Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32: Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sai lầm lớn nhất không phải là em yêu anh
mà là nghĩ rằng anh cũng yêu em

.

.

Con đường trước nhà từ khi nào đã phủ đầy một màu tuyết trắng. Bạch Hiền nhìn xuống từng bước chân mình, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết dưới nền tuyết, bỗng nhiên lại thấy chuyện nhàm chán này trở nên thú vị.

Đi thêm một đoạn không xa nữa thì đến cửa hàng tiện lợi, Bạch Hiền muốn mua một số thứ cần thiết và chuẩn bị đồ nấu ăn. Thức ăn trong tủ lạnh đã sớm được dọn dẹp, một phần vì để lâu không dùng đến, một phần vì cậu không muốn ngay cả những thứ nhỏ nhặt như vậy cũng là do người khác sắp xếp.

Bởi vì nhiều đêm mất ngủ nên gương mặt có lộ chút mệt mỏi nhưng tâm trí Bạch Hiền bây giờ hoàn toàn tỉnh táo. Cậu dự định sẽ tìm một công việc mới, sau đó kiếm được đủ tiền sẽ mua một ngôi nhà mới, an an ổn ổn mà sống, sẽ hoàn toàn coi như không có những chuyện trước kia, ngay cả những gì liên quan đến Phác Xán Liệt cũng chưa từng tồn tại.

Chính người đó đã nói giữa cậu và hắn không còn quan hệ gì nữa, chính là đã chấm dứt, chẳng còn lưu luyến, chẳng còn chờ đợi. Khóc cũng đã khóc rồi, nghĩ đến đầu muốn nổ tung rồi, tâm đã dần lạnh đi. Từ cái ngày ấy đến nay tính ra cũng đã gần một tháng, Bạch Hiền chưa gặp qua Phác Xán Liệt thêm lần nào. Cậu phải học cách quen không có người đó bên cạnh, làm cái gì trước hết là suy nghĩ cho bản thân.

Đi ra khỏi cửa hàng, Bạch Hiền bỗng nhiên có cảm giác rất kỳ lạ, giống như đang bị theo dõi, đột ngột đứng lại rồi quay người nhìn phía sau. Cách cậu không xa là hai người đàn ông vận đồ đen có biểu hiện rất kỳ quái.

Lòng bắt đầu hoang mang, cậu bước nhanh hơn, mặc kệ hai người đó là ai, hiện tại chỉ cần thoát đi. Nhìn thấy phía trước có một lối rẽ, Bạch Hiền liền vội đi vào, bên trong là một con đường nhỏ và hẹp. Liếc nhìn phía sau một chút, hai người kia vẫn đang bám theo rất sát, cậu thực sự toát mồ hôi lo sợ.

Thêm một lối rẽ nữa, là một góc khuất tầm nhìn, một người đột nhiên xuất hiện kéo cậu vào bên trong, xoay người lại che chắn toàn bộ cho cậu.

Bạch Hiền mở lớn mắt nhìn người phía trước, định lên tiếng thì người đó đã nhanh tay bịt miệng cậu lại, tay còn lại đưa lên miệng ý bảo yên lặng. Một lúc sau, bên tai cậu truyền đến tiếng nói:

– Chúng đi rồi!

Người đó thả tay xuống, Bạch Hiền lúc này mới dám thở mạnh một hơi, lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn người trước mặt nghi hoặc.

– Kim Chung Nhân! Cậu, tại sao cậu lại ở đây?

– Tôi trên đường tới tìm cậu thì nhìn thấy cậu bị hai kẻ lạ mặt kia bám theo. Cậu không sao chứ? – Ánh mắt Kim Chung Nhân lộ rõ lo lắng, chăm chú nhìn Bạch Hiền.

Hiện tại mới để ý hai người vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, khoảng cách chính là rất gần. Bạch Hiền khẽ lách qua Kim Chung Nhân, hắng giọng một cái.

– Tôi không sao. Cảm ơn cậu.

– Từ bây giờ mỗi lần ra ngoài đều phải thật cẩn thận, nếu có chuyện gì phải báo cho tôi ngay. – Kim Chung Nhân coi như không thấy thái độ đó của cậu, vừa bước vừa nói – Tôi đưa cậu về!

