Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22: Thế giới xuất hiện cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 22: Thế giới xuất hiện cậu


– Không ngờ có thể gặp cậu ở đây.

Kim Chung Nhân chăm chú nhìn kĩ Bạch Hiền, thấy cậu một mực cúi đầu, dần lùi về phía sau, chính là có ý muốn trốn tránh. Hắn liền nhanh tay túm chặt lấy tay cậu kéo lại, giọng càng trầm xuống mà lại có điểm như trêu đùa:

– Cậu muốn bỏ chạy sao?

– Buông tôi ra, Kim Chung Nhân! – Bạch Hiền cố gắng vung tay, triệt để muốn thoát khỏi bàn tay Kim Chung Nhân nhưng lại bị hắn túm càng chặt, cảm giác đau nhức nơi cổ tay dần truyền đến. Cậu tâm trí càng thêm rối loạn, thật sự rất muốn bỏ chạy, thật sự không biết phải làm như thế nào.

– Buông cậu ấy ra!

Cả hai đang giằng co cũng đồng thời quay sang nhìn. Kim chung Nhân thực sự đã biết trước được đó là ai, cư nhiên thả lỏng tay, ánh mắt lập tức thay đổi.

Phác Xán Liệt đi đến, bao quanh người đã đầy một tầng hàn khí. Kéo Bạch Hiền về bên mình, hắn trực tiếp đối diện với Kim Chung Nhân, miệng cười nhưng lời nói nhiều phần kì quái:

– Một người có địa vị như Kim Chung Nhân, giữa bao nhiêu người lại có thể hành động không suy nghĩ như vậy sao?

– Địa vị như thế nào cũng đâu thể so sánh với cậu được. Tôi chẳng qua vì không ngờ có thể gặp được Bạch Hiền ở đây, đã lâu như vậy, thực sự rất muốn cùng nói chuyện, lại làm kinh động đến cậu sao? Xin lỗi, đã thất lễ.

Nghe qua đã thấy không giống những câu nói bình thường. Kim Chung Nhân dừng một chút, nhìn Bạch Hiền đầy ẩn ý. Ánh mắt giao nhau, Bạch Hiền giật mình cúi đầu, bất giác nép gần hơn vào Phác Xán Liệt.

Kim Chung Nhân thu hết phản ứng của cậu vào tầm mắt, bỗng nhiên nâng ly rượu lên, miệng khẽ nhếch cười:

– Bạch Hiền, chúng ta quả nhiên rất có duyên. Để tôi mời cậu một ly.

Bạch Hiền một lần nữa lúng túng, nhìn vào ly rượu cầm chặt trong tay, cắn môi

– Tôi...

– Xin lỗi, Bạch Hiền hiện tại không thể uống được rượu. Để tôi uống thay cậu ấy.

Phác Xán Liệt một tay nâng ly rượu lên, một tay tìm đến nắm lấy tay Bạch Hiền. Cậu bất ngờ quay sang nhìn hắn, thấy gương mặt hắn vô cùng bĩnh tĩnh, bản thân không hiểu sao cũng cảm giác bớt căng thẳng một chút, cảm giác như bàn tay ấy khiến cậu... an tâm.

– Phác Xán Liệt cậu sao lại nói như vậy được? Đều là bạn cũ, đã lâu mới gặp lại, vậy mà uống với nhau một ly khó như vậy sao? – Kim Chung Nhân khẽ cụng nhẹ chiếc ly vào ly của Bạch Hiền, nhìn cậu cười – Cậu không thể uống rượu? Tôi nhớ trước kia cùng tôi vẫn còn uống được rất nhiều. Chẳng lẽ, cậu đang có vấn đề...

– Tôi uống!

Phác Xán Liệt sững người nghe Bạch Hiền nói, nhăn mặt, ánh mắt lộ rõ lo lắng, không chấp nhận giữ tay cậu lại

– Cậu nói cái gì vậy? Chỉ vừa mới khỏe lại không thể...

– Không sao!

Bạch Hiền cắt ngang câu nói của hắn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ly rượu. Không thể hiểu cậu đang nghĩ cái gì nhưng hắn chắc chắn cản không được. Trong lòng đang vô cùng khó chịu, Phác Xán Liệt bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay Bạch Hiền tự động nắm chặt tay mình hơn. Hắn liền nhìn xuống một chút, rồi lại nhìn lên, thấy cậu rất nhanh đã dần uống cạn ly rượu, gương mặt nhỏ bé uống đến đâu đều nhăn lại, chịu đựng.

