Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter19

Sau một nụ hôn là gì? Taeyeon không biết Tiffany cũng không biết nhưng khi họ đang ngạt thở giữa những nụ hôn, cả hai biết chắc chắn rằng thứ họ đang muốn không chỉ đơn thuần là cái chạm môi nồng nhiệt.

Trên chiếc du thuyền trắng đẹp như trong tranh vẽ, ở phía ngoài băng ghế nghỉ mát hữu tình có hai cô gái đang quấn lấy nhau. Taeyeon chưa bao giờ biết cảm giác choáng ngợp và nồng nhiệt khi hôn hít ai đó đến như vậy. Taeyeon không hẹn hò nhiều như Tiffany và cô cũng không phải gái tây phóng khoáng như bạn thân để làm những thứ bỏng cháy thế này. Cuộc đời Taeyeon chưa từng chủ động với ai, dù chỉ là câu làm quen. Nhưng giờ thì cô đang tay trong tay, lip on lip tounge on tounge với một cô gái mà cô nghĩ cả đời này cô cũng không bao giờ chạm vào được.

Khi nhận ra không khí là thứ cần thiết để tồn tại, cả hai quyến luyến buông nhau ra. Taeyeon lúc cuồng nhiệt thì rõ là nhiệt tình không ai bằng nhưng chỉ vừa lơi bàn tay, cô lập tức cúi đầu ngại ngùng. Lại có thể không sao khi mà Taeyeon vừa mới làm hành động quá trớn với người bạn thân nhất của mình sau thời gian chiến tranh lạnh dài đằng đẵng và dĩ nhiên là không thể bỏ qua chi tiết tối quan trọng đó là Tiffany là con gái.

- Một đoạn cao trào bất ngờ. Thật sự là rất, rất bất ngờ – Tiffany đột nhiên bình phẩm như vừa xem xong một đoạn bi hài kịch 19+.

- Tớ...tớ xin lỗi...chỉ là...là... – Taeyeon đan những ngón tay bối rối vào nhau, cô không biết diễn tả cảm xúc ngượng ngùng tột đỉnh này thế nào cho Tiffany hiểu nữa.

- Cậu nói xem Taeyeon. Thế này thì tớ phải chia tay Nichkhun liền thôi – Tiffany bình thản nói.

- Không...không phải là tại...tại tớ đấy chứ? – cuối cùng Taeyeon đã dám đối mặt với Tiffany để hỏi thẳng.

- Cậu nghĩ thử coi – Tiffany độc ác càng đâm càng sâu vào vết thương lòng của Taeyeon.

Taeyeon thẫn người ra, ánh mắt xa xăm nhìn mặt biển gợn sóng đằng xa. Taeyeon cũng đã từng yêu đương hẹn hò nên cô không ngây thơ tới mức tin hết những điều Tiffany nói. Nghĩ xem một mối quan hệ lâu như vậy chỉ vì một phút yếu lòng nổi loạn mà bỏ hết ư? Huống hồ Tiffany đã có ý định chia tay từ trước khi cả hai đặt chân tới nước Mỹ rồi. Nhưng nếu ý Tiffany thực sự là ám chỉ Taeyeon thì cô sẽ vui sướng lắm vì trong tâm trí Tiffany có cô. Những mối tình không được sự ủng hộ của bạn bè đều không bao giờ mang lại một kết thúc tốt đẹp, Taeyeon tin là Tiffany và Nichkhun cũng như Tiffany và bất cứ chàng trai nào khác trên đời chính là như thế.

- Tớ nghĩ xong rồi. Nếu đã là vì tớ thì tớ sẽ tới luôn – Taeyeon khẳng định.

- Tới luôn? – Tiffany nhìn một thân trắng bóc của Taeyeon mà vẫn còn ngờ ngợ. Không phải ý Taeyeon là...

