Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1- GẶP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BaekHyun nay năm lên Đại học, cậu ghét các tiết học đó, ghét cái bài giảng mấy ông thầy tiến sĩ nhưng cậu rất thích được nghe lời ru của những ông tiến sĩ đó. Nhưng mọi lần hôm nay lại có tiết Triết học, lại nằm lười ra bàn ngủ.

" Ông cứ nói! Và lớp vẫn nghe ông ru!"

BaekHyun nằm xuống nhìn cả lũ, hơn 40 mà không thấy một cái đầu ló lên ghi chép, đúng là lời ru ông này quá tài. Học khoa Chính trị mà cậu không hiểu sao phải học mấy cái vớ vẩn này.

" Đánh một giấc rồi tính tiếp"

BaekHyun nằm ra bàn, nhắm mắt lại ngủ thì thằng ngồi kế bên, Xi LuHan liền lay lay người cậu.

" BaekHyun! Tớ có mang thêm ít kimbap này! Dậy dậy"

LuHan nói rồi mở hộp kimbap ra, mùi bay vào mũi BaekHyun giật dậy nhìn khao khát những cuộn tròn trong học.

" Chỉ có cậu tốt với Byun thiếu gia thôi"

BaekHyun từ đó đến giờ vẫn thế, vẫn ngạo kiều và vẫn còn rất con nít. Gia thế không thua kém ai, là con của thương gia bất động sản sở hữu hàng trăm khách sạn, resort và nhà hàng trên toàn Hàn Quốc xinh đẹp.

" Cậu ăn từ từ thôi! Ông bánh bèo thấy là chết"

Trong lớp Triết học của cả hay ai cũng gọi ông thầy chính là ông bánh bèo đơn giản chỉ vì ông luôn một kiểu tóc bổ luống.

" Ưm.... Biết......rồi"

BaekHyun vừa nhai vừa nói, ánh mắt tập trung hết cỡ vào đống kimbap ngoan lành của LuHan cho, đồ chùa lúc nào cũng ngon nhất.

" Byun BaekHyun! Em ăn cái gì đó?"

Ông thầy thấy BaekHyun ăn liền gọi tên, BaekHyun đang ăn thì nghe tên mình nuốt không kịp liền bị nghẹt.

" Ặc.... Đâu có đâu thầy?"

Nhờ LuHan đấm vài phát mà cuối cùng cũng xuống, may mắn vừa đến thì cũng vừa đi.

" Không ăn gì mà cơm dính ở mép mà! Xuống phòng giám thị"

Khổ thân cậu, hạt cơm nhỏ thế mà hại cậu phải xuống cái phòng giám thị ăn bánh uống trà.

" Thôi! Ta xuống chơi với mấy bà giám thị! Bye"

BaekHyun cảm thấy xuống giám thị vui hơn nhiều vì không nghe ông bánh bèo ru ngủ, vui sướng mà chạy xuống phòng giám thị.

" Cô JunHee yêu dấu"

BaekHyun nấp sau vác tường ló mặt ra nhìn bà cô dễ thương nhất phòng, ánh mắt cười không thấy mặt trời.

" Lần thứ 5 trong ngày rồi! Em riếc học ở giám thị luôn à"

JunHee bó tay nhìn BaekHyun, cô không có quyền huấn giáo cậu vì gia thế cậu và ba cậu là cổ đông của trường.

" Em thích ở giám thị hơn với ông bánh bèo"

BaekHyun vui thích ngồi xuống bàn, chiếc đĩa từ sáng đã đầy đủ bánh và nước nhờ cậu mà số bánh hết và nước cũng không còn.

" Hết bánh, hết nước rồi!"

JunHee chán nản nhìn BaekHyun, tìm kiếm bánh và nước. Vừa nghe thế mặt đen lại.

" Cũng được! Em đi catin đây! Có gì em bị bắt cô chịu trách nhiệm nha"

BaekHyun vừa nói rồi chạy mất khỏi cái phòng, JunHee cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc.

