Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 11]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

Li Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình tng Support BTS cho nên mi viết fic này, nhng ai không thích BTS vui lòng đng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đng đọc.

——————-

Khi Ngô Thế Huân đến nơi, đã trông thấy Kim Tại Hưởng ngất xỉu. Các nhân viên đứng xung quanh đa số đều sợ hãi lo chuyện bao đồng sẽ liên lụy đến mình nên không đỡ y lên.

Phác Chí Mẫn đang ở tầng trên nếm thử rượu mới nhập, nghe có người báo lại liền chạy xuống, nhưng chưa đến nơi đã trông thấy Ngô Thế Huân bế Kim Tại Hưởng lên, hướng phía ngoài cửa thang máy mà đi.

Ai nấy đều xôn xao bàn tán, nhưng mặt người nào người nấy đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ khi trông thấy ông chủ Ngô lạnh lùng thường không quan tâm đến những việc xung quanh thế này, nay lại chủ động bế quản lý Kim.

Phác Chí Mẫn cũng ngạc nhiên, nhưng lúc này điều khiến hắn lo lắng là tại sao Kim Tại Hưởng lại ngất xỉu? Chẳng phải từ trước đến giờ y chưa từng như thế sao?

—————–

Ngô Thế Huân đưa Kim Tại Hưởng đến bệnh viện, trực tiếp bế y vào trong, sau đó ra ngoài ngồi mà tinh thần loạn cả lên.

Trước giờ Kim Tại Hưởng vốn là người khỏe mạnh, bệnh cảm hay sốt gì đó y đều không mắc phải, vậy mà hôm nay lại bị ngất, chẳng lẽ là bệnh nan y?

Suy nghĩ này khiến một thân Ngô Thế Huân phát lạnh, anh thở hắt ra, đôi mắt đầy kiên nghị. Không, Kim Tại Hưởng nhất định sẽ không mắc bệnh nan y đâu.

Lát sau bác sĩ bước ra thông báo:

"Ai là người nhà bệnh nhân?"

"Là tôi." Ngô Thế Huân đứng lên. "Cậu ấy sao rồi bác sĩ?"

"Không có gì đáng lo, chỉ là hạ đường huyết thôi. Đợi truyền xong nước biển sẽ được về, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một ngày là ổn."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Ngô Thế Huân thở phào nhẹ nhõm, vội vào trong.

Khi anh vào được vài phút, Kim Tại Hưởng đột nhiên tỉnh lại. Lúc nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngồi cạnh giường mình, y hốt hoảng muốn ngồi dậy, lại bị anh giữ chặt.

"Cậu cứ nằm đi, còn chưa khỏe đâu."

Kim Tại Hưởng nghe lời nằm yên. Chiếu theo tình hình hiện tại, y có thể nắm rõ được rằng, chính Ngô Thế Huân đã đưa mình đến bệnh viện, vì thế y rụt rè nói:

"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."

Ngô Thế Huân không đáp cũng không gật đầu. Kim Tại Hưởng biết mình đã phiền đến anh nhiều rồi, thế là y nói tiếp một câu khác: "Giờ cũng trễ rồi, anh nên về nghỉ sớm đi."

"Tôi ở đây đợi cậu, khi nào truyền nước xong thì đưa cậu về chung cư." Âm thanh của Ngô Thế Huân không lớn cũng không nhỏ, nhưng tràn đầy sự tin cậy.

"Như vậy không được đâu, còn lâu lắm." Kim Tại Hưởng bối rối.

Ngô Thế Huân quay sang nhìn y, anh không đáp vấn đề đó mà hỏi một câu khác: "Cậu tại sao lại bỏ bữa đến độ này? Đừng nói là vì công việc, tôi không ngược đãi nhân viên của mình đến như thế."

Kim Tại Hưởng chột dạ, bàn tay bắt đầu nắm chặt lấy tấm chăn bên dưới, khẽ đáp: "Không...không phải vậy, mà là vì, vì..."

"Vì Phác Chí Mẫn đúng không?" Nói dứt lời, anh hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Kim Tại Hưởng vốn cúi mặt, nghe anh nói một câu thẳng thừng như vậy thì không khỏi giật mình ngẩng lên, lần này y phủ định nhanh hơn: "Không, không phải..."

"Nếu bây giờ buộc cậu phải đánh đổi sinh mạng này vì cậu ta, có lẽ cậu cũng đồng ý mà không chút do dự, đúng không?" Ngô Thế Huân nói bằng giọng điệu rất băng lãnh.

