Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 36: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 36: Trở lại


Từ phòng bệnh của Phác Nguyên Trung đi ra, Bạch Hiền liền giáp mặt với Phác Xán Liệt, hắn vốn chưa từng rời đi nửa bước.

– Em định đi đâu? – Vẫn là Phác Xán Liệt lên tiếng trước, cũng không có hỏi Bạch Hiền đã cùng ba nói chuyện gì.

– Xuất viện.

Bạch Hiền nhỏ giọng đáp, bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm qua khi Phác Nguyên Trung vẫn còn hôn mê, Phác Xán Liệt chỉ dùng một câu nói để trấn an cậu, bản thân bất giác để hắn ôm vào lòng, vẫn ấm áp như vậy.

Hiện tại đối diện với Phác Xán Liệt lại cảm thấy không tự nhiên, Bạch Hiền hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của người kia.

– Vẫn là nên ở lại nghỉ ngơi cho thật tốt.

– Không cần.

Bạch Hiền từ trước đến nay đều không thích ở trong bệnh viện quá lâu. Phác Xán Liệt nhớ trước kia cậu bị cảm nặng cũng chỉ nằm viện không đến hai ngày. Hắn cũng sẽ không bắt ép cậu.

Im lặng một lúc, thấy đối phương có ý định rời đi, Phác Xán Liệt nhanh tay giữ Bạch Hiền lại. Nhìn gương mặt khó hiểu của cậu, hắn câu dẫn ra nụ cười.

– Anh đưa em về!

Sau đó không cho Bạch Hiền cơ hội từ chối, Phác Xán Liệt nhanh chóng thu dọn một ít đồ rồi kéo cậu ngồi vào trong xe.

Mà Bạch Hiền cũng không có ý từ chối hắn, biết là sẽ không thành công. Vì vậy suốt cả quãng đường dài, cậu chọn im lặng, vẫn là cảm giác không được tự nhiên như lúc đầu.

Về đến nơi, Bạch Hiền nói 'tạm biệt' xong liền quay lưng vào nhà, ai ngờ Phác Xán Liệt cũng xuống xe rồi đi theo cậu.

Hiện tại mới nhìn ngắm kĩ một chút, bên trong vẫn không có gì thay đổi, thực ngăn nắp gọn gàng, khiến Phác Xán Liệt tưởng như hắn chưa bao giờ rời khỏi đây.

Rồi rất tự nhiên đi đến tủ lạnh, mở ra lấy nước uống, quay lại nhìn Bạch Hiền ngẩn người đứng một chỗ quan sát từng hành động của mình, Phác Xán Liệt vô cùng hài lòng cảm thán.

– Thật tốt!

Tiến đến gần Bạch Hiền, nhận ra ánh mắt xao động. Giọng nói trầm thấp của hắn ngay bên tai khiến cậu bừng tỉnh.

– Em vẫn chưa rời khỏi đây.

Bạch Hiền vội vã đứng lùi ra xa, cách Phác Xán Liệt một khoảng mà cậu cho là hắn không thể làm những hành động gần gũi đó nữa. Thật đáng ghét, tại sao cậu lại luôn vì hắn mà ngay cả thất thần trái tim cũng đập loạn như vậy.

– Tôi sẽ sớm chuyển đi. – Bạch Hiền cắn cắn môi, lạnh lùng nói.

Phác Xán Liệt vẫn đứng im tại chỗ cũ mà chung thủy nhìn cậu. Những lời vừa nói ra là điều mà hắn không bao giờ mong muốn.


___Nơi này chứa nhiều kỉ niệm của chúng ta như vậy. Nhất định... không được đi...


Im lặng lại một lần nữa bao trùm, để nói chuyện với nhau chưa bao giờ cảm thấy khó khăn đến mức này. Bạch Hiền quay mặt sang hướng khác, hai tay nắm lại, hít sâu một hơi, thay vì trực tiếp đuổi Phác Xán Liệt đi lại nói:

– Tôi muốn nghỉ ngơi.

– Ừm, nghỉ ngơi cho tốt.

Không cần suy nghĩ cũng hiểu ý của cậu. Phác Xán Liệt đi đến cửa rồi bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng để lại một câu trước khi hoàn toàn ly khai.

– Anh sẽ trở về, cho nên... đừng đi đâu cả.

Người đi khỏi, cửa cũng đã đóng lại. Bạch Hiền vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại vị trí cũ, tâm tình cực kỳ phức tạp.


*****


Một mình đứng trên tầng thượng của tòa nhà chính trường trung học lộng gió thổi, Kim Chung Nhân phóng tầm mắt ra xa, chầm chậm thu lại mọi cảnh vật.

Trải qua từng ấy năm, từng ấy biến cố, nơi đây vẫn không thay đổi là bao, cảm giác tựa như vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Hôm nay là cuối tuần, học sinh đều không phải đi học, sân trường phía dưới không có lấy một bóng người, nhưng lại khiến cho người đứng trên này hồi tưởng lại khung cảnh đông vui mà đôi khi náo loạn của một đám trẻ con lúc ra chơi hay tan trường. Tất cả tất cả đều hiện lên thực rõ ràng.

Khi hình ảnh xung quanh dần nhòa đi, sâu trong đôi mắt Kim Chung Nhân chỉ còn lại bóng dáng hai cậu bé thân thiết khoác vai nhau, trên gương mặt ngây thơ luôn hiện lên nụ cười thật rạng rỡ. Hiện tại hư ảo, nhưng quá khứ đã từng chận thực đến thế.

Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiến lại ngày càng gần. Kim Chung Nhân hai tay đút túi quần vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không cần quay đầu nhìn, đơn giản đợi người kia đi đến rồi dừng lại đứng ngay bên cạnh mình.

