Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 12: HỦ GIẤM TIÊU CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày đẹp trời đối với mọi người, nhưng đối với Dực Chu và 2 anh chàng trợ lý giám đốc đẹp trai như hoàng tử của tập đoàn MAGIC UNICON, thì không đẹp tẹo nào. Bao nhiêu hồ sơ kí từ sáng tới giờ vẫn chưa xong, thế mà 2 chàng tổng giám đốc và chàng luật sư kiêm giám đốc tài chính- Lưu Hải Khoan biến đâu mất tăm mất dạng, gọi điện thoại như chạy giặc mà chả thấy ai nghe máy.

Dực Chu, Quách Thừa và Vương Hạo Hiên thay phiên nhau gọi cho anh và Hải Khoan, mà gọi tới cháy máy chẳng thấy tí hồi âm nào. Trong khi cả 3 anh em, phải kí công văn bù đầu bù cổ. Còn anh và Hải Khoan thì cùng với vợ yêu của mình đi hú hí tuốt tận bên Thụy Sĩ.

[Phòng họp]

Cả 3 anh em ngồi trong phòng họp, mà toàn bộ nhân viên trong công ty cứ tưởng là 3 con gấu trúc thành tinh. Mắt chàng nào chàng nấy đều thâm đen như mắt gấu trúc, chỉ mới ở công ty liên tục 2 ngày mà ai cũng như con gấu trúc.

"Ca! Em mỏi tay quá à"- Hạo Hiên nằm dài trên bàn.

"Em cũng vậy, tay em gần gãy rồi anh ơi!"- Quách Thứa cũng nằm dài ra bàn.

"Biết sao được, hai đứa cố gắng đi. Cố gắng kí cho xong một nửa đống hợp đồng này đi, anh em mình đi ăn trưa rồi về kí tiếp cho xong"- Dực Chu vỗ vai động viên từng người.

"Dạ"- hai cái xác đồng thanh.

Thế là cả 3 'gấu trúc' cắm đầu vào kí tiếp, nhưng đời không như là mơ ai biết trước chuyện gì. Chồng công văn vừa vơi đi một chút, thì 3 cô thư kí mở cửa mang vào thêm mỗi người một chồng công văn khác. Nào là hợp đồng mới, hồ sơ nhân viên mới xin vào làm...mỗi người phải kí 3 chồng công văn.

"Các cô đừng mang vào nữa"- cả 3 anh em hét lên.

"Dạ thưa phó giám đốc, đây là những công văn cần kí gấp ạ, xin phó giám đốc bớt giận"- 3 cô thư kí lắp bắp.

Nghe xong cả 3 anh em như muốn chết ngất, trời ơi chỉ mới những công văn cần kí gấp mà còn nhiều như vậy. Chưa kể còn những công văn đang chờ xem xét, để kí thì còn nhiều cỡ nào nữa. Cả 3 anh em kêu trời không thấu, chỉ còn có nước ngậm ngùi kí cho xong.

—–Thụy Sĩ—–

Trong khi ở Trung Quốc, Dực Chu, Hạo Hiên và Quách Thứa đang bị ngập đầu trong chồng công văn, thì ở đây anh và Hải Khoan chỉ lo tháp tùng theo vợ chồng Tuyên Lộ đi du lịch, để hú hí với vợ yêu. Không một ai động lòng trắc ẩn, thương xót cho 3 con 'gấu trúc', đang vất vả chiến đấu với đống hồ sơ đến cạn kiệt mỡ thừa.

Vì đi Thụy Sĩ du lịch có tới 6 người, nên Hải Khoan đã thuê hẳn một ngôi biệt thự cho cả nhà nghỉ ngơi. Tuyên Lộ đang nấu ăn trong bếp bên cạnh là Dục Thần đang giúp cô ngắt rau, nhìn vào cứ như vợ chồng son mới cưới vậy. Còn Hải Khoan và Trác Thành vừa sáng ra, thì đã nắm tay đi đâu mất rồi, cả Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không thấy đâu.

Anh nắm tay cậu đi dạo vòng vòng khắp công viên, từ lúc lấy nhau tới giờ, trừ tuần trăng mật 'đáng nhớ kia', ngày nào anh cũng lao đầu vào làm việc, chả có chút thời gian nào để đi du lịch cùng với cậu. Anh biết cậu rất muốn có thời gian riêng tư với anh, nhưng vì nghĩ cho anh nên cậu không mở lời gì cả. Chính vì điểm này của cậu, khiến anh quyết định tổ chức một chuyến du lịch cho 3 cặp vợ chồng tranh thủ hâm nóng tình cảm.