BaekHyun như tên lửa mới đó mà đã xong, JunHee nhìn mà bất ngờ, nhỏ con mà ăn mạnh thế. Hai hộp kimbap cuộn sẵn, hai hộp bánh gạo cay, hai bịch bánh lớn, hai chai nước coke và còn hai hộp pudding dâu.

" Em ăn nhiều vậy mà không cao lên miếng nào sao?"

JunHee chọc BaekHyun, BaekHyun nhìn sang mặt tối lại vì đến cả giám thị cũng chọc mình.

" Đâu phải em không muốn cao! Tại nó không phát triển"

BaekHyun nói rồi xé hộp kimbap ra ăn ngon lành, xem phòng giám thị như ở nhà mình.

" Tội thật! Thôi ráng ăn đi từ từ sẽ cao"

JunHee thở dài nhìn BaekHyun ăn như một con chuột, nhai nhanh lại cắn thêm một miếng nữa.

" Cô ăn pudding không?"

BaekHyun đang dụ dỗ cô giám thị, JunHee thật ra cũng thích pudding lắm nhưng lần này là BaekHyun đang dụ mình.

" Không em! Đang làm việc"

JunHee nuốt nước bọt rồi tiếp tục làm việc, BaekHyun quyết phải cho bà cô này vào bẫy.

" Ôi! Pudding vừa ngọt của dâu tây mà vừa mềm mềm, mịn nữa! Ăn vào ôi trời ơi quá đã, pudding mà....."

BaekHyun bắt đầu kế hoạch cầm hộp pudding lên diễn tả không ngừng làm JunHee chịu không được liền chọp lấy rồi mở ra ăn.

" Cái này là em dụ cô nhé"

JunHee nói nhìn mặt BaekHyun hớn hở nhìn mình, BaekHyun tiếp tục công việc ăn uống của mình.

" Dù sao em cũng thắng cô rồi!"

BaekHyun khoái chí cười rồi tiếp tục hành trình chinh phục thức ăn tuyệt vời ông mặt trời mà có được, khoảng nửa tiếng thì cũng hết sạch.

Ăn đã rồi nằm ra ngủ, ngủ ngon lành, BaekHyun dường như không sợ phòng giám thị. Những học sinh khác cũng bị bắt xuống nhưng không ai tự nhiên như BaekHyun, đều tò mò nhìn BaekHyun ngủ.

---------------------

Tại trụ sở chính của tập đoàn Park, ChanYeol đang nghỉ ngơi bằng một tách coffee nóng cùng vài bài hát ballad nhẹ. 23 tuổi đã trở thành một người thành đạt và là người mẫu lí tưởng của nhiều cô gái.

" Thưa tổng giám đốc! Chủ tịch Byun muốn gặp ạ"

Thư kí riêng nói qua chiếc điện thoại bằng trên bàn, ChanYeol liền nhanh chóng trả lời không đắn đo.

" Cho chú ấy vào"

ChanYeol tắt nhạc, chủ tịch Byun là bạn bè thân thiết của ba mình nên quan hệ của cậu và chủ tịch Byun cũng khá thân thiết.

" Chào cháu, ChanYeol"

Chủ tịch Byun bước vào, ngồi xuống chiếc sofa quen thuộc. ChanYeol mỉm cười nhẹ.

" Chào chú! Chú tìm cháu có việc gì không ạ?"

ChanYeol dù là người lạnh lùng, băng đảng nhưng có những lúc lại rất ấm áp và thân thiện đối với những người thân quen.

" Chiều nay chú sẽ qua Mỹ công tác cùng vợ và JungSoo! Tính xây dựng mối quan hệ và công ty bên đó! Có thể hơi lâu! Khoảng 1 năm, chú muốn con sẽ chăm sóc con trai của chú trong khoảng thời gian đó"

Chủ tịch Byun nói, ông rất tin tưởng ChanYeol vì cậu là người tốt và biết gì tốt cho mình và mọi người.

" Con trai chú sao ạ?"

ChanYeol hơi bất ngờ vì từ đó đến giờ chỉ biết chủ tịch Byun có một con gái mà không biết còn có một đứa con lớn.

