Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(59)

First và Malb nhìn Bim đang đi theo cảnh sát với vẻ mặt bình tĩnh.

"First, cậu cùng Ja ở lại đây, tôi sẽ giúp cảnh sát sao chép video, sau đó sẽ trực tiếp đến đồn cảnh sát ghi lại lời khai."

Malb giải thích ngắn gọn cho First.

Tiếng nhạc nhẹ trong phòng không bị tắt, giáo sư Malb cho rằng điều này sẽ giúp Ja ngủ ngon hơn.

First tựa vào ghế sofa.

"Đồ ngốc, anh dễ dàng mắc bẫy như vậy mà còn muốn tự mình đến giải quyết Bim."

First cưng chiều nhìn Ja. Mặc dù cậu đang phàn nàn nhưng giọng nói lại không hề có chút phàn nàn nào.

"Sao anh lại vừa ngốc vừa đáng yêu thế này~~"

First gõ nhẹ vào mũi Ja, sau đó di chuyển người, muốn tựa vào Ja để nghỉ ngơi một chút.

Chính cái nghiêng đầu này đã khiến First bất ngờ đứng dậy nhưng rồi lập tức khuỵu xuống vì đôi chân mềm nhũn.

Ja thậm chí còn không uống một ngụm nước nào. Cả cậu và giáo sư Malb đều bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ theo thói quen của mình.

Bây giờ cảm giác trên cơ thể First cho cậu biết rằng trong căn phòng này có thứ gì đó mà cả cậu và giáo sư đều không nhận ra.

First lắc lắc đầu. Bây giờ cậu cũng cảm thấy buồn ngủ. Nếu không phải vừa nhìn thấy ly nước còn nguyên, có lẽ cậu đã ngủ quên rồi.

First cố gắng hết sức để giữ cho mắt không buồn ngủ, nhưng não cậu liên tục gửi tín hiệu cho cậu ngủ!

First cố gắng giơ tay lên và cắn mạnh vào cổ tay cho đến khi chảy máu, sau đó First mới tỉnh táo một chút.

First nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho giáo sư Malb, nhưng có lẽ giáo sư đang bận ghi chép nên không trả lời điện thoại!

First gọi liên tục nhiều lần nhưng giáo sư Malb không trả lời nên chỉ có thể gửi một tin nhắn.

[Hãy quay về sớm nhất có thể]

Sợ giáo sư Malb có chuyện gì đó, First dùng chút sức lực cuối cùng của mình để gửi cho Tok một bản chia sẻ vị trí, sau đó mới gọi điện.

Nhưng sau khi Tok bắt máy thì không có âm thanh nào cả, chỉ có vài bản nhạc nhẹ nhàng mờ nhạt vang lên.

Dù Tok có hét thế nào cũng không có ai trả lời điện thoại của cô. Tok biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, vì First không phải là người hay đùa như vậy.

Tok không dám cúp máy, định dùng điện thoại cá nhân gọi cho bộ phận an ninh, thì lúc này lại thấy một tin nhắn khác được gửi đến cho mình.

Âm thanh ù ù bên tai khiến First ngày càng khó chịu hơn. Những người bên cạnh thì hoàn toàn không nhận ra, âm thanh càng lúc càng lớn.

"Tổ tông, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi"

Vừa mở mắt ra, cậu đã giật mình vì khuôn mặt phóng to của Tok. First chán ghét đẩy Tok ra.

"Cách xa tôi ra một chút!"

Tok đứng thẳng lên và sờ sờ vào tóc mình.

"Nhìn cậu như vậy xem ra hoàn toàn tỉnh táo rồi ha."

First phản ứng lại lời nói của Tok rồi vội vàng đứng dậy.

"Ja đâu? Ja thế nào rồi?"

Tok kiềm chế ý định muốn mắng xuống, nhưng cô cũng hiểu cho First.

Khi cô và nhân viên bảo vệ bước vào thì thấy First và Ja đều đang bất tỉnh, cô sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn.

"Ja không sao đâu, nhưng liều thuốc cậu ấy nhận được nặng hơn của cậu nên cậu ấy vẫn đang ở trong phòng theo dõi."

First đấm mạnh vào giường, miệng chửi một câu.

Ai mà ngờ rằng chân của First yếu đến mức gần như không thể đứng vững khi mới ra khỏi giường. Lúc này First liền lớn tiếng chửi bới. Trong thâm tâm cậu quyết định rằng dù ai có cố gắng cầu xin cho Bim thì cũng vô ích và cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho Bim.

"Chị xem náo nhiệt đủ rồi đấy. Đẩy xe lăn giúp tôi được không?"

First nghiêm mặt nhìn Tok đang cười trộm.

"Tuân lệnh, tổ tông!"

"Thật ra cậu nên nằm xuống nghỉ ngơi đi. Giờ cậu đến gặp Ja thì cũng chẳng làm được gì đâu."

Suy cho cùng, Tok vẫn lo lắng cho sức khỏe của First.

Hai người vừa mới gặp lại nhau. Một trong hai người đã trở thành diễn viên, người còn lại thì trở thành người đại diện chủ chốt.

First mặc dù có bối cảnh, nhưng bối cảnh đó cũng không giúp được hai người chút nào, trái lại còn tạo ra nhiều lực cản hơn những người khác rất nhiều.

"Tôi sẽ không yên lòng nếu không đi xem."

First không thể nằm xuống được. Ja đã ở trong căn phòng đó lâu hơn cậu rất nhiều. First vẫn là lo lắng cho sức khỏe của Ja.

"Cậu tỉnh rồi!!"

Bác sĩ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy First, cậu tỉnh dậy sớm hơn dự kiến ​​của bác sĩ.

"Thân thể còn không thoải mái ở đâu nữa không?"

"Chân tôi hơi yếu thôi."

"Không sao đâu, nó sẽ ổn ngay khi thuốc tan hết."

"Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào gặp Ja được không?"

"Ồ, tất nhiên rồi, nhưng cậu ấy chắc vẫn còn ngủ thêm một lát."

First cảm thấy đau lòng muốn chết khi nhìn thấy Ja trên giường bệnh vẫn đang được truyền dịch để pha loãng lượng thuốc còn sót lại trong cơ thể!

First chậm rãi tiến về phía trước nắm lấy tay Ja. Điều không ai ngờ tới là Ja bắt đầu giãy dụa dữ dội, miệng thì lẩm bẩm.

"Đau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top