Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường mờ ảo trong màn mưa trắng xóa. Chỉ còn ánh sáng nhạt nhòa của những cột đèn.

Men theo mái hiên của những ngôi nhà trên phố, hai bóng người nép vào nhau chậm rãi bước đi. Thân hình nhỏ bé của Yo Seob gần như được che chắn hết bởi chiếc áo khoác da cùng vóc dáng cao lớn của Jun Hyung. Trận mưa giữa tiết trời lạnh giá khiến cơ thể cậu run lên từng hồi. Như cảm nhận được điều đó, anh hạ một cánh tay đang giơ áo khoác xuống, nhẹ nhàng kéo cậu sát vào mình. Cậu ngẩng lên, khuôn mặt vương những sợi tóc đã thấm đẫm nước mưa của anh lại lấp lánh một nụ cười hiền. Và hình như có hơi đượm buồn.

_Thế này liệu đã ấm hơn chưa?

Cậu vẫn giương đôi mắt to tròn nhìn anh.

_Anh xin lỗi. Nếu anh quay về sớm hơn thì em đã không…

Yo Seob bất chợt ngả đầu dựa vào ngực anh. Cậu lại tìm được cảm giác bình yên, thứ quý giá mà lúc nào anh cũng có thể đem lại cho cậu. Jun Hyung hơi bất ngờ, anh cũng không nói nữa, bàn tay siết chặt lấy đôi vai nhỏ bé của cậu. Nhắm mắt.

Ngôi nhà với cánh cổng sơn xanh quen thuộc hiện lên dưới ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn hiên. Chắc quản gia Kim vẫn còn thức vì lo lắng cậu chưa về. Kéo anh đứng dưới mái hiên rộng, Yo Seob cẩn thận phủi bớt những giọt mưa vương trên vai áo đãm nước của anh, nhẹ nhàng nói:

_Đợi em một lúc nhé, để em vào lấy ô cho anh!

Bước vào nhà, cậu nhận ra một tia thở phào trong đôi mắt già nua của bác Kim. Điều đó khiến cậu cảm thấy có lỗi. Thật ra đối với cậu, ông không khác gì một người cha. Từ thưở bé, ông lúc nào cũng chơi đùa, chăm sóc, quan tâm lo lắng cho cậu. Và khi ra ở riêng, người duy nhất cậu đồng ý cho phép theo cậu cũng chính là ông. Yo Seob cúi đầu lí nhí:

_Cháu xin lỗi đã để bác đợi lâu. Bác mau đi ngủ kẻo muộn ạ!

_Cháu ướt hết rồi đấy. Nhanh thay quần áo không dễ ốm lắm.

_Dạ vâng…

Đi tới chỗ móc treo đồ, Yo Seob chọn cái ô to màu đỏ rồi nhanh chóng chạy ra cửa: “Không thể để anh đợi lâu được”.

Cậu vui vẻ nói:

_Jun Hyung à, anh cầm…

Im bặt.

Cậu quá kinh hãi để thốt lên lời nào nữa.

Trước mặt cậu là anh, từ khi nào đã đổ gục xuống mặt đường đầy nước mưa.

===

Với sự giúp đỡ của bác Kim, cẩn thận đỡ Jun Hyung vào giường cậu, Yo Seob lo lắng đến nghẹt thở. Chiếc áo khoác vì che mưa cho cậu đã sũng nước, những lớp áo dày bên trong cũng thấm đẫm vì mưa, chỉ còn cái áo thun mỏng trong cùng mới bị hơi ẩm. Đặt đầu anh lên gối, cậu hoảng hốt khi thấy người anh nóng bừng. Cũng phải thôi, dầm mưa giữa thời tiết lạnh giá như thế, chắc chỉ có siêu nhân mới không hề hấn gì. Yo Seob nhẹ nhàng đưa tay vén vài sợi tóc còn dính trên trán anh. Cậu lại thấy mặt mình ướt rất nhanh…

Rốt cục cậu đã làm được gì cho anh từ đầu tới giờ? Ngoài việc đem lại đau khổ và rắc rối.

Vậy mà cậu vẫn đón nhận tình yêu của anh, sự giúp đỡ của anh, sự yêu thương của anh một cách đáng xấu hổ như vậy sao?

Nếu Jun Hyung biết hôm nay cậu thực sự đã gặp Doo Jun, chắc anh sẽ buồn lắm.