Taeyeon không thèm báo trước tiếng nào mà đè luôn Tiffany xuống chiếc ghế nằm tắm nắng và bắt đầu động tay chân. Tiffany không biết điều này có nghĩa lý gì không nữa nhưng trong cô có hai luồng mâu thuẫn cùng một lúc. Tiffany là người của tương lai, dù cô giống như đúc cùng khuôn với Tiffany Hwang của SNSD thì cô cũng không phải là cô ấy. Mà đã như thế rồi thì những điều sắp xảy tới đây là vô cùng sai trái. Một mặt khác Tiffany cũng muốn buông thả bản thân một lần. Tương lai là gì? Hiện tại là gì? Chẳng phải việc Tiffany biết được những điều xảy ra trong quá khứ chính là số mệnh của cô rồi ư? Vậy thì cô cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên thôi, không được sao?

Trong một khoảnh khắc Tiffany đã mặc kệ hết để hòa cùng nhịp cảm xúc. Nhưng vào đúng cái lúc cao trào ấy thì chiếc du thuyền to lớn vững chãi tưởng như không gì có thể xô đẩy nổi bỗng nhiên lắc lư một cái rất mạnh khiến cả cô lẫn Taeyeon đều ngã hẳn ra sàn. Tiffany còn chưa kịp định thần thì cô nhận ra cô đã không còn ở trên chiếc thuyền màu trắng ấy nữa rồi. Đối diện với Tiffany trong bóng tối nhập nhoạng lúc này là Kim Taeyeon – tiến sĩ khoa học của thế kỉ 23 chứ không phải nhóm trưởng Taeyeon của SNSD.

- Em có vẻ tận hưởng quá rồi đấy, Tiffany? – mặt Taeyeon lạnh băng tới nỗi người đối diện có thể cảm nhận rõ rệt sự giận dữ dâng trào của cô ấy.

- Ơh đó là...vì...vì... – lúc nãy khi uốn éo với Taeyeon thế kỉ 21 thì Tiffany hay ho lắm, cợt nhã câu dẫn đủ trò nhưng khi đứng trước Taeyeon thế kỉ 23 thì lại chẳng thể ghép nổi mấy từ lại thành một câu.

- Em có biết em mà làm chuyện bậy bạ đó với người của quá khứ là sai lầm khủng khiếp đến mức độ nào không? Em là nghiên cứu sinh trong dự án của tôi, tôi đã nói hàng vạn lần rằng không được thay đổi quá khứ mà em cũng chưa chịu hiểu ra hả? Em lại còn dám làm mấy chuyện kinh khủng đó nữa, tôi không biết phải nói với em thế nào luôn – Taeyeon trở nên vô cùng gay gắt.

- Taeyeon...chuyện đó không như Taeyeon nghĩ đâu...chỉ là chỉ là vì người đó là Taeyeon thôi.

- Dù Kim Taeyeon kia có giống hệt như tôi thì đó cũng không phải là tôi. Taeyeon kia của em chỉ biết hát thôi, còn tôi không hát hò cũng chả là idol gì hết, tôi là nhà khoa học.

- Chúng ta bỏ qua chuyện này được không? Taeyeon với Tiffany SNSD thế nào rồi? – Tiffany đánh trống lảng.

- Chả sao. Tôi không có vinh dự được ngả ngớn tình tứ với idol nổi tiếng như em.

- Aish sao Taeyeon chỉ có mỗi chuyện đó để nói vậy? Em biết lỗi rồi, làm ơn bỏ qua đi.

- Không. Tôi không chấp nhận lời nói suông.

- Vậy Taeyeon muốn em làm gì? Bơi theo du thuyền rồi nói với Taeyeon SNSD rằng tôi không phải Tiffany cậu biết đâu, tôi tới từ thế kỉ 23 lận ư?

Trên bãi cát ở một vùng biển LA vắng lặng nơi mà xa xôi lắm chỉ nhác thấy bóng dáng của một nhà tài phiệt nào đó đang tâm tình với cô người mẫu chân dài nằm bên người, Taeyeon ôm lấy Tiffany và ngã người cả hai lên cát. Tiffany thoáng nghĩ dù cách nhau tận hai thế kỉ nhưng Taeyeon nào cũng đều thích phong cách nổi loạn hết thì phải. Tiffany không có gì để phàn nàn về nó cả, Tiffany rất thích.

Taeyeon đặt Tiffany xuống và tỏ ra không hề kém độ cuồng nhiệt trong việc hôn hít khiến Tiffany choáng ngợp. Thật ra thì nó hơi cá tính quá, Tiffany chưa bắt sóng kịp.

