Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bù đắp(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tắm rửa xong, Thiên Tỉ  bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy chiếc phong bì trên mặt bàn. Nhận ra đó là phong bì mà Chí Hoành đã đem tới hôm qua, anh tò mò mở ra, bên trong là một xấp tài liệu và một phong thư.

Thiên Tỉ hoàn toàn không tin vào mắt mình, anh nhìn chằm chằm những tờ giấy trước mặt.

Đây là giấy tờ hợp đồng thành lập công ty, trong đó có chữ ký của cha anh, đồng thời công nhận gia đình anh nắm giữ 30% giá trị cổ phiếu.

Với bằng chứng này rồi, đồng nghĩa anh đã trở thành cổ đông lớn nhất công ty Lưu Dịch hiện tại.

Anh liếc nhìn Lưu Chí Hoành vẫn đang say giấc trên giường. Chính cậu là người đã đem đến cho anh tờ giấy này, vậy nghĩa là sao. Mở tiếp phong thư còn lại, Thiên Tỉ bắt đầu đọc.

Những nét chữ mềm mại của Chí Hoành bắt đầu hiện ra trước mắt Thiên  Tỉ.


Thiên à, tớ thành thật xin lỗi cậu.

Tớ biết cho dù có nói xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể nào bù đắp được. Gia đình tớ có lỗi với cậu. Tớ không biết rằng cậu có chịu gặp mặt tớ không, tớ không biết cậu có chịu nghe những gì tớ nói không, thế nhưng tớ có rất nhiều thứ phải nói với cậu. Ít ra, hy vọng cậu có thể đọc được lá thư này. Trong phong bì này là những gì thuộc về gia đình cậu, và tớ mong rằng nó sẽ được trả lại đúng chủ nhân của nó.

Tớ biết khi bản thân làm vậy, nếu bị phát hiện ra chuyện này, chắc rằng cha sẽ ghét tớ. Nhưng tớ vẫn bất chấp, vì trên hết tớ mong muốn được bù đắp phần nào cho cậu. Rằng nhờ nó, cậu sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, cậu sẽ trở thành cổ đông của công ty Lưu Dịch, và trở thành một người có tiềm lực giàu có. Trên tất cả vì tớ tin cậu sẽ điều hành tốt được công ty này. Cha mẹ tớ đã sai lầm nhiều, thế nên tớ nghĩ rằng cậu sẽ làm tốt được trách nhiệm được giao.

Có lẽ nói điều này hơi ích kỷ, nhưng xin cậu hãy để mọi ân oán trong quá khứ trôi vào dĩ vãng được không. Xin hãy tha thứ cho lỗi lầm của cha mẹ tớ. Dù họ có đáng trách bao nhiêu nhưng tớ vẫn cần có họ. Họ đã làm nhiều chuyện sai lầm nhưng tớ không thể chấp nhận được cha mẹ mình sống trong cảnh tù tội. Xin cậu đấy Thiên Tỉ, chỉ cần cậu có thể tha thứ hết, tớ sẵn sang có thể làm mọi thứ.

Quá khứ không thể quay lại được nữa, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cậu. Cậu có thể quên đi được không? Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt căm ghét nữa. Tớ vẫn rất muốn trở thành bạn với cậu. Tụi mình không thể tiếp tục là bạn bè được sao?

Tớ chỉ muốn ở cạnh Thiên thôi...

Bởi vì...

Lưu Chí Hoành thích Dịch Dương Thiên Tỉ nhất.


Kết thúc lá thư, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Thiên Tỉ. Anh cảm thấy uất ức nghẹn ngào. Chí Hoành, cậu ấy đã vì anh làm đến mức này. Thế nhưng kêu anh quên đi quá khứ, tha thứ cho lỗi lầm của cha mẹ cậu... xin lỗi, bất quá anh không gánh vác nổi. Cậu thật quá ngây thơ, đây không phải là trò chơi của trẻ con nữa, mà đây chính là hiện thực nghiệt ngã của thế giới người lớn.