_Jun Hyung à – cậu nghẹn ngào – em xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh…

Vùi đôi mắt nhòe nước lên người anh, cậu càng khóc nhiều hơn. Phải, chính cậu mới là đứa cần phải nói câu xin lỗi, nhưng thậm chí anh còn xin lỗi cậu. Cậu hay anh là đứa ngốc đây? Cậu cứ khờ dại tôn thờ một thứ tình yêu tàn nhẫn không có thật, không phải vì cậu muốn thế mà thực sự cậu đã chìm quá sâu vào nó, đến nỗi bây giờ không thể nhấc chân ra nổi. Còn anh thì luôn đi theo bảo vệ cậu, ở bên cậu những lúc cậu cần, là chỗ dựa vững chắc nhất cho cậu, mặc cho tình cảm của cậu anh không hề nắm giữ. Hai người với hai nỗi đau riêng. Doo Jun là người khiến cậu đau khổ còn chính cậu lại gây đau khổ cho anh. Nhưng rồi anh lại xoa dịu đi nỗi đau của cậu. Có lẽ cậu đã quá tàn nhẫn với anh rồi.

Mày thật quá đáng, Yang Yo Seob! 
Nhận lời yêu người ta trong khi luôn nghĩ về kẻ khác, liệu mày có khác gì tên Yoon Doo Jun đó không?

Tình cảm con người không phải là thứ có thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Cậu hận bản thân vì sao không thể yêu anh, cậu muốn cố gắng hết mình để yêu được anh…

Nhưng hình như hiện giờ điều đó thật quá sức với cậu…

Chờ em được không? Nhất định em sẽ làm được…

***

Sáng nay Yo Seob tới trường một mình. Ngồi ngủ bên Jun Hyung cả đêm, tuy nhiên đến lúc đi học anh vẫn chưa tỉnh dậy. May mắn anh có vẻ đã đỡ sốt hơn. Cậu dậy sớm tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi đặt cạnh giường, giống như anh từng làm cho cậu vậy. Rảo bước trên hành lang thưa thớt học sinh qua lại, cậu co mình trong lớp áo khoác dầy. Gió đầu đông táp vào mặt cậu từng cơn buốt giá. Bỗng cậu nghe loáng thoáng có tiếng bàn tán to nhỏ.

“Cái gì cơ? Thật không thể tin được!”

“Tin chính thức rồi mà. Hôm nay nghe nói Doo Jun oppa đã tự tay gim cái tờ giấy thông báo đó lên bảng tin của trường cơ…”

“Jil Hye chắc hẳn phải đau khổ lắm…”

Tiềm thức Yo Seob còn đang lờ mờ suy luận điều gì đó thì bất chợt một cái tát chát chúa được giáng thẳng vào mặt cậu, kèm theo một tờ giấy đã bị vò nát và tiếng chửi mắng của đứa con gái đang đứng trước mặt cậu lúc này. Cậu tức tối hét lên:

_Cô bị điên à?

_Cậu giải thích thế nào về chuyện này? Hôm qua cậu đã nói gì với Doo Jun hả?

Trước thái độ giận dữ như sắp nổ tung của Jil Hye, Yo Seob điềm tĩnh nhặt tờ giấy dưới đất lên xem.

“Yoon Doo Jun và Lee Jil Hye đã chia tay. Từ nay hai người chính thức đường ai nấy đi. Yêu cầu không ai được bịa đặt hay đàm tiếu linh tinh gì thêm nữa.”.

Cậu ngẩng lên đáp gọn lỏn:

_Việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả.

_Đừng có ngụy biện! – Jil Hye hét vào mặt cậu – Sau khi gặp cậu xong anh ấy lập tức nói lời chia tay với tôi. Chuyện đó sẽ không thể xảy ra được trừ phi cậu đã giở trò nhằm hại tôi!

Yo Seob cười khẩy.

_Đó chẳng qua là bộ mặt thật của anh ta mà thôi!

Jil Hye vẫn trừng mắt nhìn cậu.

_Anh ta từng khiến tôi cũng như bao người khác thảm hại vật vã, vậy tại sao lại không thể làm thế với cô chứ? – Cậu khẽ nhếch mép – Mà với loại con gái lả lướt khinh người như cô thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận lấy kết cục như vậy thôi.

_Cậu…cậu nói cái gì cơ?

Những đường gân tức giận nổi hằn trên khuôn mặt Jil Hye. Cô ta điên cuồng lao vào tóm lấy cổ áo Yo Seob:

_Cậu thì hơn gì tôi? Cậu ăn gan hùm hay sao mà dám nói như thế? Đã vậy tôi phải dạy cho cậu một bài học!!!!!

Cánh tay đang giơ lên của ả sẵn sàng tặng cho cậu một cú trời giáng. Nhưng cổ tay bất ngờ đã bị ai đó giữ chặt.

_Làm cái gì thế hả?

Giọng nói lạnh lùng vang lên. Cậu nhận thấy rõ một sự vừa mừng vừa sợ trong ánh mắt của Jil Hye.

