Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bom's POV.

Cả ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Khóc đến mức phát sốt. Nhiều lúc không muốn khóc nữa mà nước mắt cứ chảy ra. Tôi rất buồn. Em thực sự muốn rời khỏi nhà này sao? Em không muốn nhìn mặt tôi sao? Em chán ghét tôi thế sao? Chỉ vì tôi yêu em? Hàng ngàn câu hỏi nảy ra trong đầu tôi khiến nó như muốn vỡ tung.

Đêm đó, em cầm chăn gối xuống phòng khách ngủ, tôi giữ tay em lại hỏi em tại sao em không ngủ ở đây? Có phải em không muốn ngủ cùng tôi? Em  nói không phải, em ấy sợ khi ngủ vô tình đụng vào vết thương của tôi. Tôi buồn lắm, tôi biết đó không phải là lí do chính, là em muốn tránh tôi.

3 ngày nay, em  vẫn chăm sóc tôi chu đáo nhưng ánh mắt của em đã thay đổi rồi. Em nhìn tôi không còn ấm áp như trước nữa thay vào đó là một chút lạnh lùng, hờ hững mặc dù vẫn quan tâm tôi. Tôi thực sự bế tắc, không biết làm gì cả. Ánh mắt đó của em, những điều em làm khiến tôi nản lòng. Đã có lúc tôi nghĩ nên từ bỏ cái tình yêu mong manh này. Lúc nào cũng nằm dài trên giường, chân đau, tim cũng đang chết dần chết mòn trước sự lạnh lùng của em ấy, tôi chẳng làm gì được cho em, đến giữ em ấy lại cũng không làm được, tôi làm gì có quyền yêu em, bảo vệ em. Tôi không biết nên kéo em lại với tôi hay cứ để em ấy kéo giãn khoảng cách?

Minzy's POV.

Tôi bắt đầu tỏ ra lạnh lùng với chị , từ ánh mắt cho đến cử chỉ. Chị ấy lúc nào cũng nhìn tôi bằng đôi mắt ậng nước. Tôi xót lắm, chỉ muốn ôm chị vào lòng an ủi nhưng lí trí không cho phép tôi làm thế. Chị đau khi thấy tôi lạnh lùng với chị, tôi còn đau hơn thế. Từng lời tôi nói với chị như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi vậy. Đau đớn buồn tủi cứ chiếm lấy tôi. Tôi muốn rời khỏi căn nhà này ngay lập tức nhưng tôi không thể bỏ mặc chị được.

Cuối cùng, tòa soạn cũng về sau kì nghỉ dài hạn. Mọi thứ lại quay về quỹ đạo. Tôi bảo chị nghỉ nhưng chị cứ đòi đi làm nên chị phải ngồi xe lăn đến tòa soạn. Hàng ngày, sáng tôi đưa chị ấy đi, chiều đưa về, ngày cứ phải kè kè bên chị ấy 24/24. Vì tôi là thư kí riêng của chị nên mọi người cũng chẳng bàn tán gì mấy chỉ bảo là vất vả cho tôi rồi. Dara unnie và Chaerin cũng giúp tôi chăm sóc chị nhiều nên tôi cũng không vất vả mấy. Có điều....tôi hơi buồn vì từ ngày đi làm chị ấy lạnh lùng ngược lại tôi. Trừ những việc ở tòa soạn và những thứ chị cần, chị chẳng nói với tôi câu nào nữa. Chị thậm trí còn không thèm nhìn tôi nữa. Vẻ mặt đáng thương tội nghiệp không còn nữa, bây giờ chỉ là vẻ mặt lạnh như tiền y như lúc tôi mới vào làm.

Tôi nhớ rõ có lần chị đang làm việc thì đánh rơi cái bút, chị cúi xuống nhặt nhưng vô tình lại ngã xuống luôn. Tôi chạy tới cầm tay chị đỡ chị dậy nhưng chị giật mạnh tay ra, tự tay bám vào bàn, khổ sở mãi mới lên được ghế.