- Taeyeon kia hôn em bao nhiêu cái?

- Erm em không biết nữa.

- Tôi sẽ hôn từng cái một cho đến khi nào hình ảnh Taeyeon SNSD kia rửa sạch khỏi trí nhớ của em. Tôi không muốn em thuộc về bất cứ một ai đó nào khác dù có giống tôi đến thế nào đi nữa, em là của tôi.

- Nhưng...Tại sao?

- Tôi biết em đang cố tình muốn khơi gợi cho tôi phải nói lên những điều tôi nghĩ trong đầu nhưng em lầm rồi, Tiffany. Tôi chả có gì phải giấu cả và lại càng không hề có ý định giếm nó đi trước mặt em. Tôi yêu em.

Tiffany còn định hỏi cả ngàn câu liên quan nhưng Taeyeon tham lam đã buộc Tiffany phải im lặng tận hưởng. Taeyeon bá đạo đã nói là làm, Taeyeon SNSD hôn cô bao lâu thì Taeyeon cũng độc chiếm đôi môi Tiffany lâu bằng từng ấy thời gian.

Sau khi Taeyeon đã vắt kiệt sức trong những nụ hôn và khi Tiffany đã được buông tha, Tiffany mới có đủ không khí để hỏi Taeyeon:

- Còn Kangjun oppa thì sao?

- Tôi yêu em.

- Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới của hai người, em...

- Tôi yêu em.

- Taeyeon, em đang rất nghiêm túc hỏi về tương lai của chúng ta đấy.

- Tôi yêu em. Tôi nghĩ đó là câu trả lời duy nhất cho tất cả mọi thứ. Dù em có hỏi thêm một trăm câu nữa thì vẫn sẽ chỉ là tôi yêu em. Tôi yêu em, thế là đủ rồi Tiffany à.

- Em...em thiệt là không biết Taeyeon phải gọi là lãng mạn hay cố chấp nữa. Tình yêu không phải là tất cả. Em không muốn vì em mà bất cứ ai phải đau khổ.

- Nếu tôi không yêu em, tôi sẽ là người đau khổ nhất. Tôi yêu em.

- Lẽ ra em không nên nói bất cứ điều gì với Taeyeon – Tiffany thực sự cảm thấy rất khó xử và mặc cảm tội lỗi đè nặng đang từ từ giết dần cô.

- Em để tôi nói thôi cũng được mà. Tôi yêu em.

- Taeyeon.

- Nếu tôi nói đủ câu "Tôi yêu em" chín lần thì em có yêu tôi như tôi yêu em không?

- Em...

Tiffany không thể nói dối rằng cô không nghĩ đến đủ thứ phức tạp trong đầu nhưng cô lại càng không thể chối bỏ rằng tim cô đang đập dồn dập như thế nào với từng câu Taeyeon nói. Tiffany đâu phải là sắt đá, Tiffany cũng rất yêu Taeyeon mà.

- Mình yêu nhau đi.

Tuy Taeyeon chờ đợi Tiffany gật đầu đồng thuận nãy giờ nhưng cô không khỏi bất ngờ khi Tiffany thốt nhiên đề nghị như vậy. Bốn từ, chỉ có bốn từ đơn giản thôi mà họ đã mất ba tháng của hiện tại và hàng mấy chục thế kỉ để đến được với nhau. Từng giây phút một, từng khoảnh khắc một, mỗi thời gian trôi qua Taeyeon đều muốn trân trọng nâng niu bởi vì từng chút một từng chút một thế giới Taeyeon đều là của Tiffany và chỉ có mỗi Tiffany.

- Tôi sẽ yêu em bằng cả trái tim. Trước hết thì sẽ yêu em bằng cả thể xác.

- Dạ?

Tiffany ngờ nghệch đã bị Taeyeon dẫn dụ. Taeyeon đại diện cho Taeyeon SNSD thả tay vuốt ve cơ thể Tiffany. Tiffany càng chớp mắt nhìn Taeyeon ngây ngô thì con sói trong lòng Taeyeon càng trở nên khổng lồ. Tiffany không cần phải nói gì cả bởi vì bây giờ Taeyeon đang rất nhiệt huyết.

- Em đã từng nghe bài hát "California girls" chưa?