Anh đỡ cậu ngồi xuống ghế, cậu mang thai mới đây đã được 5 tháng rồi mà chỉ mới thấy bụng hơi nhô lên một chút thôi. Bây giờ anh mới để ý, tuy cậu mang thai nhưng không hề xấu đi chút nào, ngược lại da dẻ càng mịn màng trắng nõn. Cậu mang thai không hề bị nghén, nhưng ngược lại rất ham ngủ. Lần nào anh gọi về nhà cũng đều ngay lúc cậu ngủ.

"Hôm trước em với chị hai đi kiểm tra thai kì Kỉ Lý nói sao?"- anh xoa bụng cậu.

"Thai kì ổn định, được 6 tháng rồi. Còn chị hai thì có thể 2 tháng nữa là sinh. Em thật mong con chúng ta ra đời, em muốn ngắm chúng nó lắm rồi"- cậu mỉm cười nắm lấy tay anh.

"Chúng nó? Vợ à! Em đừng nói với anh..."- anh ngạc nhiên.

"Là song sinh. Không biết chúng nó sẽ giống ai đây, giống anh hay là giống em đây"- cậu ngã đầu lên vai anh.

"Giống em hay giống anh, thì chúng đều là con của anh và em. Chỉ cần là con của chúng ta, thì giống ai đâu còn quan trọng nữa"- anh chạm mũi vào trán cậu.

"Dẻo miệng. Ngoài em ra, em không cho anh nói những lời này với ai hết"- cậu nhe răng thỏ đe dọa.

"Tất cả, đều nghe lời em hết"- anh nhéo nhẹ mũi cậu.

Cậu cười hì hì rồi vòng tay ôm lấy anh. Anh và cậu đang anh anh em em, thì đột nhiên có một cô gái từ đâu chạy tới ôm chầm cánh tay của anh, anh giật mình quay qua thì ra là một cô gái người Trung Quốc giống anh.

Cậu thấy cô gái kia ôm anh, liền ngẩn mặt lên nhìn. Ngồi bên cạnh anh lúc này là một cô gái, có mái tóc vàng dài ống mượt, hai hàng mi cong vút, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tạo cho đối phương cảm giác dễ nhìn, nhưng cậu thì thấy rất khó chịu. Anh cố gắng giật tay mình ra bao nhiêu, thì cô nàng ôm chặt tay anh lại bấy nhiêu.

"Nhất Bác à! Em nhớ anh lắm, anh làm em mất ngủ vì nhớ anh rồi đó, anh biết không"- cô gái lạ mặt dụi dụi vào tay áo anh.

"Cô là ai vậy? Sao cô biết tên tôi?"- anh gở tay cô ta ra.

"Nhất Bác à! anh không nhớ em thật sao?"- cô ta dùng mắt cún con

"Cô gì ơi, tôi nghĩ cô nhìn lầm chồng tôi với ai rồi đó"- cậu khó chịu lên tiếng.

"Lầm gì chứ, anh ấy là Vương Nhất Bác mà, tôi còn biết ở ngực anh ấy có một vết sẹo do anh ấy từng phẫu thuật tim nữa mà"- cô gái đó khẳng định.

Cô gái lạ mặt đó vừa dứt lời thì cậu quay qua nhìn anh bằng hai con mắt hình viên đạn, anh cũng xanh mặt nhìn cậu. Trời ơi kì này anh tiêu chắc rồi, bình thường cậu rất dịu dàng nhưng khi ghen lên thì khủng khiếp không từ nào diễn tả nổi. Vì ngoài cậu ra, không ai thấy được vết sẹo ở ngực của anh. Nhưng cô gái này lại biết rõ tường tận như vậy, làm cậu suy nghĩ có phải anh với cô gái này có gì hay không.

"Anh không biết cô gái này?"- cậu lườm anh.

"Anh thật sự không biết cô ta thật mà em"- anh rùng mình.

Anh đang cầu trời cho cậu tin lời anh, thật sự cô gái này anh mới gặp lần đầu tức là hôm nay, thì làm sao có chuyện biết cô ta. Bản thân anh còn không biết, vì sao cô gái này biết trên ngực anh có vết sẹo do lần phẩu thuật đó để lại nữa kìa.. Anh thừa biết bây giờ anh nói gì thì cũng vô ích, nhưng mà anh thật sự vô tội. Có ai tội như anh chưa, đường đường là chàng thiếu gia trời đất đều không sợ, vậy mà anh lại sợ cậu mới ghê.