" Nó là Byun BaekHyun! Nó học ở đại học KyungHee, chiều con có thể rước nó và bảo nó dọn đến nhà con! Được không?"

Chủ tịch mở điện thoại đưa ChanYeol tấm ảnh của BaekHyun, ChanYeol nhìn thấy trên màn hình chính là một cậu con trai nhỏ nhắn, da trắng, đôi mắt đáng yêu.

" Dạ được ạ! Chú yên tâm! Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt!"

ChanYeol bất ngờ chấp nhận, cậu thật sự thấy BaekHyun vô hại và đáng yêu nên chắc sẽ không làm càng hay phá hại nhà mình.

" Cảm ơn cháu nhé! Chú yên tâm rồi"

Chủ tịch Byun cảm ơn ChanYeol, cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện, điện thoại ChanYeol đã có bức ảnh đáng yêu của BaekHyun.

5 giờ chiều, mong ước của BaekHyun cũng đến chính là giờ ra về, BaekHyun vừa đi vừa trò chuyện cùng LuHan. Cậu thấy đằng trước cổng có gì đó đang hút hồn sinh viên trường mình. Idol về trường à, hay idol ghé thăm.

Cậu ráng chui vào khe hở, đập vào mắt cậu một chàng trai cao hơn cậu một cái đầu, cách ăn mặc chắc chắn là làm văn phòng, chàng trai đang dựa lưng vào cánh cửa chiếc xe Maserati Granturismo màu đen sang trọng, gương mặt đẹp trai toát lên vẻ nam thần và soái ca trong mấy cái ngôn tình mấy con bạn trong lớp hay nhắc đến.

" Byun BaekHyun"

ChanYeol gọi tên cậu, giơ tay gọi cậu lại. Mọi người đều dồi hết ánh mắt về cậu là ánh mắt kinh ngạc. Cậu khó hiểu bước đến trước mặt ChanYeol.

" Anh gọi tôi à?"

BaekHyun đang đứng trước mặt ChanYeol, ChanYeol bất ngờ vì ngoài đời cậu phải gọi là xinh xắn và đáng yêu hơn nhiều, làn da trắng, đôi mắt cún và thân hình nhỏ.

" Ừ"

ChanYeol nói, BaekHyun nhìn xem có quen người này không càng nhìn càng không biết người này là ai.

" Anh là ai? Làm gì biết tên tôi"

BaekHyun nhìn thẳng vào mắt ChanYeol, ánh mắt tinh nghịch không bao giờ thay đổi cũng chưa sợ bất cứ ai.

" Park ChanYeol! Cậu là con của chủ tịch Byun! Chú ấy bảo tôi có nhiệm vụ phải chăm sóc cậu đến khi chú ấy về nước chắc khoảng 1 năm"

ChanYeol nói, BaekHyun há miệng khi biết người trước mặt mình chính là Park ChanYeol mà ba mình thường nói, tài giỏi, đẹp trai làm tổng giám đốc của tập đoàn Park.

" À.......à là Park ChanYeol của tập đoàn Park! Sao tôi phải cần anh chăm sóc! Aish ba tôi thích nói giỡn thật"

BaekHyun nhìn ChanYeol không thể sống chung với hắn được, cậu không muốn bị quản lí ngay cả ba mẹ còn chưa quản được cậu đừng nói đến hắn.

" Bây giờ cậu lên xe tôi hoặc từ đi về"

ChanYeol lạnh lùng nói vì con người hay hỏi này, mở cửa bước vào trước. BaekHyun không muốn đi taxi cũng không muốn đi xe buýt nên đành bước vào ngồi. Ánh mắt ghen tị xung quanh mình làm cậu lạnh sống lưng.

" Này! Anh nói thật à! Ba tôi giao tôi cho anh chăm sóc"

BaekHyun tiếp tục hỏi ChanYeol, cái tình tò mò không bao giờ bỏ được. ChanYeol chịu thua với cái miệng chứ nói liên tục.

