Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Á.... á..... á.... Yul cậu đã trở về rồi!! tớ nhớ cậu chết đi được. Cậu có làm sao không? Có bị chấn thương hay trật khớp ở đâu không?

Yuri và Hyonmin vừa xuống xe bước vào cửa bệnh viện thì ngay lúc Taeyeo bước tới, vừa trông thấy Yuri Taeyeon liền bay tới ôm chặt lấy cô ấy, rồi quan sát khắp từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, giống như đang nghiên cứu người ngoài hành tinh vậy. Quay cô ấy  như chong chóng để xem xét trên người cô ấy có bị thương ở đâu không khiến cho cô ấy choáng váng mặt mày khi chưa kịp xử lý vấn đề gì đang xảy ra.

- Stop!!Wey.... wey.... Cậu bình tĩnh đi, làm gì mà cứ rần rần lên thế?

Yuri sau khi đã xử lý xong thông tin liền đẩy Taeyeon ra khỏi người mình, nhìn cô ấy với vẻ mặt cười cười nói.

- Yah! Tớ lo cho cậu mà cậu dám nói chuyện với tớ vậy à? Cậu có tin ngày mai cậu không lết xác nỗi đến bệnh viện không? 

Taeyeon thay đổi sắc mặt, tay áo sắn cao lên, giọng nói chứa đầy xác khí như muốn giết người đến nơi, cô nhìn Yuri với ánh mắt hình viên đạn. Sau khi Yuri cùng Sica mất tích mọi người trong đoàn điều rất lo lắng và tất nhiên Hyomin là người lo lắng cho Yuri nhất, cô đã gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng lại không có một có tín hiệu nào khiến cô càng thêm bấn loạn đến nổi khóc nấc lên như muốn ngất đi, rồi còn định chạy lên núi một mình để tìm cô ấy nhưng may mắn đã được những người trong đoàn kịp thời can ngăn. Hyomin đã mất một khoảng thời gian mới có thể bình tĩnh trở lại sau đó cô liền báo tin cho Taeyeon biết và khi biết điều đó cô ấy đã lo lắng sáng đêm. Suốt cả đêm đó Taeyeon không tài nào ngủ được, trên tay cô luôn là chiếc điện thoại lâu lâu lại bấm vào dãy số quên thuộc nhưng lúc nào cũng nhận được một câu trả lời được định dạng sẵn "Số điện thoại quý khách hiện không liên lạc được. Xin qúy khách vui lòng gọi lại sau"

- Hề hề tớ đâu có nói gì đâu!!

Nhìn thấy sát khí từ Taeyeon tỏa ra mù mịt biết mình sẽ không còn toàn thay nếu như cứ giỡn mặt với con người trước mặt này, thấy thế Yuri đành quay lại cười lả giả, vẻ mặt vô tội như không có gì xảy ra. 

- 2 unnie đừng cãi nhau nữa có được không?

Lúc này Hyomin chính thức lên tiếng can ngăn khi thấy Yuri va Taeyeon cứ lườm qua liếc lại giống như 2 đứa trẻ đang gây sự với nhau vậy.

- Hứ ai thêm cãi nhau với cậu ta chứ?

 Sau khi nghe Hyomin nói vậy Taeyeon cũng nguôi ngoay phần nào nhưng vẫn nhìn Yuri bằng cặp mắt hình viên đạn. Tayeon là một con người sống rất tình cảm, đối với cô bạn bè là một phần tất yếu trong cuộc sống của mình vì vậy cô luôn hết lòng vì bạn bè, có thể nói là xem trọng họ hơn bản thân của mình. Có thể trong suy nghĩ của cô là cho đi không cần nhận lại, cũng chính vì lẽ đó mà cô rất xem trọng Yuri, không chỉ xem cô ấy là một người đồng nghiệp mà còn là một người bạn và hơn thế nữa là một người thân của mình. Thật sự nhiều lúc cô ấy làm cô rất bực tức đến nỗi muốn cho cô ấy vài đạp nhưng rồi khi nhìn đến khuôn mặt vô tội mặc dù cô biết cô ấy chỉ giả vờ thế thôi, ấy vậy mà lại nguôi giận, thật sự không thể giận lâu được con người này.

- Thôi mà tha cho tớ đi nhak Tae lùn, Tae đáng yêu!!

Yuri cười cầu hòa lấy tay nựng nựng gương mặt búng ra sữa của Taeyeon.

- Cậu tránh ra đi, làm cái gì thế hả? Dê vừa thôi!!