Anh đang thầm cầu nguyện cho số kiếp mình tối nay, thì anh thấy cậu từ nãy đến giờ chỉ có duy nhất một sắc mặt, đột nhiên cậu lại mỉm cười tươi rói. Anh càng lúc càng sợ, người xưa có câu 'không sợ người làm lớn chuyện, chỉ sợ người im lặng không nói'. Cô gái lạ mặt đó, thấy vậy liền bước tới gần anh.

"Không biết đâu bắt đền anh đó! Người ta tới nhà tìm anh, nghe người làm nói anh đi Thụy Sĩ, vì nhớ anh nên người ta mới qua đây tìm. Vậy mà anh lại không thèm nói chuyện với người ta, giận anh rồi"- cô gái đó rưng rưng nước mắt.

"Không ai hiểu anh ấy bằng tôi đâu"- cậu lên tiếng.

"Tôi nói thật mà, hãy tin tôi đi"- cô gái đó lấy khăn giấy chậm nước mắt.

"Cả giới kinh doanh ở Trung Quốc ai mà không biết anh ấy là con trai của chủ tịch Vương Chí Khải và Cựu Hoa Hậu Thời Trang Lâm Mẫn Nghi chứ, còn vết sẹo ở ngực anh ấy ai mà chẳng biết năm đó tin tức nằm ở trang nhất mà. Cô muốn làm chúng tôi hiểu lầm sao, cô đừng nằm mơ nữa"- cậu trả lời tỉnh bơ.

Cô gái đó hậm hực bỏ đi, anh chưa kịp thở phào thì cậu mới bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Tuy cậu đang 'nổi bão', nhưng cậu vẫn nhìn anh rồi mỉm cười như chưa có gì xảy ra. Anh thấy cậu cười, mà trong lòng không biết là bão cấp mấy. Anh đang cầu nguyện cho số phận của mình thì cậu bước tới ôm anh, nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.

"Có thật là anh không biết cô gái đó không, ông xã?"- cậu nói với chất giọng không thể nào ngọt hơn.

"Anh không biết thật mà em, em tin anh đi mà"- anh nhăn mặt năn nỉ.

"Em tin anh thật lòng với em mà"- cậu vẫn cười tươi.

Cứ mỗi một câu cậu chất vấn anh, là một cái nhéo eo đau thấu tận mây xanh. Lúc này anh mới thấm thía câu nói 'vợ càng dịu dàng, hiền lành và đẹp bao nhiêu, khi tức giận thì đáng sợ bấy nhiêu'. Anh cười mà như mếu, bình thường cậu rất ít cười, nhưng mà một khi cậu cười tươi với anh thì anh coi như anh chết chắc.

"Ông xã à!"- cậu nhẹ nhàng gọi.

"Hả"- anh lạnh sống lưng.

"Tối nay...ngủ ngoài phòng khách"- cậu đanh mặt.

Nói xong cậu bỏ đi một mạch về nhà, anh lật đật chạy theo năn nỉ, cộng giải thích nhưng vẫn không ăn thua gì. Nói chung, là tối nay anh lãnh 'án tử'. Về tới nhà cậu đi liền một mạch lên phòng đóng sầm cửa lại, anh tiu ngỉu lê xác xuống phòng khách nói chuyện với mọi người.

"Sao vậy, Nhất Bác?"- Hải Khoan hỏi.

"Không cần nói cũng biết, tối nay cậu làm bạn với sofa rồi đúng không?"- Trác Thành chen ngang.

"TRỜI ƠI, SAO MÀ SỐ TÔI XUI DỮ VẬY NÈ? ĐI DU LỊCH MÀ CŨNG BỊ XUI LÀ SAO?"- anh hét lên.

"Xui gì?"- đồng thanh hỏi.

Anh hít một hơi để một lèo như bắn rap, anh nói tới đâu mọi người cười lớn tới đó. Anh vừa dứt lời, thì Trác Thành nằm dài lên người Hải Khoan cười ngặc nghẽo. Khỏi phải nói cũng biết lúc này mặt anh nhìn thảm thế nào, đời nào có ai thảm như anh không, bị oan mà phải ra sofa ngủ.

—–7h tối—–

Cả nhà tụ họp đầy đủ dưới phòng khách, mạnh ai nấy làm việc của mình. Riêng anh thì khác, anh ngồi năn nỉ cậu gần cả buổi trời, nhưng cậu vẫn tỉnh bơ ăn chén canh củ sen sườn heo của Tuyên Lộ vừa đưa cho. Anh đang năn nỉ cậu, thì nghe tiếng chuông cửa. Anh đang thắc mắc là ai đến giờ này, thì Trác Thành chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, thì cô gái lạ mặt lúc sáng liền chạy tới ôm cổ anh. Cậu ngồi bên cạnh bực bội ra mặt, nhưng vẫn cố gắng cười tươi như không có gì. Anh thấy cậu ngồi im lặng, mà môi cười tươi như hoa càng khiến anh sợ hơn. Đột nhiên cậu nhích lại gần anh, không nói không rằng tiếng nào, cậu liền hôn anh trước mặt cô gái đó.