Câu nói của hắn lại khiến cho Bạch Hiền suy nghĩ. Như nhận ra điều gì, cậu sững người, sau đó đi vòng lên phía trước chặn Kim Chung Nhân.

– Cậu biết ai đã sai những kẻ đó theo dõi tôi, phải không?

Kim Chung Nhân chỉ gật đầu, im lặng không đáp. Bạch Hiền nắm chặt hai tay, tiếp tục hỏi:

– Người đó là ai?

– Chúng là thuộc hạ của Phác Nguyên Trung.

– Kim Chung Nhân... – Bạch Hiền nhìn thẳng vào người phía trước, hàng lông mày thanh mảnh nhăn lại, cậu không biết mình thực sự có muốn nghe câu trả lời hay không – Tại sao cậu biết?

– Là vì quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt. – Lần này Kim Chung Nhân đáp lại rất nhanh

– Chúng tôi đã không còn quan hệ nào nữa.

– Nhưng ông ta không nghĩ như vậy.

Câu trả lời chẳng phải rất dễ đoán hay sao, chẳng qua là do cậu cố tình bỏ qua mà thôi. Đáng lẽ ngay từ đầu, cậu không nên hỏi bất cứ điều gì thì hơn.

.

.

.

– Ừm... lúc nãy cậu bảo tìm tôi? – Bạch Hiền ngồi bên ghế phụ, hướng Kim Chung Nhân nói – Có việc gì?

Kim Chung Nhân đang định cho xe chạy bỗng nhiên dừng động tác. Cậu khó hiểu nhìn hắn:

– Sao vậy?

– Đang nghĩ xem có nên nói cho cậu biết không?

– Nói đi! Đến bây giờ thì chẳng còn gì khiến tôi ngạc nhiên nữa rồi.

Kim Chung Nhân nhướn mày quan sát biểu tình trên mặt Bạch Hiền, im lặng một lúc sau đó mở ngăn chứa đồ lấy ra một tấm thiệp màu trắng đưa cho cậu.

– Lễ đính hôn của Phác Xán Liệt và Chiêu Ngân. Cậu xem đi, là cuối tuần này.

Ngược lại với suy nghĩ của Kim Chung Nhân, Bạch Hiền sắc mặt tuyệt nhiên không biến đổi gì, cũng không cầm lấy tấm thiệp mà nói:

– Chuyện này tôi biết rồi. Tôi cũng có một cái, mới được gửi đến tối qua.

– Bạch Hiền, cậu định thế nào?

– Cậu cũng được mời, tôi cũng được mời. Vậy... chúng ta cùng đi! – Cậu cười một cái, chỉ là nụ cười khuôn miệng tạo nên, chẳng có lấy một chút cảm xúc.

– Cậu chắc chứ? Đừng ép bản thân. – Kim Chung Nhân nhướn mày, thu lại tấm thiệp.

– Tôi muốn đến. – Bạch Hiền gật đầu, sau đó rất nhanh quay mặt đi, tránh sự dò xét của hắn.

– Được rồi, hôm đó tôi sẽ đến đón cậu.

Kim Chung Nhân bắt đầu cho xe chạy, không nói thêm gì nữa, thi thoảng liếc sang Bạch Hiền, chỉ thấy cậu một mực nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Từ trước đến giờ, mọi quyết định của Bạch Hiền đều không thể đoán trước như vậy. Kim Chung Nhân nhìn ra đoạn đường phía trước, ánh mắt thâm trầm.

___Bạch Hiền, cậu đang rất muốn gặp Phác Xán Liệt phải không?___


******


Nháy mắt một cái là cuối tuần rồi, Kim Chung Nhân cũng đã đến, đang đợi ngoài cửa. Bạch Hiền bỗng dưng đầu óc loạn cả lên, bản thân mặc áo trái cũng không biết, đến lúc đứng trước gương mới phát hiện ra, lại vội vàng mặc lại. Có cảm giác giống như đang đâm vào chỗ chết, chính là vậy.