Taeyeon giả vờ sợ sệt, đẩy Yuri ra xa lấy tay che che trước ngực.

- Yah!! Cậu có cho tớ cũng không thèm.

- Thôi em xin can 2 unnie đó! Yuri unnie chúng ta vào chào viện trưởng một tiếng đi, không lẽ 2 người cứ đứng đây cự qua cự lại quài ah?

Hyomin lại một lần nữa lên tiếng can ngăn 2 con người đang chuẩn bị bùng nổ thêm mọt trận cãi vã nữa. Haiz... không biết sao 2 cái con người tính cách trái ngược này, được cái là hâm hâm giống nhau thôi mà lại làm bạn được cũng hay ah. Hyomin vừa suy nghĩ vừa lắc đầu ngao ngán.

*****

- Chào viện trưởng!

Yuri cùng Hyomin sau một thời gian cãi qua cãi lại với Taeyeon thì họ cũng đã bước tới phòng của viện trưởng. họ bước vào phòng thì thấy những bác sĩ đi chung chuyến đi với họ đã tập trung đầy đủ, Yuri bước đến bên cạnh người đàn ông trung niên khoảng 55 tuổi cúi đầu chào.

- Ah! Bác sĩ Kwon đến rồi à? Ngồi đi, cả bác sĩ Part nữa!!

Viện trưởng Lee sau khi trông thấy Yuri tiến về phía mình thì sắc mặt liền tươi tỉnh hơn, nở một nụ cười hiền nhìn cô ấy sau đó đưa ánh mắt chuyển sang Hyomin đang đứng ở phía sau.

Yuri và Hyomin gật đầu rồi nhanh chóng tiến về hai chiếc ghế trống gần viện trưởng Lee ngồi xuống. Yuri lơ đãng đưa mắt nhìn người đối diện mới phát hiện người đó là Jessica nhưng hình như ánh mắt của cô rất băng lãnh, giống như đã có một người nào đó đã đắc tội với cô vậy. Haiz.... Thật sự mà nói trong cái bệnh viên này đến cả viện trưởng Lee còn phải khiêm nhường trước tính cách lạnh lùng cùng gương mặt băng lãnh của cô nữa thì hỏi còn ai dám dùng mạng sống của mình để đùa giỡn với hổ kia chứ? Quả thật thì chẳng ai dám chọc giận đến nàng cả nhưng một khi nàng thấy cái gì không vừa mắt thì hậu quả cũng không hề bình thường.

- Sau chuyến đi này mọi người cảm thấy như thế nào?

Sau khi Yuri và Hyomin vào chỗ ngồi thì lúc này viễn trưởng Lee lên tiếng hỏi.

- Thưa viện trưởng chúng tôi được trải nghiệm rất nhiều, người dân nơi đó lại rất mếm khách bên cạnh đó Gangwon cũng có khá nhiều địa điểm du lịch thú vị. Đây  quả thật là một chuyến đi rất hữu ích ah!!

Kang Jin bác sĩ khoa ngoại lấy tay chỉnh cặp mắt kính trên khuôn mặt tuấn lãng lên tiếng nói.

 - Umk! thế còn ai còn ý kiến gì không?

Viện trưởng Lee gương mặt phúc hậu gật gật đầu  khi nghe ý kiến  tích cực từ Kang Jin sau đó lại đưa mắt đến những người còn lại trong phòng họp, hỏi.

- Thưa viện trưởng tôi thấy hoạt động tình nguyện  này rất hữu ích, tôi nghĩ viện trưởng nên cho các bác sĩ của chúng ta đi tình nguyện nhiều nơi hơn. thứ nhất là chúng ta có thể giúp đỡ được nhiều người dân còn gặp khó khăn, thứ hai là có thể nâng cao danh tiếng của bệnh viện hơn nữa!

Một nữ bác sĩ có thân hình mập mạp ngấn mỡ, giọng nói khàn khàn đặc trưng lên tiếng.

- Ý kiến của bác sĩ Yoon cũng rất khả thi nhưng để tôi xem xét và sẽ ra quyết định sau. Ah đúng rồi! Tôi có nghe nói về chuyện của bác sĩ Kwon và bác sĩ Jung, rột cục là sự việc xảy ra thế nào?