Anh ngạc nhiên đến mở mắt to hết cỡ, nhưng cậu thì không thèm để tâm. Cậu buông anh ra, rồi nhìn cô gái đó với ánh mắt khiêu khích. Còn anh thì hồn vẫn còn vởn vơ ở trên mây, mặt vẫn còn đỏ như trái gấc. Bỗng nhiên cô gái đó khóc nấc lên, làm anh giật mình.

"Anh...anh..."- cô gái đó vừa khóc vừa nói.

"Đây là chồng tôi, chuyện vợ hôn chồng là chuyện bình thường mà"- cậu trả lời tỉnh queo.

"Cậu...cậu..."- cô gái đó ấm ức chỉ cậu.

"Cô thấy rồi đó, cô mau rút lui đi"- cậu vẫn ôm eo anh.

"Nhưng tôi thích Nhất Bác ca ca, tôi vẫn muốn theo đuổi anh ấy đó cậu làm gì tôi"- cô gái đó hất mặt.

"Tôi sẽ làm gì hả? Ôi! khó nghĩ quá"- cậu gãi cằm.

"Tôi sẽ làm cho Nhất Bác thích tôi, cậu chờ xem. Dư Uyển này nói được thì sẽ làm được"- cô gái đó lại hất mặt.

"Được thôi, để xem ai sẽ thắng"- cậu điềm tĩnh trả lời.

Cô ả hậm hực bỏ về, cậu quay qua trừng mắt nhìn anh. Anh chột dạ quay qua nhìn cậu, nhưng cậu không nói gì chỉ nắm tay anh kéo đi lên phòng. Vừa mở cửa bước vào phòng, anh hỏi gì cậu vẫn không nói lời nào. Chỉ lặng lẽ đến giường, đưa cho anh một cái chăn và một cái gối. Anh ngơ ngác nhìn cậu, không biết tại sao cậu đưa gối và chăn cho anh.

"Tối nay anh ngủ dưới đất"- cậu phán một câu xanh rờn.

"Em..."- anh dài giọng.

Cậu vẫn không thèm để ý, liền nằm xuống giường kéo chăn lên trùm đầu ngủ. Anh gọi cách mấy cậu cũng không ngó ngàng gì tới, kì này anh tiêu rồi để gái kiếm tới tận nhà. Anh thấy vậy liền âm thầm lặng lẽ, trải chăn ngủ dưới đất.

—–12h khuya—–

Cậu đang nằm trên giường, thì bỗng nhiên cậu cảm giác có ai đó đang ôm mình. Cậu mở mắt quay qua, thì ra là anh đang ôm cậu. Cậu mỉm cười không gọi anh thức dậy, mà cũng không nhúc nhích gì cả vẫn cứ để cho anh ôm. Cậu tiếp tục nhắm mắt lại, giả vờ như không biết gì.

----7h sáng hôm sau----

Cậu mở mắt ra, thấy anh nằm bên cạnh đang ôm mình. Cậu gỡ tay anh ra, đến tủ quần áo mở vali lấy 2 bộ quần áo treo lên sào trong phòng tắm. Chuẩn bị xong, cậu bước ra đến bên giường nhẹ nhàng gọi anh dậy, anh mỉm cười hôn chóc lên môi cậu rồi, cả hai vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong anh và cậu bước xuống nhà, thì thấy vợ chồng Tuyên Lộ đang cùng Trác Thành và Hải khoan chuẩn bị hành lí xếp vào vali.

"Mọi người làm gì thế?"- cậu ngồi xuống bên cạnh.

"Công ty có việc, ba gọi mấy anh em mình về giải quyết"- Tuyên Lộ xoa đầu cậu.

"Không phải chứ? Mới qua đây chưa được một ngày mà phải về rồi sao? Ba mẹ đâu sao phải là tụi mình"- anh nhăn mặt.

"Dì dượng đi du lịch hết rồi"- Khoan Thành đồng thanh.

Anh thở dài đứng lên đi về phòng mà cậu không hề hay biết. Cậu cứ than thở với Trác Thành nào là mình chưa đi chơi đủ 1 tuần, nào là chưa được ăn hết những món ăn đường phố Thụy Sĩ, nào là chưa được làm ti tỉ những việc khác thì bị tứ vị phụ huynh gọi về..