Lần thứ hai đứng lại trước gương, nhìn một Bạch Hiền trong đó, tại sao lại trở nên khó coi như vậy. Cậu vốn không đủ mạnh mẽ như cậu vẫn tưởng, đã không dưới mười lần cậu suy đi nghĩ lại về việc có nên đến đó hay không. Còn đang do dự thì dưới nhà lại truyền đến tiếng Kim Chung Nhân kêu gọi.

Đối mặt với sự thật là tốt nhất phải không? Bạch Hiền cười một cách máy móc, chống hai tay lên bàn hít thật sâu, bỗng nhiên vật lấp lánh ẩn sau tay áo xuất hiện. Chiếc vòng bạc cùng ngôi sao nhỏ hiện tại sáng đến chói mắt.

Tại sao cậu vẫn còn giữ nó, tại sao lại có thứ lưu luyến chết tiệt này. Bạch Hiền đã khắc sâu vào trong tâm trí cái khoảnh khắc Phác Xán Liệt đeo vòng bạc vào tay cậu, sau đó thâm tình mà nói:

'Chúng ta yêu nhau đi!'

.

.

.

Kim Chung Nhân cho xe dừng lại trước một tòa nhà sang trọng. Từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy ở trong kia đang diễn ra một sự kiện đặc biệt. Hắn im lặng ngồi một lúc, rồi mới quay sang quan sát người bên cạnh, quả nhiên gương mặt nhỏ nhắn kia đã căng thẳng cực điểm rồi.

– Bạch Hiền, cậu có chắc là muốn vào không ?

– Đợi một chút...

Bạch Hiền gấp gáp nói, chung thủy nhìn xuống chiếc vòng bạc trên cổ tay thanh mảnh. Kim Chung Nhân cũng để ý thấy chiếc vòng đó, quả thực rất hợp với Bạch Hiền, nhưng vì biết rõ là cậu từ đâu mà có nó thì lông mày khẽ nhăn lại.

– Đã đến đây rồi, vào thôi ! – Bạch Hiền bất chợt ngẩng đầu lên, tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.

Kim Chung Nhân rất nhanh cũng xuống xe đi đến bên cạnh cậu. Hai người song song cùng nhau bước vào. Đi qua sảnh lớn với hàng hoa được sắp xếp bắt mắt hai bên là sẽ đến phòng tiệc, trước cửa vào còn có hai nam nhân một thân âu phục chỉnh tề đứng đón khách.

Bạch Hiền cẩn thận nhìn vào bên trong, chỉ cách vài bước chân nữa là đến, nhưng tốc độ của cậu dần chậm lại. Từ đây đã có thể nhìn thấy hắn, Phác Xán Liệt kia rồi.

Vì là lễ đính hôn nên thực chất cũng không quá phô trương. Khách mời hầu như là bạn bè thân thiết và một số người có vị thế quan trọng trong giới kinh doanh. Bạch Hiền đều không nằm trong số những người đó, chủ ý vì cái gì mà được mời cậu đã hiểu rất rõ.

Bên trong phòng tiệc được trang trí lộng lẫy với tông màu trắng chủ đạo. Những tiếng cười nói, những lời chúc phúc, tiếng ly thủy tinh cụng vào nhau như muốn dìm Bạch Hiền vào vòng hỗn loạn, ánh mắt trở nên vô định.

– Cẩn thận !

Kim Chung Nhân vội kéo Bạch Hiền lại khi cậu suýt đâm trúng nhân viên phục vụ đang bê trên tay một khay ly thủy tinh. Bạch Hiền lúc này mới định hình lại, nhận ra mình vừa làm gì thì ngượng ngùng cúi đầu với nhân viên phục vụ.

– Xin lỗi, tôi xin lỗi.

– A không sao đâu. – Cô nhân viên tươi cười đáp rồi tiếp tục bê khay đi.

– Bạch Hiền, cậu không sao chứ ? – Kim Chung Nhân xoay người Bạch Hiền lại, chăm chú nhìn.

– Tôi...

– Hai người rốt cuộc cũng đến rồi !