Đúng lúc ấy Lý Trung Quân bước vào bưng bữa sáng lên, ngước nhìn toàn bộ cảnh tượng kinh khủng trước mắt mình. Những mảnh quần áo bị xé rách như giẻ lau vứt lăn lóc trên sàn, căn phòng sặc mùi tanh của ân ái tình dục, một Thiên Tỉ đang đứng bên chiếc bàn run run tức giận, mội Lưu Chí Hoành bộ dạng thảm hại vẫn còn ngủ trên chiếc giường ngổn ngang. Giống như một cơn bão vừa càn quét qua vậy. Ông chỉ thở dài một tiếng và bước đến cạnh Thiên Tỉ.

"Chí Hoành đúng là một đứa trẻ ngoan..." – Ông vỗ vai anh, an ủi cho những giọt nước mắt đang chậc tràn ra khóe mắt – "Quả thật khó tin được cậu bé lại là con trai của đôi vợ chồng đó."

"Vâng..."

"Đội mưa để đến đây đưa cho con cái này, chắc thắng bé phải vất vả lắm. Đêm quá ta thấy thằng bé rất mệt, lại còn làm đến mức này vì con. Thiên Tỉ, người yêu thương con nhất đã xuất hiện rồi đấy."

"Con biết..." – Thiên Tỉ gằn giọng không để mình quá xúc động.

Anh biết điều đó chứ.

Làm sao không biết được, Chí Hoành bao năm qua đã giúp đỡ anh như thế nào. Làm sao anh không biết được cậu thật lòng yêu thương anh ra sao?

Trái tim của cậu không phải là anh không hiểu, mà là anh không cho phép mình hiểu được. Thiên Tỉ đã trốn tránh bao năm với tình cảm này, anh không dám đứng lại thừa nhận mọi thứ. 

Hiện tại tâm trí anh đang rối bời hỗn loạn. Chí Hoành, rốt cuộc anh phải làm sao? Cậu kêu anh tha thứ, nhưng làm sao anh có thể làm được chứ? Mối thù giết gia đình anh, mối hận để anh sống trong địa ngục suốt tám năm trời, mọi uất ức đâu phải một tiếng tha thứ là đủ? Không, anh sẽ không bao giờ tha thứ. Anh không cho phép bản thân mình làm như vậy.

Hệt như thứ tình cảm mà anh giấu chặt trong lòng suốt bao nhiêu năm tháng.

Thiên Tỉ nắm chặt lá thứ trong tay mình tỏ vẻ căm phẫn. Nhìn thấy anh như vậy, Lý Trung Quân chỉ lắc đầu.

"Thiên Tỉ, có những người quan trọng đừng để vụt đi trong cuộc đời. Nếu không, có khi con sẽ mất họ mãi mãi đấy."

Khi nói câu đó, gương mặt Lý Trung Quân đượm buồn. Ông lại gần bên Lưu Chí Hoành, vén tấm chăn lên nhìn cơ thể cậu đang vô cùng thảm thương. Ông kêu một tiếng sợ hãi. Khắp người cậu trải dài những dấu đỏ và vết bầm tím cũ lẫn mới, hậu huyệt sưng đỏ chảy máu, đôi môi dập nát tệ hại, hai bên má vẫn còn những vết nước mắt khô. Thiên Tỉ quay mặt đi chỗ khác, anh cảm thấy có chút bực bội, hỗn tạp giữa cảm giác vừa xấu hổ và vừa đau lòng. Mỗi khi lên cơn, anh đều như con mãnh thú không kèm được chính bản thân mình. Lỳ Trung Quân nhìn xong lắc đầu, bọc tấm chăn lại cho Chí Hoành cẩn thận rồi quay sang nói Thiên Tỉ.