"Ông chủ Ngô, xin anh đừng..." Kim Tại Hưởng muốn bảo anh dừng đề tài này lại, nhưng không đủ dũng khí và can đảm để nói ra, đành bỏ lửng.

"Cậu nghĩ là tôi không hiểu gì về chuyện của cậu, nhưng thật ra tôi biết nhiều hơn cậu tưởng." Ngô Thế Huân hít một hơi rồi thở ra, tâm trạng anh đang rất tệ. "Nếu cậu ta có để ý đến cậu, thì sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ lần quan tâm nào từ cậu. Một kẻ muốn ngủ vùi trong thế giới riêng của mình, cậu muốn đánh thức cũng không thể. Cậu đợi đến bao giờ mới biết buông tay, tự yêu thương chính mình đây?"

Ngô Thế Huân nói xong, tự nhiên có cảm giác mình đã bộc lộ quá nhiều ý tứ riêng tư vốn dĩ nên được cất giấu trong lòng, vì vậy anh đứng lên, quay đầu bỏ đi.

Kim Tại Hưởng lúc này mới hoàn hồn trở lại, nói với theo: "Ông chủ Ngô, tôi...cảm ơn anh."

Ngô Thế Huân dừng lại một chút, rồi sau đó bước đi thẳng.

"Tôi hiểu anh là quan tâm đến tôi, có điều kẻ có lỗi không phải là Chí Mẫn, mà là tôi. Bi chính tôi mi là người không thể buông tay được, trong lòng tôi đã luôn luôn nhắc nh mình rằng, tôi vĩnh viễn cũng không thể nào đánh thc thế gii của cậu ấy được. Có điều, biết thì biết vậy, nhưng trái tim đã trao đi rồi, biết làm sao..."

Kim Tại Hưởng trong lòng là muốn nói mấy lời này, đột nhiên lại nghĩ, giữa y và Ngô Thế Huân không phải bạn bè thân thiết, cũng không có họ hàng ruột thịt gì, những chuyện anh biết về y và tự y nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lỡ lời một chút cũng gây ra nhiều rắc rối, cho nên y lựa chọn nuốt trở lại những lời ấy, chỉ nói mấy câu vô nghĩa kia.

Khi Kim Tại Hưởng truyền xong nước rồi, y vịn tay đè chặt miếng bông gòn trên cổ tay bị ghim kim truyền nước, chật vật đi ra khỏi phòng. Đến nơi thanh toán viện phí, y nói với cô kế toán đang trực trong phòng:

"Tôi là Kim Tại Hưởng, nằm ở phòng 301, phiền cô thanh toán viện phí giùm."

"A, anh đã được bảo hiểm y tế thanh toán 70%, 30% còn lại đã có người khác thanh toán trước rồi. Đây là giấy xuất viện."

Kim Tại Hưởng cầm giấy xuất viện, trong lòng đã hiểu ai là người thanh toán cho y.

Y bước ra trước bệnh viện, gió đêm thổi qua khiến y rùng mình vì lạnh. Y cảm thấy đây là lần đầu tiên mình lại thiếu kiên nhẫn để chờ taxi đến thế, bởi cơn gió này không những không ngừng mà còn tăng thêm, khiến y chật vật đến nỗi muốn cuốn mình lại thành một cục mà chui rúc ở chỗ khuất gió.

Nhưng không lâu sau y đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ngay trước mặt, kính xe hạ xuống, Ngô Thế Huân nói: "Lên xe đi."

Kim Tại Hưởng vô cùng bất ngờ, lên xe ngồi yên vị rồi hỏi: "Anh chờ tôi sao?"

"Con người tôi, chưa bao giờ nói mà không làm cả." Ngô Thế Huân lái xe lao đi.

Đến trước chung cư, Kim Tại Hưởng xuống xe, cúi người cảm ơn Ngô Thế Huân. Anh không quay sang nhìn, chỉ nói:

"Ngày mai cậu nghỉ một ngày đi. Tôi không muốn mang danh ngược đãi nhân viên." Sau đó lái xe đi, không chờ câu trả lời của Kim Tại Hưởng.

—————

Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền trở về nhà sau hôm chân cậu bị thương thì buổi tối hôm sau lại đến. Biện Bạch Hiền đã thay quần áo xong xuôi, nhưng ngặt nỗi giờ cậu không thể đi xuống cầu thang được.

