Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(っ◔◡◔)っ ♥ 1 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Len 

https://douansme.wordpress.com

.....

Rời xa vùng quê yên bình, một mình lên thành phố A, nơi phồn hoa đô thị nhất đất nước. Một mình tôi đi với đống hành lí đi trên con đường này, nghe thật can đảm biết bao.

Sinh nhật 16 tuổi. Đó đáng ra là một ngày yên bình, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mọi thanh thiếu niên trên đất nước này, còn là ngày ba mẹ yên tâm nhìn nhận lại con cái mình đã trưởng thành ra sao, nhìn lại đứa trẻ khi xưa còn non nớt mút kẹo, nay tuy chưa phải người lớn, nhưng cũng đã cứng cáp hơn và biết cách tự lập.

Sinh nhật 16 tuổi. Tôi nên làm ba mẹ vui. Rốt cuộc, vào chính ngày đó, tôi lại mở miệng nói tôi muốn được lên thành phố A, tôi muốn làm rapper, tôi không thể kế nghiệp làm trang trại ở nhà được. Nhìn ánh mắt thất vọng và đầy hoài nghi của ba mẹ lúc đó, tôi đã nghĩ có lẽ tôi đã sai, có lẽ tôi không nên nói gì cả, nhưng việc từ bỏ mục tiêu này, từ bỏ ước mơ này, tất cả đều khó khăn hơn tôi tưởng. Mọi không khí tươi vui trong gia đình lúc đó đều trở nên trầm mặc và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Ba tôi tức giận, tôi còn khiến mẹ tôi khóc nữa chứ, Kim Nam Joon, Kim Nam Joon, đứa con bất hiếu Kim Nam Joon. Trận cãi nhau sau đó, tôi thật sự không muốn nhớ lại là nó bắt đầu từ đâu, kết thúc từ đâu, chỉ thấy lạ sao ba mẹ tôi có thể kiềm chế đến thế mà không cho tôi luôn một bạt tay vào mặt, có lẽ sau đau đớn, tôi sẽ tỉnh lại chăng?

Đến khi tôi sắp xong hành lí ra khỏi nhà, ba tôi cũng không ra nhìn mặt tôi lần cuối, tôi không trách ba, nếu tôi là ba, có lẽ mọi thứ không chỉ đơn giản thế này. Mắt mẹ tôi vẫn đỏ hoe, dù bà không khóc nữa. Giống như những ngày đầu đi học vậy, bà cẩn thận chỉnh lại tóc, cài lại áo khoác cho tôi, dặn dò tôi dù có muốn làm gì cũng phải học hành đàng hoàng, sống xa gia đình phải tự biết chăm lo bản thân. Cho tới lúc tiễn tôi ra bến xe, bà vẫn lẩm bẩm những câu tương tự.


Kít!


Trước khi xuống xe, tôi không quên nhìn lại chỗ mình lần cuối để đảm bảo mình không quên bất cứ thứ gì. Tôi chẳng phải một người mê tín, nhưng để mất đồ ngay lần đầu chuyển tới, cũng chả phải việc gì may mắn cho cam.

Từ bến xe đi dọc xuống hai con phố nữa là sẽ tới khu nhà trọ mà tôi liên hệ trước khi lên đây, hai bên đường thật ồn ã, nhộn nhạo, tôi cứ thế vừa nhìn quanh, vừa đảo bước dọc theo con đường. Nhìn chung, mọi thứ cũng không khác là bao so với tưởng tượng của tôi về một thành phố mới, tôi không ngó nghiêng xung quanh nữa mà rút tai máy nghe nhạc ra rồi cắm tai nghe vào tai, tôi bước nhanh bước thẳng tới khu nhà trọ.

Thật may, khi nó giống hình trong ảnh. Tự nhủ với lòng mình như vậy, tôi thấy thật nhẽ nhõm biết bao, đây có vẻ là một khởi đầu tốt cho một hành trình dài. Giao giấy tờ, sắp xếp một vài thủ tục với bác quản lí, tôi nhanh chóng sắp đồ lên phòng mình. Bác quản lí có vẻ là người tốt, nhìn bác cũng đứng tuổi, chắc ngang cỡ bố mẹ tôi, nghĩ tới đây tôi lại thấy thắc mắc, không biết giờ ba mẹ đã hết giận tôi chưa...