Giọng nữ hào hứng vang lên khiến Bạch Hiền nhất thời sững người. Sự cố nhỏ vừa rồi không ngờ đã thu hút chú ý của hai nhân vật chính bữa tiệc ngày hôm nay.

– Phác Xán Liệt, Thôi Chiêu Ngân ! – Kim Chung Nhân cười cười hướng bọn họ đi đến.

– Tôi đã đợi mãi, còn nghĩ hai người sẽ không tới. – Chiêu Ngân đánh mắt sang nhìn Bạch Hiền, nói một câu thập phần châm chọc – Bạch Hiền, cậu thật dũng cảm, tôi có chút bất ngờ đấy !

– Tôi đã được mời mà. Không thể thất lễ mà không đến được.

Bạch Hiền mỉm cười bình tĩnh đáp lại, lúc này mới thật sự đối diện. Phác Xán Liệt mặc tây trang màu đen, phối với áo sơ mi trắng bên trong cùng carvat, tóc vuốt lên gọn gàng để lộ ngũ quan tuyệt mĩ, cực kỳ hảo soái. Bên cạnh là Thôi Chiên Ngân vận bộ váy trắng cách tân ôm lấy cơ thể, gương mặt trang điểm đậm cùng mái tóc được làm cầu kỳ. Hai người họ, một lần nữa cùng nhau khiến cậu cảm thấy bản thân thật sự thừa thãi vô nghĩa.

Ánh mắt dừng lại ở Phác Xán Liệt, hắn cũng đang nhìn cậu, gương mặt lạnh băng từ đầu đến cuối đều không nói một lời. Bạch Hiền cụp mắt xuống, cậu biết hắn rất không vui khi nhìn thấy cậu.

– Thật tiếc quá, hai người bỏ lỡ mất phần trao nhẫn rồi. – Chiêu Ngân một bên khoác tay Phác Xán Liệt, một bên giơ tay lên khoe chiếc nhẫn đính kim cương trên ngón áp út, nhìn biểu hiện của Bạch Hiền mà cực kỳ hài lòng.

– Đường đông quá nên đã đến muộn. Thất lễ rồi ! – Kim Chung Nhân miệng nói nhưng ánh mắt lại dán vào Bạch Hiền, thấy cậu hai tay nắm chặt, hắn bỗng nhiên đề nghị – Hay là để chúng tôi uống tạ lỗi đi.

– A phải rồi, hai người chưa có đồ uống.

Chiêu Ngân vẫy tay gọi người phục vụ mang rượu tới. Lúc này Phác Xán Liệt đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp khiến cho không khí trở nên kì quái.

– Tại sao hai người này lại ở đây ? Tôi không mời họ.

– Xán Liệt à haha, anh vui tính thật đó. – Chiêu Ngân cười lớn, huých nhẹ vào tay Phác Xán Liệt – Là khách của em, em đã mời họ. Chuyện vui của chúng ta sao có thể thiếu Chung Nhân và Bạch Hiền được phải không ?

Phác Xán Liệt nhăn mặt, nhìn Bạch Hiền điềm tĩnh không phản ứng, trong lòng khó chịu không yên. Vừa lúc rượu được mang tới đưa cho Kim Chung Nhân và Bạch Hiền.

– Nào, chúng ta cạn ly ! – Kim Chung Nhân nâng ly rượu lên.

– Chúc hai người hạnh phúc !

Lời chúc của Bạch Hiền khiến cả ba người đều bất ngờ. Phác Xán Liệt đã muốn phát điên lên rồi. Ẩn sau nụ cười máy móc kia là bao nhiêu khổ sở. Tại sao cậu lại phải cố chấp như thế ?

– Nhất định là sẽ hạnh phúc rồi.

Chiêu Ngân cảm thấy hôm nay là một ngày thắng lớn, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn cả mong đợi. Bốn người cụng ly cùng uống xong, Chiêu Ngân lại bắt đầu chủ đề, mục đích nhắm vào ai thì nghe qua đã hiểu rõ.

– Thật ra nhìn Chung Nhân và Bạch Hiền rất đẹp đôi. Đi với nhau thực sự ăn ý. Hai người dạo này hay ở cùng nhau phải không ? A lần trước cũng gặp ở chợ đêm nữa.

