Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Vương Nhất Bác lại làm bánh quy. Em đang tạo hình trên mảng bột. Nhìn đến chiếc khuôn đủ hình thù mới mua, em không khỏi cười khổ. Mấy ngày trước không biết sao khi Tiêu tiên sinh về tới nhà liền cứ ngó quanh ngó quất, nhất là nhìn vào trong bếp. Hắn còn mở tủ lạnh hai ba lần mà không lấy gì từ trong đó ra. Vương Nhất Bác hỏi, hắn bảo không có gì. Thế mà đến nửa đêm sau khi làm em mềm rũ, Tiêu Chiến lại hỏi, "Nhà không còn bánh quy em làm à?". Thiếu niên có thể đọc ra sự hụt hẫng lẫn trông chờ trong giọng nói và ánh mắt của Tiêu Chiến.

Chiều hôm đó sau khi làm xong bánh, Vương Nhất Bác lấy một ít thành quả tặng cho nhân viên lễ tân tòa nhà, còn lại đem về cho mấy đồng nghiệp thân thiết bên ký túc xá. Em nào hay Tiêu tiên sinh hảo ngọt, còn biết em tự làm bánh. Đột nhiên, không biết sao, Vương Nhất Bác thấy sự hờn dỗi bất thình lình của Tiêu Chiến còn ngọt ngào hơn cả món bánh em làm ra.

Tiêu tiên sinh không khỏi tiếc hận khi nghĩ đến đồ ăn do người của mình làm ra lại chui vào bụng người khác. Bột, nước, trứng, bơ, đường, bếp lò, tất cả đều là đồ đạc nhà Tiêu Chiến. Cớ làm sao người dưng nước lã được hưởng lộc ăn? Đáng lẽ hắn đã có một đêm thư thả thưởng trà và bánh rồi. Rốt cuộc miệng không được bánh quy lấp đầy, hắn phải lấy Vương Nhất Bác ra thay thế. Nhưng dù vậy thì thiếu niên cũng khiến hắn ngon miệng.

Tiêu Chiến không nói ra mình muốn gì, nhưng người nhỏ hơn vẫn hiểu. Vương Nhất Bác không còn cách nào khác để dỗ dành người đàn ông lạ lùng này, chỉ có thể hứa vài hôm nữa có thời gian sẽ làm bánh ngon và đẹp hơn cho hắn. Thật là, dỗ người lớn còn khó hơn trẻ con.

Thế nên hôm nay, Vương Nhất Bác đang ấn khuôn hình động vật, trái cây,... lên bột bánh.

Ba giờ chiều, Vương Nhất Bác có mặt tại công ty của Tiêu Chiến. Đây là lần thứ hai em đến đây. Lần đầu tiên thì chính là ngày em xác nhận mình tham gia vào mối quan hệ bao nuôi với hắn. Một cách nào đó, chốn này làm em không thoải mái cho lắm.

Nhân viên lễ tân được thông báo trước, trông thấy em liền ân cần, nhanh nhẹn đưa người tới phòng Tiêu tiên sinh. Cô lễ độ cúi chào tạm biệt, trước khi rời đi còn được Vương Nhất Bác tặng một túi bánh nho nhỏ.

Khi trước em cũng chưa từng ghé qua phòng của Tiêu Chiến, mà cùng hắn ký cam kết tại một căn phòng khác. Hôm nay em mới chân chính có cơ hội tham quan nơi làm việc của giám đốc Tiêu. Thiếu niên cẩn trọng đẩy cửa. Nhân viên lễ tân ban nãy có nói, giám đốc Tiêu vẫn còn đang họp, em cứ thoải mái chơi trong phòng, tùy ý làm gì cũng được. Thực tình thì Vương Nhất Bác có hơi kinh ngạc. Sao Tiêu Chiến lại có thể để em thoải mái nghịch ngợm không gian của hắn nhỉ? Nhưng em nhanh chóng vứt ra sau đầu thắc mấy ấy khi nhìn vào trong.

Phòng của Tiêu Chiến không chỉ rộng rãi mà còn có nhiều thứ thú vị. Hệ giá sách lớn không chỉ để trưng bày tài liệu còn có cúp lưu niệm và vô vàn mô hình nhân vật tiểu thuyết, truyện tranh, hoạt hình. Vương Nhất Bác ngẩn người, như kẻ bị bỏ bùa mà mê mẩn thưởng thức từng món một. Có nhiều mô hình là đồ thủ công độc bản, có món chắc chắn là phiên bản giới hạn toàn cầu. Nói chung, chúng đều là dạng mẫu hiếm có khó tìm. Tiêu Chiến quả thực biết cách chơi.