_Anh! Có phải cậu ta đã làm trò xấu khiến anh chia tay với em không? Anh mau nói rõ cho cậu ta biết người anh yêu là em đi…

_Chính cô mới là người cần phải rõ – Doo Jun buông mạnh cánh tay Jil Hye xuống – chuyện giữa tôi và cô đương nhiên cậu ta chẳng thể can thiệp. Chia tay là chủ ý của tôi, đơn giản vì tôi đã hết tình cảm với cô. Giờ thì ngừng thắc mắc đi được chưa?

Đôi mắt vừa long lên vì tức giận của Jil Hye giờ đã ngập nước. Cô ả không biết nói gì, bưng mặt quay lưng chạy đi thật nhanh. Vẫn thái độ hờ hững, Doo Jun quay ra nhìn Yo Seob nói:

_Cậu không sao chứ?

Cậu khẽ lắc đầu:

_Dù sao thì tôi cũng thông cảm cho cô ta. Cái cảm giác đó tôi đã trải qua nên có thể hiểu được – cậu cười nhạt, khuôn mặt ánh lên chút buồn rầu – Còn anh cũng không cần giả nhân giả nghĩa với tôi đâu. Đằng nào cũng chẳng còn dính dáng gì tới nhau nữa, đừng tiếp tục làm trò nực cười như vậy. Tôi đi trước!

Hắn vẫn đứng đó nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu lạnh lùng bước đi cho tới khi khuất hẳn.

Thực ra chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hành động thế nữa…

Chỉ biết khi đó nhìn cậu sắp bị đánh vô cớ, bất giác lại mềm lòng… Lập tức muốn lao ra che chở và bảo vệ cho cậu…

Hắn cười nhẹ. Vì điều gì đây?

Nụ cười chế giễu chính mình.

Có lẽ hắn đã tự thừa nhận với bản thân một vài chuyện…

“Yo Seob à, tôi xin lỗi…”

*** 

Yo Seob uể oải bước vào nhà. Ngày học gì mà chán thế không biết. Cậu bỗng nhận thấy đôi giày màu nâu sáng nay vẫn còn trước cửa giờ đã biến đâu mất. Chạy xồng xộc vào bếp, cậu thở hổn hển:

_Bác Kim...anh Jun Hyung…đâu rồi ạ?

_À, sáng nay sau khi cháu đi học được một lúc thì cậu ấy đã dậy và xin phép ra về rồi…Ờ kìa lại đi đâu thế?

_Dạ một lúc nữa cháu về ngay ạ.

Tiếng nói lanh lảnh của cậu vọng lại.

Trên con đường nhỏ lát đá gồ gề, bước chân Yo Seob dừng lại trước một căn nhà sơn màu đỏ đậm có bậc thang dẫn lên cánh cửa gỗ trắng. Căn nhà được thiết kế theo kiểu cũ với những cây leo mọc men theo bờ tường, càng tôn thêm vẻ cổ kính. Cậu với tay bấm chuông, một phụ nữ tầm tuổi trung niên trong bộ tạp dề trắng chạy ra mở cửa, tươi cười nhìn cậu:

_Xin hỏi cậu tìm ai?

_Dạ chào cô, cháu là Yang Yo Seob. Cháu đến gặp anh Jun Hyung ạ! – Cậu cúi chào lễ phép.

Từ phía xa, trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một ánh mắt cứ nhìn cậu mãi không rời, cho tới khi bóng dáng cậu khuất hẳn trong ngôi nhà kìa…

Ánh mắt, nếu để ý thật kỹ, sẽ thấy nó đang dậy sóng.

===

Jun Hyung đứng cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trời nhiều gió. Gió thổi lá cây cọ vào nhau xào xạc. Gió quật khiến những cành cây nghiêng ngả. Gió lùa vào cổ áo anh lạnh buốt. Nhưng không hiểu sao anh rất thích những tháng ngày mùa đông như thế này. Phải chăng bởi anh luôn cảm thấy trong tim mình thật ấm áp. Anh lại nhớ đến người ấy. Anh yêu cảm giác được ôm người ấy vào lòng để bảo vệ, chở che, để xoa dịu bớt nỗi đau của người ấy…

Chỉ cần người ấy cười…

…thì dù có khó khăn gì anh cũng chắc chắn vượt qua được.

Có tiếng cửa phòng bật mở.

Jun Hyung vẫn điềm tĩnh đưa mắt về phía trước…

…nhưng bỗng nhiên anh thấy có gì đó âm ấm sau lưng.

Một vòng tay nhỏ nhắn luồn qua eo anh. Siết chặt.

_Anh đỡ mệt hơn rồi chứ?

Giọng nói ngọt ngào kia, có trong mơ anh cũng không tin mình có thể nghe thấy.

Jun Hyung bất chợt mỉm cười.

