Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu cảm ơn nhìu những bạn đã ủng hộ Sâu cả năm qua ~ iu lắm luôn

------------------------------------------------------------------------------

Cảm giác êm ái chạm vào da JungKook làm anh tỉnh giấc. JungKook thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng của mình và YuGyeom. Thật kì lạ, đáng lẽ ra anh vẫn phải nằm trong cái chuồng chó khốn khổ đó, vì dù thế nào cũng đâu có ai giải thoát cho anh chứ.

"A, cậu dậy rồi đó hả?" YuGyeom xuất hiện ở cửa, vẻ mặt nó tươi cười vẻ rất hài lòng khi thấy JungKook.

"Sao tớ lại ở đây thế này?" JungKook ngồi dậy.

"Nào, mau ăn sáng đi rồi còn phải làm việc nữa. Cậu không thể bắt mọi người rề rà theo cậu được, không lại bị phạt cả đám thì nguy."

JungKook khó hiểu mặc quần áo vào, ăn sáng một cách vội vã rồi theo YuGyeom đi lên nhà. Mọi người đều tất bật chuẩn bị cho ngày mới, và YuGyeom di chuyển nhanh tới mức JungKook phải chạy mới theo kịp. Hình như hôm nay có khách tới chơi thì phải, nên mọi thứ đều phải được đặc biệt chăm chút. JungKook bê đồ lên xuống mệt muốn chết, rồi còn phải kê lại bàn ghế, hút bụi và phủi rèm nữa. Trong lúc tất bật, anh vẫn không quên hỏi YuGyeom câu hỏi ban nãy.

"Tại sao tớ lại nằm trong giường khi tỉnh dậy nhở?"

"Do cậu chủ đấy. Nửa đêm, cậu chủ tới phòng của tớ làm tớ hết hồn luôn. Cậu ấy nhờ tớ đưa cậu trở về giường, còn nói sẽ bảo chứng cho cậu nữa. Oái, mau lên, kê ghế qua bên kia nào."

"Cậu chủ nhờ cậu á?" JungKook bê ghế lên.

"Ừ, đúng là như vậy đấy. Tớ tưởng cậu chủ không thích cậu, nhưng hóa ra lại toàn tìm cách cứu cậu thôi."

JungKook đặt cái ghế vào góc phòng, nghĩ về cậu bé có mái tóc bạc đó. Anh không nghĩ cậu chủ sẽ cứu mình theo kiểu ấy, cứ lẳng lặng không quan tâm, rồi nửa đêm nhờ YuGyeom đưa mình trở lại phòng. Nếu ông bà chủ biết chuyện thì sẽ không hay đâu, nhưng việc làm của cậu đã gây cho anh một ấn tượng kì lạ nào đó.

"YuGyeom, tớ hỏi một câu nữa thôi nhé." JungKook hỏi.

"Nói đi." Nó xoay ngang xoay dọc đưa cây phủi bụi cho Bambam.

"Tên cậu chủ là gì thế?"

"Ố, cậu chưa biết tên cậu chủ à?" YuGyeom trợn mắt quay lại nhìn JungKook "Tớ tưởng cậu phải biết rồi chứ..."

"YuGyeom à, qua bên này nào!!!" Tiếng Bambam gọi vọng ra từ bên kia.

"Qua ngay đây... tên cậu chủ là Jimin nhé... ok, qua ngay đây..."

YuGyeom gom đống màn che vừa gỡ xuống, chạy qua chỗ Bambam đang đợi, trong khi JungKook đứng ngây tại chỗ. Jimin à? Tên nghe giống như một âm thanh ngọt ngào của một ngày cuối thu đầy lãng mạn. JungKook thấy thích khi nghe được âm thanh như thế. Vậy cậu chủ của anh tên là Jimin, và anh nghĩ mình khá thích cậu đấy.

