ngăn bàn.

– Bạch Hiền, đang làm gì vậy? Tôi không nghe cậu trả lời, nghĩ cậu đang ngủ. Tôi làm cậu tỉnh giấc phải không? – Tử Thao tay bưng khay thức ăn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Bạch Hiền ngồi trên giường có phần bối rối.

– A...không, không sao, tôi cũng đã dậy từ lâu. Vừa rồi cậu gọi vì đang ở trong phòng tắm nên không nghe rõ...thực xin lỗi. – Bạch Hiền cười cười, cố làm cho lời nói dối thêm chân thực.

– Ra là thế. – Tử Thao khẽ nhíu mày, đi đến đặt khay thức ăn lên bàn, quay lại nhìn kĩ mới để ý sắc mặt có phần xanh xao của Bạch Hiền, ánh mắt liền hiện lên lo lắng – Cậu dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một chút đi?

– ...Tôi không ngủ được. – Bạch Hiền cười gượng, dừng dừng một lúc lại nói – Cậu hôm nay cũng đến rất sớm a...

– Là mới sáng sớm tôi đã bị gọi đến đây. Phác Xán Liệt trước khi đi còn không quên dặn tôi chăm sóc cậu thật cẩn thận, nói sức khỏe cậu có vẻ không được tốt, có thể bị cảm mạo. Xán Liệt như vậy mà chu đáo quá nha, quả thực rất lo lắng cho cậu. Nhưng sáng nay Xán Liệt lại phải đi từ sớm, ngày hôm nay cũng bận rất nhiều việc, có muốn tôi kể cho nghe không? – Tử Thao cười nói.

– Không cần đâu.

– Không quan tâm Xán Liệt đi đâu sao? Cái này có thể cậu cũng biết đấy!

– Không! Không phải chuyện của tôi, cậu ta đi đâu làm gì không hề liên quan đến tôi...Cậu ta không ở đây lại càng tốt. – Bạch Hiền vội quay mặt giả bộ nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt dò xét của Hoàng Tử Thao, cũng là che đi cảm xúc thoáng hiện lên của chính mình.

– Ừm...Vậy thôi... – Tử Thao khẽ thở dài, quay lại bàn cầm thìa từ từ múc canh ra bát.

– Tử Thao...! – Bạch Hiền im lặng một lúc, bỗng lên tiếng – Cảm ơn những ngày qua đã rất tốt với tôi...Nhưng thực ra...không phải vì tôi mà vất vả như vậy. Cậu còn công việc, phải đi làm, hàng ngày cứ chạy qua chạy lại như vậy chắc chắn rất mệt...Thực xin lỗi...Sau này cậu có thể không cần phải đến nữa. Tôi sẽ nói với Phác Xán Liệt. Tôi có thể tự lo được.

– Đừng nói thế, Phác Xán Liệt không hề ép tôi, là tôi tự nguyện, cũng rất muốn đến trò chuyện với cậu. Tôi không sao, đừng bận tâm...Còn để cậu tự lo là không chịu ăn uống như vậy sao? – Tử Thao tiến đến đưa bát canh cho Bạch Hiền, trên miệng vẫn giữ nét cười – Dù thế nào cũng phải ăn một chút, không thể tiếp tục nhịn mãi được. Nhìn cậu xem! Trông đã như chẳng còn sức sống rồi....Canh này rất bổ, mau uống a!

– Tôi không muốn ăn...cũng ăn...không...nổi...A!

Bạch Hiền vừa nhìn thấy bát canh trong tay Tử Thao, phía dưới đột nhiên lại dâng lên một trận co thắt. Không thể trước mặt Tử Thao có chuyện gì được, để cậu ấy phát hiện ra nhất định Phác Xán Liệt cũng sẽ biết.

Bạch Hiền liền đưa tay xuống gắt gao ôm chặt bụng, nhăn mặt cắn môi cố gắng trấn áp, dù cảm giác như trong bụng đang từng đợt bị nghiền nát vậy.

Nhìn thấy Bạch Hiền thần sắc bỗng chuyển sang nhợt nhạt bất thường, tay lại khư khư giữ dưới bụng, Tử Thao vội đặt bát canh xuống bàn, lo lắng định tiến đến gần Bạch Hiền xem xét lại bị cậu né tránh.

– Cậu thấy không khỏe sao? – Tử Thao ngạc nhiên trước hành động của Bạch Hiền, vẫn vừa hỏi vừa cố tiến lại gần cậu, giọng nói cũng bắt đầu gấp gáp, trong lòng không tránh khỏi bất an.

– Tôi...không sao...Chỉ là cảm thấy hơi khó chịu – Bạch Hiền gượng cười làm như không có gì nghiêm trọng, cố nói nhưng cổ họng lại khô khốc, mồ hôi lạnh túa ra ngày càng nhiều – ...Tử Thao...Lấy cho tôi...một chút nước được không? ...Có thể uống nước...rồi sẽ ổn ngay thôi...

– Có ngay đây! – Tử Thao vội vã đưa cốc nước để sẵn trên khay cho Bạch Hiền, ánh mắt không rời khỏi cậu dù chỉ một giây. Thực sự sẽ ổn chứ?

Bạch Hiền nhận lấy cốc nước, định đưa lên miệng uống lại bị giọng nói run run của Tử Thao ngăn lại.

– Bạch Hiền...Cậu...Cậu bị làm sao vậy? Cậu...

– Tôi làm sao?

Bạch Hiền khó khăn ngước lên, ngạc nhiên khi thấy gương mặt tràn ngập lo sợ của người đối diện, rồi lại cúi xuống nhìn cốc nước tinh khiết từ khi nào đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ thẫm, dần mờ nhạt đi trong tay.

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Trời đất xung quanh đảo lộn một vòng, rồi hoàn toàn rơi vào màn đen tăm tối.


================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top