"Đừng hành hạ thằng bé nữa. Cơ thể nó đã quá sức suy nhược rồi. Đêm qua thằng bé sốt đấy, con không cảm nhận được điều đó sao?"

Sốt sao? Hèn chi cả người cậu nóng hổi, ngay cả bên trong cũng nóng như thiêu đốt anh. Có điều lúc đó cảm giác chỉ là kích thích tột cùng, Thiên Tỉ không còn nghĩ được gì khác cả.

"Ta đem thức ăn và thuốc cho Chí Hoành đây. Khi thằng bé tỉnh dậy, hãy chăm sóc nó cho khỏe. Chuyện hai con ta không quản, nhưng thằng bé không đáng để bị nhận những tra tấn kiểu này. Thiên Tỉ, con không thấy đau lòng sao?"

Thiên Tỉ vẫn một mực im lặng.

Lý Trung Quân lại lắc đầu. Thằng nhỏ này quả thật quá sức cứng đầu, y như người em trai của ông khi xưa.

"Ta có việc phải đi ra nước ngoài tầm hai tháng để giải quyết công việc. Hiện tại ta cần phải sắp xếp công việc, có một số đối tác chuyển giao thế nên cần đi gấp. Nay lên báo con một tiếng. Đầu giờ chiều lập tức rời đi."

Thiên Tỉ nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên.

"Thúc bá, người đi sao?"

Lý Trung Quân gật đầu.

"Ta cần một số thủ tục để chính thức đưa con lên nhậm quyền điều hành. Hiện tại ta để lại căn nhà này cho con, khoảng vài tháng sau ta sẽ quay về. Từ giờ tới lúc đó có nhiều thứ phải làm nên hãy giải quyết nội tâm mình cho ổn thỏa. Ngoài ra, con cũng phải chăm sóc Lưu Chí Hoành thật tốt, đừng hành hạ thằng bé nữa. Kẻ thù của con không phải là cậu bé đó."

Lý Trung Quân dặn dò xong vài câu cuối cùng rồi rời khỏi phòng, để lại Thiên Tỉ thẫn thờ một mình. Sau phút giây choáng ngợp, anh quay đến bên chiếc giường, nhẹ nhàng ngắm nghĩa gương mặt xinh đẹp vẫn đang say ngủ.

Bất giác đưa tay sờ lên trán cậu.

Nóng thật rồi.

Thiên Tỉ bế Lưu Chí Hoành lên. Làn da trắng sứ xinh đẹp, đôi mi dài cong vút, cánh môi hơi hé mở phập phồng trong hơi thể, cả cơ thể thon thả khiến người khác kích thích đắm chìm. Khi nãy bị người khác nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy, cho dù là thúc bá cũng khiến anh có chút khó chịu. Thôi thì cậu đang bệnh, không thể cứ để cơ thể trần trụi như vậy, bất quá để anh giúp cậu tắm rửa.

Anh vô thức hôn lên bờ môi tả tơi của cậu.

Lưu Chí Hoành, nếu thế giới chỉ có hai ta như vậy thì tốt biết mấy.



Lúc Chí Hoành tỉnh dậy, cơ thể cậu sốt lên đến gần bốn mươi độ. Cả người rã rời không có một sức sống, trên người cậu đang khoác lên chiếc áo pajama rộng thùng thình. Đầu óc choáng váng, xung quanh mờ mờ tối, cậu không phân biệt được ở đây là đâu nữa. Bây giờ là mấy giờ?

"Tỉnh rồi à?"

Thiên Tỉ ngồi chiếc ghế bên giường bệnh, đưa đôi mắt nhìn cậu chăm chú. Chí Hoành thẫn thờ nhìn người bên cạnh mình, mọi kí ức của đêm qua ùa về với cậu. Ah, cậu nhớ rồi. Đây là phòng của Thiên Tỉ trong nhà thúc bá kia.

