Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu lại ăn bí rồi, anh em góp ý cho Sâu nào <3

--------------------------------------------------------------------------

Hôm nay JungKook thức dậy sớm thật sớm để làm bữa sáng cho Jimin. Anh chạy tận xuống phòng của YuGyeom, đào nó dậy và hỏi xem có món gì bổ dưỡng không để nấu cho cậu chủ.

"Hay nhở, cậu tự đi mà tìm hiểu, chả liên quan gì đến tớ cả." YuGyeom dụi mắt càu nhàu, hất mặt ra chiều không chỉ cho anh.

"Hứ, thì tớ tự làm." JungKook phồng mà.

Anh chạy vào nhà bếp, mở toang tủ lạnh ra, nhìn vào đó một lúc lâu. Rồi anh thấy một hộp kì lạ nào đó ở ngăn dưới cùng, liền lấy lên xem. Đó là một hộp thảo dược sấy khô, đã quắt queo lại rồi nhưng hương vị vẫn còn tươi lắm. Thế là JungKook quyết định sẽ làm canh thuốc cho cậu chủ. Nhà còn có cả rượu hồng ngâm nữa, anh sẽ nấu chung với mật ong và quế làm trà cho cậu chủ luôn.

Khi JungKook bê bữa sáng lên phòng, Jimin đã dậy rồi. Anh giúp cậu chủ ngồi dậy, rồi mở nắp bát canh thuốc màu nâu nâu, có vị bùi bùi, cùng một ít đồ ướp và trà hồng ngâm. Có lẽ hương vị cũng không đến nỗi nào, nên cậu chủ cứ im lặng ăn và uống hết. Jimin bảo anh sau khi rửa bát xong thì lên phòng cậu để làm mấy việc vặt. JungKook vui vẻ đồng ý ngay.

Sau khi rửa bát, JungKook lại đi lên tầng để làm việc. YuGyeom lườm nguýt anh ra vẻ trêu chọc nhưng JungKook không quan tâm, còn lè lưỡi trêu lại nó nữa. Anh lên phòng cậu chủ để làm việc, bao gồm là quần áo và coi sóc cậu đó mà. JungKook nghĩ mình cũng không phải vô dụng đến mức không biết là quần áo, nên anh thấy tự tin lắm.

Nhưng khốn nạn thay, số quần áo phải là của Jimin toàn là quần áo bằng lụa, mỏng tang luôn, khi là phải hết lức cẩn thận. JungKook chậm rãi ủi thẳng những nếp nhăn trên mặt vải mỏng, từng cái, từng cái một, rồi gấp lại, bỏ vô rổ đồ sạch. Trong lúc đó, Jimin nằm trên giường, vừa nhấm nháp nước trà vừa nhìn vào màn hình điện thoại. Khi ủi xong hết số quần áo vừa giặt, JungKook nhớ lời TaeHyung, lấy thuốc cho cậu chủ uống. Đó là chai thuốc bổ có màu hồng hồng dạng si rô, trông khá là giống đồ uống của bọn trẻ con.

"Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi." JungKook nói, tiến lại gần giường.

Jimin nhăn mặt vẻ ghét cái chai thuốc, nhưng vẫn nuốt hết một thìa thuốc hồng hồng đó. JungKook nghĩ cậu chủ chắc ghét uống thuốc lắm, đến thuốc kiểu này còn sợ nữa là. Bỗng cậu nói.

"Cậu cũng nên uống đi, thuốc bổ đó."

Ờ, thế thì anh uống vậy. JungKook đổ đầy một thìa, cho vào mồm. Ngay lập tức, vị đắng không thể đắng hơn xông đầy khoang miệng anh làm JungKook nghẹt thở, mắt đỏ bừng lên như sắp khóc. Cái món này, trông vậy mà sao đắng thế!

Jimin nhìn biểu cảm khổ sở của JungKook như muốn nói rằng giờ cậu đã biết vì sao tôi ghét uống cái thứ này chưa. Được rồi, anh biết mà. JungKook cố nuốt cái thứ thuốc đắng nghét xuống cổ họng, rồi bê bình nước uống hết một nửa.

"Cậu sẽ thấy khỏe hơn đó, JungKook." Cậu chủ nhỏ nhếch miệng.

Ờ, khỏe lắm. JungKook khóc trong lòng, chời ạ, anh biết cái tật đoán mò của mình rồi, nhưng không cần phải phạt đến như vậy đâu. Lúc xuống nhà, YuGyeom la toáng lên rồi chạy ra đưa cho JungKook một cục màu đen.

"Điện thoại của cậu phải không? Nè, tớ thấy nó trong phòng giặt ủi." Nó nói.