Một lần khác, tôi lội mưa đi mua đồ về nấu canh bắp cho chị ăn nhưng cái tôi nhận được chỉ là một câu : '' Chị không ăn, em đổ đi!''

Lịch khám hàng tuần chị cũng không cho tôi chở đi, lúc thì gọi Dara unnie, lúc thì gọi Chaerin chở đi.

Mỗi lần như vậy, tim tôi lại nhói lên, tôi thất vọng vô cùng. Mà tại sao tôi lại thất vọng chứ, chẳng phải đây là điều tôi muốn sao?

End POV.

3 tuần trôi qua như chớp, không khí giữa 2 người càng căng thẳng hơn. Chân Bom đã bớt đau, cô đã bắt đầu tập đi lại. Minzy thấy vậy liền chạy đến đỡ Bom.

- Chị không được đi thế này đâu, bác sĩ bảo khi nào khỏi hẳn mới được đi!

- Em đang lo lắng chị đấy à? – Bom lạnh lùng trả lời

- Chẳng phải đây là điều em vẫn làm hay sao? – Minzy ngập ngừng một lúc.

- Vậy sao? Bây giờ chị mới biết đấy!.... Kệ chị đi, chị đi được càng sớm thì em càng có thể rời khỏi ngôi nhà này sớm. – Bom giật tay mình ra khỏi Minzy, bám víu vào những gì bám được, đi tiếp.

Lời nói của Bom lại cứa trái tim nó. Cũng tốt thôi, có lẽ Bom đã từ bỏ rồi. Minzy nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của Bom rồi buông một câu có vẻ hứng khởi.

- Vậy thì tốt quá!

Nói rồi, Minzy bỏ ra khỏi nhà, để lại một mình Bom đang lê lết từng bước một. Nghe câu nói đó, tim Bom lại quặn thắt, mắt nhòe đi bởi những giọt nước mắt cam chịu. Có lẽ cô phải từ bỏ thật rồi!

Bom nhấc máy gọi Dara trong cơn nấc. Nghe vậy, Dara không khỏi xót xa, cô gọi ngay cho Chaerin rồi cùng đến đón Bom đi đến quá café Dragon.

- Thôi nào, Bommie đừng khóc nữa!- Dara để Bom tựa vào vai mình, chốc một lại phải đưa khăn giấy cho Bom lau nước mắt.

 - Min..min... hức.. em ấy..hức.... ghét mình rồi.. hức....

Từ khi vào quán đến giờ, Chaerin chỉ có nghe tiếng khóc, khóc và khóc. Nó rất khó chịu nhưng cũng thương Bom nên không nói gì. Nó uống hết cốc café rồi đập mạnh xuống bàn khiến cả Bom và Dara giật nảy mình.

- Chị đừng khóc nữa unnie, em đến đây nghe chị nói chuyện chứ không phải nghe chị khóc đâu!

Thấy Chaerin có vẻ tức giận, Bom mím chặt môi không dám khóc nữa. Không khí trở nên căng thẳng, Dara xoa dịu:

- Bình tĩnh đi Rin ah, tại Bom buồn quá thôi. Còn Bom, cậu cũng đừng có khóc nữa, mắt sưng hết cả rồi.

- Từ khi về Seoul đến giờ, em chẳng có cuộc nói chuyện nào ra hồn với Minzy cả, cứ nhắc đến chuyện đó là cậu ấy gạt phăng đi nên em chẳng biết thế nào . – Chaerin khoanh tay trước ngực.

- Em thấy rồi đó, em ấy ngày càng lạnh lùng với chị. Bác sĩ bảo sang tuần sau là chị có thể đi lại bình thường được, cũng là lúc Minzy sẽ dọn khỏi nhà chị. Có lẽ chị phải từ bỏ thôi! – Giọng Bom trầm xuống.

- Đừng nói vậy chứ Bommie!