Nhìn bộ dạng ngớ ngấn của Chí Hoành làm Thiên Tỉ khẽ cười. Cậu ngủ khiếp thật, bây giờ đã là gần sáu giờ tối. Bữa cơm sáng của cậu giờ đã trở thành bữa cơm tối rồi, chẳng thể để cho cậu ăn được cái thứ này nên anh đã đi nấu một ít cháo. Khi thấy Chí Hoành tỉnh dậy, Thiên Tỉ liền đứng dậy múc một tô nghi ngút khói đưa đến bên cậu.

"Ăn cháo đi."

Chí Hoành ngoan ngoãn mở miệng ra ngậm muỗng cháo kề bên miệng mình nhưng ngay sau đó môi cậu bỗng thấy bỏng rát. Cậu la oai oái, cự tuyệt muỗng cháo nóng hổi đó. Thiên Tỉ có chút hốt hoảng, ngay lập tức thổi lấy thổi để chiếc muỗng. Khi thấy đã đỡ nóng rồi, anh lại ôn nhu đút cho cậu ăn. Chí Hoành vì cảnh tượng đó mà có đôi chút ngơ ngẩn, bất giác mở miệng ra ăn ngon lành.

Bỗng sau đó nhận ra có chút gì đó sai sai, Thiên Tỉ lập tức buông vội chiếc muỗng, gầm giọng trở lại.

"Tự ăn đi."

Thế nhưng cảnh tượng ôn nhu khi nãy đã thu hết vào tầm mắt người đang bệnh, Chí Hoành đón lấy chén cháo từ anh, trong lòng nổi lên một chút ấm áp, tâm ý tràn đầy vui vẻ.

Thiên Tỉ, dù sao vẫn là Thiên Tỉ thôi.

Sau khi đã ăn hết chén cháo và uống thuốc rồi, Chí Hoành đưa đôi mắt rụt rè nhìn anh.

"Chuyện gì?" – Cảm nhận đôi mắt cậu không bình thường nhìn mình, Thiên Tỉ sẵn giọng hỏi.

"Là Thiên... đã tắm cho tớ à?"

"Ừ... ừm..."

Chí Hoành bất giác đỏ mặt. Cả hai lần cậu đều do Thiên Tỉ tắm rửa cho mình sạch sẽ, bỗng nhiên cảm thấy người trước mặt mình hết sức ôn nhu, vô cùng dịu dàng. Không biết nói gì nữa, Chí Hoành cúi gầm mặt. Đôi tai cậu đỏ bừng, không biết do cơn sốt hay do trái tim đang đập ngày một nhanh hơn.

Thiên Tỉ ngước nhìn bộ dạng Chí Hoành đáng yêu như thế, trong lòng cảm thấy nhột nhạo khó chịu. 

"Gì chứ? Đừng làm như hai người yêu nhau. Tôi đơn thuần chỉ không muốn đồ chơi của mình bị bẩn thôi?" – Thiên Tỉ cay đắng nói.

"Đồ chơi?"

Chí Hoành tròn mắt hỏi lại, như không tin vào tai mình. Thiên Tỉ mỉm cười, ghé sát gương mặt nhỏ bé đó.

"Không phải cậu nói sẵn sàng làm mọi thứ để bù đắp cho tôi sao?" – Môi Thiên Tỉ lướt hờ hẫng trên vành tai Chí Hoành – "Vậy bù đắp cho tôi đi. Bất quá cơ thể của cậu không phải là tệ."

Ngay lập tức, Thiên Tỉ gặm nhấm chiếc cổ nhỏ xinh đẹp đó. Chí Hoành giật mình, cứng đờ khi nghe những câu nói như dao đâm thốt ra từ Thiên Tỉ. Anh nói gì vậy? Ý cậu không phải là vậy!

"Thiên..." – Chí Hoành vô sức đẩy anh ra khỏi người mình – "Cậu không được... Tớ đã đem trả... aaa..."

