Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã tới mùa đông, trời rất lạnh, thường thường những cành cây xung quanh đều đầy ắp những con chim đủ loại nhưng giờ đây không còn nữa, chúng đều đã vào tổ ấm và ngủ một cách ngon lành, cảm giác ở bên gia đình không gì là tuyệt nhất.

Nhắc đến gia đình chắc sẽ nói đến căn nhà to lớn kia. Trong nhà không thể nào dập tắt được tiếng cười của 3 đứa trẻ con này, chủ tịch đi công tác rất nhiều chuyện, may là giải quyết nhanh gọn nên hiện giờ ông đang được nghĩ dưỡng ở nhà. Có lần ông nghĩ bọn trẻ hiện giờ vẫn chưa đi học lại, ông già này thì cũng đã có thời gian rãnh, sao không dẫn bọn trẻ đi chơi nhỉ? Ở nhà hoài dù sao cũng chán, nên dẫn 3 đứa trẻ này đi chơi một chuyến.

Nghĩ lại, thấy được nên ông đã hỏi xem có ai muốn đi chơi không. Nghe tới chơi là 3 đôi mắt sáng rỡ lên, ai cũng la oai oái kêu "Ba/Chủ tịch là tuyệt nhất!" Thôi thì trẻ con ai chả muốn đi chơi, haizzz.
(+BiKul: Viết đoạn này ta thấy sao sao ấy???)

-----------

Chuyến đi chơi của chủ tịch Byun chính là đi TRƯỢT TUYẾT!
Biết là đi chơi trượt tuyết nên Sehun vui ơi là vui luôn, hồi y còn 5 tuổi y đã muốn làm huấn luyện viên trượt tuyết rồi, còn muốn đi tham gia trượt tuyết toàn quốc nữa kìa! Y lúc nào cũng đọc những cuốn sách về cách trượt tuyết hết, khám phá rồi khám phá. Ông bà Oh thấy con trai mình như vậy liền hứa là khi nào đi công tác về sẽ dẫn Sehun đi chơi trượt tuyết nhưng tai nạn xảy ra bất ngờ nên cuộc hứa hẹn cũng không thể thực hiện được.
(+BiKul: Nhớ tai nạn của ba mẹ Sehun trong chap 3 ko?)

Đây là một cơ hội hiếm có, giờ là giữa mùa đông nên tuyết rơi rất nhiều, lớp tuyết rất dày vậy sẽ trượt tốt hơn nhiều.

Sehun thì cười toét hết cả miệng, trong lòng rất vui sướng nhưng mà...Baekhyun và Kyung Soo thì ngược lại, sỡ hãi, cả hai cái mặt đang màu da hồng hào tự nhiên chuyển thành màu trắng rõ rệt, cắt không còn một giọt máu. Kyung Soo liền nắm chặt lấy tay Baekhyun run run, cả hai nhìn chằm chằm Sehun đang cười sung sướng còn mình thì...

"Làm gì mà hai đứa như thây ma vậy? Không biết trượt thì anh đây dạy cho." Cảm giác được ai đang nhìn mình liền biết là hai em trai của mình, tự tin đắc ý nói, cười cười vỗ vỗ vào ngực.

"Xí, không thèm, bọn em mà để anh dạy có ngày bọn em chôn thân ở đây luôn." Baekhyun nhanh nhẹn nói lại. Trong giọng nói còn có nửa nghiêm nữa giỡn.

Sehun nghe vậy mặt liền đen lại như cục than, bĩu môi thầm nghĩ trong lòng bộ anh tệ tới vậy sao???

Kyung Soo dù sợ nhưng cũng bật cười trước lời nói của Baekhyun và cái mặt của Sehun.

"Cười gì thế Soo Soo?" Baekhyun nhìn cậu cười làm anh cảm thấy ấm áp hẳn nhưng ngoài vẫn là mặt đang nhăn lại.

"Hihi, không có gì"

Kyung Soo giả vờ không biết gì, cố nhịn cười. Từ xa 3 đứa trẻ có một giọng nói vọng tới.

"Hunie! Baekie! Sooie! Lại đây!" Chính là giọng của chủ tịch.

