Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Kỳ nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên thấy thầy Cường giận dữ như vậy, tôi sợ đến tái mặt, tới mức không nói nổi lời nào.
- Mau trả lời đi! - Thầy chủ nhiệm quát lớn.
- Thầy Cường, em... xin.. lỗi...
Tôi lắp bắp thú nhận. Mặc dù biết mình đã làm sai nhưng điều tôi không ngờ tới là chuyện này cũng có thể bị thầy Cường phát hiện. Bình thường giáo viên không ai đi kiểm tra từng tiết tự học của học sinh, cũng không thể đếm ai vắng mặt bao nhiêu buổi. Bằng cách nào thầy chủ nhiệm biết được việc này?
- Giỏi lắm! - Thầy chỉ tay về phía tôi - Vương Hạc Đệ phải thi lại là chuyện nhỏ, việc gian dối của em mới là chuyện lớn đấy! Hạ Vi Vi, tại sao em lại không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy? Làm sao thầy có thể để một học sinh vi phạm quy tắc như em tiếp tục giữ chức sao đỏ? Cả vị trí lớp phó và phó bí thư cũng nên để cho người khác làm thì hơn. Tôi thật sự quá thất vọng về em!
- Thầy... - Tôi rơm rớm nước mắt . Tôi không hề biết mọi chuyện có thể trở nên nghiêm trọng như vậy. Nếu thực sự bị cách chức, bạn bè sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào chứ? Chưa kể đến bố mẹ nhất định sẽ rất thất vọng về tôi. Nó không giống như việc bạn trượt ứng cử ngay từ đầu, nếu bị bãi nhiệm, nó đồng nghĩa với việc danh dự, sự tín nhiệm của tôi sẽ bị ảnh hưởng nặng nề và trở thành một vết tích không thể nào xoá bỏ.
- Thưa thầy, là lỗi của em.
Tôi và thầy Cường cùng quay đầu về phía nơi tiếng nói vừa cất lên. Tôi mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Hạc Đệ.
Cậu ấy từ cửa bước lại gần chúng tôi, đứng hiên ngang trước mặt thầy rành rọt nói từng câu từng chữ:
- Là em ép cậu ấy làm.
Thầy Cường vừa nghe xong đã giận đến tím mặt.
- Cậu... cậu... tôi biết ngay mà. Vi Vi xưa nay luôn biết chừng mực, không thể nào dung túng cho cậu được.
- Vâng. Cho nên nếu phạt thì phạt một mình em là được, không liên quan tới cô ấy. - Vương Hạc Đệ đáp, vẫn thái độ thản nhiên bất cần ấy.
- Cậu giỏi lắm, tối ngày không lo học chỉ biết bóng với bánh, không biết hối cải lại còn giở trò sau lưng tôi. Được, kỳ này cậu phải thi lại chắc rồi, để xem lão Vương có cho cậu về nhà nữa hay không? Ra ngoài chạy 30 vòng sân cho tôi. 1 vòng cũng không được thiếu!
—————-

