Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Longfic][ChanBaek- MinV] Thất Tình [Chương 13]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện đại, hài hước, lãng mạn, nhiều cặp đôi, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), Phác Chí Mẫn x Kim Tại Hưởng (VMin BTS), Ngô Thế Huân x Lộc Hàm (HunHan EXO).

Li Tác Giả: Cảnh Báo: Trước đây mình tng Support BTS cho nên mi viết fic này, nhng ai không thích BTS vui lòng đng đọc để tránh đôi co cãi vã. Ngược lại ai là ARMY không thích EXO cũng đng đọc.

——————-

Biện Bạch Hiền ra ngoài ngõ trước con hẻm của nhà trọ đợi, thường thì Phác Xán Liệt sẽ vào nhà cậu gọi cậu ra, vì hẻm nhỏ xe không vào được. Đến 18h40, lập tức có một chiếc xe quen thuộc lái đến. Người bên trong không đợi cậu đi tới bước nào mà đã chạy vội ra, nói:

"Trời lạnh thế này, sao cậu không ở trong nhà mà ra đây chờ?" Vừa nói, Phác Xán Liệt vừa khoác áo lông dày lên người Biện Bạch Hiền.

"Áo đâu có sẵn thế?" Biện Bạch Hiền nhìn chiếc áo trên người, nói một câu sát phong cảnh.

Phác Xán Liệt cũng không có tâm tư hụt hẫng, hắn kéo tay Biện Bạch Hiền vào trong xe, bật máy sưởi cao hơn một chút.

"Woa, ấm quá!" Biện Bạch Hiền xoa tay.

"Sau này đợi tôi đến rước, đừng có ra ngoài chờ như vậy nữa." Phác Xán Liệt vừa lái xe vừa nói.

"Tôi ra chờ là vì muốn cảm ơn anh đó." Biện Bạch Hiền lúc này mới nói. "Hôm qua tôi đang đói, nhìn thấy thức ăn anh mang đến mừng đến nỗi muốn hét thật to luôn!"

"Sao lại để bản thân bị đói chứ?" Hai người rõ hợp nhau, lúc nào cũng ông nói gà bà nói vịt.

Biện Bạch Hiền cười trừ cho qua câu hỏi kia, sau đó hỏi hắn: "Hôm qua anh có ăn mấy món đó không?"

"Cũng có một chút. Hôm qua ông chủ đãi khách, tôi cũng được đi theo. Thấy thức ăn còn thừa nhiều, tôi xin mang về cho cậu." Phác Xán Liệt nói một cách thản nhiên.

"Ngon lắm luôn í, sau này anh có đi theo ông chủ nữa thì xin về cho tôi tiếp nhé?" Biện Bạch Hiền giờ phút này đã coi Phác Xán Liệt tựa như anh em thân thiết, chẳng kiêng dè gì.

"Được." Phác Xán Liệt quay mặt sang bên kia, khẽ nhếch khóe môi. Thỏ con của hắn bị thức ăn mê hoặc rồi, à không, giờ nên gọi là heo con mới phải.

Hai người nói chuyện một lúc cũng đến quán Bar, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền lên thang máy, nhưng đến tầng của mình thì tách nhau ra.

-================

Ở quán Bar công việc rất nhiều, nhất là việc của Kim Tại Hưởng. Người ta hay nói, tháo vát thì nhọc thân, Kim Tại Hưởng không lúc nào là không gánh trọng trách lên vai, nên chạy ngược chạy xuôi là chuyện thường ngày.

Tuy rằng y chỉ quản lý hai mảng – nhân viên và MB, nhưng đây là hai phần quan trọng nhất của quán Bar. Có điều Ngô Thế Huân sắp xếp nhân viên dưới quyền y rất nhiều, mỗi một người phụ trách một công việc, mỗi một nhóm MB đều có người quản lý, thế nhưng Kim Tại Hưởng vì muốn kiểm tra mọi việc thật kỹ nên không tránh khỏi việc phải tự thân vận động hằng ngày mà giải quyết từ trên xuống dưới. Bởi có nhiều việc y không dám để bọn họ tự quyết mà dặn họ phải chờ y thông qua thì mới được làm.

Kim Tại Hưởng mang lên cho Ngô Thế Huân xem một loạt danh sách các MB  xin nghỉ việc vào hôm qua, anh chỉ gật đầu rồi đưa trả lại, không xem.