Khi chủ nhân của những mô hình đó xuất hiện, thiếu niên vẫn còn như say, không hề nhận thấy. Và em suýt đánh rơi một món khi hơi thở nóng hổi của Tiêu Chiến phả bên tai.

"Bắt gặp kẻ trộm", hắn thì thào, cười lưu manh.

Một tay Tiêu Chiến đỡ được mô hình kém tí nữa thì chào mặt đất, một tay ôm eo Vương Nhất Bác. Nhìn món đồ còn an toàn, thiếu niên thở phào một hơi. Em xoay người, cười với Tiêu Chiến.

"Tiên sinh, em đem bánh tới rồi".

Tiêu Chiến cất lại đồ lên giá sách, cũng không vội mở đường cho Vương Nhất Bác thoát ra. Hắn nghiêng người, ngửi thấy mùi bột bánh ngòn ngọt trên thân thể em. Thật dễ chịu, Tiêu Chiến thở ra một hơi dài. Khói thuốc trong phòng họp sắp làm hắn ngạt chết rồi. Và tại sao hắn vẫn đồng ý cho họ hút nhỉ? Chậc, sau này phải cấm thôi.

Vương Nhất Bác đờ ra. Trông Tiêu Chiến không có vẻ gì là không ổn, nhưng em cũng chẳng biết nên làm hay nói gì. Bao giờ cũng vậy, Tiêu tiên sinh luôn khiến em khó đoán.

Hai người duy trì tư thế lúng túng ấy trong vài phút, cho tới khi Tiêu Chiến tự tách ra. Hắn ngồi xuống sofa, mỉm cười nhìn em.

"Vậy, bánh đâu?"

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn lấy ra từ trong túi giấy một lọ thủy tinh đầy ụ những mẩu bánh vàng ruộm đủ hình dáng. Em tự hào đẩy chúng đến trước mặt Tiêu Chiến, khóe môi nhấc cao đầy vui vẻ. Em bây giờ trong mắt Tiêu Chiến chính là một đứa nhỏ đang chờ được khen sau khi chăm chỉ làm việc. Hắn cũng không ngại lòng thành của thiếu niên, mau lẹ thử miếng đầu tiên.

Bánh giòn tan bởi bột chín đều cùng với các loại hạt vỡ, ngọt nhẹ và rất thơm. Tiêu Chiến nhướng mày, tỏ ra ưng ý với hương và vị. Hắn ăn liền mấy cái.

Vương Nhất Bác lại nhớ tới mình còn có mang theo bình giữ nhiệt đựng trà pha sẵn, liền rót ra một ly cho Tiêu Chiến.

Ha... Tiêu Chiến thỏa mãn thở ra. Hắn nhắm mắt từ từ cảm nhận sự hòa quyện tuyệt vời của bánh và trà. Mọi thứ đều ngon hơn hắn trông đợi.

Và khi hắn mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt háo hức của Vương Nhất Bác. Đôi mắt như có sao sáng, khóe miệng nhấc cao tự nhiên. Vương Nhất Bác không giống cái hôm nấu mì cho hắn nữa. Em biết mình làm tốt, cũng biết Tiêu Chiến ưng bụng.

Tiêu tiên sinh nâng tay lên xoa xoa đầu người nhỏ hơn. Thiếu niên như chó con không dời đi đôi mắt trông đợi dành cho hắn.

Vậy nên, Tiêu Chiến nghiêng người hôn môi Vương Nhất Bác.

Em không nghĩ Tiêu tiên sinh lại đột ngột hôn mình, không tránh khỏi kinh ngạc. Thế nhưng đã quen được đụng chạm, em liền choàng tay lên vai cổ hắn. Và nếu không làm vậy, sự cuồng nhiệt của Tiêu Chiến sẽ làm em mất thăng bằng mà nghiêng ngả. Tiêu Chiến đẩy cái hôn mỗi lúc một sâu sắc, mãnh liệt hơn.

Tiêu Chiến kéo em khỏi sofa, đẩy người vào phòng ngủ nhỏ riêng của mình, vừa đi vừa hôn. Thiếu niên nào biết chốn làm việc của Tiêu Chiến lại đầy đủ đến nhường này. Chiếc giường kia đủ cho hai người nằm thoải mái. Và trước khi em kịp đánh giá không gian có gì đặc sắc, thân thể đã bị Tiêu Chiến áp lên hoàn toàn. Hắn lại hôn em, từ môi đến cổ.