Mọi người mang bàn ghế ra ngoài khu vườn rộng đằng sân sau. Không khí ở đây mát lành và trong trẻo nhờ những bóng râm mát rượi từ những cây rẻ quạt khổng lồ, cùng làn gió thổi lên từ hồ nước lớn giữa sân nữa. Có vẻ như sẽ có một buổi BBQ ngoài trời thì phải. Ngày trước JungKook rất thích những bữa tiệc như vậy, nhưng bây giờ thì anh đang rất bận rộn nên chẳng thể bận tâm đến chuyện đó. Bàn ghế được xếp ngay ngắn dưới các gốc cây, phủ khăn trải trắng tinh. Bát đĩa xinh xắn được chùi cọ bóng loáng, đặt lên bàn. Hẳn phải có nhiều khách lắm nên mới cần nhiều bàn ghế như thế.

JungKook cùng YuGyeom khệ nệ khiêng cái bếp lò nướng ra ngoài sân. Cái bếp thật sự rất to và nặng, chứng tỏ khách khứa đến cũng chẳng ít đâu. Trong nhà bếp, các đồ ăn cùng nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng. JungKook nhìn đồng hồ : gần 10h rồi, chắc bữa tiệc sẽ được bắt đầu vào khoảng 11h trưa cũng nên. Anh dùng ống tay lau mồ hôi trên mặt, sẵn sàng để phục vụ cho một bữa tiệc lớn.

Nhưng có vẻ JungKook còn phải làm nhiều việc trước khi bữa tiệc bắt đầu thì phải. Ở trong nhà, qua cửa kính nhìn thẳng ra vườn, anh thấy hoàng tử nhỏ của mình vẫy tay ra hiệu anh vào trong nhà. JungKook tháo tạp dề ra, phủi sạch bụi bặm bám vào mình và chạy vào trong nhà. Jimin đang ngồi trên chiếc ghế bành cạnh cửa, nhìn ra vườn xem sự chuẩn bị tấp nập của người làm. JungKook nhẹ nhàng tiến đến gần cậu, hỏi.

"Thưa, cậu chủ gọi tôi ạ?"

Jimin đưa cho anh một cái lọ gì đấy, nhìn như lọ tinh dầu thì phải. JungKook ngơ ngác cầm cái lọ, không hiểu rốt cuộc mình phải làm gì. Cậu chủ chẳng hề nói một lời nào, chỉ tay vào tóc mình, rồi không gợi ý thêm điều gì nữa. JungKook thấy mình thực sự như thằng ngu khi không hiểu cậu chủ của mình muốn làm gì nữa.

"Tôi phải làm gì ạ?" JungKook thảm hại hỏi lại.

Jimin quay đầu lại, nhìn anh với vẻ lạ lùng, rồi cậu lấy lại cái lọ từ tay JungKook, mở nắp, đổ một ít dầu ra tay, và vuốt lên mái tóc bạc của mình. JungKook chỉ biết khóc trong lòng khi giờ mới biết cái lọ đó là dầu dưỡng tóc. Anh ngượng ngùng nhận lại cái lọ, đổ ra tay rồi rụt rè đặt tay lên mái tóc bồng bềnh của Jimin. JungKook chậm chạp vuốt dầu dưỡng lên từng sợi tóc xám bạc của Jimin, cảm nhận thật rõ sự mềm mại và óng mượt của chúng.

Chắc chắn tóc cậu đẹp như vậy là do cậu suốt ngày ở trong nhà, không phải ra ngoài nhiều. Biệt thự này lúc nào cũng cửa đóng cao tường, mùa hè thì điều hòa suốt ngày, chắc mùa đông lại máy sưởi hết, nên Jimin không phải khó chịu, bực bội. Muốn đi đâu thì đã có xe ô tô đưa rước tận nơi, nắng chẳng tới mặt, mưa chẳng tới đấu, hèn chi mà tóc cậu óng mượt như vậy, nước da thì trắng bóc, rõ là được bao bọc kĩ quá mà.