– Cậu đến muộn.

– Không phải, là cậu đến sớm. – Phác Xán Liệt nhìn thẳng về phía trước, hít sâu một hơi – Cảm giác thật tốt!

– Đó là lý do vì sao tôi luôn chọn nơi này.

Mặc dù đang là mùa đông, trời vẫn còn lạnh nhưng không thể phủ nhận không khí trên này vô cùng dễ chịu, lòng người thoải mái lên rất nhiều. Đã bao lâu rồi, Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân mới có một cuộc nói chuyện tử tế như lúc này, không nhận thấy một chút địch ý, giống như hai người bạn cùng nhau hàn huyên.

– Cậu luôn có những sở thích kì quái như vậy.

Câu nói của Phác Xán Liệt khiến khóe miệng Kim Chung Nhân bất giác cong lên, nhưng bản thân hắn lại không hay biết.

Gặp mặt không phải ở quán café, không phải trong văn phòng, cũng không phải vào quán ăn hay nhà hàng sang trọng, mà là tại tầng thượng của trường trung học, nơi mà họ đã từng cùng nhau trải qua những năm tháng học sinh.

Phác Xán Liệt còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, khi Kim Chung Nhân đánh nhau cùng bạn học đến mức cả khuôn mặt đều bầm tím, rồi bỏ buổi học chiều mà trốn lên tầng thượng, không dám quay về vì sợ ba mẹ phát hiện. Phác Xán Liệt đã chạy khắp nơi để tìm Kim Chung Nhân, sau đó đưa về nhà mình rồi nói với ba mẹ hắn là ở lại để làm bài tập nhóm, cứ như vậy cho đến lúc gương mặt Kim Chung Nhân bình thường trở lại.

Kể từ đó, cứ mỗi lần gặp vấn đề gì, đều chỉ cần lên sân thượng sẽ tìm thấy Kim Chung Nhân. Cuối cùng trở thành một nơi chứa đựng thực nhiều kỉ niệm đẹp.



– Tại sao lại thích lên trên này?

Cậu bé có đôi tai to như tiểu yêu thắc mắc hỏi, đi đến bên cạnh cậu bé có nước da nâu đồng khỏe mạnh.

– Cảm thấy được tự do a.

– Tự do? – Cậu bé tai to nhìn xung quanh không có lấy một bóng người, trong lòng càng khó hiểu. – Ở đây chẳng có ai, không phải rất cô đơn sao?

– Có tôi và cậu còn gì. – Cậu bé da nâu tinh nghịch cười, đôi mắt sáng lên – Tự do chính vì chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì thì làm, không sợ bị quấy rầy. Để tôi chỉ cho cậu!

Nói xong, cậu bé da nâu liền kéo cậu bé tai to đến bên lan can, toàn bộ ngôi trường đều được thu vào trong tầm mắt. Tầng thượng lông gió thổi khiến tóc của cả hai bay loạn, gương mặt càng trở nên ngốc nghếch.

Cậu bé da nâu khum hai tay phía trước miệng làm thành một cái loa, sau đó lấy hết sức bình sinh mà hét lớn:

– AAAAAAAAAAAA...

Bỗng nhiên ngừng lại, cậu bé da nâu lấy lại giọng, quay sang nhìn cậu bé tai to đầy phấn khích.

– Làm như vậy. Thử đi, thực thoải mái nha!

– AAAAAAAAAAA...

Cậu bé tai to rất nhanh làm theo, quả nhiên rất sảng khoái, cảm giác như mọi tích tụ trong lòng đều từ đó mà biến mất hết.

Quay lại nhìn nhau cười rạng rỡ, hai đôi mắt ánh lên đầy trong sáng ngây thơ, không hề vướng bận ưu lo phiền toái. Sau đó cả hai cùng hướng lên phía trước, thi nhau mà gào lớn.

– AAAAAA, Kim Chung Nhân là số một.

– AAAAAAAA, Phác Xán Liệt độc nhất vô nhị.

...

– AAAAAAAAAA, Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt mãi là anh em...

Ngày hôm ấy trên tầng thượng lộng gió, chúng ta cùng nhau hét vang bầu trời.

Năm năm tháng tháng trôi qua một cách nhanh chóng, để lại phía sau những tiếng vang vọng, trôi dần vào hư không.



Hồi tưởng lại luôn khiến cho người ta không khỏi đau lòng. Kim Chung Nhân bỗng nhiên hỏi một câu khiến Phác Xán Liệt có phần sửng sốt.

– Có muốn thử một lần nữa không? Đã lâu rồi chưa có làm qua.

Giống như vừa rồi cả hai đều cùng có chung một suy nghĩ. Cũng không đợi Phác Xán Liệt nói gì, Kim Chung Nhân khum hai tay lại để trước miệng, sau đó hét lớn.

– AAAAAAAAAA...

Thanh âm trưởng thành so với trước kia trầm và thấp hơn rất nhiều, khiến cho tiếng vang càng thêm lợi hại, nhưng bộ dáng vẫn không hề thay đổi, vẫn là cậu bé da nâu tinh nghịch.

– AAAAAAAAAA...

Kim Chung Nhân vừa dứt, Phác Xán Liệt ngay lập tức nối tiếp tiếng hét của hắn, cũng không hề thua kém.

Ngay trên tầng thượng này, đúng tại vị trí này, chúng ta vẫn mãi là anh em.

Phác Xán Liệt quay lại nhìn Kim Chung Nhân, khóe miệng cong lên để lộ một nụ cười.

– Kim Chung Nhân, cậu đã trở lại!


========================

Chap này Liệt-Nhân hơi nhiều ạ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top