Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Tiết thể dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước ánh mắt long lanh hi vọng của cô gái, Vương Hạc Đệ chỉ lạnh lùng nói:
- Đừng làm trò vô ích!
Cậu ta đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho cô ấy, rồi cứ thể ôm quả bóng rổ rời đi.
Toàn bộ cảnh tượng ngượng ngùng ấy đã bị cả trường nhìn thấy. Mọi người tích cực bình luận:
- Đó là Hân Nghiên, hoa khôi lớp D. Trước giờ chỉ có người khác theo đuổi cô ấy. Giờ bị từ chối thẳng thừng như vậy, cũng thật mất mặt quá đi!
- Nhưng không thể phủ nhận, Vương Hạc Đệ ngầu bá cháy!
Đám con gái lại bắt đầu xuýt xoa. Hân Nghiên ở dưới sân xấu hổ đến phát khóc, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.
- Tên đầu gỗ này... - Tôi tức giận lẩm bẩm.
- Vi Vi! Cậu đi đâu đấy? - Tịnh Kỳ ngạc nhiên khi thấy tôi vụt chạy đi.
Tôi chạy thật nhanh dọc hành lang, xuống cầu thang, qua khuôn viên trường, cuối cùng cũng đuổi kịp cậu ta.
- Vương Hạc Đệ, cậu đứng lại cho tôi. - Tôi chống tay vào đầu gối, vừa nói vừa thở dốc.
Cậu ta dừng bước, quay lại nhìn tôi.
- Chuyện vừa rồi... Sao cậu lại nói vậy? Cậu làm cô ấy khóc rồi đấy! - Tôi nói.
- Vậy theo cậu, tôi phải nói gì? - Cậu ấy đáp.
- Thì... dù sao cậu không nên từ chối người ta thẳng thừng như vậy. Cô ấy đã cất công dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Lúc đó, trong lòng cô ấy đã hi vọng bao nhiêu chứ? Ắt hẳn cô ấy đã rất vui khi nghĩ rằng cậu sẽ nhận nó, sẽ ăn bánh do chính tay cô ấy làm. Vậy mà cậu lại hắt cho cô ấy gáo nước lạnh. Ít nhất cậu nên nói lời cảm ơn rồi tìm cách từ chối khéo chứ! Làm cô ấy mất mặt trước bao nhiêu người, cậu cũng thật là nhẫn tâm.
- Nhẫn tâm? - Vương Hạc Đệ bình thản nói - Cho người khác hi vọng khi biết rằng không thể, mới thật sự là nhẫn tâm đấy.
Nói rồi cậu ta quay lưng rời đi. Tôi không thể nói thêm được gì, chỉ biết bất lực đứng nhìn. Thực ra, tuy phũ phàng, nhưng điều cậu ta nói không sai. Chỉ trách ông trời ban cho cậu ta gương mặt đẹp quá mức cho phép, khiến bao nhiêu cô gái phải đau lòng vì cậu ta. Nghĩ vậy trong lòng tôi thực sự khó chịu.
Sau hôm đó, tôi không nói chuyện với Vương Hạc Đệ, cũng chẳng thèm quan tâm cậu ta. Nếu có lúc nào vô tình nghĩ tới cậu ta, tôi lại nhớ tới chuyện hôm ấy và tâm trạng cũng theo đó mà trở nên buồn bực. Dạo này cậu ta cũng không đến gần tôi, có lẽ cậu ta từ bỏ việc thuyết phục tôi gạch tên mình ra khỏi sổ sao đỏ rồi chăng?
Cũng tốt, như vậy tôi sẽ không cần áy náy, bởi vì, hôm nay là ngày tôi phải nộp sổ sao đỏ cho thầy chủ nhiệm.
Sáng sớm, vừa tới lớp, tôi đã thấy một hộp sữa chuối đặt sẵn trên bàn mình. Tên đầu gỗ này, ắt hẳn biết hôm nay là ngày nộp sổ sao đỏ, nên lại định mua chuộc để tôi gạch tên cậu ta đây mà. Bổn cô nương đây vẫn chưa hết bực bội đâu đấy!
Ở cuối lớp, Vương Hạc Đệ đang ngồi trên một cái bàn, nói cười vui vẻ với đám con trai trong lớp. Cậu ta chỉ ngồi đó thôi cũng toát lên hào quang lấp lánh như vương tử, mấy cậu bạn học bên cạnh thì chẳng khác gì quần thần vây quanh cậu ta.
Tôi tiến lại gần cầm hộp sữa chuối ném thẳng vào cậu ta:
- Cậu tự mà uống đi. Còn nữa, từ giờ đừng mang nó cho tôi nữa.
Cậu ta đỡ lấy hộp sữa với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi quay lưng bước đi, trong lòng hả hê lắm. Đồ đào hoa nhà cậu trước giờ quen được con gái săn đón rồi chắc không ngờ có ngày bị cự tuyệt như vậy phải không? Đáng đời lắm, haha.
Tôi đang tận hưởng cảm giác chiến thắng thì bắt gặp khuôn mặt ngỡ ngàng của Tịnh Kỳ:
- Vi Vi... Sữa đó.. là mình mua cho cậu mà!
Hả? Tôi quay đầu lại, thấy Vương Hạc Đệ tay cầm ống hút cắm thẳng vào hộp sữa, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi, đưa lên miệng hút một hơi.
- Cậu bảo tôi uống đi mà? Cảm ơn nhé, lớp phó đại nhân.
Thật đúng là, tức chết mà!
——————-
Trên sân bóng rổ, có một chàng trai chạy nhanh như gió, lướt qua hết người này đến người khác với kỹ thuật vô cùng điệu nghệ. Cậu ta tiến vào khu vực bảng rổ với tốc độ như vũ bão, rồi bật nhảy úp rổ cực ngọt.
- Nice! Thêm 2 điểm nữa! Đẹp lắm Đệ Đệ! - Tần Tiểu Hiền hô lớn.
Vương Hạc Đệ cười tươi rói, chạy lại đập tay với Tần Tiểu Hiền. Đó là bạn thân của cậu ta, học cùng lớp với chúng tôi. Nghe nói bọn họ chơi với nhau từ hồi cấp 2, tình cảm rất tốt.
- Cố lên! Vương Hạc Đệ!
Tụi con gái thi nhau hét tên cậu ta và cổ vũ. Mỗi lần Vương Hạc Đệ chơi bóng rổ, sân bóng lại chật kín cả nam lẫn nữ. Sức hút của cậu ta quả thật rất khủng khiếp. Có người nói, mọi người đến xem không phải vì thích coi bóng rổ, mà chủ yếu là vì muốn ngắm Vương Hạc Đệ.
Haiz... đúng là chấp mê bất ngộ!