" Than với em, em làm được gì chứ. Em cũng bị gọi về đó thôi"- Trác Thành

"Chị hai..."- cậu làm nũng với Tuyên Lộ.

"Sắp làm mẹ rồi, đừng làm nũng nữa. A Chiến nhà chúng ta mấy tuổi rồi"- Tuyên Lộ dùng ngón trỏ gõ nhẹ mũi cậu.

"3 tuổi..."- cậu nhe răng cười.

"Anh thấy A Chiến 3 tuổi còn lớn lắm...2 tuổi đúng hơn"- Dục Thần vừa soạn vali vừa nói.

"Đúng vậy! A Chiến nhà chúng ta mới 2 tuổi thôi"- cô nhéo má cậu.

Cậu phồng má buông tay Tuyên Lộ ra, cô bật cười lắc đầu nhìn cậu. Đứa em trai này của cô sao lại đáng yêu như vậy, thật không nỡ để cậu ở lại mà gả cậu đi chút nào. Ngày cậu kết hôn, sau khi kết thúc hôn lễ tối hôm đó cô đã ôm Dục Thần khóc lóc cả đêm.

"A Chiến ! Anh thấy em tốt nhất thường xuyên đến nhà anh chị chơi đi. Em không biết đâu, hôm đó sau khi gả em đi rồi, cô ấy đã khóc lóc kể lể với anh suốt cả buổi tối luôn. Anh dỗ mệt lắm"- Dục Thần than vãn.

"Khi nào em đến chị sẽ nấu canh sườn củ sen cho em"- Tuyên Lộ xoa đầu cậu.

"Gần đến giờ ra sân bay rồi. A Chiến! Em đi chuẩn bị đi 30' sau ra sân bay"- Dục Thần vừa nói vừa xem đồng hồ.

" Không cần đâu. Lúc Chiến và mọi người nói chuyện em đã lên phòng chuẩn bị rồi"- anh kéo vali ra trước mặt.

Mọi người đồng loạt đưa ngón cái lên trước mặt anh. Anh thật sự đầu hàng với độ lơ đễnh của cậu. Ai anh không biết, nhưng cậu mà lơ đễnh hạng nhì, thì đừng ai tranh hạng nhất với cậu. Bằng chứng là, gần tới giờ ra sân bay để về Trung Quốc mà cậu vẫn chưa nhúc nhích.

"Đến giờ rồi, đi thôi"- Hải Khoan nhìn đồng hồ.

Cả đám lục tục kéo nhau ra xe, Hải Khoan và Trác Thành để hành lí cả nhà vào xe, anh với Dục Thần thì dìu cậu và Tuyên lộ ngồi vào xe. Sau khi thấy không còn bỏ sót lại vật dụng hay thành viên nào, anh liền ngồi vào ghế lái nổ máy xe chạy đi. Việc trả lại căn hộ, Hải Khoan đã thanh toán xong với chủ nhà. Còn chiếc xe chủ nhà sẽ đến gara nhận lại.

Ra đến sân bay, bước xuống xe cả nhà kéo nhau đi làm thủ tục. Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi nóng ghế, cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay. Anh và Dục Thần dìu cậu và Tuyên Lộ đi lên máy bay, đến việc ngồi vào ghế hai anh em đều làm rất nhuần nhuyễn, làm mấy bà vợ ngồi trên máy bay ganh tỵ với cậu và Tuyên Lộ. Có mấy cô gái, còn lấy điện thoại ra tranh thủ chụp choẹt lại khung hường phấn ngàn năm hiếm gặp này.

"Hai anh chàng ngồi phía trước đẹp đôi quá đi à"- cô gái A lấy tay che miệng.

"Đôi ngồi ngang cậu cũng xứng đôi không kém. Hình như họ đi chung thì phải?"- cô gái B huých tay bạn mình.

Lúc này, mọi người mới dồn tầm mắt về phía Khoan Thành và Bác Chiến. Hải Khoan đang ân cần lấy gối kê đầu để sau đầu cho Trác Thành, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi để Trác Thành dựa đầu lên vai mình mà ngủ cho thoải mái. Riêng anh thì vòng tay ôm lấy cậu, cho cậu tựa đầu hẳn lên vai mình, rồi lấy áo khoác lông khoác cậu tránh cậu bị lạnh, thậm chí lấy bịt tai bịt tay cho cậu. Thấy cậu ngủ rồi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi nhắm mắt ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top