Chân đã không còn đau nhiều nữa, nhưng cậu sợ giờ mà cử động mạnh lại đau tiếp thì lát nữa không thể đi làm được, nên vẫn do dự xem phải làm thế nào để xuống cầu thang mà không dùng quá nhiều sức vào chân phải.

Vẫn đang thòng chân xuống, Biện Bạch Hiền nghe có tiếng gọi bên ngoài vọng vào:

"Bạch Hiền, cậu có nhà không?"

"Có có có!" Biện Bạch Hiền đáp ngay. Buồn ngủ gặp chiếu manh, quả đúng là may mắn.

Phác Xán Liệt đã đến đây một lần nên đã nhìn thấy Biện Bạch Hiền mở cửa nhà thế nào, hắn bèn bắt chước cậu thò tay vào cái lỗ nhỏ ở cửa gỡ chốt bên trong ra, mở cửa. Vừa vào trong đã nhìn thấy hai chân Biện Bạch Hiền đang thòng xuống, hắn vốn là người bình tĩnh mà cũng phải giật mình.

"Ây, tôi còn sống mà." Biện Bạch Hiền ngồi ở trên dĩ nhiên trông thấy vẻ mặt của Phác Xán Liệt, bởi vị trí từ trên gác thông xuống cầu thang là một ô vuông khá to.

"Cậu làm gì thế?" Phác Xán Liệt bất ngờ nên hỏi.

"Chân tôi còn đau, tôi không dám đi cầu thang, định mượn sức nhảy xuống cho tiện. Nhưng may quá, anh ở đây thì đỡ tôi xuống giùm được không?" Biện Bạch Hiền đã không còn ngại nhờ vả "quản lý Phác" nữa rồi.

Phác Xán Liệt tính đáp "cầu còn không được", nhưng thấy lộ liễu quá nên chỉ quay lưng lại để Biện Bạch Hiền bám lên vai rồi từ từ trượt xuống lưng mình.

Sau khi thành công đỡ cậu xuống rồi, Phác Xán Liệt cũng không ngại cõng cậu đi thẳng ra ngoài ngõ để lên xe.

Ngồi yên vị rồi, Biện Bạch Hiền sảng khoái hô lên một tiếng rồi quay sang nói với Phác Xán Liệt lúc này đang khởi động xe: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình đột nhiên cao quý, trong phút chốc như trở thành hoàng đế vậy đó!"

"Có câu 'người bệnh là lớn nhất', giờ cậu đang bị thương, tôi đương nhiên phải giúp đỡ cậu rồi." Phác Xán Liệt cười.

Sau khi đến quán Bar, Phác Xán Liệt định đỡ Biện Bạch Hiền, nhưng cậu bảo từ bên dưới đi vào thang máy cũng không xa, vả lại da mặt cậu không đủ dày để tiếp tục nằm trên lưng Phác Xán Liệt mà đi vào trong như vậy nữa.

Phác Xán Liệt cũng không cản, bởi hắn đang có việc quan trọng cần giải quyết, vì thế cả hai tách nhau ra.

——————-

Hôm nay quán Bar không có Kim Tại Hưởng – chuyện này Ngô Thế Huân đã báo với Phác Xán Liệt trước rồi, bảo hắn hôm nay phải đến quán Bar sớm và quản lý công việc ở quán, vì vậy hắn vội vàng đi lên phòng.

Phác Xán Liệt trước giờ đến quán Bar chỉ có mỗi việc ngồi một chỗ, đợi các quản lý đến báo cáo, hỏi xin ý kiến, cần kiểm duyệt việc gì đó...hắn chỉ việc cho phép hoặc không cho phép thôi. Giấy tờ sổ sách hắn ít khi đụng đến, bởi việc này toàn bộ đều do Ngô Thế Huân đảm nhiệm.

Cho nên hắn nghĩ rằng, hôm nay không có Kim Tại Hưởng thì quán Bar cũng sẽ như bao nhiêu ngày khác, cứ an nhàn thoải mái là được.

Nào ngờ vừa đẩy cửa bước vào tầng, đã có năm, sáu quản lý chạy đến:

"Ông chủ Phác tới rồi, ở tầng V.U xảy ra chuyện, hai MB bị thương nặng..."

"Ông chủ Phác, quản lý Phác đang tìm ngài..."

"Ông chủ Phác, có ba MB cao cấp đang chờ được duyệt để tối nay rời khỏi quán Bar chuẩn bị cho vũ hội ở..."

"Ông chủ Phác, có khách hàng say rượu đánh nhau ở dưới tầng E, người bên cục cảnh sát đã tới..."