- Ở trường ta có câu nói thế này: "Có hai thứ mà chúng ta không thể phủ nhận, đó là trí thông minh của Einstein và vẻ ngoài của Vương Hạc Đệ." - Tịnh Kỳ đứng bên cạnh tôi, mắt vừa hướng về sân bóng rồi vừa lên tiếng. - Cậu ấy đúng là rất được đám con gái yêu thích.
- Thích một người... đâu chỉ cần dựa vào ngoại hình. - Tôi đáp lời.
- Vi Vi, cậu có dám thừa nhận mình không rung động trước vẻ ngoài của cậu ta? - Ánh mắt Tịnh Kỳ ném sang tôi chất chứa đầy hoài nghi.
- Tất... tất nhiên rồi. Tớ không ấu trĩ đến thế!
Tôi quay ngược rời đi bước vội tới khu vực tập trung của lớp. Tịnh Kỳ bước theo sau tôi, vừa đi vừa nói:
- Vừa rồi, cậu vừa nói lắp, có phải cậu lưỡng lự không?
- Tớ không có.

- Tuýtttt!
Tiếng còi vang lên. Trận đấu trong giờ giải lao kết thúc. Chúng tôi tập trung về khu vực từng lớp để vào giờ thể dục.
- Các em, chia cặp và tự luyện tập phát bóng. - Thầy Ngô, giáo viên thể dục ra lệnh.
Tôi với Tịnh Kỳ ghép thành một cặp luyện tập với nhau. Từ nhỏ tôi đã yếu mấy môn vận động sử dụng chân tay, nên chẳng có chút hào hứng, chán nản đứng một chỗ đập cho trái bóng nảy lên rồi đón lấy. Mắt tôi chỉ tập trung nhìn xuống mặt đất, chẳng chú ý đến xung quanh.

