Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(62)

Ja cuối cùng cũng có thể được xuất viện nhưng First vẫn lo lắng. Sau khi bác sĩ liên tục đảm bảo và có sự xác nhận của giáo sư Malb, First cuối cùng cũng đồng ý cho Ja xuất viện.

Vì điều này mà Ja không hề cảm thấy buồn vì sự xa lánh của First những ngày qua. First của anh vẫn quan tâm đến anh.

Ja đứng trước cửa nhà hít một hơi thật sâu. Trái tim trống rỗng của anh lúc này mới được lấp đầy một chút. Nếu bảo bối của anh không lạnh lùng với anh như vậy thì coi như trọn vẹn.

Phải rồi!

Ja phát hiện First vẫn quan tâm đến anh như vậy nhưng quyết không cho phép bất kỳ đụng chạm nào giữa hai người.

Chỉ cần có chút ý muốn chạm vào First, First sẽ tìm đủ loại lý do để tránh mặt anh.

"First ~~~ bảo bối ~~"

Ja nằm trên ghế sofa và làm nũng với First như một chú chó lớn.

First dở khóc dở cười nhìn Ja.

"Anh lại ầm ĩ cái gì vậy?"

Mấy ngày nay Ja lúc nào cũng rơi vào trạng thái làm nũng như này, không chủ động chạm vào mình nhưng luôn dụ dỗ để mình chủ động.

"Ôm anh đi mà, chạm vào anh đi mà!"

Ja dẩu môi và cong người qua lại trên ghế sofa.

"Ja"

"Không chạm anh thì anh không nghe."

"Ja"

"Không nghe không nghe, anh không nghe"

First thưởng thức chiêu chơi xấu của Ja một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Ja.

"A! Đau quá!"

Ja nhanh chóng né tay First. Ja nhảy sang một bên, hoảng sợ và chết lặng nhìn First, hoảng sợ đến mức không thể nói được nên câu.

"First. . . Anh~ Bảo bối. . . anh không biết, sao anh lại bị như vậy!".

"Em biết anh không cố ý."

Ja ngồi xổm trước mặt First, vừa mới đưa tay ra kéo First thì đã bị ánh mắt của First chặn lại, anh chỉ có thể hoảng loạn giải thích.

"Bảo bối, anh thực sự không cố ý đâu, tin anh! Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!"

"Ja, đừng lo, em biết nên em không chạm vào anh đâu."

Ja hai tay ôm đầu.

"Sao chuyện này có thể xảy ra được! Sao anh lại trở nên như thế này! Sao chuyện này có thể xảy ra được?"

Tâm trạng của Ja lập tức sụp đổ. Toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hơi thở của Ja cũng bắt đầu trở nên nặng nề, như thể một người đang tức giận không thể kìm nén được cơn tức giận của mình.

"Ja! !"

"Anh Ja"

"Anh trai"

First gọi Ja rất lâu mà anh không hề trả lời cậu lấy một lần.

First lo lắng đến mức suýt khóc. Nhìn thấy cảm xúc ngày càng không kiềm chế được của Ja, First nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp lấy dao cứa vào ngón tay mình.

"Huhuhuhu, Ja! Anh, em bị thương rồi!"

First đặt cược vào địa vị của cậu trong trái tim Ja, đặt cược rằng vết thương của cậu có thể kích thích tâm trạng của Ja.

First vừa khóc vừa đưa ngón tay đang chảy máu của mình ra trước mặt Ja.

"Huhuhuhu anh Ja, em đau"

Ja lập tức tỉnh táo và đau lòng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chảy máu của First, nhưng ngay sau đó anh đã phải buông ra theo bản năng vì đau đớn.

"Bảo bối, anh xin lỗi! Anh không cố ý đâu."

Ja đưa tay ra nắm lấy tay First lần nữa,. First nhanh chóng đưa tay ra sau lưng để ngăn Ja chạm vào.

Mắt Ja đỏ hoe.

"Đưa anh xem, đưa anh xem!"

"Không được, anh sẽ đau đấy."

"Không sao đâu, anh có thể chịu được."

First vẫn kiên quyết không đồng ý đưa cho Ja xem. Vừa định bỏ đi và tự mình giải quyết thì cậu giật mình vì Ja bất ngờ ôm lấy.

"Ja, buông ra, buông ra nhanh lên."

First giãy dụa kịch liệt. Chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đau không chịu nổi, giờ Ja ôm mình vào lòng, Ja chắc chắn cảm thấy rất đau.

"Nhìn này bảo bối, em không nghĩ là anh có thể cầm cự được sao? Nó không đau như em nghĩ đâu!"

Ja nghiến răng kìm lại tiếng kêu đau đớn sắp thoát ra khỏi miệng.

Bảo bối của anh bị thương, bảo bối của anh vì anh mà bị thương, anh làm sao có thể buông tay!

"Anh buông ra đi đã"

"Không buông"

"Anh, anh không buông em ra thì sao giúp em xử lý vết thương được?"

"Được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống đi, anh giúp em lấy hộp y tế."

Ja nhanh chóng đứng dậy. Sau khi quay lưng lại với First và chắc chắn rằng First không thể nhìn thấy mình, Ja đưa tay lên lau mồ hôi trên trán do quá đau đớn.

"Đừng xức bằng tay, chỉ cần dùng tăm bông thôi!"

First né tránh bàn tay của Ja.

"Bảo bối, anh làm được mà."

"Vậy em không cần anh giúp nữa."

First lừa dối một cách trắng trợn.

"Được rồi, anh sẽ dùng tăm bông."

Ja có thể làm gì được? Anh chỉ có thể vâng lời thôi.

"Không được, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xử lý vết thương!"

Ja vẫn lo lắng.

First mỉm cười và giơ tay lên trước mắt Ja.

"Anh, anh đợi một lát, vết thương sẽ tự lành thôi."

Ja giúp First băng bó xong thì mới bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.

"First, anh đang bị sao vậy?"

First mỉm cười và bình tĩnh nhìn Ja.

"Vì em đã nói là chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau và không giấu giếm điều gì, nên em sẽ nói thẳng với anh. Anh đã bị Bim ám thị tâm lý."

Ja đã tiếp xúc với các bác sĩ tâm lý trong nhiều năm nên Ja đã biết chuyện gì đang xảy ra ngay lúc First đề cập đến.

"Đồ khốn!"

Ja giật lấy cốc nước trên bàn ném xuống đất.

"Đó là cốc đôi được thiết kế theo yêu cầu của em. Trên thế giới chỉ có một đôi như vậy thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top