Nhấc điện thoại lên bấm số gọi về nhà. 16 năm rồi, chưa bao giờ tôi hồi hộp đến thế khi bấm số nhà mình.

"Alo, mẹ ạ?"

"Không, là ba." – Sẽ là giả dối nếu tôi nói tôi không giật mình, khi người nhấc máy là ông. – "Con tới nơi chưa, mọi thứ vẫn ổn chứ?" – Nghe tiếng ba, tôi nghĩ ông chắc đã bình tâm trở lại, giọng ông trầm và đều đều như mọi khi.

"Con vẫn ổn, điều kiện nhà trọ ở đây rất tốt, mọi thứ đều đầy đủ, tiện nghi. Bác chủ nhà nhìn cũng thấy thật thà, là người chất phác." – Tôi cứ thế mà tuôn ra một tràng như vậy.

"Ừ, vậy là tốt rồi. Ba mẹ sẽ gửi tiền lên hàng tháng, nên con nhớ kiểm tra tài khoản đầy đủ, nhận được tiền là phải báo về cho ba mẹ nghe chưa?"

"Dạ vâng, con biết rồi."

"Nam Joon à, là mẹ đây. Lên đấy, con sống chỉ có một mình, không có ba mẹ ở bên, sẽ không ai chăm lo cho con về ăn uống, học hành, con nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Tiền nong không cần phải lo lắng quá nhiều, thiếu cứ báo về cho ba mẹ, ba mẹ sẽ gửi thêm lên cho con. Còn tháng nữa là học kì mới bắt đầu rồi, dù muốn làm gì đi chăng nữa, con vẫn phải học hành đầy đủ, biết chưa?"

"Dạ vâng, ba mẹ cũng giữ gìn sức khỏe."

Dặn dò thêm mấy câu, rồi ba mẹ tôi cúp máy trước. Nghe giọng mẹ có vẻ gấp gáp lắm, chắc mẹ đã cố gắng nén nước mắt để nói chuyện với tôi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen trở lại, tôi chỉ biết thở dài. Tôi quyết định đi tắm rồi đi ngủ sớm. Ngày mai là ngày đầu tiên tôi thử giọng cho công ty rồi, không thể mang cái mặt như đi đưa đám này tới được. Mọi thứ phải thật hoàn hảo trong ngày đầu tiên.

.

.

Sáng nay tôi đã cố gắng dậy và đến thật sớm, nhưng không ngờ lúc tôi đến đã có một hàng dài người đến trước xếp hàng chờ lấy số báo danh.

"Aishh, hôm nay chỉ phát có 200 phiếu thôi, sẽ không hết chứ." – Một cậu nhóc với quả đầu nấm đặc trưng đứng trước tôi vài người không thể ngừng than thở. Nhìn sơ sơ thì thấy có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng với chiều cao đáng kể đó, thì cũng khó nói trước lắm.

Nhìn đồng hồ, nếu đúng như thông báo, tầm hai tiếng nữa mới tới giờ ghi danh, tôi lấy máy nghe nhạc ra rồi nhẩm sơ lại mấy câu rap. Tay và chân tôi bắt đầu thấy lạnh dần lên, dậm dậm chân tại chỗ mà tôi có cảm tưởng như các khớp chân của mình đã bắt đầu đông cứng cả lại, sau khi chỉnh lại áo, thắt chặt lại khăn, tôi cho tay vào sâu trong hai túi áo mong giữ được chút nhiệt.


Mọi thứ, sẽ suôn sẻ thôi.


"Này cậu."

Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang run lên trong cái lạnh, bỗng một cậu bạn đằng sau vỗ vai tôi.

"Cậu mới lên đây à? Đây là túi giữ nhiệt, nhét nó vào bụng sẽ không thấy lạnh nữa."

"Cảm ơn."

"Này, đừng nhìn tôi như sinh vật lạ như vậy, đều là con người cả thôi."

"Xin... xin lỗi, tại da cậu trắng quá." – Nhét nhanh cái túi vào người, tôi buột miệng ra mà không hề suy nghĩ trước. Có lẽ cậu ấy nghĩ là tôi có ý xúc phạm thì phải, tại tôi thấy cậu ấy đảo mắt rồi không nói gì nữa.