Anh khẽ quay người, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn của Yo Seob. Thích thú pha lẫn chút ngạc nhiên, anh cất tiếng hỏi:

_Sao em lại tới đây? Có việc gì thì gọi điện cũng được mà…

_Là em nhớ anh nên đến đây. Không được sao?

Yo Seob xị mặt. Cậu giận thật đấy. Đêm qua ai sốt cao khiến người ta lo đến phát khóc, ngủ li bì tới tận sáng vẫn chưa tỉnh, lúc đi học về thì đã chẳng thấy đâu rồi, bảo không hoảng sao được. Bây giờ đến thăm lại bị hỏi vặn vẹo như thế đấy, thật tức quá cơ. Nhìn thái độ giận dỗi đáng yêu đầy trẻ con kia, anh không cưỡng lại được bèn nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng. Cậu cảm thấy những nhịp đập có phần hơi gấp gáp của anh.

_Em vừa nói gì đấy?

Jun Hyung sợ mình đang ốm nên tai có phần nghễnh ngãng chăng…

_Là em nhớ anh. Nhớ anh nên mới đến thăm anh đó.

_Thật à?

_Chứ sao. Yo Seob dễ thương không biết nói dối người lớn đâu!

Anh mỉm cười đầy mãn nguyện. Cảm giác hạnh phúc là đây sao?

===

_Hôm nay ở trường có chuyện gì hay không, kể anh nghe đi?

Ngồi xuống chiếc ghế sô fa nhỏ đối diện cậu đang ngồi trên giường, Jun Hyung ngẩng lên nhìn. Một ngày hoàn toàn chán nản vì không có vấn đề nóng hổi gì diễn ra, ngoại trừ việc Yoon Doo Jun và Lee Jil Hye đã chia tay. Mà thực ra thì điều đó vẫn hàng ngày xoay quanh cuộc sống giả tạo của Doo Jun nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Với cả cậu cũng không muốn đề cập tới hắn trước mặt anh.

Yo Seob ậm ừ trả lời:

_Ừm….mọi việc vẫn bình thường thôi…

_Vậy à, thế thì tốt.

_À đúng rồi – bất chợt Yo Seob nhớ ra một điều – có chuyện này em quên chưa nói…

--- flash back ---

_Dạ hội hóa trang? – Ki Kwang thộn mặt nhìn tờ thông báo trên tay Dong Woon với dòng chữ tiêu đề to khủng bố.

_Đúng thế, lễ hội mùa đông hàng năm vẫn được nhà trường duy trì tổ chức để chuẩn bị đón Giáng Sinh và mừng năm mới – Dong Woon giải thích – Nhưng nghe nói năm vừa rồi trường có quá nhiều hoạt động phát sinh cần chi trả nên phải tạm hủy. Còn lần này vẫn sẽ diễn ra như dự kiến vào tối thứ Bảy tới.

_Yay~ - Ki Kwang hét lên sung sướng – tức là được diện đồ đẹp, nhảy cùng các bạn gái xinh xắn và ăn uống thả cửa thả nhà đúng không?

_Hừ, cậu thì lúc nào cũng ăn, ăn và ăn…Mà vừa mới nói cái gì cơ? – Dong Woon lườm khẽ.

_Ấy, ý tớ là…Yo Seob à, cậu có định tham gia không vậy?

_Tất nhiên rồi, nhưng ở dưới ghi yêu cầu là phải đi theo đôi đây này. Ba đứa thì biết đi làm sao?

_Á, tớ xí Dong Woon. Không biết cậu không được cướp của tớ!

Ki Kwang tự nhiên nhảy bổ vào ôm chặt lấy Dong Woon, chỉ khổ thân cậu bé bị bất ngờ vội lấy hết sức đẩy mạnh kẻ vô duyên kia:

_Ơ kìa bị dở hơi à? Ai cho cậu ôm tớ?

Ki Kwang giật mình, vội buông Dong Woon ra, mỗi đứa quay ngoắt ra một phía, cúi đầu bẽn lẽn. Yo Seob nhìn hai người khó hiểu:

_Gớm, thông đồng cho tôi ra rìa sao? Được lắm. Làm việc xấu thảo nào mặt đỏ như gấc.

--- end flashback ---

_Àh, thì ra là chuyện dạ hội – Jun Hyung gật gù – cũng đến đợt rồi nhỉ. Anh đã được dự một lần rồi, nhưng cái luật lệ đi thành đôi kia thì năm nay mới thấy xuất hiện đấy. Mà có lẽ anh ở nhà thôi, dù sao cũng từng tham gia nên không ham hố cho lắm…

Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên gương mặt cậu.

_Vậy nếu có người muốn mời anh đi cùng thì anh nghĩ sao?

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top