Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Ta đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Quân!
Ta chạy về hướng sân sau nơi có một bóng dáng nam nhân đang đứng dựa vào gốc cây anh đào cổ thụ bên cạnh hồ nước nhỏ. Hắn là Thượng Văn Thiên Quân, trưởng tử của Thượng Văn gia tộc, đại ca của tiểu tử Kỳ Ân, thanh mai trúc mã của Kỳ Miêu ta. Thân người hắn cao lớn thẳng tắp dựa vào gốc cây khổng lồ, mặc trường bào xanh thẫm, hai tay nghiêm nghị khoanh trước ngực, khuôn mặt anh tuấn băng lãnh không một nét cảm xúc, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn ta. Cái gì chứ, lạnh lùng cũng đâu thể làm khó ta! Ta nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Quân! Sao ngươi lại ở đây?
Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn ta. Ta từ phía dưới ngước lên nhìn hắn, mắt đối mắt. Hắn cao đến một mét chín a, trong khi bổn cô nương đây chỉ có mét sáu, hại ta mỗi khi nói chuyện với hắn phải ngước đến mỏi nhừ cả cổ.
Hắn không trả lời, mà trực tiếp đẩy ta ra, rồi gần như ngay lập tức, hắn lại vươn cánh tay kéo ta vào lòng, nhấn ta chìm trong mùi gỗ đàn hương từ cơ thể hắn.
- Ách, hai người ở đây đi, muội có việc đi trước. Quân ca, giao Miêu Miêu cho huynh!
Ừ đi đi, nãy giờ ta còn không nhớ Kỳ Anh muội còn đang ở đây! Đi đi, kỳ đà cản mũi!
Thượng Văn Thiên Quân khẽ ừm một tiếng trong cổ họng, chờ Kỳ Anh đi khuất, hắn mới buông lỏng vòng tay, lên tiếng hỏi ta bằng giọng trầm trầm lạnh lẽo:
- Lại bị phạt?
- Ân!
Ta dụi mặt mình vào ngực hắn. Ngực Thiên Quân rất rắn chắc, cơ thể cường tráng, thế nhưng cảm giác khi chạm vào lại rất dễ chịu.
- Lại bày ra trò nháo gì rồi?
Giọng nói hắn đã trở nên dịu dàng hơn, hắn kéo tay ta ngồi xuống bộ bàn ghế bằng đá ở gần đó. Tất nhiên, ta ngồi trên người hắn, hắn vòng tay ôm lấy eo ta kéo sát vào lòng. Ta thích tư thế này a!
- Ừ thì... chỉ là... ta bào chế hương liệu...
- Đó không phải sở trường của em sao, làm thế nào lại bị phạt?
Thiên Quân luồn tay vào tóc ta, khiến trái tim ta như run lên.
- Ân... a... ta... chỉ là...
- Sao?
Hắn hôn nhẹ lên trán ta, ta thở dài, dựa hẳn vào ngực hắn.
- Ta chỉ thử bào chế một loại hương liệu mới thôi... ta vừa nghĩ đến đêm qua, buổi sáng dậy đã bắt tay vào làm ngay rồi. Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, cho đến khi ta cho nguyên liệu cuối cùng vào...
- Đó là gì?
Thiên Quân lại hôn ta. Ân nha, hắn cứ khiến lòng ta mềm nhũn ra thế này!
- Quân, nguyên liệu cuối cùng, chính là mồ hôi của ngươi đó...
- Mồ hôi của ta?
Có gì phải ngạc nhiên, ta vẫn bào chế hương liệu bằng mồ hôi của hươu xạ, của gấu và của hồ ly đấy thôi!
- Ân... khi ngươi luyện kiếm hôm qua, ta đã lau mồ hôi cho ngươi, sẵn tiện... lấy bình nhỏ hứng lấy vài giọt...
- Chỉ để bào chế hương liệu?
Quân lạnh lùng.
- Ách, không phải không phải, lúc đó ta chưa nghĩ ra a! Chỉ là tối qua ta nghĩ, nếu bào chế bằng mồ hôi người thì sẽ như thế nào... có thể, sẽ tạo ra mùi hương của ngươi...
Quân thở dài.
- Rồi sao nữa?
- Thì... ta vừa cho nguyên liệu cuối cùng vào bình cách thủy, thì cái bình liền rung lắc dữ dội... ta vội trốn dưới bàn, và rồi cái bình nổ tung, cả căn phòng cũng nổ luôn a! May mà ta và cái bàn không bị gì...
Vòng tay mạnh mẽ đang ôm ta bỗng siết chặt hơn. Quân trầm giọng.
- Ngu ngốc, lỡ như bị thương thì sao?
- Ta nào nghĩ đến chuyện đó, ngay khi thoát ra khỏi đống đổ nát ta đã bị phụ thân xách cổ ném vào phòng xám hối rồi a!