" Thật! Không tin em có thể gọi"

ChanYeol nói, BaekHyun nghe đến chữ em liền thấy gì đó nó ngượng ngượng. Nhanh chóng lấy điện thoại gọi " Đại ca appa"

Appa tại sao đi không dắt con theo.

Không được! Ở bên đó mà học, ChanYeol sẽ chăm sóc con phải nghe lời đó.

Tại sao con đâu có làm gì sai đâu mà giao con cho ChanYeol. Không thích.

Thôi thôi! Ba vừa gửi tiền vào thẻ tín dụng rồi đấy đừng có quậy phá quá nhiều nhà ChanYeol

Con yêu appa nhất trên đời! Chụt chụt con sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ChanYeol mà mà.

Vậy thì tốt! Bye con.

Yêu appa nhất! Chụt chụt.

ChanYeol nghe đoạn đối thoại của hai cha con tình cảm mà cười nhẹ, không ngờ khi nghe đến tiền thì tâm trạng quay 180 độ. Quay sang nhìn BaekHyun, đang nhìn xung quanh xe.

" Này! Anh mua xe này chắc đắt lắm! Maserati toàn xe đẹp không à, xe anh chắc là Granturismo rồi! Đẹp thật nha, sau này tôi sẽ tậu một chiếc cơ mà màu trắng chứ không phải đen như anh đâu"

BaekHyun nhìn nội thất bên trong xe đúng là một siêu xe, cả tiếng xe. Thích chết đi được mong sẽ có bằng lái rồi năn nỉ xin mua một chiếc mới được.

" Ừ! Nhà cậu số mấy"

ChanYeol chạy nhanh nên đã đến con đường nhà BaekHyun, những căn nhà ở đây đều là những thương gia tài phiệt của Hàn Quốc.

" Số 11 ý"

BaekHyun tỉnh bơ nói, cậu chưa từng bị ai cho ăn bơ ngọt đến như thế. Nói chuyện một lè với ChanYeol thì hắn chỉ đáp lại một chữ ngắn gọn.

ChanYeol đậu xe trước nhà số 11, một căn biệt thự chủ đạo màu trắng, luôn có cảm giác thoải mái vì hàng cây quanh nhà. BaekHyun xuống xe mở cửa vào, chạy thẳng lên phòng lấy vali ra xếp đồ.

ChanYeol đi sau liền ngồi ở phòng khách, lục tủ lạnh kiếm ra một chai nước vào một ít pudding dâu tây trong tủ. ChanYeol cũng có sở thích giống BaekHyun là thích ăn pudding dâu tây.

" Trong tủ lạnh toàn đồ ăn không có rau quả gì hết"

ChanYeol nhìn xung quanh cũng không tìm ra một củ hoa quả nào, trong tủ tràn ngập pudding dây, sữa chuối và dâu, yogurt trái cây, nước ngọt, bánh tiramisu dâu và vài hộp jelly dâu.

" Người gì đã 19 tuổi mà trong tủ lạnh toàn đồ ăn của con nít"

ChanYeol lắc đầu đóng tủ lại, cầm thức ăn ra phòng khách ngồi chờ. Nhìn xung quanh có rất nhiều ảnh gia đình và ảnh tốt nghiệp cấp ba của BaekHyun. Từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, đôi mắt vẫn tinh nghịch và da trắng không tì vết.

BaekHyun lấy hết đồ của mình vào 5 cái vali, cậu không ngờ lại nhiều đến như thế. Một mình cậu sau có thể vác hết xuống cầu thang, BaekHyun đứng trên cầu thang nói.

" ChanYeol! Anh lên phụ tôi vác vali xuống"

BaekHyun chóng hai tay lên eo nhìn ChanYeol, ra lệnh. Bản tính ngạo kiều không thay đổi được.

" Anh không thích! Em tự làm đi"

BaekHyun nghe nói mà máu nồi não, dù ChanYeol lớn hơn cậu tuổi nhưng cậu không thể gọi thân mật được vì bản năng là thế.