"Ông chủ Ngô, anh có gì cần tôi giải quyết không?" Kim Tại Hưởng dò xét.

"Không cần đâu, những việc khác cứ để người khác lo." Ngô Thế Huân đáp. "Bản thân cậu chỉ có hai chân hai tay, tốt nhất đừng làm việc giùm kẻ khác nữa."

Kim Tại Hưởng chột dạ. Hôm qua y đã làm gì, đương nhiên y biết. Có điều y làm cũng rất khéo, không ngờ Ngô Thế Huân biết được, nhất thời không dám nói gì. Nhưng Ngô Thế Huân không chú tâm đến y nữa, anh bận rộn làm việc riêng của mình, y đành cúi chào rồi rời đi.

Hôm qua Phác Chí Mẫn trốn việc đi hẹn hò, Kim Tại Hưởng phải thay hắn ta giải quyết giúp công việc chuyển rượu, ghi chép số lượng suốt cả buổi sáng, mệt đến độ không ăn nổi cơm.

Tuy hắn không nói đi hẹn hò, chỉ nói đi gặp bạn, nhưng Kim Tại Hưởng cũng đủ hiểu, làm gì có người bạn nào khiến hắn bỏ bê công việc được chứ? Trong khi hôm qua là ngày chuyển rượu từ tầng hầm lên các tầng, số lượng phải ghi chép cẩn thận đầy đủ, nếu thất thoát hay ghi chép nhầm có thể sẽ đền bù tổn thất rất lớn.

Kim Tại Hưởng là một người rất có trách nhiệm và thông minh, bất cứ việc gì, của ai, chỉ cần y từng biết qua, từng quan sát họ làm vài lần, y sẽ ghi nhớ và làm lại rất thông thạo. Cho nên việc của Phác Chí Mẫn y cũng biết, thế nên trọng trách này đương nhiên vào tay y.

Sau đó y dặn các quản lý đừng nói cho ông chủ biết việc này, bởi họ sẽ đuổi việc Phác Chí Mẫn và cả y nữa. Bao che cho nhau tuy không phải chuyện tốt, có điều các quản lý nhỏ kia thì làm gì dám báo cáo việc này với ông chủ, bởi y và Phác Chí Mẫn cũng đã là cấp trên của họ.

Thế nhưng sự việc này cuối cùng Ngô Thế Huân cũng biết. Kim Tại Hưởng vô cùng sửng sốt, nhưng dáng vẻ của anh cũng không có ý là phật lòng hay muốn xử phạt bọn họ, vì thế y nhẹ nhõm rời đi.

—————

Hết giờ làm, Biện Bạch Hiền lại cùng Phác Xán Liệt đi về nhà. Trên xe, Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền rằng cậu đã đi làm việc gì vào buổi sáng.

"Tôi tìm được việc bán thời gian tại cửa hàng KFC. Việc cũng nhẹ, làm dễ, tôi không thấy khó thích ứng mấy." Biện Bạch Hiền đang uống trà sữa mà Phác Xán Liệt vừa mua cho, vừa hút rột rột vừa trả lời.

"Cậu cần tiền lắm sao?" Phác Xán Liệt dĩ nhiên không muốn Biện Bạch Hiền đi làm việc nhiều.

Biện Bạch Hiền ngạc nhiên đáp. "Anh hỏi gì kỳ vậy, tiền thì ai mà không cần chứ." "Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, để dành sau này cưới vợ. Trước đây bạn gái cũ của tôi chia tay với tôi cũng vì chuyện tôi không có tiền."

Phác Xán Liệt biết Biện Bạch Hiền là "thẳng", nhưng nghe chính miệng cậu nói ra thì hắn cực kỳ kinh ngạc: "Cậu...muốn kết hôn sao?"

"Tất nhiên rồi, 'trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng' mà. Hơn nữa, tôi muốn có gia đình riêng của mình, tôi sợ cô đơn đến già lắm." Biện Bạch Hiền thở dài.

"Không kết hôn cũng đâu có nghĩa là cô đơn." Bi vẫn còn tôi na mà.