Phác Xán Liệt nghe xong mà đầu ong ong cả lên, hắn quát: "Chuyện MB tôi không quản lý, các cậu đi mà tìm Ngô Thế Huân!"

"Ông chủ Ngô đang xử lý việc ở tầng V.W rồi ạ!"

"Ông chủ Ngô bảo chúng tôi có việc gấp thì báo với ông chủ Phác..."

Phác Xán Liệt đành phải từ từ xử lý từng vụ việc một, mệt đến nỗi chưa kịp uống nước đã phải tiếp điện thoại, rồi đi theo quản lý lên các tầng...

Cho đến khi làm xong việc, hắn nhìn đồng hồ thì đã hơn 22h, kiểu này chắc Biện Bạch Hiền đã về mất rồi.

Hắn đi ra ngoài quán Bar, lập tức nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang đứng ở đó, trên tay còn cầm theo chai nước khoáng đã uống hết phân nửa, có lẽ là chờ rất lâu.

"Cậu chưa về sao?"

Biện Bạch Hiền nghe âm thanh quen thuộc này, trong lòng vô cùng sung sướng nói:

"Tôi định về, có điều xe đạp của tôi bị họ vứt ở xó nào tìm không ra, từ đây đến trạm xe bus rất xa, mà tôi cũng không đủ tiền đi taxi về nên vẫn ở đây. Tôi nghĩ anh về lâu rồi chứ!" Biện Bạch Hiền không giấu được vẻ vui mừng.

Phác Xán Liệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hôm trước chính hắn đã ra lệnh vứt xe đạp của Biện Bạch Hiền đi, còn dặn phải nói dối cho hợp lý, bởi hắn muốn đưa đón cậu. Tuy rằng hôm nay cậu cũng không có ý định chờ hắn, nhưng bởi vì không có chiếc xe cóc ghẻ kia mà không về được, nên mới phải lên xe với hắn thôi.

"Hôm nay tôi có nhiều việc phải làm, xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi hả?" Vừa nói vừa đi đến chỗ đậu xe của mình.

"Í đừng nói xin lỗi chứ, là tôi đi nhờ xe anh mà." Biện Bạch Hiền cũng lẽo đẽo theo sau.

Hai người đều yên vị trên xe, khi đi ngang qua phố ăn vặt, Biện Bạch Hiền cứ ngoái đầu nhìn mãi. Phác Xán Liệt nói:

"Cậu muốn ăn gì không, tôi dừng lại cho cậu mua?"

"Không không, tôi không ăn gì đâu." Biện Bạch Hiền khẩu thị tâm phi, nói vậy mà mắt cứ nhìn mãi.

Phác Xán Liệt hiểu ý cậu, hắn vòng xe qua, dừng trước một hàng bán đồ nướng, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt không biết khẩu vị của Biện Bạch Hiền là gì, nên hắn chọn một phần bánh tráng trứng, một hộp thịt xiên nướng, một trứng vịt bắc thảo.

Biện Bạch Hiền ngồi trong xe, cứ tưởng hắn ra ngoài mua cho hắn, mặc dù thèm thuồng nhưng trong túi không có tiền, vì vậy cậu ngó đầu ra ngoài cửa sổ, đặt tay bám lên thành xe, đôi mắt như phát ra ánh sáng.

Phác Xán Liệt thỉnh thoảng quay lại nhìn, bắt gặp hình ảnh đáng yêu của cậu, trong lòng dâng lên một cỗ vị ngọt ngào. Tiểu bạch thỏ kia nhất định là của hắn, phải là của hắn.

Mua xong, Phác Xán Liệt đưa túi thức ăn qua cửa xe cho cậu, rồi mới vòng lại ngồi vào vị trí lái xe.

"Cậu ăn đi." Phác Xán Liệt không nhìn qua, nhưng cũng đủ biết biểu cảm của Biện Bạch Hiền lúc này đã kích động đến mức nào.

"Anh anh anh...mua cho tôi thật hả?" Biện Bạch Hiền mừng đến suýt rơi nước mắt.

"Ừm, vì không biết cậu thích món nào nên tôi chọn bừa, không biết có hợp khẩu vị..."

"Hợp mà hợp mà!" Biện Bạch Hiền mở túi, lấy một miếng bánh tráng trứng được cắt sẵn ra cắn, "Ưm, mỹ vị nhân gian!"

Sau đó cậu đưa một miếng bánh qua, đặt trước miệng Phác Xán Liệt. "Anh cũng thử một miếng đi!"