" Anh em cái gì? Giờ có phụ tôi không thì bảo"

BaekHyun nói lớn, ChanYeol nhìn mặt BaekHyun. Không ngờ cậu phản ứng dữ dội khi xưng hô như thế, nhưng theo đạo lý đó là đúng cậu nhỏ hơn phải xưng em gọi ChanYeol là anh, mà BaekHyun còn không dùng kính ngữ với cậu.

" Anh đây không thích cậu tự làm đi"

ChanYeol nhìn BaekHyun một chút rồi tiếp tục xem TV và ăn đồ chùa của nhà BaekHyun đúng hơn là tiền BaekHyun mua.

" Được không cần mấy người giúp"

BaekHyun đạp bịt bịt lên lầu, ChanYeol cười nhẹ nhìn con người đáng yêu đó bực mình. ChanYeol sợ BaekHyun sơ suất nên đứng ở dưới cầu thang để phụ cậu.

BaekHyun vác cái vali to nhất xuống từ bậc thang, nhìn thấy ở bậc cuối ChanYeol đang đứng liền bực mình, từ bước vali xuống và chân, cẩn thận nhưng không mai cậu đã bước quá lố mà chiếc vali rơi xuống may mắn không trúng ChanYeol, cậu mất đà mà ngã xuống. ChanYeol chạy lên các bậc thang, nhanh chóng ôm lấy BaekHyun mà mất đà cả hai ôm nhau lăn xuống.

BaekHyun đang nằm trên ChanYeol, nhắm mắt lại không dám nhìn. ChanYeol vẫn mở mắt nhìn cận cảnh gương mặt đáng yêu đó, chiếc mũi nhỏ, đôi mắt cún và đôi môi hồng phấn đó. ChanYeol cứ thế mà ôm không thả, cố gắng đầu lên chạm vào đôi môi đó. Hai đôi môi chạm nhẹ nhau, BaekHyun giật mình mở mắt chưa đến 1 giây đã đứng dậy.

" Yah! Nụ hôn đầu của tôi"

BaekHyun chạm lên môi mình vừa nãy đã chạm môi ChanYeol, vừa mới gặp đã mất đi nụ hôn đầu cậu quý giá giữ 19 năm qua đã bay mất vào tay tên chân cong này.

" Chỉ là sơ suất thôi mà! Có gì tôi sẽ đền bù"

ChanYeol nói sơ suất nhưng thật ra là cố tình hôn lúc người ta không để ý, ChanYeol phủi nhẹ người đứng dậy nhìn BaekHyun.

" Anh lên vác hết vali xuống, đem hết thức ăn trong tủ làm vào túi giấy coi như đền bù"

BaekHyun vừa nói xong ChanYeol không ngờ con người ngạo kiều này lại đền bù đơn giản đến như thế, cứ như thế sẽ làm dài dài.

" Được! Nhưng tại sao phải lấy hết thức ăn nhà cậu làm gì? Nhà tôi thiếu gì thứ đó"

ChanYeol nhìn BaekHyun khó hiểu đang ở chiếc hộp pudding mình chưa ăn mà ăn tỉnh, chiếc muỗng ngậm trong miệng rồi kéo ra nói.

" Bởi vì nếu bỏ ở đây chắc chắn sẽ tốn điện và thức ăn sẽ hư hết vì tôi đi đến một năm"

BaekHyun nói, nghe có vẻ đúng nên ChanYeol cởi áo khoác ra kéo tay áo lên lầu vác vali xuống. Vừa bước lên cầu thang đã thấy năm chiếc vali đang đứng chờ người kéo xuống. ChanYeol muốn khóc ra nước mắt, chỉ đi một năm qua tá túc nhà người khác làm như đi luôn không bằng.

15 phút sau thì mọi việc đã xong, BaekHyun tắt TV nhìn ChanYeol đã làm xong nhưng hơi lo vì xe hắn sao chở hết năm cái vali này. ChanYeol như đi guốc trong bụng BaekHyun nói.