– Vậy thì, chúc cho tôi và Chung Nhân hạnh phúc !

Bạch Hiền bật cười nâng ly rượu lên, một lần nữa khiến ba người kia không tin những lời đó là từ miệng cậu. Ly vừa rồi Bạch Hiền đã một hơi uống cạn, sau câu nói này cậu lại uống cạn thêm một ly nữa, mà ly thứ hai tự tay cậu rót là một ly đầy. Rượu chảy xuống họng, gương mặt nhỏ nhắn cố kìm nén không nhăn lại.

Chiêu Ngân nhìn sang Kim Chung Nhân một lúc, quả thực tiếc vì muốn ở lại xem trò vui, nhưng sau đó lại tươi cười nói.

– A ngại quá, chúng tôi còn phải đi tiếp khách khác. Hai người trò chuyện đi nha ! – Nói xong liền kéo Phác Xán Liệt rời đi.

Bạch Hiền lúc này mới có thể thả lỏng một chút. Đầu óc đột nhiên choáng váng khiến cậu hơi chao đảo. Kim Chung Nhân kịp giữ lấy hai vai Bạch Hiền, cúi xuống nhìn cậu đang nhíu chặt lông mày. Phác Xán Liệt đi cách một đoạn không nhịn được mà quay lại nhìn, vừa vặn bắt gặp cảnh ấy, trong lòng không biết là đang lo lắng hay đang tức giận.

– Tôi muốn vào nhà vệ sinh ! – Bạch Hiền nhìn xung quanh một vòng, chầm chậm nói.

– Để tôi đi cùng cậu.

– Không cần a. Tôi đi vệ sinh mà, cậu đừng đi theo. Ở lại đây trò chuyện với mọi người đi, tôi thấy có nhiều người đặc biệt lắm, cậu quen họ phải không ? – Thấy Kim Chung Nhân vẫn không chịu từ bỏ ý định, Bạch Hiền cười cười vỗ vai hắn – Tôi đi một chút rồi quay lại ngay. Sắp không nhịn được nữa !!!

– Được rồi được rồi, một chút rồi quay lại ngay đấy !

Bạch Hiền gật gật đầu rồi quay người đi. Kim Chung Nhân nhìn theo cho đến lúc cậu khuất sau cánh cửa, hắn bỗng nhiên nhìn sang hướng đông người bên kia, quả nhiên Phác Xán Liệt cũng đang chú ý từng hành động của cậu.

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ một chút, từ khóe miệng câu dẫn ra nụ cười, thu lại ánh mắt sau đó cầm ly rượu tiếp tục đi trò chuyện với những người khác.


Bạch Hiền cúi đầu chăm chú rửa tay, chiếc vòng bạc lại lộ ra, ngôi sao vẫn sáng lấp lánh. Bởi vì không biết uống rượu nên đầu óc vẫn còn choáng váng. Cậu thở dài chống hai tay lên bệ rửa, ngước lên nhìn tấm gương lớn trước mặt, bản thân đã thiếu sức sống như vậy rồi, trông rất khó coi.

Thực sự còn sống đến bây giờ chính là một kỳ tích. Giống như lời Chiêu Ngân đã từng nói trước kia, tại sao ngày đó cậu không cùng ba mẹ chết luôn đi, tại sao lại để người thân ra đi trước mắt còn cậu lại vẫn tồn tại, chẳng phải hình phạt còn đau đớn hơn cả cái chết sao. Nếu là như vậy thì cậu đã có thể cùng ba mẹ sống thật hạnh phúc hàng trăm năm ở thế giới khác rồi, sẽ không bao giờ phải khổ sở, sẽ không có loại dằn vặt đáng ghét này nữa.

Bạch Hiền cười lạnh, chỉnh trang lại đầu tóc y phục, tắt vòi nước rồi đi ra ngoài. Một người đột ngột xuất hiện chắn đường cậu. Bạch Hiền ban đầu thất thần mở lớn mắt nhìn người kia, sau đó lấy lại bình tĩnh cụp mắt xuống, đi vòng sang hướng khác để tránh.