- Vi Vi! Cẩn thận! - Tịnh Kỳ đột nhiên hét lên.

Tôi còn chưa kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra thì một trái bóng rổ với lực ném rất mạnh đập vào vai khiến tôi ngã xuống, đầu gối đập vào nền sân cứng thực sự rất đau. Có lẽ ai đó lớp bên cạnh đã vô ý đánh quả bóng lạc sang bên lớp tôi, và vô tình đụng trúng tôi.
- Vi Vi! Cậu không sao chứ? - Tịnh Kỳ chạy lại đỡ tôi dậy.
Sau cú ngã, tôi khá choáng nên phải vịn vào tay Tịnh Kỳ mới dậy được. Lúc đứng lên tôi mới biết, tình trạng đôi chân mình rất không ổn, có lẽ tôi đã bị thương ở đầu gối.
- Ai mà vô ý vậy chứ? - Tịnh Kỳ mắng rồi lo lắng hỏi tôi - Cậu đi được chứ? Để tớ dìu cậu.
Tôi chưa kịp trả lời thì đột nhiên Vương Hạc Đệ từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh, khiến tôi hết hồn hơn cả bị bóng ném trúng.
- Để tôi. - Cậu ta không thèm hỏi qua ý kiến tôi, trực tiếp bế ngang tôi lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tịnh Kỳ và sự kinh ngạc của tôi.
- Này! Cậu đưa tôi đi đâu vậy? - Tôi hỏi, hết ngoái đầu nhìn Tịnh Kỳ đang đứng như trời trồng, lại quay sang nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.
Cậu ta nhìn lại tôi, ngắn gọn đáp:
- Đến phòng y tế.
Chân tôi bị đau nên không làm được gì ngoài việc bất lực để cậu ta bế đi, mặc cho mọi người xung quanh sân bóng đang bắt đầu bàn tán. Chúng tôi chưa đi được quá mười bước thì có một cô gái đứng chặn trước mặt. Đó là Hân Nghiên, người đã bị Vương Hạc Đệ từ chối lúc trước.
Cô ta nhìn hai chúng tôi, ánh mắt như đang muốn nói lên trong lòng rất không phục, rất không cam tâm.
Vương Hạc Đệ dừng bước, nhưng vẫn không đặt tôi xuống.
- Xin lỗi đi. - Cậu ta nói, dứt khoát như đang ra lệnh.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cậu ta là đang nói với Hân Nghiên sao?
- Cậu nói gì? - Vẻ mặt Hân Nghiên hoang mang.
- Đừng làm như cậu không biết trái bóng vừa rồi là từ đâu tới.
Hân Nghiên cười nhạt, trong nụ cười có sự cay đắng:
- Xin lỗi ư? Tại sao tôi phải xin lỗi trong khi cô ta mới là người cướp mất người tôi thích? - Hân Nghiên bất mãn, những ấm ức dồn nén trong lòng dường như không kìm nén được cứ thế bộc phát - Hôm đó, chính mắt tôi đã trông thấy cậu đưa cô ta đi học về. Thích cậu trước là tôi, người quan tâm cậu suốt một năm nay cũng là tôi, tại sao chứ? Tại sao cậu lại vì cô ta mà từ chối tôi? Vì lý do gì tôi phải xin lỗi cô ta chứ?
Hân Nghiên vừa nói vừa khóc. Nhìn cảnh mỹ nhân trước mặt rơi lệ, đến tôi cũng phải động lòng. Nếu tôi là Vương Hạc Đệ, nhất định sẽ ném quách chính mình sang một bên để chạy lại dỗ dành tiểu mỹ nhân kia.
Trái lại với những gì tôi tưởng tượng, mặc dù đối diện với Hân Nghiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lại còn đang bị kích động, Vương Hạc Đệ vẫn bình tĩnh đến khó tin.
- Thứ nhất, chuyện tôi từ chối cậu, không liên quan đến cô ấy. Thứ hai, tôi làm những điều đó chỉ vì muốn Hạ Vi Vi gạch tên mình khỏi sổ sao đỏ. Như vậy đã đủ lí do để xin lỗi chưa?
Đôi mắt ngấn nước của Hân Nghiên mở to ngạc nhiên. Nhưng không ngờ, tôi thậm chí còn là kẻ ngạc nhiên hơn. Tại sao nghe cậu ấy trực tiếp phủ nhận, tôi lại cảm thấy có chút nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
Hân Nghiên quay đi, cô ấy nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy, có vẻ như cô ấy đang xấu hổ:
- Tôi xin lỗi, Vi Vi!
Vương Hạc Đệ cứ thế bế tôi bước qua Hân Nghiên. Giây phút đó, mãi sau này tôi mới nhận ra, người đầu tiên nhất định bằng mọi cách đòi lại công bằng cho tôi, không để tôi chịu bất kỳ ủy khuất nào, chính là cậu ấy.