"Tiên sinh...", Vương Nhất Bác khẽ rên. Trời còn chưa tối, nơi đây suy cho cùng vẫn là chỗ làm việc, lỡ như có ai biết được em và hắn quấn quýt thì sao? Nỗi lo lắng khiến em cứng người.

Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều đến vậy. Bây giờ hắn vô cùng thèm ngọt, mà Vương Nhất Bác chính là chiếc bánh quy ngon nhất trần đời. Hắn gặm gặm vành tai người nhỏ hơn, thì thào, "Không sao. Đừng sợ". Rồi hắn tiếp tục hôn Vương Nhất Bác, tay cũng lột đi quần áo của em.

Hương thơm của bánh vẫn còn quẩn quanh trên người Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ra sức vùi đầu vào từng phân từng tấc trên người em mà hít hà. Ba hôm nay vì Vương Nhất Bác bận bịu, Tiêu Chiến vẫn chưa đụng qua em. Hắn nhung nhớ mùi vị của thiếu niên biết bao. Dường như từ đêm em lấy thân làm quà sinh nhật cho mình kia, Tiêu Chiến càng trở nên thèm muốn em nhiều hơn. Hắn tự thán phục mình là một kẻ nói được làm được, không gây cho em một chút tổn hại thân thể nào. Đến hôm nay thì Tiêu Chiến lại có thể chơi em nữa rồi.

Tiêu Chiến để người nhỏ hơn thấm ướt từng ngón tay mình. Thiếu niên biết mục đích của hắn, ngượng ngùng mà liếm kỹ. Tiêu Chiến sau đó vừa chậm rãi khuếch trương lỗ nhỏ người bên dưới vừa nghĩ có lẽ ngày mai hắn phải chuẩn bị thêm gel bôi trơn để ở đây mới được. Và cả bao cao su nữa. Chậc, đúng là nên ghé qua tiệm của tay nhân viên lắm mồm kia. Hôm trước gã có giới thiệu vài loại gel và bao hỗ trợ tình thú.

Vương Nhất Bác ngẩng người nhìn Tiêu Chiến dùng miệng xé vỏ chiếc bao cao su duy nhất lấy từ trong ví khi trên người hắn vẫn còn nguyên tây trang. Em ở phía dưới nhìn lên, hắn trong mắt em trông vừa quyền lực vừa gợi cảm. Người đàn ông này tựa như đang thao túng em bằng thứ sức mạnh vô hình nào đó còn to lớn hơn cả tiền bạc, vật chất. Và như thể để thiếu niên có thể toàn tâm toàn ý phục tùng, Tiêu Chiến cúi đầu xuống hôn môi em khi đẩy thân cương nóng sực vào trong lỗ nhỏ.

Trên chiếc giường, hai thân thể gắn sát vào nhau trong sự đối nghịch đầy xấu hổ. Thiếu niên bên dưới trắng nõn không một mảnh vải trên người, mà quần áo của kẻ nằm trên lại dường như còn nguyên vẹn không một vết nhăn. Vương Nhất Bác nhận ra điều này, và em càng trở nên mẫn cảm. Mỗi thớ thịt trên người em bị vải vóc của Tiêu Chiến đụng chạm đều cực kỳ ngứa ngáy. Em không nhịn nổi mà khẩn cầu hắn vuốt ve, hôn liếm.

Thiếu niên động tình quả thực mê người. Dục vọng của Tiêu Chiến như lớn hơn. Hắn hung ác dập thân dưới của mình vào giữa mông Vương Nhất Bác. Nơi đó của em căng mịn, không ngừng mút chặt lấy dương vật cứng ngắc của hắn. Lỗ nhỏ luôn khiến hắn sung sướng dẫu trải qua bao nhiêu lần tiếp nhận.

Vương Nhất Bác từ lúc nào đã quên béng đi sự lo lắng, thấp thỏm. Em mặc sức rên rỉ nỉ non, từng chữ "tiên sinh" động lòng không ngừng thoát ra khỏi đôi môi mềm mọng. Mà cũng có thể nói, quan hệ với Tiêu Chiến lúc ban ngày tại nơi làm việc càng khiến em hưng phấn. Bên dưới em gấp gáp ôm siết thứ vừa nóng vừa lớn đang hăng hái ra vào người mình.

Dù chỉ làm một lần, nhưng dường như vì cả hai quá mức hưng phấn mà Vương Nhất Bác thoát lực, thiếp đi. Em tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời gieo những tia nắng cuối cùng nơi chân trời. Từ phòng ngủ của Tiêu Chiến có thể nhìn thấy hoàng hôn đẹp đẽ. Em không khỏi bần thần vài phút trước khung cảnh ấy.