Người kia vẫn không buông, tiếp tục đi theo hướng của cậu, dùng thân người cao lớn chắn lối đi. Bạch Hiền sang trái người kia cũng sang trái, Bạch Hiền sang phải người kia cũng sang phải. Cứ như vậy hai, ba lần, cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt băng lãnh nhất kiên quyết nói.

– Mau tránh đường !

– Bạch Hiền, em đang nghĩ cái gì vậy ?

Phác Xán Liệt đau lòng nhìn con người nhỏ bé trước mặt, chỉ cần một vòng tay là có thể ôm vào lòng nhưng lại vô cùng khó khăn, giống như không bao giờ chạm đến được nữa.

– Em không nên đến đây.

– Tại sao lại không thể đến ? Là tôi được mời mà. – Bạch Hiền nhướn mày, nhàn nhạt cười.

– Ngu ngốc, không lẽ ai mời gì bảo gì em cũng đến sao, cũng làm theo những gì họ muốn sao ? – Phác Xán Liệt bất chợt gào lên, giữ chặt lấy hai vai Bạch Hiền, hắn thật sự đã nổi giận rồi – Mau, về nhà đi !

– Phác Xán Liệt ! Anh có quyền gì mà quản việc của tôi ?! – Bạch Hiền cũng lớn tiếng đáp lại, nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, nhưng hai bàn tay phía dưới đang nắm chặt đã sớm run lên, đổ đầy mồ hôi – Chẳng phải anh đã nói chúng ta không còn liên quan gì nữa sao ?

Phác Xán Liệt sững người. Đúng vậy, là chính miệng hắn đã nói ra câu đó, là chính hắn đã tổn thương cậu. Lời nói giống như con dao hai lưỡi, làm đau người khác nhưng cũng tự làm đau chính mình. Hai mắt Phác Xán Liệt hiện lên những tơ máu đỏ, trân trân nhìn Bạch Hiền, những gì cậu tiếp tục nói ra truyền vào tai hắn trở nên nhức nhối.

– Anh không là gì của tôi cả. – Bạch Hiền nhận thấy bàn tay Phác Xán Liệt trên vai mình đang dần bóp chặt, liền gỡ hai tay hắn ra – Tôi phải quay lại, Kim Chung Nhân đang đợi.

– Không được, không được đi với Kim Chung Nhân nữa.

Phác Xán Liệt vội vã giữ lấy cổ tay Bạch Hiền, không cho cậu rời đi, trong giọng nói trầm trầm có vài phần bất lực. Chiếc vòng bạc một lần nữa lộ ra, bừng sáng trong mắt Phác Xán Liệt. Bạch Hiền liền rút tay lại, quay mặt kéo ống tay áo che đi chiếc vòng.

– Em vẫn còn giữ nó. Em vẫn còn nhớ đến tôi phải không ?

– Tôi phải quay lại. – Bạch Hiền lúng túng, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay hắn.

– Tôi đã nói em không được đi với hắn.

Phác Xán Liệt lại gào lên, lần trước khi nhìn thấy Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân ở chợ đêm rồi hôm nay lại cùng nhau đi đến thực sự đã muốn phát điên rồi.

Phác Xán Liệt thường ngày luôn là người biết kiểm soát bản thân, lần này trước mặt Bạch Hiền đã không còn giữ bình tĩnh được nữa. Hắn giữ chặt lấy cậu, mạnh mẽ hôn xuống, như muốn nuốt lấy toàn bộ đôi môi mềm mại kia. Chỉ có Phác Xán Liệt mới biết hắn nhớ Bạch Hiền đến mức nào, tham luyến đôi môi này đến mức nào.

Bạch Hiền bị hôn đến choáng váng, đến khi định thần lại liền dùng hết sức đẩy người đang dần dồn cậu vào tường ra. Phác Xán Liệt khổ sở nhìn cậu, định tiến lên thì cậu đã tự lùi lại vài bước, đôi mắt bao phủ bởi một tầng nước.

– Đừng làm như vậy, hôm nay là lễ đính hôn của anh đó.