Mái tóc của Jimin bắt đầu tỏa ra hương thơm dìu dịu của dầu dưỡng. JungKook đóng nắp cái lọ lại, rồi điều chỉnh tư thế để bóp vai cho cậu chủ. Ở ngoài sân, vài chiếc ô tô xuất hiện ở khu vực gara rộng lớn. Mấy vị khách quý phái bước ra từ bên trong, được đưa tới nơi mát mẻ, được phục vụ nước uống hẳn hoi. JungKook đột nhiên muốn ở hoài trong này với cậu chủ, để không phải ra ngoài kia phục vụ những con người xa lạ ấy.

Đồng hồ điểm 11 tiếng.

Jimin đứng dậy, xộc tay vào mái tóc vừa xoa dầu dưỡng của mình, vò cho nó xõa tung trước mặt. Cậu ra hiệu cho JungKook đi theo mình, rồi cả hai người đi ra vườn. Nắng đổ xuống rực rỡ khắp thảm cỏ xanh mướt, không khí mát mẻ nhờ gió mát thổi khắp nơi. Ông bà chủ niềm nở bắt tay, tiếp khách xôn xao cả khu vườn, nói chuyện rộn ràng, hỏi thăm nhau nồng nhiệt. Họ ra bàn dài cạnh hồ nước lấy nước uống và đồ điểm tâm bày trên bàn. JungKook chỉ có thể liếm môi thèm thuồng nhìn những bình nước chanh ngon lành, mát lạnh, những chiếc bánh ngọt nho nhỏ. Anh thấy bụng mình sôi lên, nhưng phải cố tỏ ra vui vẻ chạy đi phục vụ.

Một lát sau, JungKook bê cái thố gỗ to như cái chậu ra gần lò nướng. YuGyeom đổ than vào phía dưới lò, bỏ một hộp dầu lửa đông vào đám than, rồi quẹt diêm thả vào. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. YuGyeom kê giá sắt lên, quét một lớp mật ong lên đó rồi chờ cho vỉ nướng nóng lên.

Hai người gắp từng miếng thịt đã được ướp kĩ cho lên vỉ nướng. Âm thanh xèo xèo thơm lừng tỏa ra khắp xung quanh làm JungKook ngất ngây hít lấy hít để. Thịt được nướng chín vàng và tươm vị dai ngọt, được sắp lên từng chiếc đĩa đã được trang trí đẹp mắt. Khách khứa vui vẻ thưởng thức món ngon, trong khi JungKook và YuGyeom toát mồ hôi nướng thịt mà bụng trống rỗng.

"Urg, tớ đói quá!" JungKook rên rỉ.

"Suỵt! Mất lịch sự quá, đừng nói vậy chứ." YuGyeom nói "Tớ cũng đói, nhưng chúng ta phải chờ đến khi hết tiệc mới được ăn. Mà nói vậy chứ nhịn đói đến tối luôn đi, họ sẽ ăn hết thức ăn cho mà xem."

"Tớ muốn ăn thịt nướng ghê." JungKook vẫn không từ bỏ.

Bỗng từ bên kia, Rose mang tới cho hai người hai cốc nước chanh đầy đá lạnh và một ít thịt nướng còn nóng hổi. JungKook và YuGyeom mừng rỡ hết sức vì có đồ ăn, nhưng cả hai đều thắc mắc không biết tại sao Rose lại lấy đồ ăn được.

"Thắc mắc thừa quá." Rose cười tủm tỉm "JungKook, cậu biết thừa là cậu chủ bảo mang qua cho hai người còn gì."

"Ô, thật thế à?" JungKook ngạc nhiên.

"Ừ, hai người ăn tạm cho đỡ đói nhé. Tớ phải đi đây."

JungKook và YuGyeom uống nước chanh mát rượi, nhấm nháp thịt nướng ngon lành. Được tiếp thêm năng lượng, hai người lại vui vẻ nướng tiếp thịt. JungKook vừa nướng thịt vừa khẽ liếc mắt về phía bàn tiệc. Nhiều người như thế, nhưng anh không thấy cậu chủ nhỏ của mình ở đâu cả. Lạ thật, không lẽ cậu chủ ăn xong sớm thế sao?