Thiên Tỉ để lại một vết răng rõ sâu trên bờ vai Chí Hoành, anh đè cả người lên người cậu khiến cậu chẳng thể dãy dũa được nữa. Vết thương sâu, bật cả da, máu rướm ra từ những vết cắn. Làn da nóng hổi như than như muốn thiêu đốt bờ môi của Thiên Tỉ. Thơm quá, mùi da thịt của cậu.

Thiên Tỉ dứt người khỏi vai Chí Hoành. Đôi mắt cậu ứa nước vì đau, cậu ngước nhìn đôi mắt đầy dục vọng của anh. Nụ cười cay nghiệt của anh hiện ra trong lớp màn sương lờ mờ đó.

"Cái hợp đồng đó à? Haha, cậu nghĩ như vậy là đủ cho tôi sao?" – Thiên Tỉ gào lên. – "Haha, tha thứ? Khốn khiếp, tha thứ cái gì chứ? Đừng có đùa! Cậu nghĩ tôi tha thứ được không hả?"

Chí Hoành cứng đờ người nhìn con người trước mặt. Thiên Tỉ trong cơn kích động khác hoàn toàn Thiên Tỉ mà cậu biết. Cậu run rẩy, cảm nhận bá khí của anh đang tỏa ra khắp người. Con người trước mặt cậu vô cùng nguy hiểm, có cảm giác như anh muốn ăn tươi nuốt sống cậu tới nơi.

Không. Là người muốn đem cha mẹ cậu ra phanh thây... Có cảm giác như thù hận trong Thiên Tỉ đã chất chứa quá nhiều rồi, nhiều hơn tới mức cậu tưởng rồi.

Thiên Tỉ cúi xuống, hôn lên bờ môi cậu. Không, cậu không muốn. Không chút suy nghĩ, Chí Hoành né đầu khỏi nụ hôn ấy. Điều đó càng làm Thiên Tỉ thêm điên tiết.

"Nghe đây..." – Thiên Tỉ bóp gương mặt cậu, bắt cậu phải nhìn thẳng vào anh. – "Tôi nhất định sẽ khiến cho cả gia đình cậu sống dở chết dở. Khá khen cho cậu đã đem số cổ phần của tôi sang đây, điều này sẽ giúp cho tôi dễ dàng lật đổ gia đình Lưu gia hơn. Tôi còn có cả gia sản Dịch gia đằng sau nữa. Cha tôi trước khi chết đã để lại cho tôi một tài sản tương đối rồi. Tính ra tôi đã nắm trong tay hơn 60% số cố phần Lưu Dịch. Với số tài sản này, tôi sẵn sàng có thể đá gia đình cậu ra đường đấy, Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành sững sờ nhìn người trước mặt mình. Thật sự là như vậy sao? Là Thiên Tỉ đang thao túng đa phần số cổ phiến công ty của cậu sao?

Cậu không thể tin nổi nữa. Đây là ai? Đây không phải là Thiên Tỉ trước đây vẫn luôn bảo vệ cậu. Đây không phải là Thiên Tỉ luôn cưng chiều cậu. Đây không phải là Thiên Tỉ mà cậu ngày đêm yêu thương.

"Thiên a..." 

Chí Hoành muốn bật khóc, cậu không muốn thế này. Cậu đã sai lầm sao? Sai lầm khi đem giấy tờ của cha mình cho Thiên Tỉ. Không, đó là của anh, cậu trả lại là đúng. Cậu không sai. Có sai, chắc chỉ vì cậu quá ngây thơ, tưởng rằng mọi thứ có thể giải quyết đơn giản như vậy thôi.

Chỉ là cậu quá ngây thơ...

"Làm ơn...?" – Đưa đôi mắt mông lung nhìn Thiên Tỉ, Chí Hoành nuốt ngược nước mắt vào trong, đôi môi lắp bắp những câu nói thì thào – "Tôi sẽ làm theo anh nói, làm ơn hãy tha cho cha mẹ tôi..."