Sau khi hỏi ý kiện của mọi người trong phòng họp thì viện trưởng Lee lại nhớ đến một chuyện hết sức quan trọng và đó chính là việc Yuri và sica bị mất tích. Đây không phải là một chuyện nhỏ mà có thể bỏ qua được, nếu như một trong hai người Yuri xảy ra việc gì thì e rằng mạng sống của ông còn khó giữ chứ huống chi đến chức vị viện trưởng hiện tại. Haiz.... Không nên đùa với tử thần. Ah không!  Nói đúng hơn là không nên đùa với Kwon gia và Jung gia.

Yuri và Sica đang ngồi lơ đễnh nhìn trời ngắm mây thì nghe có người gọi đến tên mình bất ngờ đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói xong lại đưa mắt nhìn về đối phương. Hai ánh mắt chạm nhau một hồi lâu rồi cảm thấy ngại ngùng liền đưa mắt nhìn nơi khác không dám đối mặt  với người đối diện nữa!

- Sự việc xảy ra la do lỗi của tôi! Do  tôi đã rủ cô ấy đến nơi vắng người để trượt tuyết, không thực hiện đúng quy định của đoàn. Xin viện trưởng cứ xử lý đúng với quy định của bệnh viên.

Sau khi thoát khỏi sự bối rối vừa rồi Yuri liền đứng lên giải thích sự việc mà cô và Sica đã trải qua.

- Thưa viện trưởng nếu có trách phát thì tôi cũng có 1 phần trách nhiệm trong đó. Lúc đó do tôi muốn học trượt tuyết nên bác sĩ Kwon đã đưa tôi đến nơi vắng người giúp cho tôi có thể luyện tập dễ dàng hơn. Nếu như muốn trách phạt thì hãy trách phạt luôn tôi!!

Sica mơ màng trong suy nghĩ của mình, cô nhớ về khoảng thời gian ở cạnh Yuri, hằng ngày được nhìn thấy cô ấy, được cùng ăn, cùng ngủ và cùng thực hiện các hoạt động với cô ấy. Đó là khoảng thời gian cô cảm thấy gần gủi với cô ấy nhất và đó cũng là khoảng thời gian trái tim cô thay đổi vì một người. Cô đang mơ màng hồi tưởng về những khoảng khắc lúc trước thì nghe thấy Yuri lên tiếng và hình như cô ấy đang nhận hết trách nhiệm về mình. Không thể như thế được! Làm sao cô có thể để cô ấy nhận hết trách nhiệm về mình như vậy được? Cô ấy đã từng giúp đỡ cô rất nhiều và sự việc xảy ra lúc đó cũng có một phần lỗi do cô chính vì thế cô không thể nào đứng trơ mắt ra mà để cô ấy chịu trách nhiệm thay mình được.

- Không đâu!! Một mình tôi chịu được rồi. 

Yuri nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất trong phòng nói với giọng kiên định sau đó quay sang nhìn Sica trên môi nở một nụ cười dịu dàng trấn an như muốn nói với cô ấy rằng "Tôi sẽ không sao đâu. Đừng quá lo lắng!!"

- Không phải mà....

- Thôi được rồi! Hai người có thể dừng cái điệp khúc đưa qua đẩy lại được không? Ta chóng cả mặt rồi đây này!

Sica chưa kịp lên tiếng nói hết câu thì đã bị viện trưởng ngăn lại, ông lắc đầu ngán ngẫm với hai con người trước mặt này. Ông là người từng trải nên cũng hiểu rõ được phần nào, lúc đầu khi mới gặp mặt nhau thì hai người như nước với lửa nhưng qua một thời gian thì ông thấy ánh mắt họ nhìn nhau không phải là ánh mắt kẻ thù dành cho nhau nữa mà ánh mắt đó giống như dành cho 1 người đặc biệt. Haiz... Giới trẻ bây giờ thật sự đã quá tiến bộ rồi! Viện trưởng Lee nở một nụ cười bí hiểm hết nhìn Yuri rồi lại đánh mắt qua Sica, nhìn bên ngoài như không có gì nhưng ông đang tính toán một kế hoạch hết sức hoành tráng cho hai bạn trẻ đây!!

- Viện trưởng! Thật ra thì...

- Im lặng! Nghe ta nói.

Yuri định lên tiếng giải thích việc gì đó nhưng chưa kịp phân bua thì lại một lần nữa được vị viện trưởng đáng kính chặn họng. Yuri đơ mặt đứng nhìn viện trưởng mà  chẳng biết nói gì thêm, cô biết dù có nói gì thêm nữa thì cũng như không và hôm nay cô nhận ra thêm một chân lý là đừng bao giờ dành nói với viện trưởng Lee, không có kết cục tốt đâu.