Thiên Quân vùi mặt vào tóc ta, thì thầm đủ để hai bọn ta nghe:
- Miêu, đừng như vậy nữa... em có chuyện gì, ta phải làm sao...
Ta bỗng cảm thấy bản thân có lỗi.
- Quân, ta biết rồi, xin lỗi...
Hắn hừ nhẹ, rồi bỗng dưng kéo ta đứng dậy.
- Xin lỗi thôi chưa đủ, mau đến đây chịu phạt!
- Phạt?
Ta méo mặt. Quên mất, hắn chính là người phụ thân sắp xếp để phạt ta mà. Ta đi theo hắn, đến một cái bàn khác, trên đó đặt một đĩa lớn đầy Á Lũy Cách. Đây là một loại quả mọng to bằng nắm tay, vỏ mỏng, có vị chua nồng đậm, đặc sản của tộc Ma Nhĩ, chính là loại quả ta thích ăn nhất. Thảo nào nãy giờ ta cứ nghe mùi chua của quả trong không khí. Giờ nhìn thấy, nước miếng ta tự động ứa ra. Ta mắt sáng rỡ quay sang Thiên Quân.
- Quân, ngươi "phạt" ta ăn hết chỗ này sao?
Thiên Quân cười như không cười.
- Không phải. Phạt em gọt hết chỗ này, không được ăn!
Ách, huhu, hắn là cố tình dày vò ta!
Ta đau khổ cầm dao nhỏ, chậm rãi gọt vỏ Á Lũy Cách thơm ngon. Mùi chua phảng phất quanh cánh mũi khiến dịch vị tự giác ứa ra.
- Nhớ gọt cho đẹp, cái này dùng để đãi khách đó.
Biết rồi! Ta mím môi, bàn tay khéo léo đi từng đường dao sắc bén lên vỏ quả, cố gắng nuốt nước miếng xuống.
Ta gọt được nửa đĩa, Thiên Quân nãy giờ vẫn nhìn ta không rời mắt, không cho ta cơ hội sơ múi được miếng nào. Chợt hắn lên tiếng:
- Miêu... em có muốn lấy ta làm chồng không?
- Hả... khụ!
Ta sặc nước miếng rồi a! Vội vã đưa tay áo lên chùi mép:
- Quân... ngươi vừa nói gì cơ?
- Không có gì.
Hắn mỉm cười dịu dàng. Ây ta chỉ muốn hắn nói lại lần nữa thôi mà!
- Rõ ràng... ngươi đã có hôn thê... Bách Hàn Y Lam...
Ta thì thầm nhỏ xíu, trái tim chợt thắt lại. Mỗi khi nhớ đến chuyện này, ta không kiềm chế được đau lòng. Bách Hàn Y Lam là hôn thê của Thượng Văn Thiên Quân, nàng xinh đẹp dịu dàng, giỏi cầm kỳ thi họa, rất hợp với trượng phu như Thiên Quân. Không như ta...
- Miêu, ta không yêu Y Lam, ta...
- Ta gọt xong rồi!
Ta đặt quả Á Lũy Cách cuối cùng được gọt đẹp đẽ vào đĩa, con dao để bên cạnh.
- Xong hình phạt, ta đi đây!
Ta vội vã rời đi, không để hắn có cơ hội nói tiếp. Nước mắt lăn xuống má, ta đưa tay áo lên gạt đi. Ta biết Thiên Quân vẫn nhìn theo ta từ phía sau.
Quân, xin lỗi! Ngươi không yêu nàng ấy thì sao chứ, nàng ấy rất yêu ngươi, hôn ước ngươi phải thực hiện, sau này hai người vẫn sẽ thành thân, cùng nhau... Ta không có cơ hội cùng ngươi kết tóc, ta chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi, được ngươi yêu thương. Ta phải chối bỏ tình cảm đã nảy nở mười mấy năm nay, để ngươi được hạnh phúc cùng nữ nhân dành cho ngươi!
Ta không kiềm chế được cảm xúc, vội ôm mặt chạy đi, không may đến cửa sau thì chạm mặt một người.
- Vũ Thần?
Nàng lạnh lùng nhìn ta.
- Đau sao? Khóc nhiều như vậy... Ta vô tình nghe hết rồi.
Nàng nghe rồi?
- Thất lễ!
Ta không thể nói gì thêm, tránh sang một bên rồi chạy tiếp.
- Này, ta biết một nơi có thể giải tỏa tâm trạng của ngươi hiện tại, muốn đi cùng không?
Ta khựng lại, rồi quay đầu nhìn nàng.
- Thật sao?
Vũ Thần mỉm cười.
- Thật. Đến kinh thành cùng ta, ngươi sẽ ngay lập tức vui lên.
Đến kinh thành? Là nơi nàng ấy từ đó đến đây? Là nơi thành thị náo nhiệt đầy người?
- Sao?
Ta mím môi, rồi dứt khoác:
- Ân, ta đi!

To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top