- Em không tin là 2 người không đến được với nhau. Chị đừng dễ dàng từ bỏ như vậy. Có thể trong chuyện này em không biết Minzy nghĩ gì nhưng em chắc chắn một điều cậu ấy không hẳn là không có cảm giác với chị. Từ lúc về nhà chị, em rủ cậu ấy đi chơi thì cậu ấy lại bảo đi với chị, em bảo cậu ấy sang ngủ với em thì cậu ấy lại bảo ngủ với chị sướng hơn. Cậu ấy cũng trở nên vui vẻ y như cái khoảng thời gian cậu ấy hạnh phúc nhất với Daesung.

-  Không đâu, đó chỉ là tình chị em thôi! – Vẫn cái giọng trầm buồn ấy.

Chaerin không nói gì nữa chỉ nhìn Bom rồi suy nghĩ một điều gì đó. 5 phút sau, bỗng nó nở một nụ cười đầy toan tính khiến Dara nổi tóc gáy.

- Rin ah, em đừng cười như vậy được không?... MÀ đừng nói em lại nghĩ ra mấy cái suy nghĩ đen tối đấy nhé!

- Em nghĩ ra cách để giữ Minzy và cũng để kiểm tra cậu ấy rồi. Mặc dù có hơi tàn nhẫn một tí.

Sau khi nghe Chaerin nói kế hoạch của mình, mặt Dara và Bom tái hẳn đi, hai má đỏ ửng.

- Chae.... Chae...tại.. sao..lại có thể....chị.....antue... – Bom lắp bắp nói.

 -Sao em có thể nghĩ ra cái này cơ chứ? – Dara nói với gương mặt đỏ ửng

Chaerin cười gian tà.

 -Chị làm được phải không Bommie! Nghe có vẻ hơi....... Nhưng cả 2 đều có lợi đúng không. Đây là cách duy nhất đó!

 - Chị...chị.....

 - Đừng do dự nữa! Mặc dù Minzy là bạn thân của em nhưng phải tàn nhẫn với cậu ấy một tí chứ tính cứng đầu của cậu ấy chuyện này sẽ kéo dài rất lâu thậm chí còn đứt luôn.

Dara ngồi cạnh đó, mặt cứ đỏ theo thời gian. Chaerin nhếch môi nói tiếp.

- Em sẽ chuẩn bị nó cho chị yên tâm sẽ không sao đâu. Chị mà không quyết định thì Minzy sẽ đi mãi mãi luôn đó.

Nghe thấy 2 từ '' mãi mãi'' ánh mắt Bom bỗng trở nên kiên quyết. Cô nhất định không cho phép Minzy rời khỏi cô.

- Được! Chị sẽ làm nó!

Tán chuyện thêm một lúc nữa, họ đến bệnh viện để kiểm tra định kì cho Bom. Đúng là ông trời giúp, bác sĩ nói vết thương đã gần lành hẳn, sang tuần sau là có thể chạy nhảy bình thường nhưng không để va chạm mạnh quá. Sau khi đưa Bom về nhà, ngồi trên xe mặt Dara cứ đỏ mãi khiến Chaerin để ý nãy giờ.

- Sau mặt unnie cứ đỏ mãi thế???

Dara theo thói quen lại trỏ 2 ngón tay vào nhau, ngại ngùng nói.

- Có phải hôm cuối cùng ở Jeju trước em abcdz.... Blah blah blah.....

Chaerin táp vội xe vào lề đường, quay sang ghé sát mặt mình vào mặt Dara khiến cô ngượng hơn.

 - Ai bảo chị hư làm gì!- Chaerin cười nửa miệng.

 -Em... em xấu lắm Rin.... – Dara nhéo Chaerin một cái rồi quay mặt đi.

Chớp lấy thời cơ, Chaerin nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Dara xoay lại, nó cướp lấy đôi môi đang chu lên vì giận dỗi mà ngấu nghiến. Tuy bất ngờ nhưng Dara cũng đáp trả nụ hôn đó một cách nồng nhiệt nhất. Khi người Dara bắt đầu co cứng, Chaerin mới chịu rời khỏi đôi môi ấy để cả 2 lấy dưỡng khí.