"Anh không biết đó thôi, tôi cảm nhận sâu sắc sự cô đơn đó lắm. Tôi là cô nhi, lúc 8 tuổi mới được mẹ nuôi tôi nhận về. Bà cũng không có chồng con, tôi là người chứng kiến cuộc sống của bà. Cả đời mẹ nuôi tôi sống vì tôi, tôi cũng không thấy bà thật sự vui vẻ gì. Tôi không muốn sau này tôi cũng như bà, sống một cuộc đời tẻ nhạt vô vị." Biện Bạch Hiền hồi tưởng chuyện cũ mà ưu sầu.

Phác Xán Liệt dường như vô tình mở được một cánh cửa trong nội tâm của Biện Bạch Hiền, nhất thời kinh ngạc. Phải rất lâu sau đó hắn mới đáp:

"Cậu sẽ không cô đơn giống bà đâu, đừng lo lắng." Bi vì tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu.

"Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu tôi ăn học đàng hoàng tử tế có khi nào sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ không?"

"Chắc không đâu, cậu cũng biết lương công chức rất thấp mà." Phác Xán Liệt an ủi.

Hai người tự động dừng cuộc trò chuyện bởi vì đã tới nhà trọ của Biện Bạch Hiền rồi. Lúc hai người đi vào trong, Vĩnh Khải đã đứng đợi Biện Bạch Hiền trước cửa.

"Bạch Hiền!" Vĩnh Khải gọi.

"Ah, Vĩnh Khải!" Biện Bạch Hiền cuốc bộ nhanh hơn.

Vĩnh Khải thấy Biện Bạch Hiền thì đưa cho cậu một túi quà vặt, rồi hỏi han chuyện đi làm của cậu. Cách đây một tuần, Vĩnh Khải đã chuyển nhà trọ đến nơi khác sống, bởi cậu ta đã ra trường, xin được việc, mà chỗ đó còn cung cấp chỗ ở cho nhân viên.

Phác Xán Liệt không chịu về ngay mà đứng đằng sau Biện Bạch Hiền quan sát cuộc trò chuyện của cậu và cậu bạn kia. Biện Bạch Hiền thì vô tư đùa giỡn, thỉnh thoảng hai người họ còn va chạm nhau lung tung, khiến hắn không vui chút nào.

Có lẽ Vĩnh Khải cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Phác Xán Liệt bắn ra tứ phía nên nhanh chóng rút lui sớm, chào tạm biệt Biện Bạch Hiền rồi ra về.

——————-

Biện Bạch Hiền ở tầng V.T có nhiều chuyện không thích lắm. Nhất là ở ngoài cửa, họ gắn một cái đèn treo lủng lẳng, nếu khách không để ý sẽ bị va vào.

Còn toilet thì cứ che màn chằng chịt, đúng là cần kín đáo, nhưng kín như vậy thật sự ra cũng khó vào cũng mệt, bởi họ làm không được thoáng cho lắm, khách mới cần tìm cũng nhọc công mới ra.

Nhất là chuyện mấy cậu MB thường xuyên ra vào tự do ở tầng này, mấy cậu ấy rất coi thường nhân viên phục vụ, chỉ nghe lời mỗi quản lý Tịnh thôi. Họ đi đứng, nói năng ra dáng ta đây, còn có mấy lần cậu bị họ hắt nước vào người nữa.

Biện Bạch Hiền không chịu nổi, tìm gặp quản lý Tịnh Hạo để báo, nhưng anh ta tỏ vẻ thờ ơ, còn có đôi chút khó chịu với cậu.

Biện Bạch Hiền rất bực mình, sự bực tức này của cậu khiến Phác Xán Liệt rất ngạc nhiên. Khi cả hai lên xe, Phác Xán Liệt mới hỏi:

"Hôm nay cậu có chuyện gì sao?"

"Tôi rất bực mình!" Biện Bạch Hiền mặt mày nhăn nhó. "Tôi biết anh ta là sếp của tôi, nhưng đâu có cần tỏ thái độ như vậy chứ!"

"Tịnh Hạo...à không, quản lý Tịnh khiến cậu bực à?" Phác Xán Liệt hỏi, câu hỏi này khơi mào bao nhiêu uất ức của Biện Bạch Hiền, khiến cậu tuôn ra một tràng.

Biện Bạch Hiền kể từ lúc lên xe cho đến lúc về nhà, Phác Xán Liệt sợ cậu giận quá hại thân thể, còn mua cho một túi bánh macaron 12 cái để cậu vừa ăn vừa nói. Bởi tức giận nên cậu bị phân tâm, không để ý đến chuyện bánh này rất đắt, bình thường cậu chỉ dám nhìn chứ không dám mua.

