Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đc rồi, dù ít người care thì Sâu cx quyết triển khai bộ này đấy :))))

-----------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, tiết trời vẫn nóng bức không thể chịu nổi. Sáng sớm bảnh mắt, còn chưa kịp nhìn xem mình đang ở đâu thì JungKook đã bị YuGyeom đào dậy, ăn sáng mau lẹ rồi còn đi làm việc. JungKook vừa ngáp ngủ vừa buộc cái tạp dề viền ren vào người, trong lòng thầm rủa tại sao số anh lại nhọ như thế.

Đúng 7h, tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh chờ tên tổng quản khó tính mặt đần họ Kim - ấy là JungKook gọi TaeHyung như thế - xuống để giao lệnh. Nhìn thấy cái tướng đủng đỉnh đi từ trên tầng xuống của hắn, JungKook chỉ cầu cho hắn ngã cầu thang chết luôn cho rồi.

Hôm nay công việc của người hầu nam là dọn vườn, làm mấy việc như kiểu nhổ cỏ, tỉa hoa, cắt lá ấy. JungKook nghĩ công việc hẳn nhẹ nhàng lắm, nên tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng anh thấy rất vui. Ai ngờ, số anh đúng là siêu nhọ.

"JungKook này, trước khi ra vườn thì làm bữa sáng cho cậu chủ nhé. Đừng để cậu chủ đợi lâu đấy." TaeHyung phán một câu xanh rờn.

Thế là JungKook phải vào bếp nấu nướng bữa sáng cho một con người mà anh còn chưa biết tên. Và khốn nạn thay là YuGyeom không được giúp anh nữa, tức là JungKook phải cố nghĩ ra món gì đó cho cậu chủ của mình. Mà anh thì đâu biết nấu ăn.

"Làm món gì đây? Mì gói à? Vị nào, chua cay hay gà sa tế? Sườn bò hay hành phi? Trời ơi, tại sao tôi lại ra nông nỗi này cơ chứ???"

JungKook tức điên la lên, tiếng của anh vang khắp nhà bếp rộng, kèm theo vài từ ngữ oán thán không tiện nói ra. Phải trốn đi nhờ YuGyeom mới được, chỉ hộ công thức cũng còn hơn là không biết làm gì. Nhưng vừa mới quay đầu, JungKook đã toát mồ hôi đứng sững tại chỗ, khi thấy cậu chủ của anh đã ngồi trên bàn ăn từ bao giờ.

JungKook nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong khi cố nghĩ xem mình phải nói gì để bào chữa cho việc anh đã ca thán cho số phận hẩm hiu của mình mà không thèm làm bữa sáng cho cậu chủ. Chả lẽ cứ thú nhận là anh không biết nấu ăn, và cậu muốn ăn gì thì đi mà làm chắc? Ồ không đâu, anh không đủ can đảm để nói mấy thể loại như thế.

Cậu chủ nhỏ của JungKook vẫn ngồi im trên ghế, không nhìn anh mà nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt. Có lẽ cậu đã nghe hết tất cả chuối bài ca than thân của anh rồi, và hẳn thái độ như vậy là rất không hài lòng.

"Cậu chưa làm xong bữa sáng à?" JungKook nghe cậu chủ nhỏ của anh hỏi thế.

"À... không... tôi..." JungKook lúng túng.

"Cậu biết nấu ăn không?" Cậu hỏi tiếp.

"...không, thưa cậu chủ..." Anh thảm hại thú nhận.

"...nấu mì đi."

Chỉ có thế, và JungKook không biết cậu chủ của anh có bực mình về chuyện anh đã làm không. Anh lẳng lặng đun nước, lấy mì ra nấu cho cậu. Nếu tên tổng quản mặt đần kia mà gặp tình huống này, hẳn anh đã bị phạt cho te tua rồi, chứ không thể nào yên lành như vậy được.

Nhưng JungKook vẫn thấy ngượng ngùng khi đặt bát mì trước mặt cậu chủ. Anh biết, những người như cậu có lẽ cả đời chưa bao giờ đụng đến món mì úp, nhưng hôm nay, vì anh không biết nấu ăn, nên cậu phải "hạ mình" dùng cái món "thiếu đẳng cấp" này. Thể nào cậu chẳng khinh thường không ăn, hay có ăn thì cứ nhấm nháp thôi, như thể giễu anh, như thể hành hạ anh.

Tuy nhiên, khác với những suy nghĩ của JungKook, cậu chủ của anh bình thản cầm đũa húp mì xì xụp như bình thường, không hề biểu lộ chút cảm xúc hay thái độ nào khiến anh chạnh lòng, hoặc bỡn cợt anh. JungKook không ngờ, anh nghĩ về cậu bé này quá chủ quan tới mức cậu làm bất cứ điều gì cũng khiến anh ngạc nhiên.