Khi Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ, hắn len lén cười vì lần nữa người nhỏ hơn lại vì thứ gì đó mà say mê đến không biết có ai đến.

Và làm em giật mình thì khá là vui.

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt Tiêu tiên sinh sát sàn sạt mà suýt ngã ra giường.

"Thích thì lại đến đây". Hắn bình thản nói. Tiêu Chiến cũng thích nhìn bầu trời chiều đẹp thế này.

Nhưng Vương Nhất Bác nghe lại hiểu theo hướng khác. Thốt nhiên mặt em nóng lên.

Ơn trời, nắng hoàng hôn khiến Tiêu Chiến không nhận ra sự khác thường trên má thiếu niên.

Ngày thứ bảy rất nhanh đã đến. Vương Nhất Bác buổi sáng đến công ty tập nhảy xong thì có thể nghỉ ngơi từ sau bốn giờ chiều. Tiêu Chiến cũng không quá bận bịu, sau giờ cơm trưa đã xách cặp về nhà. Có thể nói hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Chiến không được Vương Nhất Bác đón như mọi khi, đột nhiên có chút hụt hẫng. Có lẽ hắn đã bắt đầu già để thấy mình không chịu nổi sự quạnh quẽ. Thậm chí trời vẫn còn sáng trưng mà hắn đã bồn chồn rồi. Nhưng tự cho mình là một người đàn ông cứng rắn, hắn vỗ trán gạt đi sự ủy mị này.

Nằm dài trên sofa, Tiêu Chiến ngẩn người vì không biết nên làm gì. Cả ngày làm việc về ca sĩ này, diễn viên nọ, hắn không có hứng thấy mặt họ trên tivi nữa. Đọc sách thì hơi đau đầu, mắt Tiêu Chiến dạo này dễ mỏi hơn. Thở dài, hắn đứng dậy, đi lòng vòng trong nhà. Cuối cùng, dừng chân ở căn phòng còn trống, nghĩ nghĩ một hồi, Tiêu tiên sinh quyết định lên mạng mua sắm. Hắn ít khi lựa đồ theo phương thức này, trong chốc lát có hơi chóng mặt. Song nghĩ tới thành quả phía sau, Tiêu Chiến liền hứng khởi trở lại.

Vương Nhất Bác hơi giật mình khi nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở phòng khách khi mình vừa vào nhà. Hắn cười với em thay cho một lời chào. Đúng là hơi chút không quen, em thầm nghĩ. Có điều như thế này cũng là dịp tốt để em thân cận với Tiêu tiên sinh hơn. Như vậy thì Vương Nhất Bác sẽ không bị đào thải sớm.

Thiếu niên nâng cái túi mình đang mang lên, ra chiều hớn hở mà hỏi Tiêu Chiến, "Ngài ăn kem không?"

Rồi sau đó, hai người đứng ở ban công vừa ngắm cảnh bên dưới vừa thưởng thức vị ngọt mát lạnh từ hai hộp kem ngon lành. Vương Nhất Bác đã ăn hết mà kem Tiêu Chiến vẫn còn tới một nửa. Em không khỏi nhìn hộp rồi nhìn hắn. Tiêu tiên sinh ăn chậm ghê, em nghĩ. Ấy nhưng trong mắt người lớn hơn, em không khác gì đứa con nít còn thèm thuồng. Có điều hắn lại quên mất, em mua rất nhiều kem. Hắn cứ thế dúi luôn phần của mình cho thiếu niên.

Vương Nhất Bác nhận ra ý nghĩ của Tiêu Chiến, xấu hổ đẩy lại, "Không phải, em ăn đủ rồi".

"Tôi bảo ăn thì em ăn đi", đột nhiên người lớn hơn ngang ngạnh. Hắn cũng hơi ngượng, quay đầu đi vào nhà, mở tivi lên xem.

Thiếu niên ù ù cạc cạc, ngoan ngoãn xử lý nốt kem của Tiêu Chiến.

Hai người lần đầu trải qua thời gian rảnh rỗi cuối tuần cùng nhau, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí quá mức gượng gạo. Tiêu Chiến ở phòng khách, Vương Nhất Bác trong nhà tắm đều đang đuổi theo một suy nghĩ rằng nên làm gì tiếp theo.