"Tôi là Kim Nam Joon, tôi mới từ tỉnh S mới lên. Rất vui được gặp cậu." – Tôi chìa tay ra làm quen trước, cậu ấy tháo găng tay rồi bắt lấy bàn tay tôi một cách chớp nhoáng rồi đeo găng tay lại như cũ. Tôi tự hỏi là con trai thành phố đều như thế này sao, ý tôi là một làn da trắng ngần và bàn tay thì mềm mại hơn cả con gái, môi cậu ấy còn đỏ nữa.

"Min Yoon Gi. Đi thôi đi thôi, bắt đầu phát phiếu rồi kìa."

"À ừ."

Công cuộc phát phiếu khá nhanh và cho tới khi tôi nghe được tiếng lao nhao, kì kèo của những người đến sau, tôi mới thấy thật may mắn khi mình được đứng ở trong này.

200 người chúng tôi được dẫn vào một hội trường rộng lớn, ban giám khảo đã ngồi hết vào chỗ của mình. Không cần bất cứ sự rườm rà giới thiệu nào cả, chúng tôi cứ thế nối tiếp nhau lên. Đa phần đều là giọng ca ballad, tự dưng tôi thấy hồi hộp, không biết rap có phải là thứ mà ban giám khảo cần hay không.

"176. Jeon Jung Kook."

Hóa ra là cậu nhóc nấm lúc nãy đây. Tôi phì cười khi thấy bóng dáng nhóc chạy lon ton từ đằng sau lên sân khấu.

"A! Cẩn thận!"

Rầm!

Một tiếng nữ hét lên một cách chói tai, sau đấy là màn "vô ếch" vô cùng ấn tượng của Jung Kook. Cả hội trường phá lên những tiếng cười, cả ban giám khảo cũng phải quay mặt đi che miệng lại, còn nhóc đó khó khăn chống tay đứng dậy, mặt mếu như sắp khóc đến nơi. Không khí như được giảm nhẹ đi áp lực và thoải mái hơn vài phần so với lúc đầu.

"Tôi nghĩ, nhóc đó sẽ vào được top trainee." – Tôi giật bắn mình khi nghe thấy giọng điệu trầm và bất cần đời quen thuộc phát ra từ phía bên cạnh. Từ khi nào cái cậu da trắng đó lại đứng kế tôi vậy?

"Hả... nhóc đó chưa bắt đầu mà, sao cậu biết được."

"Ngoại hình tốt lại có khiếu hài hước, không phải rất phù hợp để làm idol sao?"

Cậu ta nói tới đây, tôi bỗng không biết phải đáp lại thế nào. Tự dưng cảm giác lo lắng trong tôi tăng lên gấp bội. Nếu như xét ngoại hình, khiếu hài hước, tôi không nghĩ tôi sẽ là người phù hợp trong mắt ban giám khảo. Tôi gật đầu cho có lệ, rồi hít một hơi thật sâu để thả lỏng cơ thể.


Bỏ đi, bỏ đi.

Kim Nam Joon, mày không thể thất bại được. Nhất định không được thất bại. Nhất định không được sai sót. Mọi thứ sẽ suôn sẻ thôi...

Mày là Kim Nam Joon mà, là Kim Nam Joon thì không được phép thất bại...


Hửm?

Tiếng vỗ tay, những lời ca ngợi nối tiếp nhau của thí sinh ở đó đã kéo tôi về với thực tại. Dường như... tôi đã bỏ lỡ điều gì đó đặc biệt rồi.

"Này, có chuyện gì vậy?" – Tôi khều khều Yoon Gi hỏi cho ra nhẽ.

"Yah, bộ dân quê mấy cậu ai cũng như người trên mây thế này sao?" – Cậu ta ném cho tôi một ánh nhìn ái ngại. – "Cái cậu nhóc lúc nãy, hóa ra cũng không tồi đâu."

Min Yoon Gi nói mà còn không thèm liếc mắt nhìn tôi. Thấy vậy, tôi cũng không hỏi gì thêm, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì cả.

.

.

