Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao chưa được mấy ngày lại có scandal nữa rồi?"

Lý Hoành Nghị ngồi trên sofa gọt táo cười khổ hỏi, Ngao Thụy Bằng ở bên cạnh thở dài thườn thượt.

"Anh thực sự không biết mình đắc tội với ai nữa. Chuyện như vậy mà cũng có người tin."

Nói rồi Ngao Thụy Bằng vươn tay bốc một miếng táo trên dĩa, theo thói quen tựa đầu vào vai đối phương, hỏi: "Nếu anh nói phía cô diễn viên mới nổi kia mượn danh anh leo lên, em tin không?"

Lý Hoành Nghị đợi Ngao Thụy Bằng nhai xong miếng táo liền tự tay đưa tới miệng hắn một miếng khác, dịu dàng đáp: "Em tin."

Ngao Thụy Bằng mỉm cười, trong lòng không hiểu sao nhẹ nhõm hơn hẳn. Lúc nào cũng thế, mỗi khi ở cạnh người này, hắn cảm giác thế giới ồn ào xung quanh bỗng chốc trở nên yên bình đến lạ.

Đôi lúc, Ngao Thụy Bằng nghĩ, có lẽ mình đã nghiện cái cảm giác ấy.

...

Ngao Thụy Bằng mãi chìm vào đoạn ký ức xưa cũ, đợi khi người nọ ngồi xuống khom lưng lau váy cho Mạc Thư, hắn mới hoàn hồn lại, sau đó bước nhanh tới, giật cái khăn trong tay cậu ra rồi quăng cho người nhân viên đang đứng bấm điện thoại gần đó. Nhân viên nọ bị cái khăn làm cho hết hồn, nhíu mày ngẩng đầu tính mắng liền bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Ngao Thụy Bằng, thế là ngậm mồm nuốt xuống.

"Phiền cậu lau hộ, tôi có chuyện cần bàn với cậu ấy."

Ngao Thụy Bằng dứt lời lập tức nắm lấy cổ tay Lý Hoành Nghị, lườm Mạc Thư một cái rồi kéo người rời đi. Lý Hoành Nghị theo sau hắn không hiểu chuyện gì, ngơ ngác chẳng kịp phản ứng, thế là bị lôi thẳng ra bên ngoài công ty.

Lúc này Ngao Thụy Bằng đã bình tĩnh lại, buông tay cậu ra, thở dài tự nói mình hồ đồ. Câu từ cũng chưa sắp xếp xong, biết mở miệng thế nào đây.

"Có chuyện gì thế thưa anh?"

Ngao Thụy Bằng nghe cậu hỏi, cứng ngắc quay sang cố nở một nụ cười tự nhiên, đảo mắt trái phải một hồi, cuối cùng tìm được cớ, đáp: "Cậu là Lý Hoành Nghị đúng không? Tôi thấy cậu qua vài bộ phim ngắn, cùng là diễn viên mới nên muốn trò chuyện với cậu chút."

Lý Hoành Nghị không ngờ sẽ có người nhận ra mình, hai mắt thoáng mở to ngạc nhiên, biểu cảm trên gương mặt khó kiềm được vui vẻ, mỉm cười ngượng ngùng gãi má: "Thì ra là vậy. Thật xin lỗi, nhưng mà tôi đang trong giờ làm."

"Không sao, không sao! Tôi mới là người phải xin lỗi vì đã làm phiền cậu." Ngao Thụy Bằng bối rối cúi đầu cuống quýt xua tay. Nếu để giám đốc Vương trông thấy bộ dạng hiện tại của hắn chắc chắn sẽ sốc tới mức câm luôn.

Lý Hoành Nghị vốn chẳng nghĩ gì nhiều, tưởng rằng đối phương thật sự muốn trò chuyện cùng mình. Dù sao cũng là người cùng ngành vào cùng thời điểm, cậu không tỏ vẻ cự tuyệt mà còn thoải mái hỏi: "Ba giờ chiều nay anh có bận gì không?"

"Tôi rảnh." Ngao Thụy Bằng đứng thẳng lại, trả lời ngay tắp lự.

Lý Hoành Nghị cười bảo: "Vậy hẹn anh ba giờ nhé."