-------------------

Vương Hạc Đệ đặt tôi ngồi xuống chiếc giường trải drap trắng trong phòng y tế. Thầy phụ trách y tế không có ở đây nên cậu ấy tự mở cửa tủ tìm kiếm. Hẳn là cậu ấy đối với nơi này vô cùng quen thuộc nên mới biết vị trí của từng loại thuốc.

- Chơi bóng rổ hay bị thương lắm à? - Tôi buột miệng hỏi.

- Cũng bình thường.

Cậu ấy đóng cửa tủ lại, tới ngồi xuống bên cạnh tôi, và bắt đầu bôi thuốc sát trùng lên đầu gối bị thương của tôi.

- Aida! - Thuốc sát trùng vừa tiếp xúc với vết thương xót quá, khiến tôi phải kêu lên.

- Đừng động.

Vương Hạc Đệ tập trung bôi thuốc cho tôi. Giọng cậu ấy rất dịu dàng, ngay cả động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với một chàng trai, đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng, rụt rè nói:

- Tôi có thể tự làm.

- Cậu bị thương là do tôi, nên tôi phải chịu trách nhiệm.

Mặc dù tôi biết cậu ta làm thế chỉ vì áy náy tôi gặp chuyện này là do Hân Nghiên hiểu lầm cậu ta có ý với tôi. Tôi chẳng qua cũng chỉ là nạn nhân của sắc đẹp cậu ta. Nhưng không thể phủ nhận câu nói này có lực sát thương rất lớn, nhất là khi nó được phát ra từ khuôn mặt đẹp như thiên sứ kia.

Tuy vậy, tôi vẫn nhịn không được, hỏi cậu ta:

- Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận, cậu đối tốt với tôi chỉ là vì muốn tôi gạch tên cậu khỏi sổ sao đỏ.

Vương Hạc Đệ dừng động tác lại một giây. Lúc ấy, tôi bỗng dưng đã có chút mong chờ cậu ấy sẽ nói gì đó, nhưng không, cậu ấy chỉ im lặng.

Im lặng, có nghĩa là đồng ý rồi.

Cứ thế, Vương Hạc Đệ bôi thuốc cho tôi, tôi cũng chẳng nói thêm lời nào với cậu ấy.

--------------------------------

Mấy ngày trôi qua, hôm đó, giờ ra chơi, đột nhiên hội phó hội học sinh tới tìm tôi:
- Hạ Vi Vi! Thầy Cường gọi em đến văn phòng. Chị cũng đang lên đó nộp bài thu hoạch cho lớp, em đi cùng không?
- Vâng, chị đợi em với!
Tôi vội vàng đi theo chị ấy. Không biết thầy chủ nhiệm tìm tôi có việc gì mà phải gọi lên tận văn phòng.
Lúc đó, tôi không biết Vương Hạc Đệ cũng để ý tới việc này.
- Thầy Cường! Thầy gọi em ạ? - Tôi rón rén bước lại gần nơi thầy chủ nhiệm đang đứng.
Thầy Cường xoay lưng lại nhìn tôi, nét mặt giận dữ, ném mạnh cuốn sổ sao đỏ lên mặt bàn ngay trước mặt tôi.
- Hạ Vi Vi! Là em đã sửa bảng theo dõi tiết tự học của Vương Hạc Đệ đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top