– Haha tốt lắm! – Kim Chung Nhân bật cười, cũng đưa ly rượu kề miệng cùng cậu uống cạn. Bên ngoài tỏ vẻ rất hài lòng, nhưng tâm ý bên trong thì chỉ có hắn mới biết.

Bạch Hiền thật cố gắng nhanh chóng uống hết, cùng lúc Kim Chung Nhân cũng uống xong. Cậu đặt vội chiếc ly rỗng lên khay người phục vụ thường xuyên qua lại, sau đó lấy vẻ bình tĩnh hướng Kim Chung Nhân mỉm cười

– Chúng tôi đi trước. Xin lỗi!

Bạch Hiền hơi cúi đầu, hành động không để ai kịp phản ứng, nói xong liền kéo Phác Xán Liệt đi ngay, một giây cũng không muốn đứng thêm lâu hơn nữa.

Phác Xán Liệt được Bạch Hiền kéo đi theo sau, tâm trạng trước đó vì bực bội mà cũng hiện rõ trên gương mặt, nháy mắt hiện tại nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau dần chuyển sang thích thú, bản thân đang cười cũng không hay biết.

Hướng đến vị trí ban đầu muốn đến, vừa rồi vẫn rất đông đủ, giờ lại chỉ còn Hoàng Tử Thao, gặp được cũng đúng lúc đang đi về phía này, dĩ nhiên đã nhìn thấy chuyện khó xử kia.

Hoàng Tử Thao nhướn mày nhìn hai người kì lạ, sau đó lo lắng hỏi:

– Xảy ra chuyện gì vậy? – Dừng một chút, như đã nhận ra điều gì, hướng Phác Xán Liệt ngập ngừng – Người đó... có phải là Kim Chung Nhân không?

– Chính là Kim Chung Nhân. Chỉ là lâu ngày không gặp nên đứng lại cùng nói chuyện một lúc thôi. – Phác Xán Liệt không nhanh không chậm đáp, khẽ nhíu mày với Hoàng Tử Thao.

Nhìn qua đã rất nhanh hiểu ý, Hoàng Tử Thao liền coi như chưa có gì, vui vẻ quay sang với Bạch Hiền cười, bỗng nhiên hưng phấn

– Haha Bạch Hiền nha, tôi chính là rất mong cậu đến nha. À ở đây có nhiều đồ ăn rất ngon, cậu nhất định phải ăn nhiều vào, thử mấy món này đi.

Hoàng Tử Thao chỉ chỉ vào một dãy đồ ăn đủ các món bày biện trên bàn, rất bắt mắt, trông vào đã khiến người ta thèm muốn. Cho nên dĩ nhiên mấy người vừa rồi đứng tụ tập ở đây cũng là vì mục đích cao cả này. Ăn no xong liền chạy đi chơi, hay chính xác hơn là một thiếu niên xinh đẹp đang đam mê ăn thì bị một ai đó cao lớn đến ép bức lôi đi, hai người còn lại một phấn khích một ngây ngô không nhịn được đi theo làm bóng đèn. Nhắc đến mới nhớ ra mấy người đám Lộc Hàm.

Bạch Hiền đối với dãy đồ ăn trong mắt như thế nào lại không có một chút tâm trạng. Đứng ngây người vài giây mới nhất thời nhận ra cả Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao đều đang nhìn mình kì lạ, cậu liền cười tươi nhất có thể, kì thực không hề nghe Hoàng Tử Thao trước đó đã nói gì, vội lấy chuyện khác che giấu, dù rất dễ phát hiện ra biểu tình không phù hợp trên gương mặt cậu.

– Đến đây thực vui nha, chỉ tiếc là tôi không quen ai cả. Vừa rồi thấy mọi người nên muốn đến cùng nói chuyện... nhưng mà Lộc Hàm đâu rồi, cả Tuấn Miên và Khánh Thù nữa?

– AA tôi mong cậu như vậy mà cậu chỉ biết mỗi Lộc Hàm – Hoàng Tử Thao cũng nhanh phản ứng, giả vờ làm mặt tức giận, mà trong tích tắc đã thay đổi, đánh mắt sang Phác Xán Liệt, nhịn cười – Tôi còn tưởng ai đó sẽ đem cậu đi cất, không cho đến những nơi như thế này, quả thực làm tôi bất ngờ. Nha, như vậy muốn để tâm đến tôi cũng khó có cơ hội.

