Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(4)

            "First, em thật sự không nhớ ra anh sao?"

First phồng miệng nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng trả lời

"Sao tôi phải nhớ anh?"

Ja thấy First đang tủi thân, khiến anh cũng phải kìm nén đôi mắt đang đỏ lên của mình.

"Là không cần anh Jaja nữa sao?"

First giương nửa khóe miệng lên

"Ha! Tôi nhớ bố mẹ tôi chỉ sinh ra tôi. Tôi không có anh trai."

Ja đương nhiên biết cậu nhóc đang trong cơn giận. Anh ngày đêm muốn tìm kiếm người mà anh nghĩ tới, nhưng ai biết rằng cậu nhóc này sẽ không cho phép ai gặp mình?

"Xin lỗi, anh về trễ."

First nghe được lời này xong, phòng ngự của cậu hoàn toàn bị phá vỡ, cậu mím chặt môi, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

"Không phải anh đã đi rồi sao? Tại sao còn quay lại?"

Ja nửa quỳ trên mặt đất, bất chấp sự phản kháng của First, ôm chặt cậu nhóc đang đau lòng vào trong ngực mình.

"Anh xin lỗi vì biến mất đột ngột năm đó."

"Buông, ai cho anh ôm tôi?"

First đẩy mạnh Ja, cậu vẫn chưa tha thứ cho anh nên không muốn để anh ôm mình.

"Suỵt, để anh ôm em một cái, anh rất nhớ em."

First thả lỏng cơ thể rồi dựa vào trong lòng của Ja, hai tay đưa ra sau lưng Ja nắm chặt quần áo của anh, bĩu môi lẩm bẩm hỏi.

"Anh quay về làm gì?"

Ja vùi mình hoàn toàn vào vai First

"Đương nhiên là anh quay về để gặp cậu nhóc của anh."

"Ai là cậu nhóc của anh!"

First vẫn bĩu môi nhưng trong mắt lại hiện lên nụ cười ngượng ngùng.

First dùng chân đá đá chân Ja.

"Chân anh không tê sao? Đứng dậy đi."

"Ôm anh thêm lần nữa."

First không phản đối quyết định của Ja, cậu chỉ hừ một chút như một con mèo lười và để mình thả lỏng hơn trên người Ja.

Ja tận hưởng sự ỷ lại của cậu nhóc một lúc rồi đứng dậy ngồi cạnh First, để cậu dựa vào mình.

First tự điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, thoải mái nhắm mắt lại.

"Lúc đó anh thật sự không cố ý rời đi đột ngột, chỉ là nó đột ngột quá, không kịp báo cho em."

Mặc dù Ja không muốn đề cập đến chủ đề khó chịu này nhưng anh vẫn muốn giải quyết vấn đề một cách rõ ràng. Ja không muốn có hiềm khích với First.

First nắm tay Ja nghịch qua nghịch lại rất vui vẻ, không để ý lời nói của Ja.

"Sau này anh đã liên lạc với em, em có biết không?"

Nói đến đây, Ja liền buồn, cuối cùng anh cũng tìm được IG của First, nhưng yêu cầu theo dõi của anh không bao giờ được chấp nhận.

"Tôi biết!"

First trả lời thờ ơ.

Ja tức giận cắn nhẹ vào cổ First một cái.

"Vậy tại sao không đồng ý?"

"Ha! Anh có thể im lặng rời đi, thì tại sao tôi phải đồng ý yêu cầu theo dõi của anh?"

"Vẫn còn thù hận như vậy! !"

First chỉ ngẩng đầu lên và mỉm cười nhìn Ja.

"Sao tự dưng em không cập nhật gì nữa?"

Nghĩ đến lần First đột nhiên ngừng cập nhật, khiến anh lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên, mà Ja vẫn còn sót lại nỗi sợ hãi.

Nếu không phải anh phát hiện một cái tên First đột nhiên xuất hiện trong giới giải trí, nhất định là cậu nhóc của mình, thì anh đã vi phạm thỏa thuận với ba mình mà trực tiếp quay về.

"Không phải tôi mới quay lại rồi sao?"

First trả lời kiểu đương nhiên.

Ja hít một hơi thật sâu, kìm nén ý muốn đánh cậu nhóc này một cái.

"Sau này không cần dùng chiêu trò như vậy, có thể trực tiếp hỏi anh phải làm như thế nào."

"Tôi có thể yêu cầu mọi thứ được không?"

"Gì cũng được."

First gật gật đầu

"Vậy được rồi! Tôi sẽ tranh thủ."

Ja bất lực nhìn First đang vặn vẹo ngón tay, anh tin chắc lần sau nếu cậu dùng chiêu trò đối với anh, cậu sẽ càng tàn nhẫn hơn.

"Sao anh không về sớm hơn?"

First hỏi mà không lên giọng.

"Ba anh quy định rằng anh chỉ có thể quay lại sau khi tốt nghiệp đại học."

"Ồ, còn ngày lễ thì sao?"

Ja tựa đầu mình vào đầu First.

"Anh không cho phép bản thân, để ba anh biết anh nghiêm túc và đã suy nghĩ rõ ràng."

"Suy nghĩ rõ ràng về cái gì?"

"Suy nghĩ rõ ràng xem anh có thực sự phải quay lại tìm em không, cậu nhóc của anh."

"Vậy anh đã nghĩ kỹ chưa?"

Ja buồn cười hôn tóc First một cái.

"Không phải anh đã ở đây rồi sao?"

"A! Ai cho anh tùy ý hôn tôi? Xin anh chú ý thân phận của anh đi, được không?"

First nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực của Ja, nhặt vội các loại phụ kiện mà cậu vừa mới dỡ xuống rồi mặc lại lên.

"Hãy chú ý khoảng cách, được chứ?"

Ja giúp First chỉnh lại mũ, sau đó nắm tay cậu bước ra ngoài.

"Được, anh sẽ chú ý, giờ anh đưa em về nhà."

"Ai cần anh chứ, tôi có trợ lý rồi."

"Được rồi, vậy phiền ảnh đế có thể vui lòng giao cậu bé trong suốt này cho tôi được không? Quản lí của tôi đã bỏ rơi tôi và bỏ chạy rồi."

"Anh cầu xin tôi đi."

"Được, anh xin em."

"Vì anh đã xin tôi, tôi miễn cưỡng cho anh vậy!"

Trợ lý nhỏ đang không thể tin được, mở to mắt nhìn First ngoan ngoãn bị dẫn ra ngoài, hoàn toàn quên mất đi mình.

Quỷ nhỏ bị khuất phục rồi. Vì cuộc sống hạnh phúc tương lai, nhất định phải tự ôm lấy chân mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top