Thanh âm trong trẻo như nghẹn lại. Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, cố không để nước mắt chảy xuống. Bàn tay cậu run run cố tháo chiếc vòng bạc ra khỏi cổ tay trước ánh mắt kinh ngạc và lo sợ của Phác Xán Liệt. Giống như một người mất trí, Bạch Hiền giơ chiếc vòng lên, ánh sáng đến chói mắt.

– Chúng ta... chấm dứt rồi.

Bàn tay vung lên ném mạnh, chiếc vòng theo đó văng ra xa, chỉ còn nghe thấy tiếng chạm vào nền gạch 'Keng' một cái, sau đó biến mất như chưa từng tồn tại, từng kỉ niệm đẹp đẽ cũng theo đó mà bị cắt đứt.

Chiếc vòng rơi ra bên ngoài vừa vặn lăn đến chân của người đứng khuất sau cánh cửa. Từ chỗ đứng này nhìn vào chiếc gương lớn trong phòng vệ sinh có thể nghe và thấy rõ toàn bộ những gì xảy ra trong kia.

Hắn cúi xuống nhặt chiếc vòng lên, gương mặt không lộ ra một tia cảm xúc. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đi cùng bóng lưng của Bạch Hiền, hắn mới quay trở lại phòng tiệc.

Một mình Phác Xán Liệt còn ở lại. Toàn thân bỗng nhiên bị trút sạch sức lực mà loạng choạng muốn ngã. Hắn tựa vào tường, cúi người thở mạnh, bàn tay ôm lấy ngực trái mà giữ chặt. Giống như trái tim đã ngừng đập, ở nơi đó đau đến nghẹt thở.

Một giọt nước trong suốt lăn xuống trên má.

"Bạch Hiền. Dù có bất kì chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng anh yêu em!"

.

.

.

Quãng đường về nhà bao trùm bởi không khí im lặng, đến mức như có thể nghe thấy cả tiếng thở của đối phương. Kim Chung Nhân hướng ra bên ngoài, hôm nay lại có tuyết rơi. Hắn bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng đã từng chứng kiến trước đây, khác ở chỗ không phải là tuyết rơi mà là mưa lạnh.

Khi Kim Chung Nhân từ phòng tiệc đi ra tìm Bạch Hiền thì thấy cậu ngồi ở một góc tường, tuyết từ trên rơi xuống phủ đầy trên tóc và quần áo, môi tím lại, cả người run lên vì lạnh mà cậu lại như không cảm nhận được điều đó. Bạch Hiền sau một hồi náo loạn sẽ trở nên lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Kim Chung Nhân theo Bạch Hiền vào tận trong nhà mới an tâm. Hắn trước khi quay đi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thay vào là đặt tay lên vai Bạch Hiền, nhẹ mỉm cười.

– Nghỉ ngơi đi! Tôi về đây.

– Kim Chung Nhân! – Bạch Hiền bất chợt lên tiếng, giữ lấy tay Kim Chung Nhân khiến hắn không khỏi ngạc nhiên – Có điều này, tôi có nên hỏi cậu không?

Bạch Hiền không hiểu chính mình đang nghĩ cái gì nữa, là muốn trốn tránh hay muốn chắc chắn, tâm trí đã loạn hết lên. Cậu cúi đầu cắn môi, sau đó ngước lên, thấy Kim Chung Nhân đang chờ đợi thì lưỡng lự.

– Cậu.. tại sao lại không hận tôi?

– Tôi không nói thì cậu cũng biết câu trả lời mà. – Kim Chung Nhân không thể đoán ra Bạch Hiền đang có ý gì, cư nhiên lại nhắc đến chuyện này.

– Cậu nên hận tôi. Còn tôi nên hận Phác Xán Liệt, phải không? Đáng lẽ, chúng ta không nên có thứ tình cảm đó.

Kim Chung Nhân nhìn thấy rõ bờ vai của Bạch Hiền đang run lên, tận lực kìm nén. Hắn im lặng không nói, chỉ nhăn mặt nhìn cậu. Bạch Hiền lại tiếp tục, lời nói lần này vừa thoát ra khiến Kim Chung Nhân kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

– Kim Chung Nhân, hôn tôi đi!