– Thực ra không cần đến Bạch Hiền, cậu vốn đã có người đặc biệt để tâm rồi – Phác Xán Liệt khẽ cong miệng, rõ ràng đang ám chỉ điều khó đoán.

– Cậu nói có ý gì hả...

– Chủ tịch Phác? Đúng là chủ tịch Phác rồi.

Giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, tất cả đồng thời quay lại nhìn, là một người đàn ông trung niên vận bộ vest màu ghi kiểu dáng đơn giản mà lịch lãm, gương mặt rất có khí chất, nhìn họ tươi cười, lộ rõ vẻ mừng rỡ. Bạch Hiền lần nữa được kéo ra khỏi suy nghĩ, ngước lên nhìn người xa lạ trước mắt, mờ mịt. Còn Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao trong đầu có lẽ đã định hình ra đây là ai.

– Chủ tịch Lưu. Hân hạnh! – Phác Xán Liệt mỉm cười bắt tay người kia.

– Gặp được chủ tịch Phác ở đây thật may mắn. Xin lỗi vì đường đột nhưng nhân đây rất muốn cùng bàn bạc vài điều, nếu không tôi sợ sẽ không kịp.

– Chuyện gì gấp như vậy? Chủ tịch Lưu cứ nói.

– Cái này... – Vị chủ tịch ngập ngừng, e ngại đưa mắt nhìn Bạch Hiền và Hoàng Tử Thao – Nói ở đây có chút bất tiện...

– Họ đều là bạn bè thân thiết của tôi. Chủ tịch Lưu xin hãy yên tâm.

– Qủa thực chuyện này tôi không muốn người thứ ba biết đến. Chúng ta có thể qua nơi khác được không, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Phác Xán Liệt vẫn còn do dự, ở đây khó kiểm soát như vậy, hơn nữa còn mới gặp Kim Chung Nhân, chính là rời Bạch Hiền hắn sẽ không an tâm.

Bàn tay vốn luôn nắm chặt tay cậu bất ngờ bị buông lỏng rồi chơ vơ trong không gian, cảm thấy thật lạnh lẽo. Phác Xán Liệt quay lại ánh mắt khó hiểu, lại thấy Bạch Hiền đang nhìn hắn, mắt cười híp lại:

– Chuyện công việc của cậu rất quan trọng. Mau đi đi, tôi ở đây cùng Hoàng Tử Thao đợi.

– Bạch Hiền!

– Không sao đâu. Cậu mau đi a

Phác Xán Liệt trong lòng không cam chịu, nhưng rốt cuộc cũng đành bất lực, thở mạnh một hơi.

– Tôi sẽ quay lại ngay. Đừng đi đâu cả. – Nhìn Hoàng Tử Thao cùng nhẹ gật đầu, sau đó hướng người đàn ông đang chờ mong kia lịch sự mở lời – Chủ tịch Lưu, vậy chúng ta tìm một nơi nói chuyện.

Bạch Hiền giữ mãi nụ cười với Phác Xán Liệt cho đến khi dáng người cao lớn của hắn bị khuất lấp sau bao nhiêu người qua lại phía trước, giữa nơi ồn ào chẳng còn nhận ra ai với ai. Cậu vẫn ngay ngốc đứng im, chân như đã kết giao dính chặt dưới nền nhà. Tâm trí từ lúc gặp Kim Chung Nhân đến giờ chính là vẫn chưa thoát khỏi rối loạn, người ta nói gì làm gì không hề chú ý.

Vốn biết quay về thì tất cả đều sẽ gặp lại, đều sẽ nhớ lại, chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng Bạch Hiền không ngờ lại đụng mặt Kim Chung Nhân nhanh như vậy. Cậu thực ra không phải chán ghét Kim Chung Nhân hay muốn bài xích hắn, lý do duy nhất bởi không dám đối mặt. Hắn biết cậu quá rõ. Thật muốn cười lớn chế ngạo bản thân. Tại sao đi đến đâu cũng chỉ biết trốn chạy?

Đầu óc quay cuồng, thế giới trước mắt hỗn độn thị phi, cậu làm cách nào cũng không thể thích ứng, vậy mà từ khi còn chưa hiểu chuyện đã bị cuốn sâu vào, giống như một người lạc đường không tìm ra lối thoát. Thế giới đó xuất hiện Phác Xán Liệt giữ cậu ở lại. Hiện tại không có hắn, bỗng nhiên cảm thấy thật sợ hãi.