- Giờ hết giận rồi chứ?

Dara không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Chaerin cười nửa miệng rồi lái xe đi tiếp.

...................................................................................................................................

Được Chaerin và Dara thả ngoài cửa, Bom chống nạng đi vào nhà, Minzy đã ngồi sẵn ở đó với vài món ăn nóng hổi bày trên bàn.

- Chị đi đâu vậy? – Giọng Minzy có vẻ lo lắng.

- Đi khám!

- Chị đi khám sao không nói với em một tiếng?

 - Em cần quan tâm làm gì chứ?

Tim lại nhói lên nữa rồi. Minzy ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp:

 - Vậy chúng ta ăn cơm đi, em có nấu vài món chị thích.

- Chị vừa ăn rồi, em ăn một mình đi! – Để lại lời nói lạnh lùng, Bom quay lưng đi thẳng lên tầng 2 trước ánh mắt đậm buồn của Minzy.

''Chị xin lỗi Minzy!''

Bom không ăn, Minzy cũng chẳng ăn làm gì. Nó buồn bã dọn bát đĩa nhưng thức ăn nó không đổ đi vẫn để lại cho Bom lúc nào đói thì ăn. Y như rằng, đến giữa đêm, bụng Bom cồn cào. Cô đành vác cái thân lười xuống bếp để kiếm đồ ăn. Cô cười hạnh phúc khi thấy Minzy vẫn để lại đồ cho mình.

 -Chị đói sao?

Tiếng nói của Minzy dội lên từ phía sau khiến Bom giật mình, trượt nạng ngã ầm xuống đất. May là mông tiếp đất chứ không phải chân. Minzy chạy vội đến đỡ Bom dậy.

- Aigoo, sao bất cẩn vậy chứ? – Minzy tìm quanh người Bom xem có chỗ nào chị thương không.

- Em hù người ta thế ai mà chả sợ chứ.

- Em xin lỗi... - Minzy cười- Mà chị đói sao?

Bị nắm đúng thóp, Bom đỏ mặt nhưng vẫn giữ thái độ sang chảnh.

- Đói cái gì mà đói, chị khát nước! *ùng..ục...réo*

- Aigoo, xem ai đang nói dối kìa~~~~

Bom ngượng tái mặt không nói được gì. Minzy cười dịu dàng rồi đỡ Bom ngồi xuống bàn ăn.

 -Chị ngồi yên đây để em hâm nóng lại cho chị ăn!

Nhìn tấm lưng Minzy đang hì hục hâm nóng lại thức ăn. Tim Bom lại loạn nhịp, một người ân cần, chu đáo, đáng yêu như vậy, làm sao cô có thể rời bỏ nó được chứ? Không bao giờ có thể.

5 phút sau, thức ăn nóng hổi được bày trước mặt Bom. Đúng là toàn món ưa thích của cô, không chờ đợi gì nữa, cô gắp thức ăn không ngừng. Minzy ngồi đối diện Bom, hai tay chống lên má, nhìn Bom ăn một cách vui vẻ. Sau màn ăn uống như vũ bão, Bom đã nó căng bụng, cô ngẩng mặt lên vô tình chạm phải ánh mắt của Minzy. Hai con người khẽ động đậy, đúng rồi, là ánh mắt đó – ánh mắt ấm áp của Minzy.

- Đã lâu rồi em không nhìn chị như vậy với anh mắt như vậy.- Giọng Bom hơi buồn.

 -Ánh mắt gì cơ?

- Ánh mắt làm chị tan chảy trái tim chị, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời.....

Minzy đã hiểu Bom muốn nói gì. Đến chính bản thân nó cũng không nhận ra điều này. Bấy lâu nay, nó luôn điều chỉnh ánh mắt mình thật lạnh lùng khi nhìn Bom. Trông Bom buồn như vậy, chắc nó đã hơi tàn nhẫn rồi!
* Thử đoán xem Chaerin nói gì và Bom sẽ làm gì Minzy :))*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top