"Thật không ngờ, cậu... thật sự là rapper sao?"

"Thì sao? Bộ da trắng thì không thể rap sao?"

Buổi tuyển chọn kết thúc mĩ mãn như mong đợi, điều tôi không ngờ được nhất là, cái cậu dáng dấp như con gái thế này mà lại có thể rap một cách sắc sảo tới thế. Lúc cậu ấy rap, tôi thật sự nghĩ mình đang tham gia một buổi biểu diễn nào đó, chứ không phải một buổi tuyển chọn nữa.

"Không, ý tôi không phải thế. Lời rap đó là do cậu tự viết hả? Tôi rất hâm mộ đó."

"Ừ. Cũng không có gì, chỉ là có công đọc sách thôi."

Chúng tôi rẽ vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mỗi đứa ôm hai bát mì rồi ra một góc ngồi đợi mì chín mà tranh thủ tán gẫu đôi câu. Tôi phát hiện ra tôi và Yoon Gi cùng tuổi mà cậu bạn này hóa ra cũng không khó gần cho lắm, còn rất hòa đồng là khác, chỉ là cậu ta ít nói kèm theo dáng vẻ lạnh lùng đó thôi.

Trao đổi được dăm ba câu, hai đứa tập trung úp mặt vào tô mì rồi không ai nói ai lời nào. Do phải đến từ sáng sớm xếp hàng, cả hai đứa vẫn chưa có gì lót vào bụng, bát mì này như đã cứu sống mạng người sắp thành cương thi như tôi và Yoon Gi.

"Nhà cậu ở đâu?"

"Tôi sống ở khu nhà trọ ngay đằng sau công ty. Còn cậu?"

"Chú tôi mở một quán cafe ở khu dưới lòng đất, gần trạm xe ấy, tôi và chú sống ở trong đấy luôn. Cậu có hứng thú, bữa nào tôi đưa cậu qua." – Cậu ta lục lục trong áo khoác rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp. – "Giữ lấy đi. Giờ tôi phải đi rồi."

"Ok. Bữa khác gặp lại."

Tôi nhìn lướt qua rồi cất tấm danh thiếp vào túi.

Buổi tuyển chọn sẽ còn kéo dài thêm vài tuần nữa nên chắc kết quả cũng không có nhanh được đâu. Vứt bát mì vào thùng rác, tôi với tay lấy một vài tờ báo trên kệ rồi bắt đầu tập trung vào mục tìm việc làm.

.

.

.

Tại quán cafe Vanilla Swegg.

"Buổi casting hôm nay tốt chứ?" – Một ông chú nhìn có vẻ đã đứng tuổi, dáng người tròn tròn bưng hai cốc nước đặt lên bàn rồi kiếm cho mình một chỗ ngồi kế bên.

"Chú Bang, mọi chuyện... dĩ nhiên là tốt rồi." – Yoon Gi đón lấy li nước từ tay chú Bang rồi bắt đầu bắt chước tướng ngồi của mấy vị hoàng đế, uống nước lọc mà cứ như cậu đang thưởng thức rượu hảo hạng vậy, còn bắt chước cả cái cười nhếch mép, khiến chú Bang phải phì cười.

"Thằng nhóc này, lại say rượu rồi hả?" – Vỗ cái bốp vào cái mặt búng ra sữa của Yoon Gi, ông chú tuy bạo lực vậy thôi, chứ nghe được tin tốt về buổi casting rồi là cứ tủm tỉm cười nãy giờ. Ông biết, thằng cháu ông sẽ làm tốt thôi.

"À chú Bang, hôm nay con gặp một cậu bạn từ quê mới lên, tính cách rất thú vị. Cậu ấy cũng rap, giọng trầm, vang mà rất cá tính, con rất thích giọng cậu ấy." – Nhấp một ngụm nước, Yoon Gi nhìn quanh như đang suy nghĩ gì đó rồi mới nói tiếp. – "Hiện giờ cậu ấy đang tìm việc làm, có thể nào cho cậu ấy rap ở đây không chú?"

"Lâu lắm mới thấy Yoon Gi đề cao ai nha..." – Cười cười...