Vương Hạc Đệ bước ra ngoài sân bóng, chân cậu ấy dài tới nỗi chỉ đi bộ thôi mà tôi cũng phải chạy mới đuổi kịp cậu ta.
- Cậu bị điên à? Có biết 30 vòng sân là như thế nào không? - Tôi chạy lên phía trước rồi quay người lại giữ cậu ta. - Giúp cậu là chủ ý của tôi, vi phạm quy tắc cũng do tôi lựa chọn, tôi mới là người phải chịu hình phạt. Đi, chúng ta mau tìm thầy Cường nói chuyện, nói cậu không hề ép buộc tôi.
- Tránh ra! - Vương Hạc Đệ hất tay tôi khỏi người cậu ấy và bắt đầu chạy. Tôi chỉ biết đứng bất lực nhìn theo, trong lòng cảm thấy cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Tôi đứng trên sân bóng dõi theo Vương Hạc Đệ chạy. 1 vòng... 5 vòng... rồi 10 vòng. Mỗi một vòng trôi qua tôi lại thấy hơi thở cậu ấy nặng nhọc hơn một chút, mồ hôi cậu ấy đổ nhiều hơn một chút. Tới khi mặt cậu ấy đỏ bừng, mồ hôi ướt sũng như tắm. Nhìn cậu ấy liều mạng như vậy, lòng tôi nóng như lửa đốt. Vương Hạc Đệ, sao cậu lại cố chấp đến thế?
15... 18... 20. Tới vòng thứ hai mươi, mây đen trên trời kéo đến. Tới vòng thứ hai lăm, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã. Lúc này tôi đã trở nên cực kỳ mất kiên nhẫn. Vương Hạc Đệ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lại chịu cơn mưa lạnh đột ngột, cậu ấy không chết thì cũng ốm nặng mất thôi. Hơn nữa, trời mưa làm mặt sân trở nên trơn trượt, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Mưa mỗi lúc mỗi lớn như thử thách sức chịu đựng của tôi. Nước mưa hắt lên da thịt vừa lạnh vừa rát. Nước bắn vào mắt, nặng trĩu trên mi khiến bóng dáng cậu ấy trong mắt tôi dần trở nên mờ mịt.
Tới vòng thứ hai tám, điều tôi lo sợ cũng đến, Vương Hạc Đệ bị ngã trên đường chạy. Tôi vội chạy đến đỡ cậu ta:
- Vương Hạc Đệ! - Tôi gào lên trong tiếng mưa. - Cậu không cần mạng hay sao?
Vương Hạc Đệ không nói gì, chỉ đứng dậy, gạt tay tôi ra rồi tiếp tục chạy. Tôi đứng trong mưa nhìn theo, nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Vòng thứ 30 hoàn thành. Vương Hạc Đệ lúc này đã quá mệt, cậu ấy nằm xuống sân cỏ, ngửa mặt lên trời thở dốc, mặc cho cơn mưa xối xả lên gương mặt đẹp như tạc của cậu ấy.
Một chiếc ô giương tới che cho khuôn mặt cậu ấy khỏi bị nước mưa xối vào. Nằm từ vị trí của Vương Hạc Đệ, có thể thấy khuôn mặt tôi dưới tán ô. Nhưng có một thứ cậu ấy mãi mãi không thể thấy được, đó là nước mắt của tôi đã hoà vào làn mưa ướt đẫm.
- Tại sao cậu lại làm thế?
- Tôi nói rồi... Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.
————-
Năm thứ hai cao trung qua đi, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tận hưởng kỳ nghỉ hè mong đợi. Tuy nhiên, lớp tôi có duy nhất một người phải đến trường ôn tập hè để thi lại, đó chính là Vương Hạc Đệ.
Ở trường tôi, vào kỳ nghỉ hè, học sinh có thể tham gia các câu lạc bộ hoặc các hoạt động ngoại khoá khác. Tôi là phó chủ nhiệm câu lạc bộ tiếng Anh nên cũng thường xuyên phải tới trường để sinh hoạt. Mỗi lần đến trường, tôi đều cố ý lui tới thư viện hoặc lướt qua lớp học của mình, nhưng chưa lần nào gặp được cậu ấy.
Hôm đó, khi tôi đến văn phòng để nộp danh sách học sinh đăng ký tham gia câu lạc bộ cho giáo viên, bỗng nghe được cuộc đối thoại của thầy Cường với cô Dương, chủ nhiệm lớp bên cạnh.
- Cô xem, thành tích năm nay của lớp tôi không tồi, lẽ ra có thể được nhà trường biểu dương tập thể xuất sắc, vậy mà chỉ vì Vương Hạc Đệ, kéo thành tích của cả lớp đi xuống. Cậu nhóc họ Vương đó đúng là không biết hối cải, đã phải thi lại môn còn không chịu tới ôn tập, gọi điện cho tôi xin nghỉ 1 tuần. Thật tức chết mà! Đúng là không có tương lai! Không thi qua môn, để tôi xem cậu ta làm cách nào để lên lớp!
Cô Dương chăm chú lắng nghe rồi phân tích:
- Thầy quá lo xa rồi. Chẳng phải gương mặt của cậu ta chính là tương lai sao? Gương mặt đó mà làm minh tinh hoặc diễn viên điện ảnh thì đảm bảo có thể kiếm bộn tiền hơn mài mông trên ghế nhà trường lấy tấm bằng để đi làm thuê cho người khác. - Cô Dương nhấn mạnh - Thầy chưa nghe câu "nhan sắc cũng là một loại tài năng" sao?
- Ấu trĩ! - Thầy Cường không kiềm được mắng - Đại minh tinh dễ làm vậy sao? Thời nay minh tinh còn phải cạnh tranh bằng cấp để tìm chỗ đứng kìa! Cô không thấy minh tinh A sao? Nổi tiếng đến vậy còn phải gác lại sự nghiệp để hoàn thành việc học. Điều đó cho thấy phàm là người vị trí càng cao lại càng phải học!
- Xin lỗi...
Tôi rụt rè lên tiếng. Sự xuất hiện của tôi lập tức xoa dịu cuộc tranh cãi nảy lửa giữa cô Dương và thầy Cường.
- Em tới để nộp danh sách học sinh đăng ký tham gia câu lạc bộ.
- Uhm, cứ để đó đi. - Thầy Cường hạ giọng.
Tôi cẩn thận đặt tập tài liệu trên mặt bàn. Thấy tôi nấn ná chưa muốn rời đi, thầy hỏi:
- Có chuyện gì nữa, mau nói!
- Thưa thầy... - Chuyện của Vương Hạc Đệ, cứ giao cho em. Em sẽ có cách đưa cậu ấy quay trở lại trường học.