Người nhỏ hơn biết Tiêu tiên sinh thực ra cũng không phải ưa thích khoe khoang quyền lực, áp chế tinh thần người khác. Em tương đối thoải mái ở bên cạnh hắn. Vậy nên em cũng muốn chủ động nhiều hơn, không phải chỉ có lúc ở trên giường. Thế nên, ngay khi vừa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, em lập tức hỏi, "Tối nay tiên sinh muốn ăn gì?"

Mà gần như cùng lúc, hắn cũng thốt lên câu tương tự.

Thiếu niên sững người, rồi không khỏi nhấc môi cười trước ánh mắt rất đỗi dịu dàng của Tiêu Chiến. Hắn vươn tay xoa xoa mái đầu còn ẩm ướt của em.

"Gà rán, bia, khoai tây chiên thì sao?", Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác đảo mắt. "Ngài cũng ăn mấy thứ này hả?"

"Sao chứ? Đồ ăn thôi mà?"

"Em nghĩ ngài không thích mấy món ăn nhanh không lành mạnh".

"Lâu lâu ăn cũng vui mà. Hồi sinh viên tôi là fan của chúng đó".

Mắt Vương Nhất Bác sáng lên. Không hiểu sao em muốn nghe Tiêu Chiến kể về thời đi học của hắn ghê. Hiện tại Tiêu tiên sinh xuất sắc thế này, lúc ấy hẳn cũng đã vô cùng nổi bật nhỉ?

"Được. Để em đặt giao đồ ăn tới". Vương Nhất Bác liền hớn hở mở điện thoại lên tìm quán ăn ngon gần đây, không cần chờ quyết định của Tiêu Chiến.

Trong lúc thiếu niên chọn lựa, Tiêu Chiến từ từ sắp xếp lại vị trí ngồi của hai người, kéo em ngồi tựa vào ngực mình. Vương Nhất Bác mê mải nhìn điện thoại, không hề nhận ra sự thay đổi này. Em chỉ biết quanh mình rất ấm áp, vô cùng dễ chịu. Cho đến khi em đặt xong, vui vẻ giơ điện thoại lên khoe, mới nhận ra người nọ từ lúc nào đã kề mặt sát bên mình.

Tiêu Chiến cười cười, "Không ngon là phạt nhé!"

Vương Nhất Bác hùng hổ, "Chỗ này uy tín!"

"Được, tin em".

Trong khoảng thời gian chờ đợi thức ăn được giao đến, Vương Nhất Bác vẫn yên vị trong vòng tay Tiêu Chiến. Hắn thi thoảng nghịch ngón tay, tóc và tai em. Dù muốn dù không em phải thừa nhận rằng tư thế này quá thoải mái đến nỗi em dần thấy buồn ngủ. Và quả thực mí mắt Vương Nhất Bác đã sụp xuống nếu không có tiếng chuông báo giao hàng.

Gà rán mỗi loại một ít, khoai tây chiên, salad, chả cá. Tiêu Chiến nhìn một bàn đầy ắp đồ mà không khỏi nhăn mặt. Chừng này là đủ cho tận bốn miệng ăn. Vương Nhất Bác quá khích rồi. Hắn nghĩ không sai, em đúng là trẻ con. Thực ra Tiêu Chiến đột nhiên nói đến mấy món này không phải vì bỗng dưng thèm. Chẳng qua nhớ lại bộ dạng ăn kem của thiếu niên, hắn chợt nhớ đến mấy đứa con nít. Mà con nít thì khoái ăn như vậy. Nhưng hắn không biết trên đời có đứa con nít nào muốn ăn nhiều thế này.

Vương Nhất Bác cười hề hề ngượng ngùng.

"Em không nghĩ là nó lại nhiều như vậy. Nhìn trên hình có chút xíu hà". Em bắt đầu chống chế. Vương Nhất Bác vừa học được một buổi với thầy dạy diễn xuất, và em nghĩ là mình có thể qua mặt được Tiêu Chiến với vẻ mặt hiện tại.

Tiêu Chiến thở dài.

"Ăn không hết thì tìm cách mà xử lý đi đấy".

Người nhỏ hơn biết mình qua ải, liền vô tư bắt đầu ăn. Em toan mở bia, Tiêu Chiến ngăn lại.

"Uống no không có chỗ mà nhét gà đâu. Hừm!"

Thiếu niên thầm than trong lòng, lần sau không được để con mắt to hơn cái miệng nữa.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn ngon, vô duyên vô cớ lại có chút phiền muộn.

Hắn... tiếc nuối.

°°°

Chắc do đang ở nhà mùa dịch nên viết hơi hăng thì phải :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top