Bạch Hiền lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ nhiều nữa. Chợt nhìn lại mới nhận ra cậu đang đứng một mình từ lúc nào. Vừa rồi có khi đã nghe thấy loáng thoáng tiếng Hoàng Tử Thao gọi cậu rất nhiều, có vẻ vội vã, sau đó hình như là thấy một nét cười trên gương mặt khá quen lướt qua rất nhanh, rồi tiếng của Hoàng Tử Thao biến mất.


' – Bạch Hiền, cho tôi mượn Tử Thao một chút nhé!

– Ngô Diệc Phàm....'


Chuyện xảy ra ngay bên cạnh lại không hay biết, quay đi quay lại đã không thấy Hoàng Tử Thao đâu nữa. Hiện tại cậu rất giống người thừa, không hiểu nổi mình đang làm cái gì ở đây nữa. Dưới bụng lại có cảm giác nhộn nhạo khó chịu, có lẽ vì uống rượu khi dạ dày chỉ mới hồi phục. Bạch Hiền nghĩ nghĩ một chút, quyết định quay người đi, tốt nhất là nên lấy lại tinh thần.

Ra khỏi phòng tiệc lớn lại lúng túng không biết lối nào. Bạch Hiền đi dọc theo hành lang rộng thi thoảng có vài người qua lại, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh.

Cậu xả nước hứng vào hai tay rồi cúi xuống tạt lên mặt. Từng giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt lăn xuống đến cổ. Cậu lại cúi xuống làm thêm một lần nữa. Lạnh!

Cậu vỗ vỗ mặt, ngước lên nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, méo mó đến buồn cười. Nhắm mắt hít sâu một hơi rồi dần thở ra, vừa nhìn lại vào gương liền bị dọa cho thất kinh. Sau đó chưa kịp phản ứng đã hung hăng bị kéo lại, xoay một vòng toàn thân áp sát vào tường. Bạch Hiền khó khăn nhìn người đang giữ chặt mình, đôi mắt mở to không tin nổi, lời nói cư nhiên đứt quãng:

– K.. Kim Chung Nhân... Cậu.. làm gì...?

– Tại sao lại quay về? – Kim Chung Nhân giữ Bạch Hiền giữa hắn và tường bằng hai cánh tay rộng lớn, ánh mắt đen láy xoáy sâu, hơi thở phảng phất hương vị nồng nàn của rượu.

– Chung Nhân... – Cậu sững người.

– Ngày đó đã nói sẽ không quay lại nữa. Tại sao lại xuất hiện ở đây. Tại sao vẫn chấp nhận trở về bên Phác Xán Liệt? – Kim Chung Nhân tăng lực siết chặt lấy cố tay Bạch Hiền, thanh âm trầm thấp nhấn mạnh – Bạch Hiền, cậu trả lời đi!

– Là tôi muốn như vậy. – Bạch Hiền vội cụp mắt xuống, tránh ánh mắt như đang muốn chọc thủng suy nghĩ của cậu kia. Cắn môi, cổ tay truyền đến đau nhức.

– Cậu nói cái gì? – Kim Chung Nhân đưa tay nâng mặt Bạch Hiền lên, ép cậu nhìn vào đôi đồng tử đen thẳm – Còn nhớ tôi cũng đã từng nói chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau? Trong khi tôi đang cố gắng không tìm đến cậu, cậu lại cứ như vậy xuất hiện, là rất muốn thách thức tôi phải không?

Nhìn cậu vô lực bị giữ chặt, nước đọng lại trên gương mặt càng thêm lấp lánh, hắn cư nhiên không thể chịu đựng được, dần cúi thấp đầu xuống, tiến đến sát mặt Bạch Hiền lập tức bị cậu dùng sức quay đi, triệt để muốn né tránh. Hắn xuy cười một tiếng, trong lòng bất lực khổ sở.

– Bạch Hiền, cậu vẫn không hề thay đổi.

– Bạch Hiền không thay đổi. Mà người thay đổi chính là cậu, Kim Chung Nhân.

Giọng nói chính là không thể lẫn với một ai, Bạch Hiền giật mình ngước lên hướng phía cửa, quả nhiên Phác Xán Liệt đang đứng đó chăm chăm nhìn về phía này, gương mặt hắn không lộ ra một tia cảm xúc lại càng khiến cậu hoang mang hơn. Rõ ràng nhìn thấy khung cảnh này đã chẳng thể vừa mắt, đặc biệt còn là với Kim Chung Nhân, như thế nào có thể không biểu hiện một chút tức giận.