-----------------------------

Tôi vừa đi bộ trên phố, vừa nhìn vào tờ giấy trên tay, chốc chốc lại thở dài.

- Mình có mạnh miệng quá không? Chưa biết như thế nào đã trót hứa với thầy Cường rồi. Ngộ nhỡ cậu ta bị bố đuổi ra khỏi nhà, lang thang không chốn dung thân thì tính sao?

Tôi dừng lại trước một cửa hàng thịt xiên nướng trên phố. Đúng địa chỉ ghi trên giấy rồi. Đây thực sự là nhà cậu ấy sao? Từ ngoài nhìn vào  cửa hàng trông khá bình thường, có vẻ như đã hoạt động lâu năm rồi. Ấy vậy mà quán khá đông khách, không thiếu người ra kẻ vào.

Tôi hít thở sâu, thu hết can đảm bước vào.

- Chào quý khách! - Có một chị gái khoảng hai lăm ba mươi tuổi ăn vận giản dị ra đón tiếp tôi. Người này... lẽ nào là chị gái của cậu ấy?

Tôi chọn một vị trí trong quán ngồi, chị gái kia tay cầm một cuốn sổ, tay cầm một cái bút, sẵn sàng ghi chép.

- Cho em một phần thịt dê, một phần khoai tây, một phần đậu bắp. - Tôi mở menu rồi gọi vài món.

- Được rồi. Em đợi chút nhé! - Chị ấy toan định quay đi thì tôi đã kịp kéo lấy gấu áo chị ấy, rụt rè hỏi:

- Chị ơi... Cho em hỏi, Vương Hạc Đệ có ở đây không ạ?

Vẻ mặt chị gái thay đổi, khoé mắt khẽ cong cong, giọng nói cũng trở nên không khách khí:

- Chị biết ngay mà, con gái như em đến quán mười người thì hết 9 người vì cậu ấy. Em may mắn đấy, bình thường Đệ Đệ không có hay tới quán đâu.

- Không phải như chị nghĩ đâu! - Tôi thanh minh. - Em là bạn học của cậu ấy. Dạo này không thấy cậu ấy đến trường ôn tập, nên em mới qua hỏi thăm chút.

- Chuyện đó à... - Chị gái ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi rồi thở dài kể - Nói ra dài lắm. Bà nội Đệ Đệ bệnh mấy năm nay rồi, lần này đột nhiên trở nặng. Ba mẹ cậu ấy phải vào viện chăm sóc, vì vậy cậu ấy mới phải xin nghỉ học để đỡ đần việc ở quán.

Thật vậy sao? Thì ra Vương Hạc Đệ có lí do, chứ không phải vô cớ nghỉ học như tôi vẫn nghĩ.

- Vậy giờ cậu ấy....

- Phục vụ!

Tôi chưa kịp hỏi hết câu thì có khách vào. Chị gái vội vàng đứng lên:

- Xin lỗi em, chị phải đi làm việc đây. Em cứ ngồi đây nhé, Vương Hạc Đệ đang ở trong bếp. Giờ này khá bận nên có lẽ chưa gặp được em luôn, nhưng chị sẽ nhắn lại với cậu ấy nhé!

Tôi đành làm theo, ngoan ngoãn ngồi trong quán đợi cậu ta. Hết chống hai tay lên cằm lại tới nằm bò trên mặt bàn. Ngồi đến gần trưa vẫn không thấy người đâu, thậm chí đến đồ ăn cũng không có.

Ngồi lâu, bụng tôi cũng bắt đầu biểu tình. Vào lúc tôi sắp sửa mất kiên nhẫn thì chị gái ban nãy lại gần nói với tôi:

- Em gái, xin lỗi nhé. Đệ Đệ nhờ chị nhắn với em... cậu ấy bảo em hãy đi về đi!

Khói trên đầu tôi xì ra. Thật quá sức tưởng tượng! Vương Hạc Đệ cậu nỡ đối xử với tôi như vậy sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top