Khi chỗ thịt cuối cùng đã được nướng xong, JungKook bê cái khay đựng đầy thịt nướng thơm lừng ra chỗ bàn tiệc. Những món ăn ngon lành trên bàn khiến bụng anh đau quặn, cơn đói càng lúc càng tăng lên. JungKook cố dặn mình phải kiên nhẫn, phải kiên nhẫn chờ đến khi hết buổi tiệc. Nhưng YuGyeom đã kéo JungKook đi khỏi khu vườn.

"Mau lên, đi ăn thôi." Nó hào hứng.

Hai đứa đi ra khỏi khuôn viên khu vườn và vòng ra vườn trước, chỗ mà từ phòng của người làm có thể nhìn thấy. Ở đó cũng có một cái bàn lớn phủ khăn trắng, với hầu hết người làm ở đó.

"Ô, chúng mình cũng có tiệc riêng à?" JungKook thốt lên.

"Nào nào, ngồi xuống đi, ăn nhiều vào, trước khi hết thức ăn đấy nhé." Bambam vui vẻ mời mọc.

Thế là kệ bữa tiệc hoành tráng ngoài kia, JungKook ngấu nghiến ăn mọi thứ được don ra trước mặt mình. Không khí dễ chịu thổi xung quanh anh, đồ ăn ngon tuyệt tan trong miệng, khiến JungKook nghĩ đi ở cũng không đến nỗi tệ. Khi tất cả các đĩa đều đã vét sạch bóng, Rose và mấy cô hầu gái ở lại dọn dẹp, còn YuGyeom và mấy người khác trở lại vườn lớn để phục vụ.

Khách khứa vẫn đang ăn uống hăng say. JungKook chạy từ bên này qua bên kia, vừa rót rượu vừa bê bát đĩa bẩn ra chỗ rửa. Chạy dọc dãy bàn dài như vô tận, JungKook vẫn không hề thấy cậu chủ đâu cả. Gần 3h chiều, tiệc mới vãn. JungKook thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dọn những chồng bát đĩa ra chỗ rửa bát cạnh nhà.

Phải tới hơn 5h chiều, việc dọn dẹp mới hoàn tất. JungKook mệt mỏi muốn chết, lảo đảo vào trong nhà để chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ. Anh thấy lạ khi cậu chủ không hề tham gia buổi tiệc hôm nay... hay là cậu chủ bị làm sao nhỉ? JungKook vào phòng khách để lấy tạp dề, thì thấy cậu chủ đang nằm trên sô pha. Hình như cậu chủ đang ngủ thì phải.

Gió từ chiếc quạt đang bật thổi những lọn tóc xám bạc óng ánh của Jimin xõa xuống khuôn mặt thiu thiu ngủ. JungKook đột nhiên muốn nhìn gần hơn một chút nữa, thế là anh tiến gần lại chỗ chiếc ghế, và nhìn thật kĩ lưỡng cậu chủ của mình.

Jimin có làn da trắng ngần như ngọc, mịn màng và mềm mại. Cậu có đôi môi mọng nước đỏ rực, luôn bóng lên nhờ nước bọt. Cậu có sống mủi nhỏ nhắn, dễ thương, với đôi mắt nâu đẹp ẩn sau hàng mi lạnh. JungKook hồi hộp ngắm cậu chủ của mình, thầm cảm thán về nét xinh đẹp tuyệt mĩ của cậu, và ánh mắt vô thức nhích xuống dưới. Xương hàm sắc nét như điêu khắc, cùng xương quai xanh gợi cảm lộ ra sau cổ áo khoét sâu. Chắc tại hôm nay nóng quá nên Jimin mới mặc cái áo lụa vừa mỏng vừa khoét cổ sâu như thế...

"JungKook?"

JungKook giật mình nhảy dựng lên, quay đầu ra sau và thở phào khi thấy YuGyeom. Lại tưởng tên quản gia mặt đần TaeHyung, hắn mà thấy anh thế này chắc chắn lại ầm ĩ lên cho coi.