Sau khi dẹp yên Sica và Yuri viện  trưởng Lee liền hắng giọng lên tiếng nói tiếp:

- Mọi chuyện ta đã hiểu rõ rồi! Dù sao hai người cũng không gặp vấn đề gì cả với lại đây là lần đầu vi phạm nên ta sẽ không truy cứu, nhưng nếu có phạm phải sai lầm một lần nữa thì nợ mới, nợ củ tính luôn một thể. Có rõ chưa hả?

Ánh mắt viện trưởng lúc này không còn hiền từ nữa mà thay vào đó là sự uy nghiêm, thẳng thắn. Giọng nói trầm ổn đầy tính đe dọa.

- Dạ vâng!

Yuri và Sica sau khi nghe những lời đe dọa của viện trưởng Lee chỉ biết cúi đầu nhận lệnh không dám hó hé gì thêm.

- Được rồi không có việc gì thêm xem như cuộc họp kết thúc. Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm đi, mai bắt đầu lại công việc.

Viện trưởng vẫn ôn tồn lên tiếng sau đó đứng lên sắp xếp lại hồ sơ, mọi người trong phòng từng người đứng lên cúi chào rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

***

- Chào mọi người! Mọi người vẫn khỏe chứ?

Yuri cùng Hyomin vừa bước vào khoa thì đã thấy các thành viên của khoa đã tập hợp đầy đủ nên cô nhanh chóng lên tiếng chào hỏi luôn.

- Yuri tiền bối! Tiền bối đã trở về.

Người lên tiếng chính là cậu nhóc Songhan mà Yuri xem như em út trong nhà. Cậu vừa về khoa thì nghe Taeyeon nói hôm nay Yuri và Hyomin trở về nhưng phải đến phòng họp gặp viện trưởng sau đó mới trở lại khoa. Sau khi nghe Teayeon thông báo thế là mọi người ở lại khoa để chờ gặp Yuri và Hyomin.

- Hm.... Cậu lúc này thế nào rồi? Tay nghề có tiến triển hơn không?

Yuri nhìn cậu nhóc có phần ngố ngố nhưng rất đáng yêu ra giọng nghiêm túc hỏi.

- Nhờ Taeyeon tiền bối cùng mọi người ở đây giúp đỡ nên em đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi ạ! Không còn châm kim sai huyệt nữa đâu.

Songhan vừa nói vừa cười híp mắt giống như một đứa trẻ đang khoe một việc tốt mà nó đã làm được vậy.

- Phải cố gắng luyện tập hơn đó, không được lơ là lười biếng có biết không hả?

Yuri nghiêm giọng nhắc nhở sau đó quay sang hỏi thăm từng người trong khoa. Mọi người cũng lần lượt lên tiếng hỏi thăm Yuri và Hyomin về chuyến đi như thế nào? Có những hoạt động gì? Nói chung là Yuri và Hyomin cũng thật sự rất đuối khi trả lời hết câu này đến câu kia của mọi người trong khoa, đến nỗi Hyomin là người vui vẻ hòa đồng nhất cũng phải thở dài ngao ngán. Haiz... Cái khoa cũng ít có nhiều chuyện.

- Thôi được rồi mọi người, Yuri và Hyomin đi đường xa nên chắc cũng mệt rồi! Mọi người để hai người ấy trở về nghỉ ngơi đi, chứ cứ đứng đây hỏi mãi thế thì chắc đến mai họ mới về đến nhà quá!

Taeyeon lúc này cũng đã lên tiếng giải thoát cho hai cái thân người sắp rụng rời đến nơi rồi. Nghe sự trở giúp của Taeyeon Yuri và Hyomin liền tươi rói hùa theo Taeyeon lên tiếng cáo từ ra về nhưng trước khi đi cô không quên nói lại:

- Tối nay chúng ta dùng cơm ở TTS nha. Tôi mời, ai không đến thì không có quà ráng chịu nha.

Sau khi dặn dò xong mọi người Yuri cùng Hyomin bước ra khỏi phòng, dù sao cũng không làm gì nên Yuri đề nghị trở Hyomin về nhà mặc dù hai người ở hai hướng khác nhau.

P/s: Hê hê au mới trốn hơn nữa tháng mà quá trời đồng bọn hú hét rồi. Thời gian này au bận quá nên mọi người thông cảm nhak!!

Hu hu au làm rớt đt bể bà nó cái màng hình mới thay bữa nay luôn nên mới viết fic được nak. Ai thương tình mua cho au cái i phôn 6 bờ lút để au xê cua đi! Ha ha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top