Phác Xán Liệt bước nhanh đến gần, ánh mắt sát thương sắc bén muốn cắt đứt khoảng cách hiện tại giữa Kim Chung Nhân và Bạch Hiền, thanh âm băng lãnh cực độ:

– Trong khi tôi còn nói chuyện bình thường với cậu. Mau buông Bạch Hiền ra!

Kim Chung Nhân buông lỏng tay nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ, nhìn cậu một lúc bỗng nhiên bật cười, rốt cuộc cũng chậm rãi buông hẳn ra, vừa xong Phác Xán Liệt ngay lập tức kéo cậu rời đi. Đến khi xung quanh hoàn toàn im ắng, Kim Chung Nhân vẫn đứng lặng, ánh mắt thay đổi tựa hồ không thể xác định.

Hai lần gặp, ánh mắt cậu dành cho hắn ngoài hoang mang, sợ hãi thì chẳng còn gì nữa.

'Kim Chung Nhân, người thay đổi mới chính là cậu'

Đúng. Hắn thay đổi. Đứng trước Bạch Hiền không thể khống chế được bản thân.


**********

– Xán Liệt... Xán Liệt... – Bạch Hiền bị kéo đi cật lực chạy theo, đôi chân thật vô dụng không bắt được nhịp – Xán Liệt... đi chậm lại... tôi không theo kịp...

Phác Xán Liệt đi quá nhanh, hung hăng bước từng sải dài tiến về phía trước. Cậu khổ sở gọi cũng không thấy hắn có ý định giảm tốc độ. Vừa rồi còn nghĩ hắn tại sao lại không tức giận, gương mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh, chính là quá ngu ngốc. Phác Xán Liệt hiện tại dù cậu không nhìn rõ biểu tình nhưng chắc chắn là rất đáng sợ, là quả bom chỉ cần không may chạm nhẹ liền phát nổ.

Lúc đi ra không phải qua phòng tiệc lớn mà bằng một con đường khác, thoáng chốc đã đứng ở bên ngoài. Tiếp tục đi xuống những bậc cầu thang trải thảm đỏ, Bạch Hiền hai chân như không thể điều khiển được, trở nên vướng víu, lúng túng vấp vào nhau.

– Xán Liệt... A...

Bạch Hiền ngã mạnh xuống, trượt qua vài bậc cầu thang, người phía trước lúc này mới chịu dừng lại.

– Bạch Hiền!

Phác Xán Liệt vội vàng đỡ lấy cậu, nhận ra bản thân vô cùng đáng ghét. Hắn ngồi xuống cẩn thận nâng chân cậu lên xem xét, phát hiện ra có trầy xước một chút, liền thử nắn nhẹ vào cổ chân.

– A...

– Cậu đau sao?

– Rất đau – Bạch Hiền cắn môi, không nghĩ lại đau như thế.

– Thử đứng lên xem, có thể đi được không? – Hắn lộ rõ lo lắng, nhẹ nhàng đặt chân cậu xuống rồi ôm lấy cậu, để cậu dựa vào.

Bạch Hiền khó khăn cố gắng gượng đứng lên, nhưng trụ không được ngay lập tức lại ngã xuống.

– Có lẽ bị trật khớp rồi – Phác Xán Liệt trong lòng ân hận, nhìn cậu nhăn nhó nén đau không khỏi xót xa. Hắn bỗng nhiên quay người lại đưa lưng về phía cậu – Lên đi. Tôi cõng cậu.

– Tôi không sao. Không cần như vậy đâu.

– Cậu đến đứng còn không được, còn nói không sao? Đừng lộn xộn nữa, mau lên a.

– ...

Thấy Bạch Hiền im lặng chần chừ, Phác Xán Liệt bất lực thở dài:

– Nếu cậu không để tôi cõng, thì tôi sẽ bế cậu. Cậu chọn đi.

Hắn vừa nói hết câu người phía sau đã ngay tức khắc trèo lên lưng, chính là chống đối không thành. Khóe miệng bất giác vẽ nên đường cong tinh nghịch.

Bạch Hiền trên lưng Phác Xán Liệt không dám nhúc nhích, im lặng ngắm nhìn cảnh xung quanh đường đi. Hắn đi rất chậm, cũng không nói gì, suy nghĩ đều chỉ để trong tâm.