Phác Xán Liệt trước giờ không ăn những thứ không rõ nguồn gốc, không được kiểm định, cho nên hắn định lắc đầu. Có điều giờ thân phận hắn không phải là ông chủ giàu có, mà chỉ là một nhân viên quản lý quèn, vì thế phối hợp mà há miệng ăn.

"Có ngon không?" Biện Bạch Hiền cười tít mắt hỏi.

"Ngon, ngon lắm." Phác Xán Liệt lần này là không nói dối, hắn cảm thấy mùi vị của thức ăn đường phố hoàn toàn không tệ, hèn gì khiến thỏ con của hắn thèm đến độ như vậy. Đặc biệt còn được cậu đút, không ngon sao được?

—————-

Ngô Thế Huân rất hay đến quán Bar sớm hơn giờ thường lệ, nhưng cả tuần nay anh đều đến muộn, hôm nay quyết định thay đổi.

Giờ này chỉ mới 18h30, ở bên ngoài quán Bar chẳng có mấy chiếc xe, trong quán cũng rất yên ắng, hầu như tất cả các tầng đều chưa có khách.

Trong tầng G.O không có bất kỳ nhân viên nào, nhưng lại có một người đang cắm cúi ngồi trước phòng của mình mà làm việc miệt mài.

Ngô Thế Huân bước xuống, đứng trước phòng riêng của Kim Tại Hưởng, đặt lên bàn của y một hộp giữ nhiệt.

"Ông chủ Ngô." Kim Tại Hưởng đứng dậy chào.

Bình thường, đây là khoảng thời gian toàn bộ những nhân viên làm việc cả ngày ở quán Bar được nghỉ, và họ đều đi ăn cả rồi.

"Giờ này cậu không đi ăn sao, ở đây làm gì?" Ngô Thế Huân vẫn thái độ lãnh đạm như cũ.

"À...tôi còn một chút việc." Kim Tại Hưởng hiện đang ngồi trước màn hình laotop, kế bên là một xấp giấy cùng một chiếc macbook chạy chương trình, nhấp nháy ánh sáng nhàn nhạt.

"Công việc là thứ làm mỗi ngày, cậu có cố làm hết trong ngày hôm nay thì ngày mai vẫn có việc mới. Huống hồ, tôi không thích ngược đãi nhân viên vừa xuất viện." Ngô Thế Huân nhìn vào hộp giữ nhiệt. "Ăn đi, canh gà đang còn nóng."

Kim Tại Hưởng vô cùng bất ngờ trước thái độ quan tâm này của Ngô Thế Huân, bởi trước giờ anh chưa từng quan tâm ai, kể cả Phác Xán Liệt. Ban nãy thấy anh đặt xuống bàn mình hộp giữ nhiệt này, y cứ tưởng anh đang uống dở, chỉ để nhờ một chút, nào ngờ...là cho y.

Ngô Thế Huân nói xong thì đã rời đi, có lẽ anh đang muốn lên tầng trên kiểm tra, vì thế Kim Tại Hưởng cũng không kịp cảm ơn.

Hộp canh gà vẫn còn nóng, chứng tỏ vừa được mua tới thôi. Lúc mở ra y mới giật mình, đây không phải là loại canh gà bình thường mua ở đâu cũng có. Canh này không chỉ có gà, mà còn có thịt bụng cá, thịt nạc muối, cùng các loại gia vị của Đông y, khiến cho Kim Tại Hưởng vô cùng ngạc nhiên bởi sự đặc biệt của món canh này. Bình thường, dù có bỏ nhiều tiền cũng khó mà mua nổi một món canh được nấu bài bản kiểu này, có thịt gà cùng vài thứ gia vị là đã nhiều lắm rồi, hầu như không ai nghĩ sẽ phải bỏ tiền ra mua thứ đặc sắc như vậy chỉ để ăn lót dạ một bữa.

Thông điệp anh muốn gửi gắm trong món canh đã quá rõ ràng, cho dù không cần để ý cũng hiểu được.

Sau khi y xuất viện, vẫn chưa có người nào quan tâm y như vậy. Phác Chí Mẫn là bạn cùng phòng, là thanh mai trúc mã, nhưng hắn chỉ hỏi thăm vài câu rồi thôi. Duy chỉ có người này là để ý đến y, ở bệnh viện thì đưa đi đón về, xuất viện thì chú ý đến sức khoẻ của y. Đã vậy, điều khó tin nhất với y - người này là ông chủ Ngô cao quý lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top