Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(61)

First lẳng lặng ngồi vào bàn, nhìn Bim đang cười cười với vẻ đắc ý.

"Bây giờ anh đang rất đắc ý phải không?"

Bim mỉm cười với First rồi dùng tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì?"

First nhìn Bim bằng ánh mắt lạnh như băng, nhưng bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn đã bộc lộ tâm trạng bất an của First.

"Có điều kiện gì thì cứ nói đi!"

"Điều kiện? Ha! Nếu tôi nói thì cậu sẽ đưa chứ? Hả? Cậu sẽ đưa chứ?"

Bim nhìn First một cách chế giễu.

"Cứ nói đi!!"

"Được! Điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ cần cậu hủy hoại Ja là được."

"Bim, Ja chưa bao giờ là của anh."

Bim khoanh tay tựa lưng vào ghế nhìn First một cách châm chọc.

"Tôi đã nói rồi, cậu đâu có làm được!"

"Vậy tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả. Tôi sẽ giải thích với cảnh sát và thả anh ra ngay."

First vì Ja mà có thể buông tha cho Bim, cho dù rất muốn giết Bim, cậu vẫn có thể bỏ qua, miễn là Ja an toàn.

"Haha~ đừng làm ra vẻ như cậu đang bố thí cho tôi được không? Cảnh sát cũng không có bằng chứng gì, tôi đâu cần cậu thả tôi đi, tôi có thể tự mình ra ngoài được!"

"Bằng chứng? Thuốc không phải sao? Anh đã tự mình thôi miên Ja phải không?"

"Nhóc, tôi thấy cậu thật ấu trĩ! Ai có thể chứng minh tôi đã tráo thuốc? Nếu tôi thôi miên Ja, cùng lắm thì giấy phép bác sĩ của tôi sẽ bị thu hồi."

Bim cố tình sử dụng biệt danh chỉ mình Ja dùng để gọi First nhằm kích động First. Mặc dù thủ đoạn này rất hèn hạ, nhưng First thực sự không thể khống chế được cảm xúc của mình.

First đứng dậy vươn tay qua bàn, kéo cổ áo Bim và trực tiếp nhấc Bim lên.

Bim giơ tay ra hiệu cho cảnh sát rằng mình không hề động thủ. Cảnh sát bước tới kéo hai người ra. Bim hạ tay xuống để chỉnh lại quần áo.

"Anh cảnh sát, tôi nghi ngờ cậu ta tính hãm hại tôi. Tôi cần được bảo vệ."

Cảnh sát ra hiệu cho Bim ngồi xuống, rồi hộ tống First ra khỏi phòng thăm.

Tok nhìn First bị áp giải ra ngoài, nhanh chóng thương lượng với cảnh sát. Cô liên tục nói rằng First không có ý như vậy thì First mới được thả ra.

"First, cậu bình tĩnh lại đã. Quá bốc đồng sẽ không có tác dụng gì đâu."

Tất nhiên là First hiểu được, nhưng khi nhìn thấy Bim, cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

"Chị Tok, nhờ bộ phận pháp lý của công ty liên hệ với bộ phận dịch vụ của trụ sở. Tôi sẽ gọi điện trước cho ba của Ja và nhờ ba giám sát Bim giúp!"

Không thể quá mềm yếu được, phải chiến đấu đến cùng và buộc Bim phải mở khóa chỉ dẫn ngầm.

Trong khi First vẫn đang giải thích vấn đề với Tok thì Bim vênh váo bước ra ngoài. Luật sư của hắn đang giải thích vấn đề với cảnh sát.

"Tôi đã nói tôi có thể tự mình ra ngoài được mà!"

"Vậy thì sao? Anh đã vào một lần, thì có thể sẽ có lần thứ hai."

"Thưa ngài, tôi nghi ngờ ngài đang đe dọa thân chủ của tôi."

Luật sư đang đứng chắn trước mặt Bim. Bim vỗ nhẹ vào lưng luật sư.

"Tại sao ảnh đế First lại đe dọa tôi được? Cậu ấy là người của công chúng mà! Đúng không? Nhóc"

"Anh không thấy chán khi cứ sử dụng mãi một chiêu như vậy à?"

"Sao mà tôi chán được? Nó vẫn có hiệu quả lắm."

Bim nhướng mày nhìn bàn tay của First đang bị Tok giữ chặt.

"Tốt nhất là anh nên cầu nguyện rằng mình có thể ở ngoài thêm vài ngày nữa đi!"

"Haha, tôi sẽ chờ xem. À~~ Nhân tiện, thay tôi gửi lời chào Ja nhé."

Ja có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, nhưng dù ngủ đủ giấc lại không thấy sự thoải mái, mà thay vào đó là toàn thân nặng trĩu.

Tất cả kí ức của Ja đều dừng lại ở những giây phút trong phòng điều trị của giáo sư Malb.

Nghĩ rằng mình đã ngủ lâu như vậy, First sẽ đặc biệt lo lắng nên Ja không miên man suy nghĩ nữa mà nhanh chóng ép mình tỉnh dậy để không làm cậu nhóc lo lắng.

"Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi. Chẳng lẽ anh đang đợi người mở hộ anh à?"

Giọng cười của First lọt vào tai Ja. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Ja dù anh vẫn chưa mở mắt.

"Mau tỉnh đi, em đã đợi anh lâu lắm rồi"

First nói với thanh âm làm nũng.

"Nhưng anh phải đợi hoàng tử hôn anh đã, thì anh mới mở mắt ra được."

Ja nói xong thì chờ đợi với vẻ mặt đầy kì vọng. Cho nên anh cũng bỏ lỡ buồn phiền trên mặt First!

Ja đợi rất lâu nhưng không thấy First hôn mình. Anh hoảng sợ vội mở mắt ra thì phát hiện First đang nhìn chằm chằm vào mình và mỉm cười.

"Em dọa anh sợ đấy!"

Ja trách móc ra vẻ tủi thân.

"Hả? Tại sao?"

"Anh tưởng em đang tức giận nên mới không để ý đến anh."

"Em giận thật nha!"

"Anh xin lỗi"

"Anh còn muốn nói xin lỗi em bao nhiêu lần nữa đây? Hả?"

"Là anh đã quá kiêu ngạo"

Bây giờ Ja thực sự cảm thấy mình suýt thì bỏ mạng một cách ngớ ngẩn.

"Ừm, thật sự không dễ dàng gì, anh cuối cùng cũng hiểu rồi sao?"

"Anh hiểu rồi. Sau này anh sẽ kể cho nhóc nghe mọi chuyện."

First khi nghe Ja gọi mình là "nhóc" thì trong lòng cảm thấy mắc ói.

"Sau này đừng gọi em là nhóc nữa, em không thích."

Có lẽ do giọng điệu của First quá nghiêm túc, Ja đưa tay ra định nắm lấy tay First, nhưng First lại lùi lại một bước để tránh.

"First, em sao vậy? Nếu em không thích, anh sẽ không bao giờ gọi em như vậy nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top