" Tôi sẽ gọi người đem năm cái của nợ này qua khỏi lo! Bây giờ đi thôi"

ChanYeol nói rồi cầm 4 chiếc túi giấy toàn thức ăn lạnh còn BaekHyun thì ôm chồng bánh của mình.

" Cảm ơn"

BaekHyun bước vào xe, đặt những bảo bối xuống ghế sau, lục một bịch bánh khoái khẩu lên xé ra.

" Này! Sẽ có mùi đấy"

ChanYeol nhìn BaekHyun bằng ánh mắt khó chịu, BaekHyun nghe thế liền cáu mày.

" Thỉ mở cửa sổ làm gì mà kĩ thế"

BaekHyun bấm nút cửa sổ được kéo xuống, gió nhè nhẹ thổi làn tóc đen. Tay không ngừng bốc bánh trong bịch lên ăn ngon lành, cái miệng hoạt động liên tục.

" Ăn không?"

BaekHyun đưa bịch bánh lên trước mặt ChanYeol, ChanYeol cũng muốn ăn nhưng đang lái xe sao mà ăn được.

" Tôi đang lái xe"

ChanYeol nói, nhìn BaekHyun đang nhai ngon lành, rút bịch bánh lại, ChanYeol hơi tiếc khi món ngon dâng tới miệng mà không ăn được.

" A~"

BaekHyun bốc miếng bánh lên dâng đến tận miệng ChanYeol, ChanYeol nhìn cậu bất ngờ rồi cũng há miệng nhận lấy.

" Thấy anh chắc là thèm lắm nên tôi có phước nên dâng đến miệng cho anh"

BaekHyun nói rồi bốc một miếng vào miệng mình rồi một miếng vào miệng ChanYeol. ChanYeol bất giác trong lòng le lói cảm giác hạnh phúc.

Cuối cùng cũng đến nhà ChanYeol, BaekHyun cũng khá bất ngờ vì ngôi nhà bự ngang nhà cậu mà chỉ mình ChanYeol sống. Thiệt là sung sướng quá đi.

" Phòng tôi ở đâu vậy?"

BaekHyun hớn hở chạy vào phòng khách nhìn tiện nghi vô cùng, chùm đèn sang trọng ở trên trần, căn nhà được thiết kế theo phong cách hiện tại mang theo hồn khí một tí phương Tây.

" Ở trên lầu theo tôi"

ChanYeol nói rồi dẫn đường lên, ChanYeol mở cửa chiếc phòng. BaekHyun bước vào nhìn thật là thoải mái nha, có cửa kính nhìn ra ngoài có bể bơi. Cơ mà cậu thật may mắn vì ChanYeol vẫn chưa chuẩn bị giường.

" Này anh giỡn à! Không có giường tối nay tôi ngủ thế nào?"

BaekHyun nhìn chiếc giường gỗ lạnh giá vẫn chưa có nệm, chăn, gối ấm áp. BaekHyun muốn đánh chết ChanYeol.

" Tối nay cứ qua phòng tôi ngủ là được! Mai tôi sẽ kêu người mua cho cậu"

ChanYeol nói, BaekHyun khó chịu nhìn ChanYeol. Bây giờ cậu mấy thấy 5 chiếc vali đang ở trong phòng.

" Ờ! Anh ra đi! Tôi phải sắp xếp đồ và tắm"

BaekHyun nói rồi đẩy hai chiếc vali đến chiếc tủ quần áo, chuẩn bị đem quần áo vào tủ.

" Xong cậu xuống phòng khách đấy"

ChanYeol nghe vậy liền bỏ đi, BaekHyun liếc mắt ChanYeol. Kéo tay áo lên sắp xếp đồ mình lên.

" Công nhận cũng may! Hắn chuẩn bị tủ đủ mình chứa"

BaekHyun sắp xếp xong quần áo giờ đến giày, cậu đặt imac lên chiếc bàn và vài cuốn sách lên kệ. Xong hết mọi việc, cậu nghe theo lời ChanYeol mà xuống phòng khách đã thấy anh người ăn pudding của cậu.

