Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(23)

Ja không nghĩ tới việc có thể gặp lại bạn cùng trường Đại học sau khi về nước.

Mặc dù anh và Bim học khác ngành và hắn là nghiên cứu sinh nhưng càng tiếp xúc với nhau, hai người càng trở nên thân thiết.

Bim chưa bao giờ bảo anh gọi hắn là Pi nhưng trong thâm tâm Ja từ lâu đã coi Bim như anh trai của mình.

"Thế nào rồi? Gần đây có khỏe không?"

Ja gật đầu.

"Vâng! Vẫn khỏe."

"Vẫn tiếp tục uống thuốc kia à?"

"Có uống, nhưng gần đây em đã tìm được cách tốt hơn."

Bim tò mò nhìn Ja.

"Sao? Chẳng lẽ đã tìm ra cái người là nguyên nhân gây bệnh cho cậu rồi?"

Ja mỉm cười lắc đầu. Nụ cười trên gương mặt anh bây giờ chính là nụ cười xuất hiện mỗi khi anh nhắc đến người đó khi đến chữa bệnh cùng thầy và Bim.

"Cậu ấy chưa bao giờ là nguyên nhân gây bệnh, cậu ấy là liều thuốc đặc trị của em."

Khi Bim nghe Ja nói về liều thuốc đặc trị, hai tay hắn đang đút túi quần bỗng nắm chặt lại.

Dù hắn có cảm thấy khó chịu trong lòng đến đâu, nụ cười trên khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi. Nếu có thay đổi thì đó chính là nụ cười trong mắt hắn trở nên có chút gượng ép.

Đáng tiếc là Ja không nhận ra vì giờ trong lòng anh chỉ toàn là First.

Khi Ja và Bim ôm nhau, First dù đang bận xã giao nhưng vẫn luôn chú ý đến Ja đã thấy được cảnh đó.

Nhìn thấy hai người ôm nhau, thấy nụ cười trên mặt Ja hưng phấn đến mức suýt nhảy múa, First cười càng lúc càng tươi.

Những người bên cạnh đang bận rộn xã giao với First đều ngơ ngác hết cả ra. Tại sao First, người vừa nãy tỏ ra lãnh đạm, lại cười càng lúc càng tươi hơn?

Họ không nghĩ họ đã nói điều gì buồn cười!

Khi Ja và Bim trò chuyện ngày càng vui vẻ hơn, First quyết định rằng cậu không thể lãng phí thời gian ở đây nữa.

Lẽ ra cậu không nên để Ja một mình, vì một khi anh ở một mình, đủ loại yêu ma quỷ quái sẽ bắt đầu tụ tập xung quanh Ja.

First mỉm cười xin lỗi với những người xung quanh và đi về phía Ja. Ngay khi bước ra khỏi đám đông, nụ cười trên khuôn mặt cậu liền biến mất.

Nhìn hai người vẫn đang nhiệt tình trò chuyện, cậu cảm thấy chướng mắt.

"Hi! Lại gặp nhau rồi!"

Ark hưng phấn vỗ vai First. Vừa rồi hắn từ xa nhìn thấy cậu, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm. Nhưng lúc First bước ra khỏi đám đông, Ark khẳng định đó chính là First, người hắn đã từng gặp qua một lần.

Về phần Ark, người đã từng giúp đỡ cậu một lần, ấn tượng của First về hắn vẫn ổn. Vả lại trong tình huống này muốn lơ hắn cũng không được hay cho lắm.

First quay đầu nhướng mày nhìn Ark.

"Anh làm gì ở đây thế??"

Ark kéo kéo vạt áo vest của mình.

"Không tránh được, ban tổ chức mời tôi, không thể không nể mặt được."

First bị hành động của Ark chọc cười. Những người có thể đến dự bữa tiệc từ thiện tối nay này đều không phải là nhân vật bình thường. Không ngờ Ark lại làm hành động như vậy ở nơi công cộng.

"Không phải anh nên chú ý đến hình tượng của mình à?"

Ark không thèm để ý mà hồn nhiên xua tay.

"Tôi cũng không phải người thuộc giới giải trí của các cậu, lúc nào cũng phải chú ý đến hình tượng của mình. Tôi dựa vào thực lực của mình để nói chuyện."

Sau khi Ark nói lời này, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như hắn đã quá phấn khích trước mặt First.

"Ảnh đế First, xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ mau mồm mau miệng."

First lắc đầu tỏ vẻ không để ý.

"Anh nói cũng không sai. Dù chúng tôi có thực lực đến đâu, chúng tôi vẫn phải chú ý đến hình tượng của mình."

Ark thấy First thực sự không hề tức giận, liền dùng tay huých huých First vài cái.

"Cậu không quá giống với những gì mọi người nói trên mạng."

First biết rằng Ark có tính cách thân thiện, nên cậu dù hơi giật mình nhưng không biểu hiện ra mặt việc ghét bị người khác chạm vào.

"Xin lỗi, tôi có hơi phấn khích."

Làm gì có ai trên thương trường mà lại không giỏi quan sát lời nói và cảm xúc.

"First!"

Ja đã phát hiện ra kể từ lúc Ark ngăn First lại. Nhưng thấy Ark thỉnh thoảng đụng chạm First, Ja liền cau mày bước tới.

Bim từ phía sau Ja nhìn theo anh bước về phía First. Nụ cười trên mặt hắn không còn giữ được nữa. Nếu hắn đoán đúng thì người mặc bộ âu phục đỏ kia chính là "liều thuốc đặc trị" mà Ja đã tuyên bố.

Là một bác sĩ tâm lý, hắn thường quan sát và chú ý đến từng chi tiết hơn người thường. Kiểu tóc, phụ kiện và thậm chí cả tây trang của hai người đều đi theo bộ.

Ja tưởng First không nghe thấy giọng anh nên bước lại gần cậu.

"First! !"

First không trả lời, cậu chỉ nhấc chân và tiến về phía Ark.

Sắc mặt Ja lập tức thay đổi.

"First? ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top