"Tôi kể "ong" rồi "ó", anh xem "i", quản lý "ịnh" thiệt là "áng" ghét!"  Biện Bạch Hiền vừa phồng má nhai bánh, vừa nói ngọng nghịu như vậy, nhưng Phác Xán Liệt lại không hề thấy phản cảm, trái lại còn tham lam mà quay sang ngắm nhìn.

Hắn mỉm cười, đưa cho cậu một chai nước ép nho ban nãy được tặng khi mua bánh, nếu tay hắn không bận lái xe thì chắc đã mở ra, đưa nước đến tận miệng cậu rồi.

"Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, để tôi giúp cậu xử lý." Phác Xán Liệt cười một cách âm hiểm.

"Thật á?" Biện Bạch Hiền suýt nữa quên mất, người này với ông chủ có mối quan hệ rất tốt.

"Ừm, tôi hứa với cậu ngày mai khi cậu đến làm việc sẽ không thấy mấy chuyện vậy nữa."

————-

Ngô Thế Huân mang cho Kim Tại Hưởng một túi thức ăn rất to, nếu bày ra thì gần đủ một bàn. Y lúng túng nhận lấy, sau đó vào phòng riêng mà cất.

Khi y trở ra, thì nghe bộ đàm bên tai vang lên tiếng nói: "Cậu mau ăn đi rồi uống thuốc, ăn hết cho tôi. Số này bù vào năng lượng đã hao hụt của ngày hôm qua."

Ngữ điệu này rõ ràng là muốn nhắc nhở y hôm qua đã không ăn cơm mà lo thay Phác Chí Mẫn làm việc.

Kim Tại Hưởng đáp xong thì vội trở lại phòng ngồi ăn, ăn no đến độ đi đứng cũng thấy tức bụng, phải chờ một tiếng sau mới uống thuốc được.

Ngô Thế Huân đợi lúc quán Bar đông khách, anh mới xuống bảo Kim Tại Hưởng đi cùng anh lên tầng trên kiểm tra.

Hai người luôn duy trì khoảng cách kẻ trước người sau, mãi cho đến khi vào thang máy mới đứng ngang hàng. Đột nhiên Ngô Thế Huân quay sang, nắm lấy tay của Kim Tại Hưởng, khiến y hoảng hốt rút về.

"Đưa đây." Ngô Thế Huân nói.

Kim Tại Hưởng bối rối nói: "Ông chủ Ngô...xin đừng..."

"Tay bị thương lúc nào?" Ngô Thế Huân không quan tâm mấy lời kia của Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng lúc này mới sực nhớ ra tay mình có vết thương, trái tim vọt ra khỏi lồng ngực bây giờ mới trở lại vị trí cũ.

"Hôm qua, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Ngô Thế Huân không nhanh không chậm nâng tay y lên, sau đó nói:

"Vết thương này có phải bị thùng gỗ sồi* cứa vào không?" (Thùng chứa rượu vang).

"Ờm...dạ phải." Kim Tại Hưởng biết mắt của Ngô Thế Huân rất tinh tường nên không dám nói dối.

Ngô Thế Huân siết cổ tay của Kim Tại Hưởng đến phát đau, nhưng y không dám nói gì, đợi một lúc anh mới buông ra.

"Cậu đau không?" Ngô Thế Huân đảo mắt nhìn Kim Tại Hưởng. "Tôi muốn cho cậu nhớ rằng, lần sau đừng làm những chuyện ngu ngốc vì cậu ta nữa."

Kim Tại Hưởng muốn mở miệng nói gì đó, lại không thể thốt lên thành lời.

"Vì cớ gì cậu lại phải lao tâm khổ tứ vì cậu ta như thế? Có đáng không?" Ngô Thế Huân nói xong thì thang máy cũng đã đến nơi, cửa từ từ mở ra. Ánh mắt anh chứa đầy tia bi phẫn, nhưng cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Hai người cũng nhanh chóng ra khỏi thang máy, Ngô Thế Huân khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lãnh đạm thường ngày, chỉ có Kim Tại Hưởng vẫn còn ngẩn ngơ.