" Yah! Pudding của tôi! Sao anh dám"

BaekHyun giật hủ pudding dâu tây trên tay ChanYeol, ChanYeol bất ngờ nhìn BaekHyun, chỉ là một hộp thôi mà.

" Cái này của cậu sao?"

ChanYeol chỉ vào chiếc hộp pudding dễ thương đó, vì vốn trong tủ lạnh ChanYeol cũng có pudding loại này hồi nãy anh cũng đặt pudding BaekHyun vào tủ lạnh.

" Này này! Cái này là tôi đánh dấu! Thấy không?"

BaekHyun giơ lên chỉ chỉ dưới đáy, ChanYeol cúi xuống đập vào mắt dòng chữ " Của Byun thiếu gia" liền cười nhẹ.

" Đến cái hộp cũng phải đánh dấu à"

ChanYeol nhìn BaekHyun, không ngờ con người này lại thích đánh dấu sợ người ta ăn lộn.

" Dĩ nhiên! Chứ không mất như chơi"

BaekHyun nói rồi đưa hộp đó về tay ChanYeol, ChanYeol cười nhẹ đưa cho BaekHyun một tờ giấy.

" Cái gì? Quy định trong nhà à"

BaekHyun đọc dòng chữ đầu tiên rồi nhìn ChanYeol, ChanYeol gật đầu. ChanYeol bảo cậu từ từ mà đọc.

1. Trong nhà người chủ có quyền say người ở nhờ mọi chuyện.

2. Người ở nhờ phải nấu 2 bữa: sáng và tối cho chủ ngôi nhà.

3. Chủ nhà luôn đúng người ở nhờ không được quyền cãi lại.

4. Không được về trễ hơn 10 giờ tối, hơn 10 giờ tối sẽ bị phạt thêm từng lí do về trễ.

5. Người ở nhờ phải dọn dẹp nhà cửa cho chủ nhà.

6. Cấm dẫn người yêu về nhà.

Có thể bổ sung nhưng không thay đổi.

Về phía hình phạt sẽ do chủ nhà ChanYeol quyết định.

Chủ nhà

Park ChanYeol

" Yah! Tôi đâu phải osin của anh đâu mà làm việc cho anh"

BaekHyun đứng lên quát ChanYeol, mặt đỏ bừng vì đọc xong những gì trong tờ giấy.

" Nếu cậu không muốn có thể về nhà cậu!"

ChanYeol nói lạnh lùng, anh biết chắc BaekHyun cuối cùng sẽ đồng ý chắc chắn là như thế.

" Aish! Anh...."

BaekHyun định mắng thì im lặng vì nếu chữi anh mà anh nói với ba cậu, cậu sẽ không được yên mà còn bị cắt tiền trong ATM.

" Anh gì?"

ChanYeol muốn nghe BaekHyun nói gì về mình, ánh mắt chờ đợi cậu thốt ra lời nói.

" Anh đáng ghét"

BaekHyun ráng kiềm chế, hầm hực ngồi xuống. ChanYeol nhìn BaekHyun một hồi rồi đứng lên.

" Cậu chuẩn bị nấu đồ ăn tối đi! Tôi tắm xong sẽ xuống"

ChanYeol nói rồi bỏ đi lên lầu, BaekHyun nghe xong thì mới hiểu đứng lên quát lớn.

" Này! Tôi không biết nấu đâu?"

BaekHyun vọng lên lầu, BaekHyun được cưng từ nhỏ nên cả nấu cơm còn chẳng biết chỉ giỏi cái là nấu mì gói và hâm lại đồ ăn thôi.

" Không biết cũng phải nấu"

ChanYeol vọng xuống, BaekHyun rủa anh thầm trong lòng, ánh mắt không quên liếc xéo lên phòng của anh.

" Được lắm ChanYeol! Anh hay lắm! Nam tử hán đại trượng phu 10 năm trả thù chưa muộn"

END Chap 1

--------------------

Fic mới nhân dịp 1000 flw!~ Sẽ là một siêu phẩm ChanBaek gồm 20 chap!~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top