Ba đứa trẻ nghe xong liền nhanh nhẹn chạy tới chỗ chủ tịch Byun đứng, tới đó, mặt 2 đứa Baekhyun và Kyung Soo trắng bệt, còn tên Sehun thì vui vẻ cười. Ông đã chuẩn bị mỗi đứa một cái ván trượt tuyết và đồ dùng cần thiết. Dẫn mấy đứa lên cầu treo, tới ngọn đồi tuyết cao nhất, Baek và Soo phải nói là không thể nào đi nổi, chôn chân tại chỗ, tất nhiên ông anh Sehun thì từ lúc nhận cái ván trượt tuyết tới giờ nụ cười lúc nào cũng ở trên môi, còn đòi chủ tịch dạy trượt nữa.
(+BiKul: haiizzz, BaekSoo ơi phải dũng cảm đối mặt với truyện của ta đi)

Trong thời gian trượt tuyết đều nghe được những tiếng như sau:

"Aaaa! Đã quá đi! Hú hú hú!"

"Huhuhu! Baekie ơi Soo Soo không muốn chết!!!" TT^TT

"Á! Đừng có nắm anh như vậy, té giờ!"

"Trời ơi!!!!"

ĐÙNG!

Vâng, tôi sẽ diễn biến lại sự việc dựa theo giọng nói của ai kia.
Từ trên đồi tuyết cao nhất, Sehun hớn hả chưa được sự cho phép của chủ tịch đã trượt xuống, chủ tịch thấy Sehun chuẩn bị trượt xuống thì ông hoảng hốt gọi y lại nhưng đã quá muộn, cái ván trượt đang từ từ trượt xuống, Kyung Soo thấy vậy liền với được cái khăn quàng cổ của Sehun, Baekhyun cũng hoảng níu lấy áo cậu. Kết quả là Sehun vì lao xuống quá nhanh nên kéo theo cả cậu và anh luôn. Cuộc trò chuyện cũng được như trên. Tiếng ĐÙNG chính là tiếng 3 bọn trẻ vì trượt quá nhanh đã va vào một người thanh niên "cao kều", tất nhiên hắn ta cũng bị kéo theo, cuối cùng 4 người được cuộn tròn với một quả bóng "đại" màu trắng.
(+BiKul: Cái này hư cấu xíu nhé!)

Cách xa quả bóng "đại" đó chủ tịch Byun đang trượt xuống cùng với một người đàn ông mặc áo đen. Ông nhìn thấy quả bóng "đại" đó thì cảm thấy chuyện dở khóc dở cười. Người đàn ông mặc áo đen liền giải quyết đống lộn xộn này. Ba đứa trẻ được chủ tịch kéo ra khỏi đó, còn người thanh niên được người mặc áo đen kéo ra. Người đó liền quát, vẻ mặt đôi phàn tức giận:

"Sao ông có thể để mấy đứa trẻ này trượt một mình như vậy chứ?! Có biết như vậy sẽ ảnh hưởng tới người trượt tuyết xung quanh không?" Hắn vừa nói vừa phủi mấy lớp tuyết còn vương lại trên người, mặt chỉ cuối xuống nên không thấy được mặt chủ tịch và chủ tịch cũng không thể thấy mặt hắn.

"Tôi thành thật xin lỗi cậu. Mấy đứa!" Chủ tịch liếc nhìn 3 đứa trẻ làm chúng nó phải cháy mặt, bối rối, lúng túng mà đồng thanh xin lỗi, cuối đầu lia lịa.

Hắn vẫn phủi đồ, chỉ "hừ" nột cái. Định nói tiếp thì chủ tịch Byun đưa một tấm thẻ ra trước mặt hắn nói với hắn nếu có gì cần chúng tôi chúng tôi sẽ giúp đỡ hết sức, hắn cầm lấy tấm thẻ định nhìn mặt người nào đó thì chỉ còn thấy năm tấm lưng từ từ đi khuất.

"Hử?" Nhìn lên tấm thẻ, hắn nhíu mày.

Công ty BS

Byun MinHyung...

Dưới tấm thẻ là một dãy số điện thoại.

"Đây không phải là công ty một tháng nữa sẽ kí kết hợp đồng với công ty PCY mình sao?"

Khuôn mặt hắn đanh lại, tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn có chút thú vị, trong ánh mắt của hắn đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

06/06/2016

---------------

Aishh, nhận xét chap cho tui sau mấy ngày vắng bóng. Vote và cmt cho BiKul lun nha!
Hóng Lucky One & Monster quá đi, 9/6 lẹ nhá há há há!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top