Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(3)

Vừa rồi First thiếu chút nữa là bị Ja phát hiện nên liền rời xa vị trí cửa sổ, biểu hiện như mình không quan tâm.

Trợ lý nhỏ bước vào, thấy sếp đang ngồi trên sofa đọc kịch bản nên lặng lẽ đi sang một bên dọn dẹp.

First ngồi đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy trợ lý nhỏ báo cáo gì, cậu thề trong lòng rằng tháng này sẽ trừ lương cậu ta.

"Anh ta không nói gì thêm?"

"A??"

Trợ lý nhỏ sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào mắt sếp, lập tức phản ứng.

"À! À! Anh ta nhờ em nói lời cảm ơn với anh."

"Thế thôi hả??"

First nổi đóa trong chớp mắt, nhưng thấy chính mình nhờ người ta gửi đồ hộ, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

First ném kịch bản lên bàn, mở rèm nhìn Ja đang ngồi trên ghế, sờ cằm gật đầu, phải nói là Ja khá phù hợp với chiếc ghế của cậu.

First nhìn Ja ngồi trên thứ gì đó dành riêng cho cậu, cứ như thể Ja cũng dành riêng cho cậu vậy.

Ý nghĩ này khiến First cảm thấy dễ chịu.

"Cậu đi gọi đồ uống cho mọi người đi, cái gì lạnh lạnh chút. Họ làm việc vất vả quá."

Trợ lý nhỏ nghe được lời phân phó của First, trong lòng nháy mắt khinh bỉ.

.

"Tôi đã nhắm đến anh ngay từ lần gặp đầu tiên rồi."

Ja đích thân cầm lấy đồ uống mà trợ lý đưa cho anh, cảm giác khó chịu do thời tiết đã bị đồ uống lạnh xua tan không ít.

"Cảm ơn cậu rất nhiều."

Trợ lý nhỏ cười như không cười.

"Đừng, đừng cười với tôi như vậy. Nếu muốn nói lời cảm ơn thì cứ đích thân đến đó!"

Trợ lý nhỏ nói xong liền đi thẳng về hướng phòng nghỉ.

Ja đặt kịch bản của mình lên ghế và định đi theo trợ lý thì bị Tik quay lại với thứ gì đó chặn lại.

"Ủa! Ai cho cậu cái ghế này vậy? Sao nhìn quen thế?"

Sau khi nhìn thấy đồ uống trên tay Ja.

"Mau đưa nước đây, anh sắp chết vì nóng rồi."

Nói xong Tik bắt đầu chộp lấy nó.

Ja nâng ly lên cao và hất cằm về phía nơi đặt ly.

"Anh tới kia tự lấy đi."

Tik quay lại với đồ uống, đi tới đi lui và nhìn chiếc ghế Ja đang ngồi.

"Sao anh thấy chiếc ghế này nhìn quen mắt vậy?"

Ja cười cười, sờ vào tay vịn.

"Ảnh đế First đã nhờ người đưa nó tới đây."

Tik sặc đồ uống trong miệng và ho.

"Cậu biết tiểu tổ tông đó?"

Ja mỉm cười với ánh mắt hoài niệm và không nói gì thêm.

Một ngày quay phim diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với những gì Tik tưởng tượng, và Tik rất vui vì đoàn làm phim đầu tiên của Ja mọi thứ rất hòa hợp.

"Anh, anh về trước đi!"

Ja thu dọn ghế và nói với người đại diện của mình.

"Để anh đưa cậu về."

"Không cần, lát em bắt taxi về sau."

"Như vậy sao được."

"Em có việc phải làm ở bên ngoài, xong việc thì em tự về cũng được."

Tik thấy Ja khăng khăng vậy cũng không nói gì nữa.

Ja từ từ xếp ghế lại, nhấc nó lên và đi đến phòng nghỉ của First.

Trợ lý nhỏ vừa xách đồ đi ra ngoài, nhìn thấy Ja đi tới liền quay người chạy, đóng sầm cửa lại.

First, người đã sửa sang đủ quần áo và phụ kiện đi theo phía sau trợ lý, cảm thấy cực kỳ may mắn vì phản ứng nhanh chóng, nếu không thì không biết mình sẽ ra sao nữa.

"Anh, anh, nhanh lên, ngôi sao nhỏ đó đang ở đây".

First ngay lập tức nhận ra người trợ lý đang nói đến là ai.

"Tại sao cậu lại hoảng sợ? Cứ bình tĩnh."

Trong khi liên tục bảo người khác bình tĩnh, cậu nhanh chóng cởi hết phụ kiện ra, ngồi trên ghế sofa giả vờ bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra chơi.

"Đừng đứng ngây ngốc nữa và đi xem tại sao vẫn chưa có ai bước vào đi."

Ja vừa rồi phát hiện ra hành động của trợ lý. Khi anh đang đứng ở cửa cân nhắc xem có nên vào hay không thì trợ lý ra mở cửa, bốn mắt nhìn nhau.

"Tôi tới để trả lại đồ cho ảnh đế."

Trợ lý nhỏ xoay người để Ja trực tiếp đi vào, sau đó đi ra canh cửa với tinh thần thoải mái.

Ja nhìn First đang ngồi trên ghế sofa, trong mắt tràn đầy vui mừng, vừa định đùa giỡn thì First nhanh chóng bỏ chạy, không để anh có cơ hội chào hỏi.

First ngồi trên sofa, lắng nghe thanh âm phía sau, nhưng chờ hồi lâu, cậu cũng không thấy động tĩnh gì từ Ja, liền nhịn không được quay đầu lại.

Khuôn mặt Ja với nụ cười dịu dàng và trìu mến cứ thế lọt thẳng vào mắt First.

First nhìn nụ cười trên khuôn mặt Ja, và khuôn mặt cậu cũng vô thức mỉm cười với Ja.

"Cảm ơn ảnh đế đã cho tôi mượn ghế hôm nay."

Bởi vì lời nói của Ja, nụ cười trên mặt First biến mất rõ ràng, cậu ủ rũ ngồi lại trên ghế sofa.

"Vậy thì đặt nó xuống và rời đi đi!"

Ja nhìn First, người đột nhiên mất bình tĩnh. Ja, người đã quen với tính khí của First, bước tới và quỳ xuống trước người ngồi trên ghế sofa.

Anh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn người đang bị tổn thương, như thể đang nhìn thấy cậu nhóc mềm mại năm đó.

"First, em thực sự không nhớ ra anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top