————-

Biện Bạch Hiền vừa vào tầng V.T đã thấy quản lý Tịnh tươi cười bước ra, đon đả chào hỏi cậu, còn cho cậu thử loại cocktail mới. Cậu cực kỳ kinh ngạc, tại sao thái độ anh ta lại thay đổi nhanh như trở bàn tay thế này? Mới hôm qua còn tỏ ra cộc cằn cắt ngang câu nói của cậu, hôm nay lại như một người tử tế, thật khó tin.

Sau khi uống xong ly cocktail kia thì Biện Bạch Hiền lại bắt đầu công việc như cũ. À mà khoan, cái đèn treo kia đâu rồi? Toilet cũng được tháo bớt rèm che, đường đi thông thuận hơn.

Hai việc coi như xong, nhưng điều thứ ba chưa. Mấy cậu MB kia thì vẫn lên đây như cũ, nhưng thái độ của họ khác hẳn, không tỏ vẻ tự cao tự đại nói năng hồ ngôn loạn ngữ như trước, hơn nữa lên xong thì cũng nhanh chóng trở xuống.

Biện Bạch Hiền khấp khởi mừng thầm, sau đó năng động làm việc hơn. Phác Xán Liệt quả là nói đâu có đó, không hứa suông.

Đang làm việc, bỗng cậu thấy trên lầu có người. Người này mặc bộ vest màu xanh, áo thun trắng bên trong, vóc dáng cao lớn, tướng mạo phong lưu. Ngoại hình của anh ta thật sự rất xuất chúng, thậm chí cậu còn có ảo giác mỗi nơi anh ta bước qua đều biến thành mỹ cảnh, khiến người người phải cúi đầu.

Mà sự thật cũng là như thế, những người cúi đầu chào anh ta cũng không ít, hơn nữa đằng sau anh ta là một người rất quen – chính là quản lý Kim. Biện Bạch Hiền đột nhiên thốt lên:

"Chắc là ông chủ rồi!"

"Ông chủ Ngô lâu lâu sẽ kiểm tra tất cả các tầng, hôm nay là tầng này." Đột nhiên cậu phục vụ làm cùng đi ngang qua bỏ vào tai Biện Bạch Hiền mấy lời đó, khiến cậu vô cùng bất ngờ.

Nhưng để không bỏ lỡ khoảnh khắc hay ho này, Biện Bạch Hiền không chịu về chỗ đứng mà cứ lấp ló nhìn. Cậu trông thấy trên tầng lầu cao nơi phòng riêng bất khả xâm phạm của ông chủ, người được gọi là ông chủ Ngô kia quay lại nói gì đó với quản lý Kim, sau đó gật đầu xác nhận điều gì với quản lý Tịnh Hạo.

Biện Bạch Hiền đoán có lẽ ông chủ Ngô đã giao nhiệm vụ xong rồi nên anh ta không chú ý đến những người xung quanh nữa mà nhìn xuống bên dưới, đúng lúc tầm mắt cậu cùng anh ta giao nhau, Biện Bạch Hiền phản ứng nhanh bằng cách cúi chào. Tưởng đâu khi ngẩng lên anh ta sẽ chuyển ánh mắt sang nơi khác, bởi kẻ thấp hèn như cậu đâu đủ sức được anh ta để vào tầm mắt.

Nào ngờ khi cậu ngẩng lên, liền chạm vào ánh mắt của anh ta như cũ, trong lúc ấy, anh ta còn gật đầu với cậu một cái nữa. Biện Bạch Hiền sung sướng không gì sánh bằng, vội vã ôm má như thiếu nữ thẹn thùng chạy về chỗ đứng.

Chuyện này lọt vào mắt của những cậu phục vụ chung, đa số họ đều vô cùng bất ngờ. Bởi trước giờ ông chủ Ngô nổi tiếng lạnh lùng, ngay cả với quản lý cao cấp thường xuyên tiếp xúc với anh cũng không được anh ta để vào mắt, nhiều lúc họ nói anh cũng không quan tâm chứ huống gì là một nhân viên nhỏ bé như Biện Bạch Hiền.

Thế mà Biện Bạch Hiền cư nhiên được ông chủ Ngô gật đầu đáp trả lại sự cúi chào của cậu.

Biện Bạch Hiền được cả hai ông chủ coi trọng!

Đây là cú đánh rất mạnh vào tâm lý của các nhân viên trong tầng này, họ lại phải kiêng nể Biện Bạch Hiền thêm một bậc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top