Ôi, giờ JungKook mới biết mình bị mất điện thoại suốt thời gian qua. Anh nhận lại nó, mở ra và thấy có hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ Lisa. Anh lập tức gọi cho cô.

<Alo, JungKook hả? Cậu đang ở đâu vậy? Mấy hôm nay không thấy cậu đi học.> Lisa lo lắng ở đầu dây bên kia.

"Tớ không sao cả đâu, đừng lo lắng nhé. Bố mẹ tớ có tìm tớ không?"

<Không, bố mẹ cậu bảo biết cậu đi đâu nên không thấy lo lắng. Thế cậu đang ở đâu thế? Tớ tới đó được không?>

"À, hiện tại thì không được... để bữa khác nha, tớ đang bận lắm, bye."

JungKook cúp máy rồi đi làm bữa trưa cho Jimin. Bố mẹ anh biết anh đi đâu, có nghĩa đúng là họ đã để anh đi ở để trả nợ cho công ti. Thật tình, đày đọa anh như vậy, cực khổ hơn cả lao động khổ sai nữa. Nếu anh mà kể cho hai người biết anh đã bị cho ngủ trong chuồng chó thì chắc họ sốc lắm, không biết chừng nhồi máu cơ tim rồi đi luôn. Nhưng đã đến vậy rồi, thì JungKook phải chịu đựng đến cùng, để có thể trả đũa được cả cái nhà đáng ghét hại anh hết lần này đến lần khác. À quên, trừ cậu chủ nhỏ ra chứ.

Đến chiều, Jimin đã có thể xuống giường đi lại rồi. TaeHyung bảo đó có thể là nhờ canh thuốc của JungKook đấy. Lần đầu tiên kể từ khi vào tới cái nhà này, JungKook thấy dễ chịu vì được khen.

"Cậu được đấy, nhưng cẩn thận cái thái độ nhé. Đừng có mới tí mà đã vênh mặt lên, kẻo lại ra chuồng chó ngủ đấy." TaeHyung khịt mũi.

Và JungKook quyết tâm trả thù tên đáng ghét họ Kim kia dù có phải ra ngủ chuồng chó lần nữa.

Ngày hôm sau, JungKook và YuGyeom xếp hàng chờ TaeHyung tới giao việc như thường lệ. Nhưng anh thấy mong chờ kì lạ khi thấy hắn đủng đỉnh đi từ trên tầng xuống. Hừ, cứ đi tiếp đi. JungKook đã đổ dầu ăn xuống mấy bậc thang gần cuối, và trét đầy mỡ lên tay vịn cầu thang. Anh muốn cái tên đáng ghét kia ngã cầu thang chết luôn cho rồi.

Đúng như mong đợi, TaeHyung đạp trúng mấy bậc có dầu ăn và ngã cái rầm, rung chuyển cả nhà. Hắn bám lan can để đứng dậy thì tay quá trơn làm hắn lạ ngã thêm lần nữa, cả nhà lại rung chuyển. Chân hắn vắt luôn mỗi nơi một cái, quần áo xộc xêch như ăn mày, tóc tai dính đầy dầu và mỡ, xơ xác. JungKook phải cấu vào tay để không phát ra tiếng cười lớn. Ai cũng cố nín cười trước cảnh đó.

"Không được cười! Im hết đi!" TaeHyung quát lên trong bộ dạng thảm hại đó, làm chúng người làm lại bụm miệng cười "Ai? Ai bày ra trò này hả? Jeon Jung Kook!!!" Hắn réo tên anh ngay.

"Vâng thưa tổng quản." JungKook thản nhiên.

"Cậu bày ra trò này phải không hả?" TaeHyung giận điên nói.

"Ồ, tôi đâu dám, tổng quản đừng vu khống cho tôi." Jungkook vẫn ngây thơ như không biết gì.

Vì không thể bắt được tận tay nên TaeHyung hậm hức thả JungKook đi. Chắc hẳn hắn cay cú lắm, và JungKook thấy hả hê vì đã cho hắn bẽ mặt trước bao nhiêu người. Ngay cả Rose cũng đồng ý là kế hoạch của JungKook quá tuyệt vời. YuGyeom thì cứ bắt chước dáng ngã của TaeHyung làm cả bọn cười ầm lên.

Mấy ngày sau, nắng nóng ngày càng có xu hướng gia tăng khiến người ta mệt mỏi và chán nản. JungKook chỉ muốn ở trong căn biệt thự có điều hòa kia, thay vì phải phơi mặt ra ngoài vườn nhổ cỏ như thế này. Đã là tháng sảu rồi còn nóng thế này, chắc năm nay không có mùa đông quá.