Kết thúc bữa sáng ngắn ngủi và chẳng mấy ngon lành gì, cậu chủ uống nước rồi nhìn JungKook, như dò xét, và cất tiếng gọi.

"TaeHyung."

Vài giây sau, tên tổng quan mặt đần xuất hiện ngay bên cạnh cậu chủ. Hắn nhìn thấy bát nước mì trên bàn và suýt nữa nhảy dựng lên, nhìn JungKook một cách ngớ ngẩn, rồi đứng im chờ lệnh.

"Tên cậu ta là gì?"

"...ơ... dạ, JungKook ạ." TaeHyung ngạc nhiên trả lời.

"Thế à? Nhờ người dạy cậu ta nấu ăn nhé."

Rồi cậu chủ đẩy ghế đứng dậy, không nhìn JungKook tội nghiệp lấy một cái. Ngay sau khi cậu đi, TaeHyung lao rầm rập đến mắng té tát vào mặt anh.

"Tôi không biết cậu vừa vô dụng lại cứng đầu như vậy. Không biết nấu ăn thì làm ơn cứ nói ra, đừng có cho cậu chủ ăn mấy thứ tạp nham đó lần nữa đấy."

"Tôi biết rồi... nhưng cũng tại cậu chủ chứ bộ..." JungKook lầm bầm, lòng chỉ muốn đấm vào mặt tên tổng quản kia một nhát cho bõ tức.

"Nói gì đấy?" TaeHyung lừ mắt.

"Không có gì." JungKook hất mặt chối thẳng.

"Mau ra ngoài vườn làm việc đi."

Được giải thoát, JungKook chộp lấy cái mũ rộng vành và tót ra khu vườn phía sau biệt thự. Trời nắng nóng khủng khiếp, nhưng trong vườn có nhiều cây rẻ quạt lớn làm bóng râm nên công việc cũng dễ thở hơn. JungKook kể cho YuGyeom và đám bạn của nó việc vừa xảy ra trong nhà bếp.

"Không hiểu sao cậu chủ lại không phạt cậu nhỉ? Tớ mà làm thế thì cậu chủ cho tớ lên giàn hỏa thiêu sống luôn." Bambam rùng mình nói.

"Tớ chưa bao giờ dám cho cậu chủ ăn mì gói cả." Rose nhìn Jungkook vẻ ngưỡng mộ, vì cô đã từng là người chuẩn bị bữa ăn cho cậu chủ mà.

Từ trong nhà, Kim tổng quản hò hét đám người làm mau dọn vườn đi, thì ai nấy mới tản ra đi làm việc.

JungKook với đám con trai phải đi nhổ cỏ quanh khu vườn rộng muốn chết. Nhà có vườn rộng thế này mà chẳng thèm mua máy cắt cỏ, rõ là hành hạ người ta mà. Anh hì hục dùng tay nhổ từng đụn cỏ dày lên, bốc vào bao tải, vừa làm vừa làu bàu trong đầu. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nhưng dù sao thì anh cũng nên chịu đựng thì hơn.

Đến xế trưa, trời nóng gay gắt, hơi nóng bốc lên hầm hập. Áo JungKook ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng ướt rượt nhưng vẫn chưa được nghỉ. Anh lại rủa cái tên tổng quản mặt đần kia cố tình bắt anh lao động rã người ra mà.

Cuối cùng cũng có báo hiệu nghỉ tay ăn trưa của TaeHyung. Mọi người đổ dồn nhau đi tắm rửa cho mát trong khi chờ Rose nấu cơm trưa. May mắn thay, JungKook không phải nấu cơm trưa cho cậu chủ nữa, chắc TaeHyung không bao giờ muốn nhìn cậu chủ của hắn bị bắt ăn mì lần thứ hai đâu.

Tất cả người làm đều được nghỉ trưa từ 11h tới 2h chiều, sau đó sẽ bắt đầu công việc riêng của họ, như giặt ủi, lau chùi đồ đạc hay dọn dẹp chẳng hạn. Tuy nhiên, JungKook bị cho vào nhà bếp với YuGyeom để học nấu ăn, như yêu cầu của cậu chủ. Gì cũng được, miễn là anh được ở trong ngôi nhà lúc nào cũng có điều hòa mát lạnh này là được.

"Đầu tiên cậu phải học sơ chế thực phẩm đã. Phải rửa cho thật sạch này, rồi kiểm tra xem đã được chưa này... oái, đừng xả nước ào ào vậy chứ, phải để róc rách nhẹ nhàng thôi."