- Bài hát đó thì sao?

- Thì sẽ có một đoạn rất thú vị nói về ước mơ của các cô gái LA khi họ đi biển.

Vì lý do trong sáng nên phân đoạn trích lời sẽ bị lược bỏ nhưng cả Taeyeon lẫn Tiffany đều rất tận hưởng buổi đêm nồng nhiệt ấy. Trên bãi cát vắng lặng, chỉ có tiếng sóng như tiếng đàn dương cầm tha thiết đàn những bản tình ca và chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng, hai cô gái được trở về bản năng gốc thuần chất nhất của một con người trong dáng hình của một hài nhi.

Tiffany siết chặt lấy tay Taeyeon, bối rối giữa dòng cảm xúc khi chuyện này đang thực sự xảy đến.

- Taeyeon, Taeyeon chắc chứ?

- Tôi nên hỏi em câu này mới đúng. Em biết điều này rất thiêng liêng mà. Tôi sẽ không làm em đau đâu, Fany à – Taeyeon vuốt tóc Tiffany an ủi.

Tiffany nhắm mắt. Taeyeon hôn lên đôi mắt nhắm hờ của Tiffany rồi hôn nhẹ lên xương đòn của cô ấy. Taeyeon hôn lên phần da trần nào của Tiffany cũng đều khiến cả người cô nóng ran, một thứ ham muốn rất kì lạ rất mãnh liệt ấm áp chảy dọc thân hình cô mà cô không thể nào khắc chế nó được. Ngoài kia sóng vẫn vỗ dịu dàng lên bờ cát đêm, ở đây, Tiffany vừa nóng vừa lạnh cùng một lúc. Cát trải dọc cơ thể Tiffany trong lúc Taeyeon từng chút một tiến dần đến nơi mà những người yêu nhau thuộc về.

- Taeyeon sẽ yêu em trong bao lâu? – Tiffany biết cô rất ngớ ngẩn khi hỏi điều này giữa lúc nồng nhiệt nhưng cô không biết có gì đó bất an khiến cô thốt lên mà không kịp nghĩ.

- Đến khi mặt trời còn soi sáng trái đất này.

Nếu với ai đó thì đó sẽ là lời viễn vông trong mấy truyện tiểu thuyết diễm tình xưa lắc nhưng cả Taeyeon và Tiffany đều hiểu đó sẽ là kết cục của họ. Chỉ cần ngày đó là ngày họ còn sống thì họ sẽ vẫn yêu nhau bất chấp thời gian và không gian.

***

Kangjun đi lang thang giữa các tòa nhà với nỗi lòng ngổn ngang. Anh thực tình chả hiểu lý do Taeyeon kéo anh trở về thế kỉ 21 là để làm gì nữa. Nếu theo như lời Taeyeon nói thì anh sẽ mường tượng ra cái người idol Baekhyun gì đó là người yêu của Taeyeon nhưng trông hai người đó có cái gì ngường ngượng kì cục khó diễn tả lắm. Taeyeon nói hai người đã từng yêu nhau, không lẽ bây giờ thì đã hết rồi?

Một nhóm các chàng trai đi tới với nụ cười tươi rói trao cho Kangjun khiến anh cũng phải lịch sự cười đáp trả. Một trong số đó có chiều cao rất nổi bật liền đi nhanh hơn và cặp cổ Kangjun lại. Mấy chàng trai còn lại cười cười tỏ ý thấu hiểu rồi rút lui đâu đó để mặc hai người nói chuyện. Kangjun không hiểu tình huống này lắm vì xưa nay anh cũng ở trong một nhóm bạn nhưng có lẽ vì họ là nhà khoa học nên cách hành xử không giống với mấy anh bạn thế giới giải trí cho lắm. Chàng trai mặc chiếc áo phông màu đen rộng với dòng chữ "Chanyeol" màu trắng in sau lưng cao hơn Kangjun phải gần một cái đầu vội vã kéo anh vào một phòng tập tắt đèn tối um.

- Cậu và Taeyeon sao rồi? Công ty nói khi nào sẽ tung tin?

- Tung tin gì cơ? Tớ và Taeyeon rất tốt.