Để tin rằng anh sẽ không bao giờ làm đau cậu.

"Vậy để xem..." – Thiên Tỉ ngay lập tức trèo lên người cậu, kéo khóa quần mình ra – "Để xem thứ đồ chơi này biết phục vụ tới đâu đã..."

Chí Hoành điếng người trước lời nói vô cùng hạ lưu như vậy, đôi mắt anh nhìn cậu như một thứ rẻ tiền. Không, Chí Hoành chịu không nổi. Từ bé đến lớn chưa bao giờ cậu chịu đựng sự nhục nhã như thế này. Cho dù có là anh cũng không được làm như vậy. Cậu không cho phép.

"Ngậm nó vào..."

Thiên Tỉ rút cự long to lớn ra trước mặt Chí Hoành. Cậu hoảng sợ trước một côn thịt to lớn nổi đầy gân thập phần đe dọa như vậy. Cậu đang bệnh, cả người lại vô cùng mệt mỏi, đêm qua cậu hoàn toàn kiệt sức rồi. Với lại cái thứ trước mặt cậu vô cùng to lớn, làm sao cái miệng cậu có thể vừa. Không thể. Không thể nào.

Chí Hoành liên tục lắc đầu, cả người ra sức giãy giụa. Thiên Tỉ nắm chặt đầu cậu, bắt nó phải ngoan ngoãn nằm yên. Đôi mắt cậu mở lớn, miệng thều thào van xin. Thế nhưng Thiên Tỉ không nghe, đôi mắt của anh giờ đây chỉ còn thấy dục vọng.

"Cứu..." – Chí Hoành kêu lên – "Cứu với... Không muốn..."

"Cậu muốn tôi tha thứ..."

Giọng anh khô khốc phát ra từng tiếng một, anh gằn giọng để nói ra rõ ràng câu chữ trong cơn khát đang thiêu đốt cuống họng.

"Thì phải làm cho tôi thỏa mãn..."

Từng âm thanh Thiên Tỉ thốt ra như đang đi vào mỗi tế bào trong não cậu. Chí Hoành không phản kháng nữa, đôi mắt ừng ực nước mở lớn nhìn Thiên Tỉ. Cậu gần như bất động bởi lời đe dọa của anh.

"Rồi có thể tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của cậu..."

Những tiếng cuối cùng vang lên như tiếng chuông thức tỉnh Chí Hoành. Đầu óc cậu hoàn toàn mông lung, mọi ý thức dường như đã trôi đi nơi nào đó xa lắm rồi.

Chí Hoành thôi giãy giụa, chầm chậm mở miệng ra. Thiên Tỉ như biết được cậu đã ngoan ngoãn, ngay lập tức đem côn thịt đang vô cùng khó chịu lấp đầy cổ họng cậu. Chí Hoành kêu lên ú ớ vài tiếng, mùi tính khí đàn ông khiến cậu muốn nghẹt thở.

Trong đôi mắt mơ hồ của Chí Hoành, một giọt nước mắt tràn ra chảy dài xuống gối.

Từng giọt từng giọt, lặng lẽ nối tiếp nhau như cơn lũ tràn về, che lấp đi thứ hình ảnh kinh hoàng trước mặt.

Trong trí óc của Chí Hoành luôn nhớ về khung cảnh hai đứa trẻ ngây thơ ngày xưa cùng nhau chơi đùa vui vẻ.

Thế nhưng nụ cười ấy cũng hoàn toàn mờ mịt trong làn nước mắt mất rồi.


Hết chương 7.


P/s: viết cái này mà cứ cảm thấy Chí Hoành giống như Mị Nương ấy, đem trứng trao cho ác :)). Tôi đúng là mẹ ghẻ mà, dự là fic này sẽ ngược Hoành nhiều lắm đó.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top