"Sau đó dùng dao này, hay kéo cũng được. Khi cắt lát phải thật cẩn thận. Mỏng thì phải thật mỏng đấy nhé, sau đó sẽ... biết ngay mà, cắt vô tay rồi kìa!!!"

"Tiếp theo là nêm gia vị này. Khi nấu phải nếm nữa, không thì cậu không biết đồ ăn thế nào đâu. Bởi vì nhà có đủ đồ hiện đại cho cậu làm nên phải giữ gìn, đặt giờ này, đặt nhiệt độ này. Không được để hở nắp khi nướng đấy! Không được cho nhiều dầu quá! Không được đổ nước sốt lên như thế!!!"

Suốt cả buổi chiều, nhà bếp ồn ào đủ mọi âm thanh, nào la hét, nào nồi niêu xoong chảo va vào nhau, nào những tiếng xèo xèo, lục bục. Những mùi hương khác nhau theo đó bay ra, khét có, tanh có, khê có, nhiều mùi không có tên cũng bốc ra theo. Hình như việc học nấu ăn của JungKook không đi đến đâu thì phải.

"JungKook, làm bữa tối cho cậu chủ đi nhé." TaeHyung nói mà không dám ngó vào căn bếp bị tàn phá tanh bành.

"Có ngay!" JungKook trả lời vọng ra.

YuGyeom chả dám đảm bảo JungKook học hành tốt, chỉ mong anh sẽ không làm ra cái món gì đó quá khó ăn là được. Thấy hoàng tử nhỏ xuống cầu thang, YuGyeom chắp tay cầu khấn cho người bạn rồi đi làm việc của mình.

Trong khi đó, JungKook tự tin ngút trời với món mì sốt kem của mình, chắc mẩm thể nào cậu chủ cũng sẽ thích cho coi. Anh háo hức lạ thường, chờ khi cậu xuống bếp và ngồi vào bàn ăn. Chắc chắn cậu chủ sẽ thích, chắc chắn thế. JungKook vừa nghĩ tới phản ứng hài lòng của cậu chủ nhỏ, vừa thấy vui vẻ vì đã làm được công việc mà trước đây anh chưa từng động đến.

Nhưng rõ ràng số anh là số siêu nhọ. Vừa ăn được miếng đầu tiên, cậu chủ của anh đã không thể nuốt nổi, với lấy cái cốc bên cạnh và nhả hết vào đó trước ánh mắt kinh ngạc của JungKook. Nét mặt nhăn nhó của cậu như nói với anh về chất lượng của sản phẩm mà anh rất chi là tự tin.

Jungkook thấy mình rơi tọt xuống hố sâu. Anh đã nghiêm túc học hỏi đến vậy, anh đã vất vả để nấu nó đến thế... quả thật anh không hề hợp với chuyện bếp núc này, và khiến cậu chủ của anh, chắc cậu thất vọng lắm.

"...cậu chủ... tôi xin lỗi... nó tệ lắm sao?" JungKook lo lắng hỏi.

"Nấu mì đi." Cậu chủ không trả lời, nhưng JungKook đã biết câu trả lời.

"...tôi rất xin lỗi..." Anh buồn bã nhắc lại.

"Ta sẽ dạy cậu nấu ăn, giờ thì đi nấu cái khác đi."

Sau bữa tối khốn khổ đó, JungKook thấy mình quả thật vô dụng như TaeHyung nói lúc trước. YuGyeom đã nếm thử cái món ăn điên rồ đó, và quả thật nó vừa mặn vừa chua, mì thì nát bét, coi như không phải dành cho người ăn. JungKook thật chỉ muốn đập đầu vào tường chết luôn cho xong.

"Cậu đừng bi quan thế, nếu cố gắng thì sẽ khá hơn mà." YuGyeom động viên.

"Tớ vô dụng thật mà." JungKook rầu rĩ.

"Nào, đừng lo, chắc vì thế nên cậu chủ sẽ không nhờ cậu nấu ăn nữa đâu."

Nhắc mới nhớ, cậu chủ bảo sẽ dạy JungKook nấu ăn mà. Được rồi, anh ổn, anh rất ổn, và hi vọng cậu chủ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng vì cái tật chậm tiêu của anh. Đêm đó anh bị ám ảnh bởi hương vị kinh khiếp của món ăn chính mình làm.

---------------------------còn nữa---------------------

anh em đừng cản Sâu chong xáng :p

đùa chứ Sâu hứa sau bộ này sẽ ra H mà ~~~ nên là care nó đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kookmin