"Cậu đang làm gì đấy? Ngắm cậu chủ à?" YuGyeom hỏi.

"À không... làm gì có..." JungKook lúng túng.

"Nói dối có lợi gì đâu chớ." Nó trêu.

"Im đi." JungKook đỏ mặt.

"Cậu cứ giấu hoài, rõ là ngắm trộm cậu chủ lúc ngủ hà..." Bỗng giọng YuGyeom nhỏ xíu như thì thầm "...cậu thấy cậu chủ có đẹp không?"

"Hỏi làm gì thế?" JungKook hít mũi.

"Cậu đúng là chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả. Ngắm người ta mà không biết thưởng thức vẻ đẹp của người ta sao?" Nó cười đểu.

"Thưởng thức cái gì cơ? Eo, cậu kinh thế." Anh làm bộ rụt vai trêu YuGyeom, rồi bỏ đi làm bữa tối cho cậu chủ.

Có vẻ tay nghề của JungKook đã lên trình rồi đấy, khi mà anh làm được cái món cũng tạm ổn. Cậu chủ không nói gì, lặng lẽ ăn hết rồi đi lên tầng. JungKook thắc mắc không biết hôm nay cậu chủ bị sao mà kì lạ thế nhỉ. Anh đi ăn tối với YuGyeom, rồi leo lên giường ngẫm về ngày hôm nay. Bỗng có tiếng gõ cửa và TaeHyung đi vào.

"Tổng quản, có chuyện gì vậy?" YuGyeom hỏi.

"JungKook đâu?" Hắn nhìn xung quanh.

"Tôi đây?" JungKook trả lời.

"Đi theo tôi."

Không biết đêm thế này rồi mà hắn còn định sai anh làm gì nữa nhỉ. JungKook chạy theo TaeHyung vào trong nhà, đi lên lầu ba, vào tới phòng ngủ của cậu chủ. TaeHyung bật điện lên, bảo JungKook tới bên giường ngủ của Jimin và nói khẽ.

"Cậu chủ đang mệt lắm, đêm nay nhờ cậu chăm sóc cậu chủ nhé."

JungKook thấy hoàng tử nhỏ của mình nằm thiêm thiếp trên giường, nghĩ đến việc chiều này và nhận ra, có lẽ cậu chủ đang bị mệt nên mới như vậy. Anh đồng ý ở lại chăm sóc cậu chủ. Bên cạnh chiếc giường lớn của Jimin, TaeHyung đã dọn sẵn cho anh một cái giường xếp nhỏ để anh có thể ngủ ở đó.

TaeHyung đi rồi, JungKook thả mình xuống chiếc giường nhỏ và thở dài. Ngày hôm nay của anh quá mệt rồi, anh chẳng muốn làm thêm gì nữa. Anh lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ về ngày mai của mình. Chắc lại làm việc liên tục đến tối, rồi lại ăn và ngủ, hết ngày. Anh thấy chán vô cùng, không biết chuỗi ngày còn kéo dài đến bao giờ nữa. JungKook lại thở dài khi nghĩ đến việc còn rất lâu nữa anh mới được về nhà.

"...JungKook..."

Tiếng gọi nhỏ như thì thầm làm JungKook giật mình ngồi dậy. Cậu chủ của anh nằm giữa chăn gối rộng lớn, dùng tay vuốt tóc khỏi khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Cậu chỉ tay vào cốc nước cạn cạnh đầu giường. JungKook nhanh nhẹn đi lấy thêm nước vào cốc, và Jimin uống một hơi cạn cả cốc. Xong việc, cậu lại nằm xuống giường.

"Cậu chủ có cần thêm gì nữa không ạ?" JungKook hỏi.

"...ta muốn ngủ..." Jimin trả lời.

JungKookđi tắt điện trong phòng, rồi ngã xuống giường của mình. Anh duỗi người cho sảngkhoái rồi trùm chăn đi ngủ. 

------------------------còn nữa----------------

iu m.n lắm... vì Sâu đang tắc ý tưởng T__T   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kookmin