Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SỰ PHÁT HIỆN BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             "Có gì mới ở đấy không anh?" Cậu Theodore hỏi tôi với vẻ hiếu kỳ hiện rõ trên gương mặt.
             Tôi chỉnh lại trang phục rồi trả lời em tôi. "Bác Douglas kiếm được con hươu sao thôi. À mà tối anh lại sang đấy ăn để bàn công việc, nên em đừng chờ anh."
             Tôi lên nhà nghỉ, và Theodore thì đi nướng bánh. Em ấy là thợ làm bánh, và có cả tiệm bánh nhỏ ở phía Đông của nhà ông Douglas (nhà tôi thì nằm ở phía Tây). Cậu ấy có tài và là một con người tỉ mỉ với những chiếc bánh của cậu. Từ bé, vì tôi và Theo gần như luôn ở nhà một mình, em sẽ là người nấu ăn cho chúng tôi. Lòng nhân từ của nó không ai có thể sánh bằng. Năm nay Theo đã hai mươi hai tuổi rồi, nên tôi cũng khuyên nó nên cưới vợ đi, mà mỗi lần nói thì nó chỉ đỏ bừng rồi trả đáp câu dặn dò của tôi với sự im lặng tuyệt đối. Tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa, đằng nào nó cũng có công việc thích hợp, có tính cách dễ mến, và một thân hình cao ráo dễ làm say lòng phụ nữ, chuyện cưới cũng sẽ chả là vấn đề.
           Mới nghỉ được một lúc, tôi lại thấy chán nản, thế là bước qua bàn làm việc, rồi sửa bài viết của mình. Khoảng tám giờ kém, tôi chợt nhớ ra mình đã lấn quá sâu vào công việc mà quên cả thời gian. Vội vàng và nhanh chóng, tôi thay quần áo, chạy xuống nhà.
           "Ở nhà cẩn thận nhé, Theo." Rồi tôi sang biệt thự của ông Douglas.
            Vừa đến nơi thì tôi đụng phải Phileas. "Ồ, bác Douglas cũng gọi cậu sang ăn à." tôi hỏi, như dò thăm cậu bạn thân.
           "Ừ, bác cũng gọi tôi sang. Đi vào thôi."
          Nói xong, chúng tôi gõ cửa, rồi Dylan đón chúng tôi vào.
          "Chào ngài Harvey Lafroi và bác sĩ Brown. Chủ nhân tôi hình như vẫn đang làm việc, để tôi đi gọi ông."
          "Thế để tôi đi cùng chú, bác Douglas nãy cũng nhờ tôi tạt qua phòng bác. Phileas đi cùng mình nhé."
        "Ừm." Cậu ta trả lời. Thế là chúng tôi theo Dylan lên lầu hai gọi bác.
         Cậu thư ký gõ cửa thì không tiếng động nào thốt lên. Lần thư hai rồi thứ ba, những tiếng động của chúng tôi cũng không được đáp trả. Tôi bắt đầu lo lắng, vì kinh nghiệm công việc, nên tôi luôn muốn dò xét mọi thứ để bảo đảm đâu vào đấy. Rõ ràng tình huống này không ổn dù có nhìn từ phía nào đi nữa.
         "Tôi sẽ đập cửa nếu ông không trả lời, ông Douglas thân mến." Tôi cố giữ bình tĩnh và tỏ ra chuyên nghiệp. Thế rồi Dylan và Phileas giúp tôi phá cửa, vì phòng đã được khóa từ bên ngoài.
         Cảnh tiếp theo không phải là cảnh là ai trong làng sẽ mong muốnt, ngoài kẻ giết người. Bác tôi, vẫn còn đang mặc quần áo ngủ, chết ở giữa phòng, với cái súng săn bắn yêu thích của ông.
         Sự thật cay đắng mà không ai muốn nhắc tới. Tôi như muốn vỡ òa. Ông Douglas là thầy hiệu trưởng thời thơ của ấu tôi. Hơn thế nữa, ông như người bạn dẫn dắt tôi, chia sẻ hạnh phúc và giấc mơ ông cho tôi. Ông như người bố với tôi, và tôi đoán rằng tôi như con ông, vì lẽ tôi lắp đầy khoảng trống cho việc thiếu con của ông. Dylan cũng hiện rõ gương mặt xót thương, và Phileas thì chỉ ra sự bi đát và bộ mặt tủi thân như ngày nào.
          Không tin vào sự thật, tôi chạy ngay vào hiện trường, kêu Phileas tỉnh táo lại, và khám tử thi cho ông.
          "Bác Douglas đã, đã giã... giã từ rồi." Giọng nói cậu như đang cố cầm lại nước mắt.
         "Không thể được." Tôi thốt lên, nhìn vào mắt Phileas như đang cố thuyết phục mình rằng dự đoán của cậu có lẽ thiếu sót. "Sao lại thành nông nỗi này cơ chứ."
         Tôi khoan Dylan đi vào, để cậu không can thiệp vào các bằng chứng xác định, để cuộc điều tra chính thức diễn ra không sai sót. Cả ba chúng tôi, mỗi người đều quay đi một nơi, để tránh bị nhìn trong thời khắc mong manh, không đáng tự hào đối với lòng tự trọng của một người đàn ông, ở thời đại ngày nay. Tôi nhờ Dylan thông báo cho người nhà Douglas.
          Bây giờ đã là mười giờ tối. Ai ai cũng không còn tâm trạng đâu mà nói. Căn nhà xưa nay mang lại bầu không khí ấm áp chỉ còn lại một ngôi biệt thự vô tri vô giác, đến nguồn gốc của các ánh đền cũng dần mà tắt đi.
        "Anh Douglas." Bà Annetta hốt hoảng. "Anh Douglas, anh Douglas..." Tên của nạn nhân được lặp đi lặp lại. Không một tiếng nói, không một tiếng thở dám cắt ngang những tiếng vang nhỏ bé chứa đầy sự xót xa này. Đây là lần đầu tiên bà Annetta biểu lộ cảm xúc của mình.
       Chúng tôi nhờ các cô hầu gái đưa bà về phòng. Rồi, thanh tra Ellis cũng đến xem xét hiện trường. Dylan, Phileas, và tôi giải tán, sau khi thanh tra Ellis báo rằng cuộc điểu tra chính thức sẽ diễn ra ngày mai.
         Tôi đi bộ về nhà, tâm trí trống rỗng. Bỗng một bóng người bước qua tôi, dù vậy, tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top