Đi hồi lâu mà vẫn chưa đến nơi để xe, đoạn đường cũng rất khác lạ, cậu không nhịn được bắt đầu ngọ nguậy.

– Cậu nặng lắm biết không? Ngồi yên như ban nãy đi!

– Chúng ta đi đâu vậy? Tại sao mãi vẫn chưa đến nơi để xe?

– Đi dạo.

– Cậu bảo tôi nặng mà, còn có hứng đi dạo? Không thấy mệt sao? – Bạch Hiền trong lòng ẩn nhẫn, còn nhớ chỉ mới chiều nay hắn còn chê cậu gầy, giờ lại kêu cậu nặng, thực quá nghịch lý đi.

– Tôi giúp cậu trả thù.

– Cái gì?

– Vì tôi làm cậu bị què.

– Hả?

Phác Xán Liệt nói xong liền cười lớn, chắc chắn cũng biết gương mặt dở khóc dở cười của cậu lúc này. Chỉ là bị trật khớp, vài ngày sau khỏi sẽ lại chạy nhảy bình thường, vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra cái lý do đó. Đây là muốn giúp cậu trả thù hay muốn trêu chọc cậu.

Bạch Hiền ấm ức, im lặng không nói nữa, thì Phác Xán Liệt lại lên tiếng, thanh âm trầm thấp ôn nhu.

– Xin lỗi!

– ...

– Lẽ ra tôi không nên đưa cậu đến buổi tiệc đó. Cứ nghĩ sẽ khiến cậu vui nhưng hóa ra lại phạm sai lầm.

– Chẳng phải cậu đang để tôi trả thù sao?

Phác Xán Liệt lại im lặng hồi lâu, sau đó đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp màu đen tuyền đưa cho Bạch Hiền.

– Trả lại cho cậu.

– Cậu... cậu lấy nó ở đâu? – Bạch Hiền mở to mắt nhìn chiếc hộp trong tay Phác Xán Liệt, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, cậu chính là đã cất giấu nó rất kĩ, không hiểu Phác Xán Liệt như thế nào lại tìm ra. Hắn chắc chắn đã sớm biết vật bên trong là cái gì.

– Hôm qua đến phòng cậu sắp xếp lại đồ, tôi mới tìm thấy trong ngăn bàn cạnh giường, có lẽ cậu để quên.

– Ừm...

Im lặng lại bao trùm, rồi lại bị phá vỡ bởi Phác Xán Liệt.

– Bạch Hiền, cậu trả thù xong chưa? Phải về nhà thôi, muộn rồi.

Về nhà? Bạch Hiền trầm mặc nhìn chiếc hộp trong tay mình. Đi khắp nơi trên thế giới, tự sinh tự diệt ở đất người bao nhiêu năm, cũng chưa từng coi nơi đã sống là nhà. Khái niệm nhà trong cậu, vốn đã biến mất từ rất nhiều năm về trước.

Luân chuyển một vòng, hóa ra nơi xuất hiện Phác Xán Liệt, từ khi nào lại trở thành nhà.

'- Tại sao vẫn chấp nhận trở về bên Phác Xán Liệt?

– Là tôi muốn như vậy.'

Là cậu và hắn ngay khi sinh ra, số phận đã trói cùng vào sợi dây ràng buộc.

Bạch Hiền chậm rãi mở chiếc hộp, chăm chú ngắm nhìn chiếc vòng bạc với ngôi sao nhỏ xinh chính giữa, lấp lánh trong mắt cậu và hắn.

Đừng mãi nhìn về quá khứ, chỉ mang lại những giọt nước mắt.

Đừng nghĩ quá nhiều về tương lai, chỉ mang đến những lo sợ.

Bầu trời hôm nay giữa trung tâm Seoul cũng đầy sao.

Bạch Hiền đeo chiếc vòng vào tay, tựa đầu lên vai Phác Xán Liệt, hai tay chủ động ôm lấy, giọng nói hòa trong gió vang lên thật nhẹ.

– Về nhà thôi!... Xán Liệt, tôi còn có thể cùng cậu một chỗ thật vui vẻ... có thể mãi mãi không?

Phác Xán Liệt bất ngờ đứng lại, miệng cong lên hình vòng cung tuyệt mĩ:

– Bạch Hiền, chúng ta yêu nhau đi!


===============

Chap tiếp theo có H :"> nhưng mà hình như mọi người không có hứng thú với fic mình lắm :(((( buồn a :((((( 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top