"Yah yah yah, không phải như chú nghĩ đâu, cậu ấy thật sự có tài năng đó." – Yoon Gi phẩy phẩy tay, cũng mong cho sao xua luôn đi mấy cái ý nghĩ điên rồ trong đầu ông chú của mình.

"Ừ, con cứ gọi thử xem cậu ta có muốn làm không, rồi suy tính tiếp."

Chìa biểu tượng "OK" bằng ngón tay, cậu gật gù phiêu theo nhạc. Ngồi một xíu, cậu tiến lại quầy bar và tiếp tục công việc của mình.

"Hyung a~ sao hôm nay hyung không đi?" – Từ một góc trong quán, vang lớn lên một tiếng nheo nhéo, kéo dài đến chói tai, nhưng nghe vẫn nhận ra là của một cậu nhóc.


Giọng Busan... từ lúc nào... quán của tôi có thể loại trẻ trâu om sòm thế này...


Nhăn nhăn mặt khó chịu, Yoon Gi lướt về phía góc phòng. Cậu nhóc tóc nâu vàng hoe đó sau khi nhận ra được ánh nhìn kì thị của khách quanh đó, mặt cậu có chút đỏ, xin lỗi mọi người rồi cậu lại tiếp tục luyên thuyên không ngừng về cái gì đó với cậu thanh niên trước mặt, sắc mặt cậu ta biến đổi liên tục làm Yoon Gi cũng không thể đoán được nội dung.


Phiền phức quá... thật muốn làm cho cậu ta ngậm miệng lại.


Yoon Gi tính ra nhắc nhở mà thấy chắc không cần thiết nữa. Đa phần khách tới quán café này là để tìm không gian yên tĩnh, hoặc do thích cảm giác u ám, ma mị ở quán, mà những người như vậy thường có tính cách trầm. Chỉ có những hôm khuya khi hội rapper underground tới, quán cậu mới trở nên náo nhiệt. Như cậu nhóc kia, thật không hiểu lần đầu đi café sao lại chọn quán này chứ. Liếc liếc về phía góc mấy cái, câu chuyện đó, có vẻ sẽ khó mà kết thúc nhanh rồi, cậu lắc đầu chán nản... Không nghĩ nữa, cậu với tay lấy chai rượu pha cho khách tiếp theo.

"YAH! SAO HYUNG LẠI CÓ THỂ VÔ DỤNG NHƯ VẬY CHỨ!"


XOẢNG!


Thằng nhóc Busan!


Tiếng rơi vỡ của thủy tinh vang lên, cũng như tiếng lòng Yoon Gi đang vỡ thành từng mảnh... Đường hắc tuyến trải dài trên mặt.

Quay phắt người lại, định giáo huấn cho cậu nhóc kia mấy cái về tội ồn ào, thì cậu thanh niên mang khẩu trang đen, nguyên bộ đồ màu đen ngồi đối diện cậu nhóc kia đùng đùng bỏ đi trước. Còn nhóc con tóc hoe thì vội vàng gom đồ đạc rồi với theo sau, cả hai người vọt lẹ ra khỏi quán. Chàng thanh niên kia thì do che đậy kín nên Yoon Gi không thấy mặt, nhưng còn thằng nhỏ theo sau, cậu thề bây giờ hỏi mặt cậu ta có bao nhiêu cục mụn cậu cũng biết.

Nhanh tay với lấy khăn và chổi lau dọn đống bừa bộn dưới chân, cậu vẫn không thôi lầm bầm. Trù cho thằng nhóc đó, mua cả thùng pepsi cũng không bao giờ trúng thưởng!

"Yoon Gi, nãy chú nghe có tiếng đổ vỡ." – Chú Bang từ trên lầu ngó đầu xuống vọng hỏi.

"Không sao chú, nãy con với chai rượu sơ ý làm vỡ thôi."

Chú Bang tính hỏi thêm mà nhìn thấy một bầu không khí hắc ám bao trùm xung quanh nên thôi. Yoon Gi là một kiểu người không bao giờ quan tâm tới những vấn đề lặt vặt xung quanh, hôm nay người khiến cho cháu ông bực mình thế này chắc cũng phải đặc biệt lắm. Nhún nhún vai, ông tiếp tục quay trở lại lên lầu làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top