Ngao Thụy Bằng gật đầu, dõi theo bóng lưng đang dần đi xa của cậu, thở dài không biết nghĩ gì.

Gặp lại như thế này, khiến hắn có chút xa lạ.

Thật muốn mang Lý Hoành Nghị mà hắn quen thuộc quay về bên cạnh. Để làm được điều đó thì có lẽ sẽ phải tốn chút thời gian rồi đây.

Điện thoại trong túi đột nhiên run lên, Ngao Thụy Bằng lấy ra nhìn màn hình hiển thị ba chữ "giám đốc Vương" kèm theo hình đầu chó bên cạnh. Vừa mới gặp xong đã gọi, lại vụ gì nữa đây.

"Tôi nghe." Ngao Thụy Bằng áp điện thoại bên tai nói.

Nội dung mà giám đốc Vương truyền tải cho hắn liên quan tới mấy chuyện của Trương Kính mà hai người đã bàn khi nãy. Vì sợ tên điên này mất kiên nhẫn làm loạn nên chưa đầy hai tiếng ông ta đã dò ra được kha khá tin tức. Đương nhiên chuyện chống lưng phía sau Trương Kính vượt quá tầm của giám đốc Vương nên ông không thể biết, có điều vẫn bắt được vài thứ hữu ích.

Ngao Thụy Bằng nghe xong, nghĩ nghĩ một chút rồi nhếch miệng đáp: "Mắc bệnh ngôi sao, diễn xuất tệ, và có thái độ với đạo diễn, nhớ tô vẽ lại cho mới mẻ chút."

Giám đốc Vương nghi hoặc: "Được không? Đều là mấy vụ đã qua rồi mà?"

Ngao Thụy Bằng ngửa đầu nhìn bầu trời quang đãng giống hệt như cái hôm hắn mở họp báo thanh minh ở kiếp trước.

"Người đời có một sở thích khá kỳ quái, là gì ông biết không?" Không đợi ông ta trả lời, hắn đã tự đáp lấy: "Nhai lại chuyện cũ."

Chỉ cần một mồi lửa gợi nhắc bọn họ, toàn bộ quá khứ đã qua không nhiều cũng ít sẽ bị bới lên, khuấy cho đục thêm lần nữa. Hắn hiểu rõ điều này, bởi hắn đã từng nếm qua.

Đã là vết ố, thì có che cỡ nào cũng không sạch nổi.

Miệng lưỡi thế gian chính là chất độc nguy hiểm nhất. Chỉ cần một câu thôi cũng đủ ép người ta bước vào đường cùng. Nhưng Ngao Thụy Bằng không xấu xa như vậy, hắn chỉ tiện tay đẩy nhẹ Trương Kính chút mà thôi, sẵn dịp trả lễ việc cậu ta dám dọa hắn khi nãy.

Lúc định tắt máy, Ngao Thụy Bằng chợt nhớ ra một chuyện, vội hỏi: "Có bộ nào kịch bản khá ổn đang cần nam chính không? Gửi tôi xem vài bộ. Thể loại cổ trang càng tốt."

"Hình như là... có, để tôi soạn rồi gửi qua điện thoại cho cậu. Cơ mà cậu vừa nhận bộ Tam Sinh Mộng rồi mà?"

Giám đốc Vương bây giờ đã hoàn toàn biến thành chân sai vặt của hắn, vừa nghe hắn hỏi đã lục lọi đi tìm.

Ngao Thụy Bằng từ lúc sống lại hiếm khi có tâm trạng tốt như hôm nay, giọng nói vô thức pha lẫn chút ý cười, đáp: "Không phải, là tôi định dùng làm quà, tặng cho một người thôi."

Có lẽ hắn sẽ không phải sống những tháng ngày tẻ nhạt như kiếp trước nữa rồi.

Tắt điện thoại, Ngao Thụy Bằng lại vô thức nhớ tới gương mặt kia. Một cơn gió nhẹ từ đâu thoảng qua, vờn lên đôi môi đang mỉm cười của hắn.

Ngao Thuỵ Bằng lần nữa ngẩng đầu nhìn trời.

"Khung cảnh này... cũng không tệ nhỉ?"

Ngày tôi gặp em, đến cả bầu trời cũng trở nên tươi đẹp như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top