Sau đó, không để Kim Chung Nhân kịp phản ứng, Bạch Hiền đã tiến lên ôm lấy mặt hắn hôn tới. Kim Chung Nhân đơ ra một lúc, rồi cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Bạch Hiền, đưa tay giữ gáy cậu kéo vào thật gần.

Tận cho đến khi hắn cảm nhận khóe môi có thứ gì đó mằn mặn chảy vào, lúc ấy mới buông Bạch Hiền ra, nhìn cậu hai mắt hoen đỏ, như nhận ra điều gì, hắn nén giận.

– Bạch Hiền!

– Xin lỗi. Ngay cả khi cùng cậu hôn môi, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về Phác Xán Liệt được. – Bạch Hiền lùi về sau vài bước, khổ sở ôm đầu, nước mắt không thể ngăn lại chảy dài hai bên má.

– Phác Xán Liệt, lúc nào cũng là Phác Xán Liệt, cậu đã một lần nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa? – Kim Chung Nhân siết chặt hai tay thành nắm đấm, giận giữ hét lên, cảm giác trái tim mình vừa bị cậu đem ra thử nghiệm rồi trêu đùa.

– Xin lỗi... tôi xin lỗi... thực sự xin lỗi...

Bạch Hiền toàn thân trở nên vô lực mà ngã ngồi xuống. Kim Chung Nhân vội chạy đến đỡ lấy, cùng cậu ngồi trên nền nhà. Nhận thấy cơ thể nhỏ bé đang run lên, lạnh đến dọa người, hắn siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, vừa lo lắng vừa tức giận.

– Sớm biết sẽ như vậy, cậu còn đến gặp hắn làm gì? – Giọng nói của Kim Chung Nhân dịu lại không ít.

– Tôi nghĩ rằng nếu tôi chịu đựng được, tức là tôi đã có thể quên đi Phác Xán Liệt. Nhưng mà, tôi sai rồi. Nhìn thấy Phác Xán Liệt kết hôn cùng người khác, nhìn thấy tôi tự tay ném chiếc vòng đi, chấm dứt mọi quan hệ. Thực sự rất đau, cảm giác như có thể chết đi ngay.

Kim Chung Nhân xót xa nhìn Bạch Hiền càng nói càng khóc lớn, trái tim như bị bóp chặt theo từng tiếng nấc của cậu. Tại sao hắn lại luôn là người chứng kiến cậu khổ sở vì Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt hơn hắn ở điểm gì, mọi hỉ – nộ – ái – ố của cậu đều bởi vì Phác Xán Liệt mà có, chưa từng một lần dành cho hắn.

– Tôi nhớ cách Phác Xán Liệt cười, cả những lúc nhăn mặt. Nhớ Phác Xán Liệt rất thích ăn nấm kim, ghét ăn cà tím. Nhớ Phác Xán Liệt khi không thích làm việc gì thì sẽ xáo tung nó lên sau đó sắp xếp lại, khi ngạc nhiên thì mắt sẽ trợn rất lớn, nấu ăn với trứng và xúc xích rất ngon... Tất cả, tất cả, tôi không những không quên được mà còn nhớ rất rõ.

– Bạch Hiền, đừng nói nữa. – Kim Chung Nhân bất lực nghe Bạch Hiền liên tiếp lầm bầm trong miệng, muốn ngăn cậu lại nhưng không thể, từng câu từng chữ đều giống như cậu đã đem Phác Xán Liệt trở thành một phần thân thể.

– Tôi, thực sự thực sự rất yêu Phác Xán Liệt.

Là đã yêu sâu đậm như thế.

Phác Xán Liệt cũng đã từng nói yêu cậu, chân thật đến mức khiến cậu một mực tin tưởng, nhưng rốt cuộc thứ nhận lại chỉ là lừa dối. Cùng nhau yêu đương cũng đã đến lúc chấm dứt rồi.

Cho đến lúc mệt mỏi mà thiếp đi, trong tâm trí Bạch Hiền vẫn còn đọng lại ba chữ.

'Anh yêu em'


======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top