Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(13)

Ja vừa mở cửa đã nghe thấy một tiếng "rầm", giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó một mùi khét xộc thẳng vào mũi anh.

Ja biến sắc, anh ném chiếc vali trên tay xuống, đập mạnh vào cánh cửa nhà First.

"First! ! First! ! First!"

First nghe thấy tiếng hét của Ja, nhếch môi cười, sau đó giơ chân đá nồi sữa vào bàn nấu ăn bằng đá cẩm thạch.

"Loảng xoảng! !"

Thanh âm này càng khiến Ja sốt ruột hơn thanh âm trước đó.

"First!! Em bị sao vậy?? Mở cửa nhanh lên."

Giọng của Ja sợ hãi đến mức âm điệu thay đổi.

First cúi đầu nhìn xuống vết sữa trên chân, sau đó nhìn vết sữa trên người, không hài lòng lắm. Cậu dùng tay áo lau sữa trên bàn nấu, sau đó lau lên áo, thu hồi lại vẻ mặt tươi cười, sau đó bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Cậu ra mở cửa đúng lúc có tiếng Ja bắt đầu đá vào cửa.

Ja nhìn First chân tay luống cuống đứng trước cửa, lập tức sợ hãi trước bộ dạng chật vật của First tới mức không thể làm gì được.

Ja với đôi mắt đỏ hoe, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới cơ thể của First. Sau khi xác nhận First không bị thương, trái tim đang đập loạn của anh mới bình tĩnh lại.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Ja nhẹ giọng hỏi, thực ra với tình thế hiện tại của First khiến Ja không nỡ nói ra những lời gay gắt.

"Tôi đói bụng, nên muốn hâm nóng sữa..."

First không nói thêm gì nữa mà chỉ mím môi tủi thân.

Ja xoa đầu First trấn an.

"Không sao đâu! Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!"

First giũ nhẹ quần áo rồi đẩy Ja ra ngoài.

"Không sao đâu, hôm nay anh không phải đi làm à? Anh đi trước đi!"

Ja quay người ngăn lại động tác của First.

"Anh vẫn còn thời gian, em đi tắm rửa thay quần áo trước đi, anh giúp em làm chút gì đó ăn."

"Không cần! Lát nữa tôi sẽ nhờ trợ lý mang cho tôi một ít."

First không đồng tình với lời nói của Ja mà tiếp tục đẩy Ja ra ngoài.

"Anh mau đi làm việc đi!"

Ja bực mình vì First cứ đẩy ra hết lần này đến lần khác nên giữ chặt cánh tay First.

"First! ! Em làm sao vậy?"

Giọng của Ja trở nên trầm hơn một cách vô thức.

First rùng mình như thể đang sợ hãi.

"First! Anh xin lỗi, anh không cố ý, bây giờ em đi thay quần áo được không? Anh giúp em làm cái gì đó ăn!"

Ja nhanh chóng dỗ dành.

First tựa hồ thật sự sợ hãi, không dám phản kháng, xoay người trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Ja nhìn bóng lưng tủi thân của First, bực bội nắm lấy tóc, tại sao anh không thể kiềm chế cơn nóng nảy của mình với First?

Trở về đây không phải là để cưng chiều cậu, yêu thương cậu, chu cấp cho cậu tất cả những gì anh hứa khi còn nhỏ sao?

Nhìn căn bếp hỗn loạn, Ja lại nghĩ đến vừa rồi First đã hoảng sợ đến mức nào. Nghĩ đến cậu trong bếp vừa sợ hãi lại có mỗi một mình càng khiến Ja đau lòng hơn.

Xúc động muốn từ bỏ công việc này và ở lại chăm sóc First, nhưng Ja biết rằng mình không thể làm được điều này.

Ja nhanh chóng dọn dẹp bếp, mở tủ lạnh, cau mày khi thấy ngoại trừ một ít trái cây khô thì còn lại toàn là rượu và đồ uống.

Anh quay người, mở cửa và bước ra ngoài.

First vừa trở lại phòng ngủ đã thu hồi biểu cảm trên mặt, ngâm nga một giai điệu, tìm một ít quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ với tâm trạng vui vẻ.

First bước ra khỏi phòng tắm đúng lúc nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu liền mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài mà thậm chí còn chưa kịp sấy tóc. Trong bếp không có một chút động tĩnh nào, cả nhà đều yên tĩnh, nhìn cánh cửa mở, liền biết Ja đã rời đi.

Màu đen bắt đầu xuất hiện dưới đáy mắt First, màu sắc càng ngày càng đậm, diện tích càng lúc càng lớn, cơ thể First bắt đầu tản ra khí lạnh buốt.

"Được thôi, trẻ con không nghe lời sẽ bị trừng phạt."

First bắt đầu lên kế hoạch trừng phạt Ja thì nhìn thấy Ja bước vào với chiếc hộp các tông trên tay.

Khi Ja nhìn thấy tóc First vẫn còn đang nhỏ nước, anh nhanh chóng đặt thùng các tông xuống đất, sau đó vào phòng ngủ lấy khăn rồi lau tóc cho First.

"Sao em không lau đi? Lát nữa sẽ đau đầu đấy."

First nhắm mắt để xua kế hoạch đó ra khỏi đầu và hỏi với giọng rầu rĩ.

"Anh đi làm gì vậy?"

"Anh thấy tủ lạnh của em không có gì nên anh đi lấy đồ ăn từ tủ lạnh của anh mang qua."

"Ừm! !"

Ja chạm vào tóc First và cảm thấy nó gần khô rồi.

"Em có muốn sấy tóc không?"

Ja biết First không thích dùng máy sấy.

First chỉ lắc đầu nhẹ.

Ja đặt First trên ghế sofa.

"Anh đi cất đồ chút. Anh vẫn còn thời gian nên anh sẽ nấu mì cho em."

"Không được, anh đi làm đi! Lát nữa tôi sẽ tự mình ăn."

Ja không trả lời, anh biết First đang cáu kỉnh nên liền nhanh chóng bắt đầu nấu mì.

Ja đặt mì đã nấu chín lên bàn cà phê trước mặt First, trước khi Ja có thể dùng đũa đút cho First, First đã cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Ja chỉ có thể bất lực nhìn First, đợi cậu ăn xong rồi mới nói chuyện với cậu.

First vừa mới ăn được hai miếng mì thì điện thoại di động của Ja reo lên.

"Anh Tik, lát nữa em xuống, anh đợi một chút."

First liếc nhìn Ja và không nói gì mà chỉ tăng tốc độ ăn của mình.

"First, em ăn chậm chút."

Ja cau mày nhìn First nuốt chửng một ngụm mì, tự hỏi liệu một lát nữa First có bị đau dạ dày không.

"Anh đi đi!"

Ngay khi Ja định nói điều gì đó thì điện thoại lại reo.

First nhìn thoáng qua tên trên điện thoại.

"Anh mau đi đi!"

Ja nhìn thấy First như vậy, biết First không muốn nói chuyện nên chỉ có thể bất lực đứng dậy.

"Vậy anh đi trước, em đợi anh, công tác xong anh sẽ quay lại ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top