Buổi tối, khi đang rửa nốt chỗ bát đĩa, JungKook thấy Jimin đi vào bếp. Trông cậu chủ có vẻ mệt, đúng hơn là buồn ngủ. Có vẻ nắng nóng khiến cậu dễ bị mệt hơn bình thường. Cậu vào bếp để kiếm sữa, uống cho dễ ngủ hơn. Nhưng trong bếp chẳng còn hộp sữa nào, nên Jimin đành phải đi lên phòng. Nhưng giữa chừng cầu thang, Jungkook thấy cậu đổ gục xuống.

Quá hoảng loạn nên mồm Jungkook không thể phát ra âm thanh nào. Anh cứ đứng ở cửa bếp ú ớ định nói gì nhưng không thốt lên được. Rồi anh chạy vọt ra chỗ cầu thang xem xét tình hình. Hình như cậu chủ bị ngất. Làm sao đây? Làm sao đây? JungKook ngớ ngẩn nhìn ngó xung quanh, không biết có nên gọi TaeHyung không.

Rồi JungKook quyết định nhanh, bế thốc Jimin lên và chạy một lèo lên phòng cậu trong câm lặng. Đặt cậu chủ xuống giường, JungKook lại hoảng loạn không biết nên làm gì nữa. Cậu chủ yếu ớt thở ra trên giường, sắc mặt trắng bệch như bị bệnh. JungKook vò nát tóc mình, tự hỏi nên làm gì, cuối cùng vẫn phải đi nhờ cậy YuGyeom.

"À thuốc đây rồi." Nó tìm được chỗ để thuốc của cậu chủ, đưa cho JungKook "Cho cậu chủ uống thì chắc sẽ đỡ hơn đấy. Tớ quên không nói với cậu là sức khỏe cậu chủ yếu lắm, hay bị mệt nữa, nên thi thoảng không bị làm sao mà ngất là bình thường. Đó, chăm sóc cậu chủ đi nhé. Tớ đi đây."

JungKook thở phào nhẹ nhõm. Anh nghiền thuốc ra thành bột rồi hòa với nước, cẩn thận cho cậu chủ uống hết. Thật tình, tình huống này còn xảy ra nữa chắc anh trụy tim gục luôn mất. Đắp chăn lên cho Jimin, JungKook nghĩ về điều YuGyeom vừa nói. Vậy là anh đã biết sức khỏe của Jimin không được tốt, dễ bị mệt này, phải chăm sóc cẩn thận lắm. Trông cậu mảnh mai, nhỏ bé thế nên cần được bảo vệ kinh lắm. JungKook nằm xuống chiếc giường xếp của mình, vươn vai rồi ngủ mất.

Ngày hôm sau, JungKook được miễn làm mấy công việc vặt vì anh phải chăm sóc cậu chủ. Anh thấy vậy cũng không tệ, lại còn được ngồi trong máy điều hòa mát rượi nữa, anh cũng chẳng muốn phơi mặt ra ngoài trời nắng nóng như thế này đâu. Jimin rũ rượi nằm trên giường, không thể tự xuống bếp ăn trưa mà phải nhờ JungKook đem lên. Mọi chuyện gọi là đều ổn, cho tới khi Jimin bảo cậu muốn đi tắm.

Đợi đã, cậu chủ muốn đi tắm, tức là JungKook phải bế cậu chủ vào phòng tắm này. Trời ơi, không chỉ bế vào thôi đâu, thể nào cũng... trời ơi, JungKook đang nghĩ cái gì trong đầu vậy nè?

"Sao thế? Cậu không định để ta đi tắm à?" Jimin nhìn JungKook thắc mắc.

"À... dạ..." JungKook thấy mình đang run rẩy.

Cuối cùng thì anh cũng đầu hàng ý định chạy trốn, khi cậu chủ của anh dạt chăn qua một bên và đứng dậy. Cậu chủ còn yếu lắm nên JungKook phải đỡ cậu đi từng bước. Mà chẳng hiểu sao trong lúc dìu nhau đi như thế, cậu chủ cứ bám áo anh vậy nè, trời ơi, lại nghĩ gì thế hả JungKook!!! Anh phẫn nộ với những ý nghĩ ngớ ngẩn cứ trỗi dậy trong đầu, khi nhìn vào phần xương đòn gợi cảm của cậu chủ.

Phòng tắm sực nức hương thơm dìu dịu. JungKook vặn nước ấm xả đầy bồn tắm hình vuông sạch bóng. Chắc cùng lắm cậu chủ chỉ nhờ anh gội đầu cho thôi, JungKook nghĩ, thầm mong điều đó là sự thật. Nhưng không, Jimin bảo anh giúp cậu cởi quần áo.

"A... không... không được đâu..." JungKook thấy những ý nghĩ đen tối trối dậy một cách mất kiểm soát trong đầu mình.

"Sao lại không được? Mau lên, ta mệt lắm." Jimin chẳng hề quan tâm đến tình trạng của JungKook.

Vậy là không thể chống lại lệnh của cậu chủ rồi. JungKook nóng ran cả người, khi Jimin xoay người lại cho anh cởi cúc áo ở đằng sau. Được rồi, được rồi, anh ổn mà, rất ổn... không, không ổn tí nào cả, anh đang cởi tùng cúc áo cho Jimin và chẳng mấy chốc sẽ tới cái cúc cuối cùng... cuối cùng...

Chiếc cúc cuối cùng bung ra và cái áo lụa của Jimin tuột khỏi bờ vai nhẵn mịn. JungKook thót tim nhảy dựng lên khi cậu cởi áo và ném vào máy giặt. JungKook có thể thấy được làn da trần trắng nõn của cậu chủ, tấm lưng nhỏ nhắn đầy khiêu khích và...

"Cậu làm gì thế, còn quần nữa kìa." Jimin ngoái đầu ra sau thắc mắc.

Chết mịa, thế này thì còn gì là cuộc đời nữa!!! JungKook gào thét trong đầu, nhìn Jimin như kiểu tại sao tôi phải làm như thế. Anh bất lực và run rẩy rờ tay đến cạp quần cậu, thấy đất trời như tối mù lại. Bỗng có tiếng TaeHyung gọi anh, và JungKook mừng húm chạy lèo ra phía cửa. OK, thế là thoát rồi, thật may vì cuối cùng anh không phải làm chuyện đó. Trời ơi, làm anh mệt tim quá.

Nhưng khi làm việc mà TaeHyung giao, trong đầu JungKook cứ lởn vởn hình ảnh làn da trần nhẵn mịn, trắng ngần của Jimin, và nổi lên cái ham muốn được chạm vào làn da ấy. Chắc hẳn rất mịn màng... Lại nữa rồi, JungKook gào lên, không được suy nghĩ bậy bạ, mau làm việc đi thôi.

Khi JungKook lên phòng, có vẻ Jimin vẫn chưa tắm xong. Anh nghe tiếng nước lách tách trong nhà tắm, sau đó là âm thanh "JungKook" đầy thoải mái ở trong vọng ra. JungKook lấy cái khăn tắm to đùng để trùm người cho cậu chủ, rồi khúm núm mở cửa ra.

Jimin đang ngồi trong bồn tắm ấm áp với hơi nước mờ mờ bốc lên. Mái tóc xám bạc ướt nước xõa xuống đôi mắt lim dim hưởng thụ, thật xinh đẹp. Mắt JungKook lia đến phần xương quai xanh quyến rũ nhô lên sau làn nước lấp lóa. Hương thơm từ tinh dầu làm anh thấy dễ chịu quá, mà được ngâm nước ấm chắc cũng tuyệt lắm.

"Huh, JungKook đó à? Thay tinh dầu cho ta nhé, lấy hương bạc hà ấy."

JungKook tiến đến bên cái máy xông tinh dầu nhỏ đặt trên kệ đồ. Anh gạt mấy lọ tinh dầu ra, cố tìm chai dán nhãn "bạc hà", rồi mở nắp, đổ hết nước cũ trong đó ra, thay nước cũ vào rồi đổ hết chỗ tinh dầu bạc hà vào. Hương thơm lại làm phòng tắm thêm dễ chịu.

Bỗng có tiếng nước rào rào và JungKook thấy Jimin chống tay đứng dậy khỏi bồn tắm. Anh la lên một tiếng tuyệt vọng rồi lao đến trùm cái khăn tắm quanh người cậu chủ và đỡ cậu ra khỏi bồn. Chời ơi, chậm xíu nữa thôi là JungKook bị ngắm cậu chủ khỏa thân rồi. Tội lỗi quá! JungKook với lấy áo choàng tắm rồi giúp cậu chủ mặc vào, cố hết sức không nhìn bất kì cm da thịt nào của cậu nữa. Rồi anh giật xả nước trong bồn và dọn nhà tắm sạch sẽ.

Bên ngoài, khi đã lau khô người và tóc, Jimin lại ngồi chờ JungKook lấy quần áo cho mình. JungKook lấy đại một bộ nào đấy, rồi giúp cậu chủ mặc vào. Urg, anh đã nhắm mắt khi mặc quần áo cho cậu đấy, đừng có bảo anh háo sắc thừa cơ hội nhìn trộm cậu nhé. Nói thật chứ anh thấy cậu chủ quyển rũ thiệt ~

Mà chả hiểu sao JungKook lại nhạy cảm với da thịt thế nhở. Phải kiểm điểm lại mới được, anh tự nhủ.

-------------------------------còn nữa-----------------------

cái này không H nhưng chắc cũng có mấy cảnh "ba chấm" :)))

hê hê, Sâu tử tế quá mà :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kookmin