- Cậu đùa tớ hả? Giám đốc khẳng định sẽ sớm thông báo tin chia tay chính thức mà? Cậu với Taeyeon tốt? Tốt cái gì? Làm như cậu với chị ta yêu nhau thật không bằng? – giọng điệu Chanyeol nghe rõ ràng là đang rất ghen tức khi Baekhyun nói về Taeyeon một cách bình thản như vậy.

Kangjun càng lúc càng choáng váng. Không phải là Taeyeon với anh yêu nhau sao? Tại sao chàng trai Chanyeol này lại nói những câu kì quặc như vậy? "Làm như cậu với chị ta yêu nhau thật không bằng?" là ý gì?

- Tại sao tớ và Taeyeon lại không yêu nhau thật?

- Hyunie, cậu đùa tớ hả? Tớ đã chịu đựng đủ mấy trò đùa vui của cậu rồi. Bây giờ tớ đang rất nghiêm túc.

- Tớ chẳng hiểu cậu đang muốn nói gì cả. Tớ yêu Taeyeon.

Người mà Chanyeol ngỡ là Baekhyun đã chạm vào đỉnh điểm của cậu. Với lợi thế chiều cao và sức vóc, Chanyeol dễ dàng đẩy Kangjun xô mạnh vào tường. Kangjun vốn định phản kháng nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Chanyeol áp chế bằng một nụ hôn mạnh bạo. Đất trời như sụp đổ dưới chân Kangjun khi anh bị cái cậu chàng lạ hoắc nào ở thế kỉ 21 cưỡng hôn. Kangjun giãy giụa cố thoát khỏi thân hình cao lớn của Chanyeol nhưng bất thành bởi vì không những hôn, Chanyeol còn mạnh tay cưỡng bức luôn sự trong trắng của người thẳng tưng như Kangjun.

Việc bị xúc phạm mạnh đến nhân phẩm đã khiến Kangjun phát điên lên với tình thế 3D quái gở này và anh đã thẳng chân tặng cho Chanyeol một cú lên gối thế kỉ vào đúng điểm quan trọng nhất. Kangjun không ngờ đàn ông như anh lại có ngày phải làm một hành động phản kháng yếu ớt kiểu phụ nữ thế này.

- Đồ điên.

- Hyunie. Cậu điên rồi. Cậu bị cô ta bỏ bùa mê rồi hay sao vậy?

- Tôi yêu Taeyeon – Kangjun khinh bỉ nhìn Chanyeol đang đau đớn ôm chỗ hiểm.

- Cậu yêu tớ mà. Người cậu yêu là tớ, Hyunie. Taeyeon là của Tiffany, suốt đời này cũng không thể thay đổi sự thật ấy được.

- CÁI GÌ? TAEYEON YÊU AI? TIFFANY?

Cú đánh quá mạnh vào trái tim Kangjun khiến anh chỉ muốn đổ gục. Taeyeon và Tiffany ư? 'Nhưng...nhưng mà...hai cô ấy đều rất rất nữ tính...hai người đó chỉ mới gặp nhau thôi mà...Taeyeon chưa từng hứng thú với con gái...Tiffany thì thì...'

Kangjun sững người đứng giữa không gian của thế kỉ 21 – nơi anh nhận ra rằng anh và Taeyeon chưa bao giờ thuộc về nhau. Kangjun luôn chung thủy tin rằng anh chỉ có một mình Taeyeon và Taeyeon cũng vậy, dù là kiếp này hay kiếp nào đi nữa. Kangjun đã không nhận ra rằng những câu hỏi vu vơ về giấc mơ phản bội của Taeyeon không chỉ đơn thuần là những cơn mộng mị. Lần đầu Taeyeon xuyên không là trở về thế kỉ 21, có lẽ chính ở thời điểm này Taeyeon đã nhìn thấy kết cục của cả hai nên cô ấy mới dần dần rời xa anh.

Chanyeol từ tốn ôm lấy Kangjun từ đằng sau vỗ về an ủi và anh để mặc cái cậu idol cao lớn ấy làm vậy mà không vùng vẫy trốn thoát nữa. Trong căn phòng tối này, điều gì mới thật là đúng? Có ai đó trả lời cho Lee Kangjun biết anh sinh ra để dành cho ai không?

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top