Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(60)

First lúng túng buông tay Ja ra. Ja lập tức ngừng giãy dụa, miệng đang kêu đau cũng ngừng lại.

Tok loạng choạng, choáng váng khi nhìn thấy tình huống này.

"First- First~~ Cậu không muốn thử lại lần nữa sao, đề phòng Ja vừa gặp ác mộng."

Mặc dù First cảm thấy không thể xảy ra tình huống mà Tok mới nói nhưng cậu vẫn nuôi một chút hy vọng và nắm lấy tay Ja bằng cả hai tay.

Ja giãy dụa ngay lập tức. Có lẽ là do Ja giãy dụa quá nhanh nên lần này anh không kêu đau nữa.

"Chị Tok, phiền chị tìm bác sĩ giúp tôi."

First thấp giọng nói.

Tok cũng biết có điều gì đó không bình thường, nhưng cô không biết cách an ủi First nên chỉ có thể giúp cậu tìm bác sĩ. Trong thâm tâm, họ đều hy vọng mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như họ tưởng tượng.

First nắm chặt hai tay lại, cúi đầu nhìn bàn tay của Ja trên giường, toàn thân anh thì khẽ run lên.

"Bim, Bim"

First nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Bác sĩ đã kiểm tra qua cho Ja.

"Thân thể cậu ấy không có vấn đề gì, thuốc chuyển hóa xong sẽ tỉnh lại."

"Bác sĩ, ngay khi cậu ấy chạm vào Ja, Ja liền bắt đầu kêu đau và giãy dụa."

Tok nghiêm mặt trả lời thay cho First. Khi First nghe được lời của Tok, bóng đen trong mắt cậu ngày càng đậm hơn. Cả người toả ra khí chất thận trọng, khiến các bác sĩ cũng không dám bước tới.

"Thường thì bệnh nhân không nên như vậy. Cậu ấy đang ở trạng thái ngủ say, nên đối với thế giới bên ngoài không thể có phản ứng mạnh như vậy."

Bác sĩ vẫn chưa chắc chắn vấn đề là gì nên ông nói với giọng ngần ngại.

"Sao cậu không thử lại lần nữa, tôi sẽ xem tình hình cụ thể ra sao?"

Nhưng First chỉ ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn bác sĩ, không chạm vào Ja nữa.

Bởi vì vừa rồi cậu đã thử rồi. Dù có chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể Ja, Ja cũng sẽ hét lên đau đớn.

First không nỡ để Ja phải chịu đau lần nữa.

"Chị Tok, điện thoại của tôi đâu?"

First cầm lấy điện thoại, thấy giáo sư Malb vẫn không trả lời, vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi lại.

May mắn thay, lần này giáo sư Malb đã bắt máy ngay lập tức.

"First, tôi đang định quay lại. Tôi vừa rời khỏi đồn cảnh sát."

Giọng nói lo lắng của giáo sư Malb vang lên. Ông nhìn thấy trên điện thoại của mình có mấy cuộc gọi nhỡ của First. Điều này vô thức mách bảo ông rằng đã xảy ra chuyện.

"Giáo sư, phiền ông tới bệnh viện ngay!"

"Bệnh viện?"

Nhịp tim giáo sư Malb chợt dâng lên.

"Vâng, ở bệnh viện XX, tôi sẽ cho người đợi ông ở cửa."

First nói xong rồi cúp máy, tìm bức ảnh của giáo sư Malb và đưa cho Tok.

Sự chuyên nghiệp của Tok được thể hiện khi cô liếc nhìn những bức ảnh trên điện thoại và gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

"Phiền bác sĩ rồi. Bác sĩ riêng của Ja sẽ tới và đảm nhận nốt công việc còn lại."

Bác sĩ gật đầu nhưng vẫn nhắc nhở.

"Nếu cậu ấy cần được chuyển đến bệnh viện khác hoặc nhận phương pháp điều trị khác, vui lòng báo trước với chúng tôi."

Khi giáo sư Malb bước vào, ông nhìn thấy First đang ngồi trên xe lăn trước giường Ja, đầu cúi thấp.

"Hai người xảy ra chuyện gì vậy?"

First chuyển sự chú ý sang Tok đứng phía sau giáo sư Malb. Khi Tok lắc đầu, cậu biết rằng cô chưa tiết lộ gì cả.

First kể cho giáo sư Malb về tình hình trong phòng điều trị sau khi ông rời đi.

"Tôi không ngờ mình lại bị sự sắp xếp theo quán tính của Bim đánh lừa".

Giáo sư Malb cười cay đắng.

"Giáo sư, còn có một việc quan trọng nữa."

"Là gì?"

"Ngay khi tôi đụng vào Ja, anh ấy liền nói năng không rõ, còn giãy dụa dữ dội."

"Kể cả đang trong trạng thái ngủ thế này à?"

"Vâng, ngay cả khi đang ngủ."

Malb không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.

"First, chạm vào em ấy lần nữa đi để tôi xác nhận."

Malb đã đưa ra được phán đoán ban đầu. Nhìn First đứng bất động, ông chỉ có thể khuyên nhủ.

"First, cậu phải chạm vào em ấy thì tôi mới có thể chắc chắn được."

"Nhưng Ja sẽ rất đau đớn."

"Vậy thì vẫn phải chạm."

Ngữ khí của Malb rất nghiêm túc. Nhìn vẻ mặt đầy luyến tiếc của First, ông trực tiếp nắm lấy tay First, ấn vào tay Ja.

Quả nhiên Ja bắt đầu giãy dụa và kêu lên đau đớn.

First nhanh chóng rút tay lại. Bàn tay của giáo sư Malb trực tiếp phủ lên tay Ja. Ja liền ngừng giãy dụa, miệng cũng không kêu lên đau đớn nữa. Không có chút kháng cự nào đối với bàn tay đang đặt trên tay anh.

Vẻ mặt của giáo sư Malb cho First biết rằng Bim chắc chắn đã làm điều gì đó với Ja mà họ đã không để ý tới.

Malb nhìn First với vẻ xin lỗi. Bim lần nào cũng làm mới sự hiểu biết của Malb về hắn.

"First, nếu tôi không nhầm thì Ja đã bị Bim ra ám hiệu."

"Ông không giải được sao?"

Malb lắc đầu xin lỗi.

"Tôi xin lỗi, vì những ám hiệu có những từ ngữ và âm điệu riêng, nên..."

"Vậy chỉ có Bim mới mở